Duyên Phận Kiêu Ngạo
-
Chương 4: Kế trong kế
“Em yêu tiền, đơn giản vì em không có cảm giác an toàn với đàn ông.”
Lâm An Mỵ rối rắm không biết làm cách nào để kề cận “dương khí” - Trình Duệ, càng suy nghĩ cô càng rối rắm. Anh ta là bác sỹ vạn người mê, nhưng anh ta cũng là bác sỹ riêng của cô. Muốn kề cân anh ta phải thông qua “trung gian”, mà cái người trung gian đó lại là Lương Đình.
Nếu cô nói với Lương Đình anh ấy nhất định sẽ giúp cô, nhưng mà cũng sẽ cười nhạo cô nhát gan, hoặc có thể là nhạo báng cô “có ý mờ ám” với trai đẹp, nếu không nói tự mình nghĩ cách cũng chưa chắc gì có thể qua mắt được “quả nhãn kim tinh” của Lương Đình.
Lâm An Mỵ vò đầu bứt tóc đi tới đi lui suy nghĩ, tính kế nhưng...
Ô.Ô
Ông trời cũng giúp đỡ cô. Ahahahahahahahahahahaaaaaa!!!!!!!!!!!
Lương Đình bày ra vẻ mặt “thúi quắc” nhìn cô. Lâm An Mỵ chỉ biết cụp mắt, cúi đầu như đứa bé nhận sai đứng bên cạnh chờ anh ta mắng.
Lương Đình mắng hăng say, từ chuyện của tám trăm năm trước cô làm sai cũng lôi ra mắng tuốt. Lâm An Mỵ thở dài cúi đầu, cô cảm thấy cô giống như tiểu a hoàn bị Dung ma ma mắng. Thời gian cứ chạy, kim đồng hồ cứ quay đi, Lương Đình mắng đến miệng khô lưỡi đắng mới ho khan vài cái. Cô liền chạy tót vào bếp rót li nước sôi để nguội cho anh ta. Lương Đình nhìn cô đang ra sức nịnh nọt hừ khẽ một tiếng.
Anh ta nhìn đồng hồ đã thấy bản thân lo đi mắng con nhóc này đã gần tối đến nơi rồi, liếc mắt nhìn Lâm An Mỵ đang ngoãn ngoãn đứng im hừ lạnh một tiếng, anh ta kiểm tra điện thoại sau đó phân phó: “Cơm tối làm đặc sắc một chút!”
Lâm An Mỵ gật đầu như giã tỏi, lập tức chạy vào bếp lật tung tủ lạnh lên làm mấy món sở trưởng của bản thân. Lương Đình chính là “cơm áo, gạo tiền” của cô, nhịn anh một chút cũng đỡ tốn tiền, tiền viện phí nếu để cô đóng, cô nhất định đau lòng muốn chết.
Lâm An Mỵ vừa vào bếp, Lương Đình liền lén lút như ăn trộm ngắm chừng cô bất ngờ xuất hiện. Lương Đình mở điện thoại thì nhận được tin nhắn: “Đã rời nhà. Hành động!” Khoé miệng anh ta cong lên, lén lút liếc nhìn về phía cửa bếp một cái, sau đó gọi điện thoại cho Raymond dặn dò cậu ta mau chóng đến đây trong vòng mười phút.
Nhận được điện thoại Raymond khóc không ra nước mắt, cậu ta đang hẹn hò với bạn gái, Chủ tich cứ gọi tìm cậu thế này mãi chỉ sợ có ngày bạn gái cũng chia tay cậu ta mất. Raymond nhanh chóng xin lỗi bạn gái mình mà gấp rút đến chỗ của Lương Đình.
Một giờ sau, Lâm An Mỵ vừa làm cơm xong. Ra khỏi phòng bếp là cảnh tượng cực kì chói mắt. Lương Đình ngồi trên sô pha chỉ thị Raymond chạy tới chạy lui sửa sang quét dọn phòng khách nhà cô. Trong khi Lương Đình đang xem Raymond như con rô bốt điều khiển bằng âm thanh mà ra lệnh. Mỗi lần cậu ta làm sai liền mắng một câu “ngu ngốc“.
Cuối cùng cũng dọn xong căn phòng bỏ trống của Lâm An Mỵ, Raymond cảm thấy mệt mỏi rã rời, cậu muốn tăng lương. Nhưng cậu cảm thấy hết sức biết ơn vì Lâm An Mỵ thường ngày có thuê nhân viên vệ sinh cũng đều sãn tiện quét dọn luôn phòng trống này, nhưng mà phải quét dọn đến mức không nhiễm một hạt bụi nào thì đây là lần đầu tiên cậu ta làm việc này.
Lâm An Mỵ nuốt nước miếng nhìn căn phòng trống được trang hoàn cực kì tốt, còn có đồ dùng cá nhân mới toanh. Mắt cô vừa mới phẫu thuật cận thị hồi tháng trước, giờ mắt cô như đang chế độ 1080p của YOUTUBE. Liếc mắt qua bàn chảy và kem đánh răng nằm trên tủ đầu giường, cô âm thầm tặc lưỡi, quá xa xỉ! tuýt kem Theodent 300 Witening Crystal Mint với mức giá 99,99 USD (tương đương 2,1 triệu Việt Nam đồng) đi kèm là bàn chảỉ đánh răng Reinast sản xuất tại Đức màu bạc titan với giá là 3.200 Euro (tương đương 96,5 triệu đồng). Chỉ hai món đơn giản thôi đã thấy quá xa xỉ rồi.
Ga giường cũng được chuyển sang loại tơ tằm cao cấp, toilet cũng được Raymond dọn sạch bóng, trong phòng không nhiễm một hạt bụi. Vừa nhìn vào tuy trống trải nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đây là khách sạn cao cấp chứ không còn là căn phòng trống nhà cô nữa.
Lương Đình hết sức hài lòng với thành quả này, phẩy tay ra hiệu Raymond có thể rút đi rồi. Sao đó anh ta cười hết sức vui vẻ phủi bụi trên người rồi dặn dò cô: “Mau tắm rửa thay quần áo, ăn mặc đẹp một chút. À, lấy bộ váy trắng viền ren đen đẹp nhất ấy! Lát nữa có khách đến, nhanh chóng trang điểm chỉ còn ba mươi phút thôi!” Nói rồi anh ta tung tăng mở cửa đi mất bỏ lại Raymond và Lâm An Mỵ ngơ ngác.
Raymond mếu máo nhìn cô: “Chị Army, cứ cái đà này bạn gái em chắc sẽ chạy mất!”
Lâm An Mỵ đen mặt, vỗ vỗ vai cậu ta: “Mai tôi cho cậu thẻ ưu tiên giảm giá 30% ở nhà hàng tôi cho cậu.”
“Thật sao!” Raymond như muốn nhảy dựng lên. “Thật sự quá tốt, em phải đền bù thật tốt cho bạn gái mới được! Haha, cảm ơn chị!”
Lâm An Mỵ gật gật đầu, đầu chợt xẹt qua chút tò mò: “Này, Lương Đình bảo cậu dọn chỗ này làm gì?”
Raymond gãi đầu: “Em cứ tưởng là bạn trai của chị đến chứ!? A, không đúng chị không có bạn trai có thể là Chủ tịch nước không?”
“=.=” Biết thì tôi cần hỏi cậu à!?
Raymond nhanh chóng tạm biệt cô, bỏ lại Lâm An Mỵ tự ngẩn người.
Chết tiệt!!! Chỉ có có hai mươi lăm phút mười bốn giây, cô chỉ có thể mau chóng tắm rửa trong vòng mười lăm phút, vì thời gian gấp rút nên chỉ có thể dặm chút phấn thoa chút son. Màu cam tươi mát của thổi son mà Lương Đình đưa cho cô mấy ngày trước lại rất được lòng cô, mùi thơm ngọt, màu sắc tự nhiên, tuy nhiên váy trắng viền ren màu đen này lại khiến cô khó xử. Nhịn xuống lòng tham muốn thoa thỏi son kia cô chọn thỏi son khác, loại son nay Lương Đình dặn cô thoa trong các bữa tiệc này nọ.
Nhưng cuối cùng, cô lại thoa thổi son màu bạc kia. Tại sao ư? Là vì ăn bữa tối thôi có cần trịnh trọng thế không, có phải họp Quốc Hội đâu mà bắt bẻ cô quá vậy. Dù là ai đi nữa thì đây là nhà cô. Lâm An Mỵ- cô là chủ sở hữu đứng tên căn hộ này, Chủ tịch nước muốn ở lại cũng phải được sự cho phép của cô chứ.
Lâm An Mỵ, mặc dù không phải con nhà giàu nhưng cô cũng không phải “Trưởng giả học làm sang”, giả vờ làm ra vẻ quý tộc này nọ. Alice nói cô không phải Lâm tiểu thư, ừ thì, cô là bà chủ Lâm. Nói cô leo lên giường không biết bao nhiêu người đàn ông, xin thưa cô ngay cả tay con trai còn chưa nắm nói gì đến mấy việc H ấy. Thích nói gì thì cứ việc nói, Alice cô ta cũng không yên ổn được lâu đâu.
Người ta nói Lâm An Mỵ thù dai, ừ cô thuộc cung bọ cạp đấy. Đa số mọi người đều cho rằng bọ cạp độc ác này nọ, ừ thì các người sinh cung bọ cạp đi thì biết. Đa số vai ác thuộc cung bọ cạp, ừ thì họ cho rằng trong óc bọ cạp đầy rẫy âm mưu. Chỉ một số người không hiểu nên nghĩ họ kiêu căng lạnh lùng, khi muốn mang điều tốt cho người khác thường chỉ là âm thầm làm. Người trên thế giới chỉ nhìn vào bề ngoài xù xì của họ đã “tuyên án” họ là tàn ác xấu xa, nhất là phụ nữ bọ cạp.
Chắc chắn các cô gái bọ cạp của chúng ta khá khó chịu với chuyện này, chưa gì đã bị gắn mác “nữ phản diện độc ác“. Họ cũng như bao cô gái khác, biết mơ mộng như Song Ngư, ham chơi như Nhân Mã, thông minh như Bảo Bình, tỉ mỉ chu đáo như Xử Nữ, nghiêm túc như Ma Kết. Thường thì ai cũng cho rằng Bọ Cạp xấu xa độc đoán nhưng cô gái Bọ Cạp có khả năng phân tích tình huống của bản thân cực kì tốt, thường thì họ lại cảm thấy một nguồn cảm xúc tiêu cực cứ bùng lên trong lòng họ.
Nhưng đặc biệt Bác sỹ Trình sẽ hé lộ toàn bộ những điều mà mọi người còn chưa biết đến nội tâm của một cô gái Bọ Cạp.
--- ------
Lâm An Mỵ cảm thấy rất không tự nhiên khi vừa thấy Lương Đình mang theo Trình Duệ xuất hiện trong nhà cô, nhưng mà cô lại có phần mong đợi “dương khí” cứ quẩn quanh đây. Cô là con gái đương nhiên có một số thứ sợ mà hiểu tại sao ví dụ như côn trùng, và ma.
Trình Duệ xuất hiện cứ như ông trời thương cô nên ban anh xuống cho cô, cứu rỗ đời cô.
Trình Duệ xách vali theo Lương Đình vào một căn hộ nhỏ. Anh cảm thấy Lương Đình gần đây rất kì quái, trước hết là ông nội lại muốn “tu sửa” nhà cửa gì đó, anh đến căn hộ bên ngoài nhưng chợt nhớ là chưa cho người dọn dẹp nên định ở nhờ nhà cậu ta vài bữa. Rốt cuộc cậu ta khoác tay nói là: “Đàn ông ở cùng đàn ông, sau này sau tôi lấy được vợ. Lỡ phụ nữ nghĩ tôi là Gay thì sao?”
Nhưng giờ thì anh hiểu, tại sao ông nội và tên Lương Đình này lại kì quái như vậy. Anh không phải ngốc, cái dạng diễn trò vài ba chiêu này của bọn họ lại muốn lừa anh. Nằm mơ đi!
Trình Duệ nhìn thấy Lâm An Mỵ mở cửa thì cũng hiểu một phần rồi, là sắp xếp cho anh và cô gái này. Anh cảm thấy cũng kì quái, theo như tính tình của ông nội anh nhất định sẽ chọn một cô y tá nào đó mới đúng. Thế nhưng lại đi chọn cô gái “phát triển không tốt” cho anh, chắc chắn là tên Lương Đình đã tẩy não ông nội.
Lâm An Mỵ mặc bộ váy trắng viền ren đen, làm nổi bặt lên sự thanh thuần nhưng vẫn ẩn hiện nét bí ẩn cùng quyến rũ. Son môi màu cảm tươi mát càng khiến cho cô trở nên tự nhiên mà xinh đẹp hơn nhiều, suối tóc xinh đẹp thường ngày cũng đã xoã ra, càng khiến cho người nhìn cảm thấy dịu dàng và thuận mắt hơn rất nhiều.
Cô cười cứng ngắc, tự giới thiệu: “Xin chào anh, lần trước đã gặp Tôi là Army, tên tiếng Việt là Lâm An Mỵ!”
Trình Duệ gật đầu: “Tôi là Vincent, cô cứ gọi tôi là Trình Duệ được rồi!” Anh đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay cùng cô.
Cô đưa bàn tay nhỏ của cô ra bắt tay với bàn tay lớn nhưng thon dài của anh.
Đụng chạm nhỏ nhoi ấy khiến cả hia như cảm thấy có dòng điện xẹt qua cơ thể. Lâm An Mỵ xấu hổ muốn rút tay lại nhưng Trình Duệ lại đứng lặng vài giây. Trong vài giây đó cô như cảm thấy cô sắp sửa quy tiên vì hồi hộp. Đến khi anh buông tay cô ra thì cô nhanh chóng cách xa anh trong phạm vi bán kính 1 mét.
Lương Đình cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.
Bàn ăn ba người, Lâm An Mỵ căng thẳng không dám nói lời nào. TRong khi đó Lương Đình và Trình Duệ không hề câu nệ tiểu tiết mà nói chuyện.
Lương Đình: “Luận văn của cậu thế nào rồi! Sau gần đây không thấy cậu xuất hiện trên tạp chí y học đó nữa!”
Trình Duệ tao nhã ăn cơm rồi nói: “Không đạt tiêu chuẩn. Bị ông nội quăng bỏ hết rồi!”
“.........” Lâm An Mỵ vẫn đang chiến đấu với thịt gà.
“Có định chuyển sang bất động sản với anh đây không?”
“Làm gì!?”
“Lương bác sỹ của cậu thì được bao nhiêu chứ, nghĩ xem đi theo tôi còn không giàu sao!?”
“.........Khụ.....khụ.....!” Một hạt cơm “tung mình” từ miệng dạo qua mũi rồi rơi xuống bát canh. Lâm An Mỵ cực kỳ xấu hổ, cô chỉ là bị sặc bởi cách dùng từ của anh ta hết sức mờ ám.
Trình Duệ liếc mắt nhìn cô đúng ba giây rồi dời mắt sang chỗ bát canh nhíu mày, gương mạnh lạnh lùng nhưng giọng nói lại trong trẻo đầy vững vàng, làm người nghe đỏ cả lỗ tai: “Theo cậu!? Tôi nghĩ chắc cậu không muốn tôi và cậu cạnh tranh nhỉ?”
Lương Đình cười khan: “Haha, tôi biết bản thân tài hèn sức mọn không dám cạnh tranh với đại bác sỹ như cậu.”
Lâm An Mỵ nhịn cười đỏ cả mặt, cuộc nói chuyện của hai tên này vào tai cô cứ như “mèo khen mèo dài đuôi“. Cô cứ nghĩ Trình Duệ lạnh lùng khi nói chuyện với Lương Đình sẽ là cái dạng gì, rốt cuộc thì ra là tạo thành tổ hợp “chém gió“.
Lương Đình liếc mắt thấy Lâm An Mỵ đang cúi đầu, tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, hai vai run nhẹ. Anh ta nhướng mắt ra hiệu với Trình Duệ. Cả hai người họ ăn ý nhìn về ngưười nào đó đang nhịn cười đến run rẩy.
Lương Đình âm thầm lắc đầu thương xót.
Trình Duệ mặt không biểu cảm nhưng trong lòng anh đang nhẩm tính. Cô gái này vừa xuất hiện liền thấy dáng người chỉ có chỉ có thể cho 10/20 điểm, gương mặt cũng chỉ tuỳ tiện thoa chút phấn nhạt, tay nghề nấu ăn không tệ 15/20, cử chỉ điệu bộ lịch sự 5/20 lí do là vì cô gái này có những hành vi không được nhã nhặn, 60 điểm ấn tượng gặp mặt mà cô gái này lại chỉ đạt 30 điểm thấp như vậy ông nội muốn tác hợp cho anh, thật kì lạ.
Lâm An Mỵ đau khổ nhịn cười chừng hơn năm phút mới từ từ bình tâm lại khôi phục bộ dáng điềm tĩnh của mình, vừa mới ngẩng đầu lên ý cười trong mắt của cô vẫn còn tràn đầy liền đối mặt với hai cặp mắt nhìn chằm chằm. Chợt giật mình hốt hoảng vội vàng giải thích nhưng mà lại không cẩn thận kiềm chế được mà bật cười: “Xin lỗi, tôi chợt nhớ đến chuyện hai con mèo.... phụt.... haha... thật xin lỗi, thất lễ rồi!” Cô đành phải che miệng cố ép bản thân nhịn cười.
Lương Đình cười hoà: “Anh trai tốt của em thì không vấn đề, chỉ là đại bác sỹ đây...”
Trình Duệ lạnh nhạt nói: “Cô Lâm không cần phải câu nệ, cứ coi như người nhà mà đối xử là được rồi. Dù sao tôi cũng là bác sỹ riêng của cô.”
“À!” Lâm An Mỵ cảm thấy tiếc nuối, trai đẹp có giọng nói dễ nghe thế kia dù nói mấy lời khó nghe đến đâu cũng khiến cho người ta bỏ qua hết thải. Mà cô lại là loại người đối với cái đẹp không có sự chống cự.
Lương Đình cảm thấy không khí trở nên lắng xuống nặng nề, liền nói: “Haha, chỗ của An Mỵ có một phòng trống vừa được dọn sạch sẽ. Duệ Duệ, cậu cứ ở lại đây vài ngày. Để căn hộ của cậu cho nhân viên vệ sinh dọn dẹp một sạch sẽ đã.”
Trình Duệ gật đầu, vốn dĩ anh cũng đã hiểu ý định của Lương Đình và ông nội là gì rồi, trước mắt cứ thuận theo rồi tính.
“Khoan...” Lâm An Mỵ cảm thấy như có "sét đánh ngang tai", thật sự là tin tức chấn động. Cô là chủ nhà đó, tên chủ sở hữu ở đây là cô. Mà cô còn là cô gái chưa chồng, chưa bạn trai. Thế nhưng lại bắt cô ở chung với một người đàn ông lạ. Dù cho anh ta có đẹp trai như nam thần đi chăng nữa thì "trình tiết" của cô vẫn quang trọng hơn.
“Sao?” Lương Đình không kiên nhẫn hỏi.
Lúc này Lâm An Mỵ thật sự muốn bùng nổi: “Anh ta là đàn ông! Em là phụ nữ! "Trai chưa vợ, gái chưa chồng" ở chung một chỗ, sao này em làm sao lấy chồng???”
“Ai dào, coi nào! Em đã lên báo với không biết bao nhiêu nam minh tinh rồi, giờ lại sợ "tin đồn nhảm" sao? Vốn dĩ là danh tiếng của em cũng đâu có trong sạch!”
“Lương Đình!!! Em nhịn đủ rồi nhá, đây là địa bàn của em!”
“Cùng lắm thì cậu ta trả tiền thuê nhà cho em!”
Lâm An Mỵ nghe đến "tiền" liên cụp đuôi xuống: “Giá, cả thế nào?”
Đây là căn hộ 107,70 mét vuông ở tầng 26 trong khu chung cư cao cấp Nam Thành. Có hai phòng ngủ, 1 phòng khách, phòng bếp có đầy đủ nội thất, và mmotj ban công. Giá khởi điểm là 5,1 tỷ VNĐ. Tính theo lương hiện tại của Lâm An Mỵ thì cô phải phấn đấu 10 năm trừ hao đi chi phí ăn uống đi lại.
Trình Duệ buông đũa xuống nhìn quanh một vòng rồi buông ra một cái giá "phủ" kinh người: “10 triệu trên một tháng, cô bao ăn bao ở!”
Lương Đình đang uống nước bị sặc lên mũi mà ho khục khặc. 10 triệu!? Má nó, cái tên này cũng phá giá quá đi mất. Căn hộ cao cấp còn cộng thêm bao ăn bao ở mà tính trung bình chỉ hơn ba trăm ngàn, khách sạn bình thường cũng đắt hơn nhiều. Cậu ta cho rằng đây là nhà trọ bình dân sao?
Lâm An Mỵ mỗi khi bàn chuyện công việc liền bình tĩnh đi xuống, mà mỗi khi đụng đến lợi ích tiền bạc thì lại trở nên nóng nảy hơn nhiều nhất là động đến lợi ích của cô. Đối với cô lợi ích tiền bạc đi đầu, cô có thể không có bạn trai nhưng tiền tuyệt đối không thể "không kiếm".
Vừa nghe giá não cô nhanh chóng phân tích dữ liệu tính ra trung bình mỗi ngày, nhẩm xong giá trị cô cảm thấy bản thân đang bốc khói đầu: “10 triệu!? Bao ăn bao ở mà mà mỗi ngày chỉ hơn ba trăm mấy chục ngàn. Anh nghĩ đây là nhà trọ bình dân sao?” Vì tức giận trong người giọng nói của cô cao hơn, mạnh hơn cùng dữ hơn bình thường.
Trình Duệ nhìn cô như chả có chuyện gì xảy ra, cứ như tuỳ tiện mua bán: “Cô ra giá đi!”
Lần Này Lương Đình hả hê cười trộm trong lòng "Cô ra giá đi!" câu này rất mờ ám đó nha. Anh ta càng vui vẻ hơn, tên Trình Duệ này nhiều tiền như vậy tuỳ tiện để người khác ra giá thì coi như lòng Lương Đình anh có chút sảng khoái. Vả lại anh ta không tin Lâm An Mỵ "yêu tiền như mạng" suốt ngày cứ gặp anh đòi tiền lại không thừa cơ hội này mà kiếm chát chút đỉnh.
Lâm An Mỵ lẩm nhẩm tính toán, cắn môi suy nghĩ. Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu cô dè dặt nói một cái giá: “30 triệu một tháng bao ăn bao ở!” Trong lòng cô còn đang âm thầm tính toán số tiền này coi như cũng khá đi.
Lương Đình ngả ngửa, thật là hết nói nổi!? Tại sao lại không lấy nhiều hơn chứ, 100 triệu cũng được, cái tên Lương Đình đó đã có ý muốn ở lại nên mới tuỳ ý như vậy. Thật sự là tức chết đi mà.
Trình Duệ nhìn Lương Đình đang tức điên, khoé môi nhếch lên một chút, cười âm thầm. Anh cụp mắt che đi chút vui vẻ trong đáy mắt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng.
--- -------
“Tiền thuê nhà tôi sẽ trả 50 triệu. Chỉ cần cô tôn trọng những thói quen của tôi là được!” Trình Duệ cầm trong tay laptop của Lâm An Mỵ nhìn sơ qua bản hợp đồng thuê nhà.
Lâm An Mỵ nhướng mày, đúng là con nhà giàu quăng ra 50 triệu mà không hề "chùng tay". Có biết mỗi tháng tính tiền lương cô chỉ được 50 triệu không!? Nếu không có tiền "huê hồng" cô chỉ có nước "cạp đất" mà ăn. Trong thâm tâm tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười thương mại: “Anh Trình à, nếu anh đưa 50 triệu thì tôi không thể không nhận. Được rồi, anh có yêu cầu gì xin cứ nói!”
Trình Duệ khoanh tay dựa vào sô pha nhìn cô chăm chăm, Lâm An Mỵ cảm thấy da tóc dựng ngược. Cứ như là bị laze quét qua vậy, không cảm nhận được "dương khí" mà sao chỉ thấy "âm khí" đầy phòng. Trình Duệ nheo mắt nhìn cô, lúc này cô mới theo bản năng nhìn về phía quần áo đàng mặc trên người của anh ta.
Quần kaki chinos màu vàng đất ôm trọn cặp chân thon dài nam tính, áo sơ mi xanh dương nhạt không một nếp nhăn của hãng Ralph Lauren. Đôi tay trắng thon dài đẹp đẽ đeo đồng hồ Thuỵ Sĩ đắt tiền, chân mang giày da đắt tiền Salvatore Ferragamo.
Lâm An Mỵ thật sự thèm "chảy nước miếng" với đôi giày da của Trinh Duệ. Đây là hãng giày nam nổi tiếng xuất hiện khá lâu đời tại Ý.Thương hiệu giầy da hàng hiệu xa xỉ này luôn được các quý ông săn đón,tin tưởng lựa chọn sử dụng bởi những thiết kế độc đáo, đơn giản, sang trọng không quá cầu kì.
Còn đánh giá về chất lượng đối với thương hiệu này phải kể đến trải nghiệm, bởi không một lời hoa mỹ nào có thể khắc họa hết vẻ đẹp của hãng giày da hàng hiệu cao cấp này. Với nguồn gốc lâu đời, mỗi một đôi giày là một nét tinh túy thuần khiết, mỗi sải bước cùng Salvatore Ferragamo đều thể hiện đẳng cấp,uy quyền của phái mạnh.
Nghe nói giá thành của giày da hàng hiệu này khá là hợp lí, các quý cô có thể mua tặng cho người bạn đời của mình món quà này. Cô nghe xong câu đó đã mơ ước có ngày được mua nó.
Lâm An Mỵ cũng như bao nhiêu cô gái khác mong muốn có một người bạn trai, à không, là người chồng có thể mặc trên người áo sơ mi cái loại, quần tây thẳng thóm, giày da bóng lộ, hoàn mĩ không tì vết. Tuy nhiên hiện tại cô nhìn Trình Duệ ăn mặc như vậy đột nhiên trong lòng sinh ra một loại thoả mãn mà cũng không mấy thoải mái.
Trình Duệ cười lạnh, đã hoàn toàn nhìn ra mưu đồ bé nhỏ của cô. Anh duy chuyển chân hòng lấy lại sự chú ý của cô từ đôi giày lên người anh. Nhìn thấy cô nhăn mày tỏ thái độ khó chịu liền vừa lòng lên tiếng: “Cô cứ cư xử tự nhiên, không cần che giấu. Như vậy tôi mới cảm thấy dễ chịu một chút, dù sao tôi bỏ tiền ra để sống thoải mái không phải là ra ngoài làm việc cả ngày về nhà lại phải nhìn cô nở nụ cười thương mại. Nhìn cô cười xong tôi không muốn ăn cơm!”
“.............” Nhìn đẹp trai mà nói chuyện kì cục. Nếu không phải vì anh đẹp trai và có tiền thì cô đã đá văng anh ra khỏi đây rồi.
Lâm An Mỵ hậm hực phân phòng cho Trình Duệ: “Căn phòng bên phải là của tôi, căn bên trái là của anh! Ngày mai tôi và anh sẽ xem xét lại lịch trình mà phân công công việc trong nhà. Bình thường trong bếp có đầy đủ dụng cụ và thức ăn, nếu anh muốn ăn gì thì cứ nói, trong nhà có máy hút bụi, giẻ lau sẵn, nếu anh thích thì dọn dẹp phòng anh một chút. Bình thường nhân viên vệ sinh định kì sẽ đến đây quét dọn một lần.”
Trình Duệ giơ tay: “Tôi không thích người khác động vào đồ đạc của mình!”
Lâm An Mỵ chớp mắt: “Cho nên?”
Trình Duệ nhếch môi: “Cô dọn!”
“HẢ???”
“Tôi trả tiền đương nhiên là cô phải làm mấy việc này rồi!”
“..........” MÁ NÓ!!! Trai đẹp mà thần kinh chẳng bình thường.
--- ------
TRUYỆN NGẮN NHỎ 3:
Một ngày nào đó, bác sỹ Trình vừa đi làm về lại phải nai lưng ra làm việc nhà cho vợ. Tại sao ư?
“Em không thích người khác động vào đồ của em!”
“Cho nên?”
“Anh dọn!”
“............” Quả báo.
Lâm An Mỵ rối rắm không biết làm cách nào để kề cận “dương khí” - Trình Duệ, càng suy nghĩ cô càng rối rắm. Anh ta là bác sỹ vạn người mê, nhưng anh ta cũng là bác sỹ riêng của cô. Muốn kề cân anh ta phải thông qua “trung gian”, mà cái người trung gian đó lại là Lương Đình.
Nếu cô nói với Lương Đình anh ấy nhất định sẽ giúp cô, nhưng mà cũng sẽ cười nhạo cô nhát gan, hoặc có thể là nhạo báng cô “có ý mờ ám” với trai đẹp, nếu không nói tự mình nghĩ cách cũng chưa chắc gì có thể qua mắt được “quả nhãn kim tinh” của Lương Đình.
Lâm An Mỵ vò đầu bứt tóc đi tới đi lui suy nghĩ, tính kế nhưng...
Ô.Ô
Ông trời cũng giúp đỡ cô. Ahahahahahahahahahahaaaaaa!!!!!!!!!!!
Lương Đình bày ra vẻ mặt “thúi quắc” nhìn cô. Lâm An Mỵ chỉ biết cụp mắt, cúi đầu như đứa bé nhận sai đứng bên cạnh chờ anh ta mắng.
Lương Đình mắng hăng say, từ chuyện của tám trăm năm trước cô làm sai cũng lôi ra mắng tuốt. Lâm An Mỵ thở dài cúi đầu, cô cảm thấy cô giống như tiểu a hoàn bị Dung ma ma mắng. Thời gian cứ chạy, kim đồng hồ cứ quay đi, Lương Đình mắng đến miệng khô lưỡi đắng mới ho khan vài cái. Cô liền chạy tót vào bếp rót li nước sôi để nguội cho anh ta. Lương Đình nhìn cô đang ra sức nịnh nọt hừ khẽ một tiếng.
Anh ta nhìn đồng hồ đã thấy bản thân lo đi mắng con nhóc này đã gần tối đến nơi rồi, liếc mắt nhìn Lâm An Mỵ đang ngoãn ngoãn đứng im hừ lạnh một tiếng, anh ta kiểm tra điện thoại sau đó phân phó: “Cơm tối làm đặc sắc một chút!”
Lâm An Mỵ gật đầu như giã tỏi, lập tức chạy vào bếp lật tung tủ lạnh lên làm mấy món sở trưởng của bản thân. Lương Đình chính là “cơm áo, gạo tiền” của cô, nhịn anh một chút cũng đỡ tốn tiền, tiền viện phí nếu để cô đóng, cô nhất định đau lòng muốn chết.
Lâm An Mỵ vừa vào bếp, Lương Đình liền lén lút như ăn trộm ngắm chừng cô bất ngờ xuất hiện. Lương Đình mở điện thoại thì nhận được tin nhắn: “Đã rời nhà. Hành động!” Khoé miệng anh ta cong lên, lén lút liếc nhìn về phía cửa bếp một cái, sau đó gọi điện thoại cho Raymond dặn dò cậu ta mau chóng đến đây trong vòng mười phút.
Nhận được điện thoại Raymond khóc không ra nước mắt, cậu ta đang hẹn hò với bạn gái, Chủ tich cứ gọi tìm cậu thế này mãi chỉ sợ có ngày bạn gái cũng chia tay cậu ta mất. Raymond nhanh chóng xin lỗi bạn gái mình mà gấp rút đến chỗ của Lương Đình.
Một giờ sau, Lâm An Mỵ vừa làm cơm xong. Ra khỏi phòng bếp là cảnh tượng cực kì chói mắt. Lương Đình ngồi trên sô pha chỉ thị Raymond chạy tới chạy lui sửa sang quét dọn phòng khách nhà cô. Trong khi Lương Đình đang xem Raymond như con rô bốt điều khiển bằng âm thanh mà ra lệnh. Mỗi lần cậu ta làm sai liền mắng một câu “ngu ngốc“.
Cuối cùng cũng dọn xong căn phòng bỏ trống của Lâm An Mỵ, Raymond cảm thấy mệt mỏi rã rời, cậu muốn tăng lương. Nhưng cậu cảm thấy hết sức biết ơn vì Lâm An Mỵ thường ngày có thuê nhân viên vệ sinh cũng đều sãn tiện quét dọn luôn phòng trống này, nhưng mà phải quét dọn đến mức không nhiễm một hạt bụi nào thì đây là lần đầu tiên cậu ta làm việc này.
Lâm An Mỵ nuốt nước miếng nhìn căn phòng trống được trang hoàn cực kì tốt, còn có đồ dùng cá nhân mới toanh. Mắt cô vừa mới phẫu thuật cận thị hồi tháng trước, giờ mắt cô như đang chế độ 1080p của YOUTUBE. Liếc mắt qua bàn chảy và kem đánh răng nằm trên tủ đầu giường, cô âm thầm tặc lưỡi, quá xa xỉ! tuýt kem Theodent 300 Witening Crystal Mint với mức giá 99,99 USD (tương đương 2,1 triệu Việt Nam đồng) đi kèm là bàn chảỉ đánh răng Reinast sản xuất tại Đức màu bạc titan với giá là 3.200 Euro (tương đương 96,5 triệu đồng). Chỉ hai món đơn giản thôi đã thấy quá xa xỉ rồi.
Ga giường cũng được chuyển sang loại tơ tằm cao cấp, toilet cũng được Raymond dọn sạch bóng, trong phòng không nhiễm một hạt bụi. Vừa nhìn vào tuy trống trải nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đây là khách sạn cao cấp chứ không còn là căn phòng trống nhà cô nữa.
Lương Đình hết sức hài lòng với thành quả này, phẩy tay ra hiệu Raymond có thể rút đi rồi. Sao đó anh ta cười hết sức vui vẻ phủi bụi trên người rồi dặn dò cô: “Mau tắm rửa thay quần áo, ăn mặc đẹp một chút. À, lấy bộ váy trắng viền ren đen đẹp nhất ấy! Lát nữa có khách đến, nhanh chóng trang điểm chỉ còn ba mươi phút thôi!” Nói rồi anh ta tung tăng mở cửa đi mất bỏ lại Raymond và Lâm An Mỵ ngơ ngác.
Raymond mếu máo nhìn cô: “Chị Army, cứ cái đà này bạn gái em chắc sẽ chạy mất!”
Lâm An Mỵ đen mặt, vỗ vỗ vai cậu ta: “Mai tôi cho cậu thẻ ưu tiên giảm giá 30% ở nhà hàng tôi cho cậu.”
“Thật sao!” Raymond như muốn nhảy dựng lên. “Thật sự quá tốt, em phải đền bù thật tốt cho bạn gái mới được! Haha, cảm ơn chị!”
Lâm An Mỵ gật gật đầu, đầu chợt xẹt qua chút tò mò: “Này, Lương Đình bảo cậu dọn chỗ này làm gì?”
Raymond gãi đầu: “Em cứ tưởng là bạn trai của chị đến chứ!? A, không đúng chị không có bạn trai có thể là Chủ tịch nước không?”
“=.=” Biết thì tôi cần hỏi cậu à!?
Raymond nhanh chóng tạm biệt cô, bỏ lại Lâm An Mỵ tự ngẩn người.
Chết tiệt!!! Chỉ có có hai mươi lăm phút mười bốn giây, cô chỉ có thể mau chóng tắm rửa trong vòng mười lăm phút, vì thời gian gấp rút nên chỉ có thể dặm chút phấn thoa chút son. Màu cam tươi mát của thổi son mà Lương Đình đưa cho cô mấy ngày trước lại rất được lòng cô, mùi thơm ngọt, màu sắc tự nhiên, tuy nhiên váy trắng viền ren màu đen này lại khiến cô khó xử. Nhịn xuống lòng tham muốn thoa thỏi son kia cô chọn thỏi son khác, loại son nay Lương Đình dặn cô thoa trong các bữa tiệc này nọ.
Nhưng cuối cùng, cô lại thoa thổi son màu bạc kia. Tại sao ư? Là vì ăn bữa tối thôi có cần trịnh trọng thế không, có phải họp Quốc Hội đâu mà bắt bẻ cô quá vậy. Dù là ai đi nữa thì đây là nhà cô. Lâm An Mỵ- cô là chủ sở hữu đứng tên căn hộ này, Chủ tịch nước muốn ở lại cũng phải được sự cho phép của cô chứ.
Lâm An Mỵ, mặc dù không phải con nhà giàu nhưng cô cũng không phải “Trưởng giả học làm sang”, giả vờ làm ra vẻ quý tộc này nọ. Alice nói cô không phải Lâm tiểu thư, ừ thì, cô là bà chủ Lâm. Nói cô leo lên giường không biết bao nhiêu người đàn ông, xin thưa cô ngay cả tay con trai còn chưa nắm nói gì đến mấy việc H ấy. Thích nói gì thì cứ việc nói, Alice cô ta cũng không yên ổn được lâu đâu.
Người ta nói Lâm An Mỵ thù dai, ừ cô thuộc cung bọ cạp đấy. Đa số mọi người đều cho rằng bọ cạp độc ác này nọ, ừ thì các người sinh cung bọ cạp đi thì biết. Đa số vai ác thuộc cung bọ cạp, ừ thì họ cho rằng trong óc bọ cạp đầy rẫy âm mưu. Chỉ một số người không hiểu nên nghĩ họ kiêu căng lạnh lùng, khi muốn mang điều tốt cho người khác thường chỉ là âm thầm làm. Người trên thế giới chỉ nhìn vào bề ngoài xù xì của họ đã “tuyên án” họ là tàn ác xấu xa, nhất là phụ nữ bọ cạp.
Chắc chắn các cô gái bọ cạp của chúng ta khá khó chịu với chuyện này, chưa gì đã bị gắn mác “nữ phản diện độc ác“. Họ cũng như bao cô gái khác, biết mơ mộng như Song Ngư, ham chơi như Nhân Mã, thông minh như Bảo Bình, tỉ mỉ chu đáo như Xử Nữ, nghiêm túc như Ma Kết. Thường thì ai cũng cho rằng Bọ Cạp xấu xa độc đoán nhưng cô gái Bọ Cạp có khả năng phân tích tình huống của bản thân cực kì tốt, thường thì họ lại cảm thấy một nguồn cảm xúc tiêu cực cứ bùng lên trong lòng họ.
Nhưng đặc biệt Bác sỹ Trình sẽ hé lộ toàn bộ những điều mà mọi người còn chưa biết đến nội tâm của một cô gái Bọ Cạp.
--- ------
Lâm An Mỵ cảm thấy rất không tự nhiên khi vừa thấy Lương Đình mang theo Trình Duệ xuất hiện trong nhà cô, nhưng mà cô lại có phần mong đợi “dương khí” cứ quẩn quanh đây. Cô là con gái đương nhiên có một số thứ sợ mà hiểu tại sao ví dụ như côn trùng, và ma.
Trình Duệ xuất hiện cứ như ông trời thương cô nên ban anh xuống cho cô, cứu rỗ đời cô.
Trình Duệ xách vali theo Lương Đình vào một căn hộ nhỏ. Anh cảm thấy Lương Đình gần đây rất kì quái, trước hết là ông nội lại muốn “tu sửa” nhà cửa gì đó, anh đến căn hộ bên ngoài nhưng chợt nhớ là chưa cho người dọn dẹp nên định ở nhờ nhà cậu ta vài bữa. Rốt cuộc cậu ta khoác tay nói là: “Đàn ông ở cùng đàn ông, sau này sau tôi lấy được vợ. Lỡ phụ nữ nghĩ tôi là Gay thì sao?”
Nhưng giờ thì anh hiểu, tại sao ông nội và tên Lương Đình này lại kì quái như vậy. Anh không phải ngốc, cái dạng diễn trò vài ba chiêu này của bọn họ lại muốn lừa anh. Nằm mơ đi!
Trình Duệ nhìn thấy Lâm An Mỵ mở cửa thì cũng hiểu một phần rồi, là sắp xếp cho anh và cô gái này. Anh cảm thấy cũng kì quái, theo như tính tình của ông nội anh nhất định sẽ chọn một cô y tá nào đó mới đúng. Thế nhưng lại đi chọn cô gái “phát triển không tốt” cho anh, chắc chắn là tên Lương Đình đã tẩy não ông nội.
Lâm An Mỵ mặc bộ váy trắng viền ren đen, làm nổi bặt lên sự thanh thuần nhưng vẫn ẩn hiện nét bí ẩn cùng quyến rũ. Son môi màu cảm tươi mát càng khiến cho cô trở nên tự nhiên mà xinh đẹp hơn nhiều, suối tóc xinh đẹp thường ngày cũng đã xoã ra, càng khiến cho người nhìn cảm thấy dịu dàng và thuận mắt hơn rất nhiều.
Cô cười cứng ngắc, tự giới thiệu: “Xin chào anh, lần trước đã gặp Tôi là Army, tên tiếng Việt là Lâm An Mỵ!”
Trình Duệ gật đầu: “Tôi là Vincent, cô cứ gọi tôi là Trình Duệ được rồi!” Anh đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay cùng cô.
Cô đưa bàn tay nhỏ của cô ra bắt tay với bàn tay lớn nhưng thon dài của anh.
Đụng chạm nhỏ nhoi ấy khiến cả hia như cảm thấy có dòng điện xẹt qua cơ thể. Lâm An Mỵ xấu hổ muốn rút tay lại nhưng Trình Duệ lại đứng lặng vài giây. Trong vài giây đó cô như cảm thấy cô sắp sửa quy tiên vì hồi hộp. Đến khi anh buông tay cô ra thì cô nhanh chóng cách xa anh trong phạm vi bán kính 1 mét.
Lương Đình cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.
Bàn ăn ba người, Lâm An Mỵ căng thẳng không dám nói lời nào. TRong khi đó Lương Đình và Trình Duệ không hề câu nệ tiểu tiết mà nói chuyện.
Lương Đình: “Luận văn của cậu thế nào rồi! Sau gần đây không thấy cậu xuất hiện trên tạp chí y học đó nữa!”
Trình Duệ tao nhã ăn cơm rồi nói: “Không đạt tiêu chuẩn. Bị ông nội quăng bỏ hết rồi!”
“.........” Lâm An Mỵ vẫn đang chiến đấu với thịt gà.
“Có định chuyển sang bất động sản với anh đây không?”
“Làm gì!?”
“Lương bác sỹ của cậu thì được bao nhiêu chứ, nghĩ xem đi theo tôi còn không giàu sao!?”
“.........Khụ.....khụ.....!” Một hạt cơm “tung mình” từ miệng dạo qua mũi rồi rơi xuống bát canh. Lâm An Mỵ cực kỳ xấu hổ, cô chỉ là bị sặc bởi cách dùng từ của anh ta hết sức mờ ám.
Trình Duệ liếc mắt nhìn cô đúng ba giây rồi dời mắt sang chỗ bát canh nhíu mày, gương mạnh lạnh lùng nhưng giọng nói lại trong trẻo đầy vững vàng, làm người nghe đỏ cả lỗ tai: “Theo cậu!? Tôi nghĩ chắc cậu không muốn tôi và cậu cạnh tranh nhỉ?”
Lương Đình cười khan: “Haha, tôi biết bản thân tài hèn sức mọn không dám cạnh tranh với đại bác sỹ như cậu.”
Lâm An Mỵ nhịn cười đỏ cả mặt, cuộc nói chuyện của hai tên này vào tai cô cứ như “mèo khen mèo dài đuôi“. Cô cứ nghĩ Trình Duệ lạnh lùng khi nói chuyện với Lương Đình sẽ là cái dạng gì, rốt cuộc thì ra là tạo thành tổ hợp “chém gió“.
Lương Đình liếc mắt thấy Lâm An Mỵ đang cúi đầu, tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, hai vai run nhẹ. Anh ta nhướng mắt ra hiệu với Trình Duệ. Cả hai người họ ăn ý nhìn về ngưười nào đó đang nhịn cười đến run rẩy.
Lương Đình âm thầm lắc đầu thương xót.
Trình Duệ mặt không biểu cảm nhưng trong lòng anh đang nhẩm tính. Cô gái này vừa xuất hiện liền thấy dáng người chỉ có chỉ có thể cho 10/20 điểm, gương mặt cũng chỉ tuỳ tiện thoa chút phấn nhạt, tay nghề nấu ăn không tệ 15/20, cử chỉ điệu bộ lịch sự 5/20 lí do là vì cô gái này có những hành vi không được nhã nhặn, 60 điểm ấn tượng gặp mặt mà cô gái này lại chỉ đạt 30 điểm thấp như vậy ông nội muốn tác hợp cho anh, thật kì lạ.
Lâm An Mỵ đau khổ nhịn cười chừng hơn năm phút mới từ từ bình tâm lại khôi phục bộ dáng điềm tĩnh của mình, vừa mới ngẩng đầu lên ý cười trong mắt của cô vẫn còn tràn đầy liền đối mặt với hai cặp mắt nhìn chằm chằm. Chợt giật mình hốt hoảng vội vàng giải thích nhưng mà lại không cẩn thận kiềm chế được mà bật cười: “Xin lỗi, tôi chợt nhớ đến chuyện hai con mèo.... phụt.... haha... thật xin lỗi, thất lễ rồi!” Cô đành phải che miệng cố ép bản thân nhịn cười.
Lương Đình cười hoà: “Anh trai tốt của em thì không vấn đề, chỉ là đại bác sỹ đây...”
Trình Duệ lạnh nhạt nói: “Cô Lâm không cần phải câu nệ, cứ coi như người nhà mà đối xử là được rồi. Dù sao tôi cũng là bác sỹ riêng của cô.”
“À!” Lâm An Mỵ cảm thấy tiếc nuối, trai đẹp có giọng nói dễ nghe thế kia dù nói mấy lời khó nghe đến đâu cũng khiến cho người ta bỏ qua hết thải. Mà cô lại là loại người đối với cái đẹp không có sự chống cự.
Lương Đình cảm thấy không khí trở nên lắng xuống nặng nề, liền nói: “Haha, chỗ của An Mỵ có một phòng trống vừa được dọn sạch sẽ. Duệ Duệ, cậu cứ ở lại đây vài ngày. Để căn hộ của cậu cho nhân viên vệ sinh dọn dẹp một sạch sẽ đã.”
Trình Duệ gật đầu, vốn dĩ anh cũng đã hiểu ý định của Lương Đình và ông nội là gì rồi, trước mắt cứ thuận theo rồi tính.
“Khoan...” Lâm An Mỵ cảm thấy như có "sét đánh ngang tai", thật sự là tin tức chấn động. Cô là chủ nhà đó, tên chủ sở hữu ở đây là cô. Mà cô còn là cô gái chưa chồng, chưa bạn trai. Thế nhưng lại bắt cô ở chung với một người đàn ông lạ. Dù cho anh ta có đẹp trai như nam thần đi chăng nữa thì "trình tiết" của cô vẫn quang trọng hơn.
“Sao?” Lương Đình không kiên nhẫn hỏi.
Lúc này Lâm An Mỵ thật sự muốn bùng nổi: “Anh ta là đàn ông! Em là phụ nữ! "Trai chưa vợ, gái chưa chồng" ở chung một chỗ, sao này em làm sao lấy chồng???”
“Ai dào, coi nào! Em đã lên báo với không biết bao nhiêu nam minh tinh rồi, giờ lại sợ "tin đồn nhảm" sao? Vốn dĩ là danh tiếng của em cũng đâu có trong sạch!”
“Lương Đình!!! Em nhịn đủ rồi nhá, đây là địa bàn của em!”
“Cùng lắm thì cậu ta trả tiền thuê nhà cho em!”
Lâm An Mỵ nghe đến "tiền" liên cụp đuôi xuống: “Giá, cả thế nào?”
Đây là căn hộ 107,70 mét vuông ở tầng 26 trong khu chung cư cao cấp Nam Thành. Có hai phòng ngủ, 1 phòng khách, phòng bếp có đầy đủ nội thất, và mmotj ban công. Giá khởi điểm là 5,1 tỷ VNĐ. Tính theo lương hiện tại của Lâm An Mỵ thì cô phải phấn đấu 10 năm trừ hao đi chi phí ăn uống đi lại.
Trình Duệ buông đũa xuống nhìn quanh một vòng rồi buông ra một cái giá "phủ" kinh người: “10 triệu trên một tháng, cô bao ăn bao ở!”
Lương Đình đang uống nước bị sặc lên mũi mà ho khục khặc. 10 triệu!? Má nó, cái tên này cũng phá giá quá đi mất. Căn hộ cao cấp còn cộng thêm bao ăn bao ở mà tính trung bình chỉ hơn ba trăm ngàn, khách sạn bình thường cũng đắt hơn nhiều. Cậu ta cho rằng đây là nhà trọ bình dân sao?
Lâm An Mỵ mỗi khi bàn chuyện công việc liền bình tĩnh đi xuống, mà mỗi khi đụng đến lợi ích tiền bạc thì lại trở nên nóng nảy hơn nhiều nhất là động đến lợi ích của cô. Đối với cô lợi ích tiền bạc đi đầu, cô có thể không có bạn trai nhưng tiền tuyệt đối không thể "không kiếm".
Vừa nghe giá não cô nhanh chóng phân tích dữ liệu tính ra trung bình mỗi ngày, nhẩm xong giá trị cô cảm thấy bản thân đang bốc khói đầu: “10 triệu!? Bao ăn bao ở mà mà mỗi ngày chỉ hơn ba trăm mấy chục ngàn. Anh nghĩ đây là nhà trọ bình dân sao?” Vì tức giận trong người giọng nói của cô cao hơn, mạnh hơn cùng dữ hơn bình thường.
Trình Duệ nhìn cô như chả có chuyện gì xảy ra, cứ như tuỳ tiện mua bán: “Cô ra giá đi!”
Lần Này Lương Đình hả hê cười trộm trong lòng "Cô ra giá đi!" câu này rất mờ ám đó nha. Anh ta càng vui vẻ hơn, tên Trình Duệ này nhiều tiền như vậy tuỳ tiện để người khác ra giá thì coi như lòng Lương Đình anh có chút sảng khoái. Vả lại anh ta không tin Lâm An Mỵ "yêu tiền như mạng" suốt ngày cứ gặp anh đòi tiền lại không thừa cơ hội này mà kiếm chát chút đỉnh.
Lâm An Mỵ lẩm nhẩm tính toán, cắn môi suy nghĩ. Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu cô dè dặt nói một cái giá: “30 triệu một tháng bao ăn bao ở!” Trong lòng cô còn đang âm thầm tính toán số tiền này coi như cũng khá đi.
Lương Đình ngả ngửa, thật là hết nói nổi!? Tại sao lại không lấy nhiều hơn chứ, 100 triệu cũng được, cái tên Lương Đình đó đã có ý muốn ở lại nên mới tuỳ ý như vậy. Thật sự là tức chết đi mà.
Trình Duệ nhìn Lương Đình đang tức điên, khoé môi nhếch lên một chút, cười âm thầm. Anh cụp mắt che đi chút vui vẻ trong đáy mắt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng.
--- -------
“Tiền thuê nhà tôi sẽ trả 50 triệu. Chỉ cần cô tôn trọng những thói quen của tôi là được!” Trình Duệ cầm trong tay laptop của Lâm An Mỵ nhìn sơ qua bản hợp đồng thuê nhà.
Lâm An Mỵ nhướng mày, đúng là con nhà giàu quăng ra 50 triệu mà không hề "chùng tay". Có biết mỗi tháng tính tiền lương cô chỉ được 50 triệu không!? Nếu không có tiền "huê hồng" cô chỉ có nước "cạp đất" mà ăn. Trong thâm tâm tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười thương mại: “Anh Trình à, nếu anh đưa 50 triệu thì tôi không thể không nhận. Được rồi, anh có yêu cầu gì xin cứ nói!”
Trình Duệ khoanh tay dựa vào sô pha nhìn cô chăm chăm, Lâm An Mỵ cảm thấy da tóc dựng ngược. Cứ như là bị laze quét qua vậy, không cảm nhận được "dương khí" mà sao chỉ thấy "âm khí" đầy phòng. Trình Duệ nheo mắt nhìn cô, lúc này cô mới theo bản năng nhìn về phía quần áo đàng mặc trên người của anh ta.
Quần kaki chinos màu vàng đất ôm trọn cặp chân thon dài nam tính, áo sơ mi xanh dương nhạt không một nếp nhăn của hãng Ralph Lauren. Đôi tay trắng thon dài đẹp đẽ đeo đồng hồ Thuỵ Sĩ đắt tiền, chân mang giày da đắt tiền Salvatore Ferragamo.
Lâm An Mỵ thật sự thèm "chảy nước miếng" với đôi giày da của Trinh Duệ. Đây là hãng giày nam nổi tiếng xuất hiện khá lâu đời tại Ý.Thương hiệu giầy da hàng hiệu xa xỉ này luôn được các quý ông săn đón,tin tưởng lựa chọn sử dụng bởi những thiết kế độc đáo, đơn giản, sang trọng không quá cầu kì.
Còn đánh giá về chất lượng đối với thương hiệu này phải kể đến trải nghiệm, bởi không một lời hoa mỹ nào có thể khắc họa hết vẻ đẹp của hãng giày da hàng hiệu cao cấp này. Với nguồn gốc lâu đời, mỗi một đôi giày là một nét tinh túy thuần khiết, mỗi sải bước cùng Salvatore Ferragamo đều thể hiện đẳng cấp,uy quyền của phái mạnh.
Nghe nói giá thành của giày da hàng hiệu này khá là hợp lí, các quý cô có thể mua tặng cho người bạn đời của mình món quà này. Cô nghe xong câu đó đã mơ ước có ngày được mua nó.
Lâm An Mỵ cũng như bao nhiêu cô gái khác mong muốn có một người bạn trai, à không, là người chồng có thể mặc trên người áo sơ mi cái loại, quần tây thẳng thóm, giày da bóng lộ, hoàn mĩ không tì vết. Tuy nhiên hiện tại cô nhìn Trình Duệ ăn mặc như vậy đột nhiên trong lòng sinh ra một loại thoả mãn mà cũng không mấy thoải mái.
Trình Duệ cười lạnh, đã hoàn toàn nhìn ra mưu đồ bé nhỏ của cô. Anh duy chuyển chân hòng lấy lại sự chú ý của cô từ đôi giày lên người anh. Nhìn thấy cô nhăn mày tỏ thái độ khó chịu liền vừa lòng lên tiếng: “Cô cứ cư xử tự nhiên, không cần che giấu. Như vậy tôi mới cảm thấy dễ chịu một chút, dù sao tôi bỏ tiền ra để sống thoải mái không phải là ra ngoài làm việc cả ngày về nhà lại phải nhìn cô nở nụ cười thương mại. Nhìn cô cười xong tôi không muốn ăn cơm!”
“.............” Nhìn đẹp trai mà nói chuyện kì cục. Nếu không phải vì anh đẹp trai và có tiền thì cô đã đá văng anh ra khỏi đây rồi.
Lâm An Mỵ hậm hực phân phòng cho Trình Duệ: “Căn phòng bên phải là của tôi, căn bên trái là của anh! Ngày mai tôi và anh sẽ xem xét lại lịch trình mà phân công công việc trong nhà. Bình thường trong bếp có đầy đủ dụng cụ và thức ăn, nếu anh muốn ăn gì thì cứ nói, trong nhà có máy hút bụi, giẻ lau sẵn, nếu anh thích thì dọn dẹp phòng anh một chút. Bình thường nhân viên vệ sinh định kì sẽ đến đây quét dọn một lần.”
Trình Duệ giơ tay: “Tôi không thích người khác động vào đồ đạc của mình!”
Lâm An Mỵ chớp mắt: “Cho nên?”
Trình Duệ nhếch môi: “Cô dọn!”
“HẢ???”
“Tôi trả tiền đương nhiên là cô phải làm mấy việc này rồi!”
“..........” MÁ NÓ!!! Trai đẹp mà thần kinh chẳng bình thường.
--- ------
TRUYỆN NGẮN NHỎ 3:
Một ngày nào đó, bác sỹ Trình vừa đi làm về lại phải nai lưng ra làm việc nhà cho vợ. Tại sao ư?
“Em không thích người khác động vào đồ của em!”
“Cho nên?”
“Anh dọn!”
“............” Quả báo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook