Em Có Nghe Thấy
-
Chương 12: Bái Tinh Nguyệt (2)
Ngày đầu tiên năm mới, Kha Giảo đương nhiên ngủ thẳng một giấc dài.
Sau khi tỉnh dậy cô cứ cảm thấy mình eo mỏi lưng đau, nghĩ nghĩ, có lẽ là vì cả đêm nằm mơ thật sự đã quá hao tâm tốn sức.
Ở trong mơ, cô vốn nhìn thấy gương mặt ma cà rồng không biểu cảm của Tạ Tu Dực, lại nghe thấy giọng nói mê người của Djay, đến cuối cùng, hai người này lại hợp lại làm một, từ trong miệng Tạ Tu Dực phát ra giọng nói của Djay, trực tiếp dọa cho cô tỉnh luôn...
Kha Giảo, mày đủ rồi đấy.
Lúc rời giường đánh răng, cô nhìn cái gương, trong lòng ra sức khinh bỉ mình một cái.
Mày thật sự không thể vì thích Djay thích đến nỗi nhìn thấy một người giới tính nam liền chụp anh ấy lên người đối phương, mặc dù giọng của Tạ Tu Dực lúc ca hát xác thực rất giống Djay, nhưng họ là hai người hoàn toàn khác nhau, mày làm như vậy, đối với Tạ Tu Dực thân là bạn bè trong hiện thực của mày rất không công bằng.
Đợi cô tiêu hóa xong tâm lý đùa giỡn mà Ma Kết giỏi nhất, ra khỏi phòng tắm, cô cầm di động lên, thì thấy có một cuộc gọi nhỡ đến từ Tạ Tu Dực.
"Sao thế?" Điện thoại thông, cô kẹp điện thoại ở bên tai, bắt đầu thay quần áo, "Tôi vừa mới dậy, giờ đến ngay đây, anh đợi tôi thêm một lát."
"Trưa nay ra ngoài ăn." Giọng của Tạ Tu Dực xuyên qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được một tia lạnh như băng quen thuộc.
"Hả?" Cô ngẩn ra, dừng động tác mặc quần áo trong tay lại, "Ra ngoài ăn? Ăn gì?"
"Budae Jjigae."
"Anh mà cũng sẵn lòng ra ngoài ăn cơm?" Kha Giảo vô cùng kinh hãi, "Chẳng lẽ bếp ga ở phòng bếp bị anh làm hỏng rồi?!"
Bên kia Tạ Tu Dực trầm mặc hai giây, "... Tôi chỉ là muốn đi ăn Budae Jjigae thôi."
"... Được rồi." Kha Giảo kiểm điểm lối tư duy theo quán tính không coi anh là người bình thường một chút, "Là quán Lẩu Hàn Quốc gần nhà chúng ta đấy à?"
"Ừ." Anh nói xong, dừng một chút, "Nhuế Ưu và tôi cùng đi."
...
Đợi tới lúc Kha Giảo đến quán ăn Hàn đó, căn bản không cần nhân viên phục vụ chỉ chỗ cho cô, cô liếc mắt cũng đã nhìn thấy chỗ bọn Tạ Tu Dực ngồi.
Không có lý do nào khác, chỉ cần đi về phía mà tất cả các cô gái đều chăm chú tha thiết nhìn vào đó là được rồi...╮(╯▽╰)╭
Cảm ơn giá trị dung nhan kinh người, lại kèm theo khí thế núi băng của ai đó, mà ngồi đối diện anh lại là Nhuế Ưu cao 2 mét 1, giá trị dung nhan cũng không thấp, tổ hợp hai người xuất hiện ở nơi công cộng như này, muốn bảo người ta không liếc nhìn cũng khó.
"Hey." Nhuế Ưu thấy Kha Giảo đi tới bên bàn của họ, lập tức giơ tay lên tiếng chào cô.
Mà Tạ Tu Dực ở đối diện Nhuế Ưu không lên tiếng, nhưng đã trực tiếp rút cái ghế bên cạnh mình ra rồi.
... Kha Giảo liền cảm nhận được những ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương từ bốn phía bắn tới trên da đầu.
"Thơm quá! Đồ đều lên đủ rồi à?" Nhắm mắt từ từ ngồi xuống bên cạnh Tạ Tu Dực, cô cởi áo khoác ra, "Gọi giúp tôi thêm một chiếc bánh pudding xoài nữa được không?"
"Cái vị bên cạnh em này vừa vào đây đã chọn năm đĩa bánh gạo phô mai rồi." Nhuế Ưu thêm món giúp cô xong, chỉ chỉ vào cái nồi đã đun đến đỏ trước mặt, "Lẩu thì chúng tôi chọn lẩu bò kim chi, em ăn được cay không?"
"Được! Tôi rất thích ăn cay." Kha Giảo rất tự nhiên đáp lại, "Tạ Tu Dực cũng rất thích."
Lúc này Nhuế Ưu rất nhạy bén chú ý tới biểu cảm giữa lông mày người nào đó ngồi đối diện anh ấy lóe lên một tia vui vẻ, ngay lập tức nổi ý xấu nhíu mày lại, giả bộ kinh ngạc, "... Ô thật á? Tôi nhớ ngày trước Tạ Tu Dực rất ghét ăn cay mà?"
Lời này vừa nói ra, Kha Giảo lập tức sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cô vẫn cho là Tạ Tu Dực thích ăn cay, cho nên mỗi lần đến nhà anh nấu cơm, đều sẽ xào một món cay cho anh ăn, với lại mỗi lần anh cũng đều ăn hết sạch.
Kinh hồn bạt vía chuyển hướng sang người bên cạnh, lại thấy ai đó không có phản ứng gì, chẳng qua là giơ tay lên vuốt vuốt nhúm "tóc ngố*" vừa rồi cô đi trên đường bị gió thổi dựng lên.
📍Tóc ngố*: (Ahoge) là một sợi/cụm tóc mọc "lạc loài" trên đầu nhân vật trong Anime, nghĩa đen là "tóc ngố" và nhân vật ngu ngốc theo một cách nào đó, tuy nhiên cũng mang theo ý thân mật. Một số nhân vật có ahoge là Himeko Katagiri trong Pani Poni, Konata Izumi trong Lucky Star, Megumi Momono trong Mahoraba, Kenji Harima trong School Rumble, và Italy trong Hetalia: Axis Powers.
"Tạ Tu Dực... rốt cuộc thì anh thích ăn cay không?" Cô cẩn thận nghiêm túc hỏi anh.
"Trước đây không thích," Anh thu tay về, "Bây giờ có thể chấp nhận."
Kha Giảo nghe thế trong lòng cảm động vô cùng, nghĩ thì ra đứa trẻ to xác không hiểu chuyện cũng có lúc thấu tình đạt lý như thế, hoàn toàn không để ý tới trên mặt Nhuế Ưu ở đối diện lúc này hiện ra biểu cảm như bị sét đánh vậy.
"Tôi nghe Tạ Tu Dực nói, em là tác giả?"
Ăn một lúc, Nhuế Ưu bất thình lình hỏi như vậy.
Kha Giảo gật đầu.
"Viết loại tiểu thuyết gì? Ngôn tình?"
"Ừm, viết được ba năm rồi."
"Bút danh là gì?"
"Rau Chân Vịt."
"Thủy thủ Popeye à?*" Nhuế Ưu nói đùa một câu, một tay chống cằm, ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Tạ Tu Dực, "Đợi về tôi tra thử, đọc tác phẩm của em."
📍Thủy thủ Popeye*: Thủy thủ Popeye là một nhân vật hoạt hình hư cấu được tạo ra bởi E. C. Segar. Popeye xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình chiếu trên ti vi và chiếu ngoài rạp. Popeye lần đầu xuất hiện trong bộ truyện tranh Thimble Theatre do nghiệp đoàn King Features phát hành vào ngày 17 tháng 1 năm 1929; các năm sau đó bộ truyện tranh đã lấy tên là Popeye. Thủy thủ Popeye thích ăn rau chân vịt, bất cứ khi nào thủy thủ cảm thấy cần có thêm sức mạnh ông chỉ đơn giản là ăn một hộp rau chân vịt và ngay lập tức có được cơ bắp khỏe mạnh.
Kha Giảo bị anh ấy nói đến nỗi hơi ngượng ngùng, chỉ đành hỏi lại, "Thế còn anh? Anh làm nghề gì?"
"Tôi?" Nhuế Ưu nhún vai, "Soho* (ngồi ở nhà)."
📍Soho*: Viết tắt của "Small Office, Home Office".
"Chỉ cần cậu ấy nổi hứng lên tiện tay giúp người ta thiết kế nội thất, lương một năm không chỉ trăm vạn." Lúc này Tạ Tu Dực ở một bên thuận miệng nói bổ sung.
Kha Giảo nghe thế lập tức nghiêm túc kính nể Nhuế Ưu, trong lòng nghĩ cũng là ngồi ở nhà, vì sao mình sáng tác đến nỗi hai mắt trắng dã mà ngay cả một phần năm của người ta cũng không kiếm được TAT...
"Thế em gái Rau Chân Vịt à, em biết nghề nghiệp của cái vị bên cạnh em đây là gì không?" Nhuế Ưu đột nhiên cười gian một tiếng.
Kha Giảo dừng đũa, suy tư chốc lát, "Ca sĩ?"
"Em cũng quá coi thường cậu ấy rồi, mặc dù nói, bây giờ cậu ấy bước vào giới showbiz là do trò đùa của tôi... Nhưng cho dù tên này không đi con đường này cũng hoàn toàn có thể kiếm nhiều đến nỗi bay lên." Nhuế Ưu bật cười, nháy mắt nói, "Muốn biết lịch sử huy hoàng trong đời của cậu ấy không?"
"Ừm ừm!"
Lòng hiếu kỳ của Kha Giảo hoàn toàn bị câu dẫn ra rồi, trên đầu giống như mọc lên hai cái tai thỏ đang không ngừng lắc lắc.
Nói thật, cô thực ra vẫn rất muốn khai quật những câu chuyện sau lưng trẻ to xác mặt đơ, nhưng mấu chốt là cô lại không dám hỏi trước mặt anh, bây giờ không dễ gì bên cạnh anh lại xuất hiện một người bạn quan hệ rất tốt với anh lại dường như hiểu rất rõ về anh, cô đương nhiên muốn nghe được chút nội dung sâu xa từ miệng đối phương rồi.
Lúc này Nhuế Ưu vừa giả vờ hắng giọng, vừa tỉnh bơ nhìn Tạ Tu Dực đối diện: Mình nói cho cô ấy biết nha? Mình được nói bao nhiêu?
Tạ Tu Dực: Tự nhìn mà làm, đừng lắm mồm.
Nhuế Ưu hiểu ngay lập tức: Giới 2D cậu muốn tự nói với cô ấy chứ gì? Vậy thì trừ phần giới 2D tạm thời không nói ra, còn lại đều được?
Ánh mắt Tạ Tu Dực khẽ hiện lên tia sáng bày tỏ ngầm cho phép.
"Chắc cậu ấy từng nói với em, trước khi tốt nghiệp đại học cậu ấy vẫn luôn ở nước Mỹ chứ?"
Được Tạ công tử cho phép, Nhuế Ưu để đũa xuống, cắn ống hút coca, lời nói úp úp mở mở, "Tôi và cậu ấy quen nhau ở Mỹ, từ cùng một trường cấp ba đến cùng một tường đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau về nước đến bây giờ, đã mười năm rồi."
"Đại học chúng tôi học ở MIT, chỉ khác chuyên ngành, tôi học Trường Kỹ thuật, cậu ấy học Trường Quản lý Sloan."
...
MIT, Viện Công nghệ Massachusetts, còn là Trường Quản lý Sloan, "máy bay chiến đấu" hàng đầu.
Kha Giảo lặng lẽ ném ánh mắt lên trên thân người mặt không biểu cảm vùi đầu chuyên tâm ăn bánh gạo bên cạnh, cô cũng biết chỉ số IQ của cái người này chắc chắn cực cao, quả nhiên là vậy.
Dầu gì năm ấy cô chịu áp lực thi đỗ đại học danh tiếng tốt nhất thành phố T còn được người bên cạnh khen rất lâu, bây giờ so sánh, đúng là "tiểu vu gặp đại vu*", huống hồ chuyên ngành cô thi đỗ kia vẫn là một chuyên ngành ít gặp, sao so được với Quản lý Sloan của người ta T^T.
📍Tiểu vu gặp đại vu*: (小巫见大巫) Chữ "vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
Nói tới những ngày tháng đã đi qua, biểu tình trên mặt Nhuế Ưu cũng lộ ra một chút mãn nguyện, "Lúc đó cậu ấy chính là kiêu ngạo của người Hoa chúng ta, ở Trường Quản Lý Sloan chém giết kịch liệt nhất, thực sự là làm tức chết một đám người nước ngoài, duy trì vị trí số một cả năm học đến tận tốt nghiệp, hơn nữa tên này từ sau khi hoàn thành chương trình 12 thì thời gian rảnh làm một thương nhân tài chính* tự do, em đoán xem, lúc tốt nghiệp đại học quỹ cá nhân của cậu ấy là bao nhiêu?"
📍Thương nhân tài chính*: Là người hay thực thể, trong tài chính, mua và bán các công cụ tài chính như các cổ phiếu, trái phiếu, hàng hóa và các phái sinh, trong khả năng của nhà đại lý, nhà phòng hộ, nhà buôn chênh lệch, hoặc nhà đầu cơ. Các thương nhân tài chính hoặc là những người chuyên nghiệp (được đào tạo) làm việc trong một định chế hoặc một công ty tài chính, hoặc các cá nhân (bán lẻ). Họ mua và bán các công cụ tài chính được trao đổi trên các thị trường chứng khoán, thị trường phái sinh và thị trường hàng hóa, gồm có các sàn giao dịch chứng khoán, sàn giao dịch phái sinh và sàn giao dịch hàng hóa. Theo Wall Street Journal năm 2004, một giám đốc điều hành thương nhân trái phiếu chuyển đổi trung bình kiếm được từ 700.000 USD tới 900.000 USD.
"... Bao nhiêu?" Kha Giảo hít mũi một cái, rất muốn nghe, lại vô cùng sợ nghe thấy một con số khổng lồ.
Nhuế Ưu nhíu mày, chìa tay mô phỏng con số.
"Năm?" Giọng Kha Giảo run lên, "Năm trăm vạn?"
"Đô la Mỹ." Nhuế Ưu rút tay về.
Kha Giảo đem con số vừa rồi nhân với sáu, đôi đũa trong tay cũng suýt chút nữa không cầm chắc.
Ba... ba nghìn vạn nhân dân tệ đó!!
Lúc cô tốt nghiệp đại học ngay cả quyển sách đầu tiên cũng còn chưa xuất bản đâu, tài sản cá nhân của Tạ Tu Dực lại đã là tám chữ số rồi...
Cùng... cùng là người, sao lại khác biệt nhiều thế chứ, cái này rốt cuộc là vì sao đây TAT...
"Sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi đều không học nghiên cứu, về nước luôn, tôi có hứng thú với thiết kế, cậu ấy thì tiếp tục làm thương nhân tại nhà, có lúc sẽ tới phòng làm việc của người nổi tiếng hướng dẫn hậu kỳ, cũng từng làm phối âm, đạo diễn khẩn cấp các thứ..." Nhuế Ưu chống cằm nhớ lại, "Lại nói, thật ra thì có rất nhiều minh tinh cũng từng hát ca khúc cậu ấy sáng tác, để tôi nhớ xem có những ai nào."
Sau đó Nhuế Ưu thuận miệng nói ra hai cái tên, Kha Giảo liền sợ ngây người.
Trời ạ, thì ra những bài này đều là anh sáng tác... Những minh tinh hát ca khúc anh sáng tác này cũng đều là tuyến ca sĩ số một số hai đó.
"Nói chung, sau khi chúng tôi về nước, đã có vô số người đưa cành ô liu cho cậu ấy muốn mời cậu ấy từ hậu trường lên sân khấu, cậu ấy chính là chết cũng không đồng ý." Nhuế Ưu sờ sờ mũi, muôn vàn cảm khái, "Tên này thực sự vô cùng ghét lộ diện."
"Khụ."
Ngay lúc Kha Giảo nghe đến cảm xúc dâng lại còn chăm chú, đột nhiên nghe thấy Tạ Tu Dực ở bên cạnh thấp giọng ho khan một tiếng.
"Hở?" Cô quay đầu nhìn về phía anh.
Anh không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn bánh điểm tâm pudding xoài phục vụ vừa mang tới ở trên bàn.
Kha Giảo là người mê đồ ngọt thâm niên, lúc nhìn thấy bánh pudding xoài ngay cả mắt cũng phát sáng, nhanh chóng lấy bánh pudding tới, vui vẻ dùng thìa xắn một miếng.
Ừm... Thật là ngon!
Lúc xắn thêm miếng nữa, cánh tay lại đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Quay đầu, Tạ Tu Dực đang không nhúc nhích nhìn cô chăm chú.
"Anh cũng muốn ăn à? Anh thích đồ ngọt?" Cô nhỏ giọng hỏi anh.
"Cậu ấy cực thích đồ ngọt, tôi nhớ có lần cậu ấy một ngày ăn hết sáu hộp Macaron." Nhuế Ưu chen vào nói, "Quá biến thái luôn, quả thực nghiện ngọt như mạng."
"Vậy được, tôi đi bảo người lấy thêm một cái thìa tới." Kha Giảo vừa mới giơ tay định gọi phục vụ qua đây, thì cảm thấy cái thìa trong tay nhẹ hơn.
Nghiêng mặt sang, thì thấy Tạ Tu Dực đã trực tiếp đến gần dùng cái thìa kia của cô, ăn hết miếng bánh cô vừa xắn lên kia.
...
Nhuế Ưu ngồi ở đối diện nhìn xem đến nỗi cả con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
Lúc này nội tâm Nhuế Ưu OS*: Mẹ nó không phải cậu có bệnh sạch sẽ sao! Đừng nói đến cái thìa người khác từng ăn, năm đó ở đại học cho dù người ta mở chai nước ngọt của cậu một cái cậu cũng không muốn uống cái chai đó nữa! Mẹ nhà cậu!
📍OS* (Operating System): Hệ điều hành.
Kha Giảo vẫn đắm chìm trong những tiểu sử vàng chói rực rỡ Nhuế Ưu vừa mới kể của Tạ khác người, nghĩ anh thích ăn điểm tâm ngọt thì dứt khoát nhường cho anh ăn là được, bèn đẩy cái cốc pudding xoài tới trước mặt anh.
Nhưng đứa trẻ to xác mặt đơ nào đó rất cao ngạo lạnh lùng nhìn cô một cái, tuyệt nhiên không có bất cứ hành động nào.
Anh lại không muốn ăn nữa rồi?
Trước giờ Kha Giảo luôn không đoán ra mạch não của vị "gia" này, lại chậm rì rì dùng thìa xắn một miếng nữa.
Ai ngờ một giây tiếp theo, đứa trẻ to xác nào đó ngay lập tức lại gần ăn hết sạch miếng trong tay cô đó.
...
Tiếp tục lặp lại như thế, Kha Giảo đã không hề hay biết tự tay đút cho người nào đó ăn hết cả một cái bánh pudding xoài rất nhanh.
"Ừm, không tệ."
Người nào đó cơm nước no nê, hết sức hài lòng, Kha Giảo bỏ cái thìa xuống, nhìn cái chén trống không, cứ cảm thấy hình như sai sai ở đâu đấy.
Mà giờ phút này Nhuế Ưu ở đối diện xem xong toàn bộ quá trình đang cật lực đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, cuối cùng thì cũng không thể nhịn được nữa lấy điện thoại ra.
Leo lên QQ, anh ấy mở nhóm bạn bè mấy người bọn họ ra, tức giận gõ chữ trên màn hình nói: Đệch mợ! Tôi hỗ trợ Djay cua em gái cậu ta muốn theo đuổi, các cậu đoán xem cậu ta báo đáp tôi thế nào? Mẹ nó chứ cậu ta show ân ái nguyên một bữa cơm ở trước mặt tôi!
Rất nhanh, những người khác trong nhóm liền lần lượt nổi lên.
Đại Hoa: Cái này có gì lạ? Chúng tôi còn hỗ trợ cậu ta giúp phối kịch truyền thanh cho sách của cô gái của cậu ta.
Thất Hoàng: Ông đây cũng đã nói không nhận dự án mới nữa rồi, dưới tình huống tự vả mặt mình giúp cô gái của cậu ta phối kịch đây.
Khải Khải: Anh đoán xem anh ấy báo đáp bọn em thế nào?
Nấm Muối: Cậu ta đuổi tất cả bọn tôi ra khỏi kênh YY.
Bạch Ngân: Còn không cho chúng tôi trêu đùa cô gái của cậu ấy.
Tịch Nguyên: Chỉ cho mình anh ấy trêu thôi.
Hàn Sương: Còn ở ngay trước mặt chúng tôi bức cô gái của cậu ta thổ lộ một đống với cậu ta nữa.
Hạ Khúc Ưu (Nhuế Ưu):... Mỗi ngày đều ngược bọn FA như thế cậu ta cũng không bị trời phạt sao! Ông đây không giúp cậu ta theo đuổi con gái nữa!
Những người còn lại: Mi cho rằng mi không giúp cậu ta theo đuổi con gái thì cậu ta không theo đuổi được chắc?
Hạ Khúc Ưu:...
~ Hết chương 12 ~
____________________________________________
Lời tác giả:
Mẹ kiếp cười phun rồi hahahahahahahahahahahaha buồn cười quá đi... Vốn là muốn nhanh một chút để viết về ca hội, nhưng ngẫm lại vẫn muốn tiếp tục thảnh thơi không lo lắng viết về tiết mục đứa trẻ to xác xấu bụng trêu đùa Rau Chân Vịt!! Tiêu đề phụ của chương này có thể là: Tức chết lão Khúc FA.... Mau!!! Mau nói cho ta biết cảm giác sau khi đọc chương này đi!!! Cực kỳ muốn nghe cảm giác sau khi đọc của các bạn!!! Các bạn đừng nói với tôi bình luận để lại hôm nay của các bạn là "hahahahahahahahaha"????!!
Có phải đứa trẻ to xác thật sự quá tồi quá xấu bụng rồi không! Mặc dù người ta là thiên tài kia mà...
Sau khi tỉnh dậy cô cứ cảm thấy mình eo mỏi lưng đau, nghĩ nghĩ, có lẽ là vì cả đêm nằm mơ thật sự đã quá hao tâm tốn sức.
Ở trong mơ, cô vốn nhìn thấy gương mặt ma cà rồng không biểu cảm của Tạ Tu Dực, lại nghe thấy giọng nói mê người của Djay, đến cuối cùng, hai người này lại hợp lại làm một, từ trong miệng Tạ Tu Dực phát ra giọng nói của Djay, trực tiếp dọa cho cô tỉnh luôn...
Kha Giảo, mày đủ rồi đấy.
Lúc rời giường đánh răng, cô nhìn cái gương, trong lòng ra sức khinh bỉ mình một cái.
Mày thật sự không thể vì thích Djay thích đến nỗi nhìn thấy một người giới tính nam liền chụp anh ấy lên người đối phương, mặc dù giọng của Tạ Tu Dực lúc ca hát xác thực rất giống Djay, nhưng họ là hai người hoàn toàn khác nhau, mày làm như vậy, đối với Tạ Tu Dực thân là bạn bè trong hiện thực của mày rất không công bằng.
Đợi cô tiêu hóa xong tâm lý đùa giỡn mà Ma Kết giỏi nhất, ra khỏi phòng tắm, cô cầm di động lên, thì thấy có một cuộc gọi nhỡ đến từ Tạ Tu Dực.
"Sao thế?" Điện thoại thông, cô kẹp điện thoại ở bên tai, bắt đầu thay quần áo, "Tôi vừa mới dậy, giờ đến ngay đây, anh đợi tôi thêm một lát."
"Trưa nay ra ngoài ăn." Giọng của Tạ Tu Dực xuyên qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được một tia lạnh như băng quen thuộc.
"Hả?" Cô ngẩn ra, dừng động tác mặc quần áo trong tay lại, "Ra ngoài ăn? Ăn gì?"
"Budae Jjigae."
"Anh mà cũng sẵn lòng ra ngoài ăn cơm?" Kha Giảo vô cùng kinh hãi, "Chẳng lẽ bếp ga ở phòng bếp bị anh làm hỏng rồi?!"
Bên kia Tạ Tu Dực trầm mặc hai giây, "... Tôi chỉ là muốn đi ăn Budae Jjigae thôi."
"... Được rồi." Kha Giảo kiểm điểm lối tư duy theo quán tính không coi anh là người bình thường một chút, "Là quán Lẩu Hàn Quốc gần nhà chúng ta đấy à?"
"Ừ." Anh nói xong, dừng một chút, "Nhuế Ưu và tôi cùng đi."
...
Đợi tới lúc Kha Giảo đến quán ăn Hàn đó, căn bản không cần nhân viên phục vụ chỉ chỗ cho cô, cô liếc mắt cũng đã nhìn thấy chỗ bọn Tạ Tu Dực ngồi.
Không có lý do nào khác, chỉ cần đi về phía mà tất cả các cô gái đều chăm chú tha thiết nhìn vào đó là được rồi...╮(╯▽╰)╭
Cảm ơn giá trị dung nhan kinh người, lại kèm theo khí thế núi băng của ai đó, mà ngồi đối diện anh lại là Nhuế Ưu cao 2 mét 1, giá trị dung nhan cũng không thấp, tổ hợp hai người xuất hiện ở nơi công cộng như này, muốn bảo người ta không liếc nhìn cũng khó.
"Hey." Nhuế Ưu thấy Kha Giảo đi tới bên bàn của họ, lập tức giơ tay lên tiếng chào cô.
Mà Tạ Tu Dực ở đối diện Nhuế Ưu không lên tiếng, nhưng đã trực tiếp rút cái ghế bên cạnh mình ra rồi.
... Kha Giảo liền cảm nhận được những ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương từ bốn phía bắn tới trên da đầu.
"Thơm quá! Đồ đều lên đủ rồi à?" Nhắm mắt từ từ ngồi xuống bên cạnh Tạ Tu Dực, cô cởi áo khoác ra, "Gọi giúp tôi thêm một chiếc bánh pudding xoài nữa được không?"
"Cái vị bên cạnh em này vừa vào đây đã chọn năm đĩa bánh gạo phô mai rồi." Nhuế Ưu thêm món giúp cô xong, chỉ chỉ vào cái nồi đã đun đến đỏ trước mặt, "Lẩu thì chúng tôi chọn lẩu bò kim chi, em ăn được cay không?"
"Được! Tôi rất thích ăn cay." Kha Giảo rất tự nhiên đáp lại, "Tạ Tu Dực cũng rất thích."
Lúc này Nhuế Ưu rất nhạy bén chú ý tới biểu cảm giữa lông mày người nào đó ngồi đối diện anh ấy lóe lên một tia vui vẻ, ngay lập tức nổi ý xấu nhíu mày lại, giả bộ kinh ngạc, "... Ô thật á? Tôi nhớ ngày trước Tạ Tu Dực rất ghét ăn cay mà?"
Lời này vừa nói ra, Kha Giảo lập tức sợ đến đổ mồ hôi lạnh, cô vẫn cho là Tạ Tu Dực thích ăn cay, cho nên mỗi lần đến nhà anh nấu cơm, đều sẽ xào một món cay cho anh ăn, với lại mỗi lần anh cũng đều ăn hết sạch.
Kinh hồn bạt vía chuyển hướng sang người bên cạnh, lại thấy ai đó không có phản ứng gì, chẳng qua là giơ tay lên vuốt vuốt nhúm "tóc ngố*" vừa rồi cô đi trên đường bị gió thổi dựng lên.
📍Tóc ngố*: (Ahoge) là một sợi/cụm tóc mọc "lạc loài" trên đầu nhân vật trong Anime, nghĩa đen là "tóc ngố" và nhân vật ngu ngốc theo một cách nào đó, tuy nhiên cũng mang theo ý thân mật. Một số nhân vật có ahoge là Himeko Katagiri trong Pani Poni, Konata Izumi trong Lucky Star, Megumi Momono trong Mahoraba, Kenji Harima trong School Rumble, và Italy trong Hetalia: Axis Powers.
"Tạ Tu Dực... rốt cuộc thì anh thích ăn cay không?" Cô cẩn thận nghiêm túc hỏi anh.
"Trước đây không thích," Anh thu tay về, "Bây giờ có thể chấp nhận."
Kha Giảo nghe thế trong lòng cảm động vô cùng, nghĩ thì ra đứa trẻ to xác không hiểu chuyện cũng có lúc thấu tình đạt lý như thế, hoàn toàn không để ý tới trên mặt Nhuế Ưu ở đối diện lúc này hiện ra biểu cảm như bị sét đánh vậy.
"Tôi nghe Tạ Tu Dực nói, em là tác giả?"
Ăn một lúc, Nhuế Ưu bất thình lình hỏi như vậy.
Kha Giảo gật đầu.
"Viết loại tiểu thuyết gì? Ngôn tình?"
"Ừm, viết được ba năm rồi."
"Bút danh là gì?"
"Rau Chân Vịt."
"Thủy thủ Popeye à?*" Nhuế Ưu nói đùa một câu, một tay chống cằm, ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Tạ Tu Dực, "Đợi về tôi tra thử, đọc tác phẩm của em."
📍Thủy thủ Popeye*: Thủy thủ Popeye là một nhân vật hoạt hình hư cấu được tạo ra bởi E. C. Segar. Popeye xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình chiếu trên ti vi và chiếu ngoài rạp. Popeye lần đầu xuất hiện trong bộ truyện tranh Thimble Theatre do nghiệp đoàn King Features phát hành vào ngày 17 tháng 1 năm 1929; các năm sau đó bộ truyện tranh đã lấy tên là Popeye. Thủy thủ Popeye thích ăn rau chân vịt, bất cứ khi nào thủy thủ cảm thấy cần có thêm sức mạnh ông chỉ đơn giản là ăn một hộp rau chân vịt và ngay lập tức có được cơ bắp khỏe mạnh.
Kha Giảo bị anh ấy nói đến nỗi hơi ngượng ngùng, chỉ đành hỏi lại, "Thế còn anh? Anh làm nghề gì?"
"Tôi?" Nhuế Ưu nhún vai, "Soho* (ngồi ở nhà)."
📍Soho*: Viết tắt của "Small Office, Home Office".
"Chỉ cần cậu ấy nổi hứng lên tiện tay giúp người ta thiết kế nội thất, lương một năm không chỉ trăm vạn." Lúc này Tạ Tu Dực ở một bên thuận miệng nói bổ sung.
Kha Giảo nghe thế lập tức nghiêm túc kính nể Nhuế Ưu, trong lòng nghĩ cũng là ngồi ở nhà, vì sao mình sáng tác đến nỗi hai mắt trắng dã mà ngay cả một phần năm của người ta cũng không kiếm được TAT...
"Thế em gái Rau Chân Vịt à, em biết nghề nghiệp của cái vị bên cạnh em đây là gì không?" Nhuế Ưu đột nhiên cười gian một tiếng.
Kha Giảo dừng đũa, suy tư chốc lát, "Ca sĩ?"
"Em cũng quá coi thường cậu ấy rồi, mặc dù nói, bây giờ cậu ấy bước vào giới showbiz là do trò đùa của tôi... Nhưng cho dù tên này không đi con đường này cũng hoàn toàn có thể kiếm nhiều đến nỗi bay lên." Nhuế Ưu bật cười, nháy mắt nói, "Muốn biết lịch sử huy hoàng trong đời của cậu ấy không?"
"Ừm ừm!"
Lòng hiếu kỳ của Kha Giảo hoàn toàn bị câu dẫn ra rồi, trên đầu giống như mọc lên hai cái tai thỏ đang không ngừng lắc lắc.
Nói thật, cô thực ra vẫn rất muốn khai quật những câu chuyện sau lưng trẻ to xác mặt đơ, nhưng mấu chốt là cô lại không dám hỏi trước mặt anh, bây giờ không dễ gì bên cạnh anh lại xuất hiện một người bạn quan hệ rất tốt với anh lại dường như hiểu rất rõ về anh, cô đương nhiên muốn nghe được chút nội dung sâu xa từ miệng đối phương rồi.
Lúc này Nhuế Ưu vừa giả vờ hắng giọng, vừa tỉnh bơ nhìn Tạ Tu Dực đối diện: Mình nói cho cô ấy biết nha? Mình được nói bao nhiêu?
Tạ Tu Dực: Tự nhìn mà làm, đừng lắm mồm.
Nhuế Ưu hiểu ngay lập tức: Giới 2D cậu muốn tự nói với cô ấy chứ gì? Vậy thì trừ phần giới 2D tạm thời không nói ra, còn lại đều được?
Ánh mắt Tạ Tu Dực khẽ hiện lên tia sáng bày tỏ ngầm cho phép.
"Chắc cậu ấy từng nói với em, trước khi tốt nghiệp đại học cậu ấy vẫn luôn ở nước Mỹ chứ?"
Được Tạ công tử cho phép, Nhuế Ưu để đũa xuống, cắn ống hút coca, lời nói úp úp mở mở, "Tôi và cậu ấy quen nhau ở Mỹ, từ cùng một trường cấp ba đến cùng một tường đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau về nước đến bây giờ, đã mười năm rồi."
"Đại học chúng tôi học ở MIT, chỉ khác chuyên ngành, tôi học Trường Kỹ thuật, cậu ấy học Trường Quản lý Sloan."
...
MIT, Viện Công nghệ Massachusetts, còn là Trường Quản lý Sloan, "máy bay chiến đấu" hàng đầu.
Kha Giảo lặng lẽ ném ánh mắt lên trên thân người mặt không biểu cảm vùi đầu chuyên tâm ăn bánh gạo bên cạnh, cô cũng biết chỉ số IQ của cái người này chắc chắn cực cao, quả nhiên là vậy.
Dầu gì năm ấy cô chịu áp lực thi đỗ đại học danh tiếng tốt nhất thành phố T còn được người bên cạnh khen rất lâu, bây giờ so sánh, đúng là "tiểu vu gặp đại vu*", huống hồ chuyên ngành cô thi đỗ kia vẫn là một chuyên ngành ít gặp, sao so được với Quản lý Sloan của người ta T^T.
📍Tiểu vu gặp đại vu*: (小巫见大巫) Chữ "vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
Nói tới những ngày tháng đã đi qua, biểu tình trên mặt Nhuế Ưu cũng lộ ra một chút mãn nguyện, "Lúc đó cậu ấy chính là kiêu ngạo của người Hoa chúng ta, ở Trường Quản Lý Sloan chém giết kịch liệt nhất, thực sự là làm tức chết một đám người nước ngoài, duy trì vị trí số một cả năm học đến tận tốt nghiệp, hơn nữa tên này từ sau khi hoàn thành chương trình 12 thì thời gian rảnh làm một thương nhân tài chính* tự do, em đoán xem, lúc tốt nghiệp đại học quỹ cá nhân của cậu ấy là bao nhiêu?"
📍Thương nhân tài chính*: Là người hay thực thể, trong tài chính, mua và bán các công cụ tài chính như các cổ phiếu, trái phiếu, hàng hóa và các phái sinh, trong khả năng của nhà đại lý, nhà phòng hộ, nhà buôn chênh lệch, hoặc nhà đầu cơ. Các thương nhân tài chính hoặc là những người chuyên nghiệp (được đào tạo) làm việc trong một định chế hoặc một công ty tài chính, hoặc các cá nhân (bán lẻ). Họ mua và bán các công cụ tài chính được trao đổi trên các thị trường chứng khoán, thị trường phái sinh và thị trường hàng hóa, gồm có các sàn giao dịch chứng khoán, sàn giao dịch phái sinh và sàn giao dịch hàng hóa. Theo Wall Street Journal năm 2004, một giám đốc điều hành thương nhân trái phiếu chuyển đổi trung bình kiếm được từ 700.000 USD tới 900.000 USD.
"... Bao nhiêu?" Kha Giảo hít mũi một cái, rất muốn nghe, lại vô cùng sợ nghe thấy một con số khổng lồ.
Nhuế Ưu nhíu mày, chìa tay mô phỏng con số.
"Năm?" Giọng Kha Giảo run lên, "Năm trăm vạn?"
"Đô la Mỹ." Nhuế Ưu rút tay về.
Kha Giảo đem con số vừa rồi nhân với sáu, đôi đũa trong tay cũng suýt chút nữa không cầm chắc.
Ba... ba nghìn vạn nhân dân tệ đó!!
Lúc cô tốt nghiệp đại học ngay cả quyển sách đầu tiên cũng còn chưa xuất bản đâu, tài sản cá nhân của Tạ Tu Dực lại đã là tám chữ số rồi...
Cùng... cùng là người, sao lại khác biệt nhiều thế chứ, cái này rốt cuộc là vì sao đây TAT...
"Sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi đều không học nghiên cứu, về nước luôn, tôi có hứng thú với thiết kế, cậu ấy thì tiếp tục làm thương nhân tại nhà, có lúc sẽ tới phòng làm việc của người nổi tiếng hướng dẫn hậu kỳ, cũng từng làm phối âm, đạo diễn khẩn cấp các thứ..." Nhuế Ưu chống cằm nhớ lại, "Lại nói, thật ra thì có rất nhiều minh tinh cũng từng hát ca khúc cậu ấy sáng tác, để tôi nhớ xem có những ai nào."
Sau đó Nhuế Ưu thuận miệng nói ra hai cái tên, Kha Giảo liền sợ ngây người.
Trời ạ, thì ra những bài này đều là anh sáng tác... Những minh tinh hát ca khúc anh sáng tác này cũng đều là tuyến ca sĩ số một số hai đó.
"Nói chung, sau khi chúng tôi về nước, đã có vô số người đưa cành ô liu cho cậu ấy muốn mời cậu ấy từ hậu trường lên sân khấu, cậu ấy chính là chết cũng không đồng ý." Nhuế Ưu sờ sờ mũi, muôn vàn cảm khái, "Tên này thực sự vô cùng ghét lộ diện."
"Khụ."
Ngay lúc Kha Giảo nghe đến cảm xúc dâng lại còn chăm chú, đột nhiên nghe thấy Tạ Tu Dực ở bên cạnh thấp giọng ho khan một tiếng.
"Hở?" Cô quay đầu nhìn về phía anh.
Anh không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn bánh điểm tâm pudding xoài phục vụ vừa mang tới ở trên bàn.
Kha Giảo là người mê đồ ngọt thâm niên, lúc nhìn thấy bánh pudding xoài ngay cả mắt cũng phát sáng, nhanh chóng lấy bánh pudding tới, vui vẻ dùng thìa xắn một miếng.
Ừm... Thật là ngon!
Lúc xắn thêm miếng nữa, cánh tay lại đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Quay đầu, Tạ Tu Dực đang không nhúc nhích nhìn cô chăm chú.
"Anh cũng muốn ăn à? Anh thích đồ ngọt?" Cô nhỏ giọng hỏi anh.
"Cậu ấy cực thích đồ ngọt, tôi nhớ có lần cậu ấy một ngày ăn hết sáu hộp Macaron." Nhuế Ưu chen vào nói, "Quá biến thái luôn, quả thực nghiện ngọt như mạng."
"Vậy được, tôi đi bảo người lấy thêm một cái thìa tới." Kha Giảo vừa mới giơ tay định gọi phục vụ qua đây, thì cảm thấy cái thìa trong tay nhẹ hơn.
Nghiêng mặt sang, thì thấy Tạ Tu Dực đã trực tiếp đến gần dùng cái thìa kia của cô, ăn hết miếng bánh cô vừa xắn lên kia.
...
Nhuế Ưu ngồi ở đối diện nhìn xem đến nỗi cả con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
Lúc này nội tâm Nhuế Ưu OS*: Mẹ nó không phải cậu có bệnh sạch sẽ sao! Đừng nói đến cái thìa người khác từng ăn, năm đó ở đại học cho dù người ta mở chai nước ngọt của cậu một cái cậu cũng không muốn uống cái chai đó nữa! Mẹ nhà cậu!
📍OS* (Operating System): Hệ điều hành.
Kha Giảo vẫn đắm chìm trong những tiểu sử vàng chói rực rỡ Nhuế Ưu vừa mới kể của Tạ khác người, nghĩ anh thích ăn điểm tâm ngọt thì dứt khoát nhường cho anh ăn là được, bèn đẩy cái cốc pudding xoài tới trước mặt anh.
Nhưng đứa trẻ to xác mặt đơ nào đó rất cao ngạo lạnh lùng nhìn cô một cái, tuyệt nhiên không có bất cứ hành động nào.
Anh lại không muốn ăn nữa rồi?
Trước giờ Kha Giảo luôn không đoán ra mạch não của vị "gia" này, lại chậm rì rì dùng thìa xắn một miếng nữa.
Ai ngờ một giây tiếp theo, đứa trẻ to xác nào đó ngay lập tức lại gần ăn hết sạch miếng trong tay cô đó.
...
Tiếp tục lặp lại như thế, Kha Giảo đã không hề hay biết tự tay đút cho người nào đó ăn hết cả một cái bánh pudding xoài rất nhanh.
"Ừm, không tệ."
Người nào đó cơm nước no nê, hết sức hài lòng, Kha Giảo bỏ cái thìa xuống, nhìn cái chén trống không, cứ cảm thấy hình như sai sai ở đâu đấy.
Mà giờ phút này Nhuế Ưu ở đối diện xem xong toàn bộ quá trình đang cật lực đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, cuối cùng thì cũng không thể nhịn được nữa lấy điện thoại ra.
Leo lên QQ, anh ấy mở nhóm bạn bè mấy người bọn họ ra, tức giận gõ chữ trên màn hình nói: Đệch mợ! Tôi hỗ trợ Djay cua em gái cậu ta muốn theo đuổi, các cậu đoán xem cậu ta báo đáp tôi thế nào? Mẹ nó chứ cậu ta show ân ái nguyên một bữa cơm ở trước mặt tôi!
Rất nhanh, những người khác trong nhóm liền lần lượt nổi lên.
Đại Hoa: Cái này có gì lạ? Chúng tôi còn hỗ trợ cậu ta giúp phối kịch truyền thanh cho sách của cô gái của cậu ta.
Thất Hoàng: Ông đây cũng đã nói không nhận dự án mới nữa rồi, dưới tình huống tự vả mặt mình giúp cô gái của cậu ta phối kịch đây.
Khải Khải: Anh đoán xem anh ấy báo đáp bọn em thế nào?
Nấm Muối: Cậu ta đuổi tất cả bọn tôi ra khỏi kênh YY.
Bạch Ngân: Còn không cho chúng tôi trêu đùa cô gái của cậu ấy.
Tịch Nguyên: Chỉ cho mình anh ấy trêu thôi.
Hàn Sương: Còn ở ngay trước mặt chúng tôi bức cô gái của cậu ta thổ lộ một đống với cậu ta nữa.
Hạ Khúc Ưu (Nhuế Ưu):... Mỗi ngày đều ngược bọn FA như thế cậu ta cũng không bị trời phạt sao! Ông đây không giúp cậu ta theo đuổi con gái nữa!
Những người còn lại: Mi cho rằng mi không giúp cậu ta theo đuổi con gái thì cậu ta không theo đuổi được chắc?
Hạ Khúc Ưu:...
~ Hết chương 12 ~
____________________________________________
Lời tác giả:
Mẹ kiếp cười phun rồi hahahahahahahahahahahaha buồn cười quá đi... Vốn là muốn nhanh một chút để viết về ca hội, nhưng ngẫm lại vẫn muốn tiếp tục thảnh thơi không lo lắng viết về tiết mục đứa trẻ to xác xấu bụng trêu đùa Rau Chân Vịt!! Tiêu đề phụ của chương này có thể là: Tức chết lão Khúc FA.... Mau!!! Mau nói cho ta biết cảm giác sau khi đọc chương này đi!!! Cực kỳ muốn nghe cảm giác sau khi đọc của các bạn!!! Các bạn đừng nói với tôi bình luận để lại hôm nay của các bạn là "hahahahahahahahaha"????!!
Có phải đứa trẻ to xác thật sự quá tồi quá xấu bụng rồi không! Mặc dù người ta là thiên tài kia mà...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook