CHƯƠNG 1288

Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Không. Cậu cũng tới thăm Minh Trúc à? Cậu đi đi, tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Nói xong liền vòng qua anh ta rời đi.

“Này, đợi đã.”

Cố Vũ Tùng vội vàng quay người đuổi theo bước chân Tống Hân Nghiên: “Vốn dĩ tôi cũng có việc muốn tìm chị. Bên phía Ellis gửi tin tức tới, đợt điều trị này của dì rất thuận lợi, chị có thể yên tâm được rồi.”

Tống Hân Nghiên phải sững sờ mất một lát thì cảm giác vui mừng mới dần dâng lên trong lòng: “Cậu Cố, cảm ơn nhé.”

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô có hơi bận rộn quá mức, đã mấy ngày không có thời gian chú ý tới tình hình của mẹ rồi.

Lúc này nghe thấy tin tức này, cảm xúc căng thẳng bấy lâu nay cuối cùng cũng thả lỏng.

Cô loại bỏ những suy nghĩ lung tung, dồn toàn bộ sức lực vào công việc lần nữa.

Hai ngày nữa trôi qua.

Tống Dương Minh tới PL.

Tống Hân Nghiên mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm gặp mặt anh ở vườn hoa bên dưới tầng PL.

Khuôn mặt cương nghị của Tống Dương Minh đầy mệt mỏi và áy náy: “Hân Nghiên, xin lỗi nhé, lần này anh không đem được tin vui gì về cho em.”

Anh thở dài: “Anh đã dùng hết tài nguyên có thể dùng với Tống Thanh Hoa rồi, đồng nghiệp điều tra tội phạm có thể tìm cũng đã tìm rồi, ban đầu còn tưởng sẽ có thu hoạch, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được manh mối có tác dụng nào cả.”

Tống Dương Minh mỉm cười tự giễu: “Uổng công anh làm lính nhiều năm như vậy.”

Tống Hân Nghiên an ủi: “Anh à, cái này không trách anh được. Huống hồ anh làm lính kĩ thuật trong quân đội chứ đâu phải làm lính trinh sát đâu. Hơn nữa cho dù là lính trinh sát cũng không thể tra ra rõ ràng tất cả mọi chuyện được. Không sao đâu.”

Tố chất tâm lý của Tống Dương Minh tuyệt đối không có gì để chê, chắc chắn sẽ không vì sự thất bại này mà nghi ngờ bản thân mình.

Điều khiến anh khó chịu chẳng qua là khi Tống Hân Nghiên cần anh nhưng anh lại chẳng giúp được gì.

Anh gật đầu: “Anh không phát hiện được ra manh mối hữu ích nào, nhưng những thứ không có ích thì lại phát hiện được một chút. Gần đây Tống Thanh Hoa và Tống Mỹ Như rất thân thiết. Anh phát hiện, hình như Tống Mỹ như đang giúp Tống Thanh Hoa theo dõi mọi hành động của anh. Cho nên thành ra bây giờ anh cũng không dám làm gì quá rõ ràng. Em cũng cẩn thận chút đi.”

Tống Hân Nghiên cau mày.

Cô chẳng bất ngờ gì khi Tống Mỹ Như và Tống Thanh Hoa bắt tay với nhau.

“Yên tâm đi anh, trong lòng em có tính toán cả rồi. Nếu như bọn họ đều đang để ý chúng ta, vậy thì dứt khoát không làm gì hết, giao cho cảnh sát, điều tra một cách công khai. Như vậy bản thân chúng ta cũng có cơ hội nghỉ ngơi một chút.”

Hai anh em bàn bạc xong liền tạm biệt.

Tống Hân Nghiên vừa định trở lại phòng thí nghiệm thì nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của Dạ Vũ Đình, nói muốn đưa cho cô càng nhiều chứng cứ hơn.

Sau khi tan làm, Tống Hân Nghiên chạy thẳng tới nhà hàng mà Dạ Vũ Đình đặt.

Đang là thời gian ăn uống cao điểm, nhưng trong nhà hàng rộng lớn lại chẳng có một ai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương