Em Có Nghe Thấy
-
Chương 9: Tích Xuân Dung (1)
Trong khoảnh khắc tinh thần quần chúng đang kích động, Djay lại nhanh chóng xuống mic, gõ chữ trên khung bình luận nói, "Được rồi, pia phần giới thiệu đi."
Mọi người vốn muốn tiếp tục hóng chuyện của anh, nhưng đoán chừng đều chung sống với anh lâu rồi, biết lúc làm việc anh không thích đùa giỡn, ngay cả bọn Y Y một phút đồng hồ trước còn si mê đến không biết trời đất gì nữa, cũng đều vô cùng nghiêm túc lập tức gõ lên khung bình luận, "Đã chuẩn bị xong."
Kha Giảo ôm điện thoại ngồi trước sô pha, rốt cục thì lần đầu tiên bản thân cảm nhận được cái gì mới được gọi là khí tràng* chân chính...
📍Khí tràng*: Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất, miêu tả năng lượng vô hình do con người phát ra, là người có thể nắm chắc được quy luật tự nhiên bao nhiêu.
Thời gian cho phần giới thiệu của kịch truyền thanh 《Trở Về Quá Khứ》 dự tính là khoảng 10 phút, Kha Giảo vốn cho là Đại Hoa cùng các đại thần hẳn đều rất bận, không có thời gian xem kỹ kịch bản, nhưng lúc pia kịch, mỗi một người bọn họ lại đều đem nhân vật mình diễn hoàn hảo phối ra cái hiệu quả mà cô tưởng tượng trong đầu kia.
Thuyết minh hoàn mỹ không sai một li.
Kha Giảo há hốc miệng, nghe thấy những lời văn chính mình viết được những chất giọng hay này hoàn hảo đọc ra từng chữ, tâm tình trong lòng quả thực khó mà diễn tả được.
CV chuyên nghiệp thật ra cũng giống như diễn viên chuyên nghiệp, người trước là dùng giọng nói biến một kịch bản vốn không có sinh mệnh trở nên sống động; người sau lại là dùng khả năng diễn xuất trả về một câu chuyện chân thực, vả lại chỉ số kỹ thuật của người trước hoàn toàn không phân cao thấp với người sau.
Sau khi những người khác đều đã đọc xong phần của mình, cuối cùng cũng đến lượt Djay phối âm cho vai nam chính.
Mặc dù Kha Giảo đã chuẩn bị tâm lý khá tốt, nhưng vào lúc này, vẫn chạy thật nhanh vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh to, một hơi uống hết, muốn dùng cái lạnh thấu tim làm mình tỉnh táo một chút.
Nhưng vào lúc cô nhìn thấy Djay lên mic, trong nháy mắt vẫn hoảng đến nỗi tay chân đều không biết nên để đâu mới được.
Mà Đại Hoa giao mic, trước khi xuống mic còn đặc biệt xấu xa nói một câu, "Rau Chân Vịt, nghe cho kỹ."
Trong phút chốc, trên khung bình luận đồng loạt hiện lên một hàng ngay ngắn: Rau Chân Vịt, nghe cho kỹ.
Các vị đại nhân, nói không bỏ đá xuống giếng mà T.T...
Djay hiển nhiên không để ý đến trò đùa của mọi người, ho nhẹ một tiếng, ngay cả một câu nói nhảm dư thừa cũng không có, trực tiếp bắt đầu rồi đọc thoại.
"Đời người luôn sẽ có một lần xung động như vậy, nên anh cho rằng nhất định em cũng từng có. Nếu không phải lần xung động này trong đời, thì căn bản sẽ không biết rốt cuộc mình yêu người ấy bao nhiêu, và sẵn lòng vì người đó làm đến mức độ nào."
"Anh nhớ thế hệ anh chị, có một nghệ sĩ nam anh hâm mộ đã từng nói, chờ anh ấy già rồi, anh ấy liền hợp tác với nghệ sĩ fan thích, để những nghệ sĩ đó hát ca khúc anh ấy sáng tác cho fan nghe... Anh không độ lượng như vậy, chờ anh già đi, anh cũng chỉ sáng tác bài hát cho vợ anh, hát tình ca cho bà xã của anh."
"Cuộc sống, một nửa là hồi ức, một nửa là tiếp tục."
...
Một câu, hai câu, ba câu.
Kha Giảo lẳng lặng nghe, mãi cho đến khi anh đọc xong, cô mới nhận ra, hai mắt mình đã hoàn toàn nhòe đi rồi.
Trên khung bình luận, Y Y, biên kịch và đạo diễn, cũng đều chỉ thốt ra một câu giống nhau: Nghe khóc rồi.
Nhân viên của đoàn kịch kịch truyền thanh đều là độc giả lâu năm của cô, quyển sách này cũng được công nhận là tác phẩm tốt nhất của cô. Lúc Kha Giảo viết quyển sách này, bởi vì nhân vật nam chính thâm tình lại một lòng này từng mấy lần tâm trạng lên xuống, mà độc giả giống cô, cũng đều ôm tình cảm sâu sắc với nam chính và quyển sách này nhất.
Mà Djay, lại dùng vài lời thoại ngắn ngủi, trả phần tình cảm không thể quên này về như cũ.
Đây chính là sức hấp dẫn của giọng nói, cùng sức hấp dẫn chỉ mình anh có.
Cả khung bình luận lúc này đều tràn ngập những câu nói lộn xộn không mạch lạc do bị cảm động của bọn Y Y, mà vốn tưởng Djay đọc xong sẽ xuống mic, ai dè giây tiếp theo, anh lại đột nhiên mở miệng gọi tên cô, "Rau Chân Vịt."
Trong lòng Kha Giảo bỗng căng thẳng, khịt khịt cái mũi ê ẩm, vội vàng viết chữ lên khung bình luận: en, en ở đây.
Bởi vì gõ quá vội, cũng gõ sai chính tả rồi...
"Em thấy thế nào?" Giọng anh bởi vì ở trong lối thoát hiểm mà có vẻ trống trải trầm lạnh hơn.
"Hay..." Ngón tay cô lướt trên màn hình gõ, "Quá hay luôn, mỗi người các anh đều đem nhân vật trong văn của em trả về nguyên trạng không thiếu một phân, cảm ơn mỗi Đại Cúc Cự, em thật sự rất cảm động rất cảm động."
Djay trầm mặc hai giây, "Tôi nói tôi, không phải họ."
Kha Giảo sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp, dùng lý trí còn sót lại suy nghĩ vài giây, đỏ mặt cẩn thận nghiêm túc gõ chữ, "... Ừm, cái đó, Djay đại đại, trong lòng em anh chính là nhân vật nam chính của quyển sách này."
Đại Hoa:... Vẫn là lần đầu tiên tôi thấy Djay ngạo kiều một cách thẳng thừng như vậy.
Thất Hoàng: Tôi thấy đã không có cách nào tiếp tục ở lại cái kênh này nữa rồi.
Bạch Ngân & Nấm Muối & Khải Khải & Hàn Sương & Tịch Nguyên: Tôi cũng thấy thế, chúng ta đi thôi.
Lúc này, Kha Giảo mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như là vừa rồi bị bản mạng ngạo kiều bức cho thuận thế thổ lộ một phen, cả người trong đầu bỗng chốc trở thành một mảng hỗn loạn, thì nghe thấy Djay lại nói, "ừ, cút đi."
Mọi người:...
"Đạo diễn, cho mỗi người bọn họ một thời hạn giao âm." Đến đây Djay dừng một chút, nói, "Ngoài ra, ED của bộ kịch truyền thanh này có sắp xếp gì chưa?"
Đạo diễn: Bẩm Djay đại đại, vẫn chưa có, vốn định mời anh tới hát, nhưng ở trên phần giới thiệu của Weibo anh nói cái gì anh cũng không tiếp.
"Bài này nhận."
Djay trả lời rất nhanh, "Viết lời soạn nhạc cũng không cần tìm, tôi tự viết xong tự hát luôn."
Mọi người kinh ngạc, đầu óc Kha Giảo trực tiếp đơ luôn.
Thấy trên khung bình luận không ai nói gì, Djay nói với đám người Đại Hoa đã bị tình tiết phát triển cấp tốc này làm kinh hãi đến nỗi lâm vào yên lặng, "Tự đi hay để tôi đá đi?"
...
Ba giây sau, trong kênh chỉ còn lại hai người Djay và Kha Giảo.
Lúc này Kha Giảo từ dựa bên ghế sô pha, trực tiếp biến thành quỳ ở trên nền nhà.
... Hiện tại, cô và bản mạng cô đã thích ba năm, ở riêng trong một cái kênh YY, chỉ... chỉ hai người bọn cô.
Nhịp tim, nhịp tim của cô đi đâu rồi?
"Nói chuyện được không?" Trong kênh yên tĩnh một lúc, Djay lại mở miệng nói.
Cô giữ trái tim mình hít thở một lúc, lại nuốt một ngụm nước miếng, mới nhấn nút trò chuyện trên điện thoại, "... Được ạ."
Nhưng giọng nói ra, ngay cả chính cô cũng có thể cảm nhận được là run không tưởng tượng nổi.
Kha Giảo, mày đúng là quá không có triển vọng, chẳng phải bình thường còn tự xưng nữ hán tổng công* đó sao? Đã nói tim kim cương rồi đó, sao vừa đụng tới bản mạng liền tự động nghe lời như vậy, thật tệ mà!
📍Tổng công*: Thường dùng trong đam mỹ, nghĩa là mặc kệ là ghép với ai cũng đóng vai công, hay cũng hiểu theo cách khác là nhân vật chính (đứng đầu).
"《Trở Về Quá Khứ》 vừa mới xuất bản, quyển sách tiếp theo của em cũng lập tức phải bắt đầu update, lại thêm kịch truyền thanh lúc này." Giọng nói của anh dường như trở nên không thấp không lạnh như vừa rồi nữa, "Em có nghĩ tới muốn tổ chức một ca hội YY ăn mừng không?"
Kha Giảo lòng đầy thỏa mãn, tất cả lực chú ý đều dừng lại trên giọng nói của Djay, căn bản không nghe kỹ nội dung, cũng hoàn toàn không ý thức được tình huống anh hiểu rõ mình đến vậy, chỉ để ý đến câu cuối cùng, "... Ca hội YY?"
"Ừ," Lúc này Djay có vẻ kiên nhẫn khác thường, "Ca hội để chúc mừng 《Trở Về Quá Khứ》 ra thị trường, mở sách mới, thông báo kịch truyền thanh phát sóng cùng ca khúc chủ đề."
Lúc này, Kha Giảo chưa mất hết bình tĩnh dần dần từ từ có ý thức, cuối cùng cũng đã nghe rõ nội dung chính trong lời nói của bản mạng.
Nói cách khác, bản mạng đang đề nghị với cô để cô chủ trì tổ chức một ca hội?
Nghĩ kỹ thì, cô trở thành tác giả cũng gần ba năm rồi, mặc dù từ ba năm trước vẫn luôn rất thích giới võng phối cổ phong, nhưng chưa bao giờ đi sâu tiếp xúc với người trong giới, cũng chưa từng nghĩ tới tự chủ trì một buổi ca hội YY.
"Nhưng mà, Djay đại đại, một tác giả như em chủ trì ca hội, có kỳ lạ quá không?" Cô có chút thấp thỏm hỏi, "Hơn nữa, ngay cả một chút kinh nghiệm tổ chức ca hội em cũng không có, phân chia thời gian, mời khách quý, sắp xếp phối hợp... Nếu mà không hiểu rõ ca hội, những cái này đều có thể xảy ra sai sót."
Nói xong, Kha Giảo lại âm thầm lặng lẽ khinh bỉ mình một câu, lại nói người ngoài giới như cô này, còn không tính là tác giả tên tuổi lớn, Đại Cúc Cự giới cổ phong cover nào sẽ bằng lòng tới tham gia ca hội cô tổ chức...
Djay trầm ngâm chốc lát, "Mấu chốt là khách quý."
"... Ừm." Cô dùng tay đỡ cằm, nhớ lại ca hội mình từng nghe trước kia, "Em cảm thấy khách quý của ca hội cứ mời ít nhưng tinh* sẽ tốt hơn, có trật tự, cũng có lực ngưng tụ."
📍Tinh*: "Tinh" ở đây là tinh anh.
"Em có yêu thích ca sĩ nào trong giới không?" Trầm mặc một lúc, bất thình lình, Djay đột nhiên hỏi như vậy.
Bởi vì thái độ chuyên nghiệp mà nghiêm túc của bản mạng, Kha Giảo ngược lại cũng từ từ quên mất thẹn thùng với căng thẳng, càng ngày càng thả lỏng, "Thực ra... bình thường mà nói phạm vi nghe nhạc của em rất rộng, mặc dù thích cổ phong nhất, nhưng cũng sẽ nghe cover tiếng anh với cover tiếng nhật, phải chia ra nói ạ?"
"Ừ."
Cô rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Khoảng thời gian em vào giới cũng không tính là rất lâu, nếu là giới cổ phong, trừ Djay đại đại anh ra, chính là Đại Hoa, Bạch Ngân, Khải Khải, Nấm Muối, còn có Kỳ Mộ bây giờ tham gia thương diễn* khá nhiều, cùng với Vân Đồ đại đại đã ẩn lui khỏi giới 2D; giới cover tiếng anh, em thích TMK và Margie; còn giới cover tiếng nhật là Hạ Khúc Ưu."
📍Thương diễn*: Gọi đầy đủ là *diễn xuất thương nghiệp*, nghĩa như tên, không mang tính công ích.
Sau khi nói một hơi, cô thở dài, "Có điều những người này đều là đại thần cao cấp, Kỳ Mộ vẫn luôn rất bận thương diễn ở các nơi trên cả nước, mà Vân Đồ đại đại một lòng phát triển ở giới 3D, ngay cả Weibo cũng không lên nữa; TMK và Margie đại đại đều là đảng phái lệch múi giờ, khá là xuất quỷ nhập thần, gần đây cũng không ra tác phẩm mới nào cả; Về phần Ưu Đại... Đó là tiểu Vương Tử của K Trạm, nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng ngạo kiều tùy hứng tính tình nóng nảy, nghe nói cũng cực ít tham dự ca hội."
"Ha."
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, vừa rồi hình như Kha Giảo nghe được một tiếng cười cực kỳ ngắn.
Ôi? Là cô xuất hiện ảo giác sao? Công Tử đại nhân sao có thể biết cười chứ TAT...
"Như vậy, ngày mở ca hội định vào thứ bảy hai tuần sau được không?" Lúc cô còn chưa tỉnh hồn lại, đã nghe thấy Djay nói như thế.
"Dạ?" Kha Giảo choáng váng, "... Ca, ca hội? Phải tổ chức thật ạ?"
Không phải chứ... Chẳng lẽ nam thần Djay thật sự cảm thấy cô có thể chủ trì ca hội sao? Cô thực sự có thể sao?
"Ừ," Trong tai nghe lúc này truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, giống như là Djay đứng dậy đi mấy bước, "Đại Hoa sẽ bảo Staff của Tuyết Dạ Ngư Châu tới dẫn dắt em cùng quản lý, sắp xếp chuẩn bị ca hội, không cần lo lắng."
Kha Giảo nghe mà trợn mắt há mồm.
Hãy tha thứ cho cô, cô thực sự đã có chút không theo kịp tiết tấu của bản mạng của cô rồi...
"Về phần khách quý, mấy người bọn Đại Hoa hẳn là đều không vấn đề gì, Kỳ Mộ thì tôi có phương thức liên lạc di động của cậu ấy, Vân Đồ ẩn lui, nhưng có thể hẹn đến ghi âm chúc mừng; TMK và Margie thật ra là một cặp vợ chồng, vừa mới kết hôn, họ cùng Khải Khải rất thân nhau."
"Mà cái người tính tình nóng nảy trong miệng em..."
Djay cố ý kéo dài nửa nhịp, "Lão Khúc, cậu ấy sống ở bên cạnh nhà tôi."
...
Cả người Kha Giảo trực tiếp "bịch" một tiếng nằm ở trên nền nhà, run rẩy nói, "Djay đại đại, anh..."
Không đợi cô nói hết, Djay đã bình tĩnh ngắt lời nói, "Như vậy, thì mời những người em vừa mới nói này, cộng thêm tôi, tổng cộng mười vị khách quý, chắc cũng đủ rồi."
...
Mắt cô tối sầm lại.
~ Hết chương 9 ~
___________________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử của chương, 《Trường Sinh Như Ngã》 của Kha Mộ Khanh, tin rằng Kha Ni Ni cũng là bản mạng của rất nhiều người, giọng hát cực kỳ có lực, tháng trước bài này quá kinh diễm trên ca hội YY của tôi luôn...
Chương này, xin hỏi, chương này thấy nóng không!! Kích động không!!! Khóc mù ở WC không!!!! Công Tử của chúng ta đủ bá đạo không!! Đủ cao ngạo đủ lạnh lùng không!! Đuổi hết cả nhóm Đại Cúc Cự ra ngoài đúng là phá trời rồi TAT
Còn có, cuối cùng cũng có thể viết ca hội YY rồi!!! Kích động đến nỗi ông đây đỏ mặt... đỏ mặt... Công Tử Djay kí tên đầu tiên trong rất nhiều nam thần nữ thần... Thật kích động!!! Các bạn thì sao!! Hãy dùng trăm cái bình luận nói cho tôi biết các bạn có chờ mong tôi viết ca hội không!!!
Lời Editor:
YouTube: Trường Sinh Như Ngã [长生如我] | Kha Mộ Khanh: https://youtu.be/GZ_C2JE5Hfg
SoundCloud: Trường Sinh Như Ngã [长生如我] | Kha Mộ Khanh: https://soundcloud.com/meocon243/truong-sinh-nhu-nga-kha-mo-khanh
5Sing: Trường Sinh Như Ngã [长生如我] | Kha Mộ Khanh: http://5sing.kugou.com/yc/2696323.html
Mọi người vốn muốn tiếp tục hóng chuyện của anh, nhưng đoán chừng đều chung sống với anh lâu rồi, biết lúc làm việc anh không thích đùa giỡn, ngay cả bọn Y Y một phút đồng hồ trước còn si mê đến không biết trời đất gì nữa, cũng đều vô cùng nghiêm túc lập tức gõ lên khung bình luận, "Đã chuẩn bị xong."
Kha Giảo ôm điện thoại ngồi trước sô pha, rốt cục thì lần đầu tiên bản thân cảm nhận được cái gì mới được gọi là khí tràng* chân chính...
📍Khí tràng*: Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất, miêu tả năng lượng vô hình do con người phát ra, là người có thể nắm chắc được quy luật tự nhiên bao nhiêu.
Thời gian cho phần giới thiệu của kịch truyền thanh 《Trở Về Quá Khứ》 dự tính là khoảng 10 phút, Kha Giảo vốn cho là Đại Hoa cùng các đại thần hẳn đều rất bận, không có thời gian xem kỹ kịch bản, nhưng lúc pia kịch, mỗi một người bọn họ lại đều đem nhân vật mình diễn hoàn hảo phối ra cái hiệu quả mà cô tưởng tượng trong đầu kia.
Thuyết minh hoàn mỹ không sai một li.
Kha Giảo há hốc miệng, nghe thấy những lời văn chính mình viết được những chất giọng hay này hoàn hảo đọc ra từng chữ, tâm tình trong lòng quả thực khó mà diễn tả được.
CV chuyên nghiệp thật ra cũng giống như diễn viên chuyên nghiệp, người trước là dùng giọng nói biến một kịch bản vốn không có sinh mệnh trở nên sống động; người sau lại là dùng khả năng diễn xuất trả về một câu chuyện chân thực, vả lại chỉ số kỹ thuật của người trước hoàn toàn không phân cao thấp với người sau.
Sau khi những người khác đều đã đọc xong phần của mình, cuối cùng cũng đến lượt Djay phối âm cho vai nam chính.
Mặc dù Kha Giảo đã chuẩn bị tâm lý khá tốt, nhưng vào lúc này, vẫn chạy thật nhanh vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh to, một hơi uống hết, muốn dùng cái lạnh thấu tim làm mình tỉnh táo một chút.
Nhưng vào lúc cô nhìn thấy Djay lên mic, trong nháy mắt vẫn hoảng đến nỗi tay chân đều không biết nên để đâu mới được.
Mà Đại Hoa giao mic, trước khi xuống mic còn đặc biệt xấu xa nói một câu, "Rau Chân Vịt, nghe cho kỹ."
Trong phút chốc, trên khung bình luận đồng loạt hiện lên một hàng ngay ngắn: Rau Chân Vịt, nghe cho kỹ.
Các vị đại nhân, nói không bỏ đá xuống giếng mà T.T...
Djay hiển nhiên không để ý đến trò đùa của mọi người, ho nhẹ một tiếng, ngay cả một câu nói nhảm dư thừa cũng không có, trực tiếp bắt đầu rồi đọc thoại.
"Đời người luôn sẽ có một lần xung động như vậy, nên anh cho rằng nhất định em cũng từng có. Nếu không phải lần xung động này trong đời, thì căn bản sẽ không biết rốt cuộc mình yêu người ấy bao nhiêu, và sẵn lòng vì người đó làm đến mức độ nào."
"Anh nhớ thế hệ anh chị, có một nghệ sĩ nam anh hâm mộ đã từng nói, chờ anh ấy già rồi, anh ấy liền hợp tác với nghệ sĩ fan thích, để những nghệ sĩ đó hát ca khúc anh ấy sáng tác cho fan nghe... Anh không độ lượng như vậy, chờ anh già đi, anh cũng chỉ sáng tác bài hát cho vợ anh, hát tình ca cho bà xã của anh."
"Cuộc sống, một nửa là hồi ức, một nửa là tiếp tục."
...
Một câu, hai câu, ba câu.
Kha Giảo lẳng lặng nghe, mãi cho đến khi anh đọc xong, cô mới nhận ra, hai mắt mình đã hoàn toàn nhòe đi rồi.
Trên khung bình luận, Y Y, biên kịch và đạo diễn, cũng đều chỉ thốt ra một câu giống nhau: Nghe khóc rồi.
Nhân viên của đoàn kịch kịch truyền thanh đều là độc giả lâu năm của cô, quyển sách này cũng được công nhận là tác phẩm tốt nhất của cô. Lúc Kha Giảo viết quyển sách này, bởi vì nhân vật nam chính thâm tình lại một lòng này từng mấy lần tâm trạng lên xuống, mà độc giả giống cô, cũng đều ôm tình cảm sâu sắc với nam chính và quyển sách này nhất.
Mà Djay, lại dùng vài lời thoại ngắn ngủi, trả phần tình cảm không thể quên này về như cũ.
Đây chính là sức hấp dẫn của giọng nói, cùng sức hấp dẫn chỉ mình anh có.
Cả khung bình luận lúc này đều tràn ngập những câu nói lộn xộn không mạch lạc do bị cảm động của bọn Y Y, mà vốn tưởng Djay đọc xong sẽ xuống mic, ai dè giây tiếp theo, anh lại đột nhiên mở miệng gọi tên cô, "Rau Chân Vịt."
Trong lòng Kha Giảo bỗng căng thẳng, khịt khịt cái mũi ê ẩm, vội vàng viết chữ lên khung bình luận: en, en ở đây.
Bởi vì gõ quá vội, cũng gõ sai chính tả rồi...
"Em thấy thế nào?" Giọng anh bởi vì ở trong lối thoát hiểm mà có vẻ trống trải trầm lạnh hơn.
"Hay..." Ngón tay cô lướt trên màn hình gõ, "Quá hay luôn, mỗi người các anh đều đem nhân vật trong văn của em trả về nguyên trạng không thiếu một phân, cảm ơn mỗi Đại Cúc Cự, em thật sự rất cảm động rất cảm động."
Djay trầm mặc hai giây, "Tôi nói tôi, không phải họ."
Kha Giảo sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp, dùng lý trí còn sót lại suy nghĩ vài giây, đỏ mặt cẩn thận nghiêm túc gõ chữ, "... Ừm, cái đó, Djay đại đại, trong lòng em anh chính là nhân vật nam chính của quyển sách này."
Đại Hoa:... Vẫn là lần đầu tiên tôi thấy Djay ngạo kiều một cách thẳng thừng như vậy.
Thất Hoàng: Tôi thấy đã không có cách nào tiếp tục ở lại cái kênh này nữa rồi.
Bạch Ngân & Nấm Muối & Khải Khải & Hàn Sương & Tịch Nguyên: Tôi cũng thấy thế, chúng ta đi thôi.
Lúc này, Kha Giảo mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như là vừa rồi bị bản mạng ngạo kiều bức cho thuận thế thổ lộ một phen, cả người trong đầu bỗng chốc trở thành một mảng hỗn loạn, thì nghe thấy Djay lại nói, "ừ, cút đi."
Mọi người:...
"Đạo diễn, cho mỗi người bọn họ một thời hạn giao âm." Đến đây Djay dừng một chút, nói, "Ngoài ra, ED của bộ kịch truyền thanh này có sắp xếp gì chưa?"
Đạo diễn: Bẩm Djay đại đại, vẫn chưa có, vốn định mời anh tới hát, nhưng ở trên phần giới thiệu của Weibo anh nói cái gì anh cũng không tiếp.
"Bài này nhận."
Djay trả lời rất nhanh, "Viết lời soạn nhạc cũng không cần tìm, tôi tự viết xong tự hát luôn."
Mọi người kinh ngạc, đầu óc Kha Giảo trực tiếp đơ luôn.
Thấy trên khung bình luận không ai nói gì, Djay nói với đám người Đại Hoa đã bị tình tiết phát triển cấp tốc này làm kinh hãi đến nỗi lâm vào yên lặng, "Tự đi hay để tôi đá đi?"
...
Ba giây sau, trong kênh chỉ còn lại hai người Djay và Kha Giảo.
Lúc này Kha Giảo từ dựa bên ghế sô pha, trực tiếp biến thành quỳ ở trên nền nhà.
... Hiện tại, cô và bản mạng cô đã thích ba năm, ở riêng trong một cái kênh YY, chỉ... chỉ hai người bọn cô.
Nhịp tim, nhịp tim của cô đi đâu rồi?
"Nói chuyện được không?" Trong kênh yên tĩnh một lúc, Djay lại mở miệng nói.
Cô giữ trái tim mình hít thở một lúc, lại nuốt một ngụm nước miếng, mới nhấn nút trò chuyện trên điện thoại, "... Được ạ."
Nhưng giọng nói ra, ngay cả chính cô cũng có thể cảm nhận được là run không tưởng tượng nổi.
Kha Giảo, mày đúng là quá không có triển vọng, chẳng phải bình thường còn tự xưng nữ hán tổng công* đó sao? Đã nói tim kim cương rồi đó, sao vừa đụng tới bản mạng liền tự động nghe lời như vậy, thật tệ mà!
📍Tổng công*: Thường dùng trong đam mỹ, nghĩa là mặc kệ là ghép với ai cũng đóng vai công, hay cũng hiểu theo cách khác là nhân vật chính (đứng đầu).
"《Trở Về Quá Khứ》 vừa mới xuất bản, quyển sách tiếp theo của em cũng lập tức phải bắt đầu update, lại thêm kịch truyền thanh lúc này." Giọng nói của anh dường như trở nên không thấp không lạnh như vừa rồi nữa, "Em có nghĩ tới muốn tổ chức một ca hội YY ăn mừng không?"
Kha Giảo lòng đầy thỏa mãn, tất cả lực chú ý đều dừng lại trên giọng nói của Djay, căn bản không nghe kỹ nội dung, cũng hoàn toàn không ý thức được tình huống anh hiểu rõ mình đến vậy, chỉ để ý đến câu cuối cùng, "... Ca hội YY?"
"Ừ," Lúc này Djay có vẻ kiên nhẫn khác thường, "Ca hội để chúc mừng 《Trở Về Quá Khứ》 ra thị trường, mở sách mới, thông báo kịch truyền thanh phát sóng cùng ca khúc chủ đề."
Lúc này, Kha Giảo chưa mất hết bình tĩnh dần dần từ từ có ý thức, cuối cùng cũng đã nghe rõ nội dung chính trong lời nói của bản mạng.
Nói cách khác, bản mạng đang đề nghị với cô để cô chủ trì tổ chức một ca hội?
Nghĩ kỹ thì, cô trở thành tác giả cũng gần ba năm rồi, mặc dù từ ba năm trước vẫn luôn rất thích giới võng phối cổ phong, nhưng chưa bao giờ đi sâu tiếp xúc với người trong giới, cũng chưa từng nghĩ tới tự chủ trì một buổi ca hội YY.
"Nhưng mà, Djay đại đại, một tác giả như em chủ trì ca hội, có kỳ lạ quá không?" Cô có chút thấp thỏm hỏi, "Hơn nữa, ngay cả một chút kinh nghiệm tổ chức ca hội em cũng không có, phân chia thời gian, mời khách quý, sắp xếp phối hợp... Nếu mà không hiểu rõ ca hội, những cái này đều có thể xảy ra sai sót."
Nói xong, Kha Giảo lại âm thầm lặng lẽ khinh bỉ mình một câu, lại nói người ngoài giới như cô này, còn không tính là tác giả tên tuổi lớn, Đại Cúc Cự giới cổ phong cover nào sẽ bằng lòng tới tham gia ca hội cô tổ chức...
Djay trầm ngâm chốc lát, "Mấu chốt là khách quý."
"... Ừm." Cô dùng tay đỡ cằm, nhớ lại ca hội mình từng nghe trước kia, "Em cảm thấy khách quý của ca hội cứ mời ít nhưng tinh* sẽ tốt hơn, có trật tự, cũng có lực ngưng tụ."
📍Tinh*: "Tinh" ở đây là tinh anh.
"Em có yêu thích ca sĩ nào trong giới không?" Trầm mặc một lúc, bất thình lình, Djay đột nhiên hỏi như vậy.
Bởi vì thái độ chuyên nghiệp mà nghiêm túc của bản mạng, Kha Giảo ngược lại cũng từ từ quên mất thẹn thùng với căng thẳng, càng ngày càng thả lỏng, "Thực ra... bình thường mà nói phạm vi nghe nhạc của em rất rộng, mặc dù thích cổ phong nhất, nhưng cũng sẽ nghe cover tiếng anh với cover tiếng nhật, phải chia ra nói ạ?"
"Ừ."
Cô rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Khoảng thời gian em vào giới cũng không tính là rất lâu, nếu là giới cổ phong, trừ Djay đại đại anh ra, chính là Đại Hoa, Bạch Ngân, Khải Khải, Nấm Muối, còn có Kỳ Mộ bây giờ tham gia thương diễn* khá nhiều, cùng với Vân Đồ đại đại đã ẩn lui khỏi giới 2D; giới cover tiếng anh, em thích TMK và Margie; còn giới cover tiếng nhật là Hạ Khúc Ưu."
📍Thương diễn*: Gọi đầy đủ là *diễn xuất thương nghiệp*, nghĩa như tên, không mang tính công ích.
Sau khi nói một hơi, cô thở dài, "Có điều những người này đều là đại thần cao cấp, Kỳ Mộ vẫn luôn rất bận thương diễn ở các nơi trên cả nước, mà Vân Đồ đại đại một lòng phát triển ở giới 3D, ngay cả Weibo cũng không lên nữa; TMK và Margie đại đại đều là đảng phái lệch múi giờ, khá là xuất quỷ nhập thần, gần đây cũng không ra tác phẩm mới nào cả; Về phần Ưu Đại... Đó là tiểu Vương Tử của K Trạm, nổi tiếng cao ngạo lạnh lùng ngạo kiều tùy hứng tính tình nóng nảy, nghe nói cũng cực ít tham dự ca hội."
"Ha."
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, vừa rồi hình như Kha Giảo nghe được một tiếng cười cực kỳ ngắn.
Ôi? Là cô xuất hiện ảo giác sao? Công Tử đại nhân sao có thể biết cười chứ TAT...
"Như vậy, ngày mở ca hội định vào thứ bảy hai tuần sau được không?" Lúc cô còn chưa tỉnh hồn lại, đã nghe thấy Djay nói như thế.
"Dạ?" Kha Giảo choáng váng, "... Ca, ca hội? Phải tổ chức thật ạ?"
Không phải chứ... Chẳng lẽ nam thần Djay thật sự cảm thấy cô có thể chủ trì ca hội sao? Cô thực sự có thể sao?
"Ừ," Trong tai nghe lúc này truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, giống như là Djay đứng dậy đi mấy bước, "Đại Hoa sẽ bảo Staff của Tuyết Dạ Ngư Châu tới dẫn dắt em cùng quản lý, sắp xếp chuẩn bị ca hội, không cần lo lắng."
Kha Giảo nghe mà trợn mắt há mồm.
Hãy tha thứ cho cô, cô thực sự đã có chút không theo kịp tiết tấu của bản mạng của cô rồi...
"Về phần khách quý, mấy người bọn Đại Hoa hẳn là đều không vấn đề gì, Kỳ Mộ thì tôi có phương thức liên lạc di động của cậu ấy, Vân Đồ ẩn lui, nhưng có thể hẹn đến ghi âm chúc mừng; TMK và Margie thật ra là một cặp vợ chồng, vừa mới kết hôn, họ cùng Khải Khải rất thân nhau."
"Mà cái người tính tình nóng nảy trong miệng em..."
Djay cố ý kéo dài nửa nhịp, "Lão Khúc, cậu ấy sống ở bên cạnh nhà tôi."
...
Cả người Kha Giảo trực tiếp "bịch" một tiếng nằm ở trên nền nhà, run rẩy nói, "Djay đại đại, anh..."
Không đợi cô nói hết, Djay đã bình tĩnh ngắt lời nói, "Như vậy, thì mời những người em vừa mới nói này, cộng thêm tôi, tổng cộng mười vị khách quý, chắc cũng đủ rồi."
...
Mắt cô tối sầm lại.
~ Hết chương 9 ~
___________________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử của chương, 《Trường Sinh Như Ngã》 của Kha Mộ Khanh, tin rằng Kha Ni Ni cũng là bản mạng của rất nhiều người, giọng hát cực kỳ có lực, tháng trước bài này quá kinh diễm trên ca hội YY của tôi luôn...
Chương này, xin hỏi, chương này thấy nóng không!! Kích động không!!! Khóc mù ở WC không!!!! Công Tử của chúng ta đủ bá đạo không!! Đủ cao ngạo đủ lạnh lùng không!! Đuổi hết cả nhóm Đại Cúc Cự ra ngoài đúng là phá trời rồi TAT
Còn có, cuối cùng cũng có thể viết ca hội YY rồi!!! Kích động đến nỗi ông đây đỏ mặt... đỏ mặt... Công Tử Djay kí tên đầu tiên trong rất nhiều nam thần nữ thần... Thật kích động!!! Các bạn thì sao!! Hãy dùng trăm cái bình luận nói cho tôi biết các bạn có chờ mong tôi viết ca hội không!!!
Lời Editor:
YouTube: Trường Sinh Như Ngã [长生如我] | Kha Mộ Khanh: https://youtu.be/GZ_C2JE5Hfg
SoundCloud: Trường Sinh Như Ngã [长生如我] | Kha Mộ Khanh: https://soundcloud.com/meocon243/truong-sinh-nhu-nga-kha-mo-khanh
5Sing: Trường Sinh Như Ngã [长生如我] | Kha Mộ Khanh: http://5sing.kugou.com/yc/2696323.html
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook