Duyên Phận (TFBoys Version)
-
Chương 4: Cô gái nhỏ có vận xui lớn
Thiên An như bị tiếng sét kinh thiên ngang qua tai. Tim đập ngày một mạnh. Cô không thể ngờ kẻ đứng trước mặt mình lại chính là người anh trai cùng mẹ khác cha khi xưa của cô. Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Vận xui đúng là đeo bám cô mà. Kí ước quá khứ của cô phải được gói gọn đúng bằng 2 từ “Vô Cảm”. Cô không giận mẹ, ngược lại lại càng thương mẹ nhiều hơn, nhưng điều làm cho cô căm giận nhất đó chính là thái độ của Dịch Dương Thiên Tỉ. Mẹ cô trải qua hai đời chồng, ngoài đường thiên hạ chê cười, rủa trách, vu oan với cánh danh bội bạc là “người đàn bà đáng kinh tởm”, trong nhà thì luôn phải đối mặt với thái độ ghét bỏ, khinh bỉ của tên thiếu gia họ Dịch đáng hận kia. Làm sao mà Thiên An không thể không giận hắn được. Năm năm trước cô tự trách bản thân tại sao không thể tự mình ra tay tát vào bản mặt của hắn mấy phát cho thỏa mãn nỗi lòng để bây giờ lại phải gặp hắn trong cái hoàn cảnh éo le thế này. Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, trông cũng đẹp trai phong độ đấy chứ! Khuôn mặt tỉ lệ cân đối, đôi mắt hổ phách nâu trà lạnh lùng, mũi cao, môi quyến rũ phái nữ như vậy, thảo nào thiên hạ đồn hắn là “ Mĩ Nam Cao Lãnh”
“ Tỉnh lại ngay Triệu Thiên An!!!! Hắn ta là anh trai đáng ghét, không phải mĩ nam cao lãnh đâu, hiểu chưa?!” - Cô đấu tranh tư tưởng cực liệt, thất thần suy nghĩ
- Em gái đi làm nô hầu cho kẻ thù. Thú vị đấy nhỉ? – Thiên Tỉ ngẩng cao đầu, giọng lạnh như băng
- Nếu không phải người trong cuộc thì làm ơn câm miệng hộ! Chỉ biết nghe bằng một tai thôi à anh trai? Tai còn lại mất rồi sao?! – Cô trừng mắt
- Ý em là tôi hiểu lầm?
- Anh thông minh hơn một chút rồi đó.
- Tôi có một việc cần thương lượng với em. Mong rằng nó có kết quả tốt đẹp.
- Có chuyện gì?
- Tôi với em……thật lòng mà nói thì dù gì cũng là anh em hờ, tại sao lại không thu dọn đồ đạc về sống với người thân của mình?
- Muốn tôi về sống với anh…….Bên Pháp Dịch?
- Có lẽ…
- Triệu Thiên An sẽ không đi đâu hết!
Vương Tuấn Khải với khí thế sắc lạnh lao đến chỗ hai người họ. Người anh tỏa ra một ám khí thực sự vô cùng đáng sợ, đôi mắt kiên định với phong thái có chút tức giận mà đi tới.
- Dịch Dương Thiên Tỉ! Kẻ thù lâu năm của tôi đang làm chuyện quái dở gì thế này? Muốn cướp người của Vương Gia à?
- Hiểu được vậy cũng tốt! Nói lời chia tay với em ấy đi là vừa. – Thiên Tỉ hất mặt
- Tôi có thể nhường cho cậu bất cứ một nô hầu nào trong Vương Gia nhưng Triệu Thiên An thì không thể được! Vì em ấy là người của Vương Tuấn Khải.
- Đợi đến một ngày nào đó, khi cô ấy biết được mọi việc cậu đã làm, thử xem thái độ của cô ấy sẽ như thế nào! Còn việc Triệu Thiên An có về với tôi hay không, có đợi mới biết. Thời gian sẽ trả lời tất cả, trân trọng khoảnh khắc chiến thắng ban đầu đi, Tuấn Khải.
Thiên Tỉ đi lướt qua cô, không quên kèm theo câu nói:
- Suy nghĩ kĩ đi! Dù thế nào em cũng phải về Pháp Dịch với tôi!
Thiên An nghe xong không khỏi rùng mình. Đây là lời mời gọi thuyết phục hay đang đe dọa cô thế?! Vừa lấy tâm can bình tĩnh, cô thở nhẹ nhõm quay qua nhìn Vương Tuấn Khải, thấy mặt anh đang cau lại:
- Ai cho em ra đây?
Cô im lặng, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn kẻ mang sát khi đùng đùng trước mặt dù chỉ một chút
- Trả lời! – Anh gằn giọng
- Tôi…….tôi……..
- Có vẻ như tôi chiều chuộng em quá rồi thì phải. Sủng ái em càng nhiều thì em càng chống lại lệnh của tôi. Nên bị phạt, đúng không?
- Không…….
- Em còn dám cãi?
- Phạt thì phạt….Ai sợ ai?! – Cô lườm
Vương Tuấn Khải nắm cổ tay cô, bước từng bước về căn biệt thự Vương Gia. Dẫn cô vào một gian bếp cạnh vườn hoa hồng đỏ, nơi những nô hầu khác đang chăm chỉ làm việc. Tuấn Khải vừa bước vào, toàn bộ đều cúi người thành khẩn. Anh quay sang phía cô, nghiêm giọng nói:
- Suốt 12 tiếng nữa, em sẽ làm việc ở đây. Tôi phải cho em biết một điều rằng thân phận của em và bọn họ không giống nhau. Rời khỏi vòng tay của tôi, để xem em sẽ sống như thế nào.
- Anh nên nhớ, tôi là Triệu Thiên An! Dù gì cũng chỉ là nô hầu với nhau, có gì mà khác?!
- Để rồi xem.
Tuấn Khải nhếch miệng gian tà, bước ra khỏi phòng. Chưa nổi mấy giây, mọi người đều xúm xụm bàn tán:
- Nghe đồn, cô ta là nô hầu được sủng thượng bậc nhất của Đại Vương.
- Chắc làm gì sai nên bị phạt rồi đây.
- Chúng ta có nên trêu chọc một chút không nhỉ?
Thiên An đứng yên một chỗ, mắt đảo liên tiếp ngước nhìn mọi thứ xung quanh. Chợt, giọng nói của thiếu nữ nào chua ngoa nhắc nhở:
- Cô gái à, đã bước chân vào đây rồi mà còn không biết điều đi làm việc? Cô định ra vẻ tiểu thư à?
- Vậy công việc của tôi là gì?
- Đơn giản thôi, bê mấy rổ bát đũa kia lên trên tầng thượng, tìm chỗ nào nắng nắng một chút rồi phơi cho khô là được.
Cô lặng lẽ bê đống rổ nặng nhọc. Chậm chạp từng bước một. Đi được đã là khó, việc leo lên cầu thang còn chông gai hơn. Thiên An một thân một phận là con gái, vậy mà phải bê rổ bát nặng như thế này ư?! Đúng là khổ tâm quá mà! Cô từ từ từng bước từng bước lên một bậc, chậm mà chắc! Dừng lại nghỉ chân một chút, tự đấm đấm cho cái lưng mỏi nhừ của mình, bỗng cô nhìn thấy một cô gái trẻ, ăn mặc kiêu sa, sang trọng với mái tóc xõa đen óng mượt. Khuôn mặt hoàn hảo một cách lạ thường, Đôi mắt sâu, làn mi cong vút, cánh mày lá liễu sắc sảo cùng đôi môi gợi cảm, tất cả đều vô cùng quyến rũ người nhìn. Đi trước cô gái ấy là Vương Tuấn Khải với bộ vest lịch lãm làm nổi bật lên vẻ nam tính thu hút câu dẫn của anh. Cô bất giác nhói một nhịp, cái cảm giác thoáng qua vô tình này là có ý gì? Không phải ghen đấy chứ?! Tuấn Khải cùng cô gái xinh đẹp đó lướt qua cô một cách tự nhiên, giống như cô chưa từng tồn tại, không thèm nhìn cô đến một giây. Nguyên nhân là do cô đang mang thân phận của một nô hầu thực sự hay Vương Tuấn Khải đang đối đáp giả dối với cô?
*8 giờ tối*
Hoàn thành xong mọi việc, cô mệt mỏi đi bộ về phòng. Đã 12 tiếng trôi qua, hình phạt của cô cũng kết thúc một cách gọn gẽ.
- Lưng ơi! Em có cần phải hư thế không hả?! – Cô đấm cho cái lưng đau của mình, mặt nhăn lại.
- Triệu Thiên An! Cô còn định đi đâu?! Mau vào đây giúp chúng tôi! – Một nô hầu nữ gọi
Ơ hay?! Chẳng phải hình phạt đã kết thúc rồi còn gì? Tại sao cô vẫn phải tiếp tục cái chuỗi công việc nặng nhọc này? Dù gì cũng là nô hầu với nhau, thôi thì giúp họ một tay chắc cũng không sao, nghĩ là làm, Thiên An đi đến, nhẹ nhàng nói:
- Có việc gì vậy?
- Cô mau ra vườn hoa gần bể bơi, thu dọn những mấy xô nước về đây.
- Được!
Thiên An bình thản thu từng chiếc xô một, may mà công việc này cũng không phải quá nặng, đỡ cho cái lưng đau của cô một phần nào. Còn một chiếc xô cuối cùng cạnh bể bơi, cô tiến đến, định cầm lấy nó, bất giác có một bóng đen nào đó, ủn mạnh cô xuống dưới màn nước lạnh lẽo. Cô chấp chới giữa cái lạnh thấu da, gần như sắp ngạt thở đến nơi. Nghe có tiếng động mạnh bên ngoài, những nô hầu khác chạy ra, hoảng hốt:
- Mau cứu cô ấy đí!
Lâm Vỹ - người có dung mạo tuấn tú, phụ trách sự an toàn cho các nô hầu, như tên bắn mà nhảy xuống, bế cô lên.
- Cô gái! Tỉnh dậy đi!
Cậu thử mọi cách giúp cô có thể lấy lại sự sống sau cơn nguy kịch vừa rồi, vài phút trôi qua, cô ho một hơi, nước trọng họng phun hết ra ngoài. Tỉnh dậy một cách khó chịu, Lâm Vỹ lấy một cái khăn bông khoác lên người cô tạo sự ấm. Cô run nhẹ, giọng yếu ớt:
- Cảm ơn cậu! Cảm ơn mọi người…
- Tỉnh dậy là chuyện tốt rồi! Cô mau về nghỉ ngơi đi. – Lâm Vỹ cười mỉm
- Được.
Lâm Vỹ đỡ cô dậy, từ tốn dìu cô về phòng. Đang lên đến hành lang, Vương Tuấn Khải cùng cô gái ban nãy cũng đi tới. Trông nhìn bộ dạng của cô bây giờ, tóc ướt sũng, hơi thở yếu ớt, môi tái nhợt, khiến anh xót vô cùng. Quay sang cô gái bên cạnh, nhẹ giọng:
- Cô tự về đi. Tôi bận rồi.
- Nhưng……
Chưa để cho cô gái nói hết câu, anh đã vội vàng quay đi, không đoái hoài đến lời nói của cô gái phía sau. Bước chân tràn đầy sát khí về phía Thiên An, trừng mắt nhìn Lâm Vỹ:
- Người của tôi!
- Vậy tôi xin phép cáo lui….- Lâm Vỹ sợ hãi lùi ra
Tuấn Khải mạn phép bế cô lên, đưa về phòng ngủ của anh. Ôn nhu nhìn:
- Em mau thay đồ đi. Quần áo ướt hết như vậy sẽ ốm.
- Anh định cho tôi mặc cái gì khi tôi đang ở phòng anh? – Cô mệt mỏi
- Đồ của tôi, chẳng nhẽ em mặc không vừa?
- Anh chưa uống thuốc sao?! Anh với tôi trông có khác gì quái thú và người tí hon không? Làm sao mặc?! – Cô hời hợt nói
Vương Tuấn Khải chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đưa cho cô một chiếc quần nỉ dài màu xám dáng thể thao cùng chiếc áo phông tay dài khá thoải mái, tự đắc lên mặt:
- Vào thay đồ đi.
- Bổn cô nương tôi đây không cần! Tôi về phòng! – Cô quay đầu đi thì bi anh vác ngược trở lại, khênh vào phòng tắm.
- Em tự thay hay muốn tôi làm hộ?
- Kẻ biến thái! Phắn!!!! Bà đây tự làm!! – Cô gắt
Anh chỉ nhếch cung môi lên, cười mỉm mà bước ra ngoài. Khoảng 5 phút trôi qua, cô từ phòng tắm bước ra ngoài. Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế, phì cười với bộ dạng của cô hiện tại. Quả thật, không phải đồ của mình nên cảm giác nó cứ sai sai. và chân cô hầu như bị che khuất bởi độ dài rộng quá kích của bộ quần áo, nhìn trông có vẻ rất chi là thùng thình. Thiên An ái ngại đi ra ngoài, tâm trạng đã không tốt rồi lại còn rước họa vào cái bản mặt giễu cợt của tên Đại Vương ác ma sững sững một góc trời kia, hỏi xem ai có thể chịu đựng được! Cô đứng khoanh tay, mặt vênh:- Này! Đừng có mà mang ngoại hình của người khác ra làm thú vui cho bản thân mình! Anh không sợ có ngày không còn răng để mà cười nữa sao?!
- Ai dám làm việc đó thì cứ thử.
- Cãi nhau với anh chỉ làm tôi thêm hại não! Thôi!! Bổn cô nương về phòng! - cô bực bội
- Ngủ ở đây đi.
- Anh điên sao?! Nam nữ thụ thụ bất tương thân!!!! - cô sôi máu
- Vậy em nghĩ em là con gái à?! - Tuấn Khải mặt tỉnh bơ
- Anh.....Anh........dám xúc phạm tôi như vậy? - Cô quát lớn
Vương Tuấn Khải ngồi thẳng dậy, bước đến gần chỗ Thiên An, nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ chui tọt vào chăn ấm. Ôm cô trong lòng, ngửi mùi hương dịu nhẹ của làn tóc với chút đáng yêu của cô gái đặc biệt này càng thu hút sự quan tâm của anh. Thiên An nằm dưới dãy giụa như con sâu đo, lăn lộn:
- Thả ra!!! Tôi không ngủ đâu!!
- Nếu nửa đêm em lên cơn sốt cao thì biết phải làm sao?! Có tôi ở đây, không phải an toàn hơn sao?
- An toàn cái con khỉ mốc á! Tôi không bao giờ chấp nhận chuyện nảy xảy ra, đặc biệt khi đối tượng lại là tên Đại Vương xấu xa như anh, OK?!
- Em nghĩ em có cái quyền được trốn và bỏ chạy khỏi tôi à? Đừng hòng!
Tuấn Khải ôm chặt thân hình cô gái còn bất mãn, giận dữ bên dưới, cứ thế mà chìm vào một giấc ngủ ngọt ngào. Chưa bao giờ, anh cảm nhận được thứ rung động này. Ấm áp, hạnh phúc và cũng rất ngọt ngào. Cuộc đời của một kẻ đứng đầu thế lực như Vương Tuấn Khải, lúc nào cũng chỉ có giết người, đánh nhau rồi công việc; từ ngày mẹ mất đến nay, anh mất đi cái cảm giác"Yêu thương" là như thế nào, trái tim cũng từ đấy mà trở nên sắt đá hơn. Anh tự hỏi nếu một ngày nào đó, anh ngỏ lời với Triệu Thiên An thì thế giới sẽ bị đảo lộn nhiều đến thế nào đây?
“ Tỉnh lại ngay Triệu Thiên An!!!! Hắn ta là anh trai đáng ghét, không phải mĩ nam cao lãnh đâu, hiểu chưa?!” - Cô đấu tranh tư tưởng cực liệt, thất thần suy nghĩ
- Em gái đi làm nô hầu cho kẻ thù. Thú vị đấy nhỉ? – Thiên Tỉ ngẩng cao đầu, giọng lạnh như băng
- Nếu không phải người trong cuộc thì làm ơn câm miệng hộ! Chỉ biết nghe bằng một tai thôi à anh trai? Tai còn lại mất rồi sao?! – Cô trừng mắt
- Ý em là tôi hiểu lầm?
- Anh thông minh hơn một chút rồi đó.
- Tôi có một việc cần thương lượng với em. Mong rằng nó có kết quả tốt đẹp.
- Có chuyện gì?
- Tôi với em……thật lòng mà nói thì dù gì cũng là anh em hờ, tại sao lại không thu dọn đồ đạc về sống với người thân của mình?
- Muốn tôi về sống với anh…….Bên Pháp Dịch?
- Có lẽ…
- Triệu Thiên An sẽ không đi đâu hết!
Vương Tuấn Khải với khí thế sắc lạnh lao đến chỗ hai người họ. Người anh tỏa ra một ám khí thực sự vô cùng đáng sợ, đôi mắt kiên định với phong thái có chút tức giận mà đi tới.
- Dịch Dương Thiên Tỉ! Kẻ thù lâu năm của tôi đang làm chuyện quái dở gì thế này? Muốn cướp người của Vương Gia à?
- Hiểu được vậy cũng tốt! Nói lời chia tay với em ấy đi là vừa. – Thiên Tỉ hất mặt
- Tôi có thể nhường cho cậu bất cứ một nô hầu nào trong Vương Gia nhưng Triệu Thiên An thì không thể được! Vì em ấy là người của Vương Tuấn Khải.
- Đợi đến một ngày nào đó, khi cô ấy biết được mọi việc cậu đã làm, thử xem thái độ của cô ấy sẽ như thế nào! Còn việc Triệu Thiên An có về với tôi hay không, có đợi mới biết. Thời gian sẽ trả lời tất cả, trân trọng khoảnh khắc chiến thắng ban đầu đi, Tuấn Khải.
Thiên Tỉ đi lướt qua cô, không quên kèm theo câu nói:
- Suy nghĩ kĩ đi! Dù thế nào em cũng phải về Pháp Dịch với tôi!
Thiên An nghe xong không khỏi rùng mình. Đây là lời mời gọi thuyết phục hay đang đe dọa cô thế?! Vừa lấy tâm can bình tĩnh, cô thở nhẹ nhõm quay qua nhìn Vương Tuấn Khải, thấy mặt anh đang cau lại:
- Ai cho em ra đây?
Cô im lặng, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn kẻ mang sát khi đùng đùng trước mặt dù chỉ một chút
- Trả lời! – Anh gằn giọng
- Tôi…….tôi……..
- Có vẻ như tôi chiều chuộng em quá rồi thì phải. Sủng ái em càng nhiều thì em càng chống lại lệnh của tôi. Nên bị phạt, đúng không?
- Không…….
- Em còn dám cãi?
- Phạt thì phạt….Ai sợ ai?! – Cô lườm
Vương Tuấn Khải nắm cổ tay cô, bước từng bước về căn biệt thự Vương Gia. Dẫn cô vào một gian bếp cạnh vườn hoa hồng đỏ, nơi những nô hầu khác đang chăm chỉ làm việc. Tuấn Khải vừa bước vào, toàn bộ đều cúi người thành khẩn. Anh quay sang phía cô, nghiêm giọng nói:
- Suốt 12 tiếng nữa, em sẽ làm việc ở đây. Tôi phải cho em biết một điều rằng thân phận của em và bọn họ không giống nhau. Rời khỏi vòng tay của tôi, để xem em sẽ sống như thế nào.
- Anh nên nhớ, tôi là Triệu Thiên An! Dù gì cũng chỉ là nô hầu với nhau, có gì mà khác?!
- Để rồi xem.
Tuấn Khải nhếch miệng gian tà, bước ra khỏi phòng. Chưa nổi mấy giây, mọi người đều xúm xụm bàn tán:
- Nghe đồn, cô ta là nô hầu được sủng thượng bậc nhất của Đại Vương.
- Chắc làm gì sai nên bị phạt rồi đây.
- Chúng ta có nên trêu chọc một chút không nhỉ?
Thiên An đứng yên một chỗ, mắt đảo liên tiếp ngước nhìn mọi thứ xung quanh. Chợt, giọng nói của thiếu nữ nào chua ngoa nhắc nhở:
- Cô gái à, đã bước chân vào đây rồi mà còn không biết điều đi làm việc? Cô định ra vẻ tiểu thư à?
- Vậy công việc của tôi là gì?
- Đơn giản thôi, bê mấy rổ bát đũa kia lên trên tầng thượng, tìm chỗ nào nắng nắng một chút rồi phơi cho khô là được.
Cô lặng lẽ bê đống rổ nặng nhọc. Chậm chạp từng bước một. Đi được đã là khó, việc leo lên cầu thang còn chông gai hơn. Thiên An một thân một phận là con gái, vậy mà phải bê rổ bát nặng như thế này ư?! Đúng là khổ tâm quá mà! Cô từ từ từng bước từng bước lên một bậc, chậm mà chắc! Dừng lại nghỉ chân một chút, tự đấm đấm cho cái lưng mỏi nhừ của mình, bỗng cô nhìn thấy một cô gái trẻ, ăn mặc kiêu sa, sang trọng với mái tóc xõa đen óng mượt. Khuôn mặt hoàn hảo một cách lạ thường, Đôi mắt sâu, làn mi cong vút, cánh mày lá liễu sắc sảo cùng đôi môi gợi cảm, tất cả đều vô cùng quyến rũ người nhìn. Đi trước cô gái ấy là Vương Tuấn Khải với bộ vest lịch lãm làm nổi bật lên vẻ nam tính thu hút câu dẫn của anh. Cô bất giác nhói một nhịp, cái cảm giác thoáng qua vô tình này là có ý gì? Không phải ghen đấy chứ?! Tuấn Khải cùng cô gái xinh đẹp đó lướt qua cô một cách tự nhiên, giống như cô chưa từng tồn tại, không thèm nhìn cô đến một giây. Nguyên nhân là do cô đang mang thân phận của một nô hầu thực sự hay Vương Tuấn Khải đang đối đáp giả dối với cô?
*8 giờ tối*
Hoàn thành xong mọi việc, cô mệt mỏi đi bộ về phòng. Đã 12 tiếng trôi qua, hình phạt của cô cũng kết thúc một cách gọn gẽ.
- Lưng ơi! Em có cần phải hư thế không hả?! – Cô đấm cho cái lưng đau của mình, mặt nhăn lại.
- Triệu Thiên An! Cô còn định đi đâu?! Mau vào đây giúp chúng tôi! – Một nô hầu nữ gọi
Ơ hay?! Chẳng phải hình phạt đã kết thúc rồi còn gì? Tại sao cô vẫn phải tiếp tục cái chuỗi công việc nặng nhọc này? Dù gì cũng là nô hầu với nhau, thôi thì giúp họ một tay chắc cũng không sao, nghĩ là làm, Thiên An đi đến, nhẹ nhàng nói:
- Có việc gì vậy?
- Cô mau ra vườn hoa gần bể bơi, thu dọn những mấy xô nước về đây.
- Được!
Thiên An bình thản thu từng chiếc xô một, may mà công việc này cũng không phải quá nặng, đỡ cho cái lưng đau của cô một phần nào. Còn một chiếc xô cuối cùng cạnh bể bơi, cô tiến đến, định cầm lấy nó, bất giác có một bóng đen nào đó, ủn mạnh cô xuống dưới màn nước lạnh lẽo. Cô chấp chới giữa cái lạnh thấu da, gần như sắp ngạt thở đến nơi. Nghe có tiếng động mạnh bên ngoài, những nô hầu khác chạy ra, hoảng hốt:
- Mau cứu cô ấy đí!
Lâm Vỹ - người có dung mạo tuấn tú, phụ trách sự an toàn cho các nô hầu, như tên bắn mà nhảy xuống, bế cô lên.
- Cô gái! Tỉnh dậy đi!
Cậu thử mọi cách giúp cô có thể lấy lại sự sống sau cơn nguy kịch vừa rồi, vài phút trôi qua, cô ho một hơi, nước trọng họng phun hết ra ngoài. Tỉnh dậy một cách khó chịu, Lâm Vỹ lấy một cái khăn bông khoác lên người cô tạo sự ấm. Cô run nhẹ, giọng yếu ớt:
- Cảm ơn cậu! Cảm ơn mọi người…
- Tỉnh dậy là chuyện tốt rồi! Cô mau về nghỉ ngơi đi. – Lâm Vỹ cười mỉm
- Được.
Lâm Vỹ đỡ cô dậy, từ tốn dìu cô về phòng. Đang lên đến hành lang, Vương Tuấn Khải cùng cô gái ban nãy cũng đi tới. Trông nhìn bộ dạng của cô bây giờ, tóc ướt sũng, hơi thở yếu ớt, môi tái nhợt, khiến anh xót vô cùng. Quay sang cô gái bên cạnh, nhẹ giọng:
- Cô tự về đi. Tôi bận rồi.
- Nhưng……
Chưa để cho cô gái nói hết câu, anh đã vội vàng quay đi, không đoái hoài đến lời nói của cô gái phía sau. Bước chân tràn đầy sát khí về phía Thiên An, trừng mắt nhìn Lâm Vỹ:
- Người của tôi!
- Vậy tôi xin phép cáo lui….- Lâm Vỹ sợ hãi lùi ra
Tuấn Khải mạn phép bế cô lên, đưa về phòng ngủ của anh. Ôn nhu nhìn:
- Em mau thay đồ đi. Quần áo ướt hết như vậy sẽ ốm.
- Anh định cho tôi mặc cái gì khi tôi đang ở phòng anh? – Cô mệt mỏi
- Đồ của tôi, chẳng nhẽ em mặc không vừa?
- Anh chưa uống thuốc sao?! Anh với tôi trông có khác gì quái thú và người tí hon không? Làm sao mặc?! – Cô hời hợt nói
Vương Tuấn Khải chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đưa cho cô một chiếc quần nỉ dài màu xám dáng thể thao cùng chiếc áo phông tay dài khá thoải mái, tự đắc lên mặt:
- Vào thay đồ đi.
- Bổn cô nương tôi đây không cần! Tôi về phòng! – Cô quay đầu đi thì bi anh vác ngược trở lại, khênh vào phòng tắm.
- Em tự thay hay muốn tôi làm hộ?
- Kẻ biến thái! Phắn!!!! Bà đây tự làm!! – Cô gắt
Anh chỉ nhếch cung môi lên, cười mỉm mà bước ra ngoài. Khoảng 5 phút trôi qua, cô từ phòng tắm bước ra ngoài. Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế, phì cười với bộ dạng của cô hiện tại. Quả thật, không phải đồ của mình nên cảm giác nó cứ sai sai. và chân cô hầu như bị che khuất bởi độ dài rộng quá kích của bộ quần áo, nhìn trông có vẻ rất chi là thùng thình. Thiên An ái ngại đi ra ngoài, tâm trạng đã không tốt rồi lại còn rước họa vào cái bản mặt giễu cợt của tên Đại Vương ác ma sững sững một góc trời kia, hỏi xem ai có thể chịu đựng được! Cô đứng khoanh tay, mặt vênh:- Này! Đừng có mà mang ngoại hình của người khác ra làm thú vui cho bản thân mình! Anh không sợ có ngày không còn răng để mà cười nữa sao?!
- Ai dám làm việc đó thì cứ thử.
- Cãi nhau với anh chỉ làm tôi thêm hại não! Thôi!! Bổn cô nương về phòng! - cô bực bội
- Ngủ ở đây đi.
- Anh điên sao?! Nam nữ thụ thụ bất tương thân!!!! - cô sôi máu
- Vậy em nghĩ em là con gái à?! - Tuấn Khải mặt tỉnh bơ
- Anh.....Anh........dám xúc phạm tôi như vậy? - Cô quát lớn
Vương Tuấn Khải ngồi thẳng dậy, bước đến gần chỗ Thiên An, nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ chui tọt vào chăn ấm. Ôm cô trong lòng, ngửi mùi hương dịu nhẹ của làn tóc với chút đáng yêu của cô gái đặc biệt này càng thu hút sự quan tâm của anh. Thiên An nằm dưới dãy giụa như con sâu đo, lăn lộn:
- Thả ra!!! Tôi không ngủ đâu!!
- Nếu nửa đêm em lên cơn sốt cao thì biết phải làm sao?! Có tôi ở đây, không phải an toàn hơn sao?
- An toàn cái con khỉ mốc á! Tôi không bao giờ chấp nhận chuyện nảy xảy ra, đặc biệt khi đối tượng lại là tên Đại Vương xấu xa như anh, OK?!
- Em nghĩ em có cái quyền được trốn và bỏ chạy khỏi tôi à? Đừng hòng!
Tuấn Khải ôm chặt thân hình cô gái còn bất mãn, giận dữ bên dưới, cứ thế mà chìm vào một giấc ngủ ngọt ngào. Chưa bao giờ, anh cảm nhận được thứ rung động này. Ấm áp, hạnh phúc và cũng rất ngọt ngào. Cuộc đời của một kẻ đứng đầu thế lực như Vương Tuấn Khải, lúc nào cũng chỉ có giết người, đánh nhau rồi công việc; từ ngày mẹ mất đến nay, anh mất đi cái cảm giác"Yêu thương" là như thế nào, trái tim cũng từ đấy mà trở nên sắt đá hơn. Anh tự hỏi nếu một ngày nào đó, anh ngỏ lời với Triệu Thiên An thì thế giới sẽ bị đảo lộn nhiều đến thế nào đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook