Em Có Đau Lòng Không?
-
Chương 35: Đừng dụ dỗ tôi
Bởi vì không đăng ký học phụ đạo hè, nên sau khi kết thúc cuộc thi bơi giao hữu giữa các trường trong thành phố, Mạc San Du có rất nhiều thời gian rảnh, mỗi tuần đến nhà bơi vài lần, thỉnh thoảng hẹn Ngải Lâm đi ra ngoài, đương nhiên còn liên lạc với Lục Tư Hoằng mỗi ngày nữa.
Tháng sáu thời tiết ấm áp, nắng chói nhưng không quá nóng, gió thổi đến mang theo không khí hanh khô ùa vào bên từng tán lá, ngọn cây.
Mạc San Du ôm tiểu Cửu ra sân ngồi hóng mát, cô để nó thoả thích trườn khắp khu vườn nhỏ, còn bản thân nhàn nhã đọc sách uống trà, tận lực hưởng thụ kỳ nghĩ hè rảnh rỗi.
...
Biệt thự Lục gia.
Khu vườn hoa với muôn ngàn sắc hương bừng bừng sức sống khi được ánh nắng bao bọc, trong không khí lan toả đầy hương hoa ngọt ngào, len vào mỗi ngóc ngách của nơi này.
"Cái gì thế ạ?" Lục Tư Hoằng nhìn cái hộp quản gia đang cầm, anh hỏi.
Quản gia còn chưa kịp trả lời, bà nội Lục từ trong bếp đi ra, "Tào phớ hạnh nhân*, bà làm dư một ít, để quản gia mang sang bếu cho nhà họ Mạc."
* Tào phớ hạnh nhân là một dạng thạch như rau câu nhưng mềm hơn, có vị hạnh nhân thơm lừng dùng kèm với nước đường phèn và phải dùng lạnh mới ngon, khi dọn ra được cắt thành khối vuông vừa ăn, có màu trắng đục, nước trong veo ngọt thanh thoát, nhất là ăn với thời tiết oi bức, cực kỳ thích hợp. Mà ở Việt Nam mình hay gọi là "tàu hủ đường rừng" chan với nước cốt dừa ấy. Tuy nhiên tào phớ và đậu hủ không phải là một, tào phớ là một biến tấu khác của đậu hủ, từ tên gọi, cấu trúc, cách làm, chế biến cũng như hương vị là hoàn toàn khác nhau.
Lục Tư Hoằng nhìn quản gia nhấc bước, anh vội nói: "Để cháu mang đi cho ạ."
Lời vừa dứt, quản gia nghiêng mặt nhìn anh, mà ánh mắt của bà nội Lục giống như garda không ngừng quét một dọc khiến Lục Tư Hoằng bất giác sờ mũi.
"Nhóc con, chỉ là mang đồ ăn thôi, gấp gáp tranh giành cái gì?"
Lục Tư Hoằng cảm thấy nụ cười của bà nội có chút... gian xảo.
"Không phải, dù sao con cũng đang rảnh, để con mang đi giúp bà là được, không cần phiền đến quản gia đang có nhiều việc."
Nói cũng thật trôi chảy.
"Nghĩ bà sẽ tin lời con nói à? Muốn đi gặp con bé tiểu Mạc thì cứ nói thẳng, cần gì viện cớ vòng vo, con nghĩ đang lừa trẻ con ba tuổi chắc." Bà nội Lục cực kỳ khinh bỉ liếc cháu trai.
Lục Tư Hoằng mấp máy môi, cũng không phủ nhận, "Vâng ạ."
Bà nội Lục bật cười, khoé mắt xuất hiện vài nếp nhăn, "Được đấy nhóc con, không từ cơ hội, cố gắng tấn công."
Vẻ mặt Lục Tư Hoằng hơi chút ngượng ngùng, anh nói: "Con đi đây ạ." Sau đó xoay người, thản nhiên lấy cái túi trên tay quản gia: "Để con."
Bà nội Lục nhìn bóng lưng anh nhanh chóng rời đi, bà đưa tay khẽ chỉ, ánh mắt nhìn quản gia, giọng điệu ôn hậu cảm thán: "Bà xem, thằng nhóc đó còn biết ngượng nữa kìa."
Quản gia cười cười, "Vâng."
"Không phải hôm trước bà nói thấy thằng nhóc này vừa nhìn điện thoại vừa cười ư?"
"Đúng vậy ạ." Quản gia gật đầu.
Ánh mắt bà nội Lục thoáng thả hồn, lát sau bật thốt: "Xem ra xuân tình nở rộ rồi." Từ sau cái hôm du lịch hè trở về, bà đã cảm thấy thằng cháu trai khắp người đều tràn ngập mùa xuân, nói không chừng tám phần khẳng định là đã cưa đổ được con gái người ta, tốt đấy.
***
Mạc San Du một tay cầm sách, một tay để tiểu Cửu quấn lên, cô vừa đi vừa cúi đầu giỡn với nó, ngoài cổng, chiếc bentley mới đỗ, tiếng sập cửa xe vang lên, Mạc San Du ngẩng đầu nhìn.
Lục Tư Hoằng ung dung từ trên xe bước xuống, từ cổng đi vào, Mạc San Du vui mừng chạy vọt tới trước mặt anh, "Lục Tư Hoằng."
"Sao cậu lại đến đây?"
"Mang cái này cho nhà cậu." Lục Tư Hoằng giơ túi giấy trong tay lên.
"Gì thế?" Mạc San Du nhón chân, kéo túi giấy ra để nhìn.
"Là tào phớ hạnh nhân." Lục Tư Hoằng nói: "Của bà tôi làm."
Bên trong vang lên giọng nói của bà ngoại Mạc San Du, "Tiểu Du, ai đến vậy?" Theo sau câu hỏi thì bà đang chậm rãi đi ra, nhìn thấy người đứng ở trước cổng liền nở nụ cười.
"Là tiểu Lục đấy à."
Lục Tư Hoằng cúi đầu, "Vâng ạ."
"Bà con không đến sao?"
"Dạ không, bà bảo con mang một ít đồ sang biếu cả nhà ạ."
Bà ngoại Mạc San Du nhận lấy, cười hiền hoà, "Có lòng rồi, gửi lời cảm ơn cho bà nội con giúp bà nhé."
"Vâng ạ."
Bà ngoại Mạc San Du đưa túi giấy, bảo cô mang vào, lại nhìn Lục Tư Hoằng, "Con ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ." Lục Tư Hoằng lắc đầu.
"Vậy ở lại dùng cơm rồi hẵng về."
Lục Tư Hoằng ngần ngại: "Như vậy sẽ phiền mọi người lắm."
"Đứa nhỏ này, cũng đâu phải xa lạ, khách khí cái gì, cứ ở lại đây dùng bữa với mọi người."
Mạc San Du nháy mắt, tinh nghịch cất lời: "Đúng vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên dùng bữa ở nhà tôi, ngại cái gì chứ."
Vẻ mặt Lục Tư Hoằng như đắn đo, sau đó mới chậm rãi đáp: "Vậy cũng được ạ."
Bà ngoại Mạc San Du hài lòng gật đầu, vừa đánh mắt sang Mạc San Du, lúc này mới nhìn thấy tiểu Cửu đang quấn trên cổ tay cô, bà hốt hoảng lùi ra vài bước, giọng điệu liền trở nên hung dữ: "Cái con bé này, sao vẫn chưa mang tiểu Cửu về phòng."
"Ơ, cháu định mang đây ạ..."
"Nhanh lên." Bà ngoại Mạc San Du phẩy tay, bộ dạng xua đuổi.
Mạc San Du nhìn Lục Tư Hoằng, khẽ bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn ôm tiểu Cửu đi vào.
Lục Tư Hoằng theo bà ngoại Mạc San Du vào nhà, sau khi chào hỏi bố Mạc và mẹ Mạc, thì Mạc San Du từ trên lầu chạy xuống, liền bị mẹ Mạc trách mắng.
"Đi đứng cho ngay ngắn, con chạy cái gì."
Bước chân Mạc San Du sựng lại, cô lè lưỡi, nhưng rồi vẫn tiếp tục chạy đến.
"Mẹ nói con không nghe ư?" Mẹ Mạc phát nột cái vào vai con gái.
"Ây da con biết rồi." Mạc San Du xoa xoa vai.
"Biết rồi mà vẫn chạy như ma đuổi thế hả, tiểu Lục cùng một lứa với con, mà thằng bé lại trầm ổn biết bao nhiêu, nhìn con xem giống cái gì, y như khỉ vậy." Mẹ Mạc chẳng hề kiêng dè, ở trước mặt Lục Tư Hoằng mắng cho Mạc San Du một trận, thật sự xem anh giống như Trình Gia Khải và Ngải Lâm, đều là mấy đứa trẻ trong nhà.
Mạc San Du bĩu môi, thời gian vẫn còn sớm, bà ngoại Mạc San Du bảo cô ngồi với Lục Tư Hoằng một lát, làm xong thức ăn sẽ gọi hai người, dù sao cũng cùng độ tuổi, tiếp chuyện thoải mái hơn.
Lục Tư Hoằng bị Mạc San Du kéo ra ngoài vườn ngồi.
Bóng cây cạnh bàn đá che khuất ánh nắng chói chang, một ít tia nắng chen qua khe lá tạo thành những mảnh loang lổ nhỏ trên mặt đất, gió thổi nhẹ như đang âu yếm hàng dây thường xuân, trong không khí lan toả hương thơm của trà, Mạc San Du một tay chống má, yên lặng nhìn Lục Tư Hoằng.
Lục Tư Hoằng lại vươn tay xoa nhẹ vai cô, "Đau không?"
"Hả?" Mạc San Du ngây ngẩn, sau đó mới chợt hiểu ra anh đang hỏi chuyện cô bị mẹ Mạc đánh vừa rồi.
Mạc San Du bật cười, "Mẹ tôi đánh nhẹ như phủi bụi ấy, làm sao mà đau được." Cô rót cho anh một tách trà, lại mở to đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Lục Tư Hoằng đặt tách trà xuống, sờ sờ mặt, "Sao vậy, mặt tôi dính gì ư?"
Cô cười nhìn anh, "Lục Tư Hoằng, sau buổi trại hè lần trước, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại." Hơn một tuần rồi.
"Ừ." Hơn một tuần qua, cô hết đi bơi lại bảo cùng bạn thân có hẹn, mấy lần Lục Tư Hoằng muốn gặp cô đều chưa kịp nói ra đã bị cô bóp chết rồi, làm anh nghẹn khuất, còn tưởng là cô đang cố ý tìm cớ tránh mặt mình.
Nếu Mạc San Du mà biết được suy nghĩ của Lục Tư Hoằng, nhất định sẽ vì bản thân mà gào thét thật oan uổng, dù sao người cũng là do cô theo đuổi đã lâu mới tới tay được, nếu vồ dập quá chỉ sợ sẽ bị doạ cho chạy mất, vả lại suốt kỳ nghĩ hè Mạc San Du đều là lao đầu vào bơi lội, hơn nữa cùng Ngải Lâm hẹn ra ngoài đều là thói quen rồi, cho nên khi nghe anh trả lời, cô liền nhíu mày.
"Chỉ "ừ" thôi hả?"
"Vậy cậu muốn tôi nói gì?" Lục Tư Hoằng thấp giọng hỏi.
"Tự cậu phải biết chứ." Nói nhớ cô, cái này còn cần phải dạy nữa ư.
"Thật sự không biết, cậu nói rõ hơn đi." Khoé môi anh kéo ra một độ cong, đầu chân mày khẽ nhếch lên, nhìn qua có chút nham hiểm.
Mạc San Du tức giận, vung nắm đấm nhỏ lên ngực anh, nghiến răng bất mãn: "Không biết ư? Có phải trong lòng cậu không hề nghĩ đến tôi, cho nên mới không biết đúng không?"
Lục Tư Hoằng giữ lấy tay cô, chậm rãi đặt một nụ hôn lên bàn tay mềm mại ấy, anh nhìn cô, ý cười lan ra nơi khoé mắt, "Có mà, tôi có nghĩ đến."
"Hừ, nói dối."
"Thật." Lục Tư Hoằng kề mặt tới gần, "Nếu không vì sao tôi lại ở đây?"
Nghe được đáp án, Mạc San Du ngẩng đầu, đáy mắt cô trong suốt, tựa hồ còn tươi sáng hơn cả những ngày có nắng rực rỡ, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như dâu tây đã chín đầu mùa khẽ cong lên, hoàn toàn hút chặt ánh mắt Lục Tư Hoằng.
Trái táo nhỏ nơi cổ họng nhẹ lăn, phải mất rất nhiều sức lực, gương mặt anh mới khó khăn dời đi, giữa trưa hè không gian tĩnh lặng, dây thường xuân lay nhẹ trong gió, phía xa bầu trời mây trắng lững lờ trôi, từng cụm từng cụm như kẹo bông gòn trắng kéo về phía chân trời.
"Miệng thì nói là thật, nhưng thái độ thế này là sao?" Mạc San Du không vui, bàn tay kéo mặt Lục Tư Hoằng lại, "Nhìn đi đâu đấy?"
Thật sự không thể không nhìn vào đôi môi ấy mà.
"Mạc San Du..."
"Hửm?" Mạc San Du nhướn mày.
"Ngày mai cậu có làm gì không?" Lục Tư Hoằng điều chỉnh giọng nói.
Mạc San Du ngẫm nghĩ, "Ngày mai á? Tôi định đi bơi, sao vậy?"
Lục Tư Hoằng chậm rãi nắm tay cô, đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay, "Còn làm gì khác không?"
"Không có."
"Vậy mai đừng đi bơi nữa." Lục Tư Hoằng nhìn cô, giọng nói từ từ dụ dỗ.
Mạc San Du nhướn mày, có chút không hiểu.
Lục Tư Hoằng thở dài, "Ngày mai chúng ta cùng đi hẹn hò, được không?"
"Hẹn hò..." Mạc San Du lẩm bẩm, trong nháy mắt, khuôn mặt tươi tắn lập tức nở nụ cười.
Hai người cùng đi chơi đấy, thật sự sẽ được cùng với Lục Tư Hoằng đi riêng đấy.
"Được không?"
Mạc San Du cười hì hì, nắm tay Lục Tư Hoằng lắc lắc, "Được được được, đương nhiên được."
Ánh mắt Lục Tư Hoằng tối sầm, giọng nói hơi khàn khó nhận ra, "Mạc San Du..."
"Sao cơ?"
"Đừng cười nữa..."
Mạc San Du đang cười toe toét bỗng ngẩn người, há miệng nhìn anh.
Bàn tay Lục Tư Hoằng phủ lên đôi mắt sáng rỡ như dãy ngân hà vắt ngang bầu trời đêm kia, giọng nói đầy bất đắc dĩ, "Tôi sẽ không nhịn được mà muốn hôn cậu." Giữa thanh thiên bạch nhật, nếu hôn thật, nguy cơ bị người nhà cô bắt gặp sẽ rất cao.
Rèm mi Mạc San Du khẽ chớp, tựa sợi lông vũ phẩy nhẹ trong lòng bàn tay, làn da nơi ấy giống như bị điện giật, Lục Tư Hoằng vội rút tay lại.
Mạc San Du nghiêng người, một cánh tay chống thẳng lên ghế, cổ hơi rướn lên, cánh môi đỏ hồng căng mọng chuẩn xác nhắm vào môi Lục Tư Hoằng, như cánh bướm đậu trên đoá hoa rồi nhanh chóng tung cánh bay lượn trong khung cảnh đủ màu sắc tươi đẹp.
Ở khoảng cách trong gang tấc, bóng hình của đối phương đều hiện rõ nơi đáy mắt, Mạc San Du vẫn giữ nguyên tư thế, nụ cười rực rỡ hơn cả mùa xuân khiến lòng Lục Tư Hoằng rung động không thôi.
Mạc San Du nói: "Muốn hôn thì hôn, do dự cái gì?"
Cổ họng Lục Tư Hoằng khẽ nuốt, "Sợ người nhà của cậu nhìn thấy."
Mạc San Du nghiêng đầu, ánh mắt thoáng quan sát, sau đó nghịch ngợm cười, "Không có ai."
Bàn tay to của Lục Tư Hoằng vươn tới, nhẹ giữ lấy cổ Mạc San Du, thoáng chốc hơi thở anh đến gần, đôi môi mát lạnh áp lên trán cô, dịu dàng kéo đầu cô tựa vào vai mình.
Cái cằm tựa trên đỉnh đầu Mạc San Du cọ tới cọ lui một chút rồi mới chịu tách ra.
Tim Mạc San Du nảy lên thình thịch không ngừng.
Đầu ngón tay Lục Tư Hoằng chạm khẽ lên hàng mi cô, rồi lướt đến sợi tóc mai nhẹ vén ra sau tai, động tác dịu dàng khôn xiết.
Anh cất giọng: "Ở trong mắt mẹ cậu, tôi là một thiếu niên trầm ổn, mà những người có tích cách như vậy, tuyệt đối không dễ xúc động đâu, thế nên..." Ngón cái và ngón trỏ anh véo nhẹ lên lỗ tai cô, "Cậu đừng dụ dỗ tôi."
"..." Cô có sao?
"Lục Tư Hoằng, cậu còn chưa được mười tám tuổi."
Chỉ là một đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên mà thôi, ha ha.
Lục Tư Hoằng nhàn nhạt liếc cô gái đáng yêu bên cạnh, bàn tay kéo tay cô đặt lên đùi mình, anh cúi đầu mân mê từng ngón tay thon dài, trắng nõn nà của cô.
Gốc cây to rũ bóng trên bàn đá nhỏ, dệt nên những cảm xúc không thành lời, trong gió có hương thơm của dâu tây len lỏi vào sâu thẩm cõi lòng, đôi trai gái yên lặng nắm tay nhau giữa trưa hè tĩnh lặng, êm dịu như một bản tình ca.
Tháng sáu thời tiết ấm áp, nắng chói nhưng không quá nóng, gió thổi đến mang theo không khí hanh khô ùa vào bên từng tán lá, ngọn cây.
Mạc San Du ôm tiểu Cửu ra sân ngồi hóng mát, cô để nó thoả thích trườn khắp khu vườn nhỏ, còn bản thân nhàn nhã đọc sách uống trà, tận lực hưởng thụ kỳ nghĩ hè rảnh rỗi.
...
Biệt thự Lục gia.
Khu vườn hoa với muôn ngàn sắc hương bừng bừng sức sống khi được ánh nắng bao bọc, trong không khí lan toả đầy hương hoa ngọt ngào, len vào mỗi ngóc ngách của nơi này.
"Cái gì thế ạ?" Lục Tư Hoằng nhìn cái hộp quản gia đang cầm, anh hỏi.
Quản gia còn chưa kịp trả lời, bà nội Lục từ trong bếp đi ra, "Tào phớ hạnh nhân*, bà làm dư một ít, để quản gia mang sang bếu cho nhà họ Mạc."
* Tào phớ hạnh nhân là một dạng thạch như rau câu nhưng mềm hơn, có vị hạnh nhân thơm lừng dùng kèm với nước đường phèn và phải dùng lạnh mới ngon, khi dọn ra được cắt thành khối vuông vừa ăn, có màu trắng đục, nước trong veo ngọt thanh thoát, nhất là ăn với thời tiết oi bức, cực kỳ thích hợp. Mà ở Việt Nam mình hay gọi là "tàu hủ đường rừng" chan với nước cốt dừa ấy. Tuy nhiên tào phớ và đậu hủ không phải là một, tào phớ là một biến tấu khác của đậu hủ, từ tên gọi, cấu trúc, cách làm, chế biến cũng như hương vị là hoàn toàn khác nhau.
Lục Tư Hoằng nhìn quản gia nhấc bước, anh vội nói: "Để cháu mang đi cho ạ."
Lời vừa dứt, quản gia nghiêng mặt nhìn anh, mà ánh mắt của bà nội Lục giống như garda không ngừng quét một dọc khiến Lục Tư Hoằng bất giác sờ mũi.
"Nhóc con, chỉ là mang đồ ăn thôi, gấp gáp tranh giành cái gì?"
Lục Tư Hoằng cảm thấy nụ cười của bà nội có chút... gian xảo.
"Không phải, dù sao con cũng đang rảnh, để con mang đi giúp bà là được, không cần phiền đến quản gia đang có nhiều việc."
Nói cũng thật trôi chảy.
"Nghĩ bà sẽ tin lời con nói à? Muốn đi gặp con bé tiểu Mạc thì cứ nói thẳng, cần gì viện cớ vòng vo, con nghĩ đang lừa trẻ con ba tuổi chắc." Bà nội Lục cực kỳ khinh bỉ liếc cháu trai.
Lục Tư Hoằng mấp máy môi, cũng không phủ nhận, "Vâng ạ."
Bà nội Lục bật cười, khoé mắt xuất hiện vài nếp nhăn, "Được đấy nhóc con, không từ cơ hội, cố gắng tấn công."
Vẻ mặt Lục Tư Hoằng hơi chút ngượng ngùng, anh nói: "Con đi đây ạ." Sau đó xoay người, thản nhiên lấy cái túi trên tay quản gia: "Để con."
Bà nội Lục nhìn bóng lưng anh nhanh chóng rời đi, bà đưa tay khẽ chỉ, ánh mắt nhìn quản gia, giọng điệu ôn hậu cảm thán: "Bà xem, thằng nhóc đó còn biết ngượng nữa kìa."
Quản gia cười cười, "Vâng."
"Không phải hôm trước bà nói thấy thằng nhóc này vừa nhìn điện thoại vừa cười ư?"
"Đúng vậy ạ." Quản gia gật đầu.
Ánh mắt bà nội Lục thoáng thả hồn, lát sau bật thốt: "Xem ra xuân tình nở rộ rồi." Từ sau cái hôm du lịch hè trở về, bà đã cảm thấy thằng cháu trai khắp người đều tràn ngập mùa xuân, nói không chừng tám phần khẳng định là đã cưa đổ được con gái người ta, tốt đấy.
***
Mạc San Du một tay cầm sách, một tay để tiểu Cửu quấn lên, cô vừa đi vừa cúi đầu giỡn với nó, ngoài cổng, chiếc bentley mới đỗ, tiếng sập cửa xe vang lên, Mạc San Du ngẩng đầu nhìn.
Lục Tư Hoằng ung dung từ trên xe bước xuống, từ cổng đi vào, Mạc San Du vui mừng chạy vọt tới trước mặt anh, "Lục Tư Hoằng."
"Sao cậu lại đến đây?"
"Mang cái này cho nhà cậu." Lục Tư Hoằng giơ túi giấy trong tay lên.
"Gì thế?" Mạc San Du nhón chân, kéo túi giấy ra để nhìn.
"Là tào phớ hạnh nhân." Lục Tư Hoằng nói: "Của bà tôi làm."
Bên trong vang lên giọng nói của bà ngoại Mạc San Du, "Tiểu Du, ai đến vậy?" Theo sau câu hỏi thì bà đang chậm rãi đi ra, nhìn thấy người đứng ở trước cổng liền nở nụ cười.
"Là tiểu Lục đấy à."
Lục Tư Hoằng cúi đầu, "Vâng ạ."
"Bà con không đến sao?"
"Dạ không, bà bảo con mang một ít đồ sang biếu cả nhà ạ."
Bà ngoại Mạc San Du nhận lấy, cười hiền hoà, "Có lòng rồi, gửi lời cảm ơn cho bà nội con giúp bà nhé."
"Vâng ạ."
Bà ngoại Mạc San Du đưa túi giấy, bảo cô mang vào, lại nhìn Lục Tư Hoằng, "Con ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ." Lục Tư Hoằng lắc đầu.
"Vậy ở lại dùng cơm rồi hẵng về."
Lục Tư Hoằng ngần ngại: "Như vậy sẽ phiền mọi người lắm."
"Đứa nhỏ này, cũng đâu phải xa lạ, khách khí cái gì, cứ ở lại đây dùng bữa với mọi người."
Mạc San Du nháy mắt, tinh nghịch cất lời: "Đúng vậy, cũng đâu phải lần đầu tiên dùng bữa ở nhà tôi, ngại cái gì chứ."
Vẻ mặt Lục Tư Hoằng như đắn đo, sau đó mới chậm rãi đáp: "Vậy cũng được ạ."
Bà ngoại Mạc San Du hài lòng gật đầu, vừa đánh mắt sang Mạc San Du, lúc này mới nhìn thấy tiểu Cửu đang quấn trên cổ tay cô, bà hốt hoảng lùi ra vài bước, giọng điệu liền trở nên hung dữ: "Cái con bé này, sao vẫn chưa mang tiểu Cửu về phòng."
"Ơ, cháu định mang đây ạ..."
"Nhanh lên." Bà ngoại Mạc San Du phẩy tay, bộ dạng xua đuổi.
Mạc San Du nhìn Lục Tư Hoằng, khẽ bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn ôm tiểu Cửu đi vào.
Lục Tư Hoằng theo bà ngoại Mạc San Du vào nhà, sau khi chào hỏi bố Mạc và mẹ Mạc, thì Mạc San Du từ trên lầu chạy xuống, liền bị mẹ Mạc trách mắng.
"Đi đứng cho ngay ngắn, con chạy cái gì."
Bước chân Mạc San Du sựng lại, cô lè lưỡi, nhưng rồi vẫn tiếp tục chạy đến.
"Mẹ nói con không nghe ư?" Mẹ Mạc phát nột cái vào vai con gái.
"Ây da con biết rồi." Mạc San Du xoa xoa vai.
"Biết rồi mà vẫn chạy như ma đuổi thế hả, tiểu Lục cùng một lứa với con, mà thằng bé lại trầm ổn biết bao nhiêu, nhìn con xem giống cái gì, y như khỉ vậy." Mẹ Mạc chẳng hề kiêng dè, ở trước mặt Lục Tư Hoằng mắng cho Mạc San Du một trận, thật sự xem anh giống như Trình Gia Khải và Ngải Lâm, đều là mấy đứa trẻ trong nhà.
Mạc San Du bĩu môi, thời gian vẫn còn sớm, bà ngoại Mạc San Du bảo cô ngồi với Lục Tư Hoằng một lát, làm xong thức ăn sẽ gọi hai người, dù sao cũng cùng độ tuổi, tiếp chuyện thoải mái hơn.
Lục Tư Hoằng bị Mạc San Du kéo ra ngoài vườn ngồi.
Bóng cây cạnh bàn đá che khuất ánh nắng chói chang, một ít tia nắng chen qua khe lá tạo thành những mảnh loang lổ nhỏ trên mặt đất, gió thổi nhẹ như đang âu yếm hàng dây thường xuân, trong không khí lan toả hương thơm của trà, Mạc San Du một tay chống má, yên lặng nhìn Lục Tư Hoằng.
Lục Tư Hoằng lại vươn tay xoa nhẹ vai cô, "Đau không?"
"Hả?" Mạc San Du ngây ngẩn, sau đó mới chợt hiểu ra anh đang hỏi chuyện cô bị mẹ Mạc đánh vừa rồi.
Mạc San Du bật cười, "Mẹ tôi đánh nhẹ như phủi bụi ấy, làm sao mà đau được." Cô rót cho anh một tách trà, lại mở to đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Lục Tư Hoằng đặt tách trà xuống, sờ sờ mặt, "Sao vậy, mặt tôi dính gì ư?"
Cô cười nhìn anh, "Lục Tư Hoằng, sau buổi trại hè lần trước, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại." Hơn một tuần rồi.
"Ừ." Hơn một tuần qua, cô hết đi bơi lại bảo cùng bạn thân có hẹn, mấy lần Lục Tư Hoằng muốn gặp cô đều chưa kịp nói ra đã bị cô bóp chết rồi, làm anh nghẹn khuất, còn tưởng là cô đang cố ý tìm cớ tránh mặt mình.
Nếu Mạc San Du mà biết được suy nghĩ của Lục Tư Hoằng, nhất định sẽ vì bản thân mà gào thét thật oan uổng, dù sao người cũng là do cô theo đuổi đã lâu mới tới tay được, nếu vồ dập quá chỉ sợ sẽ bị doạ cho chạy mất, vả lại suốt kỳ nghĩ hè Mạc San Du đều là lao đầu vào bơi lội, hơn nữa cùng Ngải Lâm hẹn ra ngoài đều là thói quen rồi, cho nên khi nghe anh trả lời, cô liền nhíu mày.
"Chỉ "ừ" thôi hả?"
"Vậy cậu muốn tôi nói gì?" Lục Tư Hoằng thấp giọng hỏi.
"Tự cậu phải biết chứ." Nói nhớ cô, cái này còn cần phải dạy nữa ư.
"Thật sự không biết, cậu nói rõ hơn đi." Khoé môi anh kéo ra một độ cong, đầu chân mày khẽ nhếch lên, nhìn qua có chút nham hiểm.
Mạc San Du tức giận, vung nắm đấm nhỏ lên ngực anh, nghiến răng bất mãn: "Không biết ư? Có phải trong lòng cậu không hề nghĩ đến tôi, cho nên mới không biết đúng không?"
Lục Tư Hoằng giữ lấy tay cô, chậm rãi đặt một nụ hôn lên bàn tay mềm mại ấy, anh nhìn cô, ý cười lan ra nơi khoé mắt, "Có mà, tôi có nghĩ đến."
"Hừ, nói dối."
"Thật." Lục Tư Hoằng kề mặt tới gần, "Nếu không vì sao tôi lại ở đây?"
Nghe được đáp án, Mạc San Du ngẩng đầu, đáy mắt cô trong suốt, tựa hồ còn tươi sáng hơn cả những ngày có nắng rực rỡ, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng như dâu tây đã chín đầu mùa khẽ cong lên, hoàn toàn hút chặt ánh mắt Lục Tư Hoằng.
Trái táo nhỏ nơi cổ họng nhẹ lăn, phải mất rất nhiều sức lực, gương mặt anh mới khó khăn dời đi, giữa trưa hè không gian tĩnh lặng, dây thường xuân lay nhẹ trong gió, phía xa bầu trời mây trắng lững lờ trôi, từng cụm từng cụm như kẹo bông gòn trắng kéo về phía chân trời.
"Miệng thì nói là thật, nhưng thái độ thế này là sao?" Mạc San Du không vui, bàn tay kéo mặt Lục Tư Hoằng lại, "Nhìn đi đâu đấy?"
Thật sự không thể không nhìn vào đôi môi ấy mà.
"Mạc San Du..."
"Hửm?" Mạc San Du nhướn mày.
"Ngày mai cậu có làm gì không?" Lục Tư Hoằng điều chỉnh giọng nói.
Mạc San Du ngẫm nghĩ, "Ngày mai á? Tôi định đi bơi, sao vậy?"
Lục Tư Hoằng chậm rãi nắm tay cô, đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay, "Còn làm gì khác không?"
"Không có."
"Vậy mai đừng đi bơi nữa." Lục Tư Hoằng nhìn cô, giọng nói từ từ dụ dỗ.
Mạc San Du nhướn mày, có chút không hiểu.
Lục Tư Hoằng thở dài, "Ngày mai chúng ta cùng đi hẹn hò, được không?"
"Hẹn hò..." Mạc San Du lẩm bẩm, trong nháy mắt, khuôn mặt tươi tắn lập tức nở nụ cười.
Hai người cùng đi chơi đấy, thật sự sẽ được cùng với Lục Tư Hoằng đi riêng đấy.
"Được không?"
Mạc San Du cười hì hì, nắm tay Lục Tư Hoằng lắc lắc, "Được được được, đương nhiên được."
Ánh mắt Lục Tư Hoằng tối sầm, giọng nói hơi khàn khó nhận ra, "Mạc San Du..."
"Sao cơ?"
"Đừng cười nữa..."
Mạc San Du đang cười toe toét bỗng ngẩn người, há miệng nhìn anh.
Bàn tay Lục Tư Hoằng phủ lên đôi mắt sáng rỡ như dãy ngân hà vắt ngang bầu trời đêm kia, giọng nói đầy bất đắc dĩ, "Tôi sẽ không nhịn được mà muốn hôn cậu." Giữa thanh thiên bạch nhật, nếu hôn thật, nguy cơ bị người nhà cô bắt gặp sẽ rất cao.
Rèm mi Mạc San Du khẽ chớp, tựa sợi lông vũ phẩy nhẹ trong lòng bàn tay, làn da nơi ấy giống như bị điện giật, Lục Tư Hoằng vội rút tay lại.
Mạc San Du nghiêng người, một cánh tay chống thẳng lên ghế, cổ hơi rướn lên, cánh môi đỏ hồng căng mọng chuẩn xác nhắm vào môi Lục Tư Hoằng, như cánh bướm đậu trên đoá hoa rồi nhanh chóng tung cánh bay lượn trong khung cảnh đủ màu sắc tươi đẹp.
Ở khoảng cách trong gang tấc, bóng hình của đối phương đều hiện rõ nơi đáy mắt, Mạc San Du vẫn giữ nguyên tư thế, nụ cười rực rỡ hơn cả mùa xuân khiến lòng Lục Tư Hoằng rung động không thôi.
Mạc San Du nói: "Muốn hôn thì hôn, do dự cái gì?"
Cổ họng Lục Tư Hoằng khẽ nuốt, "Sợ người nhà của cậu nhìn thấy."
Mạc San Du nghiêng đầu, ánh mắt thoáng quan sát, sau đó nghịch ngợm cười, "Không có ai."
Bàn tay to của Lục Tư Hoằng vươn tới, nhẹ giữ lấy cổ Mạc San Du, thoáng chốc hơi thở anh đến gần, đôi môi mát lạnh áp lên trán cô, dịu dàng kéo đầu cô tựa vào vai mình.
Cái cằm tựa trên đỉnh đầu Mạc San Du cọ tới cọ lui một chút rồi mới chịu tách ra.
Tim Mạc San Du nảy lên thình thịch không ngừng.
Đầu ngón tay Lục Tư Hoằng chạm khẽ lên hàng mi cô, rồi lướt đến sợi tóc mai nhẹ vén ra sau tai, động tác dịu dàng khôn xiết.
Anh cất giọng: "Ở trong mắt mẹ cậu, tôi là một thiếu niên trầm ổn, mà những người có tích cách như vậy, tuyệt đối không dễ xúc động đâu, thế nên..." Ngón cái và ngón trỏ anh véo nhẹ lên lỗ tai cô, "Cậu đừng dụ dỗ tôi."
"..." Cô có sao?
"Lục Tư Hoằng, cậu còn chưa được mười tám tuổi."
Chỉ là một đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên mà thôi, ha ha.
Lục Tư Hoằng nhàn nhạt liếc cô gái đáng yêu bên cạnh, bàn tay kéo tay cô đặt lên đùi mình, anh cúi đầu mân mê từng ngón tay thon dài, trắng nõn nà của cô.
Gốc cây to rũ bóng trên bàn đá nhỏ, dệt nên những cảm xúc không thành lời, trong gió có hương thơm của dâu tây len lỏi vào sâu thẩm cõi lòng, đôi trai gái yên lặng nắm tay nhau giữa trưa hè tĩnh lặng, êm dịu như một bản tình ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook