Em Cứ Chạy, Tôi Đuổi Theo
-
Chương 36: Cưng chiều em suốt đời
Nhận được điện thoại cua Doanh Hạo, Tưởng Từ Hi không suy nghĩ nhiều lập tức quay về.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên hành lang đại sảnh, Tưởng Từ Hi có thể ví von đang bay, anh hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên bảo bối của anh.
Anh thở dồn dập, tay cầm nắm cửa vặn nhẹ một cái rồi bước vào.
Thấy Diệp Bối Nhi được y tá đỡ ngồi dậy dựa lưng vào giường, bác sĩ đang kiểm tra cho cô. Tưởng Từ Hi nhanh chân chạy đến bên giường ôm chầm lấy Diệp Bối Nhi, "Bảo bối, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ bảo bối của anh." Vừa nói vừa siết chặt eo cô để dựa sát vào lòng ngực ấm áp của anh, anh thật sự rất nhớ cô, ôm cô không thể thoả mãn nổi nhớ nhung này, Tưởng Từ Hi đưa tay nâng cằm cô lên, nụ hôn đột ngột rơi trên cánh môi đào của Diệp Bối Nhi, thật ướt át, anh đưa tay ghì chặt gáy cô không cô cử động. Hai người đang tình nồng ý mật mà bên này vị bác sĩ và y tá đang hoá đá nhìn cặp đôi hôn nhau say đắm. Thấy Diệp Bối Nhi sắp thở không được nữa, Tưởng Từ Hi quyến luyến buông cừu nhỏ ra, nhìn thấy môi bảo bối mình hơi sưng đỏ thì rất hài lòng. Lúc này mặt Diệp Bối Nhi đỏ vì ngượng, bác sĩ và y tá cũng hoàn hồn lại, vị bác sĩ đưa tay che miệng ho nhẹ vài tiếng nhằm phá tan cục diện rối rắm này, "Tưởng thiếu."
Tưởng Từ Hi lấy gối đặt sau lưng Diệp Bối Nhi để cô dựa cho thoải mái, sau đó anh mới đưa mắt nhìn vị bác sĩ vừa mới lên tiếng kia, gương mặt không dịu dàng như lúc nãy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta tràn ngập lạnh lẽo, vị bác sĩ thầm than trong lòng, sắc mặt thay đổi thật nhanh.
"Tưởng thiếu, tình trạng của Diệp tiểu thư đã không còn đáng ngại, những vết thương đã lành nhưng vẫn phải chú ý sức khoẻ, chăm sóc tốt sẽ không để lại sẹo, còn vết thương trên trán mỗi hai ngày thì phải thay băng gạc."
Tưởng Từ Hi rất chăm chú nghe lời dặn dò từ bác sĩ rồi âm thầm ghi nhớ trong đầu.
"Cảm ơn." Tưởng Từ Hi nói với vị bác sĩ, bản thân thân đã hoàn thành nhiệm vụ lên xin cáo từ rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai bóng đèn đã đi rồi, Tưởng Từ Hi ôm cô ngồi đùi anh, để lưng cô dựa vào ngực anh, "Bảo bối."
"Hi Tử. Em xin lỗi." Diệp Bối Nhi nghịch nghịch ngón tay nói.
"Xin lỗi gì chứ?" Anh yêu thương hôn "chụt" vào má Diệp Bối Nhi hai cái.
"Em hứa với anh là nấu cơm cho anh, nhưng em lại thất hứa."
"Bé ngốc..." Cái đồ ngốc này, bản thân vừa mới tỉnh lại không lo cho sức khoẻ mình lại đi xin lỗi anh vì thất hứa. Thật là..... Tưởng Từ Hi hết lời với cô.
"Hi Tử."
"Hửm?" Tưởng Từ Hi lười biếng đặt cằm lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Kitty, cô ấy...." Diệp Bối Nhi dè dặt hỏi. Cô vẫn tiếp tục nghịch nghịch ngón tay nhưng không phải tay cô mà cái tay mà đang đặt trên eo cô.
"Hừ!" Nhắc đến con ả khốn kiếp máu nóng trong người anh lại sôi lên. Nhiệt độ trong phòng dường giảm xuống. Thật lạnh!
"Hi Tử, anh định xử lí như thế nào?" Diệp Bối Nhi nhẹ giọng hỏi.
"Sống không bằng chết." Anh gằn từng chữ ra khỏi miệng, bộ dạng bây giờ của anh thật muốn giết người. Diệp Bối Nhi ngây người nhìn anh có chút hoảng sợ, Hi Tử của cô chưa bao giờ tức giận như vậy cả, Diệp Bối Nhi xoay người ôm lấy eo anh, "Hi Tử, anh đừng hung dữ như vậy được không?" Giọng cô nhẹ nhàng như nước, khẩn cầu nhưng lại như làm nũng.
Nghe cô nói vậy anh cảm thật quá sơ suất, chẳng may đã hù bảo bối sợ rồi.
Tưởng Từ Hi tì trán mình vào trán Diệp Bối Nhi, "Bảo bối, anh hung dữ vậy sao?" Anh híp cười chờ xem phản ứng của cừu nhỏ ngốc nghếch.
"Rất hung dữ luôn." Diệp Bối Nhi mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh làm nũng.
Cha mẹ ơi, Tưởng Từ Hi chết ngất với dáng vẻ này của cô nha~~~, tim anh đập "bình bịch, bình bịch". Anh cứ ngây ngây ngốc ngốc nhìn bộ dạng này của cô. Diệp Bối Nhi thật bất ngờ, cô vẫy vẫy tay trước mặt đại Boss, "Hi Tử, làm gì nhìn em dữ vậy?"
Tưởng Từ Hi mỉm cười, tay ôm eo cô, hôn "chụt" vào môi cô một cái thật nhanh, "Đột nhiên phát hiện bảo bối rất đáng yêu."
"Giờ mới phát hiện." Diệp Bối Nhi làm bộ giận dỗi, xoay mặt đi không thèm nhìn anh. Thật ra trong lòng cô như mở cờ trong bụng, cô chỉ cố ý làm nũng thôi.
Tưởng Từ Hi nào chẳng biết mánh khoé của cừu nhỏ chứ, chỉ là anh thật sự rất thích nhìn bộ dạng giận dỗi làm nũng của Diệp Bối Nhi.
"Đúng vậy, anh có mắt như mù, giờ mới phát hiện bảo bối đáng yêu như thế." Tưởng Từ Hi hễ cứ mở miệng ra một tiếng là "bảo bối", hai tiếng "bảo bối".
"Miệng thật ngọt." Diệp Bối Nhi rất vui vẻ đưa tay véo véo mặt Tưởng Từ Hi, xúc cảm thật tốt, da cũng rất mịn, bản thân cô gái là cô đây cũng ganh tỵ với da mặt anh.
"Bảo bối, anh đã làm thủ tục xuất viện cho em. Lát nữa, thu dọn một chút thì được rồi." Tưởng Từ Hi xoa xoa mặt cô, cô đã ốm bớt, mặt không có chút thịt nào, eo cũng thon bớt, nhưng anh không thích. Anh chỉ thích cừu nhỏ của anh nhiều thịt, mũm mĩm mới đáng yêu. Cuối cùng, Tưởng Từ Hi đã quyết định đưa cô về Tổng bộ, sẵn dọn đồ cô qua luôn, còn về phần Trương Lam Uyển thì anh sẽ giải quyết, anh nhất định phải nuôi cô mập mạp trở lại, như vậy ôm mới thoải mái.
========
Tại Tổng bộ....
Diệp Bối Nhi nhàm chán ngồi trên sofa dùng điều khiển liên tục chuyển kênh. Cô thở dài, "Chán quá đi...."
Cô bị "nhốt" như suốt hai ngày rồi, Diệp Bối Nhi không được ra ngoài chắc điên mất. Cô lại chuyển kênh, trên tivi một đoạn quảng cáo được phát ra.
"Bạn muốn mua tivi.... Đến điện máy xanh, bạn muốn mua tủ lạnh.... Đến điện máy xanh..."
======
•Tác giả: ĐMX u woa, u woa, u woa, u woa~~~ 😂😂
•Doanh Hạo: cô điên rồi!!
•Độc giả: Bạn muốn mua tivi~~~~~
•Doanh Hạo: *lật bàn*
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
=======
"Chủ Mẫu, người ăn chút cháo đi." Cô giúp việc bưng khay đồ ăn cung kính nói với cô.
"Không muốn ăn." Diệp Bối Nhi bĩu môi từ chối. Chưa đến hai tiếng đồng hồ lại bắt cô ăn nữa, nghĩ cô là heo chắc. Hừ! Hi Tử cái đồ đáng ghét này.
"Chủ Tử, đã dặn tôi không thể nào làm trái được." Cô giúp việc khó xử nhìn Diệp Bối Nhi, trong Tổng bộ ai mà không biết Chủ Tử cưng chiều Chủ Mẫu như thế nào chứ? Chủ Mẫu muốn gì Chủ Tử đều đáp ứng. Nhưng lệnh Chủ Tử không thể cãi, Chủ Mẫu không muốn ăn thì phải làm sao đây?
À, nhớ rồi. Cô giúp việc đưa cây bút ghi âm cho Diệp Bối Nhi, rồi nói, "Chủ Mẫu, người nghe cái này đi." Diệp Bối Nhi nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy bút ghi âm rồi bật lên. Giọng trầm ấm của Tưởng Từ Hi vang lên.
""Bảo bối, em không ăn hết chén cháo, anh về coi anh phạt em như thế nào?"
Nghe lời uy hiếp của anh, Diệp Bối Nhi lập tức ỉu xìu, ngậm ngùi múc từng muỗng từng muỗng cháo đưa vào miệng. Miệng còn lầm bầm, "Suốt ngày chỉ biết bắt nạt người ta thôi."
•Tác giả: Chương bữa nay ngắn nên Au bonus thêm một phần ngoài lề.
======
THỰC TRẠNG HẬU KẾT HÔN CỦA TƯỞNG THIẾU.
Quay mặt qua thấy một tấm lưng trần săn chắc và màu da mật ong của anh. Mặt cô bất giác đỏ ửng, nhớ lại viễn cảnh tối hôm quay lăn lộn trên giường. Anh bất ngờ xoay lưng lại, đưa tay kéo cô vào lòng ngực ấm áp của anh, khẽ hôn lên má cô, mỉm cười, giọng nói còn ngái ngủ,"Bà xã, còn mệt không? Anh hôm qua không kiềm chế được. Tại mị lực của em quá mạnh như nam châm mà hút lấy anh.":))
"Cái gì mà hút lấy anh?"
"Chẳng phải đêm qua em đã khoả lấp phần trống trải trong anh sao?" Anh cười ma mị.
"Anh.... Anh"
"Đừng giận mà bà xã đại nhân. Anh sai rồi."
"Hừ" Diệp Bối Nhi liếc xéo anh, xoay người đưa lưng hướng về Tưởng Từ Hi.
"Bà xã anh đói."
"Em kêu giúp việc chuẩn bị."
Anh mè nheo ôm lấy thắt lưng cô, lấy đầu cọ cọ vào hõm vai Diệp Bối Nhi. "Anh không muốn ăn, anh muốn ăn em."
"Không muốn."
"Cho anh đi mà, đi mà, đi mà. Bà xã, em lại bỏ rơi anh, tim ông xã của em lại rỉ máu đây này." Tưởng Từ Hi vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ vào phần ngực trái của anh.
"Không, em mệt."
"Bà xã thật nhẫn tâm, em không cho anh, anh đi theo trai đấy."
"Anh dám."
"Anh dám đấy."
"Được thôi, em theo gái đây."
Máu ghen cộng thêm tính cách chiếm hữu của anh nổi lên, thuận thế đưa người đè lên thân cô, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Diệp Bối Nhi," Thì ra là em lừa anh, em có gian tình với cô giúp việc. Em, em, em làm tổn thương anh. Tại sao, tại sao? Cô ta có gì hơn anh. Tiền, anh nhiều hơn cô ta, nhan sắc anh đứng thứ hai không ai dám xưng đứng thứ nhất, thế lực anh đứng đầu cả hai giới hắc bạch, anh có thể cung cấp t*ng trùng hàng ngày cho em, cô ta thì không. Hừ!!!" Ông xã phúc hắc nào đó lại giở giọng "bi thương" với bà xã ngốc nghếch của mình.
"Này, này, ông xã, anh suy nghĩ gì vậy. Em chỉ đùa thôi mà." Cô thấy bộ dạng của Tưởng Từ Hi, Diệp Bối Nhi nhịn không được phì cười.
"Em làm tổn thương anh." Lại lại giở vẻ mặt vô tại vạ, nũng nịu với Diệp Bối Nhi.
"Được được, em xin lỗi mà ông xã. Em đền cho anh được không?"
Bắt được sơ hở trong lời nói của cô, mắt anh loé sáng, "Thật không?"
"Thật."
"Anh muốn cái gì cũng được?"
Cô cảm giác câu nói của anh có cái gì bất ổn nhưng vẫn gật đầu nói, "Đúng."
Và rồi sau đó. Cô bị ăn sạch sành sanh không chừa một manh giáp nào.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên hành lang đại sảnh, Tưởng Từ Hi có thể ví von đang bay, anh hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên bảo bối của anh.
Anh thở dồn dập, tay cầm nắm cửa vặn nhẹ một cái rồi bước vào.
Thấy Diệp Bối Nhi được y tá đỡ ngồi dậy dựa lưng vào giường, bác sĩ đang kiểm tra cho cô. Tưởng Từ Hi nhanh chân chạy đến bên giường ôm chầm lấy Diệp Bối Nhi, "Bảo bối, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ bảo bối của anh." Vừa nói vừa siết chặt eo cô để dựa sát vào lòng ngực ấm áp của anh, anh thật sự rất nhớ cô, ôm cô không thể thoả mãn nổi nhớ nhung này, Tưởng Từ Hi đưa tay nâng cằm cô lên, nụ hôn đột ngột rơi trên cánh môi đào của Diệp Bối Nhi, thật ướt át, anh đưa tay ghì chặt gáy cô không cô cử động. Hai người đang tình nồng ý mật mà bên này vị bác sĩ và y tá đang hoá đá nhìn cặp đôi hôn nhau say đắm. Thấy Diệp Bối Nhi sắp thở không được nữa, Tưởng Từ Hi quyến luyến buông cừu nhỏ ra, nhìn thấy môi bảo bối mình hơi sưng đỏ thì rất hài lòng. Lúc này mặt Diệp Bối Nhi đỏ vì ngượng, bác sĩ và y tá cũng hoàn hồn lại, vị bác sĩ đưa tay che miệng ho nhẹ vài tiếng nhằm phá tan cục diện rối rắm này, "Tưởng thiếu."
Tưởng Từ Hi lấy gối đặt sau lưng Diệp Bối Nhi để cô dựa cho thoải mái, sau đó anh mới đưa mắt nhìn vị bác sĩ vừa mới lên tiếng kia, gương mặt không dịu dàng như lúc nãy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta tràn ngập lạnh lẽo, vị bác sĩ thầm than trong lòng, sắc mặt thay đổi thật nhanh.
"Tưởng thiếu, tình trạng của Diệp tiểu thư đã không còn đáng ngại, những vết thương đã lành nhưng vẫn phải chú ý sức khoẻ, chăm sóc tốt sẽ không để lại sẹo, còn vết thương trên trán mỗi hai ngày thì phải thay băng gạc."
Tưởng Từ Hi rất chăm chú nghe lời dặn dò từ bác sĩ rồi âm thầm ghi nhớ trong đầu.
"Cảm ơn." Tưởng Từ Hi nói với vị bác sĩ, bản thân thân đã hoàn thành nhiệm vụ lên xin cáo từ rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai bóng đèn đã đi rồi, Tưởng Từ Hi ôm cô ngồi đùi anh, để lưng cô dựa vào ngực anh, "Bảo bối."
"Hi Tử. Em xin lỗi." Diệp Bối Nhi nghịch nghịch ngón tay nói.
"Xin lỗi gì chứ?" Anh yêu thương hôn "chụt" vào má Diệp Bối Nhi hai cái.
"Em hứa với anh là nấu cơm cho anh, nhưng em lại thất hứa."
"Bé ngốc..." Cái đồ ngốc này, bản thân vừa mới tỉnh lại không lo cho sức khoẻ mình lại đi xin lỗi anh vì thất hứa. Thật là..... Tưởng Từ Hi hết lời với cô.
"Hi Tử."
"Hửm?" Tưởng Từ Hi lười biếng đặt cằm lên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên.
"Kitty, cô ấy...." Diệp Bối Nhi dè dặt hỏi. Cô vẫn tiếp tục nghịch nghịch ngón tay nhưng không phải tay cô mà cái tay mà đang đặt trên eo cô.
"Hừ!" Nhắc đến con ả khốn kiếp máu nóng trong người anh lại sôi lên. Nhiệt độ trong phòng dường giảm xuống. Thật lạnh!
"Hi Tử, anh định xử lí như thế nào?" Diệp Bối Nhi nhẹ giọng hỏi.
"Sống không bằng chết." Anh gằn từng chữ ra khỏi miệng, bộ dạng bây giờ của anh thật muốn giết người. Diệp Bối Nhi ngây người nhìn anh có chút hoảng sợ, Hi Tử của cô chưa bao giờ tức giận như vậy cả, Diệp Bối Nhi xoay người ôm lấy eo anh, "Hi Tử, anh đừng hung dữ như vậy được không?" Giọng cô nhẹ nhàng như nước, khẩn cầu nhưng lại như làm nũng.
Nghe cô nói vậy anh cảm thật quá sơ suất, chẳng may đã hù bảo bối sợ rồi.
Tưởng Từ Hi tì trán mình vào trán Diệp Bối Nhi, "Bảo bối, anh hung dữ vậy sao?" Anh híp cười chờ xem phản ứng của cừu nhỏ ngốc nghếch.
"Rất hung dữ luôn." Diệp Bối Nhi mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh làm nũng.
Cha mẹ ơi, Tưởng Từ Hi chết ngất với dáng vẻ này của cô nha~~~, tim anh đập "bình bịch, bình bịch". Anh cứ ngây ngây ngốc ngốc nhìn bộ dạng này của cô. Diệp Bối Nhi thật bất ngờ, cô vẫy vẫy tay trước mặt đại Boss, "Hi Tử, làm gì nhìn em dữ vậy?"
Tưởng Từ Hi mỉm cười, tay ôm eo cô, hôn "chụt" vào môi cô một cái thật nhanh, "Đột nhiên phát hiện bảo bối rất đáng yêu."
"Giờ mới phát hiện." Diệp Bối Nhi làm bộ giận dỗi, xoay mặt đi không thèm nhìn anh. Thật ra trong lòng cô như mở cờ trong bụng, cô chỉ cố ý làm nũng thôi.
Tưởng Từ Hi nào chẳng biết mánh khoé của cừu nhỏ chứ, chỉ là anh thật sự rất thích nhìn bộ dạng giận dỗi làm nũng của Diệp Bối Nhi.
"Đúng vậy, anh có mắt như mù, giờ mới phát hiện bảo bối đáng yêu như thế." Tưởng Từ Hi hễ cứ mở miệng ra một tiếng là "bảo bối", hai tiếng "bảo bối".
"Miệng thật ngọt." Diệp Bối Nhi rất vui vẻ đưa tay véo véo mặt Tưởng Từ Hi, xúc cảm thật tốt, da cũng rất mịn, bản thân cô gái là cô đây cũng ganh tỵ với da mặt anh.
"Bảo bối, anh đã làm thủ tục xuất viện cho em. Lát nữa, thu dọn một chút thì được rồi." Tưởng Từ Hi xoa xoa mặt cô, cô đã ốm bớt, mặt không có chút thịt nào, eo cũng thon bớt, nhưng anh không thích. Anh chỉ thích cừu nhỏ của anh nhiều thịt, mũm mĩm mới đáng yêu. Cuối cùng, Tưởng Từ Hi đã quyết định đưa cô về Tổng bộ, sẵn dọn đồ cô qua luôn, còn về phần Trương Lam Uyển thì anh sẽ giải quyết, anh nhất định phải nuôi cô mập mạp trở lại, như vậy ôm mới thoải mái.
========
Tại Tổng bộ....
Diệp Bối Nhi nhàm chán ngồi trên sofa dùng điều khiển liên tục chuyển kênh. Cô thở dài, "Chán quá đi...."
Cô bị "nhốt" như suốt hai ngày rồi, Diệp Bối Nhi không được ra ngoài chắc điên mất. Cô lại chuyển kênh, trên tivi một đoạn quảng cáo được phát ra.
"Bạn muốn mua tivi.... Đến điện máy xanh, bạn muốn mua tủ lạnh.... Đến điện máy xanh..."
======
•Tác giả: ĐMX u woa, u woa, u woa, u woa~~~ 😂😂
•Doanh Hạo: cô điên rồi!!
•Độc giả: Bạn muốn mua tivi~~~~~
•Doanh Hạo: *lật bàn*
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
=======
"Chủ Mẫu, người ăn chút cháo đi." Cô giúp việc bưng khay đồ ăn cung kính nói với cô.
"Không muốn ăn." Diệp Bối Nhi bĩu môi từ chối. Chưa đến hai tiếng đồng hồ lại bắt cô ăn nữa, nghĩ cô là heo chắc. Hừ! Hi Tử cái đồ đáng ghét này.
"Chủ Tử, đã dặn tôi không thể nào làm trái được." Cô giúp việc khó xử nhìn Diệp Bối Nhi, trong Tổng bộ ai mà không biết Chủ Tử cưng chiều Chủ Mẫu như thế nào chứ? Chủ Mẫu muốn gì Chủ Tử đều đáp ứng. Nhưng lệnh Chủ Tử không thể cãi, Chủ Mẫu không muốn ăn thì phải làm sao đây?
À, nhớ rồi. Cô giúp việc đưa cây bút ghi âm cho Diệp Bối Nhi, rồi nói, "Chủ Mẫu, người nghe cái này đi." Diệp Bối Nhi nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy bút ghi âm rồi bật lên. Giọng trầm ấm của Tưởng Từ Hi vang lên.
""Bảo bối, em không ăn hết chén cháo, anh về coi anh phạt em như thế nào?"
Nghe lời uy hiếp của anh, Diệp Bối Nhi lập tức ỉu xìu, ngậm ngùi múc từng muỗng từng muỗng cháo đưa vào miệng. Miệng còn lầm bầm, "Suốt ngày chỉ biết bắt nạt người ta thôi."
•Tác giả: Chương bữa nay ngắn nên Au bonus thêm một phần ngoài lề.
======
THỰC TRẠNG HẬU KẾT HÔN CỦA TƯỞNG THIẾU.
Quay mặt qua thấy một tấm lưng trần săn chắc và màu da mật ong của anh. Mặt cô bất giác đỏ ửng, nhớ lại viễn cảnh tối hôm quay lăn lộn trên giường. Anh bất ngờ xoay lưng lại, đưa tay kéo cô vào lòng ngực ấm áp của anh, khẽ hôn lên má cô, mỉm cười, giọng nói còn ngái ngủ,"Bà xã, còn mệt không? Anh hôm qua không kiềm chế được. Tại mị lực của em quá mạnh như nam châm mà hút lấy anh.":))
"Cái gì mà hút lấy anh?"
"Chẳng phải đêm qua em đã khoả lấp phần trống trải trong anh sao?" Anh cười ma mị.
"Anh.... Anh"
"Đừng giận mà bà xã đại nhân. Anh sai rồi."
"Hừ" Diệp Bối Nhi liếc xéo anh, xoay người đưa lưng hướng về Tưởng Từ Hi.
"Bà xã anh đói."
"Em kêu giúp việc chuẩn bị."
Anh mè nheo ôm lấy thắt lưng cô, lấy đầu cọ cọ vào hõm vai Diệp Bối Nhi. "Anh không muốn ăn, anh muốn ăn em."
"Không muốn."
"Cho anh đi mà, đi mà, đi mà. Bà xã, em lại bỏ rơi anh, tim ông xã của em lại rỉ máu đây này." Tưởng Từ Hi vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ vào phần ngực trái của anh.
"Không, em mệt."
"Bà xã thật nhẫn tâm, em không cho anh, anh đi theo trai đấy."
"Anh dám."
"Anh dám đấy."
"Được thôi, em theo gái đây."
Máu ghen cộng thêm tính cách chiếm hữu của anh nổi lên, thuận thế đưa người đè lên thân cô, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Diệp Bối Nhi," Thì ra là em lừa anh, em có gian tình với cô giúp việc. Em, em, em làm tổn thương anh. Tại sao, tại sao? Cô ta có gì hơn anh. Tiền, anh nhiều hơn cô ta, nhan sắc anh đứng thứ hai không ai dám xưng đứng thứ nhất, thế lực anh đứng đầu cả hai giới hắc bạch, anh có thể cung cấp t*ng trùng hàng ngày cho em, cô ta thì không. Hừ!!!" Ông xã phúc hắc nào đó lại giở giọng "bi thương" với bà xã ngốc nghếch của mình.
"Này, này, ông xã, anh suy nghĩ gì vậy. Em chỉ đùa thôi mà." Cô thấy bộ dạng của Tưởng Từ Hi, Diệp Bối Nhi nhịn không được phì cười.
"Em làm tổn thương anh." Lại lại giở vẻ mặt vô tại vạ, nũng nịu với Diệp Bối Nhi.
"Được được, em xin lỗi mà ông xã. Em đền cho anh được không?"
Bắt được sơ hở trong lời nói của cô, mắt anh loé sáng, "Thật không?"
"Thật."
"Anh muốn cái gì cũng được?"
Cô cảm giác câu nói của anh có cái gì bất ổn nhưng vẫn gật đầu nói, "Đúng."
Và rồi sau đó. Cô bị ăn sạch sành sanh không chừa một manh giáp nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook