[edit] Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi...
-
C144: Thời Kỳ Phản Nghịch
Editor: DiiHy
-----------------------o0o---------------------
【 Ngôi sao lớn: Con trai yêu của mẹ thật đáng thương, đã cố gắng cứu người lại bị một nhóm anh hùng bàn phím tấn công. 】
【 Chậc: Bên truyền thông xin hãy làm người tử tế đi, trước khi muốn vạch trần cái gì xin hãy điều tra cho rõ ràng có được không hả? 】
【 Người qua đường yếu ớt: Vậy. . . Uông Thụ Thực và Phó phu nhân có quan hệ gì thế? 】
【 Bạn gái đương nhiệm của Uông Thụ Thưc: Chị gái của bạn tốt thì cũng coi như là chị gái, vậy chắc là quan hệ chị em rồi. 】
. . .
Kẻ chủ mưu đằng sau nhìn thấy cảnh này, tức giận đến tím tái mặt mày, lập tức gọi điện chất vấn: "Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải đã nói bê bối lần này có thể kéo Uông Thụ Thực xuống đài sao?"
Một giọng nói u ám không kém vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Chúng tôi cũng không ngờ rằng hắn còn có những chiêu này."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Mấy người đã cầm tiền của tôi, nếu không xử lý chuyện này cho tốt thì mau nhổ hết những gì đã ăn ra đây!"
Nắm đấm hung hăng đập vào bàn phím, lực mạnh đến nỗi chiếc bàn phím gãy đôi, đủ để thấy sự phẫn nộ của người này.
"Bây giờ tôi. . ." Bên đối diện nói được một nửa đột nhiên dừng lại, đợi một lúc lâu vẫn không nói tiếp trong khi điện thoại vẫn đang kết nối, kẻ chủ mưu nheo mắt hạ giọng nói: "Này, mấy người làm sao vậy? Sao đột nhiên không nói nữa?"
Một lúc lâu sau, đối phương cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng run rẩy nói một câu rồi lập tức cúp máy, gọi lại thì không được.
"Chúng ta. . . tốt nhất chúng ta nên dừng lại và trốn đi!"
"Này! Này! . . ."
Bên tai chỉ còn lại tiếng tút tút báo bận, gọi lại mấy lần cũng không được, đối phương như con rùa đen rụt đầu giả chết, kẻ chủ mưu u ám nhìn màn hình máy tính.
Khi nhìn thấy những tin tức mới nhất cập nhật ở trên, đồng tử của hắn co rút lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Trên màn hình LCD khổng lồ, ba tuyên bố chính thức xuất hiện ở phía trên.
【 Quan chức thành phố G: Cảm ơn tập đoàn Phó thị đã quyên góp một trăm triệu vào quỹ cứu trợ thiên tai. 】
【 Quan chức thành phố G: Cảm ơn tập đoàn Cố thị đã quyên góp một trăm triệu vào quỹ cứu trợ thiên tai. 】
【 Quan chức thành phố G: Cảm ơn tiên sinh Uông Thụ Thực đã quyên góp một trăm triệu vào quỹ cứu trợ thiên tai. 】
Ba lời cảm ơn đơn giản từ cơ quan chính phủ thành phố G kèm theo bằng chứng là chứng nhận quyên góp ba trăm triệu vào quỹ hỗ trợ thiên tai, cũng như một số bức ảnh chụp mấy người Tinh Tinh và Uông Thụ Thực đến tận hiện trường cứu trợ.
Những bức ảnh này là ảnh chụp màn hình do một phóng viên địa phương chụp, cũng có cái của người qua đường chụp nhanh.
Chất lượng ảnh của hai bên đều không tốt lắm, đặc biệt là người bên trong còn không hề trang điểm, chỉ đang tập trung chuyển đá để cứu người từ đống đổ nát. Đây có thể coi là bức ảnh xấu nhất trong cuộc đời bọn họ, nhưng lại khiến nhiều người cảm động.
【 Ông chú đầu hói: Thân là một người đàn ông mà khi nhìn mấy bức ảnh này tôi cũng không cầm được nước mắt, nhưng lại không cảm thấy xấu hổ chút nào. 】
【 Chiếc bụng đói: Quá cảm động, đây là bức ảnh đẹp nhất tôi từng thấy trong đời. 】
【 Người đàn ông thực thụ: Nam thần của tôi quả nhiên là tuyệt vời, ngay cả mẹ tôi cũng vừa khen tôi tìm được một thần tượng tốt. 】
. . .
"Chủ tịch Phó, chúng ta có cần tiếp tục ra tay nữa không?"
Thư ký đứng bên cạnh Phó Hành cung kính hỏi.
Sau khi tin đồn của phu nhân xuất hiện, bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Phó thị là người đầu tiên phát hiện.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn liên hệ với bộ phận pháp lý để dạy cho đám người dám cả gan vu khống phu nhân chủ tịch một bài học.
Không ngờ bọn họ còn chưa kịp ra tay, lãnh đạo thành phố G đã hành động trước.
"Không cần." Đầu ngón tay Phó Hành gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào tin đồn vẫn đang ở trên hot search, giọng điệu lạnh lùng: "Thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng, hủy bỏ những thông báo làm sáng tỏ, trực tiếp gửi văn kiện cho luật sư."
Giải thích đã có người làm rồi, vậy thì chuyện trừng phạt để bọn họ ra tay đi.
"Vâng." Thư ký gật đầu rời đi, trước khi đi ánh mắt hắn lơ đãng liếc qua cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt trong văn phòng chủ tịch.
Đám người trên mạng đúng là chỉ giỏi suy đoán lung tung, tình cảm của chủ tịch và phu nhân tốt như thế sao có thể xảy ra chuyện ngoại tình?
Sau khi thư ký rời đi, Phó Hành lại xử lý một số công việc, thấy đã gần đến giờ mới đứng dậy đi về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Đặt tay lên nắm cửa, kéo ra. . .
"Đánh nó, mau đánh chết nó đi, a a a. . . Tôi bị bao vây rồi mau tới cứu tôi! . . . Nhanh nhanh nhanh! Tôi vừa mới bắt được một tên xui xẻo, hãy xem một chiêu của lão nương đây. . ."
Âm thanh hiệu ứng trò chơi kịch tính đi kèm với tiếng hò hét của cô gái làm người ta liên tưởng đến bom tấn chiến đấu khốc liệt.
Nếu không phải người này đã ngồi đây chơi game liên tục hai tiếng đồng hồ, có lẽ Phó Hành sẽ hỏi han chút chiến tích của cô.
Nhưng bây giờ. . .
"Cố Tinh Tinh!" Giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận phát ra từ phía sau, doạ cho Tinh Tinh giật nảy mình vứt tay cầm trò chơi qua một bên, ngẩng đầu hét lớn: "Có!"
Cô còn đứng bật dậy bằng tư thế quân đội.
"Trước khi ra ngoài anh đã nói gì với em?" Không phải một hai lần, Phó Hành cảm thấy mình phải thể hiện uy nghiêm của mình ra.
Nếu không đứa nhỏ nghịch ngợm này sẽ không biết nghe lời.
"Nói. . . nói. . ." Con ngươi linh hoạt chuyển động, trông rất hoạt bát lém lỉnh.
Trực giác của tiểu động vật cho cô biết bây giờ Phó Hành rất nguy hiểm, tốt nhất là cô không nên chọc giận anh
Nhưng. . . cái đầu óc bất cẩn của cô đột nhiên mất trí nhớ, cô quên mất Phó Hành đã nói gì với mình trước khi vào phòng chơi game.
Có lẽ lúc đó Tinh Tinh chỉ một lòng nghĩ đến trò chơi nên không nghe kỹ lời anh nói.
Tinh Tinh cúi đầu không dám nhìn Phó Hành.
Thấy dáng vẻ chột dạ của cô, Phó Hành cũng biết đứa nhỏ này căn bản không để tâm những lời anh nói.
"Anh đã nói em chỉ được chơi game nửa tiếng, sau đó phải ngoan ngoãn lên giường đi ngủ đúng không?"
"Hả. . ." Tinh Tinh lén ngước mắt nhìn Phó Hành, ý muốn sống sót đột nhiên bỏ nhà ra đi: "Anh từng nói như vậy sao?"
Phó Hành: ". . ."
Anh sải bước về phía trước, thừa dịp Tinh Tinh chưa kịp phản ứng đã tóm được cô và đánh hai phát lên cái mông nhỏ.
Anh vốn không đánh thật, nhưng Tinh Tinh bị kinh sợ đã tự mình gào lên: "A a a. . . có kẻ đánh người, cứu mạng với, Phó Hành mưu sát vợ rồi, có ai không cứu tôi với!"
Phó Ti Cẩn vừa bước một chấn vào văn phòng chủ tịch đã phân vân nên giả vờ không biết và rời đi, hay là dũng cảm bước vào cứu mẹ.
Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn. . . chuẩn bị lặng lẽ khép cánh cửa đang hé mở lại.
Nhưng Tinh Tinh ở trong phòng đã nhạy bén nghe được động tĩnh ngoài này, hai mắt sáng lên như thể nhìn thấy vị cứu tinh, đồng thời phi thẳng ra ngoài tóm lấy Phó Ti Cẩn chắn trước người mình, để hắn đối mặt với Phó Hành đang nổi giận.
Con trai à, tử đạo hữu bất tử bần đạo.
Hơn nữa con là con trai ruột của mẹ, lão nương vất vả mang thai chín tháng mười ngày để sinh ra con, bây giờ là lúc con làm điều có ích cho người mẹ này đây.
". . ." Phó Ti Cẩn chậm một bước bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
". . ." Phó Hành đuổi đến nơi giáp mặt với con trai cả.
Hai cha con liếc nhìn nhau, đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Phó Ti Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy sự việc đã xảy ra trước mặt rồi thì không thể làm ngơ, đành phải hỏi bố mình: "Mẹ con lại gây ra chuyện gì?"
"Cái gì mà lại? Lão nương rất ngoan." Tinh Tinh trốn sau lưng Phó Ti Cẩn thò đầu ra, gặp ánh mắt nghiêm nghị của Phó Hành đành rụt lại.
Hừ, cô còn lâu mới sợ Phó Hành.
Chỉ là. . . chỉ là cô không muốn bị đánh PP* mà thôi, lớn như vậy rồi mà còn bị đánh, mất mặt quá.
*PP: mông
Chuyện này mà bị truyền ra ngoài chắc cô sẽ bị cả lớp cười nhạo chết mất.
"Đi mà hỏi mẹ con ấy." Phó Hành hất cằm về phía Tinh Tinh, ra hiệu con trai tự đi mà hỏi, anh tức đến không muốn nói nữa.
"Mẹ?" Phó Ti Cẩn quay đầu hỏi Tinh Tinh.
Đối mặt với ánh mắt của hai bố con, áp lực của Tinh Tinh nặng như núi.
Cô yếu ớt chọc chọc đầu ngón tay, thì thầm: "Chỉ là. . . chơi game hơi lâu, quên ngủ trưa."
"Chơi game bao lâu rồi?"
Nghe thấy cô nói quá mơ hồ, Phó Hành không cho phép cô tránh nặng tìm nhẹ, lấp liếm sai lầm của mình.
"Một. . ." Tinh Tinh cẩn thận giơ một ngón tay lên, quan sát khuôn mặt của hai cha con, sau đó lại thêm một ngón tay nữa, rồi thêm hai ngón nữa: "Hai, ba giờ."
Ánh mắt tối sầm, thái dương giật giật.
Được lắm, thời gian đứa nhỏ này chơi game còn lâu hơn anh tưởng.
Phó Hành đau đầu xoa trán, trên mặt Phó Ti Cẩn cũng có vẻ không đồng tình: "Hôm qua không phải mẹ thức suốt. . ." đêm
Hắn mới nói được một nửa đã bị Tinh Tinh nhanh tay bịt miệng lại, nhưng Phó Hành đã nghe thấy.
"Cố Tinh Tinh!" Lại là một tiếng quát trầm thấp, nhưng lần này lửa giận càng lớn hơn.
"Em sai rồi, em không bao giờ dám tái phạm nữa, tha cho em lần này đi!" Tinh Tinh phản xạ có điều kiện giơ tay đầu hàng.
"Em, bây giờ, ngay lập tức, ngoan ngoãn đi ngủ cho anh!"
Một tay chỉ vào cửa phòng nghỉ, Tinh Tinh trơn tru chạy tọt vào phòng, còn tự giác nhét mình vào trong chăn, trong chốc lát bên trong đã truyền ra tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Có vẻ như Tinh Tinh cũng thức đến giới hạn của cơ thể, vừa dính vào giường đã ngủ ngay.
"Đứa nhỏ này thật sự cho rằng thân thể mình làm bằng sắt, không sợ đột tử sao!"
Tinh Tinh không sợ nhưng anh sợ, cho nên mới không thể kiềm chế được cơn giận.
Phó Ti Cẩn chu đáo rót cho bố tách trà, rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện với cửa phòng nghỉ đang mở.
Phó hành sợ Tinh Tinh lại giờ trò, giả vờ đi ngủ nhưng thực ra là chơi game, nên lần này anh không đóng cửa, cứ mở vậy để giám sát cô.
Cũng may Tinh Tinh thật sự ngủ say, hoàn toàn không phát giác.
Chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của mẹ, ánh mắt Phó Ti Cẩn cũng mang theo ý cười: "Năm mười lăm tuổi con cũng nghịch ngợm như vậy sao?"
"Không có, chỉ có mẹ con bướng bỉnh như thế."
Con trai cả từ nhỏ đã vâng lời, tính tình điềm đạm, thậm chí Phó Hành cũng không biết dáng vẻ nghịch ngợm của hắn như thế nào.
Vấn đề này có lẽ vợ anh biết.
Hoặc có lẽ, cả hai vợ chồng bọn họ đều không biết.
"Khoảng thời gian này bố vất vả rồi."
Sắp đến Tết nguyên đán rồi, mọi người càng ngày càng bận rộn, ngay cả cậu cũng ít có thời gian đến thăm mẹ.
Vì vậy gánh nặng chăm sóc mẹ đổ dồn lên bố hắn.
Theo quá trình khôi phục ký ức, mẹ hắn không còn ngoan ngoãn vâng lời như lúc nhỏ nữa, mà trở nên nổi loạn rất khó bảo.
Chơi game suốt đêm chỉ là chuyện nhỏ, có những chuyện còn cực đoan hơn, may mà bọn họ trông chừng nghiêm ngặt, cho đến nay cũng không có tin đồn phu nhân của chủ tịch Phó đánh nhau với người ta.
Điều này chứng tỏ Cố Tinh Tinh mười lăm tuổi phản nghịch đến mức nào.
Bọn Phó Ti Cẩn đều nhìn thấy sự vất vả của bố, có đôi khi còn cảm thán bố mẹ nuôi dạy con cái cũng không dễ dàng gì, vì thế quan hệ bố con trở nên thân thiết hơn.
Chuyện này cũng không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ là cả hai.
Tinh Tinh ngủ một giấc đến hơn mười giờ tối.
Gần tám tiếng, đủ để bù cho khoảng thời gian cô thức đêm.
--------------Hết Chương 124---------------
05/11/2023
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook