Em Chỉ Biết Yêu Anh
-
Chương 7: Giằng co
3 ngày nay, Lâm Tuyết nhốt mình trong phòng, thu người trong chăn, khóc rấm rức.
Mẹ cô, người thân duy nhất cũng là người thương cô nhất đã bỏ cô ra đi.
Cô không ra khỏi phòng phần vì đau buồn, phần là vì không biết phải làm sao với Mộ Cảnh Từ.
Anh nói đó là tai nạn, là do mẹ cô bất cẩn mới ngã xuống, không phải lỗi của anh.
Anh nói anh đã chuẩn bị tang lễ xong xuôi, nhưng do cô đang mang thai nên không cần làm gì cả, cứ an tâm để anh sắp xếp.
Mộ Cảnh Từ chắc chắn không phải kẻ xấu, cô tin tưởng anh.
Nhưng, mẹ cô thật sự đã chết... Đó là sự thật không thể chối cãi.
==*==*==
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
“Tuyết, anh có mời bác sĩ đến xem cho em này.” Là Cảnh Từ.
Lại có một giọng nữ vang lên: “Cô Lâm, tôi là Khả Vân, chúng ta trò chuyện một chút nhé!”
Đang trăn trở vì không có người để tâm sự, Lâm Tuyết lập tức đồng ý để Khả Vân vào.
Mộ Cảnh Từ mấy ngày nay không được gặp Lâm Tuyết, liền vờ như không có gì, đi vào ngồi trên giường, cười cười nhìn Lâm Tuyết.
“Cười cái gì mà cười? Đi ra ngoài!”
Khả Vân chỉ cần một câu đã khiến Mộ Cảnh Từ ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
“Chị... rất thân với Cảnh Từ nhỉ?” Lâm Tuyết không nhìn thấy nhưng qua giọng nói có thể hình dung được Khả Vân xinh đẹp nhường nào, sắc sảo nhường nào, lại còn hết sức thân thiết với Cảnh Từ nữa...
“Ôi chao! Không phải em nghĩ chị và nó có gì gì đó chứ? Thằng nhóc ấy không có cửa với chị đâu nhé, hừ!”
“Không phải ạ?!” Lâm Tuyết không hiểu sao trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Cảnh Từ ngày trước là học đệ của chị, cảm tình cũng tốt nên vẫn giữ liên lạc với nhau. Lần này chị được nó 'nhờ' đến kiểm tra giúp em đó!”
Khả Vân cố tình kéo dài chữ 'nhờ'. Cô đang yên đang lành ở phòng khám mắt, lại phải chịu nhờ vả của tên nhóc Mộ Cảnh Từ kia đến đây khám thai, sẵn tiện tư vấn tâm lí luôn! Cũng may... Khả Vân nhìn nhìn Lâm Tuyết, cũng không đến nỗi tệ...
“Chị bắt đầu kiểm tra cho em nhé!”
“Dạ.”
Khả Vân bắt đầu kiểm tra thai nhi cho Lâm Tuyết, dẫu chuyên ngành của cô là mắt, nhưng bây giờ trông cô cũng ra dáng một vị bác sĩ phụ khoa lắm đấy!
“Em quyết định giữ lại đứa bé à?” Khả Vân đột ngột lên tiếng.
“Dạ?... Dạ... vâng ạ...”
“Quyết định rồi thì phải dứt khoát chứ? Sao nào, không yêu cha của đứa nhỏ sao?”
“Không! Không phải đâu... mà là vì... là vì...”
Lâm Tuyết thật sự rất muốn sinh đứa bé ra, sống vui vẻ hạnh phúc bên Cảnh Từ. Nhưng, bên tai cô vẫn luôn vang vọng tiếng thét của mẹ cô lúc ấy, như nhắc nhở cô, như ám ảnh cô...
“Là vì mẹ em sao?” Khả Vân nhẹ giọng hỏi, nhưng giống như một câu khẳng định hơn.
Lâm Tuyết đang ngơ ngác, Khả Vân lại tiếp tục dụ dỗ: “Em yên tâm, Cảnh Từ tin tưởng chị mới kể chuyện của em. Có gì khó xử, cứ nói với chị, chị sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa.”
Lâm Tuyết dao động, sau một hồi đắn đo, nước mắt cô chảy xuống, nức nở: “Mẹ em... mẹ em... hức hức... Em yêu Cảnh Từ, nhưng mẹ em... em phải làm sao đây?”
Khả Vân lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Tuyết, chậm rãi phân tích:
“Chuyện đáng tiếc cũng dù gì cũng đã xảy ra. Chị nói nếu như, nếu như chuyện này là lỗi Cảnh Từ thì em trả thù nó, ghét bỏ nó cũng chẳng giải quyết được gì. Chưa kể nếu nó vô tội, chẳng phải tụi em sẽ để lỡ nhau hay sao? Đứa bé là vô tội em à...”
Lâm Tuyết bất giác đưa tay lên bụng, đây là một sinh mệnh bé bỏng, là kết tinh của cô và anh, sao cô có thể nhẫn tâm!
Thấy Lâm Tuyết bắt đầu dao động, Khả Vân tiếp tục bồi thêm:
“Em cũng đừng lo sợ miệng lưỡi thiên hạ, ta sống sao cho ta hạnh phúc, chứ không phải sống để vừa lòng bất cứ ai khác. Em hãy suy nghĩ thật kĩ, đâu mới là thứ em muốn. Nói chị nghe, thứ em muốn là gì?”
“Thứ em muốn? Em muốn... hạnh phúc bên cạnh Cảnh Từ.”
“Vậy thì được rồi, em cứ hạnh phúc bên cạnh Cảnh Từ là được, việc gì mà lo nghĩ nhiều...”
Khả Vân nhẹ nhàng đóng cửa tránh làm ảnh hưởng Lâm Tuyết vì mệt mỏi mà thiếp đi. Xem ra nhiệm vụ của cô đã hoàn thành tốt đẹp.
Nhưng không hiểu sao, Khả Vân thoáng vụt qua cái gì đó bất an...
==*==*==
Lâm Tuyết ngủ một giấc thật say...
Trong mơ, cô nhìn thấy những kí ức lúc mắt cô còn sáng. Vui vẻ lắm, hạnh phúc lắm, vì cô có mẹ bên cạnh.
Nhưng, bóng tối ập tới, giăng kín tất cả... mẹ cô cũng biến mất.
Tiếng thét của mẹ cô văng vẳng bên tai, khiến cô vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực.
Rồi cô rơi vào một vòng ôm ấm áp... dẫu chỉ là mơ, cô vẫn nhận ra người ấy chính là Mộ Cảnh Từ... Cô tham lam chiếm lấy ôn nhu ấm áp từ anh...
Rồi, anh đột ngột biến mất, giống hệt mẹ cô.
Giật mình tỉnh lại, Lâm Tuyết vẫn chưa quên được giấc mơ ban nãy. Cả những lời nói của Khả Vân nữa, tất cả khiến cô lại rơi vào suy nghĩ miên man.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng mở ra, tiếng bước chân quen thuộc của Mộ Cảnh Từ rơi vào tai Lâm Tuyết.
“Em muốn đi điều trị mắt.”
Đó là câu nói đầu tiên trong 3 ngày nay của Lâm Tuyết với Mộ Cảnh Từ. Cô rốt cuộc đã có câu trả lời cho bước đi tiếp theo.
Mộ Cảnh Từ ban đầu là sửng sốt, sau đó khóe môi nhẹ cong lên.
“Được.”
Quả là thú vị... Em định làm gì đây, Tuyết?
Mẹ cô, người thân duy nhất cũng là người thương cô nhất đã bỏ cô ra đi.
Cô không ra khỏi phòng phần vì đau buồn, phần là vì không biết phải làm sao với Mộ Cảnh Từ.
Anh nói đó là tai nạn, là do mẹ cô bất cẩn mới ngã xuống, không phải lỗi của anh.
Anh nói anh đã chuẩn bị tang lễ xong xuôi, nhưng do cô đang mang thai nên không cần làm gì cả, cứ an tâm để anh sắp xếp.
Mộ Cảnh Từ chắc chắn không phải kẻ xấu, cô tin tưởng anh.
Nhưng, mẹ cô thật sự đã chết... Đó là sự thật không thể chối cãi.
==*==*==
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
“Tuyết, anh có mời bác sĩ đến xem cho em này.” Là Cảnh Từ.
Lại có một giọng nữ vang lên: “Cô Lâm, tôi là Khả Vân, chúng ta trò chuyện một chút nhé!”
Đang trăn trở vì không có người để tâm sự, Lâm Tuyết lập tức đồng ý để Khả Vân vào.
Mộ Cảnh Từ mấy ngày nay không được gặp Lâm Tuyết, liền vờ như không có gì, đi vào ngồi trên giường, cười cười nhìn Lâm Tuyết.
“Cười cái gì mà cười? Đi ra ngoài!”
Khả Vân chỉ cần một câu đã khiến Mộ Cảnh Từ ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
“Chị... rất thân với Cảnh Từ nhỉ?” Lâm Tuyết không nhìn thấy nhưng qua giọng nói có thể hình dung được Khả Vân xinh đẹp nhường nào, sắc sảo nhường nào, lại còn hết sức thân thiết với Cảnh Từ nữa...
“Ôi chao! Không phải em nghĩ chị và nó có gì gì đó chứ? Thằng nhóc ấy không có cửa với chị đâu nhé, hừ!”
“Không phải ạ?!” Lâm Tuyết không hiểu sao trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Cảnh Từ ngày trước là học đệ của chị, cảm tình cũng tốt nên vẫn giữ liên lạc với nhau. Lần này chị được nó 'nhờ' đến kiểm tra giúp em đó!”
Khả Vân cố tình kéo dài chữ 'nhờ'. Cô đang yên đang lành ở phòng khám mắt, lại phải chịu nhờ vả của tên nhóc Mộ Cảnh Từ kia đến đây khám thai, sẵn tiện tư vấn tâm lí luôn! Cũng may... Khả Vân nhìn nhìn Lâm Tuyết, cũng không đến nỗi tệ...
“Chị bắt đầu kiểm tra cho em nhé!”
“Dạ.”
Khả Vân bắt đầu kiểm tra thai nhi cho Lâm Tuyết, dẫu chuyên ngành của cô là mắt, nhưng bây giờ trông cô cũng ra dáng một vị bác sĩ phụ khoa lắm đấy!
“Em quyết định giữ lại đứa bé à?” Khả Vân đột ngột lên tiếng.
“Dạ?... Dạ... vâng ạ...”
“Quyết định rồi thì phải dứt khoát chứ? Sao nào, không yêu cha của đứa nhỏ sao?”
“Không! Không phải đâu... mà là vì... là vì...”
Lâm Tuyết thật sự rất muốn sinh đứa bé ra, sống vui vẻ hạnh phúc bên Cảnh Từ. Nhưng, bên tai cô vẫn luôn vang vọng tiếng thét của mẹ cô lúc ấy, như nhắc nhở cô, như ám ảnh cô...
“Là vì mẹ em sao?” Khả Vân nhẹ giọng hỏi, nhưng giống như một câu khẳng định hơn.
Lâm Tuyết đang ngơ ngác, Khả Vân lại tiếp tục dụ dỗ: “Em yên tâm, Cảnh Từ tin tưởng chị mới kể chuyện của em. Có gì khó xử, cứ nói với chị, chị sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa.”
Lâm Tuyết dao động, sau một hồi đắn đo, nước mắt cô chảy xuống, nức nở: “Mẹ em... mẹ em... hức hức... Em yêu Cảnh Từ, nhưng mẹ em... em phải làm sao đây?”
Khả Vân lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Tuyết, chậm rãi phân tích:
“Chuyện đáng tiếc cũng dù gì cũng đã xảy ra. Chị nói nếu như, nếu như chuyện này là lỗi Cảnh Từ thì em trả thù nó, ghét bỏ nó cũng chẳng giải quyết được gì. Chưa kể nếu nó vô tội, chẳng phải tụi em sẽ để lỡ nhau hay sao? Đứa bé là vô tội em à...”
Lâm Tuyết bất giác đưa tay lên bụng, đây là một sinh mệnh bé bỏng, là kết tinh của cô và anh, sao cô có thể nhẫn tâm!
Thấy Lâm Tuyết bắt đầu dao động, Khả Vân tiếp tục bồi thêm:
“Em cũng đừng lo sợ miệng lưỡi thiên hạ, ta sống sao cho ta hạnh phúc, chứ không phải sống để vừa lòng bất cứ ai khác. Em hãy suy nghĩ thật kĩ, đâu mới là thứ em muốn. Nói chị nghe, thứ em muốn là gì?”
“Thứ em muốn? Em muốn... hạnh phúc bên cạnh Cảnh Từ.”
“Vậy thì được rồi, em cứ hạnh phúc bên cạnh Cảnh Từ là được, việc gì mà lo nghĩ nhiều...”
Khả Vân nhẹ nhàng đóng cửa tránh làm ảnh hưởng Lâm Tuyết vì mệt mỏi mà thiếp đi. Xem ra nhiệm vụ của cô đã hoàn thành tốt đẹp.
Nhưng không hiểu sao, Khả Vân thoáng vụt qua cái gì đó bất an...
==*==*==
Lâm Tuyết ngủ một giấc thật say...
Trong mơ, cô nhìn thấy những kí ức lúc mắt cô còn sáng. Vui vẻ lắm, hạnh phúc lắm, vì cô có mẹ bên cạnh.
Nhưng, bóng tối ập tới, giăng kín tất cả... mẹ cô cũng biến mất.
Tiếng thét của mẹ cô văng vẳng bên tai, khiến cô vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực.
Rồi cô rơi vào một vòng ôm ấm áp... dẫu chỉ là mơ, cô vẫn nhận ra người ấy chính là Mộ Cảnh Từ... Cô tham lam chiếm lấy ôn nhu ấm áp từ anh...
Rồi, anh đột ngột biến mất, giống hệt mẹ cô.
Giật mình tỉnh lại, Lâm Tuyết vẫn chưa quên được giấc mơ ban nãy. Cả những lời nói của Khả Vân nữa, tất cả khiến cô lại rơi vào suy nghĩ miên man.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng mở ra, tiếng bước chân quen thuộc của Mộ Cảnh Từ rơi vào tai Lâm Tuyết.
“Em muốn đi điều trị mắt.”
Đó là câu nói đầu tiên trong 3 ngày nay của Lâm Tuyết với Mộ Cảnh Từ. Cô rốt cuộc đã có câu trả lời cho bước đi tiếp theo.
Mộ Cảnh Từ ban đầu là sửng sốt, sau đó khóe môi nhẹ cong lên.
“Được.”
Quả là thú vị... Em định làm gì đây, Tuyết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook