Duyên Phận
-
Chương 10
Hôn lễ thật lọng trọng, hơn nữa lại rất thần bí, không ai biết Hứa Gia Khải sao lại đột nhiên tuyên bố kết hôn, cũng không ai biết tân nương của hắn là ai, cũng chưa từng nghe hắn nhắc tới ai. Bạn tốt nhất là Vỹ Tân cùng Đông Huy cũng không biết hắn muốn làm gì? Tân nương là ai? Là người hắn yêu sao? Cô gái đó có đến không? Cô gái đó đồng ý lấy hắn sao?
Hôn lễ của Hứa Gia Khải thu hút không ít thục nữ, tiểu thư đến, ngay cả mỹ nữ cũng tới tham gia, huống chi hôn lễ này rất đặc biệt sẽ chọn một trong ac1c cô gái có mặt lấy làm vợ, càng làm gia tăng hấp dẫn đối với các cô gái chưa có gia đình. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở mới có để leo lên vị trí Hứa phu nhân, hưởng vinh hoa phú quý không hết.
Hứa Gia Khải vẻ mặt nghiêm túc, lo âu nhìn ra ngoài cửa hội trường, nàng sẽ đến không? Nếu như không đến, kế hoạch của hắn sẽ tiến hành sao đây? Trừ cách này, hắn không cách nào đánh động lòng nàng, thuyết phục nàng gả cho hắn?
“Vỹ Tân, ngươi đã báo cho toàn bộ nhân viên tới tham dự hôn lễ của ta rồi chứ?”
“Dĩ nhiên, hơn nữa còn thêm vào nếu ai không đến bị trừ lương”- Hôn lễ của hắn thì liên quan gì đến nhân viên? Không biết hắn lại có quan hệ thân mật như vậy với toàn bộ nhân viên nữ công ty. “Thời gian tới rồi, cũng nên bắt đầu thôi”- Đính hôn nhưng không thấy bóng cô dâu đâu, thật không hiểu hắn uống phải thuốc gì
“Gia Khải, ngươi nói ngươi muốn kết hôn, nhưng cô dâu đâu? Ngươi tính chọn một người ở đây làm vợ sao?”- Đông Huy hỏi.
“Tại sao ta không thể chọn? Chẳng phải tất cả nữ nhân chưa lập gia đình điều mong muốn gả cho ta sao?”
“Ngươi giờ mới bắt đầu chọn vợ sao?- Vỹ Tân hỏi,
Bắt đầu sao? Nhưng sao mãi vẫn không thấy Uyển Oánh, nàng có đến không?
“Bắt đầu đi”
Vỹ Tân tuyên bố dạ tiệc kết hôn bắt đầu, đầu tiên là bữa tiệc khiêu vũ nho nhỏ.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Hứa Gia Khải, tranh nhau cùng hắn nhảy lần đầu tiên. Người được khiêu vũ đầu tiên rất có thể sẽ trở thành vợ Hứa Gia Khải.
Hứa Gia Khải luân phiên nhảy, hết bạn nhảy này tới bạn nhảy khác, mọi người không hiểu rốt cuộc vợ hắn là ai? Ở bên cạnh hắn Kỳ Kỳ Văn Văn, Đinh Mỹ Ngọc, đều là tên của mỹ nhân như ngọc mà hắn từng nhảy, nhưng vẫn không thấy nghi thức lễ kết hôn bắt đầu, không biết đây là vũ hội hay dạ vũ kết hôn.
Sở Uyển Oánh lén lút đi vào hội trường, không có ai chú ý tới nàng. Rõ ràng không muốn đến, nhưng hai chân không nghe lời lại tới đây. Tới đây để gặp Hứa Gia Khải lần cuối, dù biết sau buổi lễ hôm nay, hai người không còn gặp nhau.
Hứa Gia Khải ôm nữ nhân xinh đẹp cùng khiêu vũ, hắn không thấy nàng. Nàng cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thấy buổi kết hôn kết thúc mới thôi, để từ đó có động lực để quên hắn. Tiếp đó, an tâm, độc lập nuôi con mình không lớn.
Ngồi trong góc tối âm u, yên lặng nhìn Hứa Gia Khải, giống như muốn đem hắn khắc sâu vào đầu. Không biết từ lúc nào đã có một đôi bàn tay to dùng sức kéo nàng ngã vào lồng ngực rộng rãi.
“Anh..”- Nàng thấy Gia Khải kéo nàng ra sàn nhảy, hôm nay là tiệc kết hôn của hắn, sao lại còn muốn trêu chọc nàng.
“Đừng nói gì cả, chỉ cần nhảy theo nhạc”- Giọng nói chậm rãi vang lên phái trên đầu nàng, hắn ôm nàng kéo sát vào ngực, hăn rất sợ nếu không cẩn thận thì lại mất nàng. Nàng rốt cuộc đã xuất hiện, cám ơn trời đất!! Hắn gặp được nàng rồi thì dù dùng bất cứ cách gì cũng không cho nàng rời bỏ hắn.. Có trời mới biết khoảng thời gian này hắn phải chịu đựng ra sao. Không có nàng, cuộc sống hắn không có niềm vui. Hắn yêu nàng!! Hắn yêu nàng rất nhiều, nhất quyết không buông tay.
Quyết không!!
Hôm nay hắn tổ chức hôn lễ, sao còn bắt nàng không tha. Hắn đã thả nàng từ đó về sau hai người đâu còn liên quan gì.
“Buông, Hứa Gia Khải”- Nàng muốn trốn thoát khỏi hắn, nhưng thân thể cường tráng to lớn càng đem nàng ôm chặt.
“Không buông, cả đời cũng không thả em ra”- Hắn ở bên tai nàng tuyên bố, rồi nhẹ nhàng hôn lên vàng tai nàng. Nàng nhớ lại lúc ở bên cạnh hắn, để cho hắn hoàn toàn có nàng. Hắn cúi xuống khóa đôi môi đỏ mọng, đem nỗi tương tư sâu thẳm trong lòng hòa lẫn vào nụ hôn
Nàng mê muội say đắm, lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này. Nàng không cách nào kháng cự hắn, mặc hắn giữ lấy. Bất kể, cái hôn này ngọt ngào tới đâu. Nhưng sau tối nay, lồng ngực ấm áp này sẽ không còn là của nàng.
Mọi người kinh hãi nhìn nữ nhân trong ngực Hứa Gia Khải? Chưa từng thấy hắn đối với ai ôn nhu, quan tâm cẩn thận, mang theo sự chân thành.
Lúc Hứa Gia Khải buông Uyển Oánh ra càng làm cho mọi người thất kinh. Nơi này không thiếu người biết nàng, ra vị hôn thê của hắn là nàng- người dám chọc hắn nổi giận, phát hỏa?
Uyển Linh cùng Ngọc Linh còn giật mình hơn nữa, hai người thất kinh quay lại nhìn nhau, trợn mắt há mồm
“Chị làm sao quen được Hứa Gia Khải”
“Thì ra là người khiến Gia Khải lục thần vô chủ, thần hồn điên đảo là Uyển Oánh”- Vỹ Tân sáng ngời như hiểu ra gì đó.
“Không trách được Gia Khải yêu cô ấy như vậy”
“Chỉ có Uyển Oánh, mới xứng với Hứa Gia Khải”- Ngọc Linh nói.
Uyển Oánh im lặng nhìn hắn, giữa đại sảnh động người hắn hôn nàng, mọi người đều thấy, vị hôn thê của hăn đâu, hắn tại sao lại làm vậy,
“Hãy lấy anh”- Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp: “anh yêu em”
Lấy hắn, hắn đang cầu hôn nàng, tại sao? Vì đứa con trong bụng, hắn không muốn đứa trẻ là con không cha, cho nên muốn cưới nàng, muốn nàng khuất phục hắn.
Không! Nàng không cần cuộc hôn nhân như vậy.
Hắn thấy trong mắt nàng có sự kháng cự và sợ hãi.
“Lấy anh đi Uyển Oánh, anh yêu em”- Hắn lặp lại lần nữa.
“Vì sao chứ? Vì em có con với anh sao?”
“Không phải đứa trẻ chỉ là cái cớ, là anh muốn lấy em. Chỉ vì có con rồi, em mới bằng lòng lấy anh, nên anh đã lén đổi thuốc ngừa thai chỉ muốn em có thai. Như vậy có thể thuận lý thành chương mà lập gia đình. Lấy anh đi, Uyển Oánh, anh lấy em vì anh yêu em, muốn em vĩnh viễn bên cạnh anh. Đồng ý lấy anh đi.”
Uyển Oánh mơ hồ không tin vào tai mình, hắn nói thật sao? Hắn yêu nàng!! Hắn cưới nàng vì yêu nàng, không phải vì đứa trẻ, cũng không phải vì muốn chinh phục nàng.
“Em có thể tin anh không?”
“Nói cho anh biết làm sao mới khiến em tin anh?”- Gia Khải giữ chặt hai vai nàng nói.
“Em không biết, em cũng không dám hy vọng anh yêu em, càng không mơ tưởng anh sẽ lấy em, dù sao với điều kiện như em thì làm sao dám mơ tưởng chứ!”
“Anh yêu em, Uyển Oánh, từ buổi chiều đầu tiên quen biết, anh đã yêu em. Chỉ là lúc đó anh không biết nó là yêu, Uyển Oánh, đời này anh sẽ không buông em ra. Em là của anh, là vợ Hứa Gia Khải, là nữ nhân anh yêu nhất, cả đời trân trọng”
Hắn nói không kịp suy nghĩ, vì nàng hắn có thể ngày nào cũng nói yêu nàng.
Cả đời, thật sẽ yêu mình nàng sao? Hắn có đáng để nàng tin tưởng.
“Đây chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, lúc anh tỉnh táo lại, anh sẽ hối hận vì trách nhiệm vì đứa con mà hy sinh hạnh phúc hôn nhân, đây chỉ là hạnh động nhất thời”
“Em không tin anh, đúng không? Dù anh nói gì, làm gì, em cũng không tin. Đơn giản vì anh cưỡng bức em, dùng thủ đoạn ép em ở lại, cho nên em vĩnh viễn không muốn tha thứ cho anh, càng không chịu tin vào sự chân thành của anh đúng không?- Hứa Gia Khải chăm chú nhìn nàng, bắt nàng trả lời hắn.
Nếu như trước đây, cao cao tại thượng , coi trời bằng vung. Thì bây giờ Hứa Gia Khải lại nhún nhường lớn như vậy, hơn nữa chỉ là một nữ nhân bình thường. Mọi người ai cũng bị cảnh tưởng trước mắt làm khiếp sợ? Nữ nhân trong thiên hạ này ai không muốn làm bạn gái hắn, trở thành vợ Hứa Gia Khải, ngồi lên vị trí phu nhân tổng giám đốc, còn có thể hưởng mọi vinh hoa phú quý, nữ nhân này lại cự tuyệt.
“Thành ý của anh ở đâu chứ? Em chưa từng cảm thấy sự chân thành, nếu có em sẽ cảm nhận ra. Anh muốn kết hôn với em, là vì em có thai, hơn nữa do tự ái nên anh mới muốn có được em. Lúc em cúi đầu thuần phục anh còn quan tâm em sao?Còn đối với em chân thành sao?”
“Em muốn anh làm sao mới tin đây? Em nói đi, chỉ cần em đồng ý lấy anh, dù là gì anh cũng làm cho em”- Gia Khải cầu khẩn. Hắn không thể mất nàng, không có nàng mấy ngày nay hắn chịu đủ rồi. Mất nàng hắn không sống nổi
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trước mặt mọi người ăn nói khép nép, đau khổ cầu xin, vì muốn chinh phục nàng mà đáng giá sao? Hôm nay, Hứa Gia Khải mất đi dáng vẻ ngông cuồng, tự cao tự đại, đây là hắn sao? Nàng có thể tin không?
Không!! Hắn âm hiểm xảo trá, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn nào. Hôm nay hắn chinh phục nàng, chinh phục xong lại vứt bỏ, vì đứa con nên hắn mới chịu trách nhiện. Đây mới mục đích thật sự
Không thể tin hắn, quyết không thể!!
Hứa Gia Khải sẽ không yêu nàng, dù yêu, cũng không tới lượt nàng, tối nay chẳng qua hắn chuẩn bị vì trách nhiệm với đứa con.
Đúng vậy, chỉ có lý do này mới giải thích được biểu hiện hôm nay của hắn. Bên cạnh hắn mỹ nữ rất nhiều, tất cả đều ở trước mắt, nhưng lời cầu hôn lại xuất phát từ chân tâm. Sau này, Hứa Gia Khải muốn làm gì thì làm, không kiêng nể gì ai cả
Kết quả như thế này, nàng đã sớm nghĩ tới, cho nên hắn mới không tiếc cuộc hôn nhân này.
“Vô dụng thôi Gia Khải, dù anh làm gì, em cũng không tin anh, hơn nữa sẽ không lấy anh.”
“Tại sao? Tại sao chứ?”- Gia Khải chịu không nổi sự cự tuyệt của nàng, lớn tiếng hỏi. “Em nhẫn tâm như vậy sao?, em đúng là nữ nhân máu lạnh, anh cầu xin em, nói chuyện nhún nhường, dẹp bỏ tự ái bản thân, em còn muốn sao nữa? Em nói đi, rốt cuộc em muốn anh làm gì? Em nói đi”
“”Em biết anh muốn em, nếu không phải vì trách nhiệm với đứa trẻ cũng muốn chinh phục em, biến em thành những nữ nhân kia. Gia Khải, nhưng anh biết không, em không chấp nhận lý do muốn cưới này của anh, hơn nữa em không muốn lấy anh sau này có danh mà không phận. Bên cạnh anh có Như Vân, muốn ai thì người đó đều cam nguyện tới, bất kể anh có lấy hay không. Như vậy, em cũng không nên lấy anh đúng không,”
“Em nữ nhân ngu ngốc”- hắn kích động giữ lấy vai nàng, “Em có biết hay không, từ khi có em anh chưa chạm vào nữ nhân nào. Ở trên thế gian này, anh chỉ muốn em, trừ em ra, anh không muốn ai cả. Em mới là người anh cần, những nữ nhân khêu gợi mỹ lệ kia không thể khơi dậy nổi hứng thú của anh”- Hắn nói thật sao? Đêm đó hắn cùng Đinh Mỹ Ngọc làm gì chứ?
“Anh đang gạt em”- Uyển Oánh xoay người muốn đi, hắn tại sao lại muốn lừa gạt nàng
“Uyển Oánh”- Gia Khải bắt lấy cổ tay nàng. “Anh không có lừa em, em tại sao không tin anh, anh nói tất cả đều thật, không có nửa câu dối trá, anh Hứa Gia Khải chưng từng lừa gạt ai hết”
“Nếu như không phải em tận mắt thấy, anh còn tính lừa em tới khi nào? Hứa Gia Khải, anh đừng cho là mình thông minh, anh cho rằng trường hợp hôm nay xảy ra, em sẽ miễn cưỡng lấy anh sao? Anh sai rồi, em sẽ không lấy anh, không bao giờ”- Nàng không để hắn lừa gạt, nàng có thể chịu đựng hắn áp bức, bá đạo, không nói lý, cũng có thể chịu sự giận dữ, nổi trận lôi đình nhưng nàng ghét nhất hắn lừa gạt nàng.. Nếu như hắn thành thật, nàng sẽ tha thứ cho hắn, tiếp nhận hắn.
“Nếu như em nhất quyết anh lừa em, vì sao không làm rõ ngay từ đâu, anh không biết anh lừa em ở đâu, từ đầu tới cuối em đều cho là mình đúng, Em cho rằng anh lấy em vì đứa trẻ, vì muốn lấy em. Phải, những thứ này đều là một phần lý do, nhưng anh lấy em quan trọng vì anh yêu em, em hiểu không?”
“Yêu em? Tình yêu của anh duy trí bao lâu, một tháng, một năm hay cả đời”- Có lẽ hắn thật yêu nàng, nhưng tình yêu của hắn liệu có thiên trường địa cửu.
“Anh không biết anh có thể yêu em bao lâu, nhưng anh biết một điều nếu mất đi em thì anh như kẻ đã chết. Không có cuộc sống của em, cuộc sống của em đều đi xuống, cho nên anh đành phải thất hứa với em, anh muốn cho toàn thế giới biết anh yêu em”- Lời nói của Hứa Gia Khải hàm súc mạch lạc, thậm tình chân thành. Sau đó, hắn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng như đang ôm trong tay một vật trân bảo hiếm thấy. “Uyển Oánh, lấy anh đi, cho anh một cơ hội chăm sóc em thật tốt, chăm sóc em suốt đời suốt kiếp. Tin anh, đời này anh cũng không thả em ra, nhất định em là của anh, em là người của anh, tâm cũng của anh. Là thuộc quyền sở hữu của anh, anh quyết không cho phép ai mang em đi.”
Nàng cũng không kiềm được mà đau lòng, bất kể hắn nói thật hay giả, nàng cũng tin hắn. Nàng yêu hắn, yêu hắn sâu đậm như thế, hắn lại đưa ra hàng loạt lý do, tuyên bố hắn thuộc về mình nàng. Lúc này, mắt nàng, tai nàng đều bị bịt kín bởi một lớp sương mờ.
“Uyển Oánh, em đồng ý không?”- Thấy nàng rất lâu không nói, hắn bối rối nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng nàng, mới biết nàng đã khóc, “Anh không muốn em khóc, em biết mỗi lần em khóc anh đều không biết làm sao, ai bảo em là nữ nhân duy nhất mà anh yêu”- Hắn nhẹ nhàng nói giúp nàng lau đi nước mắt thì lại thấy nàng khóc nhiều hơn nhanh hơn, hắn bị nàng làm cho tay chân luống cuống.
“Anh phải làm sao đây? Nước mắt của em là vết thương trí mệnh với anh, nói cho anh biết, anh làm thế nào em mới ngưng khóc, mới đồng ý gả cho anh”
Thấy nàng thật lâu sau vẫn không phản ứng, hắn càng thêm luống cuống, không dám đối mặt với nàng, sợ nàng cự tuyệt. Nếu như nàng vẫn tiếp tục cự tuyệt, hắn làm sao có được nàng? Nghĩ đến sau này cuộc sống không có nàng, tâm lý liền trở nên hoảng loạn, chân tay luống cuống, nản lòng thoái chí.
“Em vẫn không đồng ý phải không? Dù anh cầu xin, em cũng không tin anh yêu em. Uyển Oánh, em thật quá tàn nhẫn, tàn nhẫn chà đạp lên tự ái của anh, máu lạnh không để ý đến anh. Yêu em anh nhất định phải chịu đựng những đả kích như thế sao?”- Hắn đau khổ, tuyệt vọng ôm chặt nàng.
Hắn không chịu nổi đau khổ mất đi nàng, cũng không chịu được khi nhìn thấy nàng đau, Hứa Gia Khải từ từ quý rạp xuống trước mặt nàng.
“Anh yêu em, Uyển Oánh, anh không thể không có em, em hiểu không?”
Nàng tin hắn, rất tin. Thấy hắn như vậy, nàng còn lý do gì không tin.
“Em yêu anh”- Nàng nhẹ nhàng thổ lộ, nói ra tình cảm dấu trong lòng bấy lâu.
Gia Khải kích động ngẩng đầu, hưng phán ôm lấy nàng. “Có thật không? Uyển Oánh, em nói thật sao? Em biết anh đợi câu nói này bao lâu rồi không?”- Hắn đem nàng ôm chặt. “Em rốt cuộc cũng thừa nhận em yêu anh, anh biết, anh biết em yêu anh, ít nhất không phải chỉ mình anh yêu đơn phương’- Lần đầu tiên cảm giác được nàng chân thật ở trong lòng hắn, cảm nhận rõ ràng lòng nàng.
“Đồng ý lấy anh đi?”- hắn thành thật hỏi,
“Anh cho phép em chạy đi sao?”
“Em không thoát được đâu, đời này anh sẽ trói em lại bên người, một bước không rời.”
Uyển Oánh mỉm cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên nàng cười hạnh phúc như vậy.
Hôn lễ của Hứa Gia Khải thu hút không ít thục nữ, tiểu thư đến, ngay cả mỹ nữ cũng tới tham gia, huống chi hôn lễ này rất đặc biệt sẽ chọn một trong ac1c cô gái có mặt lấy làm vợ, càng làm gia tăng hấp dẫn đối với các cô gái chưa có gia đình. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở mới có để leo lên vị trí Hứa phu nhân, hưởng vinh hoa phú quý không hết.
Hứa Gia Khải vẻ mặt nghiêm túc, lo âu nhìn ra ngoài cửa hội trường, nàng sẽ đến không? Nếu như không đến, kế hoạch của hắn sẽ tiến hành sao đây? Trừ cách này, hắn không cách nào đánh động lòng nàng, thuyết phục nàng gả cho hắn?
“Vỹ Tân, ngươi đã báo cho toàn bộ nhân viên tới tham dự hôn lễ của ta rồi chứ?”
“Dĩ nhiên, hơn nữa còn thêm vào nếu ai không đến bị trừ lương”- Hôn lễ của hắn thì liên quan gì đến nhân viên? Không biết hắn lại có quan hệ thân mật như vậy với toàn bộ nhân viên nữ công ty. “Thời gian tới rồi, cũng nên bắt đầu thôi”- Đính hôn nhưng không thấy bóng cô dâu đâu, thật không hiểu hắn uống phải thuốc gì
“Gia Khải, ngươi nói ngươi muốn kết hôn, nhưng cô dâu đâu? Ngươi tính chọn một người ở đây làm vợ sao?”- Đông Huy hỏi.
“Tại sao ta không thể chọn? Chẳng phải tất cả nữ nhân chưa lập gia đình điều mong muốn gả cho ta sao?”
“Ngươi giờ mới bắt đầu chọn vợ sao?- Vỹ Tân hỏi,
Bắt đầu sao? Nhưng sao mãi vẫn không thấy Uyển Oánh, nàng có đến không?
“Bắt đầu đi”
Vỹ Tân tuyên bố dạ tiệc kết hôn bắt đầu, đầu tiên là bữa tiệc khiêu vũ nho nhỏ.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Hứa Gia Khải, tranh nhau cùng hắn nhảy lần đầu tiên. Người được khiêu vũ đầu tiên rất có thể sẽ trở thành vợ Hứa Gia Khải.
Hứa Gia Khải luân phiên nhảy, hết bạn nhảy này tới bạn nhảy khác, mọi người không hiểu rốt cuộc vợ hắn là ai? Ở bên cạnh hắn Kỳ Kỳ Văn Văn, Đinh Mỹ Ngọc, đều là tên của mỹ nhân như ngọc mà hắn từng nhảy, nhưng vẫn không thấy nghi thức lễ kết hôn bắt đầu, không biết đây là vũ hội hay dạ vũ kết hôn.
Sở Uyển Oánh lén lút đi vào hội trường, không có ai chú ý tới nàng. Rõ ràng không muốn đến, nhưng hai chân không nghe lời lại tới đây. Tới đây để gặp Hứa Gia Khải lần cuối, dù biết sau buổi lễ hôm nay, hai người không còn gặp nhau.
Hứa Gia Khải ôm nữ nhân xinh đẹp cùng khiêu vũ, hắn không thấy nàng. Nàng cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thấy buổi kết hôn kết thúc mới thôi, để từ đó có động lực để quên hắn. Tiếp đó, an tâm, độc lập nuôi con mình không lớn.
Ngồi trong góc tối âm u, yên lặng nhìn Hứa Gia Khải, giống như muốn đem hắn khắc sâu vào đầu. Không biết từ lúc nào đã có một đôi bàn tay to dùng sức kéo nàng ngã vào lồng ngực rộng rãi.
“Anh..”- Nàng thấy Gia Khải kéo nàng ra sàn nhảy, hôm nay là tiệc kết hôn của hắn, sao lại còn muốn trêu chọc nàng.
“Đừng nói gì cả, chỉ cần nhảy theo nhạc”- Giọng nói chậm rãi vang lên phái trên đầu nàng, hắn ôm nàng kéo sát vào ngực, hăn rất sợ nếu không cẩn thận thì lại mất nàng. Nàng rốt cuộc đã xuất hiện, cám ơn trời đất!! Hắn gặp được nàng rồi thì dù dùng bất cứ cách gì cũng không cho nàng rời bỏ hắn.. Có trời mới biết khoảng thời gian này hắn phải chịu đựng ra sao. Không có nàng, cuộc sống hắn không có niềm vui. Hắn yêu nàng!! Hắn yêu nàng rất nhiều, nhất quyết không buông tay.
Quyết không!!
Hôm nay hắn tổ chức hôn lễ, sao còn bắt nàng không tha. Hắn đã thả nàng từ đó về sau hai người đâu còn liên quan gì.
“Buông, Hứa Gia Khải”- Nàng muốn trốn thoát khỏi hắn, nhưng thân thể cường tráng to lớn càng đem nàng ôm chặt.
“Không buông, cả đời cũng không thả em ra”- Hắn ở bên tai nàng tuyên bố, rồi nhẹ nhàng hôn lên vàng tai nàng. Nàng nhớ lại lúc ở bên cạnh hắn, để cho hắn hoàn toàn có nàng. Hắn cúi xuống khóa đôi môi đỏ mọng, đem nỗi tương tư sâu thẳm trong lòng hòa lẫn vào nụ hôn
Nàng mê muội say đắm, lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào này. Nàng không cách nào kháng cự hắn, mặc hắn giữ lấy. Bất kể, cái hôn này ngọt ngào tới đâu. Nhưng sau tối nay, lồng ngực ấm áp này sẽ không còn là của nàng.
Mọi người kinh hãi nhìn nữ nhân trong ngực Hứa Gia Khải? Chưa từng thấy hắn đối với ai ôn nhu, quan tâm cẩn thận, mang theo sự chân thành.
Lúc Hứa Gia Khải buông Uyển Oánh ra càng làm cho mọi người thất kinh. Nơi này không thiếu người biết nàng, ra vị hôn thê của hắn là nàng- người dám chọc hắn nổi giận, phát hỏa?
Uyển Linh cùng Ngọc Linh còn giật mình hơn nữa, hai người thất kinh quay lại nhìn nhau, trợn mắt há mồm
“Chị làm sao quen được Hứa Gia Khải”
“Thì ra là người khiến Gia Khải lục thần vô chủ, thần hồn điên đảo là Uyển Oánh”- Vỹ Tân sáng ngời như hiểu ra gì đó.
“Không trách được Gia Khải yêu cô ấy như vậy”
“Chỉ có Uyển Oánh, mới xứng với Hứa Gia Khải”- Ngọc Linh nói.
Uyển Oánh im lặng nhìn hắn, giữa đại sảnh động người hắn hôn nàng, mọi người đều thấy, vị hôn thê của hăn đâu, hắn tại sao lại làm vậy,
“Hãy lấy anh”- Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp: “anh yêu em”
Lấy hắn, hắn đang cầu hôn nàng, tại sao? Vì đứa con trong bụng, hắn không muốn đứa trẻ là con không cha, cho nên muốn cưới nàng, muốn nàng khuất phục hắn.
Không! Nàng không cần cuộc hôn nhân như vậy.
Hắn thấy trong mắt nàng có sự kháng cự và sợ hãi.
“Lấy anh đi Uyển Oánh, anh yêu em”- Hắn lặp lại lần nữa.
“Vì sao chứ? Vì em có con với anh sao?”
“Không phải đứa trẻ chỉ là cái cớ, là anh muốn lấy em. Chỉ vì có con rồi, em mới bằng lòng lấy anh, nên anh đã lén đổi thuốc ngừa thai chỉ muốn em có thai. Như vậy có thể thuận lý thành chương mà lập gia đình. Lấy anh đi, Uyển Oánh, anh lấy em vì anh yêu em, muốn em vĩnh viễn bên cạnh anh. Đồng ý lấy anh đi.”
Uyển Oánh mơ hồ không tin vào tai mình, hắn nói thật sao? Hắn yêu nàng!! Hắn cưới nàng vì yêu nàng, không phải vì đứa trẻ, cũng không phải vì muốn chinh phục nàng.
“Em có thể tin anh không?”
“Nói cho anh biết làm sao mới khiến em tin anh?”- Gia Khải giữ chặt hai vai nàng nói.
“Em không biết, em cũng không dám hy vọng anh yêu em, càng không mơ tưởng anh sẽ lấy em, dù sao với điều kiện như em thì làm sao dám mơ tưởng chứ!”
“Anh yêu em, Uyển Oánh, từ buổi chiều đầu tiên quen biết, anh đã yêu em. Chỉ là lúc đó anh không biết nó là yêu, Uyển Oánh, đời này anh sẽ không buông em ra. Em là của anh, là vợ Hứa Gia Khải, là nữ nhân anh yêu nhất, cả đời trân trọng”
Hắn nói không kịp suy nghĩ, vì nàng hắn có thể ngày nào cũng nói yêu nàng.
Cả đời, thật sẽ yêu mình nàng sao? Hắn có đáng để nàng tin tưởng.
“Đây chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, lúc anh tỉnh táo lại, anh sẽ hối hận vì trách nhiệm vì đứa con mà hy sinh hạnh phúc hôn nhân, đây chỉ là hạnh động nhất thời”
“Em không tin anh, đúng không? Dù anh nói gì, làm gì, em cũng không tin. Đơn giản vì anh cưỡng bức em, dùng thủ đoạn ép em ở lại, cho nên em vĩnh viễn không muốn tha thứ cho anh, càng không chịu tin vào sự chân thành của anh đúng không?- Hứa Gia Khải chăm chú nhìn nàng, bắt nàng trả lời hắn.
Nếu như trước đây, cao cao tại thượng , coi trời bằng vung. Thì bây giờ Hứa Gia Khải lại nhún nhường lớn như vậy, hơn nữa chỉ là một nữ nhân bình thường. Mọi người ai cũng bị cảnh tưởng trước mắt làm khiếp sợ? Nữ nhân trong thiên hạ này ai không muốn làm bạn gái hắn, trở thành vợ Hứa Gia Khải, ngồi lên vị trí phu nhân tổng giám đốc, còn có thể hưởng mọi vinh hoa phú quý, nữ nhân này lại cự tuyệt.
“Thành ý của anh ở đâu chứ? Em chưa từng cảm thấy sự chân thành, nếu có em sẽ cảm nhận ra. Anh muốn kết hôn với em, là vì em có thai, hơn nữa do tự ái nên anh mới muốn có được em. Lúc em cúi đầu thuần phục anh còn quan tâm em sao?Còn đối với em chân thành sao?”
“Em muốn anh làm sao mới tin đây? Em nói đi, chỉ cần em đồng ý lấy anh, dù là gì anh cũng làm cho em”- Gia Khải cầu khẩn. Hắn không thể mất nàng, không có nàng mấy ngày nay hắn chịu đủ rồi. Mất nàng hắn không sống nổi
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trước mặt mọi người ăn nói khép nép, đau khổ cầu xin, vì muốn chinh phục nàng mà đáng giá sao? Hôm nay, Hứa Gia Khải mất đi dáng vẻ ngông cuồng, tự cao tự đại, đây là hắn sao? Nàng có thể tin không?
Không!! Hắn âm hiểm xảo trá, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn nào. Hôm nay hắn chinh phục nàng, chinh phục xong lại vứt bỏ, vì đứa con nên hắn mới chịu trách nhiện. Đây mới mục đích thật sự
Không thể tin hắn, quyết không thể!!
Hứa Gia Khải sẽ không yêu nàng, dù yêu, cũng không tới lượt nàng, tối nay chẳng qua hắn chuẩn bị vì trách nhiệm với đứa con.
Đúng vậy, chỉ có lý do này mới giải thích được biểu hiện hôm nay của hắn. Bên cạnh hắn mỹ nữ rất nhiều, tất cả đều ở trước mắt, nhưng lời cầu hôn lại xuất phát từ chân tâm. Sau này, Hứa Gia Khải muốn làm gì thì làm, không kiêng nể gì ai cả
Kết quả như thế này, nàng đã sớm nghĩ tới, cho nên hắn mới không tiếc cuộc hôn nhân này.
“Vô dụng thôi Gia Khải, dù anh làm gì, em cũng không tin anh, hơn nữa sẽ không lấy anh.”
“Tại sao? Tại sao chứ?”- Gia Khải chịu không nổi sự cự tuyệt của nàng, lớn tiếng hỏi. “Em nhẫn tâm như vậy sao?, em đúng là nữ nhân máu lạnh, anh cầu xin em, nói chuyện nhún nhường, dẹp bỏ tự ái bản thân, em còn muốn sao nữa? Em nói đi, rốt cuộc em muốn anh làm gì? Em nói đi”
“”Em biết anh muốn em, nếu không phải vì trách nhiệm với đứa trẻ cũng muốn chinh phục em, biến em thành những nữ nhân kia. Gia Khải, nhưng anh biết không, em không chấp nhận lý do muốn cưới này của anh, hơn nữa em không muốn lấy anh sau này có danh mà không phận. Bên cạnh anh có Như Vân, muốn ai thì người đó đều cam nguyện tới, bất kể anh có lấy hay không. Như vậy, em cũng không nên lấy anh đúng không,”
“Em nữ nhân ngu ngốc”- hắn kích động giữ lấy vai nàng, “Em có biết hay không, từ khi có em anh chưa chạm vào nữ nhân nào. Ở trên thế gian này, anh chỉ muốn em, trừ em ra, anh không muốn ai cả. Em mới là người anh cần, những nữ nhân khêu gợi mỹ lệ kia không thể khơi dậy nổi hứng thú của anh”- Hắn nói thật sao? Đêm đó hắn cùng Đinh Mỹ Ngọc làm gì chứ?
“Anh đang gạt em”- Uyển Oánh xoay người muốn đi, hắn tại sao lại muốn lừa gạt nàng
“Uyển Oánh”- Gia Khải bắt lấy cổ tay nàng. “Anh không có lừa em, em tại sao không tin anh, anh nói tất cả đều thật, không có nửa câu dối trá, anh Hứa Gia Khải chưng từng lừa gạt ai hết”
“Nếu như không phải em tận mắt thấy, anh còn tính lừa em tới khi nào? Hứa Gia Khải, anh đừng cho là mình thông minh, anh cho rằng trường hợp hôm nay xảy ra, em sẽ miễn cưỡng lấy anh sao? Anh sai rồi, em sẽ không lấy anh, không bao giờ”- Nàng không để hắn lừa gạt, nàng có thể chịu đựng hắn áp bức, bá đạo, không nói lý, cũng có thể chịu sự giận dữ, nổi trận lôi đình nhưng nàng ghét nhất hắn lừa gạt nàng.. Nếu như hắn thành thật, nàng sẽ tha thứ cho hắn, tiếp nhận hắn.
“Nếu như em nhất quyết anh lừa em, vì sao không làm rõ ngay từ đâu, anh không biết anh lừa em ở đâu, từ đầu tới cuối em đều cho là mình đúng, Em cho rằng anh lấy em vì đứa trẻ, vì muốn lấy em. Phải, những thứ này đều là một phần lý do, nhưng anh lấy em quan trọng vì anh yêu em, em hiểu không?”
“Yêu em? Tình yêu của anh duy trí bao lâu, một tháng, một năm hay cả đời”- Có lẽ hắn thật yêu nàng, nhưng tình yêu của hắn liệu có thiên trường địa cửu.
“Anh không biết anh có thể yêu em bao lâu, nhưng anh biết một điều nếu mất đi em thì anh như kẻ đã chết. Không có cuộc sống của em, cuộc sống của em đều đi xuống, cho nên anh đành phải thất hứa với em, anh muốn cho toàn thế giới biết anh yêu em”- Lời nói của Hứa Gia Khải hàm súc mạch lạc, thậm tình chân thành. Sau đó, hắn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng như đang ôm trong tay một vật trân bảo hiếm thấy. “Uyển Oánh, lấy anh đi, cho anh một cơ hội chăm sóc em thật tốt, chăm sóc em suốt đời suốt kiếp. Tin anh, đời này anh cũng không thả em ra, nhất định em là của anh, em là người của anh, tâm cũng của anh. Là thuộc quyền sở hữu của anh, anh quyết không cho phép ai mang em đi.”
Nàng cũng không kiềm được mà đau lòng, bất kể hắn nói thật hay giả, nàng cũng tin hắn. Nàng yêu hắn, yêu hắn sâu đậm như thế, hắn lại đưa ra hàng loạt lý do, tuyên bố hắn thuộc về mình nàng. Lúc này, mắt nàng, tai nàng đều bị bịt kín bởi một lớp sương mờ.
“Uyển Oánh, em đồng ý không?”- Thấy nàng rất lâu không nói, hắn bối rối nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng nàng, mới biết nàng đã khóc, “Anh không muốn em khóc, em biết mỗi lần em khóc anh đều không biết làm sao, ai bảo em là nữ nhân duy nhất mà anh yêu”- Hắn nhẹ nhàng nói giúp nàng lau đi nước mắt thì lại thấy nàng khóc nhiều hơn nhanh hơn, hắn bị nàng làm cho tay chân luống cuống.
“Anh phải làm sao đây? Nước mắt của em là vết thương trí mệnh với anh, nói cho anh biết, anh làm thế nào em mới ngưng khóc, mới đồng ý gả cho anh”
Thấy nàng thật lâu sau vẫn không phản ứng, hắn càng thêm luống cuống, không dám đối mặt với nàng, sợ nàng cự tuyệt. Nếu như nàng vẫn tiếp tục cự tuyệt, hắn làm sao có được nàng? Nghĩ đến sau này cuộc sống không có nàng, tâm lý liền trở nên hoảng loạn, chân tay luống cuống, nản lòng thoái chí.
“Em vẫn không đồng ý phải không? Dù anh cầu xin, em cũng không tin anh yêu em. Uyển Oánh, em thật quá tàn nhẫn, tàn nhẫn chà đạp lên tự ái của anh, máu lạnh không để ý đến anh. Yêu em anh nhất định phải chịu đựng những đả kích như thế sao?”- Hắn đau khổ, tuyệt vọng ôm chặt nàng.
Hắn không chịu nổi đau khổ mất đi nàng, cũng không chịu được khi nhìn thấy nàng đau, Hứa Gia Khải từ từ quý rạp xuống trước mặt nàng.
“Anh yêu em, Uyển Oánh, anh không thể không có em, em hiểu không?”
Nàng tin hắn, rất tin. Thấy hắn như vậy, nàng còn lý do gì không tin.
“Em yêu anh”- Nàng nhẹ nhàng thổ lộ, nói ra tình cảm dấu trong lòng bấy lâu.
Gia Khải kích động ngẩng đầu, hưng phán ôm lấy nàng. “Có thật không? Uyển Oánh, em nói thật sao? Em biết anh đợi câu nói này bao lâu rồi không?”- Hắn đem nàng ôm chặt. “Em rốt cuộc cũng thừa nhận em yêu anh, anh biết, anh biết em yêu anh, ít nhất không phải chỉ mình anh yêu đơn phương’- Lần đầu tiên cảm giác được nàng chân thật ở trong lòng hắn, cảm nhận rõ ràng lòng nàng.
“Đồng ý lấy anh đi?”- hắn thành thật hỏi,
“Anh cho phép em chạy đi sao?”
“Em không thoát được đâu, đời này anh sẽ trói em lại bên người, một bước không rời.”
Uyển Oánh mỉm cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên nàng cười hạnh phúc như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook