*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Mộng Ngư ngồi xổm sau cửa bếp than thở. Vừa rồi, cô bị Golden chửi tung mặt, đây cũng đã là lần thứ ba của tháng này cô bị Golden đuổi ra sau bếp rồi.

Haiz, bếp trưởng Golden quả là một tên đại ác ma. Bếp của ông ta thật sự là căn bếp địa ngục trong truyền thuyết.

Cánh cửa bếp mở ra, một tràng những tiếng “fuck” điên cuồng tuôn trào, đích thực là bếp trưởng Golden đang gào thét bên trong. Cái đặc biệt của Golden chính là vừa nấu ăn vừa chửi bới, làm một món ăn mà có thể chửi đến ba trăm lần từ “fuck”…

Cho đến khi cửa sau của gian bếp đóng lại, lỗ tai Hạ Mộng Ngư mới không bị tra tấn.

Cùng tâm trạng, Lộ Sâm cũng cởi mũ ra rồi ngồi xổm xuống cạnh Hạ Mộng Ngư. Hai người liếc nhau, trao đổi ánh mắt đầy đồng cảm.

Lộ Sâm và Hạ Mộng Ngư đều là những đầu bếp có căn bếp riêng của mình, nhưng hiện tại đều đang làm một nhân viên quèn trong bếp của Golden. Đơn giản là vì, với mọi đầu bếp, Golden tồn tại như một vị thần vậy.

Khách sạn bảy sao này, để tạo được tiếng vang cho mình, không chỉ bỏ ra một số tiền lớn mà còn phải tận dụng rất nhiều mối quan hệ, bao nhiêu cực khổ mới mời được vị đầu bếp đứng top ba thế giới này về, chỉ để điều hành căn bếp của nhà hàng Trung Quốc đẳng cấp ba sao Michelin.

Rất nhiều đầu bếp có tiếng trong thành phố đều vì mến mộ danh tiếng của ông ta mà đến, bởi đối với bất kỳ đầu bếp nào, có thể học bên cạnh Golden đã là cơ hội ngàn năm có một rồi, thế nên dù chỉ được nhặt rau, rửa bát thôi, thì mọi người vẫn muốn ở lại đây.

Hạ Mộng Ngư không chút do dự giao bếp của mình cho phía đối tác, sau đó ngầm nhờ nhiều mối quan hệ mới có được cơ hội vào bếp của Golden. Nào biết đâu rằng, những ngày tháng bên cạnh Golden thật quá gian nan.

“Cô còn đỡ, ông già đấy còn mắng cô ít đấy.”, Lộ Sâm thở dài, “Tôi là đàn ông mà vừa nãy còn bị lão chửi cho suýt khóc…”

“Ông ta cũng đuổi tôi ra ngoài đây này, bảo tôi trong vòng một tiếng không được phép xuất hiện trước mặt ông ta.”

“Thích thật đấy, hâm mộ cô ghê, ông ta bảo tôi ra ngoài rồi năm phút sau quay lại.”

Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, “Thế thì anh nên vào rồi đấy…”

Lộ Sâm để lộ ra vẻ mặt như đưa đám, anh ta đứng dậy rồi đẩy cửa đi vào. Một tràng “fuck” lại trào ra, khiến Hạ Mộng Ngư suýt nữa ngã lăn ra đất.

Còn bốn mươi lăm phút nữa mới phải vào, Hạ Mộng Ngư quyết định ra ngoài đi dạo. Ở trong bếp của Golden lâu, kiểu gì cũng dễ mắc bệnh trầm cảm, cô cực kỳ cần phải hít thở không khí.

Lúc này đúng giờ ăn trưa, nhà hàng đang cực kỳ đông khách.

Nhà hàng này dạo gần đây luôn là địa điểm đông khách nhất thành phố, muốn vào ăn phải đặt chỗ trước cả tháng. Mỗi ngày, lượt khách đến chờ lúc nào cũng xếp thành hàng dài.

Người Trung Quốc vẫn luôn có một tình yêu cuồng nhiệt với ăn uống như thế, gần như một mối tình khắc sâu tận xương tủy.

Cô nàng lễ tân Lucia luôn đeo bộ mặt kiêu kỳ như thế. Có thể nói, hiện tại, cô nàng là người có quyền lực nhất thành phố này, bởi vì chỉ có cô nàng mới quyết định được việc bạn có được chỗ ngồi đẹp trong nhà hàng này hay không.

Hạ Mộng Ngư có quan hệ khá tốt với Lucia, bởi vì chỉ Hạ Mộng Ngư mới biết tên thật của cô nàng là Lý Đông Mai, thế nên Lucia mới gọi Hạ Mộng Ngư là bà cô của mình.

Đang lúc không có chỗ ngồi trống nào để xếp khách, Lucia liền chạy đến chỗ Hạ Mộng Ngư buôn chuyện.

“Bà lại bị Golden đuổi ra ngoài à?”

Hạ Mộng Ngư mếu máo gật đầu.

“Lão đối xử với bà thế này rõ là yêu cho roi cho vọt đấy!”

Hạ Mộng Ngư thở dài, “Sớm biết làm đầu bếp khó thế này, ngày xưa chẳng thà tôi thi vào khoa tài chính của Thanh Hoa… Nói không chừng, bây giờ, cái khách sạn này lại do tôi mở cũng nên…”

Lucia trợn mắt. Cô nàng Hạ Mộng Ngư này, chỗ nào cũng không tệ, ngoại hình xinh xắn, tính cách tốt, chỉ có cái tật là hay khoác lác, cứ luôn miệng nói năm đó thi đại học mình đỗ thủ khoa. Hơn nữa, câu chuyện cũ của cô nàng này cũng vô cùng ly kỳ. Cái gì mà, vốn dĩ định thi Thanh Hoa, nhưng vì có mâu thuẫn với bố mẹ nên tức giận không chọn Thanh Hoa nữa, mà lén lút điền nguyện vọng vào một trường nghề hạng ba, sau đó đã bị bố mẹ tống cổ khỏi nhà, sau khi thi đại học liền sang Pháp học làm đầu bếp.

Nói thật, Lucia cũng tự nhận mình là đứa con gái thích chém gió, nhưng so sánh với Hạ Mộng Ngư, cô nàng vẫn cảm thấy mình thua.

Thi đỗ thủ khoa? Xí, sao không chém là thi được điểm tuyệt đối đi? Có bản lĩnh đỗ Thanh Hoa, ai lại đi làm đầu bếp.

Lucia lười phản bác lại Hạ Mộng Ngư, cô nàng cứ nhìn đồng hồ, sau đó lại ngó vào nhà hàng, cũng không biết đang chờ mong cái gì nữa.

“Nhìn cái gì đấy?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.

“Bà không biết à?”, Lucia trợn tròn mắt, “Tất cả đám nữ phục vụ, nữ quản lý, nữ lễ tân, ngày nào cũng chỉ chờ mong mỗi giờ này thôi!”

“Tại sao?”, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc hỏi: “Sao tôi lại không biết nhỉ?…”

“Xời, mấy hôm trước, tầng cao nhất của khách sạn đón một vị khách.”, Lucia tỏ vẻ thần bí, “Đúng là ngợp trời mùi vị đàn ông!”

Hạ Mộng Ngư không nén được cảm giác khinh bỉ, đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn hám trai như thế, chỉ có bọn con gái mới lớn mới làm ra cái vẻ đó thôi.

Có điều, ở tầng cao nhất của khách sạn thì đều là người có tiền. Nhân viên khách sạn đa phần là người trẻ tuổi, động lòng với những vị khách có tiền cũng không có gì là lạ.

“Bà quên quy định của khách sạn rồi à?”, Hạ Mộng Ngư tốt bụng nhắc nhở Lucia, “Ngày trước đã có người bị đuổi việc rồi đấy, bà cẩn thận. Đàn ông là nhất thời, công việc mới là mãi mãi.”

“Ôi trời, anh chàng đấy không tầm thường đâu, cả đám này chỉ đơn thuần là muốn ngắm anh ta một chút thôi, không có suy nghĩ khác đâu, mà nếu có suy nghĩ khác thật thì cũng không dám hành động.”

“Sao, đẹp trai lắm à?”

“Anh ta tuyệt đối không phải là kiểu mà chỉ có thể dùng một từ đẹp trai để miêu tả đâu, mà phải là man điên đảo luôn!”, Lucia nói.

Hạ Mộng Ngư khinh thường cười khẩy, “Phù phiếm.”

“Không nói quá đâu. Anh ta chỉ cần xuất hiện thôi là lập tức có cảm giác uy phong đến nỗi ma quỷ còn phải nhường đường ấy. Thật sự rất khó hình dung… Lát nữa bà nhìn sẽ biết, ngày nào anh ta cũng xuống ăn đúng vào giờ này.”

Nói như vậy thì Hạ Mộng Ngư cũng có chút tò mò thật. Cô không hám trai đẹp, chỉ thích trai manly, từ hồi mười mấy tuổi đã định hình gu thẩm mỹ đó rồi, bao nhiêu năm vẫn không đổi.

“Dáng người thế nào?”, hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng rực lên, cô cười hỏi: “Có cơ bắp không?”

Lucia giơ lên hẳn hai ngón cái, còn lắc lư đầu, “Phải gọi là cực kỳ gợi cảm, bằng không sao có thể nói là man điên đảo được. Nhìn một cái là đã ướt rồi, được chưa?”

Thế thì kinh quá. Kiếm đâu ra loại người như thế.

“Anh ta làm gì đấy?”

“Không biết, thần bí lắm, hình như là làm đầu tư thì phải.”, Lucia ghé lại gần Hạ Mộng Ngư rồi nhỏ giọng nói: “Có điều, bọn tôi nghi anh ta là thủ lĩnh của một tổ chức tội phạm. Bà biết đấy, khách sạn mình, loại khách nào mà chả có.”

Hạ Mộng Ngư kiềm chế cảm xúc, trí tưởng tượng của cô nàng Lucia này phong phú quá.

“Còn có người nói anh ta là trùm buôn ma túy nữa cơ… Bà đừng có mà không tin, sát khí quanh anh ta nặng lắm, thỉnh thoảng khiến người khác nhìn mà sởn tóc gáy đấy.”

“Thế mà bà còn thích?”

“Con gái mà, thích đàn ông nguy hiểm chứ sao.”, Lucia ngoảnh đầu, bỗng nhiên hai mắt sáng lên. Cô nàng kéo tay Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Đến rồi, đến rồi! Anh ta sắp đến rồi!”

Hạ Mộng Ngư đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đi vào theo sau cậu bồi bàn.

Thân hình của người đó đúng là rất đẹp, mặc âu phục mà vẫn không giấu được những đường cong nhô lên, vô cùng gợi cảm. Diện mạo cũng khá đẹp trai, vẻ mặt nghiêm nghị đúng là mang theo vài phần sát khí, chính là kiểu mà người đi đường không dám dây vào. Có điều, còn cách ngưỡng man điên đảo rất xa.

Hạ Mộng Ngư cũng có thể hiểu, cao như vậy là đã đủ hấp dẫn người khác rồi, khiến đám nhân viên nữ điên cuồng thì cũng bình thường. Nếu cô không phải người từng trải, e là cũng hưng phấn hệt như họ.

“Đây là anh chàng manly mà bà bảo á, cũng tạm được.”, Hạ Mộng Ngư híp mắt nói: “Nhưng mà diện mạo thì không phải là loại tôi thích, mắt quá to, đẹp trai thì đẹp trai nhưng vẫn thiếu một chút mùi vị.”

“Ôi giời, không phải là anh mắt to kia đâu, đấy chỉ là vệ sĩ của anh chàng kia thôi!”, Lucia nói: “Người đi đằng sau kia kìa!”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, quả nhiên, sau anh chàng mắt to, lại có một người khác đi vào. Là một anh chàng da đen.

“Bà thích mấy anh da đen à?…”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc nói: “Tuy rằng chúng ta không kỳ thị chủng tộc, nhưng không ngờ bà có gu như thế đấy.”

“Không phải, không phải, đấy cũng chỉ là vệ sĩ thôi! Anh ta đi ngay sau kia kìa!”

Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống làm tinh thần sa sút, ba tiếng trống là dũng khí khô kiệt. Hạ Mộng Ngư hết còn thấy hứng thú với anh chàng manly kia rồi. Cô nhìn đồng hồ, thời gian bị triệu tập gần đến rồi. Golden bảo cô cút xéo đi một tiếng thì sẽ là một tiếng, không thể nhiều hơn một phút, cũng không thể ít hơn một phút được. Hạ Mộng Ngư uể oải đứng thẳng dậy, “Tôi về bếp đây, bà cứ từ từ ngắm đi…”

“Đừng!”

Lucia tóm lấy Hạ Mộng Ngư, giọng nói đầy vẻ kích động, “Anh ta kia kìa, đến rồi!”

Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ đưa mắt nhìn ra cửa…

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đi vào. Tuy rằng ăn vận rất tùy ý, nhưng từ anh ta lại toát ra cái uy thế thật sự của một ông chủ. Người đàn ông này cao lớn cường tráng, cường tráng hơn hẳn những người đàn ông bình thường, cả người tản ra nét quyến rũ đầy mê hoặc. Người đó vừa xuất hiện, cả nhà hàng dường như yên lặng hẳn, tất cả mọi người đều bất giác nhỏ tiếng lại, bởi người đàn ông đó không cần làm gì cũng vẫn có thể thu hút mọi sự chú ý.

Ánh mắt của Hạ Mộng Ngư bị hút vào cánh tay của anh ta trước tiên. Có lẽ do trời nóng, anh ta xắn tay áo lên tận khuỷu tay, để lộ ra hình xăm bên cánh tay phải.

Hạ Mộng Ngư nhận ra nhân vật trên hình xăm đó.  Thần Pan* xấu xí, sừng dê đuôi cá, diện mạo xấu xí dữ tợn. Phía sau Pan là hồ nước tối om, trông như một cái động âm u hun hút có thể hút trọn mọi sinh mệnh, giữa hai cái sừng dê là một con mắt hung  ác. Chỉ riêng hình xăm này thôi đã toát lên vẻ tà ác rồi, cũng khó trách Lucia nghi ngờ anh ta là trùm buôn thuốc phiện…

Hạ Mộng Ngư thu ánh mắt khỏi hình xăm, trong lòng bắt đầu tò mò về người này, thế nên mới ngẩng lên đánh giá anh ta. Có điều, lúc nhìn thấy khuôn mặt đó, cô hoàn toàn kinh hãi… Anh ta có một gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

“Đệt mợ.”, Hạ Mộng Ngư trợn mắt nói.

“Tôi không nói sai đấy chứ, không nói quá tí nào đúng không?”, thấy Hạ Mộng Ngư không chớp nổi mắt, Lucia kích động nói: “Có phải là man điên đảo không nào?”

“Fuck…”, Hạ Mộng Ngư tiếp tục chửi.

“Anh ta tên là gì?”, Hạ Mộng Ngư ngơ ngác hỏi.

Lucia cảm thấy chắc là Hạ Mộng Ngư đã bị chinh phục rồi, “Không biết, chỉ biết là họ Từ, mọi người đều gọi là anh Từ.”

“Anh ta là bạn trai tôi đấy!”, Hạ Mộng Ngư nói: “Chính là bạn trai tôi kể với bà ấy!”

Lucia nhếch mép. Đừng nhìn hiện giờ Hạ Mộng Ngư mặc đồng phục đầu bếp, nếu cô mà thay quần áo thì cũng là một cô nàng yêu tinh đấy, thế nên bình thường có rất nhiều người theo đuổi. Có điều, cô vẫn luôn lấy người bạn trai yêu nhau mười năm ra để từ chối người khác. Nhưng nói thật, tất cả mọi người đều không tin, vì chưa bao giờ họ thấy Hạ Mộng Ngư gọi điện cho anh bạn trai kìa, thậm chí là gửi tin nhắn. Có người hỏi Hạ Mộng Ngư, cô liền nói, cô và bạn trai đã mười năm rồi không liên lạc.

“Thế mà còn gọi là bạn trai?”

“Tuy không liên lạc, nhưng lúc trước bọn tôi chưa từng nói chia tay.”

“Một tuần không liên lạc là auto chia tay được chưa?”

“Bọn tôi không thế.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Mộng Ngư đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ số thông minh thì quá thấp… Đúng là một cô bé đáng thương.

Lucia nhất thời không còn lời nào để nói, cô nàng cười lạnh hai tiếng rồi châm chọc: “Anh ta là bạn trai bà? Thế thì anh ta là chồng tôi đấy…”

***

P/s: Xin lỗi mọi người, ngay từ đầu mình không tra cứu kĩ, giờ mới phát hiện ra mình sai. Ở ngay chương 2 đã có chi tiết, Từ Tử Sung lấy tên là Mục Thần Phan Ân. Nhưng thật ra phải là thần Pan, một vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Chương hôm nay mình đã sửa rồi nhé. Mình sẽ tìm lại các chương trước để sửa.

than pan

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương