Từ Tang mặc một chiếc áo khoác da đen, bên dưới là chiếc quần đùi để lộ ra cả đôi chân dài, giống hệt hồi mười bảy mười tám tuổi, vẫn là con bé không khoe chân thì không chịu nổi ấy, trên chân là đôi bốt ngắn, cổ đeo một chiếc máy ảnh.

Vừa nhìn thấy Hạ Mộng Ngư, Từ Tang liền nhảy cẫng lên, “Hạ Mộng Ngư, mày thay đổi nhiều quá!”

“Từ Tang, mày cũng thay đổi nhiều. Sao lại ngầu thế này, còn đâu cái vẻ õng ẹo ngày xưa nữa!”

Cả người Từ Tang toát lên một vẻ cực ngầu, tuy vẫn là gương mặt xinh đẹp đó, nhưng trông chín chắn lại phóng khoáng vô cùng. Trước đây cô nàng hay tỏ vẻ nũng nịu, giờ thì lại khác hẳn.

“Mày thay đổi mới nhiều đây này! Vừa nãy suýt nữa tao không nhận ra đấy. Ha ha, cũng may là ánh mắt mày không thay đổi.”, Từ Tang nói.

Hai người nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu phấn khích hò hét. Rõ ràng đều đã gần ba mươi rồi, vậy mà vừa gặp lại nhau là lại nhảy nhót như mấy đứa con gái thời kỳ nổi loạn. Đến khi nhân viên của cửa tiệm đi vào, hai người mới nghiêm túc trở lại, ngồi xuống với dáng vẻ của những “lady” trưởng thành, nhưng vẫn không thôi trộm nháy mắt với nhau.

Đợi đám nhân viên đi, Hạ Mộng Ngư và Từ Tang lại bắt đầu chuyện trò rôm rả.

“Từ Tử Sung này cũng thật là…”, Hạ Mộng Ngư nén giận, “Sao anh ấy không nói trước với tao một tiếng, hẹn mày đến tiệm áo cưới trước làm cái gì? Báo hại bọn mình chẳng được nói chuyện thoải mái.”

“Từ Tử Sung á?”, Từ Tang trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Chồng sắp cưới của mày là Từ Tử Sung ư?”

“Mày không biết à?”

Từ Tang lắc đầu, “Hai đứa mày tài thật đấy, mười năm rồi mà vẫn ở bên nhau. Haiz, tao còn đang tưởng chồng mày là thằng trọc phú nào cơ. Wow, anh họ tao làm ăn phát đạt thật đấy… Không hổ là học thần với học bá, đời nở hoa đến độ này cơ.”

“Mày không biết là Từ Tử Sung tìm mày, thế sao mày lại đến đây?”

Nhắc đến chuyện này, Từ Tang liền tỏ ra khinh khỉnh, “Thật sự là một lời khó nói hết. Lúc đấy tao đang ở nhà chỉnh ảnh, không biết thế nào lại có mấy gã mặc áo đen như một đám xã hội đen trong phim xuất hiện trước cửa nhà tao, sau đó mời tao sang Mĩ chụp ảnh.”

Hạ Mộng Ngư cũng kinh ngạc hệt như Từ Tang. Sao Từ Tử Sung vẫn thích màu mè như thế, trước mặt bạn cũ mà cũng không bớt bớt đi chút nào.

“À này, đợi đã…”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi: “Chụp ảnh, ảnh gì cơ? Giờ mày là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp à?”

Lúc nãy, nhìn thấy chiếc máy ảnh đeo trên cổ Từ Tang, Hạ Mộng Ngư đã thấy ngờ ngợ rồi.

“Ừ.”

“Uôi, siêu thế! Cho tao xem ảnh mày chụp cái nào!”

Từ Tang lập tức cho Hạ Mộng Ngư xem những tác phẩm của mình lưu trong điện thoại, vừa chuyển ảnh vừa giải thích.

“Tao chuyên chụp người, nhưng mảng này không mấy phát triển trong nước, cũng không kiếm được nhiều, thế nên đành chuyển sang chụp cho các ngôi sao, hì, hết cách, phải kiếm tiền nuôi thân mà. Có điều, nếu có cơ hội, tao muốn đi một vòng Trung Quốc, chụp cảnh sinh hoạt của mọi người.”

Tuy Hạ Mộng Ngư không hiểu về nhiếp ảnh, nhưng cô cảm thấy gu thưởng thức của mình lại rất tốt, thật lòng, cô thấy ảnh Từ Tang chụp rất tốt. Mỗi bức đều tràn ngập sự vui vẻ. Dù chụp một người bán cá rong bên lề đường thì cũng toát lên vẻ hạnh phúc, giống như con người cô ấy, lạc quan như không có gì phải bận tâm.

Hạ Mộng Ngư chuyển sang xem những tấm hình cô nàng chụp cho các minh tinh, xem xong, cô không khỏi ngỡ ngàng, “Đây chẳng phải là mấy sao nữ đang nổi ư?”

Từ Tang tỏ vẻ đắc ý, “Mày yên tâm, lễ cưới của mày với anh họ, tao cam đoan sẽ chụp cho mày đẹp hơn cả đám minh tinh đấy.”

Hạ Mộng Ngư thầm cảm thán trong lòng, trước đây lúc thấy Từ Tang chụp ảnh đã thấy không giống người bình thường rồi, nhưng cô không ngờ Từ Tang lại trở thành nhiếp ảnh gia thật.

“Có phải hiện giờ mày là nhiếp ảnh gia rất siêu không?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.

“Hi hi, cũng được.”, Từ Tang hất tóc, “Chỉ trong top ba của cả nước thôi.”

“Wow, siêu quá!”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm, “Mày siêu như thế, sao Từ Tử Sung vừa mời một cái là mày đã đi rồi?”

“Tao vốn không muốn đi đâu, muốn hẹn tao là phải xếp số đấy. Nhưng mày có biết hắn làm thế nào không?”, Từ Tang lắc đầu, “Đúng là quá đáng, làm tao không thể từ chối nổi.”

“Làm như thế nào?”

“Cho tao một vali tiền!… Ha ha, con người tao phú quý năng dâm*, thế nên tao đi ngay lập tức. Không ngờ lại gặp được mày. Haiz, vui quá đi mất.”

*Nói ngược với câu của Khổng Tử: “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” – “Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo đói không thể lay chuyển, quyền uy không thể khuất phục”

Hạ Mộng Ngư cười, “Nhà mày mà lại thiếu chút tiền ấy sao?”

Trong trí nhớ của cô, Từ Tang là một nàng tiểu thư, nhà cô nàng không thiếu tiền, sao cô nàng lại có thể bị lung lay vì tiền chứ.

“Thiếu chứ! Giờ không giống trước nữa rồi, tao phải một tay nuôi cả nhà.”, giọng của Từ Tang thoáng nhỏ lại, “Mấy năm trước bố mẹ tao phá sản, giờ cả nhà tao đều dựa vào tao hết. Haiz, đúng là không biết vất vả vì ai nữa, bận bịu cả đời, cuối cùng lại thành công dã tràng.”

Từ Tang kể chuyện của cô trong mấy năm qua cho Hạ Mộng Ngư nghe.

Sau kì thi Đại học, Từ Tang sang Anh du học, cô nàng lêu lổng với đám bạn xấu ở đó hai năm ròng, không học hành tử tế, đến một câu tiếng Anh cũng nói lộn xộn, cả ngày chỉ mải chơi. Cô nàng định bụng chạy được cái bằng vớ vẩn rồi về nước cưới một thằng con nhà môn đăng hộ đối, sau đó cứ thế sống hết đời. Không ngờ chuyện kinh doanh của bố mẹ cô gặp trục trặc, đầu tư thất bại, sau đó phá sản. Tuy con lạc đà gầy vẫn hơn một con ngựa béo, gia đình cô vẫn ổn hơn nhiều gia đình bình thường khác, nhưng đám bạn trong giới có tiền không chơi cùng Từ Tang nữa, chuyện cưới xin với một thằng “phú nhị đại” là không còn khả năng.  Để nuôi bản thân, Từ Tang đành phải đi làm. Không ngờ sau nhiều năm ăn chơi xa xỉ, cô đã luyện ra được cảm giác vô cùng mẫn tuệ, hơn nữa cô lại được trời ban cho khả năng chụp ảnh, lơ ngơ thế nào lại làm một nhiếp ảnh gia.

Lăn lộn mấy năm, từ vô danh tiểu tốt, cô dần có được chút danh tiếng trong nước. Sau này, nhờ lọt vào mắt thưởng thức của chủ biên một tạp chí kia, cô dần bộc lộ tài năng, bắt đầu chụp ảnh bìa cho tạp chí, cũng có rất nhiều ngôi sao nhờ cô chụp cho. Có thể nói, khoảng hai năm trở lại đây, Từ Tang trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước.

“Thời gian bố mẹ tao mới phá sản, tao cảm giác mọi thứ cực kỳ mờ mịt, thậm chí tao còn nghĩ cứ cưới quách cái ông già theo đuổi tao đi cho xong. Nhưng cuối cùng, tao lại nhớ đến lời mày nói với tao hồi cấp Ba.”

“Tao nói gì cơ?”

Hồi cấp Ba, Hạ Mộng Ngư nói rất nhiều câu vớ vẩn, giờ chẳng nhớ nổi mình đã từng nói gì nữa.

“Mày nói, không nhất định phải sống như những người khác, phải sống là chính mình. Mày còn nói, chắc chắn tao sẽ trở thành một người cực kỳ lấp lánh. Lúc đấy tao nghĩ, hẳn là Hạ Mộng Ngư đang nỗ lực để trở thành người mà nó muốn, nếu một ngày nào đó hai đứa gặp lại nhau trên đường, mình sẽ thế nào? Sẽ thoải mái chạy đến ôm mày một cái, hay xấu hổ xoay người bỏ đi? Tao không muốn lúc gặp lại mày mà không có mặt mũi nào để nói chuyện, thế nên tao nhất định phải sống tốt.”

“Dừng, dừng, dừng.”, Hạ Mộng Ngư ngăn Từ Tang lại, “Mày đừng nói nữa, nói nữa tao khóc mất.”

Từ Tang cũng nhìn Hạ Mộng Ngư, hai người đều nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của nhau, lại không nhịn được cười xì một tiếng.

Còn nhớ mùa hè mười năm trước, mấy cô nàng cùng nhau nằm trên sân thượng ngắm sao. Khi đó, nỗi muộn phiền duy nhất của họ là người mình thích không thích mình, nỗi quẫn bách lớn nhất chỉ là bị mất thể diện trước mặt người khác, chuyện để tâm nhất là người khác thấy mình thế nào. Khi đó, không son phấn điểm trang, chỉ mặc bộ đồng phục lếch thếch. Khi đó, khóe mắt của mấy cô nàng vẫn chưa hằn dấu vết tháng năm, giấc mộng còn chưa tan biến, tình yêu còn chưa bị phụ bạc, và vẫn đong đầy niềm tin vào một tương lai tươi đẹp. Niềm vui và nỗi buồn chỉ đơn giản, thậm chí là nông cạn đến vậy.

Thoải mái yêu ghét, dám yêu dám hận.

Mười năm sau, rốt cuộc họ đã hiểu về thế giới bên ngoài, đã hiểu một mặt chân thực của cuộc sống, đã trải qua nỗi đau tan nát cõi lòng. Họ từng khóc thầm suốt cả đêm dài, từng ngẩn ngơ đứng giữa con phố lạnh buốt, từng một mình uống rượu, từng hoài nghi liệu con người trước kia của mình có phải đã biến mất rồi không.

Nhưng giờ phút này, khi gặp lại nhau, hình ảnh những cô gái ấy chưa bao giờ rời xa. Trái tim nóng hổi của những cô gái khi ấy không cần có nữa, nhưng cũng chưa từng biến mất, mà đã được cất giữ cho nhau mãi mãi.

Hai người lau nước mắt rồi đều cười vì sự ngốc nghếch của nhau.

“Thôi, đừng nói nữa.”, Hạ Mộng Ngư ghé lại gần Từ Tang rồi nhỏ giọng hỏi: “Mày có biết lúc làm ở khách sạn tao gặp được ai không?”

“Ai?”

“Bạch Phi Nhi.”

Vừa nhắc đến mấy chuyện thị phi là đám con gái lập tức nổi tính bà tám.

Quả nhiên, hai mắt Từ Tang sáng lên, “Trời ơi, là con bitch kia á? Tao biết nó! Nó cũng sang Anh du học. Hình như bố nó kinh doanh càng ngày càng phát đạt. Cái khách sạn bảy sao đấy, bố nó cũng tham gia đầu tư đấy.”. Nói xong, Từ Tang lại tỏ ra khinh thường, “Chịu không nổi con bé đấy. Đi ra ngoài, nó cứ làm như nó là thiên kim tiểu thư của cái khách sạn đấy không bằng, nhưng căn bản là không phải, chẳng qua bố nó có được một ít cổ phần lẻ thôi ấy.”

Không gì có thể giúp tăng tình cảm giữa đám con gái bằng việc ngồi nói xấu người khác. Hai cô nàng tán gẫu về Bạch Phi Nhi mãi không thôi.

Hạ Mộng Ngư và Từ Tang nói hết chuyện về Bạch Phi Nhi rồi lại đến đám bạn học cũ, vừa uống champagne cửa tiệm cung cấp vừa tán phét vui quên trời đất. Cho đến khi nhân viên của cửa tiệm vào nhắc nhở, hỏi có muốn chọn áo cưới không thì hai người mới dừng lại.

“Chọn chứ!”, Từ Tang uống một hơi hết ly champagne rồi đứng dậy, “Nhất định phải chọn được một chiếc đẹp nhất.”

Lúc hai người đi ra khỏi tiệm áo cưới, xe do Từ Tử Sung gọi đến đã chờ sẵn ở cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Hạ Mộng Ngư hỏi vệ sĩ, anh ta liền nói Từ Tử Sung đang đợi cô ở chỗ khác. Vốn dĩ Hạ Mộng Ngư muốn ăn cơm cùng Từ Tang, nhưng trước mặt có hai chiếc xe, rõ ràng là Từ Tử Sung không định cho cô tiếp tục ôn chuyện với Từ Tang mà muốn hai cô mỗi người một ngả.

“Thôi, bọn mình buôn đến tận trưa thế này là được rồi, tao không thể chiếm mày mãi được. Hẹn ngày mai nhé?”, Từ Tang cũng rất biết điều.

“Được, trưa mai ba bọn mình cùng ăn cơm.”

“Wow, háo hức quá, không biết anh họ giờ trông như thế nào…”

Hạ Mộng Ngư câm nín, có lẽ Từ Tử Sung của hiện tại sẽ tặng cho Từ Tang một bất ngờ cực lớn, hơn nữa còn là bất ngờ  một lời không nói hết. Có điều, cô không nói gì cả, cô quyết định để Từ Tang tự đánh giá.

Hai người lên hai xe. Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới hỏi Từ Tử Sung đi đâu, tại sao không đến đón cô.

“Anh Từ đi tập boxing, lát nữa anh ấy sẽ đến nhà hàng gặp cô.”

“Tập boxing?”, Hạ Mộng Ngư vội vàng hỏi: “Hiện giờ anh ấy vẫn đi đấu quyền anh sao?”

“Tuy anh Từ không còn thi đấu nữa nhưng tuần nào cũng vẫn rút ra chút thời gian để tập. Cả ở đây lẫn trong nước đều có trung tâm quyền anh do anh ấy mở.”

Hạ Mộng Ngư hiểu ra, lại chợt nghĩ đến một chuyện.

“Anh đưa tôi về biệt thự trước đã.”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Nhưng anh Từ đã đặt bàn lúc bảy giờ rồi…”

“Anh ấy quyết định hay tôi?, Hạ Mộng Ngư cau mày nói, “Mau quay lại đi, tôi lấy một thứ này sau đó anh đưa tôi đến chỗ sếp Từ của anh tập. Mau, mau, mau.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương