Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
-
C229: Sự thật năm xưa
Sau ngày hôm đó David và Anna đều thường xuyên không về nhà giống như là muốn tránh mặt ai đó vậy. Khả Hân biết David là muốn tránh Andrew nhưng cô không biết Anna vì sao cũng làm vậy. Thật ra là do Anna muốn tránh David, bây giờ dù là David hay Thiệu Huy, Anna đều không muốn đối diện.
Anju hiện tại rất thích chạy nhảy xung quanh nhà, mặc dù người giúp việc trong nhà nhiều đều để ý đến con bé nhưng Khả Hân vẫn không yên tâm luôn đi sát bên cạnh.
“Khả Vĩ, đừng chơi nữa, đến giờ ăn cơm rồi.”
Bé con bĩu môi lắc đầu giống như đang phản đối lời của mẹ nói vẫn tiếp tục leo lên các bậc cầu thang.
Khả Hân nhìn thấy thì hốt hoảng, lo sợ con bé sẽ ngã khỏi cầu thang chạy đến muốn bế con bé. Andrew từ trên cầu thang đi xuống đã nhanh tay bế Anju lên trước, ông khẽ gõ nhẹ lên trán bé con:
“Không được nghịch ngợm.”
Thái độ của Anju lúc này trái ngược hoàn toàn lúc nãy, con bé cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Khả Hân cũng đã nhìn quen cảnh này, chỉ có Andrew nói thì Anju mới chịu nghe thôi.
“Để tôi bế con bé xuống ăn cơm.”
Khả Hân đưa tay ra muốn bế con gái nhưng Andrew lắc đầu, tự ông bế Anju xuống cầu thang, cô chỉ đành bất lực đi theo. Andrew để con bé ngồi vào chiếc ghế cao chuyên dụng ở bàn ăn, người giúp việc lúc này mới vội vàng bày thức ăn ra.
Có một lần bọn họ đem thức ăn ra quá sớm đến lúc Anju thì đã nguội rồi, Khả Hân cũng không khiển trách gì nhưng những người phụ trách hôm đó đều bị Andrew thay người rồi. Từ đó về sau, khi nào Anju bắt đầu ăn thì bọn họ mới lấy thức ăn ra, đảm bảo mọi thứ vừa đủ nóng.
“Để tôi đút cho con bé ăn, con bé hay làm vương vãi thức ăn lắm.” - Khả Hân thấy Andrew cầm muỗng lên thì ngăn lại.
“Không sao, cũng không phải mới lần đầu.” - Dù cho ông có đến mấy người con nuôi nhưng đều nhận lúc bọn họ sắp trưởng thành, ông chưa từng có cảm giác được chăm sóc một đứa trẻ như Anju.
Đôi lúc Khả Hân cũng nhận ra Andrew cũng chỉ là một ông già cô đơn mà thôi. Sự si tình mà ông dành cho mẹ của Lâm Vĩ Phong cùng với tình yêu thương với Anju có lẽ sẽ cảm hóa được ông ta.
Có Andrew ở bàn ăn, Anju đúng là ngoan hơn rất nhiều vẫn kén ăn cái này cái kia, đặt biệt là rau củ. Khả Hân thường không chiều con bé, muốn con bé phải ăn hết phần ăn của mình nhưng Andrew thì lại khác, Anju không ăn thì ông bỏ ra.
“Còn nhỏ đã không ăn rau thế này thì sẽ thiếu chất, lớn lên muốn tập ăn lại càng khó hơn.”
Andrew vẫn không để lời cô nói vào tai, tiếp tục đút cho Anju mấy món bé con thích.
“Đây không phải ông đang chiều chuộng đâu là chiều hư con bé đấy.”
Andrew nheo mắt nhìn Khả Hân, đây là người đầu tiên dám lảm nhảm bên tay ông nhiều như vậy. Nếu không phải trước mặt còn có Anju ông đã nói cô câm miệng rồi.
Anju giống như cảm nhận được Andrew cũng không “bảo kê” được mình nữa, chủ động đưa tay ra lấy một khúc cà rốt nho nhỏ cho vào miệng. Cả ông và cô đều bị hành động này của Khả Vĩ chọc cười.
Andrew lấy khăn tay lau miệng cho Anju, nói:
“Làm mẹ không cần nghiêm như vậy đâu.”
Khả Hân hơi rũ mắt, nhẹ giọng trả lời:
“Tôi cũng không biết làm mẹ phải làm như thế nào nữa, thời gian tôi ở bên cạnh mẹ cũng chẳng được mấy năm.”
Andrew cảm giác được Khả Hân đang muốn nói chuyện, ông ra hiệu cho người làm đến đưa Anju đi, còn không quên dặn dò:
“Đưa con bé lên phòng ở lầu hai đi, đừng để Anju bị ngã.”
Khả Hân nhìn bé con đã lên lầu hai rồi vẫn không quên quay lại vẫy vẫy tay với cô, trông lòng dâng lên cảm giác chua xót, mím môi nói:
“Tôi hiểu rõ cảm giác khi không được ở bên gia đình thật sự của mình sẽ cô đơn như thế nào. Dù cho cô được sống sung sướng đến đâu thì cảm giác trống trãi khi không thể ở bên cha mẹ không gì lấp đầy được.”
Andrew vốn còn tưởng là Khả Hân muốn chuyện gì, hóa ra là đang khuyên ông buông tha cho bọn họ.
“Cô không cần dài dòng như vậy.”
“Ông có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ông và nhà họ Lâm có thù gì không?” - Khả Hân đối mặt với Andrew, dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi nhưng vì con gái cô sẽ không lùi bước - “Năm đó gia đình ông phá sản có phải liên quan đến nhà họ Lâm không?”
Andrew ném mạnh chiếc khăn tay khi nãy lên bàn, đĩa ly va chạm với nhau vang lên những tiếng kêu chói tai, Khả Hân cũng giật mình rụt người lại.
“Tôi nhắc lại lần cuối, cô nên biết giới hạn của mình ở đâu.”
“Năm đó có phải cha của Vĩ Phong đã… đã làm chuyện có lỗi với ông không?” - Khả Hân đưa ra suy đoán của mình, cô nghĩ chắc chắn Andrew đã phải chịu đả kích rất lớn mới sinh ra lòng hận thù sâu đậm như vậy.
Hai tay Andrew siết chặt thành nắm đấm, trong mắt nổi lên những gân màu đỏ, dù là đứng cách xa 2 mét cũng có thể biết được ông ta đang tức giận như thế nào. Khả Hân cũng dùng tay bấu chặt hai đùi của mình, cô sợ nhưng cô càng sợ để vụt mất cơ hội được biết sự thật này hơn.
“Sau khi bị phá sản, ông ra nước ngoài rồi biệt tích, ông đâu thể trách mẹ Vĩ Phong khi đã lấy một người đàn ông khác.”
Khả Hân chưa nói dứt câu Andrew đã đập mạnh xuống bàn, tất cả đồ vật trên đó đều ngã xuống, rơi vỡ ra nhiều mảnh. Cô cũng hoảng sợ mà đứng bật dậy lùi về sau, Andrew nhìn cô bằng ánh mắt căm giận, gằn giọng nói từng chữ:
“Cô đoán đúng rồi, chuyện phá sản chính là một tay hắn ta làm, sau đó người phụ nữ tôi yêu nhất còn gả cho hắn ta, sinh con cho hắn ta. Nhưng đáng hận nhất chính là bọn họ cứ như vậy cùng nhau nắm tay sang thế giới bên kia, cô bảo tôi nên trả thù ai, trả thù ai đây!”
Khả Hân cắn chặt môi không dám lên tiếng nữa, cô không ngờ sự thật chính là như vậy. Cha của Vĩ Phong thật sự có lỗi với Andrew, vậy nên ông ta mới đem tất cả trút hết lên người của thế hệ sau.
Henry vừa về đến cổng được người làm thông báo tin tức liền chạy vội vào trong, khi nhìn thấy hiện trường trước mặt chính cậu cũng hốt hoảng. Cậu ngay lập tức lao đến chắn trước mặt của Khả Hân, lựa lời nói để không khí dịu xuống.
“Anju ở trên lầu không biết có bị dọa sợ rồi, Khả Hân mau lên xem con bé trước đi.”
Khả Hân và Henry đều nhìn về phía Andrew chờ đợi phản ứng của ông, thấy ông không nói gì cả, cậu liền ra hiệu cho Khả Hân rời đi. Khả Hân chạy vội lên cầu thang đột nhiên cô nghĩ đến một điều xoay đầu lại nói:
“Ông có từng nghĩ bà ấy hoàn toàn không biết những chuyện kia không?”
Henry thấy Khả Hân còn đứng lại nói thật sự khóc không ra nước mặt, nếu mà Andrew muốn giết cô lúc này thì cậu cũng không cản được đâu. Cũng may là Andrew hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì nữa.
Andrew không phải không phản ứng mà là ông đang thật sự chìm trong câu hỏi đó của Khả Hân. Năm đó ông không có cơ hội nói rõ ràng với bà ấy, nếu bà ấy thật sự không hề biết chuyện ông bị hãm hại, cũng không biết người mình lấy làm chồng là kẻ đã hại gia đình người yêu mình tán gia bại sản thì sao?
Bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn hận, nhưng so với những chuyện cha Vĩ Thành đã làm thì cái ông hận nhất vẫn là việc người ông yêu nhất cùng kẻ thù của ông kết hôn sinh con. Sẽ ra sao nếu tất cả sự căm hận dày vò đó của ông gần ba mươi năm qua đều là vô nghĩa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook