Hạ Mộng Ngư cảm thấy lịch sử quả như một vòng quay, lăn tới phía trước rồi lại quay về chỗ cũ. Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, mà cũng chỉ là chuyện mấy tháng trước mà thôi, hai cô nàng hoa khôi của cái trường này đều đến tìm Từ Tử Sung.

Số đào hoa của Từ Tử Sung này được đấy!

Nhưng Hạ Mộng Ngư chỉ cần liếc mắt nhìn cô nàng Bạch Phi Nhi này một cái là biết cô nàng sẽ không thể trở thành bạn với cô. Từ Tang bề ngoài thích ăn diện nhưng tâm hồn lại rất đơn thuần, sống cởi mở, cực kỳ bình dị, gần gũi. Cô nàng Bạch Phi Nhi này thì không, cái vẻ cao quý thanh cao của cô nàng không phải giả, nhưng cái vẻ hiền lành dịu ngoan thì đích thị là giả. Trong đáy mắt của cô nàng này có một vẻ kiêu sa không ai bì nổi, nhưng đó lại là một vẻ ngạo mạn thâm căn cố đế. Hạ Mộng Ngư đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt kiểu như vậy, dù sao thì bố cô cũng loanh quanh trong giới công chức, từ nhỏ cô đã được gặp không ít dạng người, bởi thế cô rất mẫn cảm với ánh mắt đó.

Người như vậy, thật ra chẳng biết đến những đau khổ ở đời này. Mà người chưa từng chịu khổ thì gần như rất khó có thể cảm thông được cho nỗi khổ của người khác, cho nên, dù họ có nhỏ lệ đầy vẻ thương xót, dù họ có quyên góp bao nhiêu tiền cho các loại quỹ từ thiện đi chăng nữa, thì họ vẫn là những kẻ lạnh lùng vô tình.

Có người máu nóng, nhưng cũng có người từ nhỏ đã máu lạnh.

“Bọn mình có thể tâm sự không ạ?”, Bạch Phi Nhi hỏi Từ Tử Sung.

Sau đó, bốn người trong lớp chẳng ai để ý đến cô nàng.

Phạm Tiểu Kiều hí hửng đợi xem kịch hay. Mạnh Huy định nói nhưng lại bị Phạm Tiểu Kiều lườm cho một cái, sợ quá, cậu ta mím chặt miệng lại. Đành chịu thôi, Phạm Tiểu Kiều là bà cô của cậu ta mà.

Từ Tử Sung phát hiện ra tâm trạng Hạ Mộng Ngư càng không tốt, trong lòng cậu chỉ có Hạ Mộng Ngư, thế nên chẳng buồn quay đầu ra. Mọi sự chú ý của cậu đều dồn lên nhất cử nhất động của Hạ Mộng Ngư, căn bản là cậu không nghe thấy câu Bạch Phi Nhi nói. Nhưng kể cả có nghe được, Từ Tử Sung cũng sẽ không để ý, mà cũng không muốn để ý. Cậu không có chút lòng ham hư vinh thế đâu.

“Đừng quét nữa, mình có chuyện muốn nói với cậu.”, Từ Tử Sung nói với Hạ Mộng Ngư, tay giật lấy cái chổi của cô.

Hạ Mộng Ngư vẫn không nói gì, chỉ giằng lại cái chổi rồi quét lớp tiếp.

Cô hoa hậu mới nhậm chức bị quẳng sang một bên nhưng không hề thấy xấu hổ, cô nàng không phải là loại mới một chút khó khăn đã không chịu nổi, chỉ có người mỏng manh mới uất ức vì bị phớt lờ thôi. Loại người đầy tự tin như Bạch Phi Nhi căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác, thế nên đương nhiên cô nàng cũng sẽ không cảm thấy khó chịu vì bốn người kia không chịu nhìn mình.

Bạch Phi Nhi nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, cô nàng mẫn cảm nhận thấy quan hệ giữa người này với Từ Tử Sung không hề bình thường. Thế rồi cô nàng nhanh chóng nhận ra Hạ Mộng Ngư. Chẳng phải là người đại diện cho học sinh toàn trường lên phát biểu hôm khai giảng đây sao? Học sinh đứng đầu, coi như là một nhân vật lớn đi.

Cái nhìn của Bạch Phi Nhi với Hạ Mộng Ngư thoáng chút khinh thường.

Ngoài thành tích học tập cao ra thì Hạ Mộng Ngư chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ có đám học sinh trẻ ranh mới sùng bái cô vì thành tích học tập.

Người đạt đến đẳng cấp như Bạch Phi Nhi, hoặc là đã trải đời được vài năm, biết được một mặt tàn khốc của xã hội này thì mới hiểu rằng, thành tích đâu có thể hiện cho điều gì đâu, vì xã hội này đã chẳng còn mấy người dựa vào năng lực của bản thân mà có thể thăng hạng giai cấp.

Kiểu con gái nỗ lực phấn đấu như Hạ Mộng Ngư, không cùng một đẳng cấp với cô nàng.

Thời học sinh thì còn có người để ý đến mình vì thành tích tốt, cứ đợi đến lúc tốt nghiệp rồi đi làm mà xem, cũng thường thôi. Cho dù năng lực có khá hơn người khác một chút, thì cũng vẫn nằm trong cùng một tầng lớp với nhau. Cùng lắm thì cũng chỉ được gắn cho cái mác hào nhoáng bên ngoài là thành phần trí thức, chứ chẳng thể chạm đến nổi hàng ngũ người giàu.

Mẫu con gái như Hạ Mộng Ngư, cùng lắm thì cũng chỉ có được một anh chàng một năm kiếm được độ mấy chục hoặc một trăm vạn là cùng. Mà nếu số đen, ngay cả tầm ấy cũng không đạt được, cứ nhàng nhàng mà sống hết đời thôi, chẳng có gì đáng để người ta nhớ cả. Hiện giờ Từ Tử Sung để mắt đến cô, âu cũng là vì chưa hiểu rõ sự đời, không biết rằng cậu còn có thể có được một chân trời rộng mở hơn. Đợi đến khi cậu biết đến cô nàng, nhìn thấy một thế giới bao la thì cậu sẽ biết, Hạ Mộng Ngư bình thường cỡ nào, rõ ràng là hai bàn tay trắng.

“Hạ Mộng Ngư.”, Bạch Phi Nhi như một cô công chúa, mỉm cười nhìn Hạ Mộng Ngư, lại lễ phép gật đầu với cô, “Em là Bạch Phi Nhi, chào chị, em nhớ chị từng phát biểu trước trường, em rất có ấn tượng về chị, chị tuyệt lắm.”

Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu, hờ hững nhìn Bạch Phi Nhi.

“Chị lại chẳng có ấn tượng gì về em cả.”

“Thế nên em phải tự giới thiệu rồi.”, Bạch Phi Nhi vẫn thong dong mỉm cười với cô: “Em muốn nói chuyện với Từ Tử Sung một chút, được không? Không ngại quấy rầy bọn chị nói chuyện chứ?”

Người bình thường giữ lịch sự sẽ nói không ngại, dù sao làm căng lên cũng không tốt cho lắm. Nhưng Hạ Mộng Ngư không phải là người bình thường.

“Không được.”

“Từ Tử Sung là của chị ạ?”, Bạch Phi Nhi vẫn bình tĩnh nói: “Chị không thể chiếm anh ấy được đúng không?”

“Nếu không thể thì ban nãy em còn hỏi chị có được không để làm gì?”

Bạch Phi Nhi nghẹn họng.

Hạ Mộng Ngư lại nhìn về phía Từ Tử Sung rồi lạnh lùng hỏi: “Mình có thể chiếm cậu không?”

“Có thể.”, Từ Tử Sung dứt khoát đáp.

“Cậu là của mình à?”

“Phải.”, Từ Tử Sung không dám do dự.

Bạch Phi Nhi sửng sốt, tình huống đang diễn ra không như cô nàng tưởng tượng. Cô nàng vẫn nghĩ Từ Tử Sung là người rất lạnh lùng, luôn lãnh đạm với con gái, nhưng nhìn thái độ này của cậu với Hạ Mộng Ngư thì có vẻ không như mọi người đồn.

Thấy Từ Tử Sung ngoan ngoãn như vậy, Hạ Mộng Ngư không giận nữa.

Nhưng không phải vì không giận mà khí thế sẽ giảm xuống. Cô lườm Từ Tử Sung một cái, mang theo vẻ oán trách chứ không phải hờn dỗi.

“Một khi đã như vậy, em nói luôn ở đây vậy.”

Bạch Phi Nhi vốn cao ngạo, dường như biểu hiện của Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung chẳng ảnh hưởng gì đến quyết tâm của cô nàng cả.

“Đừng có khờ như thế chứ!”

Bỗng từ sau lưng Bạch Phi Nhi truyền đến một tiếng nói.

Mọi người đều ngoái ra nhìn.

Wow, là Từ Tang.

Từ Tang vốn khó chịu vì mọi người gọi con bé này là hoa khôi mới, lại thấy con bé đến bắt nạt chị em tốt của mình thì lại càng tức thêm. Cô nàng không tốt tính như Hạ Mộng Ngư mà đứng nói mấy lời vô nghĩa với con bé này.

“Anh họ.”, Từ Tang nói với Từ Tử Sung, “Không phải anh thích loại như này đấy chứ?”

“Không.”, Từ Tử Sung đáp.

“Ừm, cũng phải, ngực quá nhỏ.”, Từ Tang lắc đầu, “Mày độn thêm ngực đi rồi hẵng theo đuổi anh họ chị được chứ? Nhưng chắc là to lên thì anh họ chị cũng không thích đâu, anh họ chị hiểu biết lắm, anh ấy thích thành tích tốt cơ.”

“Ừ.”, Từ Tử Sung lại nói.

Bạch Phi Nhi sao mà không hiểu ra mấy người này đang kẻ xướng người họa chứ. Cô nàng không cần!

Cô nàng đang định nói thì không ngờ Từ Tang đã gằn giọng nói: “Biến nhanh đi, đừng có phí công nữa… Chỗ này không chào đón mày. Con người tao không thích nhất là nói năng mất thời gian, bình thường vẫn thích động thủ để giải quyết cơ.”

Bạch Phi Nhi không thể tin được là Từ Tang lại thô lỗ như thế. Cô nàng không sợ người như Hạ Mộng Ngư, nhưng lại không chống chế được kiểu người như Từ Tang, dù có tức nhưng không dám để lộ ra.

“Từ Tử Sung, duyên phận giữa chúng ta sâu lắm. Anh cứ chờ đấy.”, nói xong, Bạch Phi Nhi liền ung dung rời đi.

Đợi cô nàng đi khuất, Từ Tang mới bĩu môi khinh thường.

Hạ Mộng Ngư, Từ Tang, Phạm Tiểu Kiều, ba cô gái nhìn nhau sau đó đồng thanh nói: “Bitch!”

Từ Tử Sung và Mạnh Huy đều nghẹn họng, không dám nói nửa lời.

“Sao mày lại đến đây?”, Hạ Mộng Ngư hỏi Từ Tang.

Phạm Tiểu Kiều nhấc tay, “Tao nhắn tin gọi nó đến xem kịch hay.”

“Ha ha, đúng đấy, tao phải chạy ngay sang đấy.”

Hạ Mộng Ngư không nói được gì, không hổ là chị em tốt, hứng thú cũng giống nhau đến thế là cùng.

“Nhưng mà tao cũng có chuyện tìm mày đấy.”, Từ Tang nói.

“Chuyện gì?”

Từ Tang nhìn quanh, rồi kéo Hạ Mộng Ngư ra một chỗ, nhỏ giọng nói: “Mai mày có rảnh không? Tao muốn mày đi cùng tao đến chỗ này…”

“Chỗ nào?”

Từ Tang liếc nhìn những người khác, không nói gì cả.

Hạ Mộng Ngư biết Từ Tang có chuyện khó mở miệng nên nói: “Thôi được, mai nói sau, thời gian cụ thể để tối tao bảo nhé.”

“Ừ, ừ, mày đúng là bạn tốt mà.”, Từ Tang phấn khởi nói: “Đi, tao mời mày với Tiểu Kiều uống trà sữa.”

“Được, được.”, Phạm Tiểu Kiều nói luôn: “Bọn mình đi, để Mạnh Huy trực nhật cho.”

Mạnh Huy đơ người, sao lại là cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta không bận gì sao?

“Được, các cậu đi đi, để tôi làm…”, Mạnh Huy nói.

“Bọn mày đi đi, tao có việc rồi.”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Việc gì?”, Phạm Tiểu Kiều hỏi: “Bố mày đến đón à?”

“Không, bố tao biết hôm nay tao phải trực nhật nên sẽ đến muộn.”

“Thế còn chuyện gì quan trọng hơn đi uống trà sữa với bọn tao chứ!”, Từ Tang nói.

“Đương nhiên là có rồi…”, Hạ Mộng Ngư ngoài cười nhưng thật ra là không, cô liếc Từ Tử Sung, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tao có chuyện cần nói với sát thủ diệt gái của cái trường này.”

Từ Tử Sung còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Mộng Ngư lôi ra khỏi lớp.

“Đi!”, Hạ Mộng Ngư hùng hổ nói.

Phạm Tiểu Kiều và Từ Tang cùng dùng ánh mắt đầy cảm thông nhìn Từ Tử Sung, chắc là hôm nay cậu sẽ bị xử lý rồi.



Từ Tử Sung lại bị Hạ Mộng Ngư kéo ra khu nhà thực nghiệm.

Hai người mặt đối mặt, không nói lời nào, Từ Tử Sung mang vẻ mặt vô tội, còn Hạ Mộng Ngư thì đeo lên vẻ mặt phẫn nộ.

“Sao thế?”, Từ Tử Sung hỏi.

Hạ Mộng Ngư kéo Từ Tử Sung ra đây mà chẳng nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Từ Tử Sung, dáng vẻ đầy giận dỗi.

Tuy Hạ Mộng Ngư đang tức giận, nhưng Từ Tử Sung vẫn cảm thấy cô đáng yêu.

“Cậu mà không nói gì là mình hôn cậu đấy.”

Từ Tử Sung cảm thấy cơ hội tốt thế này mà không hôn thì quả là lãng phí.

Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng ngẩng lên. Cô hung dữ nhìn Từ Tử Sung, “Từ Tử Sung!”

“Gì?”

“Hôm nay kiểu gì mình cũng phải thịt câu! Mấy ngày hôm nay mình tức chết mất!”, Hạ Mộng Ngư hổn hển nói: “Hôm nay mình không thể không biến cậu thành người của mình! Xem ai còn dám nhớ nhung cậu nữa!”

Biến cậu thành người của mình…

Những lời này không biết Từ Tử Sung đã nghĩ trong đầu bao nhiêu lần rồi, nhưng không ngờ lại là Hạ Mộng Ngư nói ra trước.

“Ở đây?”, Từ Tử Sung hỏi.

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, lúc này mới để ý xung quanh.

Đang vào đông, gió rít lạnh buốt, phía sau khu nhà thực nghiệm vừa nhỏ vừa bẩn.

Tình huống như thế này thật quá xấu hổ.

Hạ Mộng Ngư đỏ mặt, vừa nãy tức giận, nhất thời xúc động nên không kiểm soát được cái mồm. Thật ra cô không có ý này, chỉ là ghen quá nên muốn xác định Từ Tử Sung là của mình mà thôi.

Cô đang định giải thích thì Từ Tử Sung lại lên tiếng trước.

Cậu híp mắt nhìn Hạ Mộng Ngư.

“Không ngờ cậu lại có khẩu vị này.”



“Dã chiến cơ đấy.”



“Được thôi.”



“Mình thế nào cũng được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương