Duyên Tiền Định
-
Chương 3-1
Đồng Đồng ngồi dưới sàn nhà lục tung tủ quần áo để chọn đồ, cuối cùng cô cũng chọn được một cái váy mà theo ý cô là nó vừa kín vừa hở rất thuận tiện để hoạt động. Thay váy xong Đồng Đồng lập tức nhét thêm vài thứnhư bình xịt hơi cay vào túi xách.
“Cô cũng mặc bộ váy đắt tiền, sexy này nữa à?” Tuấn Khải chỉ vào một bộ váy màu đỏ hỏi.
“Không phải của tôi đâu, lần trước ra sân bay tiễn khách hàng vô tình cầm nhầm nhưng chưa kịp trả lại thì cô gái ấy lên máy bay đi mất rồi.” Đồng Đồng ngồi xuống xếp lại bộ váy cho ngay ngắn rồi để vào hộp đem cất.
Sau khi cất xong đồ, Đồng Đồng quay lại thì bật cười bởi hành động của Tuấn Khải. Anh đang bay qua bay lại tạo gió để một tờ hoá đơn lật ngược lại, Đồng Đồng bèn đi tới cầm tờ hoá đơn lên cho Tuấn Khải xem.
“Nè, anh sao vậy?” Đồng Đồng thấy Tuấn Khải sau khi xem xong thì đột nhiên im lặng nên tò mò hỏi.
“Không có gì. Gần tới giờ rồi, đi thôi.” Tuấn Khải lảng tránh câu hỏi của Đồng Đồng.
Thấy Tuấn Khải không muốn trả lời Đồng Đồng cũng không cố chấp hỏi nữa mà nhanh chóng kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa thì mới yên tâm đi.Bà Trịnh lo con dâu đi ra ngoài ban đêm gặp nguy hiểm nên một mực bảo tài xế đưa Đồng Đồng đi.
Khách sạn BM, 19:50:
Đồng Đồng xuống xe đi vào quầy lễ tân để hỏi vị trí phòng thì gặp quản lý khách sạn đã đợi ở đó.
“Cô là người mà giám đốc nhắc đến, cô Lâm Đồng Đồng đúng không ạ?” Quản lý Trương cười hỏi.
“Đúng vậy, còn anh là quản lý Trương. Xin chào.” Đồng Đồng cũng gật đầu trả lời.
“Vậy mời cô đi theo tôi, anh Bành đang đợi cô ở trên phòng.”
“Được.” Đồng Đồng đi theo sau quản lý Trương vào thang máy, Tuấn Khải cũng luôn theo sát bên cô.
“Cô Lâm, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của giám đốc lấp camera giám sát trong phòng đó rồi. Chỉ cần cô gặp chuyện gì người của khách sạn sẽ lập tức vào hỗ trợ cô ngay.” Trương Thanh nói với Đồng Đồng.
“Quản lý Trương, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Không có gì, đến rồi. Cô đi đến phía trước thì đến phòng đấy.”
Đồng Đồng gật đầu chào quản lý Trương, cô sửa sửa lại váy rồi hít một hơi thật sâu đi đến căn phòng đã hẹn gõ cửa. Một người đàn ông đi ra mở cửa, khi thấy Đồng Đồng mặt anh ta hơi thay đổi một chút nhưng rất nhanh đã lộ bản chất thật.
“Cô là người của công ty mai mối LF. “Bành Kiến Quốc nhìn Đồng Đồng từ đầu tới chân, mắt anh ta như ra đa quét xung quanh trên người Đồng Đồng.
“Đúng ạ, xin chào anh Bành. Tôi là Lâm Đồng Đồng đến từ công ty mai mối LF, tôi đến đây để bàn bạc với anh về chuyện gây thương tích cho anh lần trước.” Đồng Đồng cố gắng giữ bình tĩnh nở ra một nụ cười tiêu chuẩn để chào tên dê cụ kia.
Bành Kiến Quốc nghiêng người tránh qua một bên để Đồng Đồng đi vào.
“Cô uống chút gì nhé? “Bành Kiến Quốc đưa một ly rượu được chuẩn bị sẵn mời Đồng Đồng.
“Xin lỗi tôi không uống được rượu, nước lọc là được rồi.” Đồng Đồng giả vờ ngại ngùng nói.
Khi Bành Kiến Quốc đi vào phía trong, Đồng Đồng giả vờ nghịch điện thoại nhưng thật ra cô đang xem camera được kết nối với điện thoại mà quản lý Lưu vừa đưa cho cô lúc nãy. Bành Kiến Quốc trở ra trên tay cầm một ly nước lọc đưa cho Đồng Đồng, cô cũng cười nhận lấy rồi đưa lên miệng uống.
“Anh Bành, thật ra hôm đó tôi...” Đồng Đồng đang nói thì bị Bành Kiến Quốc cắt ngang, anh ta lấy lý do rồi ̉ đi vào nhà vệ sinh.
Khi Bành Kiến Quốc đi ra thì thấy Đồng Đồng gục đầu nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, trên bàn là ly nước đã vơi đi quá nửa.
“Cô em xinh đẹp thế này thì chỉ cần chiều anh đây một chút thôi là giải quyết được vấn đề rồi. Lúc bình thường trông cô em đanh đá bao nhiêu thì bây giờ nhìn lại hấp dẫn bấy nhiêu.” Bành Kiến Quốc liếm môi đưa tay vuốt ve gương mặt của Đồng Đồng sau đó từ từ trượt xuống vai cô.
Tuấn Khải đứng bên cạnh lạnh mặt nhìn Bành Kiến Quốc nhưng không thể làm gì vì anh không chạm được vào hắn ta.
Tay của Bành Kiến Quốc sờ đến gần ngực của Đồng Đồng thì bị cô nắm lại rồi bẻ ngoặc sang một bên khiến hắn kinh ngạc kêu lên.
“Cô, sao cô lại..?” Bành Kiến Quốc ôm lấy tay lui ra sau
“Sao tôi lại không ngủ chứ gì? “Đồng Đồng ngồi ngay ngắn lại cười nhìn Bành Kiến Quốc.
--- -------
Nhận ly nước của Bành Kiến Quốc đưa, Đồng Đồng đưa lên miệng nhưng đã dùng tay che đi phần miệng ly sau đó mím chặt môi lại chỉ để nước dính một chút vào môi. Đồng Đồng không đặt ly nước xuống bàn mà luôn cầm bằng hai tay nhưng lúc đó Bành Kiến Quốc chỉ để ý tới gương mặt Đồng Đồng nên tưởng là cô ngại ngùng cũng tưởng rằng cô đã uống ly nước đó rồi.
Lúc hắn ta đi vào nhà vệ sinh Đồng Đồng liền đổ nửa ly vào chậu hoa trên bàn nên khi thấy ly nước đã vơi đi thì Bành Kiến Quốc cũng không nghi ngờ gì mà bắt đầu giở trò với Đồng Đồng.
“Cô cũng mặc bộ váy đắt tiền, sexy này nữa à?” Tuấn Khải chỉ vào một bộ váy màu đỏ hỏi.
“Không phải của tôi đâu, lần trước ra sân bay tiễn khách hàng vô tình cầm nhầm nhưng chưa kịp trả lại thì cô gái ấy lên máy bay đi mất rồi.” Đồng Đồng ngồi xuống xếp lại bộ váy cho ngay ngắn rồi để vào hộp đem cất.
Sau khi cất xong đồ, Đồng Đồng quay lại thì bật cười bởi hành động của Tuấn Khải. Anh đang bay qua bay lại tạo gió để một tờ hoá đơn lật ngược lại, Đồng Đồng bèn đi tới cầm tờ hoá đơn lên cho Tuấn Khải xem.
“Nè, anh sao vậy?” Đồng Đồng thấy Tuấn Khải sau khi xem xong thì đột nhiên im lặng nên tò mò hỏi.
“Không có gì. Gần tới giờ rồi, đi thôi.” Tuấn Khải lảng tránh câu hỏi của Đồng Đồng.
Thấy Tuấn Khải không muốn trả lời Đồng Đồng cũng không cố chấp hỏi nữa mà nhanh chóng kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa thì mới yên tâm đi.Bà Trịnh lo con dâu đi ra ngoài ban đêm gặp nguy hiểm nên một mực bảo tài xế đưa Đồng Đồng đi.
Khách sạn BM, 19:50:
Đồng Đồng xuống xe đi vào quầy lễ tân để hỏi vị trí phòng thì gặp quản lý khách sạn đã đợi ở đó.
“Cô là người mà giám đốc nhắc đến, cô Lâm Đồng Đồng đúng không ạ?” Quản lý Trương cười hỏi.
“Đúng vậy, còn anh là quản lý Trương. Xin chào.” Đồng Đồng cũng gật đầu trả lời.
“Vậy mời cô đi theo tôi, anh Bành đang đợi cô ở trên phòng.”
“Được.” Đồng Đồng đi theo sau quản lý Trương vào thang máy, Tuấn Khải cũng luôn theo sát bên cô.
“Cô Lâm, chúng tôi đã làm theo yêu cầu của giám đốc lấp camera giám sát trong phòng đó rồi. Chỉ cần cô gặp chuyện gì người của khách sạn sẽ lập tức vào hỗ trợ cô ngay.” Trương Thanh nói với Đồng Đồng.
“Quản lý Trương, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Không có gì, đến rồi. Cô đi đến phía trước thì đến phòng đấy.”
Đồng Đồng gật đầu chào quản lý Trương, cô sửa sửa lại váy rồi hít một hơi thật sâu đi đến căn phòng đã hẹn gõ cửa. Một người đàn ông đi ra mở cửa, khi thấy Đồng Đồng mặt anh ta hơi thay đổi một chút nhưng rất nhanh đã lộ bản chất thật.
“Cô là người của công ty mai mối LF. “Bành Kiến Quốc nhìn Đồng Đồng từ đầu tới chân, mắt anh ta như ra đa quét xung quanh trên người Đồng Đồng.
“Đúng ạ, xin chào anh Bành. Tôi là Lâm Đồng Đồng đến từ công ty mai mối LF, tôi đến đây để bàn bạc với anh về chuyện gây thương tích cho anh lần trước.” Đồng Đồng cố gắng giữ bình tĩnh nở ra một nụ cười tiêu chuẩn để chào tên dê cụ kia.
Bành Kiến Quốc nghiêng người tránh qua một bên để Đồng Đồng đi vào.
“Cô uống chút gì nhé? “Bành Kiến Quốc đưa một ly rượu được chuẩn bị sẵn mời Đồng Đồng.
“Xin lỗi tôi không uống được rượu, nước lọc là được rồi.” Đồng Đồng giả vờ ngại ngùng nói.
Khi Bành Kiến Quốc đi vào phía trong, Đồng Đồng giả vờ nghịch điện thoại nhưng thật ra cô đang xem camera được kết nối với điện thoại mà quản lý Lưu vừa đưa cho cô lúc nãy. Bành Kiến Quốc trở ra trên tay cầm một ly nước lọc đưa cho Đồng Đồng, cô cũng cười nhận lấy rồi đưa lên miệng uống.
“Anh Bành, thật ra hôm đó tôi...” Đồng Đồng đang nói thì bị Bành Kiến Quốc cắt ngang, anh ta lấy lý do rồi ̉ đi vào nhà vệ sinh.
Khi Bành Kiến Quốc đi ra thì thấy Đồng Đồng gục đầu nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, trên bàn là ly nước đã vơi đi quá nửa.
“Cô em xinh đẹp thế này thì chỉ cần chiều anh đây một chút thôi là giải quyết được vấn đề rồi. Lúc bình thường trông cô em đanh đá bao nhiêu thì bây giờ nhìn lại hấp dẫn bấy nhiêu.” Bành Kiến Quốc liếm môi đưa tay vuốt ve gương mặt của Đồng Đồng sau đó từ từ trượt xuống vai cô.
Tuấn Khải đứng bên cạnh lạnh mặt nhìn Bành Kiến Quốc nhưng không thể làm gì vì anh không chạm được vào hắn ta.
Tay của Bành Kiến Quốc sờ đến gần ngực của Đồng Đồng thì bị cô nắm lại rồi bẻ ngoặc sang một bên khiến hắn kinh ngạc kêu lên.
“Cô, sao cô lại..?” Bành Kiến Quốc ôm lấy tay lui ra sau
“Sao tôi lại không ngủ chứ gì? “Đồng Đồng ngồi ngay ngắn lại cười nhìn Bành Kiến Quốc.
--- -------
Nhận ly nước của Bành Kiến Quốc đưa, Đồng Đồng đưa lên miệng nhưng đã dùng tay che đi phần miệng ly sau đó mím chặt môi lại chỉ để nước dính một chút vào môi. Đồng Đồng không đặt ly nước xuống bàn mà luôn cầm bằng hai tay nhưng lúc đó Bành Kiến Quốc chỉ để ý tới gương mặt Đồng Đồng nên tưởng là cô ngại ngùng cũng tưởng rằng cô đã uống ly nước đó rồi.
Lúc hắn ta đi vào nhà vệ sinh Đồng Đồng liền đổ nửa ly vào chậu hoa trên bàn nên khi thấy ly nước đã vơi đi thì Bành Kiến Quốc cũng không nghi ngờ gì mà bắt đầu giở trò với Đồng Đồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook