Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy
-
Chương 94
Theo những lời Lục Tử Mậu, sắc mặt của mọi người có mặt đều thay đổi.
Trong số đó, những thay đổi rõ ràng nhất đầu tiên là Đào Thanh Lị, sau đó là Giang Dục—— hai vợ chồng này có lẽ chưa từng có sự ăn ý như vậy trong sinh hoạt.
Đào Thanh Lị lộ vẻ mặt không thể tin nổi: "Điều này không có khả năng... Lục Vô, anh ta sao có thể thể tiếp nhận phụ nữ?"
Việc Giang Hoài có thể sinh con là một bí mật đối với thế giới bên ngoài.
Giang gia sợ loại chuyện này truyền ra làm ảnh hưởng đến Giang Hoài, mà Lục Vô Túy lại dùng thủ đoạn chặt chẽ bảo vệ Giang Hoài, càng không thể nói chuyện này ra ngoài.
Còn đối với bé con, nó còn có ý nghĩa che chở.
Cho dù là con của người nổi tiếng, thì cũng sẽ có một số người không muốn con mình lộ mặt trước ống kính, nhằm ngăn một số người muốn làm chuyện xấu.
Hai người sống cũng đã quá hạnh phúc và không cần thêm những thông báo chính thức này để chứng minh điều gì.
Vì vậy, Lục Tử Mậu chưa bao giờ được công bố trước công chúng.
Cả hai đều cảm thấy điều đó là không cần thiết.
Sau khi người của Lục thị vô tình đụng vào chuyện Lục Vô Túy có con trai, những người này có thể đã được Lục Vô Túy gặp mặt, cho tới nay bọn họ vẫn luôn kín tiếng.
Về việc hai người còn chưa tổ chức hôn lễ thì càng đơn giản hơn - Giang Hoài muốn Lục Tử Mậu tham dự, cho nên sau khi bàn bạc với Lục Vô Túy, hai người quyết định đợi bé lớn hơn mới tổ chức hôn lễ.
Cho dù tổ chức hôn lễ cũng sẽ không mời một đám người không liên quan.
Có lẽ chỉ mời một vài người bạn thân, thêm con trai và thậm chí tổ chức một hôn lễ mà không cần người chủ trì buổi lễ.
Nhưng Giang Hoài cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giải thích với hai người trước mặt, thậm chí là còn có hai người xa lạ đứng bên cạnh.
Đào Thanh Lị trông càng hưng phấn hơn: "Đứa nhỏ là con của anh ta với ai?"
Lục Tử Mậu mặc dù không hiểu cô này đang nói cái gì, nhưng bé khẳng định cô này đang không để ý đến bé.
Đang muốn tiến lên một bước, bé liền bị Giang Hoài chặn lại.
Giang Hoài nói: “Đứa nhỏ là con của tôi và anh ấy.”
Đào Thanh Lị cười lạnh:"Cậu? Đừng đùa nữa, cậu là đàn ông!"
Lục Tử Mậu rõ ràng bị Giang Hoài giữ lại, nhưng vẫn không quên nói: "Đàn ông thì làm sao? Đó là ba của tôi!"
Giang Dục ở một bên dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên vi diệu, lẩm bẩm: "Khó trách, bất kể là ai tới gặp anh, ngay cả cha mẹ anh cũng không muốn gặp."
Người khác không biết, nhưng cậu ta là em trai Giang Hoài, cho nên vẫn biết một chút.
Ví dụ như Giang Hoài có thể mang thai.
Đào Thanh Lị sắp phát điên lên rồi.
Trước khi cô biết Lục Vô Túy có thể tiếp nhận phụ nữ, khi nhìn thấy Giang Hoài, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không đến mức như thế này.
Nhưng hiện tại biết Lục Vô Túy có thể tiếp nhận phụ nữ... Cô bỗng nhiên cảm thấy muốn phát điên.
Giang Hoài không có ý định quan tâm đến cảm xúc của cô nên quay người muốn rời đi.
Đào Thanh Lị vẫn không phục, muốn ngăn cản và tiếp tục tra hỏi cậu, muốn tìm hiểu xem Lục Vô Túy có thể chấp nhận loại phụ nữ nào.
Trên thực tế, Giang Hoài rõ ràng là người được Lục Vô Túy sủng ái, phàm là người sáng suốt chắc chắn sẽ không lựa chọn đi khiêu khích Giang Hoài.
Bây giờ Giang Hoài và Lục Vô Túy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong cùng một dịp trọng đại, ai lại không tôn trọng cậu?
Cố tình, Đào Thanh Lị vị đại tiểu thư tính tình nóng nảy, không quan tâm gì hết, chỉ cảm thấy Giang Hoài là một đứa ngu ngốc, dễ bắt nạt.
Nhưng mà, tay cô còn chưa chạm vào một góc của Giang Hoài.
Giang Hoài đã bị một bàn tay ở bên cạnh kéo đi, Đào Thanh Lị vội vàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy nói: “Đào tiểu thư, xin hãy tự trọng.”
Sắc mặt Đào Thanh Lị lập tức tái nhợt.
Cô chưa kịp nói gì thì Lục Tử Mậu đã lập tức cáo trạng: "Bố! Những người này ức hiếp ba đó!"
Đào Thanh Lị lập tức lùi lại, người đàn ông bên cạnh cô dường như bị khí thế này làm cho sợ hãi, không có ý định đỡ cô.
“Xem ra Đào tiểu thư lại rảnh rỗi,” Lục Vô Túy trên mặt không có biểu tình thừa thãi nói, hai tay mạnh mẽ ôm lấy eo Giang Hoài, “Nếu không tôi tìm cho cô chút việc để làm..."
“Không, không.” Sắc mặt Đào Thanh Lị tái nhợt.
Không chỉ có cô ấy.
Ngay cả Giang Dục cũng sợ hãi khi nhìn thấy Lục Vô Túy lần nữa.
Hai người họ biết rất rõ người đã đưa họ đến với nhau là ai, ai đã khiến cuộc sống của họ trở nên như thế này.
Giang Dục là bị cố tình nhắm đến thành như vậy, còn Đào Thanh Lị là bị vạ lây.
Nhưng nó cũng cho thấy Lục Vô Túy không có tâm tư gì với bọn họ, hắn có thể vì Giang Hoài mà công kích bọn họ.
Trên mặt Đào Thanh Lị hiện lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cô sợ hãi nói: "Tôi đi đây."
Lần này, Giang Dục cũng không làm trái cô.
Ngay lúc hai người đang muốn chạy trốn, Lục Vô Túy chậm rãi nói: "Chờ một chút."
Cả hai cứng người.
Lục Vô Túy nói: “Trước khi rời đi, tôi muốn hai người nói lời xin lỗi với bạn đời của tôi.”
Giang Dục và Đào Thanh Lị nhìn nhau - mặc dù bình thường hắn không đối phó với họ, nhưng cả hai đều biết rằng nếu không cúi đầu ngay bây giờ, trong tương lai họ sẽ không thể thu được lợi ích nào.
Cả Giang gia và Đào gia đều không có lực để cạnh tranh với Lục Vô Túy.
Nói một cách phũ phàng, bọn họ bây giờ giống như con kiến trong lòng bàn tay Lục Vô Túy, nếu Lục Vô Túy chỉ động tay một chút, bọn họ có thể sẽ không đứng vững được, nếu Lục Vô Túy chắp tay lại, bọn họ nhất định sẽ chết.
Tính đại tiểu thư của Đào Thanh Lị và tính đại thiếu gia của Giang Dục không thể bộc phát ngay lúc này.
Bọn họ cứng ngắc quay người lại, đối mặt với Giang Hoài, giọng nói càng thêm cứng đờ: “Thật xin lỗi.”
Giang Hoài theo bản năng muốn nói “Không sao đâu.”
Nhưng đối mặt với hai người này, lại có chút không nói nên lời.
Lục Vô Túy thấy vậy lại nói: “Không đủ chân thành.”
Hai người lại nói một lần nữa.
Lần này, giọng điệu và tư thế của họ chân thành hơn nhiều, hoặc ít nhất trông họ có vẻ chân thành.
Giang Hoài tiến lại gần Lục Vô Túy, nhỏ giọng nói: “Em không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Ừm,” Lục Vô Túy nói, “Nghe thấy chưa?”
Hai người còn lại không dám nói gì nữa, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng bỏ chạy cùng đối tượng hẹn hò bên cạnh.
Hôm nay họ hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Vài ngày sau, có người đem chuyện bọn họ hẹn hò với người đàn ông khác tiết lộ với gia đình bọn họ, kết quả là bị nhốt lại còn bị thu hồi một số cổ phần, đều là chuyện của sau này.
Sau khi hai người kia biến mất, Lục Vô Túy trước tiên kiểm tra Giang Hoài.
Sau khi phát hiện Giang Hoài không có chuyện gì, hắn lại ngồi xổm xuống, nói với Lục Tử Mậu: "Vừa rồi bố thấy con che chở cho ba, con làm rất tốt."
Lục Tử Mậu bình thường rất hiếm khi được Lục Vô Túy khen ngợi.
Được khen như vậy một lần, hai mắt bé sáng lên, nghiêm túc nói: "Bảo vệ ba là việc con nên làm!"
Giang Hoài bên kia có chút không đồng ý: "Cái gì? Ba mới là người lớn được không?"
Lục Tử Mậu và Lục Vô Túy đồng thời dùng ánh mắt vi diệu nhìn cậu.
Giang Hoài nghẹn lời.
Công bằng mà nói, Lục Tử Mậu nhìn giống Lục Vô Túy hơn, khi một lớn một nhỏ cùng nhìn cậu, cậu có thể cảm nhận được áp lực gấp đôi.
...quả nhiên nên sinh một đứa con gái!
Trên đường trở về, Lục Tử Mậu còn nhỏ, chơi cả ngày nên còn chưa lên xe đã ngủ gục, Giang Hoài ôm một hồi ôm không nổi nữa liền để Lục Vô Túy ôm.
Kể từ khi con ra đời, thế giới của hai người ngày càng ít đi.
Lúc đầu Giang Hoài muốn bù đắp cho con nên ở bên con nhiều hơn một chút, nhưng khi con lớn lên, không chỉ cậu mà cả Lục Vô Túy cũng cần phải dành rất nhiều tâm huyết cho con.
Chăm sóc một đứa trẻ phức tạp và vất vả hơn nhiều so với việc chăm sóc một con mèo hay con chó.
Lục Vô Túy một tay ôm con, một tay ôm Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Mệt không?”
Giang Hoài có chút làm nũng nói: "Mệt lắm."
Bây giờ cậu đối với Lục Vô Túy tràn đầy niềm tin và thẳng thắn thành thật, Lục Vô Túy cũng vậy.
Mỗi khi thời gian trôi qua một phút, tình yêu của họ dành cho nhau ngày càng sâu sắc hơn, sự hiểu biết với “bọn họ là người nhà" cũng ngày càng sâu sắc hơn.
Trong những năm tháng vấp ngã ấy, trên đời không có ai yêu đối phương hơn bọn họ.
Lục Vô Túy hỏi: “Em mỏi ở đâu?”
Giang Hoài biết, hắn hỏi vậy là có ý xoa bóp cho cậu, liền cong mắt cười, nhỏ giọng nói: “Vai và tay.”
Lục Tử Mậu vô cùng ngưỡng mộ Lục Vô Túy, nhưng lại rất dính cậu.
Điều này cũng dẫn đến khối lượng công việc nuôi dạy con cái của Giang Hoài lớn hơn Lục Vô Túy, thỉnh thoảng phải bế con, bế con đã trở thành công việc của cậu.
——Mặc dù bế không lâu, nhưng Lục Tử Mậu lại bị Lục Vô Túy dạy bảo:“Con nghĩ bế con như thế này ba con có mệt không?” Lục Tử Mậu liền xin lỗi và muốn Giang Hoài thả bé xuống.
Sau khi về nhà, sau khi giao Lục Tử Mậu cho bảo mẫu.
Quả nhiên, Lục Vô Túy đem đến một cái khăn tắm, bắt đầu xoa bóp cho Giang Hoài đang nằm.
Kỹ thuật của hắn rất chuyên nghiệp, rõ ràng đã học rất nhiều, nhưng hắn cũng không phải là người mát xa chuyên nghiệp, Giang Hoài vừa ngủ đã đi xoa bóp ở nơi khác.
Giang Hoài kinh hãi: “Anh còn sức sao?"
Động tác Lục Vô Túy không chê vào đâu được, vẻ mặt nghiêm túc, hắn đặt chiếc khăn tắm trên tay sang một bên, dựa vào đó, áp miệng vào tai Giang Hoài, “Tôi không chỉ có thực lực, còn có rất nhiều sức lực, không tin?"
Nếu Giang Hoài dám lắc đầu, câu tiếp theo của hắn nhất định là "Nếu em không tin, tôi sẽ chứng minh cho em thấy."
Thế là cậu gật đầu.
Lục Vô Túy vẻ mặt càng nghiêm túc hơn, nhưng khóe miệng tươi cười lại bộc lộ nội tâm chân thật của hắn, "Tin là được rồi, xem ra em không thể chờ đợi được nữa."
Giang Hoài: "..."
Kết hôn nhiều năm như vậy! Cậu vẫn chưa quen với khả năng lừa người của Lục Vô Túy!
Một giờ sau, khó khăn lắm mới kết thúc một lần.
Giang Hoài gần như tê liệt vì kiệt sức, cuộn tròn trong lòng Lục Vô Túy, trên cánh tay mịn màng của cậu có mấy dấu đỏ tươi, đầu chuyển động từng chút một, rõ ràng là rất buồn ngủ.
Lục Vô Túy hôn lên cổ cậu, vẻ mặt trầm ngâm.
Giang Hoài cũng mở to mí mắt để chống buồn ngủ.
"Chồng."
"Vợ..."
Hai người nói cùng một lúc và dừng lại cùng một lúc.
Giang Hoài dụi dụi mắt, nghe được Lục Vô Túy nói: "Em nói trước đi."
Cậu ngáp một cái, lại rúc vào trong ngực Lục Vô Túy: "Anh à, con vẫn còn là một đứa nhỏ, mới ba tuổi, chúng ta nên bảo vệ con. Sao có thể yêu cầu con bảo vệ em được?"
Ban ngày nghe Lục Vô Túy giáo dục con mình như vậy, cậu liền cảm thấy không thích hợp.
Ở việc giáo dục con cái bọn họ sẽ luôn thương lượng với nhau, hơn nữa sẽ không giấu giếm đối phương.
Bọn họ không thể thảo luận chuyện này trước mặt con được.
Thế là chọn buổi tối.
“Ừ, tôi biết,” Lục Vô Túy sờ lên thái dương đã thấm đẫm mồ hôi của cậu, “Cho nên tôi bảo con khi gặp chuyện không thể xử lý được thì không nên thể hiện, phải tin tưởng ba.”
Giang Hoài ngước mắt lên, có chút vui vẻ.
Cậu chủ động hôn lên khóe miệng Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy hơi khựng lại, lúc Giang Hoài chuẩn bị rời đi thì lại hôn đáp lại, nụ hôn của hắn không phải cấp bậc giống Giang Hoài, nước bọt nhanh chóng chảy xuống theo răng môi day dưa.
“Điềm Điềm,” sau khi hôn xong, Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài hít sâu một hơi, nói: “Lúc trước em nói là muốn đợi con lớn lên mới tổ chức hôn lễ, bây giờ con đã đủ lớn chưa?”
Trong số đó, những thay đổi rõ ràng nhất đầu tiên là Đào Thanh Lị, sau đó là Giang Dục—— hai vợ chồng này có lẽ chưa từng có sự ăn ý như vậy trong sinh hoạt.
Đào Thanh Lị lộ vẻ mặt không thể tin nổi: "Điều này không có khả năng... Lục Vô, anh ta sao có thể thể tiếp nhận phụ nữ?"
Việc Giang Hoài có thể sinh con là một bí mật đối với thế giới bên ngoài.
Giang gia sợ loại chuyện này truyền ra làm ảnh hưởng đến Giang Hoài, mà Lục Vô Túy lại dùng thủ đoạn chặt chẽ bảo vệ Giang Hoài, càng không thể nói chuyện này ra ngoài.
Còn đối với bé con, nó còn có ý nghĩa che chở.
Cho dù là con của người nổi tiếng, thì cũng sẽ có một số người không muốn con mình lộ mặt trước ống kính, nhằm ngăn một số người muốn làm chuyện xấu.
Hai người sống cũng đã quá hạnh phúc và không cần thêm những thông báo chính thức này để chứng minh điều gì.
Vì vậy, Lục Tử Mậu chưa bao giờ được công bố trước công chúng.
Cả hai đều cảm thấy điều đó là không cần thiết.
Sau khi người của Lục thị vô tình đụng vào chuyện Lục Vô Túy có con trai, những người này có thể đã được Lục Vô Túy gặp mặt, cho tới nay bọn họ vẫn luôn kín tiếng.
Về việc hai người còn chưa tổ chức hôn lễ thì càng đơn giản hơn - Giang Hoài muốn Lục Tử Mậu tham dự, cho nên sau khi bàn bạc với Lục Vô Túy, hai người quyết định đợi bé lớn hơn mới tổ chức hôn lễ.
Cho dù tổ chức hôn lễ cũng sẽ không mời một đám người không liên quan.
Có lẽ chỉ mời một vài người bạn thân, thêm con trai và thậm chí tổ chức một hôn lễ mà không cần người chủ trì buổi lễ.
Nhưng Giang Hoài cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giải thích với hai người trước mặt, thậm chí là còn có hai người xa lạ đứng bên cạnh.
Đào Thanh Lị trông càng hưng phấn hơn: "Đứa nhỏ là con của anh ta với ai?"
Lục Tử Mậu mặc dù không hiểu cô này đang nói cái gì, nhưng bé khẳng định cô này đang không để ý đến bé.
Đang muốn tiến lên một bước, bé liền bị Giang Hoài chặn lại.
Giang Hoài nói: “Đứa nhỏ là con của tôi và anh ấy.”
Đào Thanh Lị cười lạnh:"Cậu? Đừng đùa nữa, cậu là đàn ông!"
Lục Tử Mậu rõ ràng bị Giang Hoài giữ lại, nhưng vẫn không quên nói: "Đàn ông thì làm sao? Đó là ba của tôi!"
Giang Dục ở một bên dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên vi diệu, lẩm bẩm: "Khó trách, bất kể là ai tới gặp anh, ngay cả cha mẹ anh cũng không muốn gặp."
Người khác không biết, nhưng cậu ta là em trai Giang Hoài, cho nên vẫn biết một chút.
Ví dụ như Giang Hoài có thể mang thai.
Đào Thanh Lị sắp phát điên lên rồi.
Trước khi cô biết Lục Vô Túy có thể tiếp nhận phụ nữ, khi nhìn thấy Giang Hoài, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không đến mức như thế này.
Nhưng hiện tại biết Lục Vô Túy có thể tiếp nhận phụ nữ... Cô bỗng nhiên cảm thấy muốn phát điên.
Giang Hoài không có ý định quan tâm đến cảm xúc của cô nên quay người muốn rời đi.
Đào Thanh Lị vẫn không phục, muốn ngăn cản và tiếp tục tra hỏi cậu, muốn tìm hiểu xem Lục Vô Túy có thể chấp nhận loại phụ nữ nào.
Trên thực tế, Giang Hoài rõ ràng là người được Lục Vô Túy sủng ái, phàm là người sáng suốt chắc chắn sẽ không lựa chọn đi khiêu khích Giang Hoài.
Bây giờ Giang Hoài và Lục Vô Túy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong cùng một dịp trọng đại, ai lại không tôn trọng cậu?
Cố tình, Đào Thanh Lị vị đại tiểu thư tính tình nóng nảy, không quan tâm gì hết, chỉ cảm thấy Giang Hoài là một đứa ngu ngốc, dễ bắt nạt.
Nhưng mà, tay cô còn chưa chạm vào một góc của Giang Hoài.
Giang Hoài đã bị một bàn tay ở bên cạnh kéo đi, Đào Thanh Lị vội vàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy nói: “Đào tiểu thư, xin hãy tự trọng.”
Sắc mặt Đào Thanh Lị lập tức tái nhợt.
Cô chưa kịp nói gì thì Lục Tử Mậu đã lập tức cáo trạng: "Bố! Những người này ức hiếp ba đó!"
Đào Thanh Lị lập tức lùi lại, người đàn ông bên cạnh cô dường như bị khí thế này làm cho sợ hãi, không có ý định đỡ cô.
“Xem ra Đào tiểu thư lại rảnh rỗi,” Lục Vô Túy trên mặt không có biểu tình thừa thãi nói, hai tay mạnh mẽ ôm lấy eo Giang Hoài, “Nếu không tôi tìm cho cô chút việc để làm..."
“Không, không.” Sắc mặt Đào Thanh Lị tái nhợt.
Không chỉ có cô ấy.
Ngay cả Giang Dục cũng sợ hãi khi nhìn thấy Lục Vô Túy lần nữa.
Hai người họ biết rất rõ người đã đưa họ đến với nhau là ai, ai đã khiến cuộc sống của họ trở nên như thế này.
Giang Dục là bị cố tình nhắm đến thành như vậy, còn Đào Thanh Lị là bị vạ lây.
Nhưng nó cũng cho thấy Lục Vô Túy không có tâm tư gì với bọn họ, hắn có thể vì Giang Hoài mà công kích bọn họ.
Trên mặt Đào Thanh Lị hiện lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cô sợ hãi nói: "Tôi đi đây."
Lần này, Giang Dục cũng không làm trái cô.
Ngay lúc hai người đang muốn chạy trốn, Lục Vô Túy chậm rãi nói: "Chờ một chút."
Cả hai cứng người.
Lục Vô Túy nói: “Trước khi rời đi, tôi muốn hai người nói lời xin lỗi với bạn đời của tôi.”
Giang Dục và Đào Thanh Lị nhìn nhau - mặc dù bình thường hắn không đối phó với họ, nhưng cả hai đều biết rằng nếu không cúi đầu ngay bây giờ, trong tương lai họ sẽ không thể thu được lợi ích nào.
Cả Giang gia và Đào gia đều không có lực để cạnh tranh với Lục Vô Túy.
Nói một cách phũ phàng, bọn họ bây giờ giống như con kiến trong lòng bàn tay Lục Vô Túy, nếu Lục Vô Túy chỉ động tay một chút, bọn họ có thể sẽ không đứng vững được, nếu Lục Vô Túy chắp tay lại, bọn họ nhất định sẽ chết.
Tính đại tiểu thư của Đào Thanh Lị và tính đại thiếu gia của Giang Dục không thể bộc phát ngay lúc này.
Bọn họ cứng ngắc quay người lại, đối mặt với Giang Hoài, giọng nói càng thêm cứng đờ: “Thật xin lỗi.”
Giang Hoài theo bản năng muốn nói “Không sao đâu.”
Nhưng đối mặt với hai người này, lại có chút không nói nên lời.
Lục Vô Túy thấy vậy lại nói: “Không đủ chân thành.”
Hai người lại nói một lần nữa.
Lần này, giọng điệu và tư thế của họ chân thành hơn nhiều, hoặc ít nhất trông họ có vẻ chân thành.
Giang Hoài tiến lại gần Lục Vô Túy, nhỏ giọng nói: “Em không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Ừm,” Lục Vô Túy nói, “Nghe thấy chưa?”
Hai người còn lại không dám nói gì nữa, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng bỏ chạy cùng đối tượng hẹn hò bên cạnh.
Hôm nay họ hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Vài ngày sau, có người đem chuyện bọn họ hẹn hò với người đàn ông khác tiết lộ với gia đình bọn họ, kết quả là bị nhốt lại còn bị thu hồi một số cổ phần, đều là chuyện của sau này.
Sau khi hai người kia biến mất, Lục Vô Túy trước tiên kiểm tra Giang Hoài.
Sau khi phát hiện Giang Hoài không có chuyện gì, hắn lại ngồi xổm xuống, nói với Lục Tử Mậu: "Vừa rồi bố thấy con che chở cho ba, con làm rất tốt."
Lục Tử Mậu bình thường rất hiếm khi được Lục Vô Túy khen ngợi.
Được khen như vậy một lần, hai mắt bé sáng lên, nghiêm túc nói: "Bảo vệ ba là việc con nên làm!"
Giang Hoài bên kia có chút không đồng ý: "Cái gì? Ba mới là người lớn được không?"
Lục Tử Mậu và Lục Vô Túy đồng thời dùng ánh mắt vi diệu nhìn cậu.
Giang Hoài nghẹn lời.
Công bằng mà nói, Lục Tử Mậu nhìn giống Lục Vô Túy hơn, khi một lớn một nhỏ cùng nhìn cậu, cậu có thể cảm nhận được áp lực gấp đôi.
...quả nhiên nên sinh một đứa con gái!
Trên đường trở về, Lục Tử Mậu còn nhỏ, chơi cả ngày nên còn chưa lên xe đã ngủ gục, Giang Hoài ôm một hồi ôm không nổi nữa liền để Lục Vô Túy ôm.
Kể từ khi con ra đời, thế giới của hai người ngày càng ít đi.
Lúc đầu Giang Hoài muốn bù đắp cho con nên ở bên con nhiều hơn một chút, nhưng khi con lớn lên, không chỉ cậu mà cả Lục Vô Túy cũng cần phải dành rất nhiều tâm huyết cho con.
Chăm sóc một đứa trẻ phức tạp và vất vả hơn nhiều so với việc chăm sóc một con mèo hay con chó.
Lục Vô Túy một tay ôm con, một tay ôm Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Mệt không?”
Giang Hoài có chút làm nũng nói: "Mệt lắm."
Bây giờ cậu đối với Lục Vô Túy tràn đầy niềm tin và thẳng thắn thành thật, Lục Vô Túy cũng vậy.
Mỗi khi thời gian trôi qua một phút, tình yêu của họ dành cho nhau ngày càng sâu sắc hơn, sự hiểu biết với “bọn họ là người nhà" cũng ngày càng sâu sắc hơn.
Trong những năm tháng vấp ngã ấy, trên đời không có ai yêu đối phương hơn bọn họ.
Lục Vô Túy hỏi: “Em mỏi ở đâu?”
Giang Hoài biết, hắn hỏi vậy là có ý xoa bóp cho cậu, liền cong mắt cười, nhỏ giọng nói: “Vai và tay.”
Lục Tử Mậu vô cùng ngưỡng mộ Lục Vô Túy, nhưng lại rất dính cậu.
Điều này cũng dẫn đến khối lượng công việc nuôi dạy con cái của Giang Hoài lớn hơn Lục Vô Túy, thỉnh thoảng phải bế con, bế con đã trở thành công việc của cậu.
——Mặc dù bế không lâu, nhưng Lục Tử Mậu lại bị Lục Vô Túy dạy bảo:“Con nghĩ bế con như thế này ba con có mệt không?” Lục Tử Mậu liền xin lỗi và muốn Giang Hoài thả bé xuống.
Sau khi về nhà, sau khi giao Lục Tử Mậu cho bảo mẫu.
Quả nhiên, Lục Vô Túy đem đến một cái khăn tắm, bắt đầu xoa bóp cho Giang Hoài đang nằm.
Kỹ thuật của hắn rất chuyên nghiệp, rõ ràng đã học rất nhiều, nhưng hắn cũng không phải là người mát xa chuyên nghiệp, Giang Hoài vừa ngủ đã đi xoa bóp ở nơi khác.
Giang Hoài kinh hãi: “Anh còn sức sao?"
Động tác Lục Vô Túy không chê vào đâu được, vẻ mặt nghiêm túc, hắn đặt chiếc khăn tắm trên tay sang một bên, dựa vào đó, áp miệng vào tai Giang Hoài, “Tôi không chỉ có thực lực, còn có rất nhiều sức lực, không tin?"
Nếu Giang Hoài dám lắc đầu, câu tiếp theo của hắn nhất định là "Nếu em không tin, tôi sẽ chứng minh cho em thấy."
Thế là cậu gật đầu.
Lục Vô Túy vẻ mặt càng nghiêm túc hơn, nhưng khóe miệng tươi cười lại bộc lộ nội tâm chân thật của hắn, "Tin là được rồi, xem ra em không thể chờ đợi được nữa."
Giang Hoài: "..."
Kết hôn nhiều năm như vậy! Cậu vẫn chưa quen với khả năng lừa người của Lục Vô Túy!
Một giờ sau, khó khăn lắm mới kết thúc một lần.
Giang Hoài gần như tê liệt vì kiệt sức, cuộn tròn trong lòng Lục Vô Túy, trên cánh tay mịn màng của cậu có mấy dấu đỏ tươi, đầu chuyển động từng chút một, rõ ràng là rất buồn ngủ.
Lục Vô Túy hôn lên cổ cậu, vẻ mặt trầm ngâm.
Giang Hoài cũng mở to mí mắt để chống buồn ngủ.
"Chồng."
"Vợ..."
Hai người nói cùng một lúc và dừng lại cùng một lúc.
Giang Hoài dụi dụi mắt, nghe được Lục Vô Túy nói: "Em nói trước đi."
Cậu ngáp một cái, lại rúc vào trong ngực Lục Vô Túy: "Anh à, con vẫn còn là một đứa nhỏ, mới ba tuổi, chúng ta nên bảo vệ con. Sao có thể yêu cầu con bảo vệ em được?"
Ban ngày nghe Lục Vô Túy giáo dục con mình như vậy, cậu liền cảm thấy không thích hợp.
Ở việc giáo dục con cái bọn họ sẽ luôn thương lượng với nhau, hơn nữa sẽ không giấu giếm đối phương.
Bọn họ không thể thảo luận chuyện này trước mặt con được.
Thế là chọn buổi tối.
“Ừ, tôi biết,” Lục Vô Túy sờ lên thái dương đã thấm đẫm mồ hôi của cậu, “Cho nên tôi bảo con khi gặp chuyện không thể xử lý được thì không nên thể hiện, phải tin tưởng ba.”
Giang Hoài ngước mắt lên, có chút vui vẻ.
Cậu chủ động hôn lên khóe miệng Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy hơi khựng lại, lúc Giang Hoài chuẩn bị rời đi thì lại hôn đáp lại, nụ hôn của hắn không phải cấp bậc giống Giang Hoài, nước bọt nhanh chóng chảy xuống theo răng môi day dưa.
“Điềm Điềm,” sau khi hôn xong, Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài hít sâu một hơi, nói: “Lúc trước em nói là muốn đợi con lớn lên mới tổ chức hôn lễ, bây giờ con đã đủ lớn chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook