Thế nhưng không khí trong quán bar dần dần nóng lên.

“Anh cũng bằng lòng giúp em quét dọn căn phòng.”

“Rèn luyện thân thể cho thật tốt.”

“Để cho em cảm thấy an toàn.”

“Để em nhớ kỹ ưu điểm của anh.”

“Bất kể thời gian nào.”

“Đều đối với anh vô cùng nhớ em vô cùng nhớ em.” [8]

[8]: Bài hát “身邊” (By one’s side) của 光良(Michael Wong) và 品冠 (Victor Wong). Mình không biết bài này có bản vietsub hay không nên không biết tên tiếng Việt của bài này. Nếu muốn nghe mọi người có thể search tên tiếng Trung bên trên để nghe.

Vài câu cuối cùng, anh không hát đến đau khổ tột cùng, chỉ hát theo tiết tấu không nhanh không chậm, tựa như âm thanh chảy ra từ tận đáy lòng.

Tiếng hát ngừng, nhưng âm nhạc vẫn đang tiếp tục, Trình Trạch đi xuống sân khấu đến trước mặt Lưu Hạ.

Trong nháy mắt, âm nhạc ngừng, tiếng nói chuyện ngừng, tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú hai người bọn họ, cực kì yên tĩnh.

Cảm xúc trong mắt của Trình Trạch cũng sắp tràn ra ngoài, nhìn Lưu Hạ: “Làm bạn gái của anh!”

Không phải “Làm bạn gái của anh được không” cũng không phải “Có thể làm bạn gái của anh không”, mà là “Làm bạn gái của anh.”

Trong mắt ánh mặt trời vậy mà toát ra vẻ bá đạo.

Trình Trạch vừa nói xong, trên sân khấu một nhịp trống có tiết tấu vang lên, tiếp theo là tiếng đàn ghi-ta, đều vì bạn tốt mà trợ giúp, những người khách đứng ngoài quan sát, có tiếng huýt sáo, có người hô “Đáp ứng anh ta”!

Phút chốc nhiệt độ không khí bên trong cao lên mấy độ.

Đợi mọi người ồn ào một hồi, Lưu Hạ xuống ghế, đứng trước mặt Trình Trạch, tất cả âm thanh dần dần mà yên tĩnh lại, đều đang đợi câu trả lời của Lưu Hạ.

Mà khóe miệng Lưu Hạ câu lên thành một nụ cười, trong mắt ẩn chứa một luồng ánh sáng, chậm rãi mở miệng ——

“Tôi không đồng ý.”

Đùa à!

Bổn cô nương còn chưa trải nghiệm qua mùi vị được người khác theo đuổi đâu!

Nói xong giống như không để ý đến phản ứng của mọi người mà đi ra ngoài cửa, chẳng qua là nụ cười nơi khóe miệng kia lại không biến mất.

Nghe thấy câu trả lời của cô, Trình Trạch sửng sốt hai giây, nhưng lại bị nụ cười của cô kéo trở lại.

Trộm trái tim của anh, không phải nên xóa sạch nụ cười mang theo nét kiêu ngạo ấy sao?

Khóe miệng của Trình Trạch cong lên trong vô thức, sau đó đẩy mọi người ra đuổi theo cô.

Muốn chơi đùa à, vậy thì chơi cùng em!



Ngôn Bỉnh Sơ nằm trên giường, nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại, anh cảm thấy hơi mệt mỏi ứng phó cùng một chút bực bội.

Ném điện thoại sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn đường, cho đến khi điện thoại lại lần nữa im lặng trở lại.

Hàn Nhất Yên gọi điện lần này là lần thứ ba rồi, từ hồi Lễ tình nhân đến bây giờ.

Nếu đơn thuần nói về cô ta, tính cách không tệ, người cũng xinh đẹp, nhưng lại không có chỗ nào làm anh rung động, hơn nữa thân phận hiện tại của cô ta là học sinh của anh.

Anh thực sự rất không thích phiền phức.

Ngày thường khi lên lớp anh đều tương đối chú ý, cố gắng giữ khoảng cách với học sinh để tránh chuyện này xảy ra, nhưng nhìn bây giờ xem, cũng không có tác dụng gì.

Trong trường học cũng không phải không có những trường hợp như vậy, nhưng Ngôn Bỉnh Sơ không hy vọng chuyện như thế sẽ xuất hiện trên người anh, anh không muốn để lại cho người khác bất cứ cơ hội gì có thể chỉ trích anh.

Nhìn đồng hồ trên tường, 3 giờ 47 phút chiều.

Ở một mình, có chút nhàm chán, nên làm gì để giết thời gian đây, Ngôn Bỉnh Sơ đang nhớ lại, ngày trước khi ở một mình anh làm gì nhỉ?

Đáp án là trước kia khi ở một mình anh cảm thấy khá ổn, đọc sách, rất yên tĩnh, không bị người khác quấy rầy.

Thế nhưng hiện giờ anh đọc sách không vào.

Anh không thể để bản thân nhàn rỗi như vậy, nếu không…

Ngôn Bỉnh Sơ nhìn xung quanh căn phòng, nơi nào cũng có hình bóng của cô, lại không có món đồ nào thuộc về cô.

Anh nghiêng người qua, cầm cái gối đầu bên cạnh ôm vào trong ngực, tựa như muốn hít toàn bộ hơi thở còn sót lại ở đây của cô vào trong cơ thể.

Bắt đầu từ mấy ngày trước anh đã về lại nơi này ở, dù sao thì ở chỗ của ba mẹ thì đến bóng dáng của cô cũng không có.

Một lát sau, Ngôn Bỉnh Sơ xốc chăn lên xuống giường, bước chân hơi không vững, không biết thế nào lại đi đến phòng bếp.

Anh nhìn khuôn đúc còn chưa thu dọn, hơi muốn ăn.

Ngôn Bỉnh Sơ nhớ lại trình tự ngày đó của cô, sau đó chuẩn bị tốt nguyên liệu, dựa theo ấn tượng mơ hồ làm từng bước một.

Không biết qua bao lâu, anh lấy bánh kem ra đặt trên bàn, Ngôn Bỉnh Sơ cầm một cái lên nếm thử.

Ừ, ngon hơn cái của cô.



Buổi tối hôm sau đêm tỏ tình.

Lưu Hạ tắm rửa xong nằm trên giường chơi điện thoại, đột nhiên một cuộc điện thoại gọi đến, cô cong cong khóe miệng.

Nghe máy.

“Đàn chị, xuống dưới.” Trình Trạch nói.

Lưu Hạ bị bốn chữ này của anh làm cho cô như rơi vào sương mù, “Tôi còn chưa về thiên đình đâu!”

Trình Trạch không nhịn được cười thành tiếng, “Anh đang ở dưới nhà của em.”

Lưu Hạ nghe vậy, kéo bức màn của cửa sổ sát đất ra nhìn xuống lầu, thì thấy một thiếu niên anh tuấn đẹp trai ngồi trên ghế dài, hai chân bắt chéo nhau vẫy bàn tay nhỏ bé về phía cô.

Từ lầu 7 nhìn xuống, đúng thật là bàn tay nhỏ bé.

“Cậu kêu tôi xuống thì tôi xuống ngay lập tức à, vậy thì mất mặt lắm.” Lưu Hạ mở tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mới mua ngày hôm qua ra.

Ôi, phụ nữ.

Trình Trạch nhìn bức màn một lần nữa bị kéo lên, đến bóng người cũng không thấy, “Cho nên, em muốn sao đây?”

“Bổn cô nương lớn như vậy còn chưa được người khác theo đuổi qua đâu đó.” Lưu Hạ nghe âm thanh từ loa của điện thoại truyền đến, nhìn bản thân trong gương, váy dài màu đỏ bên ngoài mặc áo khoác màu đen.

Ngầu chết mất.

“Cho nên, em muốn sao?” Trình Trạch vẫn luôn ngửa đầu, cảm giác cổ hơi mỏi.

“Giọng nói ngày hôm qua nhỏ quá, không nghe thấy.” Lúc Lưu Hạ nói những lời này, trên mặt chợt lóe lên vẻ ngượng ngùng, là thật đó, bạn không nhìn nhầm đâu, “Tôi sợ tối, đợi cái đèn đường kích hoạt bằng giọng nói sáng lên… Tôi mới đi xuống.”

Trình Trạch nghe vậy, khóe miệng gợi lên mộ độ cong, khuyên tai màu xanh đậm trên tai cũng lóa lên một tia lấp lánh.

Lúc lâu sau đó Lưu Hạ không nghe thấy bên kia nói chuyện, bước chân chuẩn bị bước ra ngoài dừng lại, chỉ một xíu chuyện…

“Lưu… Hạ… Anh… Thích… Em!”

“Làm… Bạn… Gái… Của… Anh!”

“Lưu Hạ!!!”

Lưu Hạ nghe từ điện thoại… Không, là âm thanh truyền từ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên được cưng chiều kinh sợ không biết nên làm thế nào, nhưng mà miệng vẫn nói theo quán tính: “Vẫn còn một nửa đèn chưa sáng lên!”

“Lưu Hạ!!!”

“Làm… Bạn… Gái… Của… Anh!”

Không đợi một vòng hô hào nào kết thúc, Lưu Á Nam đi từ phòng ra, “Làm gì thế? Đừng quấy nhiễu người dân! Nhanh đi xuống đi!”

Vừa nói vừa đẩy con gái mến yêu của mình ra khỏi cửa nhà.

Trình Trạch nhìn cô gái trang điểm tinh xảo, mang giày cao gót đứng trước mặt mình, cười cười, sau đó kéo vòng ngực mình hôn xuống.

Qua một lúc lâu, Trình Trạch mới buông cô ra, Lưu Hạ chỉ cảm thấy môi tê dại, “Làm gì thế!”

“Hô xong hơi khát nước.” Trình Trạch ung dung nói, bộ dạng thỏa mãn hiện trên mặt.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa đáp…”

À, miệng lại bị ngăn lại.

“Cậu!” Lần này rất nhanh cô được anh buông ra, chỉ là lúc này bạn học Lưu Hạ luôn nhanh mồm dẻo miệng có thể do thiếu oxy chỉ phát ra chữ có một âm tiết.

“Khát có chút dữ dội.” Khóe miệng Trình Trạch cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Chúng ta có thể không ở đây làm diễn viên miễn phí cho mẹ tôi được không?” Lưu Hạ nói.

Trình Trạch nghe vậy, ngửa cổ nhìn trên lầu, sau đó nhếch môi một lần nữa, lộ ra hàm răng trắng tinh, hướng lên lầu vẫy bàn tay nhỏ bé: “Chào dì ạ!!”

Lưu Hạ có chút trợn mắt há hốc mồm, cũng không nhìn lên lầu, kéo anh đi một nơi khác.

Thật sự là đánh giá thấp cậu ta!

Lưu Hạ mang anh đến công viên nhỏ phía sau tiểu khu.

“Cậu xem tôi có gầy hơn ngày hôm qua không?” Lưu Hạ xoay một vòng, hỏi anh.

Trình Trạch đánh giá cô từ trên xuống dưới, trái lương tâm nói: “Gầy.”

“Đúng thế, nổi da gà làm rớt mất vài cân.” Lưu Hạ cười nói, nhưng mà cũng có thể là béo lên, bởi vì mấy cân mật ong chảy vào lòng.

“Đàn chị, em…”

“Đừng gọi tôi là đàn chị.” Lưu Hạ nghiêm trang nói.

“Sao thế?” Trình Trạch cười, dịu dàng cài những sợi tóc linh tinh của cô ra sau tai.

Lưu Hạ rất không biết xấu hổ nói, “Bởi vì nhìn tôi nhỏ hơn cậu.”

“Ừm, ba tuổi.”

“Cậu có sở thích yêu trẻ em hả!”

“Không, yêu chị.”

Lưu Hạ chỉ cảm thấy đầu quả tim tê dại, thực sự là… Trêu ghẹo bất cứ khi nào.

Trình Trạch ôm eo cô, sau đó cúi đầu chạm vào cái trán của cô, nụ cười ở khóe miệng vẫn chưa bao giờ ngưng lại, mà còn dần dần sâu hơn, “Đáp ứng anh đi.”

Cái mũi Lưu Hạ bị anh nhẹ nhàng cọ, hơi ngứa, nhìn đôi mắt đen láy mang nét cười cùng với đôi môi gần trong gang tấc của anh.

Hôn lên không chút do dự.



Lý Nhĩ Lạc tỉnh dậy đã 6 giờ, 6 giờ tối.

Cảm thấy đầy đủ trong lòng, rất thỏa mãn muốn tiếp tục ngủ, nhưng trong phút chốc một con gấu bông màu xanh xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô phản ứng trong một phút.

Một chân đạp “Ngôn Bỉnh Sơ” xuống dưới!

Hừ! Hàng giả!

Lý Nhĩ Lạc xoa xoa cái đầu nặng nề, dường như thời gian ngủ hơi dài quá, không đợi đến khi cô tự xoa bóp thư giãn, Lưu Hạ đã gọi điện thoại đến.

“Đang làm gì đó?” Lưu Hạ hỏi.

“Mộng du.” Đôi mắt Lý Nhĩ Lạc nhắm, còn đang xoa đầu mình.

Lưu Hạ nghe ra được từ trong giọng nói là cô mới tỉnh ngủ, thế nhưng miệng cũng không theo quán tính mà “khẩu nghiệp”, chẳng qua sốt ruột truyền ý chỉ xuống, “Tối nay tớ mang cậu đi gặp một người.”

“Ai.”

“Anh rể cậu.”

“……” Đường dây điện thoại im lặng 10 giây, “@#¥&%……!!”

“Cái gì?” Trong nháy mắt Lưu Hạ cảm giác như mình là một kẻ thất học.

“Má nó!”

“…” Lưu Hạ cứng họng không nói, “Phong cách này của ngài thật là Tây, không hổ danh là người học ở nước ngoài mấy năm!”

“Có phải một tháng không gọi điện thoại, trẻ con cũng sẽ kêu tớ là chị gái hay không!” Lý Nhĩ Lạc dùng ngôn ngữ diện đạt sự bất mãn và khiếp sợ của cô.

“Nói thế nào thì cũng phải gọi là dì!” Lưu Hạ ở đầu dây điện thoại bên kia nhướng mày cười nói.

“Cậu quá là không có nghĩa khí.” Lý Nhĩ Lạc tiếp tục lên án.

“Không phải là nói cho cậu biết rồi sao! Cậu tuyệt đối là người đầu tiên đó!” Đây là thời gian để Lưu Hạ tỏ lòng trung thành.

“Sau khi thành chuyện cậu mới nói cho tớ, làm tài hoa đầy người của tớ không có đất dụng võ”. Lý Nhĩ Lạc ngồi dưới đất, chân còn đang đặt trên “Ngôn Bỉnh Sơ” trên mặt đất.

“Sau này còn nhiều cơ hội! Chúng ta gặp nhau rồi nói.” Lưu Hạ nhìn thời gian cảm thấy không còn sớm nữa, nói địa chỉ quán bar cho Lý Nhĩ Lạc, còn cố ý dặn dò cô phải trang điểm chải chuốt một chút.

Lý Nhĩ Lạc nhìn điện thoại đã cắt đứt, trong lòng dấy lên một loại cảm giác như con gái lớn không ở bên mẹ.

Cô cười cười, cũng không theo lời nói của Lưu Hạ mà tắm rửa thay quần áo trang điểm chải chuốt, cô cũng không lên sân, tùy tiện mặc một bộ quần áo, sau đó để lại cho ba mẹ một tờ giấy note liền ra ngoài.

Đi vào quán bar, cô nhìn nhìn khắp nơi, chung quanh cũng không tệ lắm, bên kia Lưu Hạ đã vẫy tay với cô.

“Chà! Phụ nữ!” Thấy đôi môi đỏ chót của Lưu Hạ, Lý Nhĩ Lạc không chút khách sáo mà cho cô nàng một cái nhìn xem thường.

“Có thể nâng cao trình độ tinh tế của cậu lên chút ít được không!” Lưu Hạ hướng về gương mặt vốn trắng trẻo của Lý Nhĩ Lạc mà nói.

Lý Nhĩ Lạc không có tâm trạng trang điểm, trang điểm cho ai xem chứ!

“Ở đâu vậy?” Lý Nhĩ Lạc không phát hiện người được gọi là anh rể.

Lưu Hạ cười cười, ánh mắt nhìn về phía sân khấu.

Lý Nhĩ Lạc thấy vài người trên sân khấu, vốn định hỏi là người chơi đàn ghi-ta hay tay trống, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của người đứng trung tâm giằng co ở chỗ này, không nghĩ đến Lưu Hạ vậy mà tìm loại hình như hot boy trường học sát vách như thế này.

“Ôi! Sóng thu nhộn nhạo.” Lý Nhĩ Lạc uống một ngụm rượu, trêu chọc.

Vị trí của cô và Lưu Hạ là ở phía trước hơi nghiêng sân khấu, làn sóng thu này khá trôi chảy, không cần đi đường vòng.

Ca hát êm tai, đẹp trai, sức sống thanh xuân ánh mặt trời, tự tin mang theo một chút khoa trương.

Tuổi trẻ thật tốt!

Lý Nhĩ Lạc cảm thán, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Trình Trạch.

Trình Trạch thấy người đến, hát xong bài này cũng không hát tiếp nữa, sau đó xuống sân khấu đi về hướng của Lưu Hạ.

Lúc đi đến bên cạnh Lý Nhĩ Lạc, Lý Nhĩ Lạc nhảy xuống chỗ ngồi đột nhiên túm chặt Trình Trạch, sau đó một tay ôm eo anh ta, một tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Trình Trạch.

“Thật là đẹp trai.” Hết sức “sắc nữ”.

Trình Trạch bị đợt tập kích đột ngột này khiến anh có chút không rõ lắm, sau đó nhìn Lưu Hạ, chỉ thấy khóe miệng Lưu Hạ nhếch thành một độ cong, nhấp một ngụm rượu, không nói.

“Nhìn cậu ấy làm gì? Tôi không đẹp bằng cậu ấy hả?” Lý Nhĩ Lạc tiếp tục thi triển yêu thuật.

Trình Trạch thấy cầu cứu không có kết quả, sau đó nhìn Lý Nhĩ Lạc, bẻ hai tay trên mặt và trên eo ra, “Chị à, có thể giữ toàn thây cho tôi được không?”

Lý Nhĩ Lạc không để ý lời trăn trối của anh, tiếp tục nói: “Cậu ấy hung dữ như thế, cậu còn quen cậu ấy?”

“Không, cô ấy chưa bao giờ dữ với tôi, cô ấy là tốt nhất trong lòng tôi, tựa như ngôi sao và ánh trăng trên bầu trời, tựa như….”

“Dừng lại!” Lưu Hạ kịp thời cắt ngang màn biểu diễn khoa trương của bọn họ, hôm nay rất nhiều khách của ngày hôm trước đều ở đây, ấn tượng hẳn là khắc sâu đối với mặt cô và mặt Trình Trạch.

“Lưu Hạ, sau này cậu có thể yên tâm.” Lý Nhĩ Lạc ngồi đối diện bọn họ, “Người đẹp như tớ cậu ta vẫn có thể chống cự, những hoa nhỏ cỏ nhỏ [9] chắc chắn không đáng kể.”

[9]: Ý nói những cô gái trẻ trung ngoài kia.

“Ồ.”

Lưu Hạ dùng một âm tiết chữ Hán hình ảnh sinh động để biểu đạt những dấu gạch chéo đối với lời nói của Lý Nhĩ Lạc.

Trình Trạch thấy trước mặt Lưu Hạ đã có hai cái bình rỗng, rất tự nhiên đoạt lấy ly rượu của cô nàng giơ lên, “Uống ít thôi.”

“Ơ!” Lý Nhĩ Lạc nhìn hành động đối diện, “Thiếu niên, có thể đừng đơn thuần như vậy hay không, uống say tiện làm việc!”

Ai biết Trình Trạch cười cười nói: “Tỉnh táo làm tương đối tốt.”

Lưu Hạ nghe xong sửng sốt, sau đó hai tay không chút khách sáo véo trên cổ Trình Trạch, “Thật không biết xấu hổ.”

Lý Nhĩ Lạc nhỏ giọng cười, phát ra từ nội tâm, bởi vì hơn ai hết cô càng mong Lưu Hạ được hạnh phúc.

“… Cậu thực sự là tỏ tình với thầy! Thật lợi hại đó Nhất Yên!”

“Nhỏ giọng thôi…”

Âm nhạc đột nhiên nhỏ lại, mà bất chợt giọng nói bên cạnh kích động có vẻ hơi đột ngột.

“Hiện nay mọi người đều dũng mãnh như thế sao?” Hiển nhiên Lưu Hạ cũng nghe được.

Dư quang của Lý Nhĩ Lạc lướt nhìn qua cô gái dũng mãnh kia, cười cười nói, “Giới tính cũng không còn là vấn đề, huống chi là nghề nghiệp.”

“Ngài nói rất đúng!” Lưu Hạ phụ họa.

Tối nay xem như là gặp phụ huynh đi! Chẳng qua là người trẻ tuổi một chút cũng không bận tâm cảm nhận của người lớn tuổi, ở đối diện thân mật với nhau.

Sau khoảng 2 – 3 tiếng đồng hồ, chuẩn bị tàn tiệc, ba người đứng bắt xe ở ven đường.

“Anh đưa em về.” Trình Trạch nói.

“Không cần đâu, rất muộn rồi, em tự gọi xe về là được.” Lưu Hạ nói.

“Chính vì muộn nên mới đưa em về.” Trình Trạch không rõ logic của cô nàng.

“Trình Trạch, ở chỗ của em anh không cần như vậy, em không phải là loại con gái hay ra vẻ kiểu cách.” Lưu Hạ nói.

Trình Trạch thở dài một hơi, không biết nên vui hay bất đắc dĩ, “Vậy thì em kiểu cách một chút được chứ, bạn học Lưu Hạ.”

Lý Nhĩ Lạc ngăn một chiếc xe lại, nhìn hai người ở đó lôi lôi kéo kéo nói, “Hai người đều có thể kiểu cách một chút, tớ đi trước đây.”

“Trên đường cẩn thận.” Lưu Hạ nói.

Lý Nhĩ Lạc đưa lưng về phía cô nàng vẫy vẫy tay, lên xe.

“Cô gái cô đi đâu?” Chú tài xế hỏi.

Lý Nhĩ Lạc nhìn hai người còn đang ở ven đường, khóe miệng giơ lên một nụ cười, nhưng mà cười còn chưa sâu, thì đã nhiễm một chút cay đắng.

Cô nhìn quảng trường xung quanh và các tòa nhà, vẫn không giống.

“Tùy tiện dạo quanh đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương