Em Chỉ Có Thể Thích Anh
-
Chương 94
Năm huấn luyện viên của trung tâm đều bị Từ Tử Sung hạ gục. Tuy đều là những cựu quyền thủ nhưng tất cả đều không trụ được quá một hiệp, gần như bị đánh bại chỉ trong tích tắc.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, đấu hết cả một lượt mấy người mà chưa đến ba phút.
Điều buồn nhất sau khi rời khỏi quyền đài chính là không tìm được đối thủ ngang cơ với mình, không thú vị, còn chẳng bằng một mình đấm bao cát.
Lúc này, người trợ lý cầm điện thoại đến, nhỏ giọng nói với Từ Tử Sung: “Cô Hạ nói cô ấy sẽ đến thẳng đây tìm anh.”
Đầu tiên, Từ Tử Sung hơi nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra. Anh lắc đầu, hờ hững giơ tay ra hiệu cho mấy người huấn luyện viên kia giải tán.
Mọi người đều cảm thấy lạ, rồi người trợ lý lại hỏi: “Anh Từ, có cần gọi thêm những huấn luyện viên khác đến không ạ?”
“Không cần.”
Từ Tử Sung vừa cởi bỏ găng tay vừa đi về phía khu dụng cụ. Anh chàng vệ sĩ đi bên cạnh lập tức nhanh chân ra định giúp anh lấy tạ, nhưng đúng lúc này, đèn trong trung tâm bỗng phụt tắt.
Mọi người đều căng thẳng hẳn lên, mấy người vệ sĩ nhanh chóng để tay ra sau chuẩn bị rút súng, lại nghe thấy anh Từ cười khẽ một tiếng. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nghi hoặc nhìn về phía anh Từ.
“Mấy cậu đợi tôi ở ngoài.”
“Dạ.”
Tuy rằng tình huống có chút bất thường, nhưng anh Từ đã hạ lệnh thì chẳng ai dám cãi, thế nên họ đều lập tức rời khỏi trung tâm.
Lúc này, trong trung tâm chỉ còn một mình Từ Tử Sung. Anh ngồi ở khu dụng cụ, chậm rãi cởi bỏ găng tay, khóe miệng khẽ cong lên. Dường như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, anh lắc đầu, nở một nụ cười khoái trá.
Con thỏ tinh…
Bỗng nhiên, đèn trong trung tâm lại sáng lên, nhưng chỉ là bóng điện trên quyền đài. Trong bóng tối, một giọng nói kèm theo hơi thở hổn hển vọng đến, hình như người đó đang gọi điện thoại, còn quát lên với người ở đầu dây bên kia: “Sao anh lại bật đèn!… Có làm được không đấy?… Tôi đã bảo là mười lăm phút rồi, bảo năm phút khi nào?… Thôi được rồi, đừng lôi thôi nữa, bật thì bật… Năm phút nữa nhớ báo cho sếp Từ nhà các anh nhé, cái này không được sai nữa đâu đấy… Ai bảo anh báo bây giờ? Năm phút sau hẵng báo, anh ấy chạy qua đây không quá mười phút mà… Tức chết tôi rồi, sao anh dốt thế nhở, Từ Tử Sung quá dễ dãi với anh rồi đấy… Được, được, được, nhanh lên!”
Từ Tử Sung ngồi ở khu dụng cụ tối om, nín cười nhìn theo từng hành động của Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư đứng cạnh quyền đài, lườm một cái đầy bực bội rồi cúp điện thoại, sau đó thả điện thoại vào túi xách. Cô quan sát quyền đài một lát rồi cau mày, dường như có chút rầu rĩ.
Cô với hai tay lên quyền đài, thử nhảy lên mà mãi không được.
“Định mệnh…”
Hạ Mộng Ngư xoa hai tay, sau đó lùi lại vài bước, chạy đà rồi với hai tay lên quyền đài, nhưng vẫn không nhảy lên được.
Cô không biết phải làm sao, nhìn xung quanh, biết chỗ này chỉ có một mình mình, cô liền với tay lên rồi dạng chân trèo lên trên trong bộ dạng cực kỳ chật vật. Hì hục một lúc, cuối cùng cũng trèo lên được.
“Làm cao thế này làm gì, đáng ghét.”
Hạ Mộng Ngư vừa lẩm bẩm vừa đứng lên.
Từ Tử Sung đứng dậy, lúc đang định bước tới thì thấy Hạ Mộng Ngư cởi bỏ chiếc áo khoác dài, để lộ ra chiếc áo choàng ở bên trong… Anh dừng bước, rồi lại ngồi xuống, sau đó nhìn Hạ Mộng Ngư bằng ánh mắt thích thú.
Hạ Mộng Ngư lấy di động ra bật camera trước, chỉnh lại tóc tai, tô thêm chút son, sau đó lại bỏ điện thoại vào túi. Cô quẳng cái áo khoác xuống đất, sau đó mở vạt áo choàng ra, để lộ nguyên bộ đồ lót ở bên trong.
Từ Tử Sung nhíu mày, có chút kinh ngạc, sau đó lại nhếch miệng nở một nụ cười cực kỳ hài lòng.
Bên trong chiếc áo choàng đỏ là bộ đồ lót kiểu cổ điển màu đen. Chiếc áo lót ren mỏng manh, thiết kế nửa ngực, bên dưới là chiếc quần lót kết hợp cùng đôi tất chân có đai đeo.
Hạ Mộng Ngư hất tóc, mở rộng vạt áo choàng, tạo một cái dáng thật gợi cảm. Từ Tử Sung lại đứng dậy, đang định đi đến thì thấy Hạ Mộng Ngư lại kéo vạt áo vào. Anh dừng bước, tiếp tục quan sát Hạ Mộng Ngư, chợt thấy cô nằm xuống, hất hất tóc, hơi kéo rộng cổ áo ra, nằm nghiêng hướng về phía cửa.
Suýt chút nữa Từ Tử Sung phì cười, nhưng anh vẫn nhịn được, anh quyết định chờ xem Hạ Mộng Ngư còn có thể mang đến cho anh bất ngờ gì.
Quả nhiên, Hạ Mộng Ngư lại ngồi dậy, thay đổi sang tư thế nằm sấp, hai cẳng chân giơ lên, đong đưa đôi bàn chân với đôi giày cao gót đỏ, một tay chống cằm, một tay cuốn lấy lọn tóc, cắn môi, tiếp tục nhìn ra cửa. Nhưng tư thế này không duy trì được lâu thì cô lại đổi. Cô cởi bỏ áo choàng, từ từ chạy ra lấy hai cái găng rồi lại thất thểu chạy về. Cô đeo găng vào, lắc đầu hất bỏ lọn tóc rơi xuống má, sau đó khua tay múa chân bắt chước mấy tư thế trong quyền anh, một tay đưa lên miệng, khẽ cắn cái găng, thay đổi liên tục mấy vẻ mặt khiêu gợi.
Từ Tử Sung cảm thấy Hạ Mộng Ngư quả thật là bảo bối của anh. Cuối cùng, anh không nhịn được nữa phải bật cười.
Tiếng cười này khiến Hạ Mộng Ngư giật mình, hoảng sợ nhìn về phía truyền đến âm thanh. Chỉ thấy một cái bóng đen lừ lừ đi ra từ khu dụng cụ, là Từ Tử Sung…
Hạ Mộng Ngư kinh hãi trợn tròn mắt, bình thường vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng, lần này cô còn không nói rõ ràng được, “Anh, anh, anh… Sao anh lại ở đây?”
“Anh vẫn ở đây.”
Hạ Mộng Ngư chỉ ra cửa, lại chỉ vào Từ Tử Sung và nói: “Không phải anh ra ngoài với vệ sĩ sao? Tên mắt to bảo em thế!”
“Anh bảo vệ sĩ đi rồi, anh biết em sắp đến, thế nên chờ em ở đây.”
Hạ Mộng Ngư như bị sét đánh, chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim phổi gần như nhào lộn đến nát luôn.
“Anh…ở đây bao lâu rồi?”, cô hỏi với ánh mắt trống rỗng.
“Ở đây suốt.”
“Từ lúc em vào là anh đã ở đây rồi?”
“Ừ.”
“Thế là anh thấy tất rồi?”
“Ừ.”, Từ Tử Sung nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được phải trêu cô, “Quá tuyệt.”
Hạ Mộng Ngư không ngờ lại nghe được cái câu “Quá tuyệt!” trong hoàn cảnh này, quả thật là xấu hổ đến mức chỉ muốn treo cổ tự vẫn ngay trên quyền đài. Cô ôm mặt định chạy ra lấy áo khoác, nhưng lúc này, Từ Tử Sung đã nhảy tót một cái lên quyền đài, ngăn Hạ Mộng Ngư lại.
“Em đi đâu đấy?”, Từ Tử Sung cố nhịn cười để hỏi.
“Anh đừng có nhìn em nữa.”, Hạ Mộng Ngư ngồi xổm xuống đất, bụm mặt, giọng như đang nức nở, “Kinh quá đi mất…”
Từ Tử Sung mỉm cười, “Ai nói là kinh chứ, vớ vẩn, rõ ràng là quá đáng yêu.”
Hạ Mộng Ngư đấm Từ Tử Sung một cái, mà Từ Tử Sung chỉ mỉm cười đón lấy, nụ cười càng đậm hơn, dáng vẻ khoái trá vô cùng.
“Còn cười nữa! Sao anh đểu thế chứ!”, Hạ Mộng Ngư phì phò nói: “Anh đứng đấy xem tuồng à? Coi em là con khỉ chứ gì?”
“Sao lại là con khỉ được?”, Từ Tử Sung ôm lấy Hạ Mộng Ngư, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, “Rõ ràng là một con mèo hoang.”
Đáng tiếc, giờ này Hạ Mộng Ngư hoàn toàn không có tâm trạng chửi nhau, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh ban nãy mình ưỡn ẹo tạo dáng.
Quá đáng sợ, thật sự là không có cách nào đối mặt với Từ Tử Sung được.
“Bọn mình đừng gặp lại nhau nữa.”
Hạ Mộng Ngư đỏ mặt xoay người định tìm áo khoác, lại bị Từ Tử Sung tóm eo lôi trở lại.
“Đi đâu?”, Từ Tử Sung tét một cái vào mông Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Nói linh tinh cái gì đấy, không được phép nói những câu như thế nữa.”
“Anh chỉ biết bắt nạt em thôi…”
Hạ Mộng Ngư ức đến phát khóc. Từ Tử Sung ôm cô, cố nhịn cười, “Anh còn chưa bắt đầu bắt nạt em đâu, giờ bắt đầu được không?”
Từ Tử Sung sán lại định hôn Hạ Mộng Ngư, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Không muốn.”, Hạ Mộng Ngư hờn dỗi nói.
“Em mặc thế này chạy đến đây, không phải là vì muốn tặng cho anh một món quà sao?”, Từ Tử Sung thu cánh tay lại rồi áp vào sát cô hơn, “Ngoan, đừng làm ầm lên nữa.”
Hạ Mộng Ngư cảm nhận được Từ Tử Sung đang bắt đầu hưng phấn rồi, nhưng hiện giờ cô hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
“Em đã nói rồi, không muốn.”
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư mà chẳng biết phải làm sao, bỗng nhiên anh cực kỳ hối hận. Vừa nãy đáng ra không nên trêu cô, để con thỏ tinh tức giận, giờ thành ra thịt đến mồm rồi còn không ăn được.
“Bảo bối nhà mình đáng yêu thế này, không đáng sợ chút nào, thích còn không kịp nữa là.”, Từ Tử Sung tiếp tục dỗ Hạ Mộng Ngư, nhẹ nhàng hôn lên làn da nhạy cảm của cô, “Thế này không phải càng đặc biệt hơn sao? Vui lắm… Ngoan…”
“Cơ mà, thế này không giống với những gì em nghĩ!”, Hạ Mộng Ngư gào lên: “Không nên giống thế này.”
“Thế thì phải thế nào?”
“Đáng lẽ ra anh phải nghĩ là em gặp nguy hiểm xong lao đến đây, sau đấy em mặc cái áo choàng anh tặng, dùng tư thế gợi cảm đứng giữa quyền đài đợi anh!… Sau đấy nữa, em sẽ nói với anh, “Bảo bối à, thích bất ngờ em tặng cho anh không?”… Đáng ra phải như thế mới đúng!”
Từ Tử Sung nghiêng đầu, thầm muốn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, chỉ sợ đến lúc ấy Britney của anh sẽ lại gây phiền toái cho anh. Anh nghiêm mặt, nhìn Hạ Mộng Ngư rồi bất đắc dĩ hỏi: “Thế thì để anh đi ra cửa, bọn mình làm lại một lần nữa, được không?”
“Không được! Anh cảm thấy em là đứa trẻ con sao? Làm lại lần nữa, mệt cho anh nghĩ ra cách đấy, cảnh tượng khó như thế mà anh có thể nhập vai được à?”
Từ Tử Sung lại không nhịn được phải phì cười.
Hạ Mộng Ngư đấm anh một cái rồi nói: “Không cho phép!”
Từ Tử Sung lập tức ngoan ngoãn thu lại nụ cười, không thể để bảo bối tức giận được, tức giận là miếng thịt thỏ đến miệng sẽ rơi mất.
“Thế em muốn anh phối hợp với em như thế nào mới được đây?”, Từ Tử Sung tiếp tục dỗ dành Hạ Mộng Ngư.
Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư có cảm giác vô cùng mệt óc. Cô cũng không biết phải thế nào nữa… Tại sao không ngoan ngoãn đến nhà hàng, tự dưng lại làm cái bất ngờ gì không biết? Là tại đồ ăn không ngon hay phong cảnh trên đường không đẹp nên mới chạy đến cái trung tâm này làm cái trò con bò này?
Từ Tử Sung thì đang sung huyết, dồn sức chờ thời cơ hoạt động. Hạ Mộng Ngư nhìn ra cái bộ dạng thèm đến nghiêm trọng của Từ Tử Sung thì chỉ có thể thở dài, “Haiz, tùy anh muốn thế nào cũng được.”
Anh vui là được rồi.
Từ Tử Sung biến sắc, anh bế bổng Hạ Mộng Ngư lên, sau đó đặt cô lên sợi dây thừng vây quanh quyền đài.
Hạ Mộng Ngư vội vàng tóm lấy sợi dây, thân mình chòng chành, cô cuống quýt giơ chân quắp lấy thắt lưng Từ Tử Sung, chỉ sợ bị ngã xuống. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Từ Tử Sung, cô biết chuyện mình nên sợ không phải là bị ngã hay không nữa. Bởi vì lúc này Từ Tử Sung hệt như một con sói đói, quả thật là đang chực chờ nuốt cô vào bụng. Tuy mỗi lần Từ Tử Sung đều có vẻ như chưa được thỏa mãn ham muốn, nhưng biểu hiện lần này còn rõ ràng hơn. Ánh mắt hoang dại một cách trắng trợn, khiến người ta có cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi là anh sẽ đánh mất lý trí.
“Bảo bối, em thật sự vô cùng gợi cảm.”, Từ Tử Sung nói bằng giọng khàn khàn.
Hạ Mộng Ngư nhướng mày, rốt cuộc đến hôm nay mới có cảm giác thành tựu.
“Thật à?”
“Ừ.”
“Thích không?”
“Thích.”
Hai mắt Từ Tử Sung đỏ au, cả người khô nóng. Hai bàn tay đang tóm lấy chân Hạ Mộng Ngư nóng như bàn ủi, thiêu rụi cô.
Hạ Mộng Ngư mân môi, một tay tóm lấy sợi dây thừng, một tay nâng mặt Từ Tử Sung lên. Cô ghé sát vào tai Từ Tử Sung, nhẹ nhàng thổi một hơi, rồi cất giọng đầy khiêu khích.
“Gọi tên em!”
“Hạ Mộng Ngư.”
“Gì nữa?”
“Con thỏ tinh của anh…”
Giọng Từ Tử Sung ngày càng trầm, ngày càng khàn.
“Bảo bối của anh…. Mo Cuishle.”
Tình yêu của anh, máu thịt của anh.
…
Từ trong trung tâm truyền ra tiếng rên trầm thấp cùng tiếng thét lanh lảnh. Đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa liếc nhau một cái, sau đó lấy thuốc lá ra chia nhau rồi yên lặng đi ra xa.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, đấu hết cả một lượt mấy người mà chưa đến ba phút.
Điều buồn nhất sau khi rời khỏi quyền đài chính là không tìm được đối thủ ngang cơ với mình, không thú vị, còn chẳng bằng một mình đấm bao cát.
Lúc này, người trợ lý cầm điện thoại đến, nhỏ giọng nói với Từ Tử Sung: “Cô Hạ nói cô ấy sẽ đến thẳng đây tìm anh.”
Đầu tiên, Từ Tử Sung hơi nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra. Anh lắc đầu, hờ hững giơ tay ra hiệu cho mấy người huấn luyện viên kia giải tán.
Mọi người đều cảm thấy lạ, rồi người trợ lý lại hỏi: “Anh Từ, có cần gọi thêm những huấn luyện viên khác đến không ạ?”
“Không cần.”
Từ Tử Sung vừa cởi bỏ găng tay vừa đi về phía khu dụng cụ. Anh chàng vệ sĩ đi bên cạnh lập tức nhanh chân ra định giúp anh lấy tạ, nhưng đúng lúc này, đèn trong trung tâm bỗng phụt tắt.
Mọi người đều căng thẳng hẳn lên, mấy người vệ sĩ nhanh chóng để tay ra sau chuẩn bị rút súng, lại nghe thấy anh Từ cười khẽ một tiếng. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nghi hoặc nhìn về phía anh Từ.
“Mấy cậu đợi tôi ở ngoài.”
“Dạ.”
Tuy rằng tình huống có chút bất thường, nhưng anh Từ đã hạ lệnh thì chẳng ai dám cãi, thế nên họ đều lập tức rời khỏi trung tâm.
Lúc này, trong trung tâm chỉ còn một mình Từ Tử Sung. Anh ngồi ở khu dụng cụ, chậm rãi cởi bỏ găng tay, khóe miệng khẽ cong lên. Dường như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, anh lắc đầu, nở một nụ cười khoái trá.
Con thỏ tinh…
Bỗng nhiên, đèn trong trung tâm lại sáng lên, nhưng chỉ là bóng điện trên quyền đài. Trong bóng tối, một giọng nói kèm theo hơi thở hổn hển vọng đến, hình như người đó đang gọi điện thoại, còn quát lên với người ở đầu dây bên kia: “Sao anh lại bật đèn!… Có làm được không đấy?… Tôi đã bảo là mười lăm phút rồi, bảo năm phút khi nào?… Thôi được rồi, đừng lôi thôi nữa, bật thì bật… Năm phút nữa nhớ báo cho sếp Từ nhà các anh nhé, cái này không được sai nữa đâu đấy… Ai bảo anh báo bây giờ? Năm phút sau hẵng báo, anh ấy chạy qua đây không quá mười phút mà… Tức chết tôi rồi, sao anh dốt thế nhở, Từ Tử Sung quá dễ dãi với anh rồi đấy… Được, được, được, nhanh lên!”
Từ Tử Sung ngồi ở khu dụng cụ tối om, nín cười nhìn theo từng hành động của Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư đứng cạnh quyền đài, lườm một cái đầy bực bội rồi cúp điện thoại, sau đó thả điện thoại vào túi xách. Cô quan sát quyền đài một lát rồi cau mày, dường như có chút rầu rĩ.
Cô với hai tay lên quyền đài, thử nhảy lên mà mãi không được.
“Định mệnh…”
Hạ Mộng Ngư xoa hai tay, sau đó lùi lại vài bước, chạy đà rồi với hai tay lên quyền đài, nhưng vẫn không nhảy lên được.
Cô không biết phải làm sao, nhìn xung quanh, biết chỗ này chỉ có một mình mình, cô liền với tay lên rồi dạng chân trèo lên trên trong bộ dạng cực kỳ chật vật. Hì hục một lúc, cuối cùng cũng trèo lên được.
“Làm cao thế này làm gì, đáng ghét.”
Hạ Mộng Ngư vừa lẩm bẩm vừa đứng lên.
Từ Tử Sung đứng dậy, lúc đang định bước tới thì thấy Hạ Mộng Ngư cởi bỏ chiếc áo khoác dài, để lộ ra chiếc áo choàng ở bên trong… Anh dừng bước, rồi lại ngồi xuống, sau đó nhìn Hạ Mộng Ngư bằng ánh mắt thích thú.
Hạ Mộng Ngư lấy di động ra bật camera trước, chỉnh lại tóc tai, tô thêm chút son, sau đó lại bỏ điện thoại vào túi. Cô quẳng cái áo khoác xuống đất, sau đó mở vạt áo choàng ra, để lộ nguyên bộ đồ lót ở bên trong.
Từ Tử Sung nhíu mày, có chút kinh ngạc, sau đó lại nhếch miệng nở một nụ cười cực kỳ hài lòng.
Bên trong chiếc áo choàng đỏ là bộ đồ lót kiểu cổ điển màu đen. Chiếc áo lót ren mỏng manh, thiết kế nửa ngực, bên dưới là chiếc quần lót kết hợp cùng đôi tất chân có đai đeo.
Hạ Mộng Ngư hất tóc, mở rộng vạt áo choàng, tạo một cái dáng thật gợi cảm. Từ Tử Sung lại đứng dậy, đang định đi đến thì thấy Hạ Mộng Ngư lại kéo vạt áo vào. Anh dừng bước, tiếp tục quan sát Hạ Mộng Ngư, chợt thấy cô nằm xuống, hất hất tóc, hơi kéo rộng cổ áo ra, nằm nghiêng hướng về phía cửa.
Suýt chút nữa Từ Tử Sung phì cười, nhưng anh vẫn nhịn được, anh quyết định chờ xem Hạ Mộng Ngư còn có thể mang đến cho anh bất ngờ gì.
Quả nhiên, Hạ Mộng Ngư lại ngồi dậy, thay đổi sang tư thế nằm sấp, hai cẳng chân giơ lên, đong đưa đôi bàn chân với đôi giày cao gót đỏ, một tay chống cằm, một tay cuốn lấy lọn tóc, cắn môi, tiếp tục nhìn ra cửa. Nhưng tư thế này không duy trì được lâu thì cô lại đổi. Cô cởi bỏ áo choàng, từ từ chạy ra lấy hai cái găng rồi lại thất thểu chạy về. Cô đeo găng vào, lắc đầu hất bỏ lọn tóc rơi xuống má, sau đó khua tay múa chân bắt chước mấy tư thế trong quyền anh, một tay đưa lên miệng, khẽ cắn cái găng, thay đổi liên tục mấy vẻ mặt khiêu gợi.
Từ Tử Sung cảm thấy Hạ Mộng Ngư quả thật là bảo bối của anh. Cuối cùng, anh không nhịn được nữa phải bật cười.
Tiếng cười này khiến Hạ Mộng Ngư giật mình, hoảng sợ nhìn về phía truyền đến âm thanh. Chỉ thấy một cái bóng đen lừ lừ đi ra từ khu dụng cụ, là Từ Tử Sung…
Hạ Mộng Ngư kinh hãi trợn tròn mắt, bình thường vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng, lần này cô còn không nói rõ ràng được, “Anh, anh, anh… Sao anh lại ở đây?”
“Anh vẫn ở đây.”
Hạ Mộng Ngư chỉ ra cửa, lại chỉ vào Từ Tử Sung và nói: “Không phải anh ra ngoài với vệ sĩ sao? Tên mắt to bảo em thế!”
“Anh bảo vệ sĩ đi rồi, anh biết em sắp đến, thế nên chờ em ở đây.”
Hạ Mộng Ngư như bị sét đánh, chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim phổi gần như nhào lộn đến nát luôn.
“Anh…ở đây bao lâu rồi?”, cô hỏi với ánh mắt trống rỗng.
“Ở đây suốt.”
“Từ lúc em vào là anh đã ở đây rồi?”
“Ừ.”
“Thế là anh thấy tất rồi?”
“Ừ.”, Từ Tử Sung nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được phải trêu cô, “Quá tuyệt.”
Hạ Mộng Ngư không ngờ lại nghe được cái câu “Quá tuyệt!” trong hoàn cảnh này, quả thật là xấu hổ đến mức chỉ muốn treo cổ tự vẫn ngay trên quyền đài. Cô ôm mặt định chạy ra lấy áo khoác, nhưng lúc này, Từ Tử Sung đã nhảy tót một cái lên quyền đài, ngăn Hạ Mộng Ngư lại.
“Em đi đâu đấy?”, Từ Tử Sung cố nhịn cười để hỏi.
“Anh đừng có nhìn em nữa.”, Hạ Mộng Ngư ngồi xổm xuống đất, bụm mặt, giọng như đang nức nở, “Kinh quá đi mất…”
Từ Tử Sung mỉm cười, “Ai nói là kinh chứ, vớ vẩn, rõ ràng là quá đáng yêu.”
Hạ Mộng Ngư đấm Từ Tử Sung một cái, mà Từ Tử Sung chỉ mỉm cười đón lấy, nụ cười càng đậm hơn, dáng vẻ khoái trá vô cùng.
“Còn cười nữa! Sao anh đểu thế chứ!”, Hạ Mộng Ngư phì phò nói: “Anh đứng đấy xem tuồng à? Coi em là con khỉ chứ gì?”
“Sao lại là con khỉ được?”, Từ Tử Sung ôm lấy Hạ Mộng Ngư, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, “Rõ ràng là một con mèo hoang.”
Đáng tiếc, giờ này Hạ Mộng Ngư hoàn toàn không có tâm trạng chửi nhau, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh ban nãy mình ưỡn ẹo tạo dáng.
Quá đáng sợ, thật sự là không có cách nào đối mặt với Từ Tử Sung được.
“Bọn mình đừng gặp lại nhau nữa.”
Hạ Mộng Ngư đỏ mặt xoay người định tìm áo khoác, lại bị Từ Tử Sung tóm eo lôi trở lại.
“Đi đâu?”, Từ Tử Sung tét một cái vào mông Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Nói linh tinh cái gì đấy, không được phép nói những câu như thế nữa.”
“Anh chỉ biết bắt nạt em thôi…”
Hạ Mộng Ngư ức đến phát khóc. Từ Tử Sung ôm cô, cố nhịn cười, “Anh còn chưa bắt đầu bắt nạt em đâu, giờ bắt đầu được không?”
Từ Tử Sung sán lại định hôn Hạ Mộng Ngư, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Không muốn.”, Hạ Mộng Ngư hờn dỗi nói.
“Em mặc thế này chạy đến đây, không phải là vì muốn tặng cho anh một món quà sao?”, Từ Tử Sung thu cánh tay lại rồi áp vào sát cô hơn, “Ngoan, đừng làm ầm lên nữa.”
Hạ Mộng Ngư cảm nhận được Từ Tử Sung đang bắt đầu hưng phấn rồi, nhưng hiện giờ cô hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
“Em đã nói rồi, không muốn.”
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư mà chẳng biết phải làm sao, bỗng nhiên anh cực kỳ hối hận. Vừa nãy đáng ra không nên trêu cô, để con thỏ tinh tức giận, giờ thành ra thịt đến mồm rồi còn không ăn được.
“Bảo bối nhà mình đáng yêu thế này, không đáng sợ chút nào, thích còn không kịp nữa là.”, Từ Tử Sung tiếp tục dỗ Hạ Mộng Ngư, nhẹ nhàng hôn lên làn da nhạy cảm của cô, “Thế này không phải càng đặc biệt hơn sao? Vui lắm… Ngoan…”
“Cơ mà, thế này không giống với những gì em nghĩ!”, Hạ Mộng Ngư gào lên: “Không nên giống thế này.”
“Thế thì phải thế nào?”
“Đáng lẽ ra anh phải nghĩ là em gặp nguy hiểm xong lao đến đây, sau đấy em mặc cái áo choàng anh tặng, dùng tư thế gợi cảm đứng giữa quyền đài đợi anh!… Sau đấy nữa, em sẽ nói với anh, “Bảo bối à, thích bất ngờ em tặng cho anh không?”… Đáng ra phải như thế mới đúng!”
Từ Tử Sung nghiêng đầu, thầm muốn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, chỉ sợ đến lúc ấy Britney của anh sẽ lại gây phiền toái cho anh. Anh nghiêm mặt, nhìn Hạ Mộng Ngư rồi bất đắc dĩ hỏi: “Thế thì để anh đi ra cửa, bọn mình làm lại một lần nữa, được không?”
“Không được! Anh cảm thấy em là đứa trẻ con sao? Làm lại lần nữa, mệt cho anh nghĩ ra cách đấy, cảnh tượng khó như thế mà anh có thể nhập vai được à?”
Từ Tử Sung lại không nhịn được phải phì cười.
Hạ Mộng Ngư đấm anh một cái rồi nói: “Không cho phép!”
Từ Tử Sung lập tức ngoan ngoãn thu lại nụ cười, không thể để bảo bối tức giận được, tức giận là miếng thịt thỏ đến miệng sẽ rơi mất.
“Thế em muốn anh phối hợp với em như thế nào mới được đây?”, Từ Tử Sung tiếp tục dỗ dành Hạ Mộng Ngư.
Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư có cảm giác vô cùng mệt óc. Cô cũng không biết phải thế nào nữa… Tại sao không ngoan ngoãn đến nhà hàng, tự dưng lại làm cái bất ngờ gì không biết? Là tại đồ ăn không ngon hay phong cảnh trên đường không đẹp nên mới chạy đến cái trung tâm này làm cái trò con bò này?
Từ Tử Sung thì đang sung huyết, dồn sức chờ thời cơ hoạt động. Hạ Mộng Ngư nhìn ra cái bộ dạng thèm đến nghiêm trọng của Từ Tử Sung thì chỉ có thể thở dài, “Haiz, tùy anh muốn thế nào cũng được.”
Anh vui là được rồi.
Từ Tử Sung biến sắc, anh bế bổng Hạ Mộng Ngư lên, sau đó đặt cô lên sợi dây thừng vây quanh quyền đài.
Hạ Mộng Ngư vội vàng tóm lấy sợi dây, thân mình chòng chành, cô cuống quýt giơ chân quắp lấy thắt lưng Từ Tử Sung, chỉ sợ bị ngã xuống. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Từ Tử Sung, cô biết chuyện mình nên sợ không phải là bị ngã hay không nữa. Bởi vì lúc này Từ Tử Sung hệt như một con sói đói, quả thật là đang chực chờ nuốt cô vào bụng. Tuy mỗi lần Từ Tử Sung đều có vẻ như chưa được thỏa mãn ham muốn, nhưng biểu hiện lần này còn rõ ràng hơn. Ánh mắt hoang dại một cách trắng trợn, khiến người ta có cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi là anh sẽ đánh mất lý trí.
“Bảo bối, em thật sự vô cùng gợi cảm.”, Từ Tử Sung nói bằng giọng khàn khàn.
Hạ Mộng Ngư nhướng mày, rốt cuộc đến hôm nay mới có cảm giác thành tựu.
“Thật à?”
“Ừ.”
“Thích không?”
“Thích.”
Hai mắt Từ Tử Sung đỏ au, cả người khô nóng. Hai bàn tay đang tóm lấy chân Hạ Mộng Ngư nóng như bàn ủi, thiêu rụi cô.
Hạ Mộng Ngư mân môi, một tay tóm lấy sợi dây thừng, một tay nâng mặt Từ Tử Sung lên. Cô ghé sát vào tai Từ Tử Sung, nhẹ nhàng thổi một hơi, rồi cất giọng đầy khiêu khích.
“Gọi tên em!”
“Hạ Mộng Ngư.”
“Gì nữa?”
“Con thỏ tinh của anh…”
Giọng Từ Tử Sung ngày càng trầm, ngày càng khàn.
“Bảo bối của anh…. Mo Cuishle.”
Tình yêu của anh, máu thịt của anh.
…
Từ trong trung tâm truyền ra tiếng rên trầm thấp cùng tiếng thét lanh lảnh. Đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa liếc nhau một cái, sau đó lấy thuốc lá ra chia nhau rồi yên lặng đi ra xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook