“….”

Nam An An giật mình, mới nghĩ tới là anh nói đầu tuần cô xin phép nghỉ, lúng túng nói, “Được, rồi ạ….” Dừng một lát Nam An An ngẩng đầu muốn nhìn nét mặt của Khương Minh một chút --- không có biểu cảm gì, cô ngẩng đầu vừa lúc chạm vào ánh mắt anh, đồng tử anh tràn đầy màu đen, khiên ngưởi ta có ảo giác sâu không thấy đáy, Nam An An nhìn Khương Minh với ánh mắt chân thành bày tỏ thái độ :”Em không bao giờ trốn học nữa, thật sự.”

Khương Minh nghe vậy lười biếng “Ừm” một tiếng.

“Vậy…” Nam An An rất cẩn thận hỏi, “Điểm bình quân của em?”

“Không có.” Khương Minh trả lời rất tự nhiên.

Nam An An hoảng sợ cả người cũng không tốt, chỉ thiếu tiến lên ôm đùi Khương Minh. “Thầy ơi, không nên mà….”

Mặt Khương Minh không chút thay đổi nhìn cô, “Bình thường chỉ có 30 điểm, nghe giảng tốt có lẽ em có thể qua được.”

Nhưng…. Có thể qua.

Nam An An sắp khóc, đại học phía Tây có quy chế cuộc thi biến thái là rớt lớp không thi lại chỉ có học lại, đây đã là kỳ sau của đại học năm 3 rồi, cô không muốn năm tới phải học lại một năm nữa, An Dạng nhất định sẽ giết chết cô. Hai tay Nam An An chắp trước ngực, thành khẩn nói: “Không thể, không có điểm bình quân nhất định em sẽ bị rớt, xin thầy mà….”

Thấy Khương Minh không chút động lòng, Nam An An chân thành nhìn vào mắt anh: “Thật sự, với chỉ số thông minh của em.”

Lúc cô đang hăng say cầu xin thì Khương Minh bị một cuộc điện thoại gọi đi họp, Nam An An kiên quyết ở lại phòng làm việc chờ anh trở về, tiện thể sửa lại nick name weibo của mình, gửi mấy tin nhắn weibo mới ---

Đổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Nam thần của tôi, có đặc điểm cao lạnh lùng thành thục.

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Khương Minh, thầy họp xong đừng đi, chờ thầy trở về em…. Tiếp tục cầu xin thầy.

Khương Minh họp xong trở về, Nam An An đang giương mắt nhìn bể cá của anh, dường như vừa nghe tiếng đẩy cửa của anh lại nghiêng đầu sang chỗ khác vẻ mặt lã chã muốn khóc, “Thầy giáo….”

Loại biểu tình lã chã muốn khóc đúng là từ nhỏ Nam An An thành công nhất, mỗi lần Nam Vi muốn đánh cô, Nam An An đều dựa vào biểu tình như vậy mà tránh được cô bị ba đánh, sau đó Nam Thị không xuống tay được… Đổi lại là An Dạng, không thể không nói, phụ nữ đúng là thích làm khó phụ nữ, hiểu được đau đớn cỡ nào!

Khương Minh dựa trên bàn làm việc đối diện Nam An An, ánh mắt cô ướt át, như là ngâm trong nước, mặt dây chuyền trong áo lông khi xoay người bị vung ra ngoài --- là một khối màu xanh biếc thiếu một lỗ nhỏ như cái khóa, lệch nghiêng vắt trên xương quai xanh đẹp đẽ của cô, tôn lên màu da cô. Con mắt đen như mực của Khương Minh bị màu xanh biếc của khuyên tai ngọc chiếu thành màu xanh lá cây….

Cuối cùng Nam An An và Khương Minh đạt được thỏa thuận chung là, sau này để cho cô lên bục giảng trình bày bài giảng trên bảng ba lần, mỗi lần đúng thì Khương Minh cho cô mười điểm.

Sau khi vấn đề có thể giải quyết Nam An An vui vẻ trở về ký túc xá, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Cố Li mười ngón tay như bay đang chơi game trên máy tính, Nam An An vênh mặt đi tới gần ho nhẹ một tiếng vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Cầu Cầu, tớ cảm thấy, Khương Minh thầy ấy thích tớ.”

Nam An An không nghĩ tới chính là, Khương Minh có thích cô hay không còn chưa xác định, nhưng rất nhanh…. Thì cô khẳng định cô thích Khương Minh.

Cách mấy ngày sau, cô nhận được điện thoại của lớp trưởng thông báo cô nộp thư xin thách đấu giành cúp, vì Khương Minh tiếp nhận cô nên phải đi tìm Khương Minh để ký tên, trước tiên Nam An An gọi điện cho Khương Minh hẹn thời gian, ngày đó hình như Khương Minh không có giờ lên lớp vốn không cần tới trường học, Nam An An vì không muốn phiền lòng anh thêm nữa nên trực tiếp chờ anh dưới lầu học viện kinh tế.

Đợi tới lúc hai giờ ba mươi, chiếc xe khiêm tốn màu đen sáng bóng đúng giờ chạy đến bãi đỗ xe học viện kinh tế.

Dưới ánh mặt trời, lúc đôi chân dài Khương Minh sải bước đi về phía cô bất ngờ nhìn hết sức đẹp trai, rất có học thức cộng thêm ngũ quan anh tuấn khí thế bức người, ngay cả giọng nói cũng mát rượi dễ nghe. Một lần nữa Nam An An lại đánh giá mức độ khôi ngô tuấn tú của Khương Minh ở cấp độ mới….

Nam An An cũng rất xúc động, lúc chạy được một bước thì giẫm phải làn váy suýt nữa ngã xuống, thư xin thách đấu cầm trong tay có chút run rẩy, trải qua chuyện mất mặt lần trước lúc đối mặt với anh cô vẫn còn có chút lúng túng…

Có lẽ là ánh sáng sau lưng anh khiến cô hoa mắt, có lẽ là ánh mặt trời quá nóng chiếu xuống làm cô choáng váng đầu óc, Nam An An đứng trước cửa xe Khương Minh nói một câu, “Thưa thầy, cô Hách kêu em tìm thầy kí tên, có thể chứ ạ” tiện thể đưa bì thư kia ra, lúc Khương Minh nhận bì thư không cần nghĩ ngợi gì mà đưa bàn tay ra ngoài đệm dưới tờ giấy mỏng kia, cô thấy tay trái Khương Minh tự nhiên để xuống vốn lúc đầu chuẩn bị làm đệm lót thư, có lẽ là vì không muốn khiến cho động tác đưa tay của cô quá lúng túng.

Khương Minh nói một tiếng “Có thể,” rồi chăm chú xem nội dung trong thư trên tay cô. Hình như anh bị cận nhẹ, vì không đeo kính sẽ không tự giác hơi híp mắt, lông mi rất dài, sống mũi rất thẳng, ngay cả đường cong cằm cũng đều đẹp như vậy, vì cơ thể hơi cao nên hơi cúi người xuống, tạo thành bóng mờ trên người nàng.

Nam An An đứng trong bóng mờ của Khương Minh, đầu ngón tay nâng thư có chút cứng ngắc, bản thân sau khi chia tay lần trước, rất lâu rồi cô không gần một người đàn ông như vậy, không chán ghét, cũng không có chống cự chỉ là không hiểu sao có chút hồi hộp, không biết là vì thư thách đầu giành cúp của cô, hay là vì bản thân Khương Minh.

Nam An An ngừng thở vểnh tai lên, nghe thấy giọng Khương Minh “Đề bài không tệ,” sau đó anh chìa tay nhận bút ngẩn ngơ đưa tới ký tên anh lên tờ giấy.

Trang giấy rất mỏng, chữ viết bằng bút máy của Khương Minh mạnh mẽ cứng cáp, giống như xuyên qua tầng mỏng manh của tờ giấy viết xuống lòng bàn tay cô. Cảm xúc ngòi bút xuyên qua trang giấy truyền đến lòng bàn tay cô, hơi ngưa ngứa Nam An An không nhịn được cuộn tròn nắm đồ trong lòng bàn tay, không còn cách nào viết được chữ Khương Minh hơi cầm lấy đầu ngón tay cô nhanh chóng hoàn thành việc ký tên, khi đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào ngón tay cô tim Nam An An đập rộn ràng, lỗ tai có chút nóng lên.

Nam An An thu ngón tay về.

Thư này cô photo một bản để nộp, bản chính cô kẹp trong sách môn tài chính ngân hàng.

Đêm đó trong ký túc xá lần đầu tiên Nam An An học tài chính ngân hàng, các cô bạn nhỏ của cô đều sợ ngây người.

Nam An An không chỉ chủ động học tập, mà cô còn học với bộ mặt tươi vui.

Đường Viên cả đêm nghiêng mặt qua bảy lần, lquýđôn đều đối mặt với dáng vẻ tươi cười tít mắt của Nam An An, lúm đồng tiền nhỏ lúc ẩn lúc hiện, còn có ánh mắt đắm đuối đưa tình kia nữa chứ.

Nam An An đúng là người đẹp, cười rộ lên hai lúm đồng tiền nằm trên khuôn mặt cong cong, người đẹp cười tự nhiên thấy vui tai vui mắt.

Đường Viên là người bị nhan sắc điều khiển, háo sắc nhìn người đẹp cười tự nhiên là thấy tâm hồn bay bổng, không kể người đẹp là đàn ông hay phụ nữ.

Nhưng mà…. Vẫn luôn cười nhất định rất kỳ lạ, người xưa nói, gặp người mà cười nhất định kém duyên.

Khi tới lần thứ tám, rốt cuộc trong lòng Đường Viên không nhịn được về vẻ mặt bị rút gân của Nam An An suy đoán, dè dặt mở miệng: An An… Cậu làm sao vậy?

Nam An An chớp chớp ánh mắt có chút chua xót: Ngày mai có giờ học của Khương Minh, lần đầu tiên đi học tớ nhất định phải cười đến xinh đẹp.

Đường Viên không hiểu: Cậu vốn cười rất đẹp mà.

Nam An An khoát tay vẻ mặt ấm ức: Lúc tớ đi thực tập, bị người ta khiếu nại, nói tớ phục vụ thiếu chu đáo, nói tớ mặt than, nói tớ không biết cười.

Đường Viên thông minh nắm được trọng điểm: Vì sao hắn gây khó dễ cho cậu?

Nam An An: Khách hàng nói, ngu ngốc mới thuê các người đưa đồ ăn, Trung Quốc ngu ngốc mới dùng các người, ngu ngốc mới tìm cô phục vụ, ngu ngốc….

Đường Viên cùng chung mối thù: Hơi quá đáng.

Nam An An: Đương nhiên tớ cố gắng vỗ về hắn, tớ thấy hắn kích động như vậy thì nói, tiên sinh, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, nhưng mà ngài cũng đừng nhất thiết chửi rủa chính bản thân mình như vậy chứ.

Đường Viên: sở dĩ đến bây giờ cậu vẫn chưa bị sa thải, vách đá cheo leo là vì…. Khuôn mặt, quyết định số phận.

Nam An An phồng miệng cười mệt mỏi kéo cơ mặt tiếp tục châm chọc: Chưa hết đâu, buổi tối đến phiên tớ nghe điện thoại hắn lại gọi điện tới, nói con mèo hắn nuôi tám năm trong nhà vậy mà cào hắn, yêu cầu tớ phải an ủi hắn. Tớ cũng an ủi, tớ nói, dù sao cũng không phải là con ruột.

Đường Viên: Có lẽ cậu nên tiếp tục luyện cười đi, lời tớ nói, tớ có thể tha thứ tất cả lời nói ác độc của cậu, nhìn mặt cậu….

Trên thực tế, từ ngày Nam An An chia tay lần trước tới nay, cô đã độc thân ba năm, cũng khoe khoang là một người con gái đã từng bị tổn thương tình cảm, bây giờ lại có thể vì để lại một ấn tượng tốt cho nam thần mà cố gắng tập cười, mặc dù đã dừng lại nhưng cũng đủ khiến Cố Li ngạc nhiên, Cố Li buông máy ảnh trong tay, đi tới gần chỗ Nam An An ngồi trên tay ghế sô pha một tay đặt trên cổ cô, “An An, cậu muốn theo đuổi Khương Minh.”

“Đúng vậy….” Nam An An đang vào phần tư liệu của đại học phía Tây tìm tin tức về Khương Minh, vị trí của thầy cô ở học viện tài chính có thể từ đếm rõ ràng từ văn phòng tương ứng với tầng lầu, Nam An An cảm thấy cô có thể hiểu được vì sao một mình Khương Minh có thể độc chiếm một văn phòng có không gian lớn như vậy ở tầng 14 --- thầy của anh ở trong giới kinh tế học đúng là tên tuổi vang dội, mà Khương Minh là học trò thân thiết bậc nhất.

“An An, cậu xem cậu cũng phải xuất phát một lần nữa, nói cho tớ biết tình cảm bị tổn thương của cậu ngày trước đi.” Cố Li dụ dỗ cô.

Nam An An đóng laptop lại bắt đầu như đảo đậu, từ nhỏ cô rất nhiệt tình cả yêu và học tập… Người đàn ông tốt, năm lớp mười hai lúc đậu tình chớm nở trên miệng giếng thì tần số cô đổi nam thần luôn giống như tần số đổi bảng điểm ở phương Tây, mãi đến có một ngày cô hoàn toàn tỉnh ngộ ---

Nam An An vô cùng đau đớn nói: “Về sau, tớ mới phát hiện trước kia tớ thật sự là quá nông cạn quá hẹp hòi.”

Đường Viên đi qua nghe câu chuyện: “Rốt cuộc cậu phát hiện học giỏi không phải là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra người đàn ông tốt hả?”

“Tớ phát hiện, trên thế giới này còn có loại đàn ông học giỏi,” Nam An An cười tít mắt, “Gọi là bác sĩ nam.”

Đường Viên: “Nói dối, học sinh trung học không có cách nào làm hài lòng cậu sao?”

Hà Nhạc chính là bạn trai cuối cùng của Nam An An, tất cả đều học khoa bác sĩ ở đại học phía Tây.

Khi đó Nam An An còn nhỏ, Hà Nhạc là người từng trải trong tình cảm, vừa đẹp trai lại phong lưu, quan trọng nhất là học rất giỏi.

Mỗi một người con gái sa vào tình yêu cuồng nhiệt, cũng đều cho rằng người đàn ông phong lưu đào hoa sẽ vì mình mà làm lãng tử quay đầu.

Khi đó mặc dù Nam An An cũng chỉ được xem là nửa phụ nữ, nhưng cũng lún sâu vào.

Cô vĩnh viễn nhớ rõ lần đó ba cô lái xe đưa cô còn có cô của cô và Lương Tần cùng đi ra ngoài ăn cơm, khi ở trên xe Nam An An mặt mày hớn hở nói với ba cô cô đang yêu, nói bộ dạng Hà Nhạc ham học học giỏi giọng nói tốt ra sao, lúc nói đến giọng nói dễ nghe vừa đúng lúc Hà Nhạc gọi điện tới, Nam An An quả quyết mở loa ngoài muốn để cho mọi người nghe giọng nói của bạn trai cô một chút.

Vì thế, ba cô cô của cô và anh của cô đều nghe được----

Một người phụ nữ nũng nịu thở dốc: “Hà Nhạc, a a, chậm một chút, a ~ dễ chịu quá… A a….”

“Nói dối” người xem mạnh mẽ Đường Viên quả thực muốn lật bàn, “An An đừng khóc….”

An Ngưng: “Phế nó.”

Nam An An mặt không chút thay đổi: “Thiếu thiết bị, không phế được.”

Trải qua chuyện này, cái tên Hà Nhạc trong miệng Cố Li xuống dốc không phanh, từ học trưởng xuống….

Hạng b

Nam An An chuẩn bị bài tài chính ngân hàng xong, bò lên giường thì thấy tin nhắn của An Dạng.

--- An Dạng: An An mẹ quyết định để cho con thi nghiên cứu sinh, bài chuyên ngành thầy của mẹ giúp con tìm xong rồi.

Lăn lộn đại học ba năm Nam An An rất mệt mỏi.

--- An An: Ma ma con thi đậu không?

--- An Dạng: Thầy ấy sẽ làm cho con thi đậu.

Nam An An nhìn trời, từ năm sông bốn biển ác ý đầy rẫy…

####

Lần đầu tiên Nam An An phát hiện đến lớp học cũng xa thăm thẳm, đi qua một vòng dài dằng dặc, rốt cuộc cô cũng có thể cùng các bạn nhỏ đi vào lớp học, tiến vào tiết học mới của nam thần.

Nam An An đứng dưới lầu học viện kinh tế chờ Đường Viên khóa xe trở lại, di động Đường Viên hết pin đang cầm di động của cô trên đường tới phòng học vừa đi vừa xem, sau khi có tiếng báo tin nhắn tới, một tin nhắn nổi lên trên màn hình, sau khi Đường Viên nhìn thấy nội dung tin nhắn thì hỏi có tính thăm dò Nam An An đang đi phía trước---

“Nếu bạn trai trước của cậu xin quay lại, thì cậu đồng ý không?”

Nam An An nghe vậy cũng không quay đầu lại, giọng điệu tùy ý nói: “Ai?”

“….” Không phải cô muốn như vậy chứ, Đường Viên hắng giọng: “Nhanh như vậy cậu đã quên ai là b, quả nhiên cậu đã không còn thích hắn rồi.”

Nam An An lắc đầu, nghiêm túc hỏi tới, “Tớ nói là, người bạn trai trước nào?”

….

Vừa dứt lời, thì Nam An An thấy Khương Minh từ phía sau cô đi vào phòng học….

Nam An An ghé sát Đường Viên nhỏ giọng mở miệng: “Vừa nãy thầy ấy đi ngang qua tớ hả?”

Đường Viên thành thật gật gật đầu, còn bổ sung thêm: “Lúc cậu nói người nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương