Lúc Trì Ninh chụp ảnh làm chứng minh thư thì gặp phải rắc rối. Người chụp ảnh yêu cầu phải tháo khuyên tai, cậu nghe nhầm, cứ tưởng sau khi chụp ảnh không được mang khuyên tai ngọc trai nữa, sống chết cũng không chịu chụp.

Sau khi Cố Húc giải thích cho cậu hiểu rõ, Trì Ninh mới yên tâm tháo khuyên tai ra. Hoàn thành xong quá trình, Cố Húc vừa đi vừa nói, “Đôi hoa tai này rất đẹp, là đồ vật rất quan trọng sao?“

“Đúng vậy, ngày nào tôi cũng đeo.” Trì Ninh đi ra khỏi đồn cảnh sát, quay đầu nhìn cánh cổng nghiêm trang, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi dùng bao nhiêu tiền?”

“Không bao nhiêu cả, làm sao vậy?”

Vẻ mặt Trì Ninh nghiêm túc: “Tôi muốn biết.”

Cố Húc nói ra con số, Trì Ninh “ừm” một tiếng, nhớ kỹ trong đầu.

Trên đường trở về, Cố Húc đưa Trì Ninh đến cửa hàng thời trang cao cấp Scelik. Mặt tiền của cửa hàng khá rộng, nằm giữa đoạn đường sầm uất của thành phố, là thương hiệu mà Lương Hành Dã từng mặc.

Scelik được trang trí theo phong cách lãng mạn của Pháp. Mái dốc thấp nghiêng phối hợp với đường cong mềm mại của ô cửa hình vòm thấp thoáng dưới tán cây xanh mát hai bên đường, biểu hiện phong cách rất tinh tế.

Trong cửa hàng các nguyên tố kim loại vừa cứng vừa lạnh được khảm khắp nơi, điểm xuyết ngẫu nhiên bằng đá mài trơn. Khu vực triển lãm có cấu trúc đối xứng, ngăn cách bởi cửa trượt bằng kính với khu vực quầy bar.

Trì Ninh ngơ ngác đứng trước khu triển lãm. Cậu không hiểu quá rõ nhưng cậu mơ hồ biết được nơi này không phải là chỗ mà người bình thường có thể vào được. Cố Húc ôn tồn giải thích: “Quần áo trước đây của câu quá thô ráp, chủ tịch Lương bảo tôi đưa cậu đi mua vài thứ có thể mặc lên người.”

Người quản lý đứng đợi ở một bên, nhà thiết kế từ trong studio đi ra. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp cao gầy, tóc dài đến eo, mặc một chiếc váy được cắt may chỉnh tề. Trì Ninh vươn đôi tay ra như một con rối, mặc cho cô nàng dùng thước dây đo tới đo lui tên cơ thể mình, ghi lại số liệu.

Cho đến khi rời khỏi cửa hàng thời trang cao cấp, Trì Ninh vẫn đờ đẫn ngơ ngác ngồi lên xe. Trước khi Cố Húc khởi động xe cậu lại hỏi vừa rồi đã tốn bao nhiêu tiền. Cố Húc thuận miệng nói: “Tôi đặt làm cho cậu mấy bộ mặc hàng ngày thôi, sẽ không quá đắt, một bộ chắc khoảng trăm nghìn tệ thôi.”

Trăm nghìn? Cố Húc dạy cậu đếm số đơn giản, Trì Ninh tính toán trong lòng nửa ngày nhưng vẫn không tính ra được là bao nhiêu. Cậu hỏi Cố Húc, Cố Húc trầm ngâm một lúc, nói dựa theo giá cả ngày thường bọn họ ăn uống, một bộ có thể ăn được hai ba tháng.

Trì Ninh lại hỏi có bao nhiêu bộ. Sau khi biết được có sáu bộ, Trì Ninh kinh ngạc đến ngây người, nhiều tiền như vậy làm sao cậu có thể trả nổi chứ. Nếu bán ngọc trai để trả nợ chắc cậu phải khóc đến mù mắt mất.

Trì Ninh cởi dây an toàn, nói với Cố Húc, “Chúng ta quay lại đi, bảo cô ấy đừng làm nữa.”

Cố Húc không dám tùy tiện làm bừa đành phải nói: “Đây là lời chủ tịch Lương phân phó, nếu cậu không muốn, tôi phải liên lạc với chủ tịch Lương trước.”

Cố Húc lập tức liên lạc với Lương Hành Dã. Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, Cố Húc đưa điện thoại cho Trì Ninh theo ý của Lương Hành Dã.

Trì Ninh cầm điện thoại, có chút sốt ruột: “Lương Hành Dã.”

“Sao vậy?” Giọng Lương Hành Dã trầm thấp dịu dàng, “Còn chưa đo xong sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?

Trì Ninh nắm lấy cạnh ghế: “Tôi không thích, tôi có quần áo.”

“Không thích?”

“Ừm.” Ngón tay Trì Ninh bắt đầu nhéo nhéo tấm nệm, nắm lấy cạnh nệm, “Có thể không cần không?”

“Được rồi, nếu cậu không thích thì thôi vậy.” Lương Hành Dã nói.

Sau khi trao đổi với quản lý về những chuyện liên quan, Cố Húc quay lại xe nói với Trì Ninh, “Thực ra số tiền này đối với chủ tịch Lương không đáng là bao, cậu không cần phải cảm thấy mình là gánh nặng.”

Trì Ninh thắt lại dây an toàn, trịnh trọng đáp: “Cần chứ.”

“Cậu không muốn tiêu tiền của chủ tịch Lương sao?”

“Đúng thế.”

Cố Húc nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trì Ninh, không nhịn được cười lớn: “Chủ tịch Lương cũng nhờ tôi đưa cậu đi mua điện thoại di động, vậy cậu có muốn đi không?”

Trì Ninh tỏ vẻ vui sướng, bên trong trộn lẫn chút ngượng ngùng, nói: “Muốn đi.”

Sau khi mua điện thoại di động xong, Cố Húc lại cùng Trì Ninh đi mua một số thứ linh tinh khác. Anh ta phát hiện chỉ khi đề cập đến những giao dịch liên quan đến số tiền lớn thì Trì Ninh mới từ chối. Các mặt hàng nhỏ như điện thoại di động và đồ ăn vặt, về cơ bản Trì Ninh sẽ không từ chối, chỉ hỏi giá cả sau khi thanh toán xong rồi thôi.

Trì Ninh đã dành một buổi chiều để học các thao tác sử dụng cơ bản điện thoại di động. Cậu không biết đọc chữ nhưng có trí nhớ rất tốt, Cố Húc nói qua một lần, đại khái là cậu đã có thể nhớ kỹ.

Cố Húc còn có công việc khác phải làm, Trì Ninh nằm trên giường trong phòng nghỉ nhỏ, nghịch điện thoại di động một lúc. Quả nhiên cảm giác mới mẻ sẽ nhanh chóng trôi qua, cậu lại lấy khóa vàng ở trong túi ra, đưa lên không trung đong đưa.

Tiếng lục lạc vang lên leng keng, Trì Ninh nhìn chằm chằm vào cái khóa một lúc lâu, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Chu Vân. Cậu vẫn không muốn nghĩ đến, lại nghĩ một lúc giấu nó dưới gối của Lương Hành Dã.

Phòng nghỉ của Lương Hành Dã được trang bị đầy đủ tiện nghi, Trì Ninh bước ra khỏi giường, rót một cốc nước, uống một hớp, sau đó dùng ngón tay chậm rãi tính tính. Đến khi tính ra được con số gần chính xác, cậu cầm túi thủy thảo lên ụp lên mặt, ngẩng đầu lên để không cho nước mắt rơi xuống, phải đảm bảo nó đủ lớn.

Không bao lâu sau, trên giường xuất hiện có một đống ngọc trai ấm áp, Trì Ninh xoa xoa đôi mắt chua xót, cọ vào chăn bông ngủ nửa tiếng.

Buổi tối, Trì Ninh lại đến cửa hàng trang sức. Về đến nhà, cậu cầm xấp tiền đổi được từ ngọc trai đặt lên bàn trà rồi xoay người đi tắm. Khi cậu ra khỏi phòng tắm, Lương Hành Dã đã trở về, đang đứng cạnh ghế sô pha, trong tay cầm xấp tiền.

Trì Ninh bước đến gần anh, vừa xoa tóc vừa gọi, “Lương Hành Dã.”

Lương Hành Dã ném lại xấp tiền trên bàn trà, hỏi: “Buổi tối cậu nhờ Cố Húc đưa đến cửa hàng trang sức là vì cái này sao? Số tiền lần trước cậu để lại cho tôi cũng là dùng ngọc trai để đổi?”

“Đúng thế.” Trì Ninh đáp.

Lương Hành Dã rất ngạc nhiên. Anh cứ nghĩ Trì Ninh thật sự ngây thơ ngốc nghếch, chỉ có thể làm những phép tính đơn giản nhất, có thể đổi ngọc thành tiền gần như là chuyện viển vông, “Cậu biết giao dịch thế nào ư?”

Trì Ninh gật đầu: “Biết chứ, tôi đã hỏi Cố Húc.”

Lương Hành Dã cau mày: “Tại sao cậu lại muốn đổi tiền?”

“Bởi vì hôm nay xài rất nhiều tiền.”

Lương Hành Dã thấy mắt Trì Ninh hơi đỏ, tần suất chớp mắt nhanh hơn bình thường, nghiêm mặt nói: “Trì Ninh, sau này đừng làm như vậy, cơ bản cậu tiêu không có bao nhiêu cả. ”

“Tôi đã đồng ý không đưa cậu trở lại biển cũng có nghĩa là tôi tự nguyện gánh vác hết sinh hoạt phí của cậu,”, Lương Hành Dã liên tưởng đến việc cậu từ chối mua quần áo mới lại nói, “Về sau tôi sống như thế nào thì cậu cũng sống như thế ấy, không cần phải băn khoăn. ”

Trì Ninh ngừng lau tóc, bọt nước không ngừng chảy xuống cổ dọc theo ngọn tóc, cậu rụt cổ một chút, lại nói: “Anh đã đối với tôi rất tốt, còn tiêu nhiều tiền, trong lòng tôi sẽ…”

Thật khó để miêu tả chính xác cảm giác của chính mình, Trì Ninh hao tốn sức lực rút ra một từ trong đầu, “Khó chịu”.

Đối với Lương Hành Dã, tiền chỉ là một biểu tượng, những thứ không thể mua được bằng tiền mới chính là tài nguyên thực sự khan hiếm. Anh kiểm tra ở bệnh viện một lần nữa, kết quả lại không sai sót, xương đùi xác thật đã bình phục hẳn.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, anh đến trại đua ngựa đã lâu không ghé qua, chơi đến vui sướng tràn trề, áp lực và phiền muộn bị dồn nén do chấn thương mang đến bao năm qua đã bị cuốn bay. Những cái khác, anh không chắc có thể cho Trì Ninh được thứ gì nhưng về mặt vật chất, Trì Ninh muốn cái gì, anh đều tự nguyện cho hết.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên có người mặc dù không chắc chắn nhưng vẫn tự nguyện nhiều lần trả giá lớn vì anh.

Lương Hành Dã xoa tóc của Trì Ninh: “Không cần cảm thấy khó chịu, tôi luôn làm được mới nói.”

Trì Ninh nắm lấy cạnh khô ráo của chiếc khăn lông, véo một cái lỗ nhỏ, cậu nhìn chằm chằm Lương Hành Dã, mím môi, rồi lại thả lỏng.

Cổ áo ngủ của cậu ướt đẫm, dính vào người lộ ra đường nét xương quai xanh, Lương Hành Dã nhìn đường cong nhô lên trên cổ áo, bảo cậu thay đồ ngủ.

Trì Ninh ngoan ngoãn đi thay đồ. Trước khi đi ngủ, cậu còn tròn mắt nhìn ánh đèn mờ ảo trên trần nhà.

Cậu biết Lương Hành Dã bảo vệ mình trước mặt Chu Vân, còn nhờ Cố Húc đưa cậu đi mua quần áo đắt tiền, lại nói với cậu rằng không cần lo lắng về việc tiêu tiền là bởi vì mình đã cho anh uống máu.

Tuy thế nhưng chỉ mới cho anh uống máu vài lần, Trì Ninh áy náy thầm nghĩ, nếu về sau Lương Hành Dã lại bị ốm thì tuyệt biết mấy, như thế cậu lại có thể cứu Lương Hành Dã một lần nữa, vậy mới thể hiện được cậu còn có ích một chút.

Mấy ngày nay Trì Ninh vẫn luôn lo lắng đề phòng, lo lắng rằng Lương Hành Dã sẽ đưa cậu trở lại biển. Sau khi tất cả nỗi khổ tâm biến mất, đáng lẽ cậu phải cảm thấy nhẹ nhõm, lên giường ngủ luôn mới phải nhưng một chút cậu cũng không hề cảm thấy buồn ngủ. Trì Ninh trở mình trên giường, cuối cùng cuộn chăn lại, tự hỏi sau khi thành công được ở lại trên bờ, làm cách nào mới có thể thuận lợi tìm anh trai.

Nghĩ đến đó, ánh mắt cậu dừng lại trên lưng Lương Hành Dã.

Theo Cố Húc nói, việc tìm được ai đó là cả một quá trình dài, sức lực hao tổn là không thể đếm xuể nhưng nếu Lương Hành Dã giúp cậu, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Khi vừa mới lên bờ, cậu và Lương Hành Dã không quen không thân nào dám nhờ anh giúp đỡ. Nhưng bây giờ Lương Hành Dã đối với cậu tốt như vậy, liệu anh ấy có sẵn lòng giúp cậu đi tìm anh trai không?

Suy nghĩ Trình Ninh rối như tơ vò, cuối cùng lại ôm lấy hy vọng tiến vào mộng đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương