Em Bị Bệnh Phải Trị
-
Chương 58
“Ặc a….” Trong nháy mắt đau đớn kịch liệt đánh sâu vào tất cả lý trí Giản Diệu, tay trái đau như bị đục khoét kim châm muối xát, tiếng thét từ trong cổ họng phát ra lại bị đứt đoạn, trong đêm tối thê lương mà thấm vào lòng người.
Trong xe, đầu ngón tay cầm vô - lăng của An Khả trắng bệch, sau khi xe lùi lại ngón tay cô ta run rẩy có chút không cầm được tay lái. Đêm ba mươi vốn là ngày cả nhà sum vầy, nhưng ở đó không phải nhà của cô ta, cô ta đứng đó nhìn ba mình gần như là đang lấy lòng An Ngưng. Cô ta kiềm chế lâu rồi bị ông thờ ơ cũng lâu rồi rốt cuộc lỗ mũi chua xót không nhịn được rống lên với ông, “Con cũng là con ba, vì sao ba đối xử với con như vậy!”
Sau đó, cô mới biết được lúc trước mẹ cô đã từng làm những gì với mấy người Nam An An.
Khó trách mỗi lần cô lấy lòng Nam An An, cô đều bị cô ấy ghét như vậy.
An Khả và mẹ cô tranh cãi ầm ĩ một trận, trong cơn tức giận lái xe ra ngoài lang thang trên đường, trên đường gần như không có một ai cả.
Cô không có nhà để về nên muốn đi qua gặp Nam An An, cuối cùng thấy cô ấy vội vã chạy ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo, thấy cô ấy lên xe một người đàn ông lạ mặt.
Dọc đường An Khả cẩn thận đi theo chiếc xe phía trước, trong lòng âm thầm hi vọng là do cô suy nghĩ nhiều, nhưng lại phát hiện chiếc xe trước mặt càng đi càng lệch hướng. Cô đang lo lắng thì nhìn thấy Nam An An từ trong cửa xe ló đầu ra, một lát sau cửa xe mở ra người đàn ông kia đi vòng đến cửa xe một tay chống lên cửa, Nam An An ngồi ven đường thoạt nhìn như là đang muốn nôn.
An Khả hung hăng giẫm chân ga đâm vào chiếc xe kia, khiến người đàn ông đó lảo đảo một cái, sai đó liền thấy Nam An An chạy như bay ra ngoài.
An Khả tâm tư rối loạn muốn xuống xe kéo người đàn ông kia lại giúp cô, nhưng nghĩ tới hai người bọn cô cũng không thể là đối thủ của người đàn ông cao to đó được, chỉ có thể khó khăn lùi xe về rồi chạy đuổi theo hướng bên kia, muốn tìm cơ hội điều khiển xe hù họa người kia một chút ai dè nhìn thấy tên nam sinh đó hung hăng đập một quyền vào bụng Nam An An….
Trong nháy mắt đó, cô mất lý trí cũng không thể khống chế được.
Cho tới giờ này, trước mắt chính là máu đỏ tươi trên tuyết trắng xóa càng nhìn càng thấy ghê người, tay Giản Diệu nhũn như con chi chi không nâng lên nổi. Cô đẩy mở cửa xe chạy tới cẩn thận muốn xem tay Giản Diệu và cậu ta có còn đe dọa được hay không.
Nam An Ạn ôm bụng cách Giản Diệu rất xa, trông thấy chủ xe mở cửa cẩn thận quan sát Giản Diệu. Ánh đèn xe chói mắt, vẻ hung ác trên mặt nữ sinh tụt xuống cực điểm, chỉ còn lại hoảng hốt lo sợ. Nhìn thấy khuôn mặt An Khả trong lòng Nam An An hơi kinh ngạc, lập tức nhớ tới buổi tối khi cô đang đắp người tuyết, An Khả miêu tả lại cô chuẩn xác như thế…..
Lúc đó cô trả lời có lệ với An Khả, cũng không suy nghĩ sao An Khả có thể đoán được đúng đến từng chi tiết như vậy.
Cả người Nam An An đau đớn không tỉnh táo, cũng không nghĩ ra lý do An Khả dũng cảm quên mình tới cứu cô. Nhưng, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô bị Giản Diệu đánh một quyền vô cùng độc ác, vừa rồi liều mạng đạp mạnh Giản Diệu một cái đã dùng hết sức lực mà cô có, bây giờ loại bỏ được sự uy hiếp là Giản Diệu, sau khi tâm lý khẩn trương tan đi bụng liền bắt đầu đau đớn, Nam An An ôm bụng cuộn tròn mình trong đống tuyết, trước mặt từng thứ đều biến thành màu đen. Có thể vừa rồi rất tập trung tinh thần vào việc giả vờ nôn, bây giờ thật sự rất choáng váng đầu óc, trong bụng chua xót, trước mắt cũng một mảnh mơ hồ không rõ.
An Khả bước từng bước nhỏ bước qua chỗ Giản Diệu ở đằng xa kia đang muốn xem tay cậu ta, bỗng chốc mắt cá chân bị tay không bị thương của Giản Diệu hung hăng nắm chặt, cả người mất trọng tâm bị quăng té xuống mặt đất. Con ngươi Giản Diệu ứ máu, tay trái vừa rồi còn đau như kim châm bây giờ hình như đã mất đi cảm giác, cậu ta hung hăng đạp An Khả một cước muốn lấy điện thoại ấn gọi 120 (số cấp cứu của TQ), khóe mắt liếc thấy Nam An An đang ôm bụng cuộn mình trên nền truyết.
Lúc đó cậu ta đưa lưng về phía xe, nhưng Nam An An bị cậu ta ôm vào ngực nhất định phải thấy chiếc xe đang lao nhanh tới, cô thế mà lại …. Cô cố ý!
Giản Diệu cố nén cơn đau gọi cú điện thoại cấp cứu xong sau đó chui từ trong xe ra, đi về phía Nam An An, tay cậu ta vẫn còn đang nhỏ máu xuống đất.
Nam An An thấy trước mắt mơ hồ, chỉ nghe tiếng giày da giẫm lên mặt tuyết càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ngón tay Giản Diệu dính đầy tuyết lạnh lẽo bóp chặt cổ cô…..
Thiếu oxy (oxygen, kí hiệu O) khiến Nam An An cảm thấy trước mặt trắng xóa, đầu ngón tay Giản Diệu nới lỏng ra, đến lúc này….. Cậu ta thế mà vẫn không nỡ.
Nam An An ho khan dữ dội, giữa lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng phanh xe (thắng) chói tai. Truyện bên diiendanlequydon.com. Nam An An nâng mí mắt lên mơ mơ màng màng nhìn thấy đèn xe chói mắt và bóng dáng người ngược ánh sáng. Bóng dáng ngược sáng kia chỉ mơ hồ, giữa lúc cô thấy mờ mịt cả người Giản Diệu bị túm cổ áo hung hăng ném ra ngoài….
Hình ảnh mơ hồ, ngược sáng rất giống với hồi ức đêm đó. Người kia một tay ôm Nam Vi Vi một tay túm cổ tay cô, dẫn cô băng qua con hẻm nhỏ tĩnh mịch như không có tận cùng, bên tai là tiếng ve kêu và tiếng gió rít đêm hè, cô vừa khóc vừa chạy mặt đầy nước mắt. Sau khi chạy ra khỏi hẻm nhỏ người đó dẫn bọn cô đến dưới đèn đường sáng ngời, cúi người lấy mu bàn tay lau khóe mắt cô, giọng mát lạnh dễ nghe, “Không có việc gì, ngoan.”
“Không có việc gì, An An….” Cả người Nam An An bị ôm ấn chặt vào người anh, “Không sao rồi.”
Trên người anh rõ ràng có tuyết dính vào, nhưng hơi thở khiến cô yên tâm.
Từ bắt đầu đến hiện tại
“Sư phụ” Nam An An hít sâu một hơi, trán để lên ngực anh, giọng buồn rầu.
“Ừm, anh ở đây….”
“Thầy” cô lại gọi một tiếng, giống như đang muốn xác nhận đúng là anh ở đây.
“Anh ở đây.”
Nam An An hít hít mũi, “Khương Minh.”
“Ừm.”
Cái ôm của anh ấm áp mà quen thuộc, giống như chờ đợi đã lâu lắm rồi.
Nam An An gọi anh một tiếng lại một tiếng rồi dần dần thấp xuống, Khương Minh trả lời cô một lần lại một lần, giọng trầm thấp khàn khàn.
“Khương Minh….” Nam An An một tay níu vào bờ vai Khương Minh vùi đầu trong lòng anh gọi tiếp một tiếng, đêm nay cô vừa lạnh vừa đói vừa đau lại sợ, giờ phút này có ‘thiên ngôn vạn ngữ’ (ý là nhiều lời để nói) tràn ra bờ môi nhưng cuối cùng lại: “Nấc.”
Khương Minh: “……..”
Nam An An: “Nấc…. nấc….. nấc….”
Nam An An cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, kiên cường chống đỡ tới bây giờ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
…….
Nam Vi Vi chạy thẳng tới bệnh viện, vượt qua Khương Minh ôm Nam An An đi vào trong.
An An một tay đè lên bụng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Nam Vi Vi nghe thấy giọng mình cũng đã thay đổi: “Bụng cô ấy làm sao vậy?”
An Khả đi theo phía sau sắc mặt cũng tái nhợt trả lời: “Giản Diệu đánh một quyền vào bụng chị ấy.”
Nam An An nửa ngủ nửa tỉnh bị Khương Minh ôm đi chụp phim, siêu âm, kết quả kiểm tra là Nam An An bị xuất huyết trong mức độ nhẹ, lúc Nam An An ngủ một tay vẫn ôm bụng.
Khương Minh đứng bên cạnh giường bệnh cả một đêm không chợp mắt, sắc mặt Nam An An trắng bệch lúc ngủ vẫn còn cau mày.
Khương Minh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, trong đầu là hình ảnh lần đầu tiên Nam An An xuất hiện trong nhà anh, anh làm món thịt bò hầm khoai tây ăn rồi bị đau bụng nằm trên ghế sofa ngoan ngoãn mặc kệ anh xoa bụng cho cô, anh vừa chạm vào bụng cô cô đã cười đến không kiềm chế được.
Khương Minh thậm chí không dám nhớ lại cảm giác khi anh nhận được điện thoại của Nam Vi Vi, anh đứng trong phòng bệnh ông nội, tiếng mọi người trong nhà trò chuyện rôm rả với nhau dường như cách anh rất xa, loại này… Cảm giác trái tim níu chặt vò thành một nắm bị xé rách toạc.
…..
Nam Vi Vi tựa vào ghế sofa không nhúc nhích, cú điện thoại đó của Nam An An nói chuyện giống như bình thường bọn cô vẫn vô cùng thân thiết tán gẫu, nhưng đột nhiên cô chợt nghe ra Nam An An khác thường. Nam An An bảo cô em mừng tuổi cho chị, nhưng mà Giản Diệu tuyệt đối không biết bọn cô là bào thai đôi, từ trước tới giờ An An chưa bao giờ mừng tuổi cô mà chỉ có cô mừng tuổi An An.
Lúc đó cả trái tim cô nhảy vọt lên cổ họng, nghe giọng điệu tự nhiên khái quát nội dung quan trọng nhắn tới cho cô của Nam An An --- Em trai Giản Tiệp, trên đường tới thành phố A, còn có cô nhấn mạnh di động sắp hết pin và câu nói “Rất an toàn.”
Từ sau khi cúp điện thoại Nam Vi Vi liền bắt đầu dựa vào câu nhắc nhở trước của cô nhanh chóng định vị không lại sợ di động cô hết pin, vừa kêu Cận Tư điều tra thông tin về em trai Giản Tiệp. Đêm ba mươi lý do khiến Nam An An chạy tới thành phố A cũng chỉ có Khương Minh, như vậy nhất định Khương Minh sẽ cách chỗ Nam An An gần nhất, khoảnh khắc đó cô không ngừng gọi điện thoại cho Khương Minh……
Nam Vi Vi làm việc nào ra việc nấy, cố gắng đè xuống đáy lòng nhưng không cách nào vứt bỏ được sự bất an, Nam An An nói, chị, em yêu chị.
Nghe qua như đang làm nũng, cũng giống như là đang từ biệt.
Lúc tắt điện thoại di động tay Nam Vi Vi đang run rẩy, cũng may…..
Vi Vi che mặt, buông đầu ngón tay ra lau qua khóe mắt.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nam Vi Vi thì nhìn thấy An Khả đứng trên hành lang, cô đi qua kêu An Khả đi vào, An Khả lắc đầu không nhìn cô mà trực tiếp đi lướt qua cô nhìn về phía phòng bệnh của Nam An An, muốn nói lại thôi.
Vi Vi thấy thế nói câu: “Em ấy không có việc gì, còn chưa tỉnh ngủ.”
An Khả nghe vậy gật gật đầu, cúi xuống xoắn góc áo bệnh nhân giọng hơi khàn khàn: “Tôi đi đây.”
“Cô đi đâu, cô khỏe không?” Nam Vi Vi quan tâm An Khả, ngày hôm qua cô cũng nhìn thấy trên áo lông trắng của An Khả có vết chân, nhưng mà cô hoàn toàn không có thời gian để chú ý đến An Khả.
An Khả lắc đầu.
“Cảm ơn cô.” Nam Vi Vi cúi đầu xuống thấp về phía An Khả.
Truyện chỉ post bên diiendannlequydon.com, trang khác là copy vô ý thức.
“Không cần đâu, tôi biết mẹ tôi có lỗi với các cô.” An Khả không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói xong câu đó liền trở về phòng bệnh sát bên cạnh.
Nam Vi Vi sững sờ một lát, đây là nguyên nhân An Khả cứu An An sao?
Chuộc tội ư?
Trong ấn tượng của cô từ trước tới giờ An Khả không phải là người thẳng thắn như thế.
Nam Vi Vi nhìn nhìn phòng bệnh, đi ra ngoài mua cháo cho Nam An An, suy nghĩ một chút rồi cũng mua một phần cho An Khả. Bất kể An Khả xuất phát từ mục đích gì, bây giờ cô thật sự cần phải cảm ơn An Khả.
Khương Minh vòng qua phía bên giường bệnh kia kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rải đầy cả căn phòng. Ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống làm Nam An An nâng mí mắt lên, đôi mắt bị ánh mặt trời chói rọi kích thích chớp chớp mắt, cô nâng tay che mắt chuyển người lại thì đau đến tỉnh luôn.
Lúc Nam An An vừa tỉnh lâm vào tình trạng giống như có một đoàn xe chạy ngang qua người, cô dụi dụi mắt cảm giác bụng cũng đau theo, nhìn về cửa sổ bên cạnh thì chứng kiến bóng dáng Khương Minh đang đứng trước cửa sổ.
Nam An An giơ tay muốn cầm cốc nước để uống, kéo theo cả bụng, “Ôi” Nam An An đau tới mức rên lên, Khương Minh chân dài bước chạy qua một tay ấn chuông một tay vịn chặt bờ vai cô, giọng gấp gáp: “An An, đau không?”
Nam An An gật gật đầu, đang muốn đưa tay xoa bụng bị Khương Minh nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cổ tay: “Đừng lộn xộn.”
Bác sĩ tới rất nhanh, nghiêm túc hỏi cô, “Đâu ở đâu, ở đây hả?”
Nam An An gật gật đầu.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc: “Đau thế nào?”
Nam An An: “….. Đói đau.”
“…..” Bác sĩ im lặng một lúc, đẩy đẩy mắt kính lạnh nhạt nói: “Ngoại trừ đau khi đói, còn đau thế nào nữa.”
“Không có ạ,” Nam An An lắc đầu: “Ngoài cảm giác đói ra không có cái khác.”
“…..” Bác sĩ lại dắt chiếc bút máy vào túi áo dài trắng, giương mắt nhìn Khương Minh nghiêm túc nói: “Người trong nhà cậu đút cho cô ấy ăn cơm trước đi, chờ cô ấy ăn no tôi lại qua.” Nói xong bác sĩ dẫn y tá đi ra khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa phòng lại.
Bác sĩ vừa đi, phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dưới ánh mặt trời sáng rực, ngay cả bụi trong không khí cũng không có chỗ nào để lẩn trốn.
Nam An An hạ mí mắt nhìn chăn trắng noãn, một tay níu chặt drap giường nhưng không nhìn Khương Minh.
Tối hôm qua lúc vừa tỉnh dậy sắp xếp lại những việc nhớ được, trong đầu Nam An An giống như bị nổ tung, cô thậm chí không biết làm sao mà đối mặt với Khương Minh.
Những thông tin này bỗng chốc chạy vào đầu óc cô, không kịp tiêu hóa.
Thì ra, vẫn luôn là Khương Minh.
Trong xe, đầu ngón tay cầm vô - lăng của An Khả trắng bệch, sau khi xe lùi lại ngón tay cô ta run rẩy có chút không cầm được tay lái. Đêm ba mươi vốn là ngày cả nhà sum vầy, nhưng ở đó không phải nhà của cô ta, cô ta đứng đó nhìn ba mình gần như là đang lấy lòng An Ngưng. Cô ta kiềm chế lâu rồi bị ông thờ ơ cũng lâu rồi rốt cuộc lỗ mũi chua xót không nhịn được rống lên với ông, “Con cũng là con ba, vì sao ba đối xử với con như vậy!”
Sau đó, cô mới biết được lúc trước mẹ cô đã từng làm những gì với mấy người Nam An An.
Khó trách mỗi lần cô lấy lòng Nam An An, cô đều bị cô ấy ghét như vậy.
An Khả và mẹ cô tranh cãi ầm ĩ một trận, trong cơn tức giận lái xe ra ngoài lang thang trên đường, trên đường gần như không có một ai cả.
Cô không có nhà để về nên muốn đi qua gặp Nam An An, cuối cùng thấy cô ấy vội vã chạy ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo, thấy cô ấy lên xe một người đàn ông lạ mặt.
Dọc đường An Khả cẩn thận đi theo chiếc xe phía trước, trong lòng âm thầm hi vọng là do cô suy nghĩ nhiều, nhưng lại phát hiện chiếc xe trước mặt càng đi càng lệch hướng. Cô đang lo lắng thì nhìn thấy Nam An An từ trong cửa xe ló đầu ra, một lát sau cửa xe mở ra người đàn ông kia đi vòng đến cửa xe một tay chống lên cửa, Nam An An ngồi ven đường thoạt nhìn như là đang muốn nôn.
An Khả hung hăng giẫm chân ga đâm vào chiếc xe kia, khiến người đàn ông đó lảo đảo một cái, sai đó liền thấy Nam An An chạy như bay ra ngoài.
An Khả tâm tư rối loạn muốn xuống xe kéo người đàn ông kia lại giúp cô, nhưng nghĩ tới hai người bọn cô cũng không thể là đối thủ của người đàn ông cao to đó được, chỉ có thể khó khăn lùi xe về rồi chạy đuổi theo hướng bên kia, muốn tìm cơ hội điều khiển xe hù họa người kia một chút ai dè nhìn thấy tên nam sinh đó hung hăng đập một quyền vào bụng Nam An An….
Trong nháy mắt đó, cô mất lý trí cũng không thể khống chế được.
Cho tới giờ này, trước mắt chính là máu đỏ tươi trên tuyết trắng xóa càng nhìn càng thấy ghê người, tay Giản Diệu nhũn như con chi chi không nâng lên nổi. Cô đẩy mở cửa xe chạy tới cẩn thận muốn xem tay Giản Diệu và cậu ta có còn đe dọa được hay không.
Nam An Ạn ôm bụng cách Giản Diệu rất xa, trông thấy chủ xe mở cửa cẩn thận quan sát Giản Diệu. Ánh đèn xe chói mắt, vẻ hung ác trên mặt nữ sinh tụt xuống cực điểm, chỉ còn lại hoảng hốt lo sợ. Nhìn thấy khuôn mặt An Khả trong lòng Nam An An hơi kinh ngạc, lập tức nhớ tới buổi tối khi cô đang đắp người tuyết, An Khả miêu tả lại cô chuẩn xác như thế…..
Lúc đó cô trả lời có lệ với An Khả, cũng không suy nghĩ sao An Khả có thể đoán được đúng đến từng chi tiết như vậy.
Cả người Nam An An đau đớn không tỉnh táo, cũng không nghĩ ra lý do An Khả dũng cảm quên mình tới cứu cô. Nhưng, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô bị Giản Diệu đánh một quyền vô cùng độc ác, vừa rồi liều mạng đạp mạnh Giản Diệu một cái đã dùng hết sức lực mà cô có, bây giờ loại bỏ được sự uy hiếp là Giản Diệu, sau khi tâm lý khẩn trương tan đi bụng liền bắt đầu đau đớn, Nam An An ôm bụng cuộn tròn mình trong đống tuyết, trước mặt từng thứ đều biến thành màu đen. Có thể vừa rồi rất tập trung tinh thần vào việc giả vờ nôn, bây giờ thật sự rất choáng váng đầu óc, trong bụng chua xót, trước mắt cũng một mảnh mơ hồ không rõ.
An Khả bước từng bước nhỏ bước qua chỗ Giản Diệu ở đằng xa kia đang muốn xem tay cậu ta, bỗng chốc mắt cá chân bị tay không bị thương của Giản Diệu hung hăng nắm chặt, cả người mất trọng tâm bị quăng té xuống mặt đất. Con ngươi Giản Diệu ứ máu, tay trái vừa rồi còn đau như kim châm bây giờ hình như đã mất đi cảm giác, cậu ta hung hăng đạp An Khả một cước muốn lấy điện thoại ấn gọi 120 (số cấp cứu của TQ), khóe mắt liếc thấy Nam An An đang ôm bụng cuộn mình trên nền truyết.
Lúc đó cậu ta đưa lưng về phía xe, nhưng Nam An An bị cậu ta ôm vào ngực nhất định phải thấy chiếc xe đang lao nhanh tới, cô thế mà lại …. Cô cố ý!
Giản Diệu cố nén cơn đau gọi cú điện thoại cấp cứu xong sau đó chui từ trong xe ra, đi về phía Nam An An, tay cậu ta vẫn còn đang nhỏ máu xuống đất.
Nam An An thấy trước mắt mơ hồ, chỉ nghe tiếng giày da giẫm lên mặt tuyết càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, ngón tay Giản Diệu dính đầy tuyết lạnh lẽo bóp chặt cổ cô…..
Thiếu oxy (oxygen, kí hiệu O) khiến Nam An An cảm thấy trước mặt trắng xóa, đầu ngón tay Giản Diệu nới lỏng ra, đến lúc này….. Cậu ta thế mà vẫn không nỡ.
Nam An An ho khan dữ dội, giữa lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng phanh xe (thắng) chói tai. Truyện bên diiendanlequydon.com. Nam An An nâng mí mắt lên mơ mơ màng màng nhìn thấy đèn xe chói mắt và bóng dáng người ngược ánh sáng. Bóng dáng ngược sáng kia chỉ mơ hồ, giữa lúc cô thấy mờ mịt cả người Giản Diệu bị túm cổ áo hung hăng ném ra ngoài….
Hình ảnh mơ hồ, ngược sáng rất giống với hồi ức đêm đó. Người kia một tay ôm Nam Vi Vi một tay túm cổ tay cô, dẫn cô băng qua con hẻm nhỏ tĩnh mịch như không có tận cùng, bên tai là tiếng ve kêu và tiếng gió rít đêm hè, cô vừa khóc vừa chạy mặt đầy nước mắt. Sau khi chạy ra khỏi hẻm nhỏ người đó dẫn bọn cô đến dưới đèn đường sáng ngời, cúi người lấy mu bàn tay lau khóe mắt cô, giọng mát lạnh dễ nghe, “Không có việc gì, ngoan.”
“Không có việc gì, An An….” Cả người Nam An An bị ôm ấn chặt vào người anh, “Không sao rồi.”
Trên người anh rõ ràng có tuyết dính vào, nhưng hơi thở khiến cô yên tâm.
Từ bắt đầu đến hiện tại
“Sư phụ” Nam An An hít sâu một hơi, trán để lên ngực anh, giọng buồn rầu.
“Ừm, anh ở đây….”
“Thầy” cô lại gọi một tiếng, giống như đang muốn xác nhận đúng là anh ở đây.
“Anh ở đây.”
Nam An An hít hít mũi, “Khương Minh.”
“Ừm.”
Cái ôm của anh ấm áp mà quen thuộc, giống như chờ đợi đã lâu lắm rồi.
Nam An An gọi anh một tiếng lại một tiếng rồi dần dần thấp xuống, Khương Minh trả lời cô một lần lại một lần, giọng trầm thấp khàn khàn.
“Khương Minh….” Nam An An một tay níu vào bờ vai Khương Minh vùi đầu trong lòng anh gọi tiếp một tiếng, đêm nay cô vừa lạnh vừa đói vừa đau lại sợ, giờ phút này có ‘thiên ngôn vạn ngữ’ (ý là nhiều lời để nói) tràn ra bờ môi nhưng cuối cùng lại: “Nấc.”
Khương Minh: “……..”
Nam An An: “Nấc…. nấc….. nấc….”
Nam An An cảm thấy đầu càng lúc càng nặng trĩu, kiên cường chống đỡ tới bây giờ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.
…….
Nam Vi Vi chạy thẳng tới bệnh viện, vượt qua Khương Minh ôm Nam An An đi vào trong.
An An một tay đè lên bụng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Nam Vi Vi nghe thấy giọng mình cũng đã thay đổi: “Bụng cô ấy làm sao vậy?”
An Khả đi theo phía sau sắc mặt cũng tái nhợt trả lời: “Giản Diệu đánh một quyền vào bụng chị ấy.”
Nam An An nửa ngủ nửa tỉnh bị Khương Minh ôm đi chụp phim, siêu âm, kết quả kiểm tra là Nam An An bị xuất huyết trong mức độ nhẹ, lúc Nam An An ngủ một tay vẫn ôm bụng.
Khương Minh đứng bên cạnh giường bệnh cả một đêm không chợp mắt, sắc mặt Nam An An trắng bệch lúc ngủ vẫn còn cau mày.
Khương Minh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, trong đầu là hình ảnh lần đầu tiên Nam An An xuất hiện trong nhà anh, anh làm món thịt bò hầm khoai tây ăn rồi bị đau bụng nằm trên ghế sofa ngoan ngoãn mặc kệ anh xoa bụng cho cô, anh vừa chạm vào bụng cô cô đã cười đến không kiềm chế được.
Khương Minh thậm chí không dám nhớ lại cảm giác khi anh nhận được điện thoại của Nam Vi Vi, anh đứng trong phòng bệnh ông nội, tiếng mọi người trong nhà trò chuyện rôm rả với nhau dường như cách anh rất xa, loại này… Cảm giác trái tim níu chặt vò thành một nắm bị xé rách toạc.
…..
Nam Vi Vi tựa vào ghế sofa không nhúc nhích, cú điện thoại đó của Nam An An nói chuyện giống như bình thường bọn cô vẫn vô cùng thân thiết tán gẫu, nhưng đột nhiên cô chợt nghe ra Nam An An khác thường. Nam An An bảo cô em mừng tuổi cho chị, nhưng mà Giản Diệu tuyệt đối không biết bọn cô là bào thai đôi, từ trước tới giờ An An chưa bao giờ mừng tuổi cô mà chỉ có cô mừng tuổi An An.
Lúc đó cả trái tim cô nhảy vọt lên cổ họng, nghe giọng điệu tự nhiên khái quát nội dung quan trọng nhắn tới cho cô của Nam An An --- Em trai Giản Tiệp, trên đường tới thành phố A, còn có cô nhấn mạnh di động sắp hết pin và câu nói “Rất an toàn.”
Từ sau khi cúp điện thoại Nam Vi Vi liền bắt đầu dựa vào câu nhắc nhở trước của cô nhanh chóng định vị không lại sợ di động cô hết pin, vừa kêu Cận Tư điều tra thông tin về em trai Giản Tiệp. Đêm ba mươi lý do khiến Nam An An chạy tới thành phố A cũng chỉ có Khương Minh, như vậy nhất định Khương Minh sẽ cách chỗ Nam An An gần nhất, khoảnh khắc đó cô không ngừng gọi điện thoại cho Khương Minh……
Nam Vi Vi làm việc nào ra việc nấy, cố gắng đè xuống đáy lòng nhưng không cách nào vứt bỏ được sự bất an, Nam An An nói, chị, em yêu chị.
Nghe qua như đang làm nũng, cũng giống như là đang từ biệt.
Lúc tắt điện thoại di động tay Nam Vi Vi đang run rẩy, cũng may…..
Vi Vi che mặt, buông đầu ngón tay ra lau qua khóe mắt.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nam Vi Vi thì nhìn thấy An Khả đứng trên hành lang, cô đi qua kêu An Khả đi vào, An Khả lắc đầu không nhìn cô mà trực tiếp đi lướt qua cô nhìn về phía phòng bệnh của Nam An An, muốn nói lại thôi.
Vi Vi thấy thế nói câu: “Em ấy không có việc gì, còn chưa tỉnh ngủ.”
An Khả nghe vậy gật gật đầu, cúi xuống xoắn góc áo bệnh nhân giọng hơi khàn khàn: “Tôi đi đây.”
“Cô đi đâu, cô khỏe không?” Nam Vi Vi quan tâm An Khả, ngày hôm qua cô cũng nhìn thấy trên áo lông trắng của An Khả có vết chân, nhưng mà cô hoàn toàn không có thời gian để chú ý đến An Khả.
An Khả lắc đầu.
“Cảm ơn cô.” Nam Vi Vi cúi đầu xuống thấp về phía An Khả.
Truyện chỉ post bên diiendannlequydon.com, trang khác là copy vô ý thức.
“Không cần đâu, tôi biết mẹ tôi có lỗi với các cô.” An Khả không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói xong câu đó liền trở về phòng bệnh sát bên cạnh.
Nam Vi Vi sững sờ một lát, đây là nguyên nhân An Khả cứu An An sao?
Chuộc tội ư?
Trong ấn tượng của cô từ trước tới giờ An Khả không phải là người thẳng thắn như thế.
Nam Vi Vi nhìn nhìn phòng bệnh, đi ra ngoài mua cháo cho Nam An An, suy nghĩ một chút rồi cũng mua một phần cho An Khả. Bất kể An Khả xuất phát từ mục đích gì, bây giờ cô thật sự cần phải cảm ơn An Khả.
Khương Minh vòng qua phía bên giường bệnh kia kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính rải đầy cả căn phòng. Ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống làm Nam An An nâng mí mắt lên, đôi mắt bị ánh mặt trời chói rọi kích thích chớp chớp mắt, cô nâng tay che mắt chuyển người lại thì đau đến tỉnh luôn.
Lúc Nam An An vừa tỉnh lâm vào tình trạng giống như có một đoàn xe chạy ngang qua người, cô dụi dụi mắt cảm giác bụng cũng đau theo, nhìn về cửa sổ bên cạnh thì chứng kiến bóng dáng Khương Minh đang đứng trước cửa sổ.
Nam An An giơ tay muốn cầm cốc nước để uống, kéo theo cả bụng, “Ôi” Nam An An đau tới mức rên lên, Khương Minh chân dài bước chạy qua một tay ấn chuông một tay vịn chặt bờ vai cô, giọng gấp gáp: “An An, đau không?”
Nam An An gật gật đầu, đang muốn đưa tay xoa bụng bị Khương Minh nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cổ tay: “Đừng lộn xộn.”
Bác sĩ tới rất nhanh, nghiêm túc hỏi cô, “Đâu ở đâu, ở đây hả?”
Nam An An gật gật đầu.
Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc: “Đau thế nào?”
Nam An An: “….. Đói đau.”
“…..” Bác sĩ im lặng một lúc, đẩy đẩy mắt kính lạnh nhạt nói: “Ngoại trừ đau khi đói, còn đau thế nào nữa.”
“Không có ạ,” Nam An An lắc đầu: “Ngoài cảm giác đói ra không có cái khác.”
“…..” Bác sĩ lại dắt chiếc bút máy vào túi áo dài trắng, giương mắt nhìn Khương Minh nghiêm túc nói: “Người trong nhà cậu đút cho cô ấy ăn cơm trước đi, chờ cô ấy ăn no tôi lại qua.” Nói xong bác sĩ dẫn y tá đi ra khỏi phòng bệnh, còn đóng cửa phòng lại.
Bác sĩ vừa đi, phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dưới ánh mặt trời sáng rực, ngay cả bụi trong không khí cũng không có chỗ nào để lẩn trốn.
Nam An An hạ mí mắt nhìn chăn trắng noãn, một tay níu chặt drap giường nhưng không nhìn Khương Minh.
Tối hôm qua lúc vừa tỉnh dậy sắp xếp lại những việc nhớ được, trong đầu Nam An An giống như bị nổ tung, cô thậm chí không biết làm sao mà đối mặt với Khương Minh.
Những thông tin này bỗng chốc chạy vào đầu óc cô, không kịp tiêu hóa.
Thì ra, vẫn luôn là Khương Minh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook