Em Bị Bệnh Phải Trị
-
Chương 62
Ngay từ đầu Nam An An tự nói với bản thân mình muốn bồi thường cho anh, ừm, mình nhất định phải bồi thường anh. Sau đó cô thật sự rất đau còn hoa chân múa tay đá Khương Minh một cước, bị Khương Minh dễ dàng túm lấy mắt cá chân dang rộng ra, rồi sau đó thì cô không còn sức lực nữa.
Mẹ kiếp, vừa rồi cô xem trong truyện rõ ràng lần đầu tiên nữ chính nói “Đau…” Nam chính đều sẽ dịu dàng quan tâm vuốt ve gò má nữ chính thấp giọng nói “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng,” lúc Nam An An đứt quãng oán trách, Khương Minh thò một tay vân vê khuôn mặt cô, bộ dạng nghiêm túc nói: “Có thể là bọn họ không bị nghẹn trong ba năm.”
“….” Giờ phút này, Nam An An không phản bác được, rất lâu sau mới từ từ nói: “Đau.”
Khương Minh lơ đãng hạ giọng: “Cố chịu nhé.”
Xem đây, thực thế xương cốt cảm thấy đau cỡ nào! Hiểu rõ đau biết bao!
Quá mức tự giác Nam An An trần truồng nằm trên giường rốt cuộc không nhịn được nói tiếng “Lạnh,” thấy Khương Minh thờ ơ Nam An An lập tức nhấc chân ôm lấy chăn quấn quanh hai người, tầm nhìn bỗng chốc tối sầm xuống, các cơ quan cảm giác khác liền bị khuếch đại đến vô cùng.
Trong chăn nhiệt độ tăng cao, sau khi Nam An An thích ứng với ánh sáng trong không gian nhỏ hẹp, hình dáng của Khương Minh cũng rõ ràng lên, Nam An An chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh chóng trong lồng ngực mình, bùm bùm như nhịp trống.
Có lẽ cô vẫn còn có sức sống nên khiến nam thần nhà cô không vừa lòng, sau đó chăn lông mềm mại bị cuộn lên, dưới chăn thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu đèn nén của Nam An An.
Đủ loại cầu xin tha thứ đều không có tác dụng, sau đó Nam An An nóng quá xốc chăn lên nắm chặt hai cổ tay của Khương Minh đang ở phía trên mình chớp chớp mắt nói: “Xin thương xót em đóa hoa kiều diễm mềm mại!”
“…..” Khương Minh mải miết đau khổ làm rốt cuộc thành công toi, Đậu Tỉ em đủ rồi đó!
…...
Nam An An cảm thấy cô đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, mà cánh cửa này mở nhưng không khép lại.
Cả buổi chiều Nam An An nằm trên giường tròn lớn trong phòng khách, vừa nâng nhẹ cánh tay đã cảm thấy nặng nề, cô cuộn trong chăn lông cảm giác bắp đùi đang đau đớn. Cô chỉ có thể ngủ ở tư thế chữ đại, thoáng đụng nhẹ đã khó chịu muốn chết, rốt cuộc Nam An An không nhịn được xốc chăn lên dạng đùi mình ra nhìn, hơi sưng đỏ….
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng rất khẽ, Nam An An còn chưa kịp thu tay cửa đã bị Khương Minh đẩy ra, Nam An An ngây ngốc không kịp thu tay về, nên đối diện với ánh mắt cười như không cười thiêu đốt hoàn toàn, mẹ kiếp, đây là điệu bộ gì chứ!
Nam An An gần giống như ‘tự lừa mình, không dối được người khác,’ bình nứt không sợ bể trực tiếp nằm vật xuống giả vờ ngủ. Tiếng bước chân của Khương Minh càng lúc càng gần, lông mi Nam An An run rẩy cảm nhận được ngón tay Khương Minh chạm vào lông mi cô, hơi thở ấm áp phun lên chóp mũi cô. Nam An An đột nhiên mở to mắt: “….. Em thật sự không được! Thật sự đó!”
“À” Khương Minh ăn uống no đủ sung sướng cười nhẹ một tiếng, “Bắp đùi em còn đau không?”
Nam An An nhìn thấy thuốc trong tay anh, lập tức nghĩ tới một màn vừa rồi, sợ Khương Minh giúp cô bôi thuốc thì quá xấu hổ nên Nam An An đột nhiên lắc đầu nói lắp bắp: “Không đau không có đau! Một chút cũng không đau, hà hà.”
“Vậy thì được rồi” Khương Minh nghe vậy vui mừng gật gật đầu, cầm gel nha đam (lô hội) trong tay nhẹ nhàng ném lên tủ đầu giường rồi cúi người hôn cô ý tứ sâu xa nói: “Chúng ta lại làm thêm một lần nữa nhé?”
Nam An An dại người ra bỗng chốc phản ứng kịp, ôm đùi: “Đau, đau, đau quá!”
Và thế là Khương Minh vừa lòng thỏa ý, lười biếng dựa vào đầu giường, một tay cầm mắt cá chân cô tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, ngón tay thon dài lạnh lẽo dùng gel vẽ loạn lên mắt cá chân cô, Nam An An hạ mí mắt không nói một lời.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, Nam An An nâng mắt lén nhìn chóp mũi cao ngất của Khương Minh khi anh cúi đầu, đang muốn đưa tay sờ một cái thì tai nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Khương Minh vẫn cứ thong thả ung dung giúp cô bôi thuốc xong, người ấn chuông cứ cố chấp ấn mãi, tiếng chuông cửa bên tai không dứt. Nam An An cảm thấy ngón tay người ngoài đó hẳn không nhấc lên mới có thể đạt được hiệu quả nối liền có quy luật như vậy.
Thừa dịp Khương Minh xuống lầu mở cửa, Nam An An tìm một chiếc áo lông rộng rãi màu tím mặc vào, rồi tùy tiện mặc chiếc quần màu rượu đỏ đậm. Thay quần áo xong cô chạy vào toilet rửa mặt, buộc tóc dài lên mới chuẩn bị xuống lầu. Lúc vừa tới cạnh cầu thang đã nghe giọng nói vô cùng mạnh mẽ hồi sáng: “Con không về nhà, thì chúng ta qua đây, Khương Minh, người bạn gái nhỏ của con đâu rồi?”
Bị điểm danh bạn gái nhỏ vừa mới chen chân vào đã phải hít một ngụm khí lạnh, thật đúng là “Nhóm người.”
Nam An An đi xuống lầu thì nhìn thấy ông cụ Khương, Khương Dương, Tần Di và một người phụ nữ xinh đẹp chắc là cô Khương Minh, còn có anh trai Khương Minh và chị dâu xinh đẹp lần trước chạm mặt trong siêu thị, và hai bé trai sinh đôi chạy xung quanh chân Khương Minh vừa gọi chú.
Điệu bộ này….
Nam An An đi xuống lầu trước tiên cung kính gọi một tiếng “Ông nội,” sau đó khi Khương Minh giới thiệu thì chào một vòng.
Ngoại trừ Tần Di, vì từ đầu Khương Minh bỏ bớt Tần Di đứng bên cạnh, sắc mặt Tần Di rất không tốt, nhưng cũng không dám tức giận.
Vẻ mặt mọi người trong nhà họ Khương đều vui vẻ hòa nhã, Nam An An gọi cô sau đó còn ‘được sủng ái mà lo sợ’ nhận được một chiếc hồng bao lớn.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Nam An An cũng đoan đoan chính chính (ngoan ngoãn) ngồi trên ghế sofa. Cô vẫn có chút căng thẳng, tiểu Thang vui thích chạy tới ngồi vào đầu gối cô giơ tay muốn ôm, “Thím nhỏ, ôm ~”
Nam An an ôm lấy cậu đặt lên đầu gối, tiểu gia hỏa cười tỉm tủm ôm cổ cô hôn một cái, Nam An An càng được yêu mà lo sợ. Tiểu Thang không che giấu nhiệt tình yêu thương với cô, đặc biệt hai tay nhỏ nhắn lúc thì sờ vành tai cô, lúc thì duỗi tay sờ cổ áo cô bị chú của cậu bế qua chỗ khác.
Khương Minh kẹp chặt tay tiểu Thang ấn cậu ngồi trên đùi mình, “Đến đây, chú chơi với con.”
“Ôm ~” tiểu Thang chớp chớp mắt rồi thò người bắt đầu nhào vào lòng mẹ cậu, bị mẹ vô lương tâm của cậu chợt tránh người đi, Nam An An chứng kiến bộ dạng tiểu Thang ăn đậu hủ đã thành thói quen, nghĩ bản thân lúc trước rất ngốc mới cảm thấy Khương Minh cấm dục nên bị lãnh cảm.
Khi nói chuyện, ông cụ Khương ngồi trên sofa đối diện quan sát cô một lúc: “Là An An đúng không, ta từng nghe Khương Minh nói về con, chuyện con và Khương Minh ba mẹ con thấy thế nào?”
“Ba mẹ con rất thích Khương Minh.” Nam An An thành thật trả lời.
Nghe cô khen cháu trai mình như vậy, ông cụ cười vui vẻ sắc mặt cũng dễ chịu hơn, “Khương Minh cũng đã lớn tuổi, nhưng con còn nhỏ, nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?”
Còn chưa nghĩ tới Nam An An bị “trâu không có bắt chó đi cày,” chỉ có thể cười tủm tỉm gật đầu: “Con đã nghĩ tới.”
Ông cụ hài lòng gật đầu: “Khương Minh, con đúng là cũng giống như anh con như đúc, từ nhỏ đã thích những cô gái xinh đẹp không nói, còn đều tìm học sinh của mình.”
Khương Minh và anh trai anh liếc nhau một cái.
Lúc chạng vạng, Nam An An bị tiểu Thang quấn quít đi làm bánh bơ sữa nhân nho, anh trai anh Khương Lai yên lặng không nói một lời đi theo sau lưng cô chờ ăn. Cố Hề cũng tới phòng bếp vừa giúp cô nướng bánh ngọt, vừa ra sức kéo tiểu Thang từ trên người cô xuống: “Bé mập, đêm nay con chỉ có thể ăn ba chiếc.”
Bé mập chớp chớp ánh mắt tròn trịa: “Oa,” còn chưa khóc ra tiếng đã bị Cố Hề bụm miệng, “Con mập hơn anh con 5 cân (5 cân TQ = 2,5 kg), con từng thấy 5 cân thịt heo lớn như thế nào chưa?”
Tiểu Thang tủi thân lau nước mắt hung hăng gật đầu, còn vươn bàn tay mập mạp vẽ một vòng tròn trong không trung, học một biết mười nói: “Con mập hơn Đoàn Đoàn…. Bốn cân.”
“Đúng vậy.” Cô Hề nói lời thành khẩn: “Không phải con muốn làm mỹ nam nhỏ ở nhà trẻ sao, con như vậy nữa thì chỉ có thể làm cậu bé mập đẹp thôi.”
Cậu bé mập đẹp im lặng, theo sát mẹ cậu nhào bột.
Dạy dỗ bé mập xong, Cố Hề cười với Nam An An: “Ông ngoại rất vừa lòng em, yên tâm nhé.”
“Nếu nói ngày trước hình như ông rất thích Du Hạ….” Nam An An vừa múc bột vào vừa trò chuyện với Cố Hề, Cố Hề lắc đầu, “Em yên tâm đi, chuyện của mẹ Khương Minh có chút thua thiệt, ông cụ sẽ chẳng chọc Khương Minh khó chịu đâu. Hơn nữa, ông cụ cũng chỉ muốn nhìn thấy cháu trai lập gia đình, là ai thật ra không quan trọng.”
Ông cụ Khương tới ‘ra quân ồ ạt,’ đi cũng rất nhanh chóng.
Buổi tối sau khi mọi người ăn bữa cơm sum vầy, ông cụ liền vẫy vẫy tay đi về.
Ngược lại tiểu Thang thừa dịp đông người lôi tay cô chạy vào nhà ăn, vừa đến chỗ không có người liền bắt đầu ôm đùi cô xin cho ăn, Nam An An lợi dụng khi Cố Hề không chú ý cho tiểu Thang ăn mấy chiếc bánh bơ sữa nhân nho, cho nên lúc rời đi tiểu Thang rất lưu luyến không rời.
Nam An An nhìn tiểu Thang từng bước một quay đầu, trong ánh mắt tiểu gia hỏa tràn đầy yêu thương, cô che mặt, xong rồi, cô bắt đầu có ý nghĩ muốn sinh khỉ con. Nghĩ tới sinh khỉ con nên nhớ Đường Viên ở ký túc xá đều nhắc tới mỗi ngày. Nghĩ tới đây Nam An An mới nhớ tới, lâu lắm rồi Đường Viên chưa liên lạc với cô.
Nam An An suy nghĩ một chút rồi nằm sấp trên ghế sofa gửi tin nhắn cho Đường Viên ---
Nam An An: Thịt thịt.
Thịt thịt: Nhóc Nam, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới mình <cảm động> <lệ rơi đầy mặt.>
Nam An An: Cậu cũng không để ý đến tớ, gần đây cậu bận việc sinh khỉ con hả?
Thịt thịt: <hoảng sợ> làm sao cậu biết?
Nam An An: Thịt thịt chơi bẩn, cậu nhập vai diễn quá sâu rồi đấy.
Thịt thịt: Tớ đang nghiêm túc, cậu mau trở về, một mình tớ không chống đỡ nổi!
Nam An An: o(╯□╰)o.
Chờ Khương Minh tiễn người quay về, Nam An An đã gửi tin nhắn weibo được một lúc, đã thành thói quen nằm trên ghế sofa lười biếng đến một đầu ngón tay cũng không muốn giơ lên. Khương Minh cúi người ôm cô từ ghế sofa dậy, hai đùi Nam An An quấn ngang eo Khương Minh, Khương Minh một tay đỡ mông cô: “Mệt mỏi hả?”
“Dạ,” Nam An An gật gật đầu, cằm uể oải đặt lên bả vai anh.
Dựa vào tập tục của thành phố C, mồng năm lại bắn một đợt pháo hoa nữa, Nam An An nằm úp sấp trên giường nhắm mắt ngủ một lát bị tiếng nổ đùng đoàng của pháo hoa đánh thức sau đó liền ngồi dậy.
Khương Minh còn chưa ngủ, lười biếng dựa vào đầu giường xem luận văn, vài tờ giấy mỏng manh đặt trên đùi cong lại, một chân dài duỗi thẳng ra. Ngọn đèn đầu giường chiếu ánh sáng ấm áp, dưới ánh đèn, khuôn mặt Khương Minh bị nhuộm vầng sáng rất mê người, Nam An An ngắm có chút si mê.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Khương Minh cúi đầu ngón tay thon dài phủ lên ánh mắt cô, “Bật đèn nên không ngủ được hả?”
Nam An An lắc đầu, trái lại cô ngủ rất ngon, nhưng khi tỉnh ngủ thì suy nghĩ lung tung.
Lúc chiều ông cụ Khương nhắc đến chuyện kết hôn, cô rất muốn nói, thật ra thì chưa từng nghiêm túc suy nghĩ tới.
Có lẽ cô còn trẻ, cảm thấy còn chưa đến tuổi để kết hôn.
Có lẽ Khương Minh… Cũng nghĩ như vậy.
Nam An An nâng tay đè lên tay Khương Minh đang che mặt, nếu Khương Minh nhắc tới chuyện kết hôn cô sẽ rất hoảng sợ, nhưng hoàn toàn không đề cập tới thì cô lại rất không yên lòng, tâm tình này quả thật….
Nam An An lắc đầu không nghĩ tới những thứ này nữa, cô cào nhẹ ngón tay Khương Minh bốn mắt nhìn nhau với anh, lúc Khương Minh không đeo kính sẽ vô thức nheo mắt lại, vẻ mặt đẹp trai lại có chút lười biếng.
Một giấc ngủ sau khi tỉnh lại làm sao cũng không ngủ tiếp được, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô có chút hưng phấn.
Khương Minh thấy thế cũng tắt đèn đầu giường nằm xuống nắm lấy vai cô, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ đùng đoàng bay vút lên không trung, nổ tung trong không trung, từng ngọn nở rộ chiếu sáng nửa bầu trời.
Nam An An chuyển người lại lăn sát vào lòng Khương Minh, không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, mà cô cảm thấy sau khi tiến hành xong bước cuối cùng giữa bọn họ không giống như trước kia nữa. Giống như là một phản ứng hóa học nào đó hoặc cũng giống như càng đi sâu vào càng đầy đủ hơn.
Trước kia cô sẽ lo được lo mất, mà bây giờ tựa như là càng yên tâm hơn.
Còn thêm nữa… Cô cho rằng bệnh kia sẽ cả đời ‘như hình với bóng’ với mình, nhưng cứ như vậy không chữa trị mà khỏi bệnh rồi.
Khương Minh nâng tay sờ sờ má cô, Nam An An thuận thế cọ xát lòng bàn tay anh, “Khương Minh.”
“Hửm?” Ngón tay Khương Minh giữ cằm cô, ngón tay cái vuốt ve làn môi cô.
“Chúng ta đi đốt pháo hoa đi!” Nam An An nói xong liền từ trên giường đứng lên, con ngươi đen nhánh của Khương Minh tối sầm --- xem ra anh còn chưa cố gắng đủ.
Mẹ kiếp, vừa rồi cô xem trong truyện rõ ràng lần đầu tiên nữ chính nói “Đau…” Nam chính đều sẽ dịu dàng quan tâm vuốt ve gò má nữ chính thấp giọng nói “Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng,” lúc Nam An An đứt quãng oán trách, Khương Minh thò một tay vân vê khuôn mặt cô, bộ dạng nghiêm túc nói: “Có thể là bọn họ không bị nghẹn trong ba năm.”
“….” Giờ phút này, Nam An An không phản bác được, rất lâu sau mới từ từ nói: “Đau.”
Khương Minh lơ đãng hạ giọng: “Cố chịu nhé.”
Xem đây, thực thế xương cốt cảm thấy đau cỡ nào! Hiểu rõ đau biết bao!
Quá mức tự giác Nam An An trần truồng nằm trên giường rốt cuộc không nhịn được nói tiếng “Lạnh,” thấy Khương Minh thờ ơ Nam An An lập tức nhấc chân ôm lấy chăn quấn quanh hai người, tầm nhìn bỗng chốc tối sầm xuống, các cơ quan cảm giác khác liền bị khuếch đại đến vô cùng.
Trong chăn nhiệt độ tăng cao, sau khi Nam An An thích ứng với ánh sáng trong không gian nhỏ hẹp, hình dáng của Khương Minh cũng rõ ràng lên, Nam An An chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh chóng trong lồng ngực mình, bùm bùm như nhịp trống.
Có lẽ cô vẫn còn có sức sống nên khiến nam thần nhà cô không vừa lòng, sau đó chăn lông mềm mại bị cuộn lên, dưới chăn thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu đèn nén của Nam An An.
Đủ loại cầu xin tha thứ đều không có tác dụng, sau đó Nam An An nóng quá xốc chăn lên nắm chặt hai cổ tay của Khương Minh đang ở phía trên mình chớp chớp mắt nói: “Xin thương xót em đóa hoa kiều diễm mềm mại!”
“…..” Khương Minh mải miết đau khổ làm rốt cuộc thành công toi, Đậu Tỉ em đủ rồi đó!
…...
Nam An An cảm thấy cô đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, mà cánh cửa này mở nhưng không khép lại.
Cả buổi chiều Nam An An nằm trên giường tròn lớn trong phòng khách, vừa nâng nhẹ cánh tay đã cảm thấy nặng nề, cô cuộn trong chăn lông cảm giác bắp đùi đang đau đớn. Cô chỉ có thể ngủ ở tư thế chữ đại, thoáng đụng nhẹ đã khó chịu muốn chết, rốt cuộc Nam An An không nhịn được xốc chăn lên dạng đùi mình ra nhìn, hơi sưng đỏ….
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng rất khẽ, Nam An An còn chưa kịp thu tay cửa đã bị Khương Minh đẩy ra, Nam An An ngây ngốc không kịp thu tay về, nên đối diện với ánh mắt cười như không cười thiêu đốt hoàn toàn, mẹ kiếp, đây là điệu bộ gì chứ!
Nam An An gần giống như ‘tự lừa mình, không dối được người khác,’ bình nứt không sợ bể trực tiếp nằm vật xuống giả vờ ngủ. Tiếng bước chân của Khương Minh càng lúc càng gần, lông mi Nam An An run rẩy cảm nhận được ngón tay Khương Minh chạm vào lông mi cô, hơi thở ấm áp phun lên chóp mũi cô. Nam An An đột nhiên mở to mắt: “….. Em thật sự không được! Thật sự đó!”
“À” Khương Minh ăn uống no đủ sung sướng cười nhẹ một tiếng, “Bắp đùi em còn đau không?”
Nam An An nhìn thấy thuốc trong tay anh, lập tức nghĩ tới một màn vừa rồi, sợ Khương Minh giúp cô bôi thuốc thì quá xấu hổ nên Nam An An đột nhiên lắc đầu nói lắp bắp: “Không đau không có đau! Một chút cũng không đau, hà hà.”
“Vậy thì được rồi” Khương Minh nghe vậy vui mừng gật gật đầu, cầm gel nha đam (lô hội) trong tay nhẹ nhàng ném lên tủ đầu giường rồi cúi người hôn cô ý tứ sâu xa nói: “Chúng ta lại làm thêm một lần nữa nhé?”
Nam An An dại người ra bỗng chốc phản ứng kịp, ôm đùi: “Đau, đau, đau quá!”
Và thế là Khương Minh vừa lòng thỏa ý, lười biếng dựa vào đầu giường, một tay cầm mắt cá chân cô tỉ mỉ bôi thuốc cho cô, ngón tay thon dài lạnh lẽo dùng gel vẽ loạn lên mắt cá chân cô, Nam An An hạ mí mắt không nói một lời.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, Nam An An nâng mắt lén nhìn chóp mũi cao ngất của Khương Minh khi anh cúi đầu, đang muốn đưa tay sờ một cái thì tai nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Khương Minh vẫn cứ thong thả ung dung giúp cô bôi thuốc xong, người ấn chuông cứ cố chấp ấn mãi, tiếng chuông cửa bên tai không dứt. Nam An An cảm thấy ngón tay người ngoài đó hẳn không nhấc lên mới có thể đạt được hiệu quả nối liền có quy luật như vậy.
Thừa dịp Khương Minh xuống lầu mở cửa, Nam An An tìm một chiếc áo lông rộng rãi màu tím mặc vào, rồi tùy tiện mặc chiếc quần màu rượu đỏ đậm. Thay quần áo xong cô chạy vào toilet rửa mặt, buộc tóc dài lên mới chuẩn bị xuống lầu. Lúc vừa tới cạnh cầu thang đã nghe giọng nói vô cùng mạnh mẽ hồi sáng: “Con không về nhà, thì chúng ta qua đây, Khương Minh, người bạn gái nhỏ của con đâu rồi?”
Bị điểm danh bạn gái nhỏ vừa mới chen chân vào đã phải hít một ngụm khí lạnh, thật đúng là “Nhóm người.”
Nam An An đi xuống lầu thì nhìn thấy ông cụ Khương, Khương Dương, Tần Di và một người phụ nữ xinh đẹp chắc là cô Khương Minh, còn có anh trai Khương Minh và chị dâu xinh đẹp lần trước chạm mặt trong siêu thị, và hai bé trai sinh đôi chạy xung quanh chân Khương Minh vừa gọi chú.
Điệu bộ này….
Nam An An đi xuống lầu trước tiên cung kính gọi một tiếng “Ông nội,” sau đó khi Khương Minh giới thiệu thì chào một vòng.
Ngoại trừ Tần Di, vì từ đầu Khương Minh bỏ bớt Tần Di đứng bên cạnh, sắc mặt Tần Di rất không tốt, nhưng cũng không dám tức giận.
Vẻ mặt mọi người trong nhà họ Khương đều vui vẻ hòa nhã, Nam An An gọi cô sau đó còn ‘được sủng ái mà lo sợ’ nhận được một chiếc hồng bao lớn.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Nam An An cũng đoan đoan chính chính (ngoan ngoãn) ngồi trên ghế sofa. Cô vẫn có chút căng thẳng, tiểu Thang vui thích chạy tới ngồi vào đầu gối cô giơ tay muốn ôm, “Thím nhỏ, ôm ~”
Nam An an ôm lấy cậu đặt lên đầu gối, tiểu gia hỏa cười tỉm tủm ôm cổ cô hôn một cái, Nam An An càng được yêu mà lo sợ. Tiểu Thang không che giấu nhiệt tình yêu thương với cô, đặc biệt hai tay nhỏ nhắn lúc thì sờ vành tai cô, lúc thì duỗi tay sờ cổ áo cô bị chú của cậu bế qua chỗ khác.
Khương Minh kẹp chặt tay tiểu Thang ấn cậu ngồi trên đùi mình, “Đến đây, chú chơi với con.”
“Ôm ~” tiểu Thang chớp chớp mắt rồi thò người bắt đầu nhào vào lòng mẹ cậu, bị mẹ vô lương tâm của cậu chợt tránh người đi, Nam An An chứng kiến bộ dạng tiểu Thang ăn đậu hủ đã thành thói quen, nghĩ bản thân lúc trước rất ngốc mới cảm thấy Khương Minh cấm dục nên bị lãnh cảm.
Khi nói chuyện, ông cụ Khương ngồi trên sofa đối diện quan sát cô một lúc: “Là An An đúng không, ta từng nghe Khương Minh nói về con, chuyện con và Khương Minh ba mẹ con thấy thế nào?”
“Ba mẹ con rất thích Khương Minh.” Nam An An thành thật trả lời.
Nghe cô khen cháu trai mình như vậy, ông cụ cười vui vẻ sắc mặt cũng dễ chịu hơn, “Khương Minh cũng đã lớn tuổi, nhưng con còn nhỏ, nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?”
Còn chưa nghĩ tới Nam An An bị “trâu không có bắt chó đi cày,” chỉ có thể cười tủm tỉm gật đầu: “Con đã nghĩ tới.”
Ông cụ hài lòng gật đầu: “Khương Minh, con đúng là cũng giống như anh con như đúc, từ nhỏ đã thích những cô gái xinh đẹp không nói, còn đều tìm học sinh của mình.”
Khương Minh và anh trai anh liếc nhau một cái.
Lúc chạng vạng, Nam An An bị tiểu Thang quấn quít đi làm bánh bơ sữa nhân nho, anh trai anh Khương Lai yên lặng không nói một lời đi theo sau lưng cô chờ ăn. Cố Hề cũng tới phòng bếp vừa giúp cô nướng bánh ngọt, vừa ra sức kéo tiểu Thang từ trên người cô xuống: “Bé mập, đêm nay con chỉ có thể ăn ba chiếc.”
Bé mập chớp chớp ánh mắt tròn trịa: “Oa,” còn chưa khóc ra tiếng đã bị Cố Hề bụm miệng, “Con mập hơn anh con 5 cân (5 cân TQ = 2,5 kg), con từng thấy 5 cân thịt heo lớn như thế nào chưa?”
Tiểu Thang tủi thân lau nước mắt hung hăng gật đầu, còn vươn bàn tay mập mạp vẽ một vòng tròn trong không trung, học một biết mười nói: “Con mập hơn Đoàn Đoàn…. Bốn cân.”
“Đúng vậy.” Cô Hề nói lời thành khẩn: “Không phải con muốn làm mỹ nam nhỏ ở nhà trẻ sao, con như vậy nữa thì chỉ có thể làm cậu bé mập đẹp thôi.”
Cậu bé mập đẹp im lặng, theo sát mẹ cậu nhào bột.
Dạy dỗ bé mập xong, Cố Hề cười với Nam An An: “Ông ngoại rất vừa lòng em, yên tâm nhé.”
“Nếu nói ngày trước hình như ông rất thích Du Hạ….” Nam An An vừa múc bột vào vừa trò chuyện với Cố Hề, Cố Hề lắc đầu, “Em yên tâm đi, chuyện của mẹ Khương Minh có chút thua thiệt, ông cụ sẽ chẳng chọc Khương Minh khó chịu đâu. Hơn nữa, ông cụ cũng chỉ muốn nhìn thấy cháu trai lập gia đình, là ai thật ra không quan trọng.”
Ông cụ Khương tới ‘ra quân ồ ạt,’ đi cũng rất nhanh chóng.
Buổi tối sau khi mọi người ăn bữa cơm sum vầy, ông cụ liền vẫy vẫy tay đi về.
Ngược lại tiểu Thang thừa dịp đông người lôi tay cô chạy vào nhà ăn, vừa đến chỗ không có người liền bắt đầu ôm đùi cô xin cho ăn, Nam An An lợi dụng khi Cố Hề không chú ý cho tiểu Thang ăn mấy chiếc bánh bơ sữa nhân nho, cho nên lúc rời đi tiểu Thang rất lưu luyến không rời.
Nam An An nhìn tiểu Thang từng bước một quay đầu, trong ánh mắt tiểu gia hỏa tràn đầy yêu thương, cô che mặt, xong rồi, cô bắt đầu có ý nghĩ muốn sinh khỉ con. Nghĩ tới sinh khỉ con nên nhớ Đường Viên ở ký túc xá đều nhắc tới mỗi ngày. Nghĩ tới đây Nam An An mới nhớ tới, lâu lắm rồi Đường Viên chưa liên lạc với cô.
Nam An An suy nghĩ một chút rồi nằm sấp trên ghế sofa gửi tin nhắn cho Đường Viên ---
Nam An An: Thịt thịt.
Thịt thịt: Nhóc Nam, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới mình <cảm động> <lệ rơi đầy mặt.>
Nam An An: Cậu cũng không để ý đến tớ, gần đây cậu bận việc sinh khỉ con hả?
Thịt thịt: <hoảng sợ> làm sao cậu biết?
Nam An An: Thịt thịt chơi bẩn, cậu nhập vai diễn quá sâu rồi đấy.
Thịt thịt: Tớ đang nghiêm túc, cậu mau trở về, một mình tớ không chống đỡ nổi!
Nam An An: o(╯□╰)o.
Chờ Khương Minh tiễn người quay về, Nam An An đã gửi tin nhắn weibo được một lúc, đã thành thói quen nằm trên ghế sofa lười biếng đến một đầu ngón tay cũng không muốn giơ lên. Khương Minh cúi người ôm cô từ ghế sofa dậy, hai đùi Nam An An quấn ngang eo Khương Minh, Khương Minh một tay đỡ mông cô: “Mệt mỏi hả?”
“Dạ,” Nam An An gật gật đầu, cằm uể oải đặt lên bả vai anh.
Dựa vào tập tục của thành phố C, mồng năm lại bắn một đợt pháo hoa nữa, Nam An An nằm úp sấp trên giường nhắm mắt ngủ một lát bị tiếng nổ đùng đoàng của pháo hoa đánh thức sau đó liền ngồi dậy.
Khương Minh còn chưa ngủ, lười biếng dựa vào đầu giường xem luận văn, vài tờ giấy mỏng manh đặt trên đùi cong lại, một chân dài duỗi thẳng ra. Ngọn đèn đầu giường chiếu ánh sáng ấm áp, dưới ánh đèn, khuôn mặt Khương Minh bị nhuộm vầng sáng rất mê người, Nam An An ngắm có chút si mê.
Cảm nhận được ánh mắt cô, Khương Minh cúi đầu ngón tay thon dài phủ lên ánh mắt cô, “Bật đèn nên không ngủ được hả?”
Nam An An lắc đầu, trái lại cô ngủ rất ngon, nhưng khi tỉnh ngủ thì suy nghĩ lung tung.
Lúc chiều ông cụ Khương nhắc đến chuyện kết hôn, cô rất muốn nói, thật ra thì chưa từng nghiêm túc suy nghĩ tới.
Có lẽ cô còn trẻ, cảm thấy còn chưa đến tuổi để kết hôn.
Có lẽ Khương Minh… Cũng nghĩ như vậy.
Nam An An nâng tay đè lên tay Khương Minh đang che mặt, nếu Khương Minh nhắc tới chuyện kết hôn cô sẽ rất hoảng sợ, nhưng hoàn toàn không đề cập tới thì cô lại rất không yên lòng, tâm tình này quả thật….
Nam An An lắc đầu không nghĩ tới những thứ này nữa, cô cào nhẹ ngón tay Khương Minh bốn mắt nhìn nhau với anh, lúc Khương Minh không đeo kính sẽ vô thức nheo mắt lại, vẻ mặt đẹp trai lại có chút lười biếng.
Một giấc ngủ sau khi tỉnh lại làm sao cũng không ngủ tiếp được, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô có chút hưng phấn.
Khương Minh thấy thế cũng tắt đèn đầu giường nằm xuống nắm lấy vai cô, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ đùng đoàng bay vút lên không trung, nổ tung trong không trung, từng ngọn nở rộ chiếu sáng nửa bầu trời.
Nam An An chuyển người lại lăn sát vào lòng Khương Minh, không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, mà cô cảm thấy sau khi tiến hành xong bước cuối cùng giữa bọn họ không giống như trước kia nữa. Giống như là một phản ứng hóa học nào đó hoặc cũng giống như càng đi sâu vào càng đầy đủ hơn.
Trước kia cô sẽ lo được lo mất, mà bây giờ tựa như là càng yên tâm hơn.
Còn thêm nữa… Cô cho rằng bệnh kia sẽ cả đời ‘như hình với bóng’ với mình, nhưng cứ như vậy không chữa trị mà khỏi bệnh rồi.
Khương Minh nâng tay sờ sờ má cô, Nam An An thuận thế cọ xát lòng bàn tay anh, “Khương Minh.”
“Hửm?” Ngón tay Khương Minh giữ cằm cô, ngón tay cái vuốt ve làn môi cô.
“Chúng ta đi đốt pháo hoa đi!” Nam An An nói xong liền từ trên giường đứng lên, con ngươi đen nhánh của Khương Minh tối sầm --- xem ra anh còn chưa cố gắng đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook