Em Chỉ Có Thể Thích Anh
-
Chương 4
Tên đàn em đứng bên cạnh còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu có chuyện gì thì đã bị Từ Tử Sung đạp một phát quỳ thụp xuống đất.
Nắm đấm của Từ Tử Sung mang theo sức mạnh cực lớn, cậu lại có sức bật phi thường, đến cả những gã quyền thủ to béo còn chịu không nổi, huống chi là mấy tên lưu manh gầy tong teo như khỉ.
Có lẽ không chịu nổi mọi sự tàn khốc trên đời này, tên đàn em kia còn chẳng kêu nổi một tiếng nào, bị đánh đến nỗi hôn mê ngay lập tức.
Lúc này, hai tên đang ghì lấy Hạ Mộng Ngư mới tỉnh táo lại, lập tức rút dao giấu sau lưng ra. Gã xăm trổ cũng lau máu trên mặt rồi cầm dao lao về phía này.
Ba tên cùng xông tới, hơn nữa lại đều cầm dao, vậy mà Từ Tử Sung vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi, rõ ràng là không coi ba tên kia ra gì.
Cả người Từ Tử Sung tản ra một vẻ lạnh lùng, khí thế bức người, khiến ba tên kia rõ ràng đang cầm vũ khí mà trong phút chốc không dám tiến lên.
Tên xăm trổ đánh mắt ra hiệu cho đàn em, bảo bọn chúng xông lên trước. Hai tên đó lại hoàn toàn do dự, vừa rồi bị Từ Tử Sung đánh một cú, giờ không dám ra tay.
Ba tên đó dường như định cùng nhau xông lên, mỗi tên tấn công một phần khiến Từ Tử Sung khó lòng chống đỡ nổi. Có điều, cậu đã nhìn thấu ý đồ của bọn chúng, vậy nên sao cậu có thể để chúng có thời gian chuẩn bị?
Ngay khi ba tên xông về phía trước thì Từ Tử Sung đã vọt đến trước mặt tên xăm trổ, vung chân đá một cước, gọn gàng khiến con dao trong tay hắn văng ra, rồi vặn ngược cánh tay hắn ra phía sau, khóa chặt hắn lại.
Tên xăm trổ đau đớn la oai oái. Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng vài giây.
Hạ Mộng Ngư bị động tác của Từ Tử Sung làm cho đờ đẫn, nhất thời quên luôn việc chạy trốn.
Một tên đàn em khác kể ra cũng không đến nỗi ngu ngốc, hắn giơ con dao găm lên, lao về phía Hạ Mộng Ngư.
Lao về phía cô làm gì!
Tới lúc Hạ Mộng Ngư biết mình không tránh được, thì bỗng một bàn tay to lớn kéo cô ra phía sau thân mình.
Từ Tử Sung đột ngột xông ra chắn, dù động tác nhanh gọn, nhưng do vướng Hạ Mộng Ngư nên vẫn bị lưỡi dao xượt qua cánh tay.
Hạ Mộng Ngư biết mình vướng víu nên vội vàng bỏ chạy, chạy được nửa đường còn không quên nhặt cặp sách của Từ Tử Sung rơi dưới đất lên, phủi sạch bụi rồi ôm trước ngực.
Thấy mình chảy máu, Từ Tử Sung nhíu mày, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.
Cậu không muốn phí thời gian nên chỉ vài cước đã hạ gục cả ba tên nằm rạp xuống đất. Hiện giờ, ngoài tên đang hôn mê ra thì ba tên khác đều nằm rên rỉ, không tên nào dám đứng dậy.
Hạ Mộng Ngư còn chưa chạy ra khỏi ngõ, vừa ngoái cổ nhìn lại thì đã thấy Từ Tử Sung giải quyết xong. Cô nhanh chóng chạy trở lại, đạp lên mỗi tên lưu manh một cái rồi nhặt hết chỗ dao găm của chúng vứt vào thùng rác ở bên cạnh.
Tên xăm trổ bị vặn gãy tay mà vẫn không quên già mồm, như thể để lấy lại chút danh dự...
"Thằng ôn con, cứ chờ đấy cho bố mày! Dám đắc tội với bố mày à! Mày cũng là học sinh Tứ Trung đúng không, bố mày sẽ không tha cho mày đâu, mày cứ chờ bố mày dẫn người đến mà xem!"
"Ổi ôi, gì thế này? Mày còn định trả thù à?", Hạ Mộng Ngư ôm cặp của Từ Tử Sung, đứng sau cậu, nghiêng đầu cười lạnh với tên xăm trổ, "Thế thì không còn cách nào rồi, để phòng mày trả thù, bọn tao đành phải đánh chết mày thôi."
Tên xăm trổ không nghĩ chuyện lại phát triển đến mức này, lập tức kinh hãi trợn trừng hai mắt.
"Đừng mà..."
Tên xăm trổ còn chưa nói xong thì đã bị Từ Tử Sung tẩn tiếp.
Từ Tử Sung giáng liên tiếp những đòn hiểm lên người hắn, đánh từ lúc ánh mắt hắn đầy vẻ phẫn nộ cho đến khi hắn phải tuyệt vọng cầu xin mới thôi.
Có những người có thể nói đạo lý, nhưng với kẻ không biết nói lý thì chỉ có thể lấy "bạo chế bạo" mà thôi. Phật Tổ còn có lúc tức giận dùng chùy kim cương để phục yêu nữa là.
Hạ Mộng Ngư biết, với loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như tên xăm trổ mà nói, chỉ có một cách để đối phó, đó là đánh cho đến khi hắn phục thì thôi, đánh cho đến mức mỗi khi hắn nghe thấy tên mình là phải nhũn chân sợ hãi, như vậy mới khiến hắn ngoan ngoãn được. Cô ra vẻ cáo mượn oai hùm, từ trên cao nhìn xuống mấy tên kia, "Còn đến tìm bọn tao nữa không? Còn trả thù nữa không?"
Gương mặt của tên xăm trổ be bét máu, cánh tay cũng bị gãy, chân thì đau buốt đến mức không rên nổi. Hắn lắc đầu, linh hồn như thể đã không còn ở thế giới này nữa, rõ ràng là đã bị đánh đến nỗi hoàn toàn khiếp hãi.
"Cút mau.", Hạ Mộng Ngư vung tay lên.
Hai tên đàn em khác lồm cồm bò dậy, mỗi tên kéo một tên không thể nhúc nhích được dậy, đi mà như đang chạy trốn.
Bọn chúng đi khuất rồi Hạ Mộng Ngư mới quay sang nhìn Từ Tử Sung.
"Sao tự dưng cậu lại xuất hiện?", cô hỏi.
"Lúc ở cổng trường, tôi phát hiện ra có mấy tên cứ nhìn cậu, thế nên mới để ý, nghĩ một lúc thấy không ổn nên quay lại."
Chẳng trách cậu bảo cô về cẩn thận. Con người này có khả năng quan sát đúng là không phải bình thường, hơn nữa lại có suy nghĩ tỉ mỉ, không đơn giản chút nào.
"Khá lắm người anh em, cảm tạ!", Hạ Mộng Ngư đấm Từ Tử Sung một cái.
Từ Tử Sung khẽ nhíu mày: "Sao cậu lại gặp loại người như thế?"
"Kiếm tiền nuôi gia đình thôi mà.", Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.
Lần này đến lượt Từ Tử Sung không hỏi nổi nữa, rõ ràng là Hạ Mộng Ngư đang cố ý oán cậu mà.
Biết Hạ Mộng Ngư sẽ không nói thật, Từ Tử Sung cũng không muốn hỏi nữa. Cậu giơ tay ra phía cô, Hạ Mộng Ngư liền trả lại cặp cho cậu.
"Đi thôi.", Từ Tử Sung đeo cặp lên rồi nói.
"Này, chờ chút!", Hạ Mộng Ngư cầm lấy cánh tay Từ Tử Sung rồi nói, "Cậu bị thương này, tôi đưa cậu đến bệnh viện xem thế nào."
"Không sao.", Từ Tử Sung nhanh chóng rút tay về.
"Tuyệt đối không được. Trời nóng thế này dễ bị nhiễm trùng lắm, mà ai biết được dao của bọn nó đâm vào những cái gì rồi, dù gì cũng phải tiêm một mũi phòng uốn ván, nhanh lên."
Hạ Mộng Ngư mặc kệ Từ Tử Sung từ chối hay không, cô nhất định phải đưa cậu đến một bệnh viện ở gần đó.
Vừa lên xe, Hạ Mộng Ngư liền gọi điện cho mẹ.
"Mẹ à... Con đang phiền chết đây. Thầy dạy Lý không chịu để bọn con tự học mà cứ bắt bọn con phải lên lớp... Mẹ gọi cho thầy được không, bảo là con muốn về tự học?"
...
"Mẹ gọi hộ con. Tốc độ học của con với các bạn khác không giống nhau mà, thà con về nhà tự học còn hơn."
...
"Vầng, được rồi, con biết rồi... Vầng, con sẽ học chăm chỉ mà... Được ạ, con sẽ nghe lời thầy mà."
...
"Không cần phần cơm con đâu, con ăn ở ngoài."
...
"Con chào mẹ."
Cúp điện thoại, Hạ Mộng Ngư phát hiện Từ Tử Sung đang đánh giá mình, ánh mắt mang theo vẻ chế giễu.
"Nhìn gì? Chưa từng nhìn thấy mĩ nữ nói dối à?"
Từ Tử Sung bình tĩnh thu lại ánh mắt, suốt dọc đường đi không hề nói chuyện.
Không phải là cậu chưa từng thấy người khác nói dối, nhưng lại chưa từng thấy ai nói dối mà khúc chiết như vậy.
Người bình thường sẽ nói luôn là "Thầy giữ bọn con lại học bù, con phải về nhà muộn", còn Hạ Mộng Ngư lại nói không muốn học bù nên bảo mẹ gọi điện xin phép thầy.
Cách nói của cô có một chỗ hay đó là khiến mẹ cô nghĩ rằng, chuyện học bù đúng là có thật, vấn đề mấu chốt là "có xin thầy cho nghỉ hay không", chứ không phải là "cô về muộn".
Có thể thấy được là trong lời nói dối của cô còn chứa rất nhiều tâm tư, lại vô cùng hiểu lối suy nghĩ của phụ huynh.
"Ha ha, chết cười."
Hạ Mộng Ngư đang đọc một mẩu truyện trên Weibo.
Từ Tử Sung liếc mắt nhìn Hạ Mộng Ngư đang cười ngây ngô như một đứa trẻ, trong lòng bỗng dưng có cảm giác "vô cùng bó tay".
Có đôi lúc cậu cảm thấy mình có thể nhìn thấu cô, nhưng lại có đôi khi cảm thấy, con người của Hạ Mộng Ngư này... thật sự rất khó hiểu.
Tuy không bị thương đến xương cốt, nhưng Từ Tử Sung vẫn phải khâu vài mũi.
Hạ Mộng Ngư cực kỳ sợ đau, từ nhỏ đã sợ tiêm, càng đừng nói là khâu.
Cô không nhìn nổi cảnh này, vậy mà Từ Tử Sung lại chẳng có phản ứng gì, ngay cả lúc mũi kim xuyên qua da mà cậu vẫn ngồi yên bất động.
"Cậu không đau à?", Hạ Mộng Ngư rưng rưng nhìn Từ Tử Sung, hai tay khoanh chặt trước ngực, thảm thương nói, "Tôi nhìn thôi mà còn thấy đau..."
"Vẫn ổn."
"Chắc chắn là đau lắm rồi!", Hạ Mộng Ngư xót ruột, thều thào nói với bác sĩ, "Cô không tiêm cho cậu ấy một mũi thuốc tê được ạ? Sao chưa chi đã khâu luôn rồi à? Bọn cháu không phải là không trả được tiền thuốc tê nhé!"
"Không sao thật mà.", Từ Tử Sung bất đắc dĩ lắc đầu, ý bảo bác sĩ tiếp tục.
"Thằng nhóc này lợi hại thật.", cô bác sĩ cũng không nhịn được mà phải tán thưởng, "Nhiều người sợ đau, cô khâu cho xong là xỉu luôn cơ. Còn cậu này gan gớm, còn chẳng nhíu mày tí nào."
"Đau thế cơ ạ? Sao cô không tiêm thuốc tê ạ? Cậu ấy bị khâu tận bảy mũi đấy cô!", Hạ Mộng Ngư bị cô bác sĩ này làm cho tức chết rồi.
"Là cậu ta tự chọn không tiêm đấy chứ, cậu ta bảo chịu được còn gì.", bác sĩ quay sang nói với Từ Tử Sung, "Cố chịu một tí, cháu ngồi yên thì cô mới khâu xong nhanh được."
"Được ạ."
Hạ Mộng Ngư thấy nói không nổi nên đành quay đi không nhìn nữa.
Sao lại không đau chứ, xuyên thủng cả da thịt, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
Một lát sau, Hạ Mộng Ngư cảm thấy có người tóm lấy tay mình.
Lòng bàn tay thô ráp, cực kỳ ấm áp, chắc chắn là Từ Tử Sung.
"Xong rồi.", Từ Tử Sung nói.
Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới buông tay xuống. Nhìn miệng vết thương của Từ Tử Sung đã được khâu lại đẹp đẽ, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đau không?", cô căng thẳng hỏi.
"Không sao... Đi thôi."
Chờ hai người đi ra khỏi phòng khám, hai vị bác sĩ mới bắt đầu thảo luận.
"Nhìn cái đôi vừa nãy mà xem, con bé kia xót ruột đến mức sắp khóc đến nơi ấy."
"Ờ, nhìn cái mắt ấy rõ ràng là thích thằng bé kia lắm đấy."
"Ha ha, thằng bé kia trông có vẻ đầu gỗ lắm, không biết có nhận nổi chân tình của người ta hay không nữa."
"Chắc chắn là thằng bé cũng thích con bé ấy lắm, bằng không sao lại muốn thể hiện, đến cả thuốc tê cũng không cho tiêm?"
"Ôi, thanh xuân ơi..."
"Haiz, già rồi, già rồi..."
Ra khỏi bệnh viện, Hạ Mộng Ngư mời Từ Tử Sung đi ăn coi như bày tỏ lòng biết ơn.
"Không cần."
"Tôi cũng đã nói với mẹ là sẽ đến trường tự học rồi, chín giờ mới về nhà được. Thôi, cùng đi đi, ăn một bữa thôi."
Hạ Mộng Ngư căn bản không cho Từ Tử Sung từ chối, cô kéo cậu đi thẳng đến cửa hàng Pizza Hut ở ngay cạnh đó.
"Cậu thích loại pizza nào?"
"Loại nào cũng được."
"Thế cậu thích vị nào?"
Từ Tử Sung chọn bừa một phần pizza hải sản.
"Không được. Trong này chủ yếu là tôm, tôm tính hàn, vết thương của cậu còn chưa liền lại thì không được ăn.". Hạ Mộng Ngư giở đi giở lại quyển thực đơn, bỗng dưng hai mắt sáng lên, "Đây, Hawaiian pizza, nhiều hoa quả. Cậu phải bổ sung vitamin... Cậu còn muốn ăn đồ vặt gì không?"
"Gọi ít thịt đi.", Từ Tử Sung vừa lúc giở đến tờ có cánh gà, cậu thuận miệng nói, "Cánh gà đi."
"Sao lại ăn cánh gà được? Đang có vết thương hở không được ăn cánh gà, chân gà gì hết, nhớ đấy... Nhưng mà cậu phải bổ sung protein... Để tôi xem nào... Ăn bít tết đi, bít tết nhiều protein."
Từ Tử Sung không còn từ gì để nói.
"Kiểu gì cũng là cậu quyết định, còn hỏi tôi làm gì?", Từ Tử Sung liếc mắt nhìn Hạ Mộng Ngư.
"Ừ nhỉ...", Hạ Mộng Ngư không hề cảm thấy xấu hổ với hành vi của mình, cô dõng dạc nói, "Thế thì cậu đừng xem nữa, để tôi gọi món."
Hạ Mộng Ngư gọi một phần pizza Hawaiian to nhất, bốn miếng bít tết, một đĩa mỳ Ý, một phần cơm rang, một phần nấm nướng, một phần ốc nướng, thêm một bát canh nấm.
Nhân viên phục vụ hỏi, "Hơi nhiều đấy, hai em có ăn hết không?"
"Chị yên tâm, có cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ ăn hết."
Chờ cô nhân viên đi rồi Từ Tử Sung mới nói: "Nhỡ tôi không ăn hết thì sao?"
"Sao có thể chứ? Bình thường cậu ăn ở căng tin cũng ăn nhiều mà, chắc chắn cậu sẽ ăn hết."
Hạ Mộng Ngư đã từng quan sát, tuy con trai mười tám tuổi đều ăn nhiều, nhưng Từ Tử Sung ăn còn nhiều hơn, mỗi bữa đều ăn đến năm cái cánh gà và hai quả trứng.
"Xem ra cậu nhìn trộm tôi cũng lâu rồi nhỉ.", bỗng Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, có điều, lần này cô sẽ không bị Từ Tử Sung trêu giống lần đầu tiên đâu.
Cô nhìn thẳng vào mắt Từ Tử Sung, miệng cười tủm tỉm, không chút thẹn thùng, "Đúng đấy, tôi thích nhìn trộm cậu đấy, ai bảo cậu đẹp trai. Không được à?"
Trên mặt Từ Tử Sung thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng khó phát hiện. Cậu nghiêng đầu, vẫn là vẻ mặt hờ hững mọi ngày.
"Được chứ..."
Hạ Mộng Ngư đắc ý nở nụ cười. Tuy rằng biểu hiện của Từ Từ Sung rất nhỏ, nhưng vẫn không trốn được khỏi mắt cô.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Mộng Ngư đặc biệt thích nhìn ánh mắt người khác, càng đừng nói là cô đã thầm quan sát Từ Tử Sung hai năm nay. Cậu nghĩ gì, từng biểu cảm có ý nghĩa gì, sao cô lại không biết?
Không ngờ Từ Tử Sung cũng sẽ xấu hổ, để xem sau này cô trị cậu thế nào.
Nhân viên mang nước hoa quả và đồ ăn vặt lên trước, hai người cùng im lặng ăn. Xảy ra tình huống bất ngờ, hai người họ đều ăn rất nhanh. Từ Tử Sung ăn nhanh hơn một chút, nhưng vì phải ăn nhiều hơn Hạ Mộng Ngư, nên cơ bản là họ ăn xong bữa tối cùng một lúc.
Ăn xong, họ lại nhìn nhau không biết nói gì.
Không phải là Hạ Mộng Ngư không nhiệt tình, mà là con người Từ Tử Sung không biết cách xã giao. Mỗi lần Hạ Mộng Ngư muốn xây đắp chút bầu không khí thân thiện với cậu thì cậu sẽ chẳng đáp lời, chỉ ừ, ồ, à, siêu đáng ghét.
Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa, không thể cứ giương mắt nhìn nhau cho qua thời gian được, thế nên cô đề nghị: "Vẫn còn sớm, nếu cậu không bận, hay là bọn mình cùng làm một chuyện thú vị được không?"
Từ Tử Sung nghi hoặc nhíu mày.
"Chuyện gì?"
"Chuyện vô cùng thú vị!"
Hạ Mộng Ngư rút từ trong cặp ra một tập đề, đặt bộp một cái lên bàn, thần thái sáng rực, "Trong này là đề cương toán, đại boss đã tổng hợp, bọn mình cùng làm đi!"
Tâm trạng của Từ Tử Sung khó có thể dùng một lời để nói hết.
Cậu trầm mặc một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu.
"Được."
"Yes!"
Nắm đấm của Từ Tử Sung mang theo sức mạnh cực lớn, cậu lại có sức bật phi thường, đến cả những gã quyền thủ to béo còn chịu không nổi, huống chi là mấy tên lưu manh gầy tong teo như khỉ.
Có lẽ không chịu nổi mọi sự tàn khốc trên đời này, tên đàn em kia còn chẳng kêu nổi một tiếng nào, bị đánh đến nỗi hôn mê ngay lập tức.
Lúc này, hai tên đang ghì lấy Hạ Mộng Ngư mới tỉnh táo lại, lập tức rút dao giấu sau lưng ra. Gã xăm trổ cũng lau máu trên mặt rồi cầm dao lao về phía này.
Ba tên cùng xông tới, hơn nữa lại đều cầm dao, vậy mà Từ Tử Sung vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi, rõ ràng là không coi ba tên kia ra gì.
Cả người Từ Tử Sung tản ra một vẻ lạnh lùng, khí thế bức người, khiến ba tên kia rõ ràng đang cầm vũ khí mà trong phút chốc không dám tiến lên.
Tên xăm trổ đánh mắt ra hiệu cho đàn em, bảo bọn chúng xông lên trước. Hai tên đó lại hoàn toàn do dự, vừa rồi bị Từ Tử Sung đánh một cú, giờ không dám ra tay.
Ba tên đó dường như định cùng nhau xông lên, mỗi tên tấn công một phần khiến Từ Tử Sung khó lòng chống đỡ nổi. Có điều, cậu đã nhìn thấu ý đồ của bọn chúng, vậy nên sao cậu có thể để chúng có thời gian chuẩn bị?
Ngay khi ba tên xông về phía trước thì Từ Tử Sung đã vọt đến trước mặt tên xăm trổ, vung chân đá một cước, gọn gàng khiến con dao trong tay hắn văng ra, rồi vặn ngược cánh tay hắn ra phía sau, khóa chặt hắn lại.
Tên xăm trổ đau đớn la oai oái. Tất cả chỉ diễn ra trong khoảng vài giây.
Hạ Mộng Ngư bị động tác của Từ Tử Sung làm cho đờ đẫn, nhất thời quên luôn việc chạy trốn.
Một tên đàn em khác kể ra cũng không đến nỗi ngu ngốc, hắn giơ con dao găm lên, lao về phía Hạ Mộng Ngư.
Lao về phía cô làm gì!
Tới lúc Hạ Mộng Ngư biết mình không tránh được, thì bỗng một bàn tay to lớn kéo cô ra phía sau thân mình.
Từ Tử Sung đột ngột xông ra chắn, dù động tác nhanh gọn, nhưng do vướng Hạ Mộng Ngư nên vẫn bị lưỡi dao xượt qua cánh tay.
Hạ Mộng Ngư biết mình vướng víu nên vội vàng bỏ chạy, chạy được nửa đường còn không quên nhặt cặp sách của Từ Tử Sung rơi dưới đất lên, phủi sạch bụi rồi ôm trước ngực.
Thấy mình chảy máu, Từ Tử Sung nhíu mày, tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.
Cậu không muốn phí thời gian nên chỉ vài cước đã hạ gục cả ba tên nằm rạp xuống đất. Hiện giờ, ngoài tên đang hôn mê ra thì ba tên khác đều nằm rên rỉ, không tên nào dám đứng dậy.
Hạ Mộng Ngư còn chưa chạy ra khỏi ngõ, vừa ngoái cổ nhìn lại thì đã thấy Từ Tử Sung giải quyết xong. Cô nhanh chóng chạy trở lại, đạp lên mỗi tên lưu manh một cái rồi nhặt hết chỗ dao găm của chúng vứt vào thùng rác ở bên cạnh.
Tên xăm trổ bị vặn gãy tay mà vẫn không quên già mồm, như thể để lấy lại chút danh dự...
"Thằng ôn con, cứ chờ đấy cho bố mày! Dám đắc tội với bố mày à! Mày cũng là học sinh Tứ Trung đúng không, bố mày sẽ không tha cho mày đâu, mày cứ chờ bố mày dẫn người đến mà xem!"
"Ổi ôi, gì thế này? Mày còn định trả thù à?", Hạ Mộng Ngư ôm cặp của Từ Tử Sung, đứng sau cậu, nghiêng đầu cười lạnh với tên xăm trổ, "Thế thì không còn cách nào rồi, để phòng mày trả thù, bọn tao đành phải đánh chết mày thôi."
Tên xăm trổ không nghĩ chuyện lại phát triển đến mức này, lập tức kinh hãi trợn trừng hai mắt.
"Đừng mà..."
Tên xăm trổ còn chưa nói xong thì đã bị Từ Tử Sung tẩn tiếp.
Từ Tử Sung giáng liên tiếp những đòn hiểm lên người hắn, đánh từ lúc ánh mắt hắn đầy vẻ phẫn nộ cho đến khi hắn phải tuyệt vọng cầu xin mới thôi.
Có những người có thể nói đạo lý, nhưng với kẻ không biết nói lý thì chỉ có thể lấy "bạo chế bạo" mà thôi. Phật Tổ còn có lúc tức giận dùng chùy kim cương để phục yêu nữa là.
Hạ Mộng Ngư biết, với loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như tên xăm trổ mà nói, chỉ có một cách để đối phó, đó là đánh cho đến khi hắn phục thì thôi, đánh cho đến mức mỗi khi hắn nghe thấy tên mình là phải nhũn chân sợ hãi, như vậy mới khiến hắn ngoan ngoãn được. Cô ra vẻ cáo mượn oai hùm, từ trên cao nhìn xuống mấy tên kia, "Còn đến tìm bọn tao nữa không? Còn trả thù nữa không?"
Gương mặt của tên xăm trổ be bét máu, cánh tay cũng bị gãy, chân thì đau buốt đến mức không rên nổi. Hắn lắc đầu, linh hồn như thể đã không còn ở thế giới này nữa, rõ ràng là đã bị đánh đến nỗi hoàn toàn khiếp hãi.
"Cút mau.", Hạ Mộng Ngư vung tay lên.
Hai tên đàn em khác lồm cồm bò dậy, mỗi tên kéo một tên không thể nhúc nhích được dậy, đi mà như đang chạy trốn.
Bọn chúng đi khuất rồi Hạ Mộng Ngư mới quay sang nhìn Từ Tử Sung.
"Sao tự dưng cậu lại xuất hiện?", cô hỏi.
"Lúc ở cổng trường, tôi phát hiện ra có mấy tên cứ nhìn cậu, thế nên mới để ý, nghĩ một lúc thấy không ổn nên quay lại."
Chẳng trách cậu bảo cô về cẩn thận. Con người này có khả năng quan sát đúng là không phải bình thường, hơn nữa lại có suy nghĩ tỉ mỉ, không đơn giản chút nào.
"Khá lắm người anh em, cảm tạ!", Hạ Mộng Ngư đấm Từ Tử Sung một cái.
Từ Tử Sung khẽ nhíu mày: "Sao cậu lại gặp loại người như thế?"
"Kiếm tiền nuôi gia đình thôi mà.", Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.
Lần này đến lượt Từ Tử Sung không hỏi nổi nữa, rõ ràng là Hạ Mộng Ngư đang cố ý oán cậu mà.
Biết Hạ Mộng Ngư sẽ không nói thật, Từ Tử Sung cũng không muốn hỏi nữa. Cậu giơ tay ra phía cô, Hạ Mộng Ngư liền trả lại cặp cho cậu.
"Đi thôi.", Từ Tử Sung đeo cặp lên rồi nói.
"Này, chờ chút!", Hạ Mộng Ngư cầm lấy cánh tay Từ Tử Sung rồi nói, "Cậu bị thương này, tôi đưa cậu đến bệnh viện xem thế nào."
"Không sao.", Từ Tử Sung nhanh chóng rút tay về.
"Tuyệt đối không được. Trời nóng thế này dễ bị nhiễm trùng lắm, mà ai biết được dao của bọn nó đâm vào những cái gì rồi, dù gì cũng phải tiêm một mũi phòng uốn ván, nhanh lên."
Hạ Mộng Ngư mặc kệ Từ Tử Sung từ chối hay không, cô nhất định phải đưa cậu đến một bệnh viện ở gần đó.
Vừa lên xe, Hạ Mộng Ngư liền gọi điện cho mẹ.
"Mẹ à... Con đang phiền chết đây. Thầy dạy Lý không chịu để bọn con tự học mà cứ bắt bọn con phải lên lớp... Mẹ gọi cho thầy được không, bảo là con muốn về tự học?"
...
"Mẹ gọi hộ con. Tốc độ học của con với các bạn khác không giống nhau mà, thà con về nhà tự học còn hơn."
...
"Vầng, được rồi, con biết rồi... Vầng, con sẽ học chăm chỉ mà... Được ạ, con sẽ nghe lời thầy mà."
...
"Không cần phần cơm con đâu, con ăn ở ngoài."
...
"Con chào mẹ."
Cúp điện thoại, Hạ Mộng Ngư phát hiện Từ Tử Sung đang đánh giá mình, ánh mắt mang theo vẻ chế giễu.
"Nhìn gì? Chưa từng nhìn thấy mĩ nữ nói dối à?"
Từ Tử Sung bình tĩnh thu lại ánh mắt, suốt dọc đường đi không hề nói chuyện.
Không phải là cậu chưa từng thấy người khác nói dối, nhưng lại chưa từng thấy ai nói dối mà khúc chiết như vậy.
Người bình thường sẽ nói luôn là "Thầy giữ bọn con lại học bù, con phải về nhà muộn", còn Hạ Mộng Ngư lại nói không muốn học bù nên bảo mẹ gọi điện xin phép thầy.
Cách nói của cô có một chỗ hay đó là khiến mẹ cô nghĩ rằng, chuyện học bù đúng là có thật, vấn đề mấu chốt là "có xin thầy cho nghỉ hay không", chứ không phải là "cô về muộn".
Có thể thấy được là trong lời nói dối của cô còn chứa rất nhiều tâm tư, lại vô cùng hiểu lối suy nghĩ của phụ huynh.
"Ha ha, chết cười."
Hạ Mộng Ngư đang đọc một mẩu truyện trên Weibo.
Từ Tử Sung liếc mắt nhìn Hạ Mộng Ngư đang cười ngây ngô như một đứa trẻ, trong lòng bỗng dưng có cảm giác "vô cùng bó tay".
Có đôi lúc cậu cảm thấy mình có thể nhìn thấu cô, nhưng lại có đôi khi cảm thấy, con người của Hạ Mộng Ngư này... thật sự rất khó hiểu.
Tuy không bị thương đến xương cốt, nhưng Từ Tử Sung vẫn phải khâu vài mũi.
Hạ Mộng Ngư cực kỳ sợ đau, từ nhỏ đã sợ tiêm, càng đừng nói là khâu.
Cô không nhìn nổi cảnh này, vậy mà Từ Tử Sung lại chẳng có phản ứng gì, ngay cả lúc mũi kim xuyên qua da mà cậu vẫn ngồi yên bất động.
"Cậu không đau à?", Hạ Mộng Ngư rưng rưng nhìn Từ Tử Sung, hai tay khoanh chặt trước ngực, thảm thương nói, "Tôi nhìn thôi mà còn thấy đau..."
"Vẫn ổn."
"Chắc chắn là đau lắm rồi!", Hạ Mộng Ngư xót ruột, thều thào nói với bác sĩ, "Cô không tiêm cho cậu ấy một mũi thuốc tê được ạ? Sao chưa chi đã khâu luôn rồi à? Bọn cháu không phải là không trả được tiền thuốc tê nhé!"
"Không sao thật mà.", Từ Tử Sung bất đắc dĩ lắc đầu, ý bảo bác sĩ tiếp tục.
"Thằng nhóc này lợi hại thật.", cô bác sĩ cũng không nhịn được mà phải tán thưởng, "Nhiều người sợ đau, cô khâu cho xong là xỉu luôn cơ. Còn cậu này gan gớm, còn chẳng nhíu mày tí nào."
"Đau thế cơ ạ? Sao cô không tiêm thuốc tê ạ? Cậu ấy bị khâu tận bảy mũi đấy cô!", Hạ Mộng Ngư bị cô bác sĩ này làm cho tức chết rồi.
"Là cậu ta tự chọn không tiêm đấy chứ, cậu ta bảo chịu được còn gì.", bác sĩ quay sang nói với Từ Tử Sung, "Cố chịu một tí, cháu ngồi yên thì cô mới khâu xong nhanh được."
"Được ạ."
Hạ Mộng Ngư thấy nói không nổi nên đành quay đi không nhìn nữa.
Sao lại không đau chứ, xuyên thủng cả da thịt, nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
Một lát sau, Hạ Mộng Ngư cảm thấy có người tóm lấy tay mình.
Lòng bàn tay thô ráp, cực kỳ ấm áp, chắc chắn là Từ Tử Sung.
"Xong rồi.", Từ Tử Sung nói.
Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới buông tay xuống. Nhìn miệng vết thương của Từ Tử Sung đã được khâu lại đẹp đẽ, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đau không?", cô căng thẳng hỏi.
"Không sao... Đi thôi."
Chờ hai người đi ra khỏi phòng khám, hai vị bác sĩ mới bắt đầu thảo luận.
"Nhìn cái đôi vừa nãy mà xem, con bé kia xót ruột đến mức sắp khóc đến nơi ấy."
"Ờ, nhìn cái mắt ấy rõ ràng là thích thằng bé kia lắm đấy."
"Ha ha, thằng bé kia trông có vẻ đầu gỗ lắm, không biết có nhận nổi chân tình của người ta hay không nữa."
"Chắc chắn là thằng bé cũng thích con bé ấy lắm, bằng không sao lại muốn thể hiện, đến cả thuốc tê cũng không cho tiêm?"
"Ôi, thanh xuân ơi..."
"Haiz, già rồi, già rồi..."
Ra khỏi bệnh viện, Hạ Mộng Ngư mời Từ Tử Sung đi ăn coi như bày tỏ lòng biết ơn.
"Không cần."
"Tôi cũng đã nói với mẹ là sẽ đến trường tự học rồi, chín giờ mới về nhà được. Thôi, cùng đi đi, ăn một bữa thôi."
Hạ Mộng Ngư căn bản không cho Từ Tử Sung từ chối, cô kéo cậu đi thẳng đến cửa hàng Pizza Hut ở ngay cạnh đó.
"Cậu thích loại pizza nào?"
"Loại nào cũng được."
"Thế cậu thích vị nào?"
Từ Tử Sung chọn bừa một phần pizza hải sản.
"Không được. Trong này chủ yếu là tôm, tôm tính hàn, vết thương của cậu còn chưa liền lại thì không được ăn.". Hạ Mộng Ngư giở đi giở lại quyển thực đơn, bỗng dưng hai mắt sáng lên, "Đây, Hawaiian pizza, nhiều hoa quả. Cậu phải bổ sung vitamin... Cậu còn muốn ăn đồ vặt gì không?"
"Gọi ít thịt đi.", Từ Tử Sung vừa lúc giở đến tờ có cánh gà, cậu thuận miệng nói, "Cánh gà đi."
"Sao lại ăn cánh gà được? Đang có vết thương hở không được ăn cánh gà, chân gà gì hết, nhớ đấy... Nhưng mà cậu phải bổ sung protein... Để tôi xem nào... Ăn bít tết đi, bít tết nhiều protein."
Từ Tử Sung không còn từ gì để nói.
"Kiểu gì cũng là cậu quyết định, còn hỏi tôi làm gì?", Từ Tử Sung liếc mắt nhìn Hạ Mộng Ngư.
"Ừ nhỉ...", Hạ Mộng Ngư không hề cảm thấy xấu hổ với hành vi của mình, cô dõng dạc nói, "Thế thì cậu đừng xem nữa, để tôi gọi món."
Hạ Mộng Ngư gọi một phần pizza Hawaiian to nhất, bốn miếng bít tết, một đĩa mỳ Ý, một phần cơm rang, một phần nấm nướng, một phần ốc nướng, thêm một bát canh nấm.
Nhân viên phục vụ hỏi, "Hơi nhiều đấy, hai em có ăn hết không?"
"Chị yên tâm, có cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ ăn hết."
Chờ cô nhân viên đi rồi Từ Tử Sung mới nói: "Nhỡ tôi không ăn hết thì sao?"
"Sao có thể chứ? Bình thường cậu ăn ở căng tin cũng ăn nhiều mà, chắc chắn cậu sẽ ăn hết."
Hạ Mộng Ngư đã từng quan sát, tuy con trai mười tám tuổi đều ăn nhiều, nhưng Từ Tử Sung ăn còn nhiều hơn, mỗi bữa đều ăn đến năm cái cánh gà và hai quả trứng.
"Xem ra cậu nhìn trộm tôi cũng lâu rồi nhỉ.", bỗng Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, có điều, lần này cô sẽ không bị Từ Tử Sung trêu giống lần đầu tiên đâu.
Cô nhìn thẳng vào mắt Từ Tử Sung, miệng cười tủm tỉm, không chút thẹn thùng, "Đúng đấy, tôi thích nhìn trộm cậu đấy, ai bảo cậu đẹp trai. Không được à?"
Trên mặt Từ Tử Sung thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng khó phát hiện. Cậu nghiêng đầu, vẫn là vẻ mặt hờ hững mọi ngày.
"Được chứ..."
Hạ Mộng Ngư đắc ý nở nụ cười. Tuy rằng biểu hiện của Từ Từ Sung rất nhỏ, nhưng vẫn không trốn được khỏi mắt cô.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Mộng Ngư đặc biệt thích nhìn ánh mắt người khác, càng đừng nói là cô đã thầm quan sát Từ Tử Sung hai năm nay. Cậu nghĩ gì, từng biểu cảm có ý nghĩa gì, sao cô lại không biết?
Không ngờ Từ Tử Sung cũng sẽ xấu hổ, để xem sau này cô trị cậu thế nào.
Nhân viên mang nước hoa quả và đồ ăn vặt lên trước, hai người cùng im lặng ăn. Xảy ra tình huống bất ngờ, hai người họ đều ăn rất nhanh. Từ Tử Sung ăn nhanh hơn một chút, nhưng vì phải ăn nhiều hơn Hạ Mộng Ngư, nên cơ bản là họ ăn xong bữa tối cùng một lúc.
Ăn xong, họ lại nhìn nhau không biết nói gì.
Không phải là Hạ Mộng Ngư không nhiệt tình, mà là con người Từ Tử Sung không biết cách xã giao. Mỗi lần Hạ Mộng Ngư muốn xây đắp chút bầu không khí thân thiện với cậu thì cậu sẽ chẳng đáp lời, chỉ ừ, ồ, à, siêu đáng ghét.
Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa, không thể cứ giương mắt nhìn nhau cho qua thời gian được, thế nên cô đề nghị: "Vẫn còn sớm, nếu cậu không bận, hay là bọn mình cùng làm một chuyện thú vị được không?"
Từ Tử Sung nghi hoặc nhíu mày.
"Chuyện gì?"
"Chuyện vô cùng thú vị!"
Hạ Mộng Ngư rút từ trong cặp ra một tập đề, đặt bộp một cái lên bàn, thần thái sáng rực, "Trong này là đề cương toán, đại boss đã tổng hợp, bọn mình cùng làm đi!"
Tâm trạng của Từ Tử Sung khó có thể dùng một lời để nói hết.
Cậu trầm mặc một lát rồi bất đắc dĩ gật đầu.
"Được."
"Yes!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook