Em Có Thể Bao Nuôi Anh Không?
-
Chương 25: Được nha
Chuyển ngữ: Agehakun
26
Ngu Hành Chu cuối cùng cũng không thể bước ra khỏi cửa lớn Chung gia.
Hắn ngồi cả một buổi trưa bên trong phòng khách Chung gia, nước trà đã lạnh từ lâu, hắn đưa một ngón tay ra nhấp vào nước trà, vẽ một quả chanh nhỏ ở trên bàn, sau đó hình vẽ lại từ từ bốc hơi rồi biến mất.
Nhưng mà chuyện đã phát sinh lại không thể bốc hơi sạch sẽ, biến mất không dấu vết giống như hơi nước được.
Ngu Hành Chu vẫn luôn nhớ rõ cái ngày sinh nhật hôm đó của tiểu thiếu gia, đầy cõi lòng chờ mong chạy tới tìm hắn, mà hắn lại làm trò trước mặt tiểu thiếu gia, ôm người khác đi mất.
Hắn chỉ vừa nhớ lại một chút đã cảm thấy bản thân mình thật sự rất khốn nạn.
Hiện giờ hắn biết lấy mặt mũi gì, làm sao có thể tỏ vẻ như không có việc gì đi lên trên tầng, thỉnh cầu tiểu thiếu gia làm hòa với mình chứ.
Hắn vuốt ve chiếc đồng hồ mà tiểu thiếu gia trả lại cho hắn, thẫn thờ nghĩ, nếu hắn dùng tập đoàn Ngu thị làm sính lễ, Chung Uẩn có chịu nói mấy lời hay giúp hắn hay không?
—
Ngu Hành Chu không biết là tiểu thiếu gia đang ngồi im ở trên tầng, xuyên qua lan can tầng hai nhìn hắn. Đại khái là bởi vì ra mồ hôi, cảm xúc hờn dỗi trong lòng cũng được phát tiết ra ngoài, sau khi tiểu thiếu gia ngủ dậy một giấc thì cơn sốt đã giảm hơn phân nửa.
Lúc này cậu mặc vô cùng ấm áp, ngồi khoanh chân trên sàn phòng khách nhỏ ở tầng hai, xuyên thấu qua lan can ngây ngốc nhìn Ngu Hành Chu đang ngồi trong phòng khách tầng một.
Cậu tỉnh sớm hơn Ngu Hành Chu dự đoán rất nhiều, vốn dĩ vừa mở mắt không nhìn thấy Ngu Hành Chu đứng ở ven giường mình, miệng đã bắt đầu trề ra có phần muốn khóc.
Kết quả một câu nói của Chung Uẩn lại khiến cậu nghẹn nước mắt trở về.
“Ngu Hành Chu còn đang ngồi tự kiểm điểm* ở dưới tầng.”
(*) Nguyên văn là “diện bích” – hành động úp mặt vào tường để tự kiểm điểm sai lầm của bản thân.
Tiểu thiếu gia không khóc nữa, đầu không đau mặt không đỏ, nhất quyết phải bò dậy ngó xem Ngu Hành Chu tự kiểm điểm.
Chung Uẩn không khuyên nhủ được cậu, đành phải bắt cậu mặc thêm áo khoác, đặt một cái đệm nhỏ ở trên tầng hai cho cậu rồi bố trí một cái màn hình theo dõi phòng khách.
Trong nhà này quản gia còn yêu thương chiều chuộng tiểu thiếu gia hơn cả Chung Uẩn, bưng mâm đựng trái cây lên để tiểu thiếu gia vừa xem vừa ăn, tránh để cậu bị đói.
Ngu Hành Chu quá tập trung suy nghĩ, không hề phát hiện mình đang bị theo dõi gắt gao.
—
Chung Uẩn bớt thời giờ kể lại về quá khứ của Ngu Hành Chu cho tiểu thiếu gia nghe.
Tiểu thiếu gia cắn táo rôm rốp, nghe đến Lê Phồn thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cậu biết Lê Phồn là ai, cô gái đứng bên cạnh Ngu Hành Chu trên tấm ảnh mà cậu nhặt được bữa đó chính là Lê Phồn.
Nhưng cậu không ngờ là, người con gái cười rộ lên rất đẹp ấy cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.
“Lúc ấy Ngu Hành Chu… nhất định rất khổ sở.”
Tiểu thiếu gia ăn táo không nổi nữa, cậu thò đầu qua lan can nhìn Ngu Hành Chu, cậu thấy Ngu Hành Chu vẽ một vòng tròn ở trên bàn, nhìn kỹ thì mới nhận ra được đó là một quả chanh nhỏ.
Ngu Hành Chu đợi ở dưới tầng bao lâu, tiểu thiếu gia liền nhìn ở trên tầng bấy lâu.
Quản gia thấy tiểu thiếu gia ăn không ngon, lại mang sữa hạnh nhân và sữa óc chó lên, còn cả một chén cháo cá băm nhỏ vừa mới làm xong, để tiểu thiếu gia chọn ăn, không làm bản thân bị đói.
—
Lần này Ngu Hành Chu ngốc cả một buổi trưa.
Khi mặt trời sắp lặn, một hầu gái đưa cho hắn một cái điện thoại.
Hắn ù ù cạc cạc nhận lấy, điện thoại lập tức đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị tên, là “Chung Nịnh.”
Hắn tiếp điện thoại, bên trong truyền ra tiếng nói của tiểu thiếu gia, bởi vì phát sốt vừa mới khỏe, nghe còn mềm mại hơn cả bình thường.
“Ngu Hành Chu, anh còn muốn ngồi ở dưới bao lâu nữa, chân em đã tê rần hết rồi.”
Ngu Hành Chu ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Chung Nịnh đang ngồi trên tầng hai, mặc áo ngủ tai thỏ màu lam, ghé vào lan can vẫy tay với hắn.
“Anh…” Ngu Hành Chu không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên hắn đi bảo kê cho người ta còn chưa khẩn trương tới như vậy, trái tim cứ đập thình thịch.
“Ngu Hành Chu, anh biết không? Em mới sinh ra người nhà đã tính mệnh cho em đó.” Tiếng nói của tiểu thiếu gia truyền ra từ trong điện thoại, cũng truyền tới từ tầng hai.
Hai tầng giọng nói cùng vang lên ở bên tai Ngu Hành Chu.
“Mệnh của em vô cùng tốt, đời này đều sẽ bình bình an an, thân thể khoẻ mạnh. Ai ở bên em thì đều sẽ được may mắn hạnh phúc.”
“Em, em còn sẽ khỏe mạnh và sống lâu nữa, nhưng mà gien nhà em không được tốt, tóc dễ bị bạc, nếu mà tới lúc đó mà em vẫn còn trẻ thì sẽ rất xấu, liệu anh có còn thích em nữa không?” Tiểu thiếu gia bất chấp nguy cơ sẽ bị chị gái đánh một trận, liều mạng nói hươu nói vượn với Ngu Hành Chu.
Đời này Ngu Hành Chu phải giao tiếp với đủ loại người, sao hắn lại không nghe ra được là Chung Nịnh đang nói bừa chứ.
Nhưng hắn lại hiểu lý do vì sao Chung Nịnh phải nói vậy.
Bởi vì cậu biết Ngu Hành Chu sợ già, sợ bản thân mình già đi trước, mà Chung Nịnh vẫn còn trẻ tuổi mĩ mạo.
“Trong lòng anh, em vẫn luôn đẹp.” Ngu Hành Chu nói vào trong điện thoại.
“Trong lòng em anh cũng vẫn luôn rất đẹp.” Tiểu thiếu gia nhanh chóng đáp lại.
—
Tiểu thiếu gia vỗ rớt vụn đường ở trên đùi, đứng lên.
Cậu tắt điện thoại, cứ như vậy đứng ở trên tầng gào một câu với Ngu Hành Chu –
“Cho nên, Ngu Hành Chu, anh có muốn nhìn khi em bạc trắng cả tóc trông như thế nào không!”
“Anh có thể cho em một cơ hội – làm bạn trai của em được hay không?!”
Tiếng nói non nớt tuổi trẻ của tiểu thiếu gia vang khắp tòa nhà.
Quản gia bưng một phần nước đường trong tay nước mắt tuôn đầy mặt, cảm thấy tiểu thiếu gia trưởng thành thật rồi.
Chung Uẩn dựa vào góc tường, không kiên nhẫn mà hừ một tiếng.
Thư Nhiễm vừa mới bước vào cửa nhà, đúng lúc nghe thấy lời này nên không dám vào nữa, xấu hổ mà đứng ở cửa, điên cuồng đưa mắt ra hiệu với vợ của mình.
—
Ngu Hành Chu cầm chiếc điện thoại đã tắt kia.
Cảm thấy Chung Nịnh nói không sai.
Cậu quả thật chính là một ngôi sao nhỏ may mắn, người gặp được cậu đều sẽ có được may mắn.
Bằng không Ngu Hành Chu hắn có tài đức gì, sau khi trải qua quá nhiều chuyện tối tăm và sóng gió như vậy lại có được một quả chanh nhỏ ngọt ngào cho riêng mình chứ.
Mà chính hắn lại yếu đuối tới cỡ nào.
Từ đầu đến cuối, đều bị động chờ quả chanh nhỏ tự nhảy vào lồng ngực mình.
Ngu Hành Chu chạy lên tầng, đi hái quả chanh nhỏ của hắn xuống, cất vào trong lòng ngực.
“Chung Nịnh, em có muốn bao nuôi anh thêm một lần nữa không?” Hắn bế Chung Nịnh lên, nâng cao đối diện với mình, “Mỗi ngày em hôn anh một cái là được, anh lấy tập đoàn Ngu thị làm sính lễ cho em, được không?”
Tiểu thiếu gia đã lớn như vậy, ký hợp đồng đầu tiên chính là giá trên trời, lãi suất cao đến đáng sợ, nói ra đủ để phá vỡ bất kỳ kỷ lục nào của mấy thiên tài thương nghiệp.
Nhưng mà không thể thiếu cảnh giác trước một mối làm ăn lớn như vậy được, cậu nghiêm túc suy tư một giây đồng hồ, mới nói,
“Được nha.”
26
Ngu Hành Chu cuối cùng cũng không thể bước ra khỏi cửa lớn Chung gia.
Hắn ngồi cả một buổi trưa bên trong phòng khách Chung gia, nước trà đã lạnh từ lâu, hắn đưa một ngón tay ra nhấp vào nước trà, vẽ một quả chanh nhỏ ở trên bàn, sau đó hình vẽ lại từ từ bốc hơi rồi biến mất.
Nhưng mà chuyện đã phát sinh lại không thể bốc hơi sạch sẽ, biến mất không dấu vết giống như hơi nước được.
Ngu Hành Chu vẫn luôn nhớ rõ cái ngày sinh nhật hôm đó của tiểu thiếu gia, đầy cõi lòng chờ mong chạy tới tìm hắn, mà hắn lại làm trò trước mặt tiểu thiếu gia, ôm người khác đi mất.
Hắn chỉ vừa nhớ lại một chút đã cảm thấy bản thân mình thật sự rất khốn nạn.
Hiện giờ hắn biết lấy mặt mũi gì, làm sao có thể tỏ vẻ như không có việc gì đi lên trên tầng, thỉnh cầu tiểu thiếu gia làm hòa với mình chứ.
Hắn vuốt ve chiếc đồng hồ mà tiểu thiếu gia trả lại cho hắn, thẫn thờ nghĩ, nếu hắn dùng tập đoàn Ngu thị làm sính lễ, Chung Uẩn có chịu nói mấy lời hay giúp hắn hay không?
—
Ngu Hành Chu không biết là tiểu thiếu gia đang ngồi im ở trên tầng, xuyên qua lan can tầng hai nhìn hắn. Đại khái là bởi vì ra mồ hôi, cảm xúc hờn dỗi trong lòng cũng được phát tiết ra ngoài, sau khi tiểu thiếu gia ngủ dậy một giấc thì cơn sốt đã giảm hơn phân nửa.
Lúc này cậu mặc vô cùng ấm áp, ngồi khoanh chân trên sàn phòng khách nhỏ ở tầng hai, xuyên thấu qua lan can ngây ngốc nhìn Ngu Hành Chu đang ngồi trong phòng khách tầng một.
Cậu tỉnh sớm hơn Ngu Hành Chu dự đoán rất nhiều, vốn dĩ vừa mở mắt không nhìn thấy Ngu Hành Chu đứng ở ven giường mình, miệng đã bắt đầu trề ra có phần muốn khóc.
Kết quả một câu nói của Chung Uẩn lại khiến cậu nghẹn nước mắt trở về.
“Ngu Hành Chu còn đang ngồi tự kiểm điểm* ở dưới tầng.”
(*) Nguyên văn là “diện bích” – hành động úp mặt vào tường để tự kiểm điểm sai lầm của bản thân.
Tiểu thiếu gia không khóc nữa, đầu không đau mặt không đỏ, nhất quyết phải bò dậy ngó xem Ngu Hành Chu tự kiểm điểm.
Chung Uẩn không khuyên nhủ được cậu, đành phải bắt cậu mặc thêm áo khoác, đặt một cái đệm nhỏ ở trên tầng hai cho cậu rồi bố trí một cái màn hình theo dõi phòng khách.
Trong nhà này quản gia còn yêu thương chiều chuộng tiểu thiếu gia hơn cả Chung Uẩn, bưng mâm đựng trái cây lên để tiểu thiếu gia vừa xem vừa ăn, tránh để cậu bị đói.
Ngu Hành Chu quá tập trung suy nghĩ, không hề phát hiện mình đang bị theo dõi gắt gao.
—
Chung Uẩn bớt thời giờ kể lại về quá khứ của Ngu Hành Chu cho tiểu thiếu gia nghe.
Tiểu thiếu gia cắn táo rôm rốp, nghe đến Lê Phồn thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cậu biết Lê Phồn là ai, cô gái đứng bên cạnh Ngu Hành Chu trên tấm ảnh mà cậu nhặt được bữa đó chính là Lê Phồn.
Nhưng cậu không ngờ là, người con gái cười rộ lên rất đẹp ấy cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.
“Lúc ấy Ngu Hành Chu… nhất định rất khổ sở.”
Tiểu thiếu gia ăn táo không nổi nữa, cậu thò đầu qua lan can nhìn Ngu Hành Chu, cậu thấy Ngu Hành Chu vẽ một vòng tròn ở trên bàn, nhìn kỹ thì mới nhận ra được đó là một quả chanh nhỏ.
Ngu Hành Chu đợi ở dưới tầng bao lâu, tiểu thiếu gia liền nhìn ở trên tầng bấy lâu.
Quản gia thấy tiểu thiếu gia ăn không ngon, lại mang sữa hạnh nhân và sữa óc chó lên, còn cả một chén cháo cá băm nhỏ vừa mới làm xong, để tiểu thiếu gia chọn ăn, không làm bản thân bị đói.
—
Lần này Ngu Hành Chu ngốc cả một buổi trưa.
Khi mặt trời sắp lặn, một hầu gái đưa cho hắn một cái điện thoại.
Hắn ù ù cạc cạc nhận lấy, điện thoại lập tức đổ chuông.
Trên màn hình hiển thị tên, là “Chung Nịnh.”
Hắn tiếp điện thoại, bên trong truyền ra tiếng nói của tiểu thiếu gia, bởi vì phát sốt vừa mới khỏe, nghe còn mềm mại hơn cả bình thường.
“Ngu Hành Chu, anh còn muốn ngồi ở dưới bao lâu nữa, chân em đã tê rần hết rồi.”
Ngu Hành Chu ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Chung Nịnh đang ngồi trên tầng hai, mặc áo ngủ tai thỏ màu lam, ghé vào lan can vẫy tay với hắn.
“Anh…” Ngu Hành Chu không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên hắn đi bảo kê cho người ta còn chưa khẩn trương tới như vậy, trái tim cứ đập thình thịch.
“Ngu Hành Chu, anh biết không? Em mới sinh ra người nhà đã tính mệnh cho em đó.” Tiếng nói của tiểu thiếu gia truyền ra từ trong điện thoại, cũng truyền tới từ tầng hai.
Hai tầng giọng nói cùng vang lên ở bên tai Ngu Hành Chu.
“Mệnh của em vô cùng tốt, đời này đều sẽ bình bình an an, thân thể khoẻ mạnh. Ai ở bên em thì đều sẽ được may mắn hạnh phúc.”
“Em, em còn sẽ khỏe mạnh và sống lâu nữa, nhưng mà gien nhà em không được tốt, tóc dễ bị bạc, nếu mà tới lúc đó mà em vẫn còn trẻ thì sẽ rất xấu, liệu anh có còn thích em nữa không?” Tiểu thiếu gia bất chấp nguy cơ sẽ bị chị gái đánh một trận, liều mạng nói hươu nói vượn với Ngu Hành Chu.
Đời này Ngu Hành Chu phải giao tiếp với đủ loại người, sao hắn lại không nghe ra được là Chung Nịnh đang nói bừa chứ.
Nhưng hắn lại hiểu lý do vì sao Chung Nịnh phải nói vậy.
Bởi vì cậu biết Ngu Hành Chu sợ già, sợ bản thân mình già đi trước, mà Chung Nịnh vẫn còn trẻ tuổi mĩ mạo.
“Trong lòng anh, em vẫn luôn đẹp.” Ngu Hành Chu nói vào trong điện thoại.
“Trong lòng em anh cũng vẫn luôn rất đẹp.” Tiểu thiếu gia nhanh chóng đáp lại.
—
Tiểu thiếu gia vỗ rớt vụn đường ở trên đùi, đứng lên.
Cậu tắt điện thoại, cứ như vậy đứng ở trên tầng gào một câu với Ngu Hành Chu –
“Cho nên, Ngu Hành Chu, anh có muốn nhìn khi em bạc trắng cả tóc trông như thế nào không!”
“Anh có thể cho em một cơ hội – làm bạn trai của em được hay không?!”
Tiếng nói non nớt tuổi trẻ của tiểu thiếu gia vang khắp tòa nhà.
Quản gia bưng một phần nước đường trong tay nước mắt tuôn đầy mặt, cảm thấy tiểu thiếu gia trưởng thành thật rồi.
Chung Uẩn dựa vào góc tường, không kiên nhẫn mà hừ một tiếng.
Thư Nhiễm vừa mới bước vào cửa nhà, đúng lúc nghe thấy lời này nên không dám vào nữa, xấu hổ mà đứng ở cửa, điên cuồng đưa mắt ra hiệu với vợ của mình.
—
Ngu Hành Chu cầm chiếc điện thoại đã tắt kia.
Cảm thấy Chung Nịnh nói không sai.
Cậu quả thật chính là một ngôi sao nhỏ may mắn, người gặp được cậu đều sẽ có được may mắn.
Bằng không Ngu Hành Chu hắn có tài đức gì, sau khi trải qua quá nhiều chuyện tối tăm và sóng gió như vậy lại có được một quả chanh nhỏ ngọt ngào cho riêng mình chứ.
Mà chính hắn lại yếu đuối tới cỡ nào.
Từ đầu đến cuối, đều bị động chờ quả chanh nhỏ tự nhảy vào lồng ngực mình.
Ngu Hành Chu chạy lên tầng, đi hái quả chanh nhỏ của hắn xuống, cất vào trong lòng ngực.
“Chung Nịnh, em có muốn bao nuôi anh thêm một lần nữa không?” Hắn bế Chung Nịnh lên, nâng cao đối diện với mình, “Mỗi ngày em hôn anh một cái là được, anh lấy tập đoàn Ngu thị làm sính lễ cho em, được không?”
Tiểu thiếu gia đã lớn như vậy, ký hợp đồng đầu tiên chính là giá trên trời, lãi suất cao đến đáng sợ, nói ra đủ để phá vỡ bất kỳ kỷ lục nào của mấy thiên tài thương nghiệp.
Nhưng mà không thể thiếu cảnh giác trước một mối làm ăn lớn như vậy được, cậu nghiêm túc suy tư một giây đồng hồ, mới nói,
“Được nha.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook