Duyên Phận (TFBoys Version)
-
Chương 3: Cơ duyên gặp lại
Mặt trời chập chững kéo bình minh lấp ló sau dãy núi cao phủ đầy sương, ánh nắng âm ấm của buổi sớm len qua khung rèm trắng bên cửa sổ gỗ nâu, chiếu nhẹ xuống nửa khuôn mặt còn đang ngái ngủ của Thiên An. Cô cựa mình mở mắt, bộ dạng đáng thương hết sức mà ngồi dậy, cô nhìn ngó mọi thứ xung quanh với ngàn dấu hỏi chấm trong đầu, tự hỏi lòng mình rằng căn phòng này của ai và tại sao cô lại ngủ ở đây như thế này? Thiên An chậm chạp đứng dậy, đưa ánh mắt tò mò về bốn phía. Cô vô tình phát hiện ra mảnh giấy nhớ màu xanh nhạt phía đầu giường.
“ Tất cả mọi thứ tôi đều chuẩn bị hết cho em rồi! Quần áo, trang sức, giày dép…đều hoàn hảo! Thay đồ xong thì xuống phòng ăn với tôi.”
Thiên An thoạt đầu vô cùng ngạc nhiên, cô ghét Vương Tuấn Khải nhiều như thế nào ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ, vậy mà hắn vẫn quan tâm cô nhiều như vậy sao? Cô mở cánh tủ quần áo mang màu trắng tinh khôi, quả nhiên mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ và gọn gàng. Cô lấy vội một chiếc áo thun trơn màu đen cùng chiếc quần skinny trắng rách gối, búi cao tóc năng động rồi từ từ bước xuống phòng ăn. Vừa bước đến nơi, cô đã cảm nhận được phần nào khí lạnh tỏa ra từ người của Vương Tuấn Khải. Anh cầm một tệp giấy tờ trên tay, không nhân nhịn mà ném thẳng vào mặt của chàng trai cao ráo phía đối diện:
- Vương Nguyên!!! Đây là cái quái gì vậy?!
- Thông tin chi tiết về Dịch Dương Thiên Nhi – người của Pháp Dịch.
- Cái tờ giấy in vội vài dòng này mà cũng được xem là thông tin chi tiết à?! – Anh cau mày
- Em đã làm hết sức có thể rồi! Nếu không vừa ý thì anh có thể tự mình tìm hiểu! Chỉ vậy thôi!
Vương Tuấn Khải nhìn thấy dáng vẻ cô núp sau bức tường phía trên liền nhẹ giọng đổi chủ đề:
- Có gì tý nữa nói! Ngồi xuống ăn sáng đi!
- Được!
Thiên An an tĩnh bước vào phòng ăn với một tâm trạng vô cùng khó hiểu, nheo mắt nhìn người con trai ngồi cạnh Tuấn Khải, lòng không khỏi băn khoăn: “Anh ta là ai? Có quan hệ gì với Vương Tuấn Khải đây?”
- Triệu Thiên An! Đứng ngây ra đó làm gì! Mau vào ăn sáng!!
Bị giọng nói cứng rắn, mạnh mẽ của Tuấn Khải dọa sắp chết, cô như sắp rớt trái tim bé bỏng ra khỏi lồng ngực. Nhẹ nhàng tiến tới, giọng e dè:
- Xin hỏi anh là………?
- Hỏi tôi à? Xin tự giới thiệu tôi là Vương Nguyên!
- Chắc anh là hậu vệ thân cận của Vương Tuấn Khải phải không?! Khổ thân cho anh quá!
- À, không……..
- Thôi không cần phải che đậy nữa đâu! Tôi hiểu cái cảm giác phải phục tùng tên gian ác họ Vương đó mà! Tội nhất chỉ có chúng ta thôi! – Không để ai nói hết câu, cô đã chen lời
- Cô hiểu lầm rồi, tôi là……- Vương Nguyên xua tay, cười trừ
- Anh đừng có trốn tránh làm gì! Tôi biết là anh cũng rất ghét hắn ta nhưng có điều anh sợ Tuấn Khải sẽ phạt anh nếu anh nói điều đó ra đúng không?!
- Cô nương đây đi xa quá rồi thì phải! Tôi là Vương Nguyên – em trai của Vương Tuấn Khải…
- Hả?! Em trai?!! – cô há hốc mồm
- Đúng vậy! – Vương Nguyên gật đầu
“Thôi chết rồi Thiên An ơi là Thiên An!!! Tại sao hôm nay lại xui xẻo như vậy cơ chứ!!!!” – cô lẩm bẩm
- Cô nói gì?
- À, tôi khen anh đẹp trai ấy mà!
- Vậy sao? Cảm ơn cô. Thôi ngồi xuống ăn sáng đi!
Suốt cả bữa sáng hôm đó, Thiên An không nói một lời nào, chỉ biết cặm cụi ăn hết khẩu phần của mình rồi tự động đứng dậy đi ra ngoài. Nhục nhã quá mà, xấu hổ quá mà, ai còn mặt dày như cô không? Cô đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của buổi sớm, ngồi lại bên chiếc xích đu to cạnh hồ bơi, vừa nhìn bầu trời cao vừa ước nguyện. Cô mong muốn gặp lại người cha thân yêu của mình, tha thiết được thoát khỏi chốn giam cầm trần gian này, nhưng liệu rằng ước nguyện nhỏ bé đó có thể trở thành hiện thực được không, ngay cả cô cũng còn không dám chắc chắn. Đang mải mê với dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô bất chợt nhìn thấy Vương Tuấn Khải khoác một chiếc áo choàng đen bí ẩn với thanh kiếm bạc trên tay, vẻ mặt lộ rõ tức giận, đằng sau là Vương Nguyên cũng vội vã đi theo. Thiên An không giấu nổi đi tính tò mò, cứ theo bản năng mà đi phía sau hai người bọn họ. Cô đi mãi, đi mãi cho đến khi trước mắt là một căn biệt thự cổ, xung quanh là những chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng, khung cảnh thực sự huyền ảo. Cô rón rén nhìn qua khe cửa sổ bên tay trái. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên tiến vào, oai phong mà an tọa tại vị trí ngồi của mình, căn phòng còn có rất nhiều người khác nhưng nổi bật nhất vẫn chính là chàng trai đeo mặt nạ đen ngồi phía đối diện. Thiên An nheo mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt của người đó, trông có vẻ cao lãnh và sát khí lắm! Bên ngoài không thể nào nghe thấy được cuộc trò chuyện bên trong mà chỉ có thể đứng nhìn bọn họ trao đổi. Cô đứng bên ngoài hàng giờ đồng hồ mà cuộc nói chuyện đó vẫn còn dang dở, ngồi xuống nghỉ một vài phút cho đỡ mỏi, cô lại tiếp tục cúi xuống nhìn. Nhưng lần này lại không thấy cậu con trai đeo mặt nạ kì bí ấy đâu, cô ngơ ngác tìm kiếm liền lập tức bị một bóng đen bịt miệng, kéo đi ra chỗ khác. Thiên An sợ hãi kháng cự, đôi mắt rưng rưng nước. Đến một nơi vắng người, cô nhìn thật kĩ bóng dáng của kẻ đã bắt cô đi. Ô! Chẳng phải là chàng trai đeo mặt nạ mà thu hút ánh nhìn của cô đây sao?! Trước tình huống này chẳng biết cô nên khóc hay cười? Hắn buông thả cho đôi tay đỏ ửng của cô, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên khuôn mặt Thiên An, nhịp tim lại trở nên đập mạnh, hắn thực sự ngạc nhiên:
- Thiên An?
- Sao anh biết tên tôi?! – cô giật mình
- Làng Dương Tịnh?
- Lại còn biết cả ngôi làng của tôi nữa?! Này! Đừng nói là anh theo dõi tôi đấy nhé! – cô tức giận
- Cô? Không còn nhận ra tôi nữa à?
- Anh là……..
- Dịch Dương Thiên Tỉ, người anh trai cùng mẹ khác cha của cô….
“ Tất cả mọi thứ tôi đều chuẩn bị hết cho em rồi! Quần áo, trang sức, giày dép…đều hoàn hảo! Thay đồ xong thì xuống phòng ăn với tôi.”
Thiên An thoạt đầu vô cùng ngạc nhiên, cô ghét Vương Tuấn Khải nhiều như thế nào ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ, vậy mà hắn vẫn quan tâm cô nhiều như vậy sao? Cô mở cánh tủ quần áo mang màu trắng tinh khôi, quả nhiên mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ và gọn gàng. Cô lấy vội một chiếc áo thun trơn màu đen cùng chiếc quần skinny trắng rách gối, búi cao tóc năng động rồi từ từ bước xuống phòng ăn. Vừa bước đến nơi, cô đã cảm nhận được phần nào khí lạnh tỏa ra từ người của Vương Tuấn Khải. Anh cầm một tệp giấy tờ trên tay, không nhân nhịn mà ném thẳng vào mặt của chàng trai cao ráo phía đối diện:
- Vương Nguyên!!! Đây là cái quái gì vậy?!
- Thông tin chi tiết về Dịch Dương Thiên Nhi – người của Pháp Dịch.
- Cái tờ giấy in vội vài dòng này mà cũng được xem là thông tin chi tiết à?! – Anh cau mày
- Em đã làm hết sức có thể rồi! Nếu không vừa ý thì anh có thể tự mình tìm hiểu! Chỉ vậy thôi!
Vương Tuấn Khải nhìn thấy dáng vẻ cô núp sau bức tường phía trên liền nhẹ giọng đổi chủ đề:
- Có gì tý nữa nói! Ngồi xuống ăn sáng đi!
- Được!
Thiên An an tĩnh bước vào phòng ăn với một tâm trạng vô cùng khó hiểu, nheo mắt nhìn người con trai ngồi cạnh Tuấn Khải, lòng không khỏi băn khoăn: “Anh ta là ai? Có quan hệ gì với Vương Tuấn Khải đây?”
- Triệu Thiên An! Đứng ngây ra đó làm gì! Mau vào ăn sáng!!
Bị giọng nói cứng rắn, mạnh mẽ của Tuấn Khải dọa sắp chết, cô như sắp rớt trái tim bé bỏng ra khỏi lồng ngực. Nhẹ nhàng tiến tới, giọng e dè:
- Xin hỏi anh là………?
- Hỏi tôi à? Xin tự giới thiệu tôi là Vương Nguyên!
- Chắc anh là hậu vệ thân cận của Vương Tuấn Khải phải không?! Khổ thân cho anh quá!
- À, không……..
- Thôi không cần phải che đậy nữa đâu! Tôi hiểu cái cảm giác phải phục tùng tên gian ác họ Vương đó mà! Tội nhất chỉ có chúng ta thôi! – Không để ai nói hết câu, cô đã chen lời
- Cô hiểu lầm rồi, tôi là……- Vương Nguyên xua tay, cười trừ
- Anh đừng có trốn tránh làm gì! Tôi biết là anh cũng rất ghét hắn ta nhưng có điều anh sợ Tuấn Khải sẽ phạt anh nếu anh nói điều đó ra đúng không?!
- Cô nương đây đi xa quá rồi thì phải! Tôi là Vương Nguyên – em trai của Vương Tuấn Khải…
- Hả?! Em trai?!! – cô há hốc mồm
- Đúng vậy! – Vương Nguyên gật đầu
“Thôi chết rồi Thiên An ơi là Thiên An!!! Tại sao hôm nay lại xui xẻo như vậy cơ chứ!!!!” – cô lẩm bẩm
- Cô nói gì?
- À, tôi khen anh đẹp trai ấy mà!
- Vậy sao? Cảm ơn cô. Thôi ngồi xuống ăn sáng đi!
Suốt cả bữa sáng hôm đó, Thiên An không nói một lời nào, chỉ biết cặm cụi ăn hết khẩu phần của mình rồi tự động đứng dậy đi ra ngoài. Nhục nhã quá mà, xấu hổ quá mà, ai còn mặt dày như cô không? Cô đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của buổi sớm, ngồi lại bên chiếc xích đu to cạnh hồ bơi, vừa nhìn bầu trời cao vừa ước nguyện. Cô mong muốn gặp lại người cha thân yêu của mình, tha thiết được thoát khỏi chốn giam cầm trần gian này, nhưng liệu rằng ước nguyện nhỏ bé đó có thể trở thành hiện thực được không, ngay cả cô cũng còn không dám chắc chắn. Đang mải mê với dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô bất chợt nhìn thấy Vương Tuấn Khải khoác một chiếc áo choàng đen bí ẩn với thanh kiếm bạc trên tay, vẻ mặt lộ rõ tức giận, đằng sau là Vương Nguyên cũng vội vã đi theo. Thiên An không giấu nổi đi tính tò mò, cứ theo bản năng mà đi phía sau hai người bọn họ. Cô đi mãi, đi mãi cho đến khi trước mắt là một căn biệt thự cổ, xung quanh là những chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng, khung cảnh thực sự huyền ảo. Cô rón rén nhìn qua khe cửa sổ bên tay trái. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên tiến vào, oai phong mà an tọa tại vị trí ngồi của mình, căn phòng còn có rất nhiều người khác nhưng nổi bật nhất vẫn chính là chàng trai đeo mặt nạ đen ngồi phía đối diện. Thiên An nheo mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt của người đó, trông có vẻ cao lãnh và sát khí lắm! Bên ngoài không thể nào nghe thấy được cuộc trò chuyện bên trong mà chỉ có thể đứng nhìn bọn họ trao đổi. Cô đứng bên ngoài hàng giờ đồng hồ mà cuộc nói chuyện đó vẫn còn dang dở, ngồi xuống nghỉ một vài phút cho đỡ mỏi, cô lại tiếp tục cúi xuống nhìn. Nhưng lần này lại không thấy cậu con trai đeo mặt nạ kì bí ấy đâu, cô ngơ ngác tìm kiếm liền lập tức bị một bóng đen bịt miệng, kéo đi ra chỗ khác. Thiên An sợ hãi kháng cự, đôi mắt rưng rưng nước. Đến một nơi vắng người, cô nhìn thật kĩ bóng dáng của kẻ đã bắt cô đi. Ô! Chẳng phải là chàng trai đeo mặt nạ mà thu hút ánh nhìn của cô đây sao?! Trước tình huống này chẳng biết cô nên khóc hay cười? Hắn buông thả cho đôi tay đỏ ửng của cô, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên khuôn mặt Thiên An, nhịp tim lại trở nên đập mạnh, hắn thực sự ngạc nhiên:
- Thiên An?
- Sao anh biết tên tôi?! – cô giật mình
- Làng Dương Tịnh?
- Lại còn biết cả ngôi làng của tôi nữa?! Này! Đừng nói là anh theo dõi tôi đấy nhé! – cô tức giận
- Cô? Không còn nhận ra tôi nữa à?
- Anh là……..
- Dịch Dương Thiên Tỉ, người anh trai cùng mẹ khác cha của cô….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook