Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
-
Chương 8: Trên đời chỉ có một mình em
Mối quan hệ của hai người ngày càng thắm thiết, có người nói Phong Ấn tốt số, bên cạnh có một cô gái như vậy thật khiến cho người khác phải ghen tị. Phong Ấn thẳng thắn thừa nhận, khiến cho Lôi Vận Trình càng thêm xấu hổ. Ngay cả lúc hai người đi cùng nhau cũng có người nhìn họ bằng ánh mắt trêu chọc, cứ như thể hai người vừa mới làm chuyện gì đáng xấu hổ không bằng. Tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vui.
Mục Phong vô cùng ngạc nhiên trước chuyện này: “Chẳng phải cậu coi Tiểu Lôi là em gái sao, sao đột nhiên trở thành tình nhân thế hả?”
Phong Ấn không khỏi tự đắc: “Bọn họ nói em tốt số, sinh ra đã có một cô gái tốt như thế chờ đợi em rồi!”, anh chớp chớp mắt: “Đợi em đối xử tốt với cô ấy!”
Lúc nói câu này, Phong Ấn cố tình liếc sang Lục Tự, Lục Tự cố ý tỏ vẻ bình thản nói: “Tôi nên nói vui mừng thay cho cậu thì phải?”
- Cảm ơn!
- Không cần khách sáo!
Mục Phong lắc đầu lẩm bẩm: không ngờ thằng ranh này giám sát Lôi Vận Trình chặt như thế để tự “xơi” thật.
Ngũ chính ủy phủi tay bỏ đi, tự do yêu đương, ông chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện Phong Ấn yêu ai, hóa ra ông đã hiểu lầm, hóa ra cháu gái ông là yêu đơn phương.
Hướng Bắc Ninh nói, bây giờ mọi thứ đều đang diễn ra đúng như dự liệu, Phong Ấn và Lôi Vận Trình yêu nhau là chuyện duyên số rồi, thế nên anh đã sớm từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô.
Lục Tự không nói gì, nhưng anh ta phải thừa nhận Hướng Bắc Ninh là một kẻ thông minh, chỉ có kẻ ngốc mới giống như anh…
Cuối cùng anh ta đi ra khỏi phòng tác chiến, đến sân vận động, Lôi Vận Trình đang chơi bóng. Người đứng bên cạnh hất hàm bảo Lôi Vận Trình: “Lục đại đội trưởng tìm em hay sao ấy!”
Lôi Vận Trình ngoảng đầu lại nhìn thấy Lục Tự đang đứng ngoài sân, cô liền với lấy cái khăn mặt lau mồ hôi rồi chạy ra: “Lục đại đội trưởng tìm tôi ạ?”
Tóc mái của cô bị mồ hôi dính bết trên trán, hai má đỏ bừng, ánh mắt bình lặng không gợn sóng.
Lục Tự siết chặt tay trong túi quần, cố gắng kiềm chế không đưa tay lên chạm vào cô.
Mãi mãi đều là như vậy, ánh mắt cô nhìn anh mãi mãi là như vậy. Nếu không phải là căm ghét thì cũng là lạnh lùng hoặc chẳng có chút gợn sóng nào như thế này.
Trong lòng anh chợt bùng lên một nỗi hận thù sâu sắc, anh nhìn cô chằm chằm, dường như đã qua cả một thế kỉ rồi: “Mặc quần áo rồi vào đi theo tôi đến một nơi này! Có việc!”
- Dạ! – Lôi Vận Trình hoài nghi nhìn Lục Tự rồi thu dọn đồ đạc, lấy áo khoác mặc vào rồi lẽo đẽo đi theo anh ta.
Càng lúc càng đi xa đám đông, sự trầm ngâm của Lục Tự khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy cần phải cảnh giác. Bước chân của anh ta càng lúc càng chậm rãi, chậm giống như đang đi dạo vậy. Lôi Vận Trình đi theo anh ta, không kiềm chế được liền hỏi: “Lục đại đội trưởng, có chuyện gì thế?”
Lục Tự ngoảnh đầu lại: “Nếu như anh nói không phải là chuyện công, liệu em có quay đầu bỏ đi không?”
Lôi Vận Trình dừng khựng lại, Lục Tự cũng dừng lại, khẽ mấp máy môi: “Đúng là không phải chuyện công, là chuyện riêng!”
Lôi Vận Trình mặt chẳng chút biểu cảm, đúng lại một lát rồi bảo: “Thế tôi quay lại đây!”
Trong lúc cô xoay người đi, giọng nói của Lục Tự vang lên: “Còn chưa đủ ba mươi giây, em có biết em là một cô gái tàn nhẫn và lạnh lùng đến thế nào không? Ở bên cạnh anh dù chỉ một phút em cũng không chịu nổi ư?”
Bước chân của cô chợt khựng lại: “Không phải, giữa chúng ta vốn không cần phải như thế này!”
- Chính vì tối hôm đó ư? – Lục Tự lặng lẽ lại gần cô, trong lúc cô chưa kịp có phản ứng gì, Lục Tự đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh ta siết rất mạnh, ngăn không cho cô phản kháng: “Em có thể nói cho anh biết anh phải dùng cách nào để giữ em lại thêm một chút bên anh không?”
Lôi Vận Trình gồng người, đanh giọng nói: “Anh có thể đừng có trở thành một tên khốn đúng nghĩa như vậy không?”
- Phải dùng phương pháp gì mới có thể khiến cho người em yêu là anh… - Lục Tự dường như chẳng để ý đến sự phản kháng hay những điều cô nói, chỉ thì thầm bên tai cô.
- Không thể nào! – cô nghiêng đầu né tránh đôi môi của anh ta, sự cô độc tỏa ra từ người anh ta vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy chua xót.
Cô định thần lại, không phải chống cự dữ dội nữa: “Thả tôi ra, làm như thế này chẳng có ý nghĩa gì đâu, sẽ không mang lại điều gì cho anh đâu, chỉ khiến tôi càng căm ghét anh hơn mà thôi!”
Lục Tự không cưỡng hôn cô, vòng tay ôm siết lấy Lôi Vận Trình từ từ lỏng ra, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cái bạt tai của cô.
Tuy nhiên Lôi Vận Trình không hề ra tay: “Tôi luôn tin rằng có một số người được an bài sẽ ở bên nhau trọn đời, và cũng có những người được số phận an bài không thể nào ở bên nhau, Lục Tự, cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, anh nói đúng, thực ra là tôi sợ anh, chúng ta quá giống nhau, nếu như tôi đợi được đến lúc Phong Ấn đáp lại tình cảm của mình, liệu điều ấy có cho thấy một ngày nào đó anh cũng chờ đợi được điều tương tự đến với anh?”
Lục Tự mở mắt ra, ánh mắt đầy kì vọng. Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nhưng tôi rất hiểu bản thân mình, tôi yêu Phong Ấn, yêu đến mức không bao giờ bỏ cuộc để tìm người thay thế. Hay là anh cam tâm tình nguyện làm ‘người thay thế’?”
…
Lục Tự giật lùi lại sau nửa bước, khóe miệng nhếch lên cười cay đắng.
…
Sáng sớm ngày diễn tập, thời tiết không tốt lắm, phó chỉ huy đề nghị đổi sang ngày khác, Mục Phong trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định vẫn theo kế hoạch cũ: “Nếu chiến tranh xảy ra thật, kẻ địch sẽ không bởi vì tình hình thời tiết mà thôi không tấn công đâu, tập luyện cũng cần phải xuất phát từ góc độ thực tiễn, các đại đội lui xuống chuẩn bị, đích thân tôi sẽ dẫn đội!”
- Tuân lệnh! – ba đội trưởng đồng loạt đứng nghiêm nghe lệnh, sau đó hai về đội nấy, dặn dò các thành viên lên xe ra ngoài sân diễn tập.
Trên xe, Lôi Vận Trình thì thầm hỏi Phong Ấn: “Thời tiết thế này cũng bay à?”
- Phục tùng mệnh lệnh.
- Tuân lệnh! – Lôi Vận Trình an tâm ngồi lại ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa xe.
Đến nơi, tất cả mọi người đều xuống xe, Lục Tự vẫn ngồi yên ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn ra nơi nào đó bên ngoài cửa sổ.
- Lục đại đội trưởng? – Phong Ấn đứng ở cửa xe gọi mấy lần Lục Tự mới sực tỉnh.
Lục Tự đứng bật dậy theo phản xạ, cái mũ bảo hiểm rơi xuống dưới nền xe, phát ra tiếng động chói tai.
Phong Ấn cúi xuống nhặt mũ đưa cho anh ta, đè chặt giọng nói: “Lục Tự, mày không sao chứ?”
Ở bãi đỗ máy bay, nhân viên cơ vụ đã mở chụp máy bay ra, đã hoàn tất công việc kiểm tra trước khi bay, chỉ đợi phi công đến nữa là xong.
Mục Phong nói ngắn gọn vài câu rồi hạ lệnh lên máy bay. Phong Ấn đến trước mặt Lôi Vận Trình, nói: “Em cẩn thận một chút nhé!”
- Dạ, anh cũng vậy nhé!
Lôi Vận Trình vươn vai trong bộ quần áo đồng phục, sau đó tiến hành thủ tục giao nhận máy bay với Kỉ Dị.
- Đồng chí cơ trưởng, máy bay của đồng chí đã sẵn sàng, mời đồng chí nhận máy bay!
- Đã nhận!
- Vâng!
Lôi Vận Trình ngồi vào khoang điều khiến, Kỉ Dị đưa mũ bảo hiểm và mặt nạ dưỡng khí cho cô: “Thời tiết không tốt lắm, cẩn thận nhé!”
- Chú cứ yên tâm! – Lôi Vận Trình đóng nắp máy bay lại, đội mũ bảo hiểm và chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt.
Lục Tự đứng bên cạnh máy bay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, chậm rãi bước lên cầu thang. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, bước đến bậc thứ hai, anh ta đột nhiên hụt chân suýt chút nữa thì ngã xuống.
- Đồng chí cơ trưởng? – nhân viên cơ vụ vội vàng dìu anh ta.
- Không sao! – Lục Tự xua xua tay, hít thở thật sâu để điều chỉnh lại tâm lí. Anh là phi công chuyên nghiệp, không nên đem theo tâm sự lên bầu trời. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần lên máy bay là phải tạm gác hết sang một bên.
Lục Tự khởi động máy bay. Máy bay bật đèn, trượt ra bãi đỗ, chờ lệnh cất cánh.
- Hướng gió Nam hơi chếch sang hướng tây, tốc độ nhỏ hơn 4m/giây, bầu trời âm u, nhiều mây, không phận X có mây tụ, báo cáo hết!”
- Các trạm rada mặt đất báo cáo, hành lang phi hành đã tiến hành kiểm soát hàng không, không phận thông thoáng, báo cáo hết!”
Sau khi tham mưu khí tượng và tham mưu Rada thông báo hết, từ đài chỉ huy phát ra lệnh cất cánh. Mục Phong lái máy bay dẫn dầu, tiếp theo là máy bay 705 của Phong Ấn và 706 của Lôi Vận Trình cất cánh…
Thời tiết phía trên cao quả nhiên không được tốt, Lôi Vận Trình phải tập trung hết sức để quan sát bên ngoài máy bay và các tham số trên đồng hồ.
Phong Ấn: “706, trước mặt là khu vực có sấm chớp, vòng sang hướng đông đi!”
- 706 nghe rõ! – Lôi Vận Trình bẻ cần điều khiển, máy bay quay về hướng đông, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Khí tượng học hàng không cho biết, tuyệt đối không được bay ở khu vực có sấm chớp hoặc có mây tích mưa. Đó là những khu vực được coi là khu “cấm địa” của hàng không. Chớp có thể gây ra nhiễu loạn hoặc phá hoại hệ thống la bàn điện không dây và các thiết bị thông tin, sét có thể phá hỏng vỏ bọc của máy bay.
Trước khi trời tảng sáng, lúc trời tối tăm nhất, không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao.
Tâm tư của Lục Tự bỗng lạc hướng, anh cảm thấy bản thân mình hiện giờ như bị bóng tối vây quanh, còn cô gái mà luôn không để mắt đến anh lại chính là một ngôi sao sáng lấp lánh, anh chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào.
©STENT:
Điều kiện thời tiết mỗi lúc một khá hơn, bầu trời cũng sáng dần.
Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía đông, nhưng tia sáng đầu tiên chiếu lên thân máy bay của Lục Tự, anh ta khẽ nhắm mắt lại, nhớ lại cái đêm ngủ cùng cô. Tất cả những gì thuộc về cô đều tựa như những chùm ánh sáng lúc này, khiến anh không thể chối từ.
Anh mở mắt ra, thoát ra khỏi kí ức, hoàn thành động tác quy định cuối cùng, nhưng máy bay đột nhiên ì ra, Lục Tự nhìn vào đồng hồ hiển thị, đôi lông mày nhíu chặt lại.
- Báo cáo 01, động cơ của 711 đột nhiên ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh: “Lập tức quay về, duy trì trạng thái bay hiện tại! Đảm bảo hạ cánh bằng một động cơ!”
Lôi Vận Trình, Phong Ấn cùng các thành viên khác đã hạ cánh, đang chuẩn bị quay trở lại ô tô, đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo ở bên ngoài sân bay vang lên.
Máy bay tiêm kích có hai động cơ, máy bay của Lục Tự hiện nay chỉ bị chết một động cơ, lập tức quay máy bay trở lại sân bay.
Vài phút sau, một chuyện càng bất hạnh hơn lại xảy ra, Lục Tự cảm thấy mình chưa bao giờ xúi quẩy như bây giờ, đèn cảnh báo nhấp nháy liên tục, động cơ còn lại của máy bay cũng ngừng hoạt động nốt.
- Báo cáo, cả hai động cơ đều ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy: “Báo cáo độ cao, khoảng cách!”
Sau khi dừng lại ở trên không trung, máy bay rơi vào trạng thái không động lực, là một trong những tình huống nguy hiểm nhất trong khi bay.
Lục Tự và phó chỉ huy trong lòng như lửa đốt, tuy nhiên càng vào những thời khắc nguy hiểm như thế này. Lục Tự càng trở nên bình tĩnh, cẩn thận điều khiển máy bay, luôn luôn chú ý đến đồng hồ hiển thị độ cao, thử tìm cách cứu vãn, trong giọng nói không hề có chút hoang mang.
- Báo cáo 01, đánh lửa trung tâm thất bại, đang thử đóng ngắt nguồn điện chính để khởi động lại! – Lục Tự ấn lại vào nút khôi phục vị trí cũ, nhưng vẫn không ăn thua gì.
Phó chỉ huy vô cùng lo lắng, đứng dậy khỏi ghế: “Nếu không thể quay máy bay lại thì lập tức nhảy dù!”
Lục Tự nhìn ra ngoài khoang máy bay: “Có thôn trang, tôi nhìn thấy sân bay rồi, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp!”
- Chấp nhận hạ cánh khẩn cấp!
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh với toàn bộ đơn vị dưới mặt đất dọn dẹp đường bay, chuẩn bị xa cứu hỏa, cứu hộ, các nhân viên phục vụ mặt đất chuẩn bị vào vị trí, đơn vị kiểm soát không phận cấm tất cả các máy bay cất cánh, các máy bay chuẩn bị hạ cánh hoãn hạ cánh hoặc đổi hướng hạ cánh.
Phong Ấn và Lôi Vận Trình đã đến phòng chỉ huy, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề, ai cũng lo lắng quan sát các số liệu trạng thái máy bay của Lục Tự.
Mục Phong đón lấy mic phó chỉ huy đưa cho: “711, tốc độ hiện giờ của cậu?”
- Tốc độ 360
- Đẩy cần điều khiển, duy trì tốc độ 420, chú ý khoảng cách độ cao!
Lục Tự liếc đồng hồ: “Độ cao 1100, đèn cảnh báo áp suất chất lỏng đang nhấp nháy, đồng hồ áp suất chất lỏng có biểu hiện lạ thường!”
Phong Ấn mím chặt môi, hệ thống áp suất chất lỏng rối loạn đúng là có thể dẫn đến động cơ máy bay ngừng hoạt động.
Độ cao máy bay của Lục Tự mỗi lúc một giảm dần, Mục Phong toát mồ hôi hột: “711, giờ cậu có thể nhảy dù!”
Máy bay chết máy ở độ cao dưới hai nghìn mét, phi công có thể bỏ máy bay để nhảy dù.
Lục Tự sốc lại tinh thần, anh ta không muốn vứt lại một thứ đắt giá như thế này: “Yêu cầu thử cách trượt trên không hạ cánh khẩn cấp!”
Phong Ấn xoa cằm trầm ngâm hồi lâu, anh thầm nhẩm tính tỉ lệ thành công của việc hạ cánh khẩn cấp: cự li trượt mỗi khi xuống một mét và khoảng cách giữa máy bay của Lục Tự tới sân bay trong tình trạng động cơ của máy bay tiêm kích không hoạt động: “Hạ cánh khẩn cấp không phải là không thể, thành công hay không thì còn phụ thuộc vào kĩ thuật của Lục Tự thôi!”
Mục Phong nhíu mày, cắn chặt răng nhìn vào màn hình: “Đường bay số ba, nhắm thẳng hướng! Bảo đảm tư thế bay!”
- Rõ! – Lục Tự nắm chặt cần điều khiển, nhắm thẳng đầu máy bay vào đường hạ cánh số ba.
Thời tiết lúc này đã bắt đầu chuyển lạnh, Lôi Vận Trình thu mình trong lớp áo dày, cô đã nhìn thấy chiếc máy bay của Lục Tự. Những người đã hạ cánh chẳng ai còn tâm trí nào mà lên xe, ai nấy đều mở to mắt chờ đợi.
Trái tim cô cứ phấp phỏng không yên. Lôi Vận Trình hít thở thật sâu. Hướng Bắc Ninh lại gần vỗ vai cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu Trình Trình!”
- Tại sao không nhảy dù chứ? Tỉ lệ hạ cánh khẩn cấp thành công nhỏ như vậy…
- Bởi vì anh ấy cảm thấy có hi vọng thành công, cho dù hi vọng ấy có nhỏ nhoi đến mấy, anh ấy cũng muốn thử!
Lôi Vận Trình nghe ra hàm ý của câu nói ấy, cô cắn chặt môi nhìn chiếc máy bay.
Máy bay của Lục Tự đã hạ bánh lái hạ cánh. Lục Tự cẩn thận điều khiển độ cao và tốc độ hạ cánh.
Giọng nói của Mục Phong từ đài phát thanh truyền đến: “Chú ý duy trì tốc độ! Kìm lại! Kìm lại…, đúng rồi, thả ô!”
Máy bay lao xuống đường bay với tốc độ lớn gấp hai, ba lần so với bình thường. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Tự đều nín thở. Bánh xe hạ cánh nổ tan tành, Lôi Vận Trình run lên, lấy tay bịt chặt miệng, mắt không dám chớp.
Bởi vì hệ thống áp suất chất lỏng gặp vấn đề khiến cho ô giảm tốc không thể phóng ra. Lục Tự nắm chặt lấy cần điều khiển, dốc toàn bộ sức lực kìm máy bay lại, sau khi hoàn thành một loạt các động tác hạ cánh, máy bay trượt hơn một nghìn mét trên đường bay, cuối cùng mới từ từ dừng lại… hạ cánh an toàn.
Lục Tự tắt nguồn, mở nắp máy bay, tháo mặt nạ dưỡng khí ra, hít một hơi thật sâu, xe cứu hỏa và cấp cứu hú còi lao đến.
Mục Phong ngồi bệt xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Phong Ấn quay người rời khỏi phòng chỉ huy, khoảng khắc này, anh cảm thấy kiêu hãnh vì có một chiến hữu như thế.
Đám đông ào ào kéo đến, Lục Tự tìm thấy Lôi Vận Trình trong đám đông, khuôn mặt trắng bệch của cô khiến anh không khỏi nghẹn ngào, anh biết đó là bởi vì cô lo lắng cho anh.
Anh tháo mũ bảo hiểm ra, đi thẳng đến trước mặt cô, những giọt mồ hôi trên trán thi nhau lăn xuống. Lôi Vận Trình cũng vô cùng phấn khích như tất cả mọi người, cô bật ngón tay cái lên với anh: “Tuyệt lắm Lục đại đội trưởng!”
Yết hầu anh khẽ động đậy, hàng mi hơi cụp xuống ngắm nhìn nụ cười chưa bao giờ cô dành cho anh: “Một giây trước khi máy bay tiếp đất, anh đã nói với bản thân, nếu có thể sống, anh không ngại làm người thay thế của em đâu. Lôi Vận Trình, anh chờ em!”
- Lục đại đội trưởng! – đầu Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, nụ cười trên môi như đông cứng lại.
Những người xung quanh ai nấy đều nhìn nhau, tiếng hò reo bỗng im bặt. Phong Ấn đã đến nơi, vừa hay chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Lục Tự biết Phong Ấn đến, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lôi Vận Trình, cô ái ngại né tránh ánh mắt của Lục Tự, quay sang nhìn Phong Ấn, sau đó tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về Phong Ấn.
Một mối quan hệ tay ba đã lộ ra trước mắt mọi người. Có người không giấu được ánh mắt ngạc nhiên, hóa ra Lục đại đội trưởng đã để mắt đến người con gái của Phong đại đội trưởng, lại còn bày tỏ trước mặt bao nhiêu người.
Phong Ấn vẫn tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không thể nhìn thấy bất cứ sự khó chịu nào trên mặt anh. Anh tiến lên trước, quàng tay ôm Lục Tự chúc mừng anh ta thoát khỏi kiếp nạn,
Phong Ấn vỗ mạnh vào vai Lục Tự, anh hoàn toàn thật lòng, mặc dù giữa hai người có hiềm khích, nhưng điều đó trở nên quá nhỏ bé trước sự sinh tử.
- Chào mừng mày sống sót trở về! – Phong Ấn lên tiếng, sau đó nói bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tao sẽ nhường cô ấy cho mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ làm vậy!”
Bên trên cử người đến điều tra sự cố lần này, sư đoàn cho Lục Tự được nghỉ phép vài ngày để điều chỉnh tâm trạng.
Chuyện này gây ra cú sốc rất lớn cho Lôi Vận Trình, đó là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này. Khoảng khắc máy bay tiếp đất, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu Lục Tự điều khiển máy bay không tốt, e rằng cái cô nhìn thấy chính là cảnh tượng một vụ nổ máy bay. Mặc dù bọn họ đều từng mô phỏng tình huống trượt từ trên không hạ cánh khẩn cấp khi máy bay chết máy, nhưng ai dám đảm bảo không xảy ra sai sót gì khi gặp phải tình huống thực tế.
Có tiếng gõ cửa: “Lôi Vận Trình, đại đội trưởng tìm em đấy!”
- Em biết rồi! – Lôi Vận Trình xuống giường, soi mình trong gương, chỉnh đốn lại quần áo, đội mũ vào rồi xuống lầu.
Phong Ấn đứng quay lưng lại phía cô, đang nói chuyện với mấy nữ quân nhân, sau đó bọn họ chào anh rồi rời đi.
- Anh đúng là, ở đâu cũng có duyên với phái nữ nhỉ đại đội trưởng!
Lôi Vận Trình nói đùa, Phong Ấn liền nhếch môi cười: “Lên xe trước đi!”
- Đi làm gì thế?
Phong Ấn ngồi lên xe, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý, nói ra hai từ chẳng hợp với bộ quân phục trên người anh chút nào: “Làm em!”
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Anh nghiêm túc chút đi!”
Phong Ấn không nói gì nữa mà khởi động xe, đạp cần ga.
Anh lái xe đến một con dốc ở cách xa doanh trại của đại đội hai, Lôi Vận Trình đưa mắt nhìn quanh, không khỏi tấm tắc: trước mắt là một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, phía xa còn có dòng sông uốn lượn, cảnh đẹp hoàn toàn tương phản với cảnh phồn hoa của thành phố, không khí vô cùng trong lành: “Oa, vẫn còn một nơi đẹp thế này ư? Sao không dẫn em đến đây sớm hơn?”
Phong Ấn ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, nheo nheo mắt nhìn cô gái đang đứng trước xe. Hút xong điếu thuốc, anh dí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo trên và khuy cổ tay.
Trong lúc Lôi Vận Trình vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh tưởng tuyệt đẹp này, anh đi từ sau lưng, vòng tay ôm lấy cô: “Đẹp lắm phải không?”
- Quá đẹp! – Phong Ấn nâng cằm cô lên: “Ngày mai, ngày kia, cả ngày kìa nữa đều không có nhiệm vụ!”
Lôi Vận Trình không hiểu đầu cua tai nheo gì, chớp chớp mắt nhìn anh: “Vì thế cho nên?”
Vừa nói xong, Phong Ấn đã bế thốc cô lên, đặt lên trước mũi xe, một tay nắm lấy hai cánh tay cô, nghiêng người đè lên người cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.
Anh không nói gì. Lôi Vận Trình bị đôi mắt đen sâu thẳm cùng cái nhìn cháy bỏng của anh làm cho bối rối, cô khẽ nuốt nước bọt: “Phong Ấn?”
Phong Ấn cúi xuống hôn lên lông mày, chóp mũi và dừng lại trên môi cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào môi cô: “Vì vậy giờ anh muốn có em, Trình Trình, anh muốn em!”
Giọng nói trầm ấm của anh khiến cho trái tim cô muốn nhảy ra ngoài, chưa đợi cô kịp phản ứng gì, Phong Ấn đã hôn siết lên môi cô.
Anh đẩy tay sau gáy cô, giữ chặt và hôn cô mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt đưa sâu vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, cố sức hút lấy sự ngọt ngào của cô. Ý thức của Lôi Vận Trình chợt đông cứng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, đến lúc cô sực tỉnh thì Phong Ấn đã bắt đầu cởi áo của cô rồi.
Cô khó khăn lắm mới rút được một tay ra kìm anh lại, thở gấp gáp hỏi anh: “Anh không định ở đây đấy chứ?”
- Không sai! – Phong Ấn đáp gọn lỏn, rồi lại tìm kiếm đôi môi cô, ngón tay cởi từ từ từng cái cúc áo của cô, hoàn toàn không để ý đến sự bối rối của cô.
- Ở đây sao? Giờ đang là ban ngày mà! Phong Ấn, Phong Ấn… ban ngày ban mặt, ngay cả một cái giường cũng không có!
- Có ai quy định nhất định phải ở trên giường đâu, ở đây chẳng có ai làm phiền chúng ta đâu! – Phong Ấn hôn siết lên cổ cô, tay cởi áo khoác và áo sơ mi của cô, luồn tay ra sau lưng cô tháo khuy áo lót, bàn tay to vuốt ve bầu ngực trắng hồng nhô lên của cô.
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Nhưng mà… nhưng mà… đang mặc quân phục mà… cảm giác kì kì!”
- Thế thì cởi ra! – anh vừa nói vừa trượt môi xuống dưới, mơn man nơi mềm mại đó… cơn khoái cảm như một dòng điện truyền khắp cơ thể cô, Lôi Vận Trình chưa từng thấy nhìn thấy sự cuồng nhiệt của anh như lúc này, anh đang rạo rực muốn nuốt trọn cơ thể cô, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả lần đó.
- Anh sao thế… - cô thở gấp, không biết phải làm sao!
- Chẳng phải em luôn khao khát có anh ư, giờ sợ rồi à?
- Không phải là em sợ, chỉ là thế này quá… - mặt cô nóng bừng, cố ép chặt người vào anh: “Vào trong xe đi… em không muốn ở đây!”
Phong Ấn tách hai chân cô quặp vào eo mình, bế cô vào ghế sau xe trong tư thế này, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô, cởi luôn cả áo ngoài và quần dài rồi nằm đè lên người cô.
Cơ thể Lôi Vận Trình càng lúc càng mềm nhũn dưới sự kích thích của anh, chút lí trí còn sót lại nhắc cô một chuyện quan trọng: “Em… em nhớ ra bây giờ không phải thời kì an toàn!”
Phong Ấn vươn tay ra phía trước, sục sạo một hồi, sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt cô.
Đó là bao cao su. Lôi Vận Trình không dám tin vào mắt mình nữa: “Anh đã có ý từ trước rồi hả?”
Phong Ấn mỉm cười đầy tinh quái: “Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có phụ nữ, yêu cầu được tấn công!”
Lôi Vận Trình không biết tại sao anh đột nhiên lại muốn cô như thế, nhưng cô biết hôm nay cho dù trời có sụp xuống cũng không ngăn nổi anh…
Lục Tự ra ngoài sân kiểm tra tình hình sữa chữa máy bay của mình, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành quay về kí túc.
Vừa đặt chân lên lầu đã nghe thấy có tiếng điện thoại, qua phòng Phong Ấn mới phát hiện tiếng điện thoại truyền ra từ bên trong cánh cửa khép hờ này. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe, Lục Tự cảm thấy kì lạ liền gõ cửa:
- Phong Ấn? Tiểu Lí?
Không có tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước vào đã nhìn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trên giường bạn cùng phòng với Phong Ấn là Tiểu Lí có đặt mấy bộ quần áo. Lục Tự chạy vào gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lí? Có điện thoại đấy!”
Cửa phòng tắm hé mở, Tiểu Lí thò cái đầu ướt nhẹp toàn xà phòng ra, mắt nhắm mắt mở nói: “A Lục đại đội trưởng, giúp em nghe đi, em đang tắm!”
- Ok!
Lục Tự vào nghe máy, anh ta chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vọng lại tiếng khóc nức nở: “Xin chào, cháu muốn gặp Phong Ấn…”
- Cậu ta không có ở đây, ai đó?
Lãnh Lãnh cầm điện thoại, chui trong chăn nói: “Cháu là Lãnh Lãnh, chú là ai?”
- Lãnh Lãnh? – Lục Tự nhíu mày: “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”
Lãnh Lãnh sụt sịt nói: “Chú là ai, sao lại biết mẹ cháu họ Hạ?”
Quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương dẫn về: “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm chú ấy có chuyện gì? Chú có thể chuyển lời thay cháu!”
Lãnh Lãnh chu môi hồi lâu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chú nói rằng Lãnh Lãnh đã ra viện rồi, sao vẫn chưa đến thăm Lãnh Lãnh, Lãnh Lãnh rất nhớ chú, mẹ cũng rất nhớ chú!”
Con ngươi trong mắt Lục Tự như thu nhỏ lại, liếc nhìn sang phòng tắm: “Được rồi, sau này Lãnh Lãnh đừng gọi đến số này nữa nhé, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy, đợi chú ấy chủ động gọi cho cháu nhé!”
Đặt điện thoại xuống, Lục Tự bỗng thấy nỗi phẫn nộ bùng lên.
Lãnh Lãnh bỏ chăn ra ngồi dậy, nào ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên giường, con bé sợ hãi giấu cái điện thoại ra đằng sau, lí nhí nói: “Con không gọi cho bố đâu!”
Hạ Viêm Lương cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xuống giường vuốt ve tóc con bé. Cô không tìm thấy điện thoại của mình nên đoán ngay ra là có chuyện gì: “Có phải bố nghe điện không?”
Lãnh Lãnh cúi đầu, khẽ lắc đầu, sau đó òa khóc: “Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm con, có phải bố không cần Lãnh Lãnh nữa không?”
Cổ họng Hạ Viêm Lương như nghẹn lại, cô nhét cái máy DV ở đầu giường vào tay con bé: “Không đâu, con nhìn xem, chẳng phải bố từng nói cứ có thời gian thì sẽ đến thăm con sao, chẳng qua bố bận quá đấy mà!”
Lãnh Lãnh ôm lấy cái DV, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, ngày nào con bé cũng phải xem lại cảnh vui đùa của nó với Phong Ấn rồi mới chịu đi ngủ.
Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của bố trong lòng con bé.
Lôi Vận Trình chưa bao giờ có cảm giác mình lại giống như một con dê chờ bị làm thịt như lúc này. Toàn thân cô run rẩy bên dưới thân hình vạm vỡ của Phong Ấn. Một cơn gió lạnh thổi qua. Bàn tay và thân hình áp sát vào người cô như một cái lò sưởi đang phả hơi ấm vào người cô. Cô không thể nghe thấy tiếng chim hót, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
Phong Ấn dường như đang cố ý để lại vết tích lên người cô, anh đắm đuối thưởng thức từng tấc nhỏ trên người cô. Toàn thân Lôi Vận Trình râm ran như có hàng nghìn con côn trùng nhỏ xíu đang bò, ngoài cảm giác nhồn nhột là thứ cảm giác đê mê khó diễn ta thành lời.
Những giọt mồ hôi của anh đang túa ra, anh xé cái bao cao su ra, đeo vào cho mình: “Em chuẩn bị sẵn tâm lí đi nhé, anh không chỉ một lần là thỏa mãn đâu!”
Lôi Vận Trình nào có nghe được anh nói gì, tất cả ý thức của cô bây giờ đang bị anh chiếm hữu, có một thứ gì đó chuẩn bị xảy đến, mặc dù cô không biết là mình trông đợi cái gì. Cô khó chịu xoay người, kèm theo đó là cảm giác càng gần với anh hơn.
Phong Ấn giữ chặt lấy eo cô, kéo cằm cô lại gần: “Nói muốn anh đi!”
- Muốn… muốn anh… - Lôi Vận Trình hơi nheo mắt, cứ mỗi lần cô nói một chữ là Phong Ấn lại đi sâu thêm một chút vào bên trong cơ thể cô. Nơi ấy chật khít khiến anh phải nghiến chặt răng, không thể nào kiềm nén thêm được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, cố sức đi sâu vào thế giới bên trong của cô.
Có thứ gì đó như đang nổ tung trong đầu Phong Ấn. Cảm giác ôm khít và sự “đột phá” đã chứng minh tất cả, đã giải tỏa được câu đố bí ẩn bấy lâu nay anh vẫn suy đoán trong lòng. Anh cuồng si hôn lên môi cô, nuốt gọn toàn bộ nỗi đau của cô, bàn tay to vuốt ve cơ thể cô, khiến cô cảm nhận được sự kích thích, hưng phấn và cả thứ cảm xúc hỗn loạn.
Anh như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cũng giống như một con dã thú đang nổ điên muốn xé tan cơ thể cô. Động tác của anh rất mạnh, thậm chí càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy rất đau, nhưng lại không muốn dừng lại. Cô không theo kịp tiết tấu của anh, tình dục với cô vẫn còn là một chuyện hoàn toàn xa lạ, cô chỉ biết để mặc cho anh dẫn dắt.
Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ, còn anh là một con sóng lớn, cuốn phăng cô đi, nhấn chìm cô trong thế giới của cảm xúc. Anh khóa chặt cơ thể cô, dường như muốn đưa toàn cô cơ thể mình vào bên trong cô, ngắm nhìn cô bối rối, khóc lóc, rên rỉ gọi tên mình, dùng mọi thứ để khiến anh biết rằng người con gái yêu anh đến nhường ấy, trên đời này chỉ có một mình Lôi Vận Trình.
Không thể nào thay thế, cũng không thể nào mô phỏng.
Khoảng khắc cao trào, Phong Ấn có cảm giác hơi hối hận vì đã đeo bao cao su, nếu vậy biết đâu chừng cô sẽ mang trong người một sinh mạng nhỏ của anh.
Một đứa con trai hoặc một đứa con gái, con cái sẽ chứng minh rằng anh đã sớm đặt cô vào trái tim anh, nơi mà anh chưa từng mở ra với bất kì ai kể từ sau Hạ Viêm Lương.
Lôi Vận Trình mệt rũ nằm đè lên người anh, há miệng thở hồng hộc. Phong Ấn đắp cái áo sơ mi lên người cô, vuốt ve sống lưng cô: “Đau không?”
Lôi Vận Trình xấu hổ vùi mặt vào ngực anh. Phong Ấn thì thầm vào tai cô: “Có biết tại sao không? Lục Tự chưa từng động đến em, tối đó hai người không hề làm chuyện gì hết!”
Ý thức của cô như đông cứng lại, chớp chớp mắt vẻ không tin. Nụ hôn của Phong Ấn trượt xuống cổ cô, anh hít một hơi thật sâu: “Tin anh đi, anh có thể cảm nhận được!”
Lôi Vận Trình đột nhiên rơi nước mắt, không sao kìm nén được. Anh ôm siết lấy cô: “Anh đã từng nói cho dù hai người có chuyện đó thật anh cũng sẽ không để tâm mà, ngoan, đừng khóc!”
Nhưng cô để ý, cô muốn dành cho anh một Lôi Vận Trình nguyên vẹn nhất.
Phong Ấn vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương man mát trên người cô. Cô là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái mãi mãi không biết đến hai từ “bỏ cuộc”.
- Anh đã nói rất nhiều lần rằng em hãy xác định cho kĩ tình cảm của mình, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội đó cho em đâu, nếu em yêu anh thì đừng bao giờ rời xa anh, không được phản bội, nghe chưa hả? Không được phản bội đâu…”
- Đây là việc duy nhất em không cần phải nghĩ, sẽ không còn có ai có thể khiến em chờ đợi mười năm ròng nữa! – Cô buột miệng, không hề suy nghĩ, cứ như thể yêu anh là một bản năng của cô vậy.
Từ trong ánh mắt Phong Ấn như trào lên một cảm xúc khó diễn tả, gần như muốn nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, để xem xem liệu có phải từ trước đến giờ chỉ có mình anh tồn tại hay không?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, định nói gì nhưng lại thôi.
- Em định nói gì? – Phong Ấn hôn chụt lên môi cô.
- Ngoài thích và cảm động ra, anh có chút nào… yêu em không? – Lôi Vận Trình nói xong, chưa đợi anh trả lời đã lấy tay bịt miệng anh lại, bộ dạng như sắp sửa khóc: “Anh có thể không trả lời, coi như em chưa từng hỏi!”
Phong Ấn thè lưỡi liếm vào tay cô, hôn lên tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt có phần rụt rè của cô. Lôi Vận Trình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngại ngùng ngoảnh mặt đi:
- Không cần trả lời em đâu, thật đấy… - giọng nói của cô nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, có thể cô đã quá nôn nóng, đã mười năm qua đi, ít nhất anh đã thích cô, chỉ cần có đủ thời gian chẳng nhẽ còn sợ anh không yêu cô sao?
Anh khẽ thở dài, siết tay ôm chặt cô hơn: “Anh sống hai chín năm rồi, em là người con gái duy nhất khiến cho anh thương đến mức không biết phải làm sao. Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã trao cho anh cả mười năm quý báu. Anh đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách dùng nốt mấy chục năm còn lại của cuộc đời để trao đổi với em mà thôi!”
Phong Ấn có thể cảm nhận rõ rệt cơ thể người con gái ấy đang cứng đờ ra, anh vùi mặt cô vào ngực mình, những ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của cô, tiếp tục nói như đang nói với chính mình: “Anh vốn định chờ đến khi em hai nhăm tuổi mới quyết định mọi thứ, tình cảm của con người cũng tràn đầy những biến số như chuyện phi hành!”, anh hôn lên tóc cô, một cách cẩn thận và trân trọng: “Tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng, kể từ khoảng khắc anh yêu em, anh đã ghi hết trong tim, và sẽ trả em cả vốn lẫn lời!”
Lôi Vận Trình mím chặt môi, nước mắt túa ra. Cô khóc không thành tiếng, Phong Ấn nhoẻn miệng cười như trút được gánh nặng, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôm lấy mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em vẫn còn sức mà khóc à? Có phải anh chưa đủ nỗ lực không?”
Lôi Vận Trình ôm ghì lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Anh nói lại lần nữa đi, năn nỉ đấy, nói lại lần nữa đi mà!”
Phong Ấn kéo cằm cô xuống, quệt nước mắt cho cô rồi thì thầm vào tai cô.
Một câu yêu em, nói một lần làm sao cho đủ?
Giữa một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, ở trong xe, hai con người đang quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời. Phong Ấn xé cái bao thứ hai: “Anh đã xin phép trước rồi, tối nay khỏi cần phải quay về kí túc!”
Lôi Vận Trình đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Không về, chẳng nhẽ ngủ ở trong xe chắc?”
Phong Ấn tách hai chân cô ra, từ từ đi vào “khu cấm địa” khiến anh mê mẩn đến phát điên: “Anh có nhà trong trung tâm mà!”
- Thế sao không đi thẳng đến đó?
Phong Ấn nhếch môi cười: “Bởi vì anh chưa chơi “dã chiến” bao giờ, muốn thử xem sao!”
- Xấu xa! Ưm…
Những lời phía sau bị Phong Ấn chặn lại, anh còn phải làm những chuyện xấu hơn thế, đâu thể để phí thời gian tranh cãi với cô.
…
Căn hộ của Phong Ấn trong trung tâm thành phố không lớn lắm, thua xa so với căn biệt thự của nhà họ Phong, không có đồ đạc trang trí cầu kì, cũng chẳng có nội thật đắt tiền, bốn bề là tường trắng, sàn gỗ, rèm cửa một màu, ghế sô pha và giường.
Một vật duy nhất có thể coi là đồ trang trí, đó là chiếc lọ pha lê trên đầu giường, bên trong trống không, chỉ có một cành hoa dại đã khô héo. Phong Ấn bế Lôi Vận Trình về phòng, ném cô lên giường như thổ phỉ. Lôi Vận Trình như bị chăn đệm hút hết sức lực, nằm đơ ra giả chết. Phong Ấn nằm đè lên người cô, hôn lên mặt cô, chẳng mấy chốc, ngọn lửa trong người anh lại bùng lên, bàn tay to đang định cởi khuy áo của cô ra thì cô đã ngăn lại.
- Còn không mau kiếm cho em cái gì ăn, em sợ sẽ chết trước ngày mai vì bị anh hành hạ đấy!
Phong Ấn mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Anh còn chưa cho em ăn no sao?”
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, đạp anh một cái nhưng bị Phong Ấn tóm được chân.
- Em thế này khiến anh chẳng cảm thấy tự hào gì cả, thỉnh thoảng phải giả bộ yếu đuối anh sẽ càng yêu em hơn đấy! – Phong Ấn cắn một miếng vào chân cô, phản xạ trước khi tấn công lại của cô là lăn xuống khỏi giường.
- Anh ra ngoài tìm cái gì cho em ăn, em đi tắm một cái đi. Trong tủ cái gì cũng có, em tắm cho thơm tho sạch sẽ, tí anh ăn càng ngon!
Anh thay quần áo, trước khi ra ngoài còn không quên chớp chớp mắt, liếm mép đầy vẻ thèm thuồng với cô. Anh rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ đến đỏ mặt của cô.
Lôi Vận Trình thư thái ngâm mình trong nước ấm, cảm giác đau giữa hai chân khiến cô không khỏi chửi thầm tên “chiến sĩ” đáng ghét kia, làm tình một lần mà mệt hơn bắt cô chạy năm cây số. Đúng là phải cảm ơn Phương Mặc Dương hồi đó đã huấn luyện cô nghiêm khắc, giúp cho cô có thể lực tốt như bây giờ.
Lôi Vận Trình treo quân phục của cả hai người lên. Ở đây không có quần áo của cô nên cô đành mở tủ quần áo, lấy áo sơ mi của anh mặc vào người.
Cô ngồi bó gối ngắm nhìn cảnh đêm ngoài ban công, ngắm cái bóng của mình hắt lên cửa sổ, bỗng bật cười. Vẫn còn sớm, cô không nén được gọi điện cho Đỗ Nghiên Thanh. Đỗ Nghiên Thanh bị đánh thức dậy, mắt nhắm mắt mở, nghe cô nói liền ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên, cơn buồn ngủ bay đâu mất:
- Thật không? Cậu “xơi” tiền bối rồi à?
- Đáng ghét, người bị xơi là tớ mới đúng! – Lôi Vận Trình tỏ vẻ bực bội vì bị Đỗ Nghiên Thanh cười nhạo.
- Thôi đi, ai chẳng biết cậu thích đến nhường nào! Mau nói đi, cảm giác thế nào?
Lôi Vận Trình bẽn lẽn cắn chặt môi, thở dài: “Thanh Thanh, cậu không biết đâu, cứ như đang mơ vậy!”
Đỗ Nghiên Thanh ở đầu dây bên kia cũng đỏ bừng mặt: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa, chuyện ấy đâu có đẹp đẽ như cậu nói đâu, đau chết đi được đấy!”
Lôi Vận Trình khựng người rồi phì cười: “Tớ muốn nói là anh ấy nói yêu tớ cơ mà, cậu nghĩ đi đâu thế hả đồ dê già?’
- Lôi Vận Trình, đồ đáng ghét!
Hai cô gái cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại một hồi, bởi vì Đỗ Nghiên Thanh nửa đêm còn phải đi làm nhiệm vụ nên nhanh chóng cúp máy.
Trong nhà chẳng có một đồ dùng nào thừa thãi, thế nên khó tránh khỏi cảm giác trống tênh, nhưng Lôi Vận Trình lại cảm thấy nơi này khiến cô cực kì an tâm, đó là thứ cảm giác về đến tổ ấm. Cứ nghĩ đến chuyện cô sắp được ngủ chung một giường với anh suốt cả đêm là tim cô lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài. Cô ôm lấy mặt, lăn qua lăn lại trên giường, hào hứng chỉ muốn hét lên.
Trong căn phòng tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, là điện thoại của Phong Ấn. Trên màn hình nhấp nháy tên Lục Tự, Lôi Vận Trình ngẫm nghĩ một lát rồi không nghe máy. Tình cảm của cô dành cho người đàn ông này lúc này còn phức tạp hơn bất cứ lúc nào.
Lục Tự gọi mấy lần mà không có ai nghe máy, dường như ý thức được điều gì, vẻ mặt chợt ảm đạm, không muốn động vào cái điện thoại nữa.
Phong Ấn xách một túi đồ ăn lớn về nhà, nhìn thấy Lôi Vận Trình chỉ mặc có mỗi áo sơ mi liền cười đầy xấu xa. Suốt quá trình ngồi ăn, anh cứ cười suốt, Lôi Vận Trình ngây ra, hết sờ lên mặt lại nhìn xuống áo: “Em làm sao?”
Ánh mắt của anh cố ý lướt qua ngực cô: “Cũng không có gì, đột nhiên anh nhớ ra năm đó em cũng ở nhà anh, mặc áo sơ mi của anh, nhưng so với lần trước thì lần nay đúng là em đã “lớn” hơn nhiều đấy, cũng coi như là anh thỏa lòng mong ước!”
- Này! – Lôi Vận Trình tức tối gắt lên: “Con gái là phải khen, phải dỗ dành, sao anh lại dìm hàng em thế hả?”
- Đúng là không nên tùy tiện nói từ ‘yêu’ ra miệng, đàn bà là giống sinh vật cứ được yêu chiều là sinh ra kiêu ngạo! – Phong Ấn gắp một miếng sườn thật to cho cô: “Ăn nhiều vào, em vẫn còn nhỏ hơn nhiều so với yêu cầu của anh đấy, tiến bộ nhanh là nhờ xuất phát điểm thấp, lời của thượng cấp em phải khắc cốt ghi tâm, hiểu chưa đồng chí nhỏ?”
Lôi Vận Trình cúi xuống nhìn mình, bĩu môi vẻ không vui, nói: “Ngực to thì có gì tốt chứ? Là gánh nặng đấy, cứ phải như Hạ Viêm Lương mới được gọi là đẹp ư, phải đưa đi cống hiến cho ngàng công nghiệp sữa mới đúng!”
Phong Ấn khựng người, suýt phụt cơm trong miệng ra, đang định nói gì nhưng bị sặc đến mức ho sặc sụa, Lôi Vận Trình vội vàng đặt đũa xuống, chạy ra vỗ vỗ lưng cho anh.
Phong Ấn vòng tay ôm cô, vừa ho vừa cười: “Em hận cô ấy thật đấy à?”
- Hứ, ai bảo cô ta độc chiếm anh bao nhiêu năm trời, trước đây em bó tay, nhưng sau này thì đừng hòng!
Lôi Vận Trình làm bộ hung dữ để chọc cười anh. Cô đưa tay lên vuốt tóc anh. Anh mỉm cười hỏi: “Thích anh như thế sao ngay từ đầu không chịu bảo anh đừng có bạn gái, chuyên tâm đợi em thôi?”
Lôi Vận Trình chu môi vẻ ấm ức: “Em nói rồi đấy chứ, ngay ngày thứ hai sau khi anh trai em nói hai người chính thức với nhau em đã đến tìm anh, nhưng lúc ấy trong mắt anh chỉ có gái đẹp, làm gì có con vịt xấu xí như em?”
Phong Ấn cầm tay cô tát vào mặt mình coi như tự trừng phạt: “Lúc ấy em nhỏ quá, anh đâu biết được em có ý với anh từ lúc đó? Anh hoàn toàn chỉ coi em như em gái thôi!”
- Thế bắt đầu từ khi nào anh coi em như một người phụ nữ? – Lôi Vận Trình ngồi lên chân anh, hai tay ôm cổ anh, tranh thủ tìm hiểu: “Khi nào thì bắt đầu yêu em?”
Thật không ngờ, Lôi Vận Trình lại nhìn thấy mặt anh đỏ bừng lên.
Phong Ấn ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác: “Anh xin phép được giữ lại chút bí mật nhé!”
Lôi Vận Trình quay mặt anh lại: “Không được, phải khai thật đi!”
- Nếu anh kiên quyết không nói thì sao?
- Thế thì em đi về, anh ngủ một mình ở đây nhé! – cô làm bộ như chuẩn bị đi nhưng bị Phong Ấn giữ lại ngay.
- Đã học được cách uy hiếp anh rồi đấy. Anh nói rồi em đừng ngạc nhiên, cũng không được giận anh nhé!
- Em hứa! – Lôi Vận Trình ngoan ngoãn gật đầu, háo hức chờ đợi.
Phong Ấn cúi đầu hôn cô một cái: “Anh cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào, nói một cách chuẩn xác là kể từ hôm sinh nhật mười tám tuổi của em, biết được em tham gia thi tuyển phi công, cảm giác của anh đối với em đã thay đổi. Anh với Lôi Dật Thành thường xuyên nói chuyện về em, nhưng trước đó mỗi lần anh về em đều không gặp anh, có nhớ lần ấy không? Cũng là mùa đông, anh với cậu ta đứng bên ngoài xe nói chuyện, em ở trong xe giả bộ ngủ. Anh vốn định lôi em ra, nhưng anh trai em nói em khó chịu, không được làm phiền em, anh cứ tưởng rằng chúng ta đã xa cách nhau, em ghét anh đến mức không muốn gặp anh nữa!”
Lôi Vận Trình mỉm cười: “Những chuyện anh nói em đều nhớ cả, lần ấy em bị sưng bọng răng, mặt sưng vù lên xấu ơi là xấu, đâu dám ló mặt ra gặp anh chứ?”
- Gớm, lại còn làm bộ ngại ngùng, nhóc con mà cũng biết xấu hổ cơ đấy, em có biết anh đã từng bế em lúc em cởi truồng không hả? Mà đâu chỉ có một lần, em còn ối lần tè lên người anh nữa đấy, có bộ dạng xấu xí nào của em anh chưa từng nhìn thấy đâu? Em quên là chính anh đưa em đi niềng răng à?”
Lôi Vận Trình xấu hổ túm lấy tai anh: “Đừng có nhắc mấy chuyện ấy nữa có được không? Nói vào trọng tâm đi!”, không phải là cô không muốn gặp anh, chỉ là cô chỉ đang cố gắng để khiến mình trở nên đẹp đẽ hơn trong mắt anh.
Phong Ấn vui vẻ nói: “Ý của anh là, phản ứng đầu tiên của anh sau khi biết em có ý với anh là phải cắt ngay cái mầm mống này, nào ngờ cái mầm của em đã phát triển thành cây đại thụ rồi, anh đã tốn bao nhiêu công sức, nào ngờ lại đem cái cây ấy trồng vào mình mới khổ chứ!”
Nhìn thấy cô cười đắc chí, Phong Ấn càng cảm thấy ngại ngùng, không muốn nói tiếp, khiến cho Lôi Vận Trình phải nằn nì mãi, cuối cùng cô bị anh lừa vào bồn tắm để bịt cái miệng của cô lại.
Thể lực của Phong Ấn thật đáng kinh ngạc, chỉ có điều Lôi Vận Trình là lần đầu, không thể nào chịu đựng được sự giày vò không có điểm dừng của anh. Lần cuối cùng hai người làm rất lâu, toàn thân cô mềm nhũn ra, anh bế lên giường, còn xoa kem giảm sưng cho cô.
Lôi Vận Trình ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt đắm đuối nhìn anh, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý ấy khiến Phong Ấn dở khóc dở cười: “Biết vậy anh cho em ngất tại chỗ luôn, để em đỡ phải khai thác tâm tư anh như thế này!”
- Anh Ấn à, Trình Trình ngoan ngoãn như vậy mà, anh nói cho em nghe đi!
Lôi Vận Trình làm nũng, đáng yêu đến mức anh phải mềm lòng. Anh châm điếu thuốc, rít vài hơi rồi mới chịu nói.
- Có thể là sau cái lần em bị thương và chúng ta có thỏa thuận với nhau, lúc ấy anh loáng thoáng có cảm giác gì đó. Xét về sự kiên trì thì anh không bằng em rồi!
Lôi Vận Trình nép sát vào lòng anh, vòng tay ôm eo anh. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại kiên trì được đến thế, lúc mới đầu cô biết Phương Mặc Dương đang cố ý “chỉnh” cô, về sau mới biết anh ta xem trọng cô, mà cô thì càng lúc càng yêu nghề phi công, cảm thấy mỗi lần lái máy bay bay lên bầu trời là một lần thử thách với cô. Nếu như nói tình yêu và gia đình là sự nghiệp chung thân của người phụ nữ, vậy thì phi công cũng là một sự nghiệp khác khiến cô không thể từ bỏ.
Nhưng cô không ngờ trong bốn năm học không chỉ có mình Lục Tự đến thăm cô, Phong Ấn cũng đến thăm cô, thậm chí còn đến nhiều hơn cả Lục Tự. Anh và Phương Mặc Dương đã thỏa thuận ngầm, không để cho cô biết. Phong Ấn nhìn thấy cô tập luyện rất gian khổ, nhìn thấy cô học hành rất nghiêm túc, nhìn thấy cô âm thầm rơi lệ vì quá nhớ anh những lúc không có ai bên cạnh, còn cả thái độ kiên quyết của cô đối với Lục Tự nữa.
Thái độ hà khắc của Phương Mặc Dương đối với cô chẳng kém gì đối với anh năm đó, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Mỗi sự kiên trì và bước đi kiên định của cô đều khiến cho anh cảm động. Lục Tự đối xử với cô thật lòng thế nào anh đều biết hết, anh chưa bao giờ thấy Lục Tự yêu một cô gái nào đến như thế, cho dù lúc ấy cô có thay lòng đổi dạ, Phong Ấn cũng coi đó là chuyện dễ hiểu.
Anh còn nhớ có một lần anh xin nghỉ đến chỗ cô, Phương Mặc Dương lại trình bày về cuộc sống và tình hình học tập của cô cho anh nghe như thường lệ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “báo cáo” lảnh lót vang lên, Phong Ấn vội vàng dập tắt thuốc lẻn vào phòng trong. Khoảng cách không đủ để ngăn anh nghe thấy cuộc nói chuyện của Phương Mặc Dương và Lôi Vận Trình. Cô nhìn vào cái gạt tàn và bật lửa trên bàn, đứng ngây ra hồi lâu.
- Đội trưởng, anh có khách à?
Phương Mặc Dương cầm cái bật lửa của Phong Ấn lên xoay xoay trong tay: “Thì sao?”
- Không sao ạ, em chỉ cảm thấy cái bật lửa này rất quen, Phong Ấn cũng có một cái giống hệt như vậy!
Phong Ấn đứng bên trong chợt thót tim, áp sát vào cánh cửa, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác muốn xông ra ngoài.
Lôi Vận Trình đặt cái hộp trên tay ra trước mặt Phương Mặc Dương: “Phiền đội trưởng trả cái này lại cho Lục Tự giúp em, em không thể nhận!”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phong Ấn mới bước ra ngoài, liếc nhìn cái hộp được bọc rất cẩn thận. Phương Mặc Dương đã mở cái hộp ra, nhướn mày nhìn sang anh: “Cậu nói xem cô ấy có hiểu được những thứ này có ý nghĩa thế nào với Lục Tự không?”
Phong Ấn mím chặt môi, anh không thể nói lên lời.
Hôm đó là ngày sinh nhật của Lôi Vận Trình, một người đàn ông đem tặng cho cô chiếc huân chương chiến công đầy vinh quang của minh, trong khi đó, trong mắt cô ngoài anh ra, không còn gì khác.
Buổi tối, Phương Mặc Dương gọi Lôi Vận Trình lên văn phòng, đưa cho cô một miếng bánh gato.
Lôi Vận Trình ngạc nhiên nhìn anh, Phương Mặc Dương nhún vai nói: “Tôi xem qua lí lịch của em, được biết hôm nay là sinh nhật em!”
Trí nhớ của Phương Mặc Dương cực kì tốt, anh ghi nhớ lí lịch của từng người, sao chỉ có mình cô có sự đãi ngộ đặc biệt này? Tại sao?
Cô như nhận ra điều gì đó từ ánh mắt né tránh của Phương Mặc Dương. Mắt cô chợt đỏ hoe, cô vui vẻ mang miếng bánh gato đi.
- Chắc chắn cô ấy đã đoán được cái bánh gato ấy là ý của cậu!
Phương Mặc Dương cười, hỏi anh có phải Lôi Vận Trình càng dũng cảm thì anh càng muốn giấu kín trái tim mình, nếu không tại sao không cho cô biết anh đã đến đây, không cho cô biết trong lúc cô đang nhớ nhung đến anh, anh cũng đang nghĩ đến cô và mỉm cười.
Chẳng nhẽ cứ nhớ là yêu sao?
Nếu đúng là như vậy, vậy thì Phong Ấn càng không dám tùy tiện. Sự phản bội của Hạ Viêm Lương đã khiến anh nảy sinh cảm giác sợ hãi trước tình yêu…
Xung quanh rất ồn ào, tiếng vỡ không ngừng vang lên bên tai, tầm mắt mờ dần, anh phải lùi về sau mấy bước, tầm nhìn mới dần dần trở nên rõ ràng.
Có người đánh nhau, hai người đang đánh nhau anh đều biết: Lục Tự và Lê Duệ, cộng thêm cả anh nữa là ba. Ba người bị một đám người tay cầm gậy vây đánh. Uống rượu nhiều quá nên bước chân cũng loạng choạng, thân thủ cũng không còn linh hoạt như bình thường, bị ăn đòn liền. Vừa mới đốn gục được một thằng thì phía sau đã có thằng khác nhao đến. Kẻ bị anh đánh gục dưới đất căm phẫn túm chặt lấy anh, anh đang giằng co thì đột nhiên nhìn thấy cái bóng ở trên tường khiến cho tim anh thót lại: có một kẻ đang giơ cao một cái ghế chuẩn bị đập vào đầu anh.
Chỉ trong tích tắc, một cái bóng lao đến che đầu cho anh, tiếng gỗ vỡ tung kêu lên răng rắc bên tai, hơn nữa tiếng động mỗi lúc một to, sau đó cả thế giới như nhuộm trong màu đỏ.
Phong Ấn đột nhiên mở choàng mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng, cơ thể nhạy cảm trong lòng anh khẽ động đậy, giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai:
- Sao thế?
- Không sao, anh chỉ nằm mơ thôi! – Phong Ấn nghiêng người ôm lấy cô, hôn phớt lên trán cô và bảo: “Ngủ đi em!”
- Dạ…
Lôi Vận Trình ngáp một cái rồi nép chặt vào lòng anh, đôi tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của cô khiến cho trái tim anh bình lặng, cái cô nhóc này ngủ ngon gớm, hơi thở dịu dàng phả vào cổ anh, một cảm giác thật tuyệt diệu! Anh đột nhiên nhớ ra rất nhiều năm về trước, Lôi Dật Thành lúc ấy vẫn còn là một cậu nhóc chạy đến nhà anh, lôi anh đến nhà họ Lôi để xem em gái vừa mới ra đời của mình. Đó là lần đầu tiên Phong Ấn nhìn thấy Lôi Vận Trình.
Bé xíu, mềm mại, toàn thân hồng hào, cái đầu thò ra khỏi cái lớp chăn bông, cái miệng chu lên như thổi sáo. Phong Ấn nhìn em bé hồi lâu rồi không nhịn được cười: “Giống hệt như cái bánh bao! Mẫm thế!”
- Cái gì mà bánh bao, là quả cam! – Thường Tiểu Thuyền nói, mắt nhìn con gái bé bỏng đầy âu yếm. Lôi Vận Trình bé bỏng vươn vai rồi xì hơi mấy tiếng rõ to.
- Cháu nói không sai mà, sao dì lại sinh ra một cái bánh bao thế này chứ? – Phong Ấn thích thú lăn quanh giường, không may đè vào bàn tay của “Bánh Bao nhỏ”.
Lôi Khái xót con suýt chút nữa thì đánh cho Phong Ấn một trận, kì lạ là “Bánh Bao nhỏ” bị đánh thức mà chẳng hề quấy khóc, còn chìa bàn tay múp míp về phía Phong Ấn, miệng ậm ọe, đôi mắt mở to.
- Dì Thương ơi, cho cháu bế Bánh Bao nhỏ một cái đi!
- Đừng mơ! – Lôi Khải nào có chịu để con trai của kẻ thù có cơ hội làm hại con gái mình.
Phong Ấn nằm bò ra bên cạnh, để mặc cho bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao cào lên mặt anh, Phong Ấn mỉm cười: “Bánh Bao nhỏ, anh là Phong Ấn!”
Ngón tay đeo nhẫn chợt thấy âm ấm, Bánh Bao nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy ngón tay của anh.
Ngón đeo nhẫn…
Anh còn nhớ rất rõ bởi vì khoảng khắc Lôi Vận Trình nắm lấy tay nắm ngón tay anh, trái tim anh chợt rung lên khe khẽ, sau đó con bé toát miệng cười. Cô là sinh mạng bé nhỏ đầy mới mẻ mà anh lần đầu tiên nhìn thấy, Thương Tiểu Thuyền nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Vận Trình cười kể từ lúc đẻ ra, vì vậy mà Phong Ấn vô cùng đắc chí, cứ như thể đối với con bé, anh có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Bánh Bao nhỏ, Răng Thép, rất nhiều kí ức bỗng ùa về trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, tất cả đều rất rõ rệt, một cảm giác xúc động lạ kì dâng trào trong tim anh. Hai người có rất nhiều kí ức chung, cho dù chỉ là một phiến lá, một cây bút, một cốc nước quả, một buổi chiều nắng ấm, thậm chí là một nụ cười, một trò đùa ác ý… Giờ nghĩ lại mới thấy đó là những khoảng khắc thuần khiết và tươi đẹp nhất thuở ban đầu.
Hóa ra Lôi Vận Trình trong lòng anh lại khác như vậy, cô đã tạo nên những kí ức không thể xóa nhòa, không thể tách rời trong tim anh.
Tuổi tác khiến cho cuộc sống của hai người có chút khác biệt. Lúc anh vào cấp hai, cô mới lên cấp một, anh học lớp mười hai, cô vẫn còn đang học tiểu học. Lúc anh chuẩn bị đến thành phố khác để học đại học năm đầu tiên, cô là người đầu tiên phản đối. Chỉ có điều lúc ấy cô còn quá nhỏ, những lời cô nói anh chỉ coi như trò đùa, như gió thổi qua tai. Huống hồ lúc ấy anh đang nồng nàn với Hạ Viêm Lương, làm gì còn tâm trí nào mà để tâm đến con nhóc này?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà đã bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, hay nói đúng hơn, hai người vẫn ở bên nhau.
Bây giờ, cô em gái Bánh Bao nhỏ, Răng Thép đã trưởng thành, đã trở thành một người phụ nữ. Hồi đó, lần đầu tiên cô cầm tay anh, cái cảm giác tim anh thoáng rung lên ấy có phải chính là ám hiệu mà ông trời đã gửi tặng anh? Ám hiệu rằng nhiều năm sau đó, trái tim anh sẽ phải rung động như vậy?
Có những chuyện được an bài sẽ phải xảy ra, phải đối mặt. Cuộc hẹn hò lần đó với Lôi Vận Trình, quả thực Phong Ấn đã giấu giếm một chuyện. Hạ Viêm Lương thỉnh thoảng có liên lạc với anh, nghĩ đủ mọi lí do để bám riết lấy anh nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc, cuối cùng cô ta lại dùng anh nghĩa của Ngũ chính ủy để lừa anh phải gặp cô ta.
Hôm ấy anh xử lí xong công chuyện, đang định đến chỗ hẹn thì bị Ngũ chính ủy cử người gọi anh đến văn phòng. Ngũ Đổng không có mặt ở đó, chỉ có Hạ Viêm Lương, tay đang cầm cốc trà nóng, khẽ nhấp một ngụm: “Biết anh không muốn gặp em nhưng lần này em đến là vì việc khác. Đi gặp anh ấy đi, anh ấy muốn gặp anh!”
Anh ấy? Là ai? Phong Ấn không hiểu.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Viêm Lương khẽ mở ra: “Lê Duệ!”
Anh cười khẩy, quay đầu bỏ đi nhưng Hạ Viêm Lương đã ngăn anh lại: “Có thể là lần gặp cuối cùng!”
Anh hơi khựng người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố kìm nén của cô ta.
- Dù gì cũng từng là anh em, chỉ là nhìn mặt nhau lần cuối, cần gì phải tuyệt tình như vậy? – cô nắm lấy vạt áo quân phục của anh, cố chấp không chịu buông tay ra.
Nếu nói trong cuộc đời của mỗi người đều có một khoảng kí ức không muốn nhớ đến, vậy thì Lê Duệ và Hạ Viêm Lương chính là như vậy đối với Phong Ấn.
Đó là lần đầu tiên hai người anh em gặp lại nhau sau bao nhiêu năm không gặp. Lê Duệ trong bộ dạng ấy khiến cho anh vô cùng sửng sốt và bàng hoàng, đó gần như là một món nợ mà cả đời anh không thể trả nổi.
…
Mấy hôm nay không có nhiệm vụ nhưng các bài tập thể lực vẫn phải hoàn thành. Mục Phong bảo Phong Ấn dẫn đội còn mình lái xe giám sát ở phía sau. Chạy một vòng việt dã xong, Lôi Vận Trình gần như phát khóc, cô thả cái balo đằng sau xuống rồi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi, Phong Ấn quỳ xuống bên cạnh cô, cười xảo quyệt: “Chân mềm nhũn rồi chứ gì?”
Anh tháo mũ làm quạt quạt cho cô, mồ hôi túa ra chảy xuống cổ, thấm ướt áo tập luyện của anh, không biết tại sao cô lại nhớ đến những chuyện “tế nhị” của hai người. Những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần trụi đầy gợi cảm của anh, hòa vào những giọt mồ hôi trên cơ thể cô.
Cổ họng Lôi Vận Trình chợt khô đắng, cô vặn chai nước tu ừng ực.
Phong Ấn xán đến gần thì thầm nói: “Chỗ đó còn đau không? Tối nhớ bôi thuốc nhé, lần này anh không thể bôi cho em được rồi!”
- Khụ… - Lôi Vận Trình cố nén không phun nước trong miệng ra ngoài, cô nhăn nhó dở khóc dở cười.
- Hai người thì thầm gì thế hả đại đội trưởng Phong, nói to cho chúng tôi nghe với nào! – có người nói đùa, những người khác cũng ồ lên theo.
- Nhìn đồng chí Lôi bé bỏng của chúng ta mệt bã người kìa, thôi đại đội trưởng cõng luôn cô ấy chạy cho rồi!
Phong Ấn nhoẻn miệng cười: “Nếu Mục chỉ huy đồng ý, tôi sẽ làm thế thật đấy!”
Lôi Vận Trình dù có to gan đến mấy cũng không dám mặt dày trong lúc tập luyện, cô xách cái ba lô lên, cố ý tránh xa anh một chút, vừa ngẩng đầu lên đã khựng lại.
Lục Tự miệng ngậm ngọn cỏ, ánh mắt đang ngây ra nhìn về phía xa xăm, dường như cảm thấy cô đang nhìn mình, anh ta liền ngoảng đầu lại.
Lôi Vận Trình bị bắt gặp đang nhìn Lục Tự, cô thoáng bối rối, mỉm cười gượng gạo với anh ta.
Tiếng còi tập hợp vang lên, cô chẳng kịp nói gì mà chạy thẳng về đội tập hợp. Mục Phong nói vài câu rồi cho mọi người giải tán, giữ lại ba vị đại đội trưởng ở lại để nói chuyện riêng.
Phong Ấn và Lục Tự không hẹn trước mà cùng tụt lại phía sau, mọi người đã đi xa rồi nhưng hai người vẫn còn ở lại trên sân tập.
- Mày…
- Mày…
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng khựng lại. Phong Ấn ngửa tay nói: “Mày nói trước đi!”
- Mày thật lòng với cô ấy chứ? – Lục Tự đi thẳng vào vấn đề.
- Có gì cần phải nghi ngờ sao?
- Đứa bé đó thì sao?
- Chuyện này mày khỏi cần nhọc lòng!
- Đứa bé đó có gọi điện cho mày, nhưng tao nghe điện, nếu như để Tiểu Lí nghe điện không biết còn lời đồn thổi nào nữa? Mày cảm thấy cô ấy có chịu làm mẹ kế không? Mày thật sự nghĩ là cô ấy yêu mày đến không giới hạn thế sao?
Lục Tự siết chặt bàn tay, cuối cùng không nén được liền vung về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã đoán được nên đã dễ dàng đỡ được cú đấm ấy.
- Tao biết mày quan tâm đến cô ấy, nhưng đây là chuyện giữa tao và cô ấy, mày can thiệp hơi thái quá rồi đấy!
Lục Tự thu nắm đấm lại: “Hay cho câu: chuyện giữa tao và cô ấy, chỉ e cô ấy hoàn toàn chẳng biết may có một đứa con gái ngần ấy tuổi, mày nên hiểu rõ đây không phải là chuyện nhỏ nhặt!”
- Lãnh Lãnh không phải là con gái của tao, tao đã nói từ trước rồi! – Phong Ấn cáu kỉnh nói.
Lục Tự tỏ vẻ mỉa mai: “Có gì khác biệt chứ? Chẳng phải mày cũng không đá được hai mẹ con cô ta sao?”
Ánh mắt Phong Ấn chợt trở nên sâu thẳm: “Lục Tự, trước đây mày chưa từng động đến Trình Trình phải không?”
Một thoáng bàng hoàng lướt qua trong mắt Lục Tự, mặt anh ta như đông cứng lại, hồi lâu mới mở miệng: “Tao tưởng thằng ngu như mày cả đời này sẽ không nhận ra, muốn nói gì với tao? Nói với tao rằng cái gì cần làm bọn mày đã làm hết rồi ư? Phát hiện cô ấy vẫn còn là gái trinh, hết ám ảnh tâm lí rồi chứ gì?”
- Tao đâu có rỗi hơi như thế! – Phong Ấn cười khẩy.
Lục Tự chỉ tay vào mặt Phong Ấn, gần như nghiến răng trèo trẹo: “Thế mày có ý gì? Muốn nói rằng nhờ có sự xen vào của tao cùng với những gì tao đã làm khiến cho mày dám thẳng thắn đối mặt với trái tim mình ư? Đến để cảm ơn tao hay là để khoe khoang? Phong Ấn, đừng có ép tao phải ra tay với mày thật!”
Lục Tự không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ Lôi Vận Trình, vì vậy càng thế này, những đau khổ mà họ mang lại cho anh càng lớn. Anh thừa nhận đều do bản thân mình tự chuốc lấy, nhưng tình yêu đã bắt đầu rồi, anh chẳng có cách nào đuổi nó đi…
Anh yêu cô, yêu đến mức không thể nào từ bỏ.
Phong Ấn nhìn theo cái bóng của Lục Tự xa dần, lông mày khẽ nhíu lại. Sự chân tình của Lục Tự dành cho Lôi Vận Trình, đến bản thân anh cũng cảm thấy phải động lòng, chỉ có điều trong tình yêu không thể có sự nhường nhịn.
Mục Phong vô cùng ngạc nhiên trước chuyện này: “Chẳng phải cậu coi Tiểu Lôi là em gái sao, sao đột nhiên trở thành tình nhân thế hả?”
Phong Ấn không khỏi tự đắc: “Bọn họ nói em tốt số, sinh ra đã có một cô gái tốt như thế chờ đợi em rồi!”, anh chớp chớp mắt: “Đợi em đối xử tốt với cô ấy!”
Lúc nói câu này, Phong Ấn cố tình liếc sang Lục Tự, Lục Tự cố ý tỏ vẻ bình thản nói: “Tôi nên nói vui mừng thay cho cậu thì phải?”
- Cảm ơn!
- Không cần khách sáo!
Mục Phong lắc đầu lẩm bẩm: không ngờ thằng ranh này giám sát Lôi Vận Trình chặt như thế để tự “xơi” thật.
Ngũ chính ủy phủi tay bỏ đi, tự do yêu đương, ông chẳng có quyền gì can thiệp vào chuyện Phong Ấn yêu ai, hóa ra ông đã hiểu lầm, hóa ra cháu gái ông là yêu đơn phương.
Hướng Bắc Ninh nói, bây giờ mọi thứ đều đang diễn ra đúng như dự liệu, Phong Ấn và Lôi Vận Trình yêu nhau là chuyện duyên số rồi, thế nên anh đã sớm từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô.
Lục Tự không nói gì, nhưng anh ta phải thừa nhận Hướng Bắc Ninh là một kẻ thông minh, chỉ có kẻ ngốc mới giống như anh…
Cuối cùng anh ta đi ra khỏi phòng tác chiến, đến sân vận động, Lôi Vận Trình đang chơi bóng. Người đứng bên cạnh hất hàm bảo Lôi Vận Trình: “Lục đại đội trưởng tìm em hay sao ấy!”
Lôi Vận Trình ngoảng đầu lại nhìn thấy Lục Tự đang đứng ngoài sân, cô liền với lấy cái khăn mặt lau mồ hôi rồi chạy ra: “Lục đại đội trưởng tìm tôi ạ?”
Tóc mái của cô bị mồ hôi dính bết trên trán, hai má đỏ bừng, ánh mắt bình lặng không gợn sóng.
Lục Tự siết chặt tay trong túi quần, cố gắng kiềm chế không đưa tay lên chạm vào cô.
Mãi mãi đều là như vậy, ánh mắt cô nhìn anh mãi mãi là như vậy. Nếu không phải là căm ghét thì cũng là lạnh lùng hoặc chẳng có chút gợn sóng nào như thế này.
Trong lòng anh chợt bùng lên một nỗi hận thù sâu sắc, anh nhìn cô chằm chằm, dường như đã qua cả một thế kỉ rồi: “Mặc quần áo rồi vào đi theo tôi đến một nơi này! Có việc!”
- Dạ! – Lôi Vận Trình hoài nghi nhìn Lục Tự rồi thu dọn đồ đạc, lấy áo khoác mặc vào rồi lẽo đẽo đi theo anh ta.
Càng lúc càng đi xa đám đông, sự trầm ngâm của Lục Tự khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy cần phải cảnh giác. Bước chân của anh ta càng lúc càng chậm rãi, chậm giống như đang đi dạo vậy. Lôi Vận Trình đi theo anh ta, không kiềm chế được liền hỏi: “Lục đại đội trưởng, có chuyện gì thế?”
Lục Tự ngoảnh đầu lại: “Nếu như anh nói không phải là chuyện công, liệu em có quay đầu bỏ đi không?”
Lôi Vận Trình dừng khựng lại, Lục Tự cũng dừng lại, khẽ mấp máy môi: “Đúng là không phải chuyện công, là chuyện riêng!”
Lôi Vận Trình mặt chẳng chút biểu cảm, đúng lại một lát rồi bảo: “Thế tôi quay lại đây!”
Trong lúc cô xoay người đi, giọng nói của Lục Tự vang lên: “Còn chưa đủ ba mươi giây, em có biết em là một cô gái tàn nhẫn và lạnh lùng đến thế nào không? Ở bên cạnh anh dù chỉ một phút em cũng không chịu nổi ư?”
Bước chân của cô chợt khựng lại: “Không phải, giữa chúng ta vốn không cần phải như thế này!”
- Chính vì tối hôm đó ư? – Lục Tự lặng lẽ lại gần cô, trong lúc cô chưa kịp có phản ứng gì, Lục Tự đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh ta siết rất mạnh, ngăn không cho cô phản kháng: “Em có thể nói cho anh biết anh phải dùng cách nào để giữ em lại thêm một chút bên anh không?”
Lôi Vận Trình gồng người, đanh giọng nói: “Anh có thể đừng có trở thành một tên khốn đúng nghĩa như vậy không?”
- Phải dùng phương pháp gì mới có thể khiến cho người em yêu là anh… - Lục Tự dường như chẳng để ý đến sự phản kháng hay những điều cô nói, chỉ thì thầm bên tai cô.
- Không thể nào! – cô nghiêng đầu né tránh đôi môi của anh ta, sự cô độc tỏa ra từ người anh ta vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy chua xót.
Cô định thần lại, không phải chống cự dữ dội nữa: “Thả tôi ra, làm như thế này chẳng có ý nghĩa gì đâu, sẽ không mang lại điều gì cho anh đâu, chỉ khiến tôi càng căm ghét anh hơn mà thôi!”
Lục Tự không cưỡng hôn cô, vòng tay ôm siết lấy Lôi Vận Trình từ từ lỏng ra, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cái bạt tai của cô.
Tuy nhiên Lôi Vận Trình không hề ra tay: “Tôi luôn tin rằng có một số người được an bài sẽ ở bên nhau trọn đời, và cũng có những người được số phận an bài không thể nào ở bên nhau, Lục Tự, cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, anh nói đúng, thực ra là tôi sợ anh, chúng ta quá giống nhau, nếu như tôi đợi được đến lúc Phong Ấn đáp lại tình cảm của mình, liệu điều ấy có cho thấy một ngày nào đó anh cũng chờ đợi được điều tương tự đến với anh?”
Lục Tự mở mắt ra, ánh mắt đầy kì vọng. Lôi Vận Trình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nhưng tôi rất hiểu bản thân mình, tôi yêu Phong Ấn, yêu đến mức không bao giờ bỏ cuộc để tìm người thay thế. Hay là anh cam tâm tình nguyện làm ‘người thay thế’?”
…
Lục Tự giật lùi lại sau nửa bước, khóe miệng nhếch lên cười cay đắng.
…
Sáng sớm ngày diễn tập, thời tiết không tốt lắm, phó chỉ huy đề nghị đổi sang ngày khác, Mục Phong trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định vẫn theo kế hoạch cũ: “Nếu chiến tranh xảy ra thật, kẻ địch sẽ không bởi vì tình hình thời tiết mà thôi không tấn công đâu, tập luyện cũng cần phải xuất phát từ góc độ thực tiễn, các đại đội lui xuống chuẩn bị, đích thân tôi sẽ dẫn đội!”
- Tuân lệnh! – ba đội trưởng đồng loạt đứng nghiêm nghe lệnh, sau đó hai về đội nấy, dặn dò các thành viên lên xe ra ngoài sân diễn tập.
Trên xe, Lôi Vận Trình thì thầm hỏi Phong Ấn: “Thời tiết thế này cũng bay à?”
- Phục tùng mệnh lệnh.
- Tuân lệnh! – Lôi Vận Trình an tâm ngồi lại ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om bên ngoài cửa xe.
Đến nơi, tất cả mọi người đều xuống xe, Lục Tự vẫn ngồi yên ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn ra nơi nào đó bên ngoài cửa sổ.
- Lục đại đội trưởng? – Phong Ấn đứng ở cửa xe gọi mấy lần Lục Tự mới sực tỉnh.
Lục Tự đứng bật dậy theo phản xạ, cái mũ bảo hiểm rơi xuống dưới nền xe, phát ra tiếng động chói tai.
Phong Ấn cúi xuống nhặt mũ đưa cho anh ta, đè chặt giọng nói: “Lục Tự, mày không sao chứ?”
Ở bãi đỗ máy bay, nhân viên cơ vụ đã mở chụp máy bay ra, đã hoàn tất công việc kiểm tra trước khi bay, chỉ đợi phi công đến nữa là xong.
Mục Phong nói ngắn gọn vài câu rồi hạ lệnh lên máy bay. Phong Ấn đến trước mặt Lôi Vận Trình, nói: “Em cẩn thận một chút nhé!”
- Dạ, anh cũng vậy nhé!
Lôi Vận Trình vươn vai trong bộ quần áo đồng phục, sau đó tiến hành thủ tục giao nhận máy bay với Kỉ Dị.
- Đồng chí cơ trưởng, máy bay của đồng chí đã sẵn sàng, mời đồng chí nhận máy bay!
- Đã nhận!
- Vâng!
Lôi Vận Trình ngồi vào khoang điều khiến, Kỉ Dị đưa mũ bảo hiểm và mặt nạ dưỡng khí cho cô: “Thời tiết không tốt lắm, cẩn thận nhé!”
- Chú cứ yên tâm! – Lôi Vận Trình đóng nắp máy bay lại, đội mũ bảo hiểm và chụp mặt nạ dưỡng khí lên mặt.
Lục Tự đứng bên cạnh máy bay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen, chậm rãi bước lên cầu thang. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, bước đến bậc thứ hai, anh ta đột nhiên hụt chân suýt chút nữa thì ngã xuống.
- Đồng chí cơ trưởng? – nhân viên cơ vụ vội vàng dìu anh ta.
- Không sao! – Lục Tự xua xua tay, hít thở thật sâu để điều chỉnh lại tâm lí. Anh là phi công chuyên nghiệp, không nên đem theo tâm sự lên bầu trời. Cho dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần lên máy bay là phải tạm gác hết sang một bên.
Lục Tự khởi động máy bay. Máy bay bật đèn, trượt ra bãi đỗ, chờ lệnh cất cánh.
- Hướng gió Nam hơi chếch sang hướng tây, tốc độ nhỏ hơn 4m/giây, bầu trời âm u, nhiều mây, không phận X có mây tụ, báo cáo hết!”
- Các trạm rada mặt đất báo cáo, hành lang phi hành đã tiến hành kiểm soát hàng không, không phận thông thoáng, báo cáo hết!”
Sau khi tham mưu khí tượng và tham mưu Rada thông báo hết, từ đài chỉ huy phát ra lệnh cất cánh. Mục Phong lái máy bay dẫn dầu, tiếp theo là máy bay 705 của Phong Ấn và 706 của Lôi Vận Trình cất cánh…
Thời tiết phía trên cao quả nhiên không được tốt, Lôi Vận Trình phải tập trung hết sức để quan sát bên ngoài máy bay và các tham số trên đồng hồ.
Phong Ấn: “706, trước mặt là khu vực có sấm chớp, vòng sang hướng đông đi!”
- 706 nghe rõ! – Lôi Vận Trình bẻ cần điều khiển, máy bay quay về hướng đông, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Khí tượng học hàng không cho biết, tuyệt đối không được bay ở khu vực có sấm chớp hoặc có mây tích mưa. Đó là những khu vực được coi là khu “cấm địa” của hàng không. Chớp có thể gây ra nhiễu loạn hoặc phá hoại hệ thống la bàn điện không dây và các thiết bị thông tin, sét có thể phá hỏng vỏ bọc của máy bay.
Trước khi trời tảng sáng, lúc trời tối tăm nhất, không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao.
Tâm tư của Lục Tự bỗng lạc hướng, anh cảm thấy bản thân mình hiện giờ như bị bóng tối vây quanh, còn cô gái mà luôn không để mắt đến anh lại chính là một ngôi sao sáng lấp lánh, anh chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào.
©STENT:
Điều kiện thời tiết mỗi lúc một khá hơn, bầu trời cũng sáng dần.
Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía đông, nhưng tia sáng đầu tiên chiếu lên thân máy bay của Lục Tự, anh ta khẽ nhắm mắt lại, nhớ lại cái đêm ngủ cùng cô. Tất cả những gì thuộc về cô đều tựa như những chùm ánh sáng lúc này, khiến anh không thể chối từ.
Anh mở mắt ra, thoát ra khỏi kí ức, hoàn thành động tác quy định cuối cùng, nhưng máy bay đột nhiên ì ra, Lục Tự nhìn vào đồng hồ hiển thị, đôi lông mày nhíu chặt lại.
- Báo cáo 01, động cơ của 711 đột nhiên ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh: “Lập tức quay về, duy trì trạng thái bay hiện tại! Đảm bảo hạ cánh bằng một động cơ!”
Lôi Vận Trình, Phong Ấn cùng các thành viên khác đã hạ cánh, đang chuẩn bị quay trở lại ô tô, đột nhiên có tiếng chuông cảnh báo ở bên ngoài sân bay vang lên.
Máy bay tiêm kích có hai động cơ, máy bay của Lục Tự hiện nay chỉ bị chết một động cơ, lập tức quay máy bay trở lại sân bay.
Vài phút sau, một chuyện càng bất hạnh hơn lại xảy ra, Lục Tự cảm thấy mình chưa bao giờ xúi quẩy như bây giờ, đèn cảnh báo nhấp nháy liên tục, động cơ còn lại của máy bay cũng ngừng hoạt động nốt.
- Báo cáo, cả hai động cơ đều ngừng hoạt động.
Phó chỉ huy: “Báo cáo độ cao, khoảng cách!”
Sau khi dừng lại ở trên không trung, máy bay rơi vào trạng thái không động lực, là một trong những tình huống nguy hiểm nhất trong khi bay.
Lục Tự và phó chỉ huy trong lòng như lửa đốt, tuy nhiên càng vào những thời khắc nguy hiểm như thế này. Lục Tự càng trở nên bình tĩnh, cẩn thận điều khiển máy bay, luôn luôn chú ý đến đồng hồ hiển thị độ cao, thử tìm cách cứu vãn, trong giọng nói không hề có chút hoang mang.
- Báo cáo 01, đánh lửa trung tâm thất bại, đang thử đóng ngắt nguồn điện chính để khởi động lại! – Lục Tự ấn lại vào nút khôi phục vị trí cũ, nhưng vẫn không ăn thua gì.
Phó chỉ huy vô cùng lo lắng, đứng dậy khỏi ghế: “Nếu không thể quay máy bay lại thì lập tức nhảy dù!”
Lục Tự nhìn ra ngoài khoang máy bay: “Có thôn trang, tôi nhìn thấy sân bay rồi, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp!”
- Chấp nhận hạ cánh khẩn cấp!
Phó chỉ huy lập tức hạ lệnh với toàn bộ đơn vị dưới mặt đất dọn dẹp đường bay, chuẩn bị xa cứu hỏa, cứu hộ, các nhân viên phục vụ mặt đất chuẩn bị vào vị trí, đơn vị kiểm soát không phận cấm tất cả các máy bay cất cánh, các máy bay chuẩn bị hạ cánh hoãn hạ cánh hoặc đổi hướng hạ cánh.
Phong Ấn và Lôi Vận Trình đã đến phòng chỉ huy, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề, ai cũng lo lắng quan sát các số liệu trạng thái máy bay của Lục Tự.
Mục Phong đón lấy mic phó chỉ huy đưa cho: “711, tốc độ hiện giờ của cậu?”
- Tốc độ 360
- Đẩy cần điều khiển, duy trì tốc độ 420, chú ý khoảng cách độ cao!
Lục Tự liếc đồng hồ: “Độ cao 1100, đèn cảnh báo áp suất chất lỏng đang nhấp nháy, đồng hồ áp suất chất lỏng có biểu hiện lạ thường!”
Phong Ấn mím chặt môi, hệ thống áp suất chất lỏng rối loạn đúng là có thể dẫn đến động cơ máy bay ngừng hoạt động.
Độ cao máy bay của Lục Tự mỗi lúc một giảm dần, Mục Phong toát mồ hôi hột: “711, giờ cậu có thể nhảy dù!”
Máy bay chết máy ở độ cao dưới hai nghìn mét, phi công có thể bỏ máy bay để nhảy dù.
Lục Tự sốc lại tinh thần, anh ta không muốn vứt lại một thứ đắt giá như thế này: “Yêu cầu thử cách trượt trên không hạ cánh khẩn cấp!”
Phong Ấn xoa cằm trầm ngâm hồi lâu, anh thầm nhẩm tính tỉ lệ thành công của việc hạ cánh khẩn cấp: cự li trượt mỗi khi xuống một mét và khoảng cách giữa máy bay của Lục Tự tới sân bay trong tình trạng động cơ của máy bay tiêm kích không hoạt động: “Hạ cánh khẩn cấp không phải là không thể, thành công hay không thì còn phụ thuộc vào kĩ thuật của Lục Tự thôi!”
Mục Phong nhíu mày, cắn chặt răng nhìn vào màn hình: “Đường bay số ba, nhắm thẳng hướng! Bảo đảm tư thế bay!”
- Rõ! – Lục Tự nắm chặt cần điều khiển, nhắm thẳng đầu máy bay vào đường hạ cánh số ba.
Thời tiết lúc này đã bắt đầu chuyển lạnh, Lôi Vận Trình thu mình trong lớp áo dày, cô đã nhìn thấy chiếc máy bay của Lục Tự. Những người đã hạ cánh chẳng ai còn tâm trí nào mà lên xe, ai nấy đều mở to mắt chờ đợi.
Trái tim cô cứ phấp phỏng không yên. Lôi Vận Trình hít thở thật sâu. Hướng Bắc Ninh lại gần vỗ vai cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu Trình Trình!”
- Tại sao không nhảy dù chứ? Tỉ lệ hạ cánh khẩn cấp thành công nhỏ như vậy…
- Bởi vì anh ấy cảm thấy có hi vọng thành công, cho dù hi vọng ấy có nhỏ nhoi đến mấy, anh ấy cũng muốn thử!
Lôi Vận Trình nghe ra hàm ý của câu nói ấy, cô cắn chặt môi nhìn chiếc máy bay.
Máy bay của Lục Tự đã hạ bánh lái hạ cánh. Lục Tự cẩn thận điều khiển độ cao và tốc độ hạ cánh.
Giọng nói của Mục Phong từ đài phát thanh truyền đến: “Chú ý duy trì tốc độ! Kìm lại! Kìm lại…, đúng rồi, thả ô!”
Máy bay lao xuống đường bay với tốc độ lớn gấp hai, ba lần so với bình thường. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Tự đều nín thở. Bánh xe hạ cánh nổ tan tành, Lôi Vận Trình run lên, lấy tay bịt chặt miệng, mắt không dám chớp.
Bởi vì hệ thống áp suất chất lỏng gặp vấn đề khiến cho ô giảm tốc không thể phóng ra. Lục Tự nắm chặt lấy cần điều khiển, dốc toàn bộ sức lực kìm máy bay lại, sau khi hoàn thành một loạt các động tác hạ cánh, máy bay trượt hơn một nghìn mét trên đường bay, cuối cùng mới từ từ dừng lại… hạ cánh an toàn.
Lục Tự tắt nguồn, mở nắp máy bay, tháo mặt nạ dưỡng khí ra, hít một hơi thật sâu, xe cứu hỏa và cấp cứu hú còi lao đến.
Mục Phong ngồi bệt xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Phong Ấn quay người rời khỏi phòng chỉ huy, khoảng khắc này, anh cảm thấy kiêu hãnh vì có một chiến hữu như thế.
Đám đông ào ào kéo đến, Lục Tự tìm thấy Lôi Vận Trình trong đám đông, khuôn mặt trắng bệch của cô khiến anh không khỏi nghẹn ngào, anh biết đó là bởi vì cô lo lắng cho anh.
Anh tháo mũ bảo hiểm ra, đi thẳng đến trước mặt cô, những giọt mồ hôi trên trán thi nhau lăn xuống. Lôi Vận Trình cũng vô cùng phấn khích như tất cả mọi người, cô bật ngón tay cái lên với anh: “Tuyệt lắm Lục đại đội trưởng!”
Yết hầu anh khẽ động đậy, hàng mi hơi cụp xuống ngắm nhìn nụ cười chưa bao giờ cô dành cho anh: “Một giây trước khi máy bay tiếp đất, anh đã nói với bản thân, nếu có thể sống, anh không ngại làm người thay thế của em đâu. Lôi Vận Trình, anh chờ em!”
- Lục đại đội trưởng! – đầu Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, nụ cười trên môi như đông cứng lại.
Những người xung quanh ai nấy đều nhìn nhau, tiếng hò reo bỗng im bặt. Phong Ấn đã đến nơi, vừa hay chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Lục Tự biết Phong Ấn đến, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lôi Vận Trình, cô ái ngại né tránh ánh mắt của Lục Tự, quay sang nhìn Phong Ấn, sau đó tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về Phong Ấn.
Một mối quan hệ tay ba đã lộ ra trước mắt mọi người. Có người không giấu được ánh mắt ngạc nhiên, hóa ra Lục đại đội trưởng đã để mắt đến người con gái của Phong đại đội trưởng, lại còn bày tỏ trước mặt bao nhiêu người.
Phong Ấn vẫn tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không thể nhìn thấy bất cứ sự khó chịu nào trên mặt anh. Anh tiến lên trước, quàng tay ôm Lục Tự chúc mừng anh ta thoát khỏi kiếp nạn,
Phong Ấn vỗ mạnh vào vai Lục Tự, anh hoàn toàn thật lòng, mặc dù giữa hai người có hiềm khích, nhưng điều đó trở nên quá nhỏ bé trước sự sinh tử.
- Chào mừng mày sống sót trở về! – Phong Ấn lên tiếng, sau đó nói bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tao sẽ nhường cô ấy cho mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ làm vậy!”
Bên trên cử người đến điều tra sự cố lần này, sư đoàn cho Lục Tự được nghỉ phép vài ngày để điều chỉnh tâm trạng.
Chuyện này gây ra cú sốc rất lớn cho Lôi Vận Trình, đó là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này. Khoảng khắc máy bay tiếp đất, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu Lục Tự điều khiển máy bay không tốt, e rằng cái cô nhìn thấy chính là cảnh tượng một vụ nổ máy bay. Mặc dù bọn họ đều từng mô phỏng tình huống trượt từ trên không hạ cánh khẩn cấp khi máy bay chết máy, nhưng ai dám đảm bảo không xảy ra sai sót gì khi gặp phải tình huống thực tế.
Có tiếng gõ cửa: “Lôi Vận Trình, đại đội trưởng tìm em đấy!”
- Em biết rồi! – Lôi Vận Trình xuống giường, soi mình trong gương, chỉnh đốn lại quần áo, đội mũ vào rồi xuống lầu.
Phong Ấn đứng quay lưng lại phía cô, đang nói chuyện với mấy nữ quân nhân, sau đó bọn họ chào anh rồi rời đi.
- Anh đúng là, ở đâu cũng có duyên với phái nữ nhỉ đại đội trưởng!
Lôi Vận Trình nói đùa, Phong Ấn liền nhếch môi cười: “Lên xe trước đi!”
- Đi làm gì thế?
Phong Ấn ngồi lên xe, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý, nói ra hai từ chẳng hợp với bộ quân phục trên người anh chút nào: “Làm em!”
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Anh nghiêm túc chút đi!”
Phong Ấn không nói gì nữa mà khởi động xe, đạp cần ga.
Anh lái xe đến một con dốc ở cách xa doanh trại của đại đội hai, Lôi Vận Trình đưa mắt nhìn quanh, không khỏi tấm tắc: trước mắt là một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, phía xa còn có dòng sông uốn lượn, cảnh đẹp hoàn toàn tương phản với cảnh phồn hoa của thành phố, không khí vô cùng trong lành: “Oa, vẫn còn một nơi đẹp thế này ư? Sao không dẫn em đến đây sớm hơn?”
Phong Ấn ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, nheo nheo mắt nhìn cô gái đang đứng trước xe. Hút xong điếu thuốc, anh dí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo trên và khuy cổ tay.
Trong lúc Lôi Vận Trình vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh tưởng tuyệt đẹp này, anh đi từ sau lưng, vòng tay ôm lấy cô: “Đẹp lắm phải không?”
- Quá đẹp! – Phong Ấn nâng cằm cô lên: “Ngày mai, ngày kia, cả ngày kìa nữa đều không có nhiệm vụ!”
Lôi Vận Trình không hiểu đầu cua tai nheo gì, chớp chớp mắt nhìn anh: “Vì thế cho nên?”
Vừa nói xong, Phong Ấn đã bế thốc cô lên, đặt lên trước mũi xe, một tay nắm lấy hai cánh tay cô, nghiêng người đè lên người cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.
Anh không nói gì. Lôi Vận Trình bị đôi mắt đen sâu thẳm cùng cái nhìn cháy bỏng của anh làm cho bối rối, cô khẽ nuốt nước bọt: “Phong Ấn?”
Phong Ấn cúi xuống hôn lên lông mày, chóp mũi và dừng lại trên môi cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào môi cô: “Vì vậy giờ anh muốn có em, Trình Trình, anh muốn em!”
Giọng nói trầm ấm của anh khiến cho trái tim cô muốn nhảy ra ngoài, chưa đợi cô kịp phản ứng gì, Phong Ấn đã hôn siết lên môi cô.
Anh đẩy tay sau gáy cô, giữ chặt và hôn cô mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt đưa sâu vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, cố sức hút lấy sự ngọt ngào của cô. Ý thức của Lôi Vận Trình chợt đông cứng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, đến lúc cô sực tỉnh thì Phong Ấn đã bắt đầu cởi áo của cô rồi.
Cô khó khăn lắm mới rút được một tay ra kìm anh lại, thở gấp gáp hỏi anh: “Anh không định ở đây đấy chứ?”
- Không sai! – Phong Ấn đáp gọn lỏn, rồi lại tìm kiếm đôi môi cô, ngón tay cởi từ từ từng cái cúc áo của cô, hoàn toàn không để ý đến sự bối rối của cô.
- Ở đây sao? Giờ đang là ban ngày mà! Phong Ấn, Phong Ấn… ban ngày ban mặt, ngay cả một cái giường cũng không có!
- Có ai quy định nhất định phải ở trên giường đâu, ở đây chẳng có ai làm phiền chúng ta đâu! – Phong Ấn hôn siết lên cổ cô, tay cởi áo khoác và áo sơ mi của cô, luồn tay ra sau lưng cô tháo khuy áo lót, bàn tay to vuốt ve bầu ngực trắng hồng nhô lên của cô.
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Nhưng mà… nhưng mà… đang mặc quân phục mà… cảm giác kì kì!”
- Thế thì cởi ra! – anh vừa nói vừa trượt môi xuống dưới, mơn man nơi mềm mại đó… cơn khoái cảm như một dòng điện truyền khắp cơ thể cô, Lôi Vận Trình chưa từng thấy nhìn thấy sự cuồng nhiệt của anh như lúc này, anh đang rạo rực muốn nuốt trọn cơ thể cô, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả lần đó.
- Anh sao thế… - cô thở gấp, không biết phải làm sao!
- Chẳng phải em luôn khao khát có anh ư, giờ sợ rồi à?
- Không phải là em sợ, chỉ là thế này quá… - mặt cô nóng bừng, cố ép chặt người vào anh: “Vào trong xe đi… em không muốn ở đây!”
Phong Ấn tách hai chân cô quặp vào eo mình, bế cô vào ghế sau xe trong tư thế này, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô, cởi luôn cả áo ngoài và quần dài rồi nằm đè lên người cô.
Cơ thể Lôi Vận Trình càng lúc càng mềm nhũn dưới sự kích thích của anh, chút lí trí còn sót lại nhắc cô một chuyện quan trọng: “Em… em nhớ ra bây giờ không phải thời kì an toàn!”
Phong Ấn vươn tay ra phía trước, sục sạo một hồi, sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt cô.
Đó là bao cao su. Lôi Vận Trình không dám tin vào mắt mình nữa: “Anh đã có ý từ trước rồi hả?”
Phong Ấn mỉm cười đầy tinh quái: “Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có phụ nữ, yêu cầu được tấn công!”
Lôi Vận Trình không biết tại sao anh đột nhiên lại muốn cô như thế, nhưng cô biết hôm nay cho dù trời có sụp xuống cũng không ngăn nổi anh…
Lục Tự ra ngoài sân kiểm tra tình hình sữa chữa máy bay của mình, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành quay về kí túc.
Vừa đặt chân lên lầu đã nghe thấy có tiếng điện thoại, qua phòng Phong Ấn mới phát hiện tiếng điện thoại truyền ra từ bên trong cánh cửa khép hờ này. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe, Lục Tự cảm thấy kì lạ liền gõ cửa:
- Phong Ấn? Tiểu Lí?
Không có tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước vào đã nhìn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trên giường bạn cùng phòng với Phong Ấn là Tiểu Lí có đặt mấy bộ quần áo. Lục Tự chạy vào gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lí? Có điện thoại đấy!”
Cửa phòng tắm hé mở, Tiểu Lí thò cái đầu ướt nhẹp toàn xà phòng ra, mắt nhắm mắt mở nói: “A Lục đại đội trưởng, giúp em nghe đi, em đang tắm!”
- Ok!
Lục Tự vào nghe máy, anh ta chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vọng lại tiếng khóc nức nở: “Xin chào, cháu muốn gặp Phong Ấn…”
- Cậu ta không có ở đây, ai đó?
Lãnh Lãnh cầm điện thoại, chui trong chăn nói: “Cháu là Lãnh Lãnh, chú là ai?”
- Lãnh Lãnh? – Lục Tự nhíu mày: “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”
Lãnh Lãnh sụt sịt nói: “Chú là ai, sao lại biết mẹ cháu họ Hạ?”
Quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương dẫn về: “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm chú ấy có chuyện gì? Chú có thể chuyển lời thay cháu!”
Lãnh Lãnh chu môi hồi lâu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chú nói rằng Lãnh Lãnh đã ra viện rồi, sao vẫn chưa đến thăm Lãnh Lãnh, Lãnh Lãnh rất nhớ chú, mẹ cũng rất nhớ chú!”
Con ngươi trong mắt Lục Tự như thu nhỏ lại, liếc nhìn sang phòng tắm: “Được rồi, sau này Lãnh Lãnh đừng gọi đến số này nữa nhé, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy, đợi chú ấy chủ động gọi cho cháu nhé!”
Đặt điện thoại xuống, Lục Tự bỗng thấy nỗi phẫn nộ bùng lên.
Lãnh Lãnh bỏ chăn ra ngồi dậy, nào ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên giường, con bé sợ hãi giấu cái điện thoại ra đằng sau, lí nhí nói: “Con không gọi cho bố đâu!”
Hạ Viêm Lương cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xuống giường vuốt ve tóc con bé. Cô không tìm thấy điện thoại của mình nên đoán ngay ra là có chuyện gì: “Có phải bố nghe điện không?”
Lãnh Lãnh cúi đầu, khẽ lắc đầu, sau đó òa khóc: “Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm con, có phải bố không cần Lãnh Lãnh nữa không?”
Cổ họng Hạ Viêm Lương như nghẹn lại, cô nhét cái máy DV ở đầu giường vào tay con bé: “Không đâu, con nhìn xem, chẳng phải bố từng nói cứ có thời gian thì sẽ đến thăm con sao, chẳng qua bố bận quá đấy mà!”
Lãnh Lãnh ôm lấy cái DV, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, ngày nào con bé cũng phải xem lại cảnh vui đùa của nó với Phong Ấn rồi mới chịu đi ngủ.
Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của bố trong lòng con bé.
Lôi Vận Trình chưa bao giờ có cảm giác mình lại giống như một con dê chờ bị làm thịt như lúc này. Toàn thân cô run rẩy bên dưới thân hình vạm vỡ của Phong Ấn. Một cơn gió lạnh thổi qua. Bàn tay và thân hình áp sát vào người cô như một cái lò sưởi đang phả hơi ấm vào người cô. Cô không thể nghe thấy tiếng chim hót, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
Phong Ấn dường như đang cố ý để lại vết tích lên người cô, anh đắm đuối thưởng thức từng tấc nhỏ trên người cô. Toàn thân Lôi Vận Trình râm ran như có hàng nghìn con côn trùng nhỏ xíu đang bò, ngoài cảm giác nhồn nhột là thứ cảm giác đê mê khó diễn ta thành lời.
Những giọt mồ hôi của anh đang túa ra, anh xé cái bao cao su ra, đeo vào cho mình: “Em chuẩn bị sẵn tâm lí đi nhé, anh không chỉ một lần là thỏa mãn đâu!”
Lôi Vận Trình nào có nghe được anh nói gì, tất cả ý thức của cô bây giờ đang bị anh chiếm hữu, có một thứ gì đó chuẩn bị xảy đến, mặc dù cô không biết là mình trông đợi cái gì. Cô khó chịu xoay người, kèm theo đó là cảm giác càng gần với anh hơn.
Phong Ấn giữ chặt lấy eo cô, kéo cằm cô lại gần: “Nói muốn anh đi!”
- Muốn… muốn anh… - Lôi Vận Trình hơi nheo mắt, cứ mỗi lần cô nói một chữ là Phong Ấn lại đi sâu thêm một chút vào bên trong cơ thể cô. Nơi ấy chật khít khiến anh phải nghiến chặt răng, không thể nào kiềm nén thêm được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, cố sức đi sâu vào thế giới bên trong của cô.
Có thứ gì đó như đang nổ tung trong đầu Phong Ấn. Cảm giác ôm khít và sự “đột phá” đã chứng minh tất cả, đã giải tỏa được câu đố bí ẩn bấy lâu nay anh vẫn suy đoán trong lòng. Anh cuồng si hôn lên môi cô, nuốt gọn toàn bộ nỗi đau của cô, bàn tay to vuốt ve cơ thể cô, khiến cô cảm nhận được sự kích thích, hưng phấn và cả thứ cảm xúc hỗn loạn.
Anh như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cũng giống như một con dã thú đang nổ điên muốn xé tan cơ thể cô. Động tác của anh rất mạnh, thậm chí càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy rất đau, nhưng lại không muốn dừng lại. Cô không theo kịp tiết tấu của anh, tình dục với cô vẫn còn là một chuyện hoàn toàn xa lạ, cô chỉ biết để mặc cho anh dẫn dắt.
Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ, còn anh là một con sóng lớn, cuốn phăng cô đi, nhấn chìm cô trong thế giới của cảm xúc. Anh khóa chặt cơ thể cô, dường như muốn đưa toàn cô cơ thể mình vào bên trong cô, ngắm nhìn cô bối rối, khóc lóc, rên rỉ gọi tên mình, dùng mọi thứ để khiến anh biết rằng người con gái yêu anh đến nhường ấy, trên đời này chỉ có một mình Lôi Vận Trình.
Không thể nào thay thế, cũng không thể nào mô phỏng.
Khoảng khắc cao trào, Phong Ấn có cảm giác hơi hối hận vì đã đeo bao cao su, nếu vậy biết đâu chừng cô sẽ mang trong người một sinh mạng nhỏ của anh.
Một đứa con trai hoặc một đứa con gái, con cái sẽ chứng minh rằng anh đã sớm đặt cô vào trái tim anh, nơi mà anh chưa từng mở ra với bất kì ai kể từ sau Hạ Viêm Lương.
Lôi Vận Trình mệt rũ nằm đè lên người anh, há miệng thở hồng hộc. Phong Ấn đắp cái áo sơ mi lên người cô, vuốt ve sống lưng cô: “Đau không?”
Lôi Vận Trình xấu hổ vùi mặt vào ngực anh. Phong Ấn thì thầm vào tai cô: “Có biết tại sao không? Lục Tự chưa từng động đến em, tối đó hai người không hề làm chuyện gì hết!”
Ý thức của cô như đông cứng lại, chớp chớp mắt vẻ không tin. Nụ hôn của Phong Ấn trượt xuống cổ cô, anh hít một hơi thật sâu: “Tin anh đi, anh có thể cảm nhận được!”
Lôi Vận Trình đột nhiên rơi nước mắt, không sao kìm nén được. Anh ôm siết lấy cô: “Anh đã từng nói cho dù hai người có chuyện đó thật anh cũng sẽ không để tâm mà, ngoan, đừng khóc!”
Nhưng cô để ý, cô muốn dành cho anh một Lôi Vận Trình nguyên vẹn nhất.
Phong Ấn vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương man mát trên người cô. Cô là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái mãi mãi không biết đến hai từ “bỏ cuộc”.
- Anh đã nói rất nhiều lần rằng em hãy xác định cho kĩ tình cảm của mình, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội đó cho em đâu, nếu em yêu anh thì đừng bao giờ rời xa anh, không được phản bội, nghe chưa hả? Không được phản bội đâu…”
- Đây là việc duy nhất em không cần phải nghĩ, sẽ không còn có ai có thể khiến em chờ đợi mười năm ròng nữa! – Cô buột miệng, không hề suy nghĩ, cứ như thể yêu anh là một bản năng của cô vậy.
Từ trong ánh mắt Phong Ấn như trào lên một cảm xúc khó diễn tả, gần như muốn nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, để xem xem liệu có phải từ trước đến giờ chỉ có mình anh tồn tại hay không?
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, định nói gì nhưng lại thôi.
- Em định nói gì? – Phong Ấn hôn chụt lên môi cô.
- Ngoài thích và cảm động ra, anh có chút nào… yêu em không? – Lôi Vận Trình nói xong, chưa đợi anh trả lời đã lấy tay bịt miệng anh lại, bộ dạng như sắp sửa khóc: “Anh có thể không trả lời, coi như em chưa từng hỏi!”
Phong Ấn thè lưỡi liếm vào tay cô, hôn lên tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt có phần rụt rè của cô. Lôi Vận Trình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngại ngùng ngoảnh mặt đi:
- Không cần trả lời em đâu, thật đấy… - giọng nói của cô nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, có thể cô đã quá nôn nóng, đã mười năm qua đi, ít nhất anh đã thích cô, chỉ cần có đủ thời gian chẳng nhẽ còn sợ anh không yêu cô sao?
Anh khẽ thở dài, siết tay ôm chặt cô hơn: “Anh sống hai chín năm rồi, em là người con gái duy nhất khiến cho anh thương đến mức không biết phải làm sao. Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã trao cho anh cả mười năm quý báu. Anh đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách dùng nốt mấy chục năm còn lại của cuộc đời để trao đổi với em mà thôi!”
Phong Ấn có thể cảm nhận rõ rệt cơ thể người con gái ấy đang cứng đờ ra, anh vùi mặt cô vào ngực mình, những ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của cô, tiếp tục nói như đang nói với chính mình: “Anh vốn định chờ đến khi em hai nhăm tuổi mới quyết định mọi thứ, tình cảm của con người cũng tràn đầy những biến số như chuyện phi hành!”, anh hôn lên tóc cô, một cách cẩn thận và trân trọng: “Tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng, kể từ khoảng khắc anh yêu em, anh đã ghi hết trong tim, và sẽ trả em cả vốn lẫn lời!”
Lôi Vận Trình mím chặt môi, nước mắt túa ra. Cô khóc không thành tiếng, Phong Ấn nhoẻn miệng cười như trút được gánh nặng, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôm lấy mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em vẫn còn sức mà khóc à? Có phải anh chưa đủ nỗ lực không?”
Lôi Vận Trình ôm ghì lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Anh nói lại lần nữa đi, năn nỉ đấy, nói lại lần nữa đi mà!”
Phong Ấn kéo cằm cô xuống, quệt nước mắt cho cô rồi thì thầm vào tai cô.
Một câu yêu em, nói một lần làm sao cho đủ?
Giữa một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, ở trong xe, hai con người đang quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời. Phong Ấn xé cái bao thứ hai: “Anh đã xin phép trước rồi, tối nay khỏi cần phải quay về kí túc!”
Lôi Vận Trình đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Không về, chẳng nhẽ ngủ ở trong xe chắc?”
Phong Ấn tách hai chân cô ra, từ từ đi vào “khu cấm địa” khiến anh mê mẩn đến phát điên: “Anh có nhà trong trung tâm mà!”
- Thế sao không đi thẳng đến đó?
Phong Ấn nhếch môi cười: “Bởi vì anh chưa chơi “dã chiến” bao giờ, muốn thử xem sao!”
- Xấu xa! Ưm…
Những lời phía sau bị Phong Ấn chặn lại, anh còn phải làm những chuyện xấu hơn thế, đâu thể để phí thời gian tranh cãi với cô.
…
Căn hộ của Phong Ấn trong trung tâm thành phố không lớn lắm, thua xa so với căn biệt thự của nhà họ Phong, không có đồ đạc trang trí cầu kì, cũng chẳng có nội thật đắt tiền, bốn bề là tường trắng, sàn gỗ, rèm cửa một màu, ghế sô pha và giường.
Một vật duy nhất có thể coi là đồ trang trí, đó là chiếc lọ pha lê trên đầu giường, bên trong trống không, chỉ có một cành hoa dại đã khô héo. Phong Ấn bế Lôi Vận Trình về phòng, ném cô lên giường như thổ phỉ. Lôi Vận Trình như bị chăn đệm hút hết sức lực, nằm đơ ra giả chết. Phong Ấn nằm đè lên người cô, hôn lên mặt cô, chẳng mấy chốc, ngọn lửa trong người anh lại bùng lên, bàn tay to đang định cởi khuy áo của cô ra thì cô đã ngăn lại.
- Còn không mau kiếm cho em cái gì ăn, em sợ sẽ chết trước ngày mai vì bị anh hành hạ đấy!
Phong Ấn mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Anh còn chưa cho em ăn no sao?”
Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, đạp anh một cái nhưng bị Phong Ấn tóm được chân.
- Em thế này khiến anh chẳng cảm thấy tự hào gì cả, thỉnh thoảng phải giả bộ yếu đuối anh sẽ càng yêu em hơn đấy! – Phong Ấn cắn một miếng vào chân cô, phản xạ trước khi tấn công lại của cô là lăn xuống khỏi giường.
- Anh ra ngoài tìm cái gì cho em ăn, em đi tắm một cái đi. Trong tủ cái gì cũng có, em tắm cho thơm tho sạch sẽ, tí anh ăn càng ngon!
Anh thay quần áo, trước khi ra ngoài còn không quên chớp chớp mắt, liếm mép đầy vẻ thèm thuồng với cô. Anh rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ đến đỏ mặt của cô.
Lôi Vận Trình thư thái ngâm mình trong nước ấm, cảm giác đau giữa hai chân khiến cô không khỏi chửi thầm tên “chiến sĩ” đáng ghét kia, làm tình một lần mà mệt hơn bắt cô chạy năm cây số. Đúng là phải cảm ơn Phương Mặc Dương hồi đó đã huấn luyện cô nghiêm khắc, giúp cho cô có thể lực tốt như bây giờ.
Lôi Vận Trình treo quân phục của cả hai người lên. Ở đây không có quần áo của cô nên cô đành mở tủ quần áo, lấy áo sơ mi của anh mặc vào người.
Cô ngồi bó gối ngắm nhìn cảnh đêm ngoài ban công, ngắm cái bóng của mình hắt lên cửa sổ, bỗng bật cười. Vẫn còn sớm, cô không nén được gọi điện cho Đỗ Nghiên Thanh. Đỗ Nghiên Thanh bị đánh thức dậy, mắt nhắm mắt mở, nghe cô nói liền ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên, cơn buồn ngủ bay đâu mất:
- Thật không? Cậu “xơi” tiền bối rồi à?
- Đáng ghét, người bị xơi là tớ mới đúng! – Lôi Vận Trình tỏ vẻ bực bội vì bị Đỗ Nghiên Thanh cười nhạo.
- Thôi đi, ai chẳng biết cậu thích đến nhường nào! Mau nói đi, cảm giác thế nào?
Lôi Vận Trình bẽn lẽn cắn chặt môi, thở dài: “Thanh Thanh, cậu không biết đâu, cứ như đang mơ vậy!”
Đỗ Nghiên Thanh ở đầu dây bên kia cũng đỏ bừng mặt: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa, chuyện ấy đâu có đẹp đẽ như cậu nói đâu, đau chết đi được đấy!”
Lôi Vận Trình khựng người rồi phì cười: “Tớ muốn nói là anh ấy nói yêu tớ cơ mà, cậu nghĩ đi đâu thế hả đồ dê già?’
- Lôi Vận Trình, đồ đáng ghét!
Hai cô gái cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại một hồi, bởi vì Đỗ Nghiên Thanh nửa đêm còn phải đi làm nhiệm vụ nên nhanh chóng cúp máy.
Trong nhà chẳng có một đồ dùng nào thừa thãi, thế nên khó tránh khỏi cảm giác trống tênh, nhưng Lôi Vận Trình lại cảm thấy nơi này khiến cô cực kì an tâm, đó là thứ cảm giác về đến tổ ấm. Cứ nghĩ đến chuyện cô sắp được ngủ chung một giường với anh suốt cả đêm là tim cô lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài. Cô ôm lấy mặt, lăn qua lăn lại trên giường, hào hứng chỉ muốn hét lên.
Trong căn phòng tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, là điện thoại của Phong Ấn. Trên màn hình nhấp nháy tên Lục Tự, Lôi Vận Trình ngẫm nghĩ một lát rồi không nghe máy. Tình cảm của cô dành cho người đàn ông này lúc này còn phức tạp hơn bất cứ lúc nào.
Lục Tự gọi mấy lần mà không có ai nghe máy, dường như ý thức được điều gì, vẻ mặt chợt ảm đạm, không muốn động vào cái điện thoại nữa.
Phong Ấn xách một túi đồ ăn lớn về nhà, nhìn thấy Lôi Vận Trình chỉ mặc có mỗi áo sơ mi liền cười đầy xấu xa. Suốt quá trình ngồi ăn, anh cứ cười suốt, Lôi Vận Trình ngây ra, hết sờ lên mặt lại nhìn xuống áo: “Em làm sao?”
Ánh mắt của anh cố ý lướt qua ngực cô: “Cũng không có gì, đột nhiên anh nhớ ra năm đó em cũng ở nhà anh, mặc áo sơ mi của anh, nhưng so với lần trước thì lần nay đúng là em đã “lớn” hơn nhiều đấy, cũng coi như là anh thỏa lòng mong ước!”
- Này! – Lôi Vận Trình tức tối gắt lên: “Con gái là phải khen, phải dỗ dành, sao anh lại dìm hàng em thế hả?”
- Đúng là không nên tùy tiện nói từ ‘yêu’ ra miệng, đàn bà là giống sinh vật cứ được yêu chiều là sinh ra kiêu ngạo! – Phong Ấn gắp một miếng sườn thật to cho cô: “Ăn nhiều vào, em vẫn còn nhỏ hơn nhiều so với yêu cầu của anh đấy, tiến bộ nhanh là nhờ xuất phát điểm thấp, lời của thượng cấp em phải khắc cốt ghi tâm, hiểu chưa đồng chí nhỏ?”
Lôi Vận Trình cúi xuống nhìn mình, bĩu môi vẻ không vui, nói: “Ngực to thì có gì tốt chứ? Là gánh nặng đấy, cứ phải như Hạ Viêm Lương mới được gọi là đẹp ư, phải đưa đi cống hiến cho ngàng công nghiệp sữa mới đúng!”
Phong Ấn khựng người, suýt phụt cơm trong miệng ra, đang định nói gì nhưng bị sặc đến mức ho sặc sụa, Lôi Vận Trình vội vàng đặt đũa xuống, chạy ra vỗ vỗ lưng cho anh.
Phong Ấn vòng tay ôm cô, vừa ho vừa cười: “Em hận cô ấy thật đấy à?”
- Hứ, ai bảo cô ta độc chiếm anh bao nhiêu năm trời, trước đây em bó tay, nhưng sau này thì đừng hòng!
Lôi Vận Trình làm bộ hung dữ để chọc cười anh. Cô đưa tay lên vuốt tóc anh. Anh mỉm cười hỏi: “Thích anh như thế sao ngay từ đầu không chịu bảo anh đừng có bạn gái, chuyên tâm đợi em thôi?”
Lôi Vận Trình chu môi vẻ ấm ức: “Em nói rồi đấy chứ, ngay ngày thứ hai sau khi anh trai em nói hai người chính thức với nhau em đã đến tìm anh, nhưng lúc ấy trong mắt anh chỉ có gái đẹp, làm gì có con vịt xấu xí như em?”
Phong Ấn cầm tay cô tát vào mặt mình coi như tự trừng phạt: “Lúc ấy em nhỏ quá, anh đâu biết được em có ý với anh từ lúc đó? Anh hoàn toàn chỉ coi em như em gái thôi!”
- Thế bắt đầu từ khi nào anh coi em như một người phụ nữ? – Lôi Vận Trình ngồi lên chân anh, hai tay ôm cổ anh, tranh thủ tìm hiểu: “Khi nào thì bắt đầu yêu em?”
Thật không ngờ, Lôi Vận Trình lại nhìn thấy mặt anh đỏ bừng lên.
Phong Ấn ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác: “Anh xin phép được giữ lại chút bí mật nhé!”
Lôi Vận Trình quay mặt anh lại: “Không được, phải khai thật đi!”
- Nếu anh kiên quyết không nói thì sao?
- Thế thì em đi về, anh ngủ một mình ở đây nhé! – cô làm bộ như chuẩn bị đi nhưng bị Phong Ấn giữ lại ngay.
- Đã học được cách uy hiếp anh rồi đấy. Anh nói rồi em đừng ngạc nhiên, cũng không được giận anh nhé!
- Em hứa! – Lôi Vận Trình ngoan ngoãn gật đầu, háo hức chờ đợi.
Phong Ấn cúi đầu hôn cô một cái: “Anh cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào, nói một cách chuẩn xác là kể từ hôm sinh nhật mười tám tuổi của em, biết được em tham gia thi tuyển phi công, cảm giác của anh đối với em đã thay đổi. Anh với Lôi Dật Thành thường xuyên nói chuyện về em, nhưng trước đó mỗi lần anh về em đều không gặp anh, có nhớ lần ấy không? Cũng là mùa đông, anh với cậu ta đứng bên ngoài xe nói chuyện, em ở trong xe giả bộ ngủ. Anh vốn định lôi em ra, nhưng anh trai em nói em khó chịu, không được làm phiền em, anh cứ tưởng rằng chúng ta đã xa cách nhau, em ghét anh đến mức không muốn gặp anh nữa!”
Lôi Vận Trình mỉm cười: “Những chuyện anh nói em đều nhớ cả, lần ấy em bị sưng bọng răng, mặt sưng vù lên xấu ơi là xấu, đâu dám ló mặt ra gặp anh chứ?”
- Gớm, lại còn làm bộ ngại ngùng, nhóc con mà cũng biết xấu hổ cơ đấy, em có biết anh đã từng bế em lúc em cởi truồng không hả? Mà đâu chỉ có một lần, em còn ối lần tè lên người anh nữa đấy, có bộ dạng xấu xí nào của em anh chưa từng nhìn thấy đâu? Em quên là chính anh đưa em đi niềng răng à?”
Lôi Vận Trình xấu hổ túm lấy tai anh: “Đừng có nhắc mấy chuyện ấy nữa có được không? Nói vào trọng tâm đi!”, không phải là cô không muốn gặp anh, chỉ là cô chỉ đang cố gắng để khiến mình trở nên đẹp đẽ hơn trong mắt anh.
Phong Ấn vui vẻ nói: “Ý của anh là, phản ứng đầu tiên của anh sau khi biết em có ý với anh là phải cắt ngay cái mầm mống này, nào ngờ cái mầm của em đã phát triển thành cây đại thụ rồi, anh đã tốn bao nhiêu công sức, nào ngờ lại đem cái cây ấy trồng vào mình mới khổ chứ!”
Nhìn thấy cô cười đắc chí, Phong Ấn càng cảm thấy ngại ngùng, không muốn nói tiếp, khiến cho Lôi Vận Trình phải nằn nì mãi, cuối cùng cô bị anh lừa vào bồn tắm để bịt cái miệng của cô lại.
Thể lực của Phong Ấn thật đáng kinh ngạc, chỉ có điều Lôi Vận Trình là lần đầu, không thể nào chịu đựng được sự giày vò không có điểm dừng của anh. Lần cuối cùng hai người làm rất lâu, toàn thân cô mềm nhũn ra, anh bế lên giường, còn xoa kem giảm sưng cho cô.
Lôi Vận Trình ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt đắm đuối nhìn anh, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý ấy khiến Phong Ấn dở khóc dở cười: “Biết vậy anh cho em ngất tại chỗ luôn, để em đỡ phải khai thác tâm tư anh như thế này!”
- Anh Ấn à, Trình Trình ngoan ngoãn như vậy mà, anh nói cho em nghe đi!
Lôi Vận Trình làm nũng, đáng yêu đến mức anh phải mềm lòng. Anh châm điếu thuốc, rít vài hơi rồi mới chịu nói.
- Có thể là sau cái lần em bị thương và chúng ta có thỏa thuận với nhau, lúc ấy anh loáng thoáng có cảm giác gì đó. Xét về sự kiên trì thì anh không bằng em rồi!
Lôi Vận Trình nép sát vào lòng anh, vòng tay ôm eo anh. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại kiên trì được đến thế, lúc mới đầu cô biết Phương Mặc Dương đang cố ý “chỉnh” cô, về sau mới biết anh ta xem trọng cô, mà cô thì càng lúc càng yêu nghề phi công, cảm thấy mỗi lần lái máy bay bay lên bầu trời là một lần thử thách với cô. Nếu như nói tình yêu và gia đình là sự nghiệp chung thân của người phụ nữ, vậy thì phi công cũng là một sự nghiệp khác khiến cô không thể từ bỏ.
Nhưng cô không ngờ trong bốn năm học không chỉ có mình Lục Tự đến thăm cô, Phong Ấn cũng đến thăm cô, thậm chí còn đến nhiều hơn cả Lục Tự. Anh và Phương Mặc Dương đã thỏa thuận ngầm, không để cho cô biết. Phong Ấn nhìn thấy cô tập luyện rất gian khổ, nhìn thấy cô học hành rất nghiêm túc, nhìn thấy cô âm thầm rơi lệ vì quá nhớ anh những lúc không có ai bên cạnh, còn cả thái độ kiên quyết của cô đối với Lục Tự nữa.
Thái độ hà khắc của Phương Mặc Dương đối với cô chẳng kém gì đối với anh năm đó, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Mỗi sự kiên trì và bước đi kiên định của cô đều khiến cho anh cảm động. Lục Tự đối xử với cô thật lòng thế nào anh đều biết hết, anh chưa bao giờ thấy Lục Tự yêu một cô gái nào đến như thế, cho dù lúc ấy cô có thay lòng đổi dạ, Phong Ấn cũng coi đó là chuyện dễ hiểu.
Anh còn nhớ có một lần anh xin nghỉ đến chỗ cô, Phương Mặc Dương lại trình bày về cuộc sống và tình hình học tập của cô cho anh nghe như thường lệ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “báo cáo” lảnh lót vang lên, Phong Ấn vội vàng dập tắt thuốc lẻn vào phòng trong. Khoảng cách không đủ để ngăn anh nghe thấy cuộc nói chuyện của Phương Mặc Dương và Lôi Vận Trình. Cô nhìn vào cái gạt tàn và bật lửa trên bàn, đứng ngây ra hồi lâu.
- Đội trưởng, anh có khách à?
Phương Mặc Dương cầm cái bật lửa của Phong Ấn lên xoay xoay trong tay: “Thì sao?”
- Không sao ạ, em chỉ cảm thấy cái bật lửa này rất quen, Phong Ấn cũng có một cái giống hệt như vậy!
Phong Ấn đứng bên trong chợt thót tim, áp sát vào cánh cửa, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác muốn xông ra ngoài.
Lôi Vận Trình đặt cái hộp trên tay ra trước mặt Phương Mặc Dương: “Phiền đội trưởng trả cái này lại cho Lục Tự giúp em, em không thể nhận!”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phong Ấn mới bước ra ngoài, liếc nhìn cái hộp được bọc rất cẩn thận. Phương Mặc Dương đã mở cái hộp ra, nhướn mày nhìn sang anh: “Cậu nói xem cô ấy có hiểu được những thứ này có ý nghĩa thế nào với Lục Tự không?”
Phong Ấn mím chặt môi, anh không thể nói lên lời.
Hôm đó là ngày sinh nhật của Lôi Vận Trình, một người đàn ông đem tặng cho cô chiếc huân chương chiến công đầy vinh quang của minh, trong khi đó, trong mắt cô ngoài anh ra, không còn gì khác.
Buổi tối, Phương Mặc Dương gọi Lôi Vận Trình lên văn phòng, đưa cho cô một miếng bánh gato.
Lôi Vận Trình ngạc nhiên nhìn anh, Phương Mặc Dương nhún vai nói: “Tôi xem qua lí lịch của em, được biết hôm nay là sinh nhật em!”
Trí nhớ của Phương Mặc Dương cực kì tốt, anh ghi nhớ lí lịch của từng người, sao chỉ có mình cô có sự đãi ngộ đặc biệt này? Tại sao?
Cô như nhận ra điều gì đó từ ánh mắt né tránh của Phương Mặc Dương. Mắt cô chợt đỏ hoe, cô vui vẻ mang miếng bánh gato đi.
- Chắc chắn cô ấy đã đoán được cái bánh gato ấy là ý của cậu!
Phương Mặc Dương cười, hỏi anh có phải Lôi Vận Trình càng dũng cảm thì anh càng muốn giấu kín trái tim mình, nếu không tại sao không cho cô biết anh đã đến đây, không cho cô biết trong lúc cô đang nhớ nhung đến anh, anh cũng đang nghĩ đến cô và mỉm cười.
Chẳng nhẽ cứ nhớ là yêu sao?
Nếu đúng là như vậy, vậy thì Phong Ấn càng không dám tùy tiện. Sự phản bội của Hạ Viêm Lương đã khiến anh nảy sinh cảm giác sợ hãi trước tình yêu…
Xung quanh rất ồn ào, tiếng vỡ không ngừng vang lên bên tai, tầm mắt mờ dần, anh phải lùi về sau mấy bước, tầm nhìn mới dần dần trở nên rõ ràng.
Có người đánh nhau, hai người đang đánh nhau anh đều biết: Lục Tự và Lê Duệ, cộng thêm cả anh nữa là ba. Ba người bị một đám người tay cầm gậy vây đánh. Uống rượu nhiều quá nên bước chân cũng loạng choạng, thân thủ cũng không còn linh hoạt như bình thường, bị ăn đòn liền. Vừa mới đốn gục được một thằng thì phía sau đã có thằng khác nhao đến. Kẻ bị anh đánh gục dưới đất căm phẫn túm chặt lấy anh, anh đang giằng co thì đột nhiên nhìn thấy cái bóng ở trên tường khiến cho tim anh thót lại: có một kẻ đang giơ cao một cái ghế chuẩn bị đập vào đầu anh.
Chỉ trong tích tắc, một cái bóng lao đến che đầu cho anh, tiếng gỗ vỡ tung kêu lên răng rắc bên tai, hơn nữa tiếng động mỗi lúc một to, sau đó cả thế giới như nhuộm trong màu đỏ.
Phong Ấn đột nhiên mở choàng mắt ra, phát hiện ra đó chỉ là một giấc mộng, cơ thể nhạy cảm trong lòng anh khẽ động đậy, giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai:
- Sao thế?
- Không sao, anh chỉ nằm mơ thôi! – Phong Ấn nghiêng người ôm lấy cô, hôn phớt lên trán cô và bảo: “Ngủ đi em!”
- Dạ…
Lôi Vận Trình ngáp một cái rồi nép chặt vào lòng anh, đôi tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo anh rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiếng thở nhè nhẹ, đều đều của cô khiến cho trái tim anh bình lặng, cái cô nhóc này ngủ ngon gớm, hơi thở dịu dàng phả vào cổ anh, một cảm giác thật tuyệt diệu! Anh đột nhiên nhớ ra rất nhiều năm về trước, Lôi Dật Thành lúc ấy vẫn còn là một cậu nhóc chạy đến nhà anh, lôi anh đến nhà họ Lôi để xem em gái vừa mới ra đời của mình. Đó là lần đầu tiên Phong Ấn nhìn thấy Lôi Vận Trình.
Bé xíu, mềm mại, toàn thân hồng hào, cái đầu thò ra khỏi cái lớp chăn bông, cái miệng chu lên như thổi sáo. Phong Ấn nhìn em bé hồi lâu rồi không nhịn được cười: “Giống hệt như cái bánh bao! Mẫm thế!”
- Cái gì mà bánh bao, là quả cam! – Thường Tiểu Thuyền nói, mắt nhìn con gái bé bỏng đầy âu yếm. Lôi Vận Trình bé bỏng vươn vai rồi xì hơi mấy tiếng rõ to.
- Cháu nói không sai mà, sao dì lại sinh ra một cái bánh bao thế này chứ? – Phong Ấn thích thú lăn quanh giường, không may đè vào bàn tay của “Bánh Bao nhỏ”.
Lôi Khái xót con suýt chút nữa thì đánh cho Phong Ấn một trận, kì lạ là “Bánh Bao nhỏ” bị đánh thức mà chẳng hề quấy khóc, còn chìa bàn tay múp míp về phía Phong Ấn, miệng ậm ọe, đôi mắt mở to.
- Dì Thương ơi, cho cháu bế Bánh Bao nhỏ một cái đi!
- Đừng mơ! – Lôi Khải nào có chịu để con trai của kẻ thù có cơ hội làm hại con gái mình.
Phong Ấn nằm bò ra bên cạnh, để mặc cho bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao cào lên mặt anh, Phong Ấn mỉm cười: “Bánh Bao nhỏ, anh là Phong Ấn!”
Ngón tay đeo nhẫn chợt thấy âm ấm, Bánh Bao nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy ngón tay của anh.
Ngón đeo nhẫn…
Anh còn nhớ rất rõ bởi vì khoảng khắc Lôi Vận Trình nắm lấy tay nắm ngón tay anh, trái tim anh chợt rung lên khe khẽ, sau đó con bé toát miệng cười. Cô là sinh mạng bé nhỏ đầy mới mẻ mà anh lần đầu tiên nhìn thấy, Thương Tiểu Thuyền nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lôi Vận Trình cười kể từ lúc đẻ ra, vì vậy mà Phong Ấn vô cùng đắc chí, cứ như thể đối với con bé, anh có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Bánh Bao nhỏ, Răng Thép, rất nhiều kí ức bỗng ùa về trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, tất cả đều rất rõ rệt, một cảm giác xúc động lạ kì dâng trào trong tim anh. Hai người có rất nhiều kí ức chung, cho dù chỉ là một phiến lá, một cây bút, một cốc nước quả, một buổi chiều nắng ấm, thậm chí là một nụ cười, một trò đùa ác ý… Giờ nghĩ lại mới thấy đó là những khoảng khắc thuần khiết và tươi đẹp nhất thuở ban đầu.
Hóa ra Lôi Vận Trình trong lòng anh lại khác như vậy, cô đã tạo nên những kí ức không thể xóa nhòa, không thể tách rời trong tim anh.
Tuổi tác khiến cho cuộc sống của hai người có chút khác biệt. Lúc anh vào cấp hai, cô mới lên cấp một, anh học lớp mười hai, cô vẫn còn đang học tiểu học. Lúc anh chuẩn bị đến thành phố khác để học đại học năm đầu tiên, cô là người đầu tiên phản đối. Chỉ có điều lúc ấy cô còn quá nhỏ, những lời cô nói anh chỉ coi như trò đùa, như gió thổi qua tai. Huống hồ lúc ấy anh đang nồng nàn với Hạ Viêm Lương, làm gì còn tâm trí nào mà để tâm đến con nhóc này?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà đã bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, hay nói đúng hơn, hai người vẫn ở bên nhau.
Bây giờ, cô em gái Bánh Bao nhỏ, Răng Thép đã trưởng thành, đã trở thành một người phụ nữ. Hồi đó, lần đầu tiên cô cầm tay anh, cái cảm giác tim anh thoáng rung lên ấy có phải chính là ám hiệu mà ông trời đã gửi tặng anh? Ám hiệu rằng nhiều năm sau đó, trái tim anh sẽ phải rung động như vậy?
Có những chuyện được an bài sẽ phải xảy ra, phải đối mặt. Cuộc hẹn hò lần đó với Lôi Vận Trình, quả thực Phong Ấn đã giấu giếm một chuyện. Hạ Viêm Lương thỉnh thoảng có liên lạc với anh, nghĩ đủ mọi lí do để bám riết lấy anh nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc, cuối cùng cô ta lại dùng anh nghĩa của Ngũ chính ủy để lừa anh phải gặp cô ta.
Hôm ấy anh xử lí xong công chuyện, đang định đến chỗ hẹn thì bị Ngũ chính ủy cử người gọi anh đến văn phòng. Ngũ Đổng không có mặt ở đó, chỉ có Hạ Viêm Lương, tay đang cầm cốc trà nóng, khẽ nhấp một ngụm: “Biết anh không muốn gặp em nhưng lần này em đến là vì việc khác. Đi gặp anh ấy đi, anh ấy muốn gặp anh!”
Anh ấy? Là ai? Phong Ấn không hiểu.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Viêm Lương khẽ mở ra: “Lê Duệ!”
Anh cười khẩy, quay đầu bỏ đi nhưng Hạ Viêm Lương đã ngăn anh lại: “Có thể là lần gặp cuối cùng!”
Anh hơi khựng người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố kìm nén của cô ta.
- Dù gì cũng từng là anh em, chỉ là nhìn mặt nhau lần cuối, cần gì phải tuyệt tình như vậy? – cô nắm lấy vạt áo quân phục của anh, cố chấp không chịu buông tay ra.
Nếu nói trong cuộc đời của mỗi người đều có một khoảng kí ức không muốn nhớ đến, vậy thì Lê Duệ và Hạ Viêm Lương chính là như vậy đối với Phong Ấn.
Đó là lần đầu tiên hai người anh em gặp lại nhau sau bao nhiêu năm không gặp. Lê Duệ trong bộ dạng ấy khiến cho anh vô cùng sửng sốt và bàng hoàng, đó gần như là một món nợ mà cả đời anh không thể trả nổi.
…
Mấy hôm nay không có nhiệm vụ nhưng các bài tập thể lực vẫn phải hoàn thành. Mục Phong bảo Phong Ấn dẫn đội còn mình lái xe giám sát ở phía sau. Chạy một vòng việt dã xong, Lôi Vận Trình gần như phát khóc, cô thả cái balo đằng sau xuống rồi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi, Phong Ấn quỳ xuống bên cạnh cô, cười xảo quyệt: “Chân mềm nhũn rồi chứ gì?”
Anh tháo mũ làm quạt quạt cho cô, mồ hôi túa ra chảy xuống cổ, thấm ướt áo tập luyện của anh, không biết tại sao cô lại nhớ đến những chuyện “tế nhị” của hai người. Những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần trụi đầy gợi cảm của anh, hòa vào những giọt mồ hôi trên cơ thể cô.
Cổ họng Lôi Vận Trình chợt khô đắng, cô vặn chai nước tu ừng ực.
Phong Ấn xán đến gần thì thầm nói: “Chỗ đó còn đau không? Tối nhớ bôi thuốc nhé, lần này anh không thể bôi cho em được rồi!”
- Khụ… - Lôi Vận Trình cố nén không phun nước trong miệng ra ngoài, cô nhăn nhó dở khóc dở cười.
- Hai người thì thầm gì thế hả đại đội trưởng Phong, nói to cho chúng tôi nghe với nào! – có người nói đùa, những người khác cũng ồ lên theo.
- Nhìn đồng chí Lôi bé bỏng của chúng ta mệt bã người kìa, thôi đại đội trưởng cõng luôn cô ấy chạy cho rồi!
Phong Ấn nhoẻn miệng cười: “Nếu Mục chỉ huy đồng ý, tôi sẽ làm thế thật đấy!”
Lôi Vận Trình dù có to gan đến mấy cũng không dám mặt dày trong lúc tập luyện, cô xách cái ba lô lên, cố ý tránh xa anh một chút, vừa ngẩng đầu lên đã khựng lại.
Lục Tự miệng ngậm ngọn cỏ, ánh mắt đang ngây ra nhìn về phía xa xăm, dường như cảm thấy cô đang nhìn mình, anh ta liền ngoảng đầu lại.
Lôi Vận Trình bị bắt gặp đang nhìn Lục Tự, cô thoáng bối rối, mỉm cười gượng gạo với anh ta.
Tiếng còi tập hợp vang lên, cô chẳng kịp nói gì mà chạy thẳng về đội tập hợp. Mục Phong nói vài câu rồi cho mọi người giải tán, giữ lại ba vị đại đội trưởng ở lại để nói chuyện riêng.
Phong Ấn và Lục Tự không hẹn trước mà cùng tụt lại phía sau, mọi người đã đi xa rồi nhưng hai người vẫn còn ở lại trên sân tập.
- Mày…
- Mày…
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng khựng lại. Phong Ấn ngửa tay nói: “Mày nói trước đi!”
- Mày thật lòng với cô ấy chứ? – Lục Tự đi thẳng vào vấn đề.
- Có gì cần phải nghi ngờ sao?
- Đứa bé đó thì sao?
- Chuyện này mày khỏi cần nhọc lòng!
- Đứa bé đó có gọi điện cho mày, nhưng tao nghe điện, nếu như để Tiểu Lí nghe điện không biết còn lời đồn thổi nào nữa? Mày cảm thấy cô ấy có chịu làm mẹ kế không? Mày thật sự nghĩ là cô ấy yêu mày đến không giới hạn thế sao?
Lục Tự siết chặt bàn tay, cuối cùng không nén được liền vung về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã đoán được nên đã dễ dàng đỡ được cú đấm ấy.
- Tao biết mày quan tâm đến cô ấy, nhưng đây là chuyện giữa tao và cô ấy, mày can thiệp hơi thái quá rồi đấy!
Lục Tự thu nắm đấm lại: “Hay cho câu: chuyện giữa tao và cô ấy, chỉ e cô ấy hoàn toàn chẳng biết may có một đứa con gái ngần ấy tuổi, mày nên hiểu rõ đây không phải là chuyện nhỏ nhặt!”
- Lãnh Lãnh không phải là con gái của tao, tao đã nói từ trước rồi! – Phong Ấn cáu kỉnh nói.
Lục Tự tỏ vẻ mỉa mai: “Có gì khác biệt chứ? Chẳng phải mày cũng không đá được hai mẹ con cô ta sao?”
Ánh mắt Phong Ấn chợt trở nên sâu thẳm: “Lục Tự, trước đây mày chưa từng động đến Trình Trình phải không?”
Một thoáng bàng hoàng lướt qua trong mắt Lục Tự, mặt anh ta như đông cứng lại, hồi lâu mới mở miệng: “Tao tưởng thằng ngu như mày cả đời này sẽ không nhận ra, muốn nói gì với tao? Nói với tao rằng cái gì cần làm bọn mày đã làm hết rồi ư? Phát hiện cô ấy vẫn còn là gái trinh, hết ám ảnh tâm lí rồi chứ gì?”
- Tao đâu có rỗi hơi như thế! – Phong Ấn cười khẩy.
Lục Tự chỉ tay vào mặt Phong Ấn, gần như nghiến răng trèo trẹo: “Thế mày có ý gì? Muốn nói rằng nhờ có sự xen vào của tao cùng với những gì tao đã làm khiến cho mày dám thẳng thắn đối mặt với trái tim mình ư? Đến để cảm ơn tao hay là để khoe khoang? Phong Ấn, đừng có ép tao phải ra tay với mày thật!”
Lục Tự không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ Lôi Vận Trình, vì vậy càng thế này, những đau khổ mà họ mang lại cho anh càng lớn. Anh thừa nhận đều do bản thân mình tự chuốc lấy, nhưng tình yêu đã bắt đầu rồi, anh chẳng có cách nào đuổi nó đi…
Anh yêu cô, yêu đến mức không thể nào từ bỏ.
Phong Ấn nhìn theo cái bóng của Lục Tự xa dần, lông mày khẽ nhíu lại. Sự chân tình của Lục Tự dành cho Lôi Vận Trình, đến bản thân anh cũng cảm thấy phải động lòng, chỉ có điều trong tình yêu không thể có sự nhường nhịn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook