“Bảo bối,” Lục Vô Túy bất đắc dĩ ôm lấy Giang Hoài đang nói huyên thuyên, bịt miệng cậu, “Tôi đã buộc garo.”

Giang Hoài rơi vào trong ngực hắn, ngơ ngác chớp mắt.

Lục Vô Túy dừng một chút, thầm nghĩ quả thực là như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với hắn: "Buộc garo là một biện pháp tránh thai, em có thể hiểu đơn giản là... triệt sản mèo con?"

Trên thực tế, nó vẫn khác.

Triệt sản cho mèo là cắt bỏ, buộc garo ở người là thắt ống dẫn tinh, nếu giống mèo thì trực tiếp thiến trở thành thái giám.

Nhưng để khiến Giang Hoài dễ hiểu, Lục Vô Túy đành phải nói vậy.

Chỉ cần là kiến thức về mèo thì không có gì mà Giang Hoài không hiểu.

Quả nhiên, vẻ mặt vốn mê mang của Giang Hoài đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Lục Vô Túy, không rõ phần lớn là không cam lòng hay đồng cảm.

“Anh không được nữa à?”

Lục Vô Túy: "..."

Là đàn ông, chỉ không thể tiếp thu được chuyện vợ nói mình không được.

Im lặng hồi lâu, Lục Vô Túy đột nhiên bật cười.

Nụ cười của hắn nhìn có vẻ bình thường, nhưng Giang Hoài lại cảm thấy sau gáy lạnh buốt, theo bản năng rụt cổ lại.

Cậu luôn cảm thấy Lục Vô Túy sẽ cắn mình trong giây tiếp theo.

May mắn thay, Lục Vô Túy không làm vậy.

Tuy nhiên, hắn mặc dù không cắn người, nhưng vẻ mặt hắn lại không có vẻ gì là có ý tốt, nói một cách đơn giản là hắn có ý xấu.

Lục Vô Túy ý vị thâm trường nói: “Sau một thời gian nữa em sẽ biết tôi có thể làm được hay không.”

Giang Hoài: "..."

Cảm giác giống như tự đập vào chân mình vậy.

Lục Vô Túy đã không thể có con, biết hắn có được hay không cũng có ý nghĩa gì?

Câu nói này nghẹn lại trong cổ họng, cậu đang định buột miệng thốt ra, nhưng Giang Hoài lại khôn ngoan nuốt lại.

Cậu không phải ngu ngốc, biết khi mình nói ra những lời này Lục Vô Túy nhất định sẽ tức giận.

Thời gian trôi nhanh.

Chớp mắt đã đến ngày Giang Hoài và em bé cùng nhau xuất viện. Ngày xuất viện, Giang Hoài cuối cùng cũng có thể ôm được đứa bé.

Thực sự rất nhỏ.

Da mềm mại như kẹo bông.

Lục Vô Túy ở bên cạnh cậu, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một lớn một nhỏ yếu đuối, bị rơi rớt hoặc làm gì đó đều có thể bị thương.

May mắn thay, trong khoảng thời gian này Giang Hoài không có việc gì làm, xem rất nhiều bài dạy bế em bé.

Cậu đã chuẩn bị cho thời điểm này từ rất lâu rồi.

Khi ôm đứa bé trên tay, vẫn cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì trong tay cậu không phải là một con mèo con hay chó con mà là một người sống do cậu sinh ra, sống trong bụng cậu hơn tám tháng.

Trong tám tháng này, cùng thở, cùng ăn, cùng huyết thống, đứa trẻ này giống như một miếng thịt rơi ra khỏi cơ thể.

Một miếng thịt thần kỳ.

Đôi mắt Giang Hoài sáng ngời, giơ ngón tay chạm vào mặt con trai mình.

Nó có nhiều thịt và cảm giác chạm vào rất tuyệt.

Ngay lúc Giang Hoài đang chọc, con trai cậu dường như đã tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé chuẩn xác nắm lấy ngón tay của Giang Hoài, ngăn cản không cho cậu chọc chọc nữa.

Giang Hoài vẫn là cảm thấy thần kỳ"Oa".

Lục Vô Túy ở một bên nhìn, muốn ôm hai người một lớn nhỏ rồi hôn thật mạnh.

Hắn chưa bao giờ được hưởng thụ một gia đình bình thường, mẹ hắn mất khi hắn còn nhỏ, tình yêu của cha lại mỏng manh đến mức không biết nhiều hay ít, sau khi được lão phu nhân nuôi dưỡng, hắn mới biết tình cảm gia đình là như thế nào.

Nhưng đó không phải là một gia đình trọn vẹn.

Cách đây rất lâu, có lẽ lúc đó hắn mới ngoài đôi mươi, lại nhìn thấy sự tàn khốc của xã hội và ngày ngày sống trong những mưu mô.

Khi đó, hắn cảm thấy có lẽ cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ biết được tình yêu, gia đình là như thế nào. Một ngày nào đó hắn sẽ chết vì nhiều căn bệnh khác nhau bắt nguồn từ việc thiếu ngủ mãn tính.

Hoặc trước khi thời điểm đó đến, hắn sẽ bị người ta ám toán.

Nhưng hắn lại gặp được Giang Hoài.

Gia đình Giang Hoài cũng rất dị thường, nhưng Giang Hoài lại rất yêu đời, chưa bao giờ oán hận ai, cậu là một mặt trời nhỏ tỏa sáng.

Đó là ánh sáng độc nhất vô nhị của Lục Vô Túy

Sau khi Giang Hoài phát hiện ra công tắc trên người con trai mình, cảm thấy như mình đã phát hiện ra một thế giới mới, vội vàng đến trước mặt Lục Vô Túy nói: "Thật ra con không thích bị chạm vào, lại đây chạm vào con đi."

Lục Vô Túy phục hồi tinh thần, nhướng mày nói: "Có lẽ là ngoài ý muốn, làm sao có thể thấy được tính cách của một đứa trẻ?"

Tuy nhiên, khi thực sự đưa tay lên mặt con trai mình để kiểm tra.

Giây tiếp theo, tay hắn cũng bị nắm chặt.

Đứa nhỏ này tả hữu khai cung*, nếu phần thân dưới có thể cử động chắc đã làm ra động tác xổm thành tư thế ngựa, đây chính là tư thế hoàn hảo của Thái Cực quyền, Lục Vô Túy nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

Cũng may, bé đã nhanh chóng rút tay lại.

Giang Hoài như đã phát hiện ra món đồ chơi hiếm lạ nào đó.

Lục Vô Túy nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên khi hắn cảm thấy có gì đó không ổn, Giang Hoài lại đưa tay chọc vào mặt con trai mình.

Sau khi bị con trai tóm lấy, cậu nhẹ nhàng kéo ra và chọc lại.

Đứa bé:"……"

Lục Vô Túy: "..."

Hắn chợt nhớ tới một câu.

——Có con cũng chẳng ích gì nếu nó không phải là niềm vui.

Có lẽ con chơi vui đến mức Giang Hoài suýt chút nữa quên mất giới tính của đứa bé, những ngày sau khi xuất viện, cậu cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện có con gái nữa.

Lục Vô Túy nghĩ rằng rắc rối này cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Hắn lại không ngờ sự việc này sẽ gây ra dư chấn.

Ban đêm bế không ngủ cùng bọn họ, Lục Vô Túy thuê bảo mẫu chuyên nghiệp đến chăm sóc, căn bản không thể quấy rầy hai người.

Họ cũng có thể có một "cuộc sống về đêm" vui vẻ.

Lo lắng thân thể Giang Hoài, Lục Vô Túy mấy ngày nay không chạm vào cậu, nhưng trong lòng cũng đang kìm nén một ngọn lửa, hậu quả của việc kìm nén quá lâu là hắn không muốn chịu đựng nữa.

Hiện tại Giang Hoài đại khái đã bình phục, các bác sĩ đều gật đầu.

Lúc Lục Vô Túy lật người, hắn vốn tưởng rằng Giang Hoài dù thế nào cũng sẽ phải giãy giụa - đêm đó trong lòng Giang Hoài tính toán, tuy rằng hắn không chính tay nghe Giang Hoài nói, nhưng hắn cũng có thể đoán được một ý đại khái.

Nhưng Giang Hoài không hề giãy dụa mà để hắn hôn cậu.

Hôn nhau được một lúc, Lục Vô Túy cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, liền chủ động dừng lại.

Hắn thấp giọng hỏi Giang Hoài: "Sao vậy? Thật sự không sợ nữa sao?"

Giang Hoài chủ động ôm hắn, làm ra vẻ anh hùng: “Đừng sợ, cứ làm đi.”

Lục Vô Túy: "...?"

Hình như vẫn có gì đó không ổn?

"Kỳ thật cho dù anh thật sự không được, cũng không sao đâu, không cần gấp gáp chứng minh mình." Giang Hoài cẩn thận nói: "Có rất nhiều người bẩm sinh khuyết tật, đây là do anh lựa chọn trải qua phẫu thuật...anh đã dũng cảm hơn rất nhiều người rồi."

Lục Vô Túy: "..."

Lục Vô Túy tức giận cười nói.

Nhìn qua hắn có vẻ rất vui vẻ, nhưng Giang Hoài lại có thể cảm nhận được cơn tức giận thiêu đốt mọi thứ của hắn, thậm chí còn đáng sợ hơn lần trước.

Kỳ thật Giang Hoài còn có lời muốn nói.

Cậu căng da đầu nói: “Em đã kiểm tra thông tin, trên đó nói rằng việc buộc garo có thể khôi phục được. Anh xem, nếu thực sự không được thì anh có đi khôi phục, chúng ta sinh thêm..."

"Sinh con gái?" Lục Vô Túy ngắt lời cậu, "Giang Điềm Điềm, thông tin em đều đã kiểm tra, chỉ là em không kiểm tra, thắt ống dẫn tinh có ảnh hưởng đến chức năng tình d.ục không?"

Giang Hoài sửng sốt, thận trọng hỏi: "Cái này... quan trọng sao?"

Cậu vô thức cảm thấy việc buộc garo chính là đoạn tuyệt tình ái, cậu quá tập trung vào con gái đến mức thực sự không để ý.

Trước đây cậu đã có thói quen này, chỉ nhìn những gì muốn thấy, còn lại dù có nhìn thấy cũng không nhớ.

Lục Vô Túy nhắm mắt lại.

Hắn không thể chịu đựng được nữa, chỉ nắm lấy cằm Giang Hoài và hôn lên.

Khi Giang Hoài cho rằng hắn không thể làm gì được.

Lục Vô Túy trực tiếp dùng hành động chứng minh của mình rất "được".

Tuy nhiên, đến lúc Giang Hoài nhận ra Lục Vô Túy “được” thì đã không còn cơ hội trốn thoát, hơn nữa, Lục Vô Túy tức giận đến mức không chỉ “được” một lần mà còn nhân cơ hội “được” nhiều lần.

Cuối cùng, Giang Hoài khóc không ra nước mắt, cắn đầu ngón tay, cảm thấy thoải mái đến run rẩy, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Lục Vô Túy.

Những giọt nước mắt cũng bị Lục Vô Túy hôn đi.

Xin tha cũng không có tác dụng.

Giang Hoài bị ép ôm lấy cổ Lục Vô Túy, nghẹn ngào khóc: "Xin, thực xin lỗi..."

Sau này cậu sẽ không chỉ xem những cái mình muốn xem nữa!

Lục Vô Túy “rửa mối nhục xưa”, nụ cười thoải mái khó tả.

Hắn hôn lên miệng Giang Hoài, ôm Giang Hoài đi vào phòng tắm.

Sau này, Giang Hoài nhận ra người không có năng lực không phải Lục Vô Túy mà là chính cậu.

Tử cu.ng trong cơ thể cậu sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu, nếu nó tiếp tục tồn tại trong cơ thể cậu thì chỉ có hại chứ không có ích gì. Khi còn ở quốc nội bác sĩ khuyên nên cắt bỏ tử c.ung, khi ra nước ngoài, bác sĩ cũng đã thực hiện như vậy.

Vì vậy, sau khi sinh con, bác sĩ đã cắt bỏ tử c.ung của cậu

Nói tóm lại, bây giờ cậu đã là một người đàn ông thực sự, ngoại trừ vết thương trên bụng cần thuốc để chữa lành, cậu không khác gì những người đàn ông khác.

Nhưng trước khi cậu biết chuyện đó.

Vì không thể thuyết phục Lục Vô Túy thực hiện phẫu thuật thắt lại ống dẫn tinh, nên đã đọc một số bản tin về “Tại sao sau khi buộc garo mà vẫn có thể mang thai” quấy rầy Lục Vô Túy trong một thời gian dài.

Trong khoảng thời gian đó, Lục Vô Túy cũng rất phối hợp thỏa mãn cậu.

Cậu mỗi ngày đi đường hai chân đều muốn nhũn ra.

Những nghĩa vụ vợ chồng chưa hoàn thành của hai vợ chồng giờ đây đã được bù đắp.

So với hai chân của Giang Hoài, Lục Vô Túy sắc mặt hồng hào, như được tắm gió xuân giống như đã xảy ra chuyện tốt gì đó - Giang Hoài còn buồn bực về chuyện này một thời gian.

Cuối cùng, người cảm thấy “đau lòng” nhất chính là Lục Vô Túy - lương tâm hắn nhức nhối.

Hắn chọn một ngày để nói với Giang Hoài rằng tử cu.ng của cậu đã không còn.

Giang Hoài vẻ mặt kinh ngạc: "Sao anh không nói sớm cho em biết?!"

“Lần trước khám thai, bác sĩ đã nói như vậy, trong sổ phẫu thuật cũng có chữ ký,” Lục Vô Túy dừng một chút, “Không ngờ em căn bản không nghe kỹ.”

Giang Hoài: "..."

Cho nên cậu chỉ nghe nửa vời những gì được bảo, chỉ nhìn thấy những gì mình muốn thấy, khi nào mới thoát khỏi vấn đề này?

Cậu đã mơ về việc có một đứa con gái trong nhiều tháng và cuối cùng giấc mơ đó đã hoàn toàn tan vỡ.

Toàn thân Giang Hoài sắp nổ tung.

Có lẽ thấy cậu đáng thương, Lục Vô Thường không nhịn được, ôm lấy cậu, dỗ dành nói: “Nếu em thật sự muốn có con gái thì cũng không phải không có cách nào.”

Giang Hoài run rẩy nói: "Tôi... cũng không thể đem con đi buộc garo phải không?"

Con trai cũng là trái tim và tâm hồn của cậu.

Lục Vô Túy: “…” nghiến răng nghiến lợi.

Đã nói buộc garo không phải là thiến! Nó cũng sẽ không thay đổi giới tính!

Nhưng nhìn những dấu hôn rải rác trên cổ Giang Hoài, Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Muốn có con gái, không phải chỉ muốn  mặc đồ cho con thôi sao?”

Giang Hoài bị chọc đúng tâm tư, cắn cắn đôi môi vốn đã sưng tấy đỏ bừng của mình.

Lục Vô Túy đưa tay giải cứu môi cậu, nhẹ nhàng nói:"Nhưng ai nói con trai thì không thể mặc?”

“Hả,” cánh cửa thế giới mới lại mở ra với Giang Hoài, cậu dè dặt do dự, “Việc này không tốt lắm đâu.”

Lục Vô Túy thầm nghĩ, bé ngốc này quả thực là một người ba có tư cách, nếu không có gì khác.

Giây tiếp theo.

Giang Hoài thăm dò hỏi: "Anh thấy váy hồng có đẹp không?”

- -------------------------+------------------------------------------

*Tả hữu khai cung tựa xạ điêu (Tay trái, phải dương ra như bắn cung)

Tác dụng: Làm mạnh 2 cánh tay, cứng cáp đôi chân. Thông kinh Đại trường gồm 20 huyệt từ đầu ngón tay trỏ tới cánh mũi; Trị táo bón, tê bại, phong thấp nhức gân, khớp xương; liệt nhẹ nửa người.

- ----------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương