Duyên Phận Kiêu Ngạo
-
Chương 27: Hồi ức thanh xuân
“Từ trước đến nay tiền đối với tôi là quan trọng nhất!” - Lương Đình.
“Mục tiêu trước nay của tôi chỉ có một, chính là Lương Đình!” - Vương Minh Nguyệt.
Ngày cuối tuần, Trình Duệ lái xe đến đón Lâm An Mỵ! Bọn họ dự định thực hiện “kế hoạch lãng mạn cuối tuần” để hâm nóng tình cảm! Hai người bọn họ đều ngầm hiểu hệ nhau.
Thế nhưng xe chưa lăn bánh thì đã gặp phải “âm hồn không tan” là Trần Thế Dân, sau lưng anh ta không phải ai xa lạ là vị Mạc Thiên Kim gan dạ lần trước!
Trần Thế Dân lên tiếng trước để đánh tiếng: “Mỵ!”
Lâm An Mỵ nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái, Trình Duệ liếc mắt dửng dưng nhìn hai con kì đà đang ngăn chặn kế hoạch cuối tuần của anh! Cô nhìn ra anh cảm thấy khó chịu, thế nên cô cười khẽ kéo tay anh lên xe! Trình Duệ vui vẻ hơn được một chút!
Nhưng hai người họ chưa kịp lên xe đã bị chặn lại, Trần Thế Dân lên tiếng: “Mỵ, hi vọng có thể bớt chút thời gian nói vài câu được không?”
Trình Duệ liếc nhìn Trần Thế Dân với một ánh mắt hết sức không thân thiện, anh nhanh chóng cướp lời: “Không được!”
Lâm An Mỵ xém chút bật cười trước thái độ của Trình Duệ, nhưng cố giữ phong độ nên cô chỉ cười mỉm. Cô cố gắng dùng giọng điệu hoà nhã nhất mà nói: “Xin lỗi nhưng hai chúng tôi không có thời gian! Nếu cần gì xin hãy gọi điện đặt lịch hẹn với trợ lý của tôi!”
Trần Thế Dân hơi nghẹn lời: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học...”
Lâm An Mỵ nghe đến hai chữ “bạn học” liền mỉm cười nói: “Bạn học thứ lỗi! Cuối tuần của tôi là dành cho bạn trai!”
Nghe hai chữ “bạn học” thật buồn cười, nếu không phải bạn gái anh ta gây chuyện cần người “bạn học” đây giải quyết thì nào có chuyện cần gặp! Trình Duệ vừa lòng mở cửa xe cho Lâm An Mỵ, sau đó liếc xéo Trần Thế Dân đầy khiêu khích!
Bọn hỏi chưa kịp lên xe thì lại xảy ra chuyện lớn, tiếng thắng xe vang lên chơi tai kèm theo đó là tiếng va chạm! Âm thanh bỗng trở nên hỗn loạn vì mọi người ồn ảo đổ ra đường xem người bị nạn!
Một tiếng “Rầm” vang lên cũng là lúc anh nhanh tay ôm chầm lấy cô, tiện thể bịt tai cô lại.
Mùi xăng dầu tràn ngập trong không khí hoà lẫn với mùi máu tanh xộc vào mũi khiến Lâm An Mỵ che miệng ho sặc sụa. Trình Duệ lợi dụng ưu thế chiều cao che khuất tầm mắt của cô, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tình hình nhốn nháo xảy ra tay nạn trước mắt!
Anh xoa gò má cô, dịu giọng nói: "Ngoan, lên xe chờ anh!"
Trình Duệ dịu dàng săn sóc không quên che khuất đi tâm mắt cô khỏi mớ hỗn độn bên ngoài! Cô ngước mắt nhìn thấy ánh mắt kiên định đầy nhu hòa kia của anh liền cảm thấy lòng ấm áp an tâm. Cô ngoan ngoãn ngồi vào xe, chờ anh quay trở lại! Trình Duệ nhìn cô qua cửa kính gật đầu khẽ cười rồi quay đi!
Trái với sự dịu dàng săn sóc kia, Trần Thế Dân chỉ đứng đó với ánh mắt trừng to hoảng hốt. Mạc Thiên Kim đờ đẫn nhìn tình huống xảy ra tai nạn, cô ta hơi rụt người kéo tay áo của anh ta nhưng dường như Trần Thế Dân không mấy để tâm đến sự tồn tại của cô ta!
Mạc Thiên Kim liếc mắt nhìn thấy cảnh tình tứ của Lâm An Mỵ và Trình Duệ, cô ta cảm thấy uất ức, vì cái gì cô ta lại bị Trần Thế Dân xem nhẹ trong khi Lâm An Mỵ lại được che chở và săn sóc!
Phụ nữ có một đặc điểm chung là tự mãn về bản thân và đặc biệt thích khoe khoảng với cả thế giới rằng người đàn ông nhà mình là tốt nhất thế giới! Dù ít dù nhiều người phụ nữ vẫn luôn muốn cho người phụ nữ khác thấy bản thân hạnh phúc thế nào! Ấy là bệnh chung của họ!
Họ cũng có một điểm nữa là sẽ ghen tỵ, ghen tỵ với hạnh phúc của người khác, ghen tỵ với những gì người khác có! Vẫn có trường hợp ngoại lệ họ không cần quan tâm đến người khác bởi họ chẳng thích ganh đua tị nạnh với người khác!
Mạc Thiên Kim lại cảm thấy thêm một phần ghét Lâm An Mỵ!
Bởi thế nên thế giới này là vậy, vốn dĩ chuyện rất nhỏ nhoi nhưng mà mỗi người phụ nữ lại suy nghĩ khác nhau. Nếu Mạc Thiên Kim suy nghĩ khác đi sẽ chẳng có gì xảy ra!
Phụ nữ đôi khi kết thủ với nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy!
Trình Duệ xốc lại cổ áo, ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc khác hẳn hoàn toàn so với thái độ ân cần dịu dành lúc nãy. Anh không muốn cô phải nhìn thấy những cảnh kinh dị này! Hiện tại anh không khoác áo blouse trắng, nhưng bóng lưng tiêu soái vẫn như ẩn như hiện thấp thoáng bóng áo lưng trắng!
Là một bác sỹ chứng kiến vô số cảnh tượng máu me ghê tởm là điều khó tránh khỏi! Lần đầu tiên anh nhìn thấy xác chết khi làm thực nghiệm, anh gần như đã ói cả ngày hôm đó!
Dù là bác sỹ đa khoa đi chăng nữa vẫn không tránh khỏi việc gặp xác chết và những bệnh nhân gặp tai nạn giao thông. Khi xem thao tác thực hành mổ não của một vị giáo sư ở nước ngoài, dường như sau khi kết thúc hôm đó anh không bao giờ động đến đậu phụ hoặc óc các động vật!
Trình Duệ không muốn Lâm An Mỵ phải nhìn thấy những cảnh tượng kinh dị này!
Hiện trường tai nạn giao thông nhốn nháo, Trình Duệ bình tĩnh sơ cứu và gọi xe cấp cứu đến! Người bị tai nạn không phải ai xa lạ là Lê Tố Tâm
Vốn dĩ Lê Tố Tâm và bạn trai cô ta đang cãi nhau trên đường, cô ta nghi ngờ bạn trai đang hẹn học với cô gái khác nên làm ẩm lên!
Hậu quả là lôi kéo qua lại, cuối cùng cô ta bị xe tông trúng! Máu chảy lênh láng, lại bất tỉnh nên bạn trai cô ta hốt hoảng ôm cô ta vừa khóc vừa gọi tên thảm thiết!
Trình Duệ liếc mắt nhìn người đàn ông đang hoảng loạn cả lên kia một cái, sau đó liếc mắt nhìn gương mặt máu me bê hết kia của Lê Tố Tâm. Lúc anh đến nơi thì người đàn ông kia đã hoàn toàn mất kiểm soát, tình hình cụ thể xảy ra thế nào anh không biết nhưng mà trước mắt có thể thấy tình hình của cô ta cũng không đến nỗi bị quan!
Lúc đến hiện trường, người đàn ông kia như bị mất kiểm soát cố gắng lay tỉnh Lê Tố Tâm thế nhưng anh ta không biết làm vậy sẽ càng khiến cô ta mau chết hơn, Trình Duệ đã phải liếc người đàn ông đó rồi nói: “ Nếu anh cứ lay như vậy cô ta sẽ chết thật!”
Loài nói này quả thật đã dọa cho người đàn ông kia ngây ngẩn một trận, anh ta mới bằng lòng buông tay!
Nếu là trước đây anh nhất định sẽ cười nhạo người đàn ông kia yếu đuối nhưng lúc này đã khác, anh có Lâm An Mỵ! Chính vì anh có cô gái trong lòng anh nên anh càng hiểu rằng sự ly biệt đau đớn dường nào! Chắc hẳn người đàn ông này đang ứng chịu cảm giác đau đớn tột cùng gấp trăm ngàn lần những cảm xúc mạnh mẽ anh trải qua!
Anh cũng không chắc nếu Lâm An Mỵ xảy ra chuyện tương tự bản thân anh liệu có thể giữ được bình tĩnh hay không? Đáp án đã rất rõ trong lòng anh! Đó là không. Anh không thể nào bình tĩnh nổi nếu cô xảy ra sơ xuất gì đó!
Thế nên Trình Duệ lại liếc mắt nhìn về phía chiếc xe hơi, nơi cô đang đợi, ánh mắt anh trở nên mềm mại hẳn đi! Nơi đó có người anh yêu. Là tâm cang bảo bối anh tìm được, anh nhất định sẽ yêu thương, trân trọng cô suốt cuộc đời này!
.......
Lương Đình tỉnh dậy giữa một đống hỗn độn, nhìn thấy lớp da thịt trắng nõn đang lộ ra bên kia thì anh ta liền cảm thấy lạnh run cả người, đưa chăn che kín lại! Sau đó thở dài một tiếng, ngồi dậy, vì nát mái tóc của bản thân! Cả người hiện lên dòng chữ: Tâm phiền ý loạn!
Anh ta liếc mắt nhìn Vương Minh Nguyệt đang ôm chăn ngủ say, Lương Đình thật không nghĩ đến bản thân coi thường bác điên này lại hại bản thân thê thảm như hôm nay!
Nếu anh ta không lầm thì anh ta có biết bà điên này trước đây! Lúc giao du với Trình Duệ gặp phải bác điên này theo đuổi, hôm nay đổi phương pháp khác là “mất trí nhớ”. Sơ suất nhất là anh ta chủ quan không xem trọng bác điên này làm cái gì! Cuối cùng hại bản thân bị cưỡng bức! Gần 30 năm gìn giữ sự trong trắng để đến hôm nay bị hủy trong tay bà điên này!
Vốc một ít nước lạnh, Lương Đình cảm thấy thoải mái và tỉnh tái đôi chút. Nhưng trong lòng vẫn cực kì khó chịu, liếc mắt nhìn cửa phòng tắm ánh mắt anh ta như muốn xuyên qua lớp thủy tinh dày cộm kia mà “lăng trì” xẻo thịt của Vương Minh Nguyệt.
Anh ta bực tức dùng bàn chải chà muốn nát cả hàm răng, đến khi cảm thấy hai hàm đều tê cứng hết mới dừng lại, nhưng vẫn chưa hết giận dữ.
Vương Minh Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, cô ta vươn vai, duỗi người! Sau đó mở to đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà!
Cô ta chợt nghĩ, bản thân đã đạt được mục đích mà bấy lâu nay cô ta mong muốn! Vậy tiếp theo cô ta phải làm điều gì!? Leo lên giường chiếm đoạt được Lương Đình vậy tiếp theo cô ta nên làm gì!?
Cô ta mỉm cười nhớ đến cách đây thật lâu khi cô ta chỉ là một cô gái nhỏ!
Lần đầu tiên Vương Minh Nguyệt nhìn thấy Lương Đình là ở bệnh viện đi.
Ánh đèn bệnh viện vốn chẳng có gì đặc biệt thế nhưng bản thân Vương Minh Nguyệt lại cảm thấy hôm đó ánh đèn thật đẹp! Với cái chân khập khiễng của bản thân cô muốn đuổi theo nhưng chẳng thế nào đuổi theo người con trai đó! Thật sâu trong lòng cô ta đã hình thành một hạt giống, nó ngo ngoe như muốn phá vỡ lớp bảo vệ bên ngoài lớp vỏ mầm!
Ngày hôm đó Lương Đình đến bệnh viện để nhận diện nạn nhân tai nạn giao thông! Gương mặt anh ta không biểu lộ sự bi thương mà chỉ có sự ngây ngẩn, mất hồn! Tóc mái che đi đôi mắt đen dài, che mất tâm hồn cũng như những cảm xúc trong lòng anh ta!
Bóng lưng mặc áo sơ mi trắng bình thường, nó chỉ là đồ đồng phục của nam sinh nhưng trong mắt Vương Minh Nguyệt lúc đó nó thật sự rất khác! Chàng trai Lương Đình trước đó luôn năng động cười rất nhiều và đặc biệt tham gia rát nhiều hoạt động xã hội, là một học sinh xuất sắc đặc biệt! Nhưng sau ngày hôm đó, anh ta đã thay đổi trở thành một người với như cười giả tạo trên gương mặt, không còn sự chân thành trên gương mặt đó nữa!
Từ một đại tiểu thư cao ngạo, vô số nam sinh theo đuổi nhưng cuối cùng cô ta lại đi lẳng lặng rình mò Lương Đình! Nam sinh như Lương Đình quả thật thu hút với số những nữ sinh theo đuổi từ các đại tiểu thư muốn “bao nuôi” cho đến những “đám cỏ dại” cũng muốn săn sóc kề cận cho Lương Đình!
Điều khiến cho Vương Minh Nguyệt ghét cay ghét đắng chính là đối với bất kì ai Lương Đình cũng tươi cười rạng ngời. Mỗi lần anh ta nở một nụ cười, thì trong bóng tối lúc này cô ta đang siết chặt nắm tay hận không thể chặt những cô gái kia ra thành từng khúc!
Cô ta ngày ngày lẳng lặng quan sát Lương Đình, nó khiến cô ta càng cảm thấy bản thân ghen tức và cực kì giận dữ! Cho đến khi Vương Minh Nguyệt không thể chịu đựng nổi tình trạng thấp thỏm trong bóng tối, cô ta chính thức theo đuổi Lương Đình!
Thế nhưng không chỉ cô ta mà vô số những nữ sinh khác đều bị cự tuyệt! Vẻ ngoài Lương Đình lúc nào cũng tươi cười nhưng trong bụng thâm sâu!
Sau đó Lương Đình được người nhà họ Lương nhận nuôi, Vương Minh Nguyệt nhờ người thăm dò được nơi lẻ mới và trường mới mà Lương Đình sẽ chuyển đến! Cô ta như một người điên đeo bám theo anh ta nhưng cho đến hiện tại có lẽ cô ta chẳng thể nào đuổi kịp bóng lưng của chàng trai năm ấy!
Cũng giống như những người khác nói cho dù cố gắng đến cỡ nào đi chăng nữa thì người đó vẫn không để hả đến mình như câu nói trên mạng: “Tôi không trách người ấy không thích tôi, tôi chỉ trách bản thân quá tham làm!”
...
Trần Thế Dân đờ đẫn chứng kiến cảnh tượng người đàn ông cao lớn kia dịu dàng che chở cho Lâm An Mỵ. Anh ta cảm thấy lòng ngực cực kì khó chịu, anh ta không biết tên người của Trình Duệ!
Bao năm nay anh ta chẳng bao giờ tìm được người nào giống như Lâm An Mỵ, ở cái tuổi mới lớn anh ta quen vô số các cô gái, thích vô số người nhưng mãi mãi chỉ có mỗi cô là vẫn luôn xa cách và lạnh lùng với anh ta!
Có lẽ thứ không thể chiếm được chính là thứ tốt nhất, nên dường như cô đã trở thành một vật mãi mãi không thể chạm tay vào được! Càng nhiều năm, mất dần sự bốc đồng của tuổi trẻ nhưng điều đó vẫn khiến cho anh ta khó chịu trong lòng nhiều năm!
Anh ta hôm nay đã được xem là thành công hơn người, tuổi trẻ tài cao. Hiện tại anh ta không chỉ có chức vị mà còn có cả cô bạn gái xinh đẹp là con gái ông chủ, chính những điều đó thôi cũng đủ để những người khác phải ghen tị với anh ta!
Thế nhưng càng có được nhiều thì lòng tham trong lòng Trần Thế Dân càng lớn, càng ngày càng muốn đạt được nhiều thứ hơn! Khi anh ta gặp lại Lâm An Mỵ, điều đầu tiên anh ta muốn là thể hiện, thể hiện cho cô thấy rằng ngày đó cô lạnh lùng với anh ta là một sai lầm!
Anh ta muốn cho cô thấy rằng, ngày hôm nay anh ta đã thành đạt và anh ta tin rằng không chỉ những cô gái ngoài kia mà Lâm An Mỵ chắc chắn cũng sẽ tôn dùng anh ta! Thế nhưng những gì anh ta muốn đều không được như vậy, Trần Thế Dân cứ ngỡ cô là nhân viên kẻ nhà hàng nên anh ta đến đặt lịch thường xuyên! Khi anh ta cho rằng đã đến gần nơi cô làm việc thì anh ta mới phát hiện, cô chính là cấp trên của dự án anh ta cần hoàn thành!
Tất cả mọi thứ như gián mạnh vào đầu anh ta một đòn chí mạng, buộc anh ta phải nhìn nhận lại rằng, Lâm An Mỵ không như những gì anh ta nghĩ! Anh ta muốn cô phải hối hận khi đã không chọn anh ta nhưng khi anh ta nhìn thấy người Trình Duệ lo lắng săn sóc cho cô thì anh ta đã biết anh ta đã lầm! Lầm lẫn mạnh mẽ!
Điều anh ta nhận thấy ở Lâm An Mỵ là một con người khác, là ngược phụ nữ thủ đoạn, đeo bám người giàu và vô cùng tham lam! Thế nhưng anh ta cố ta bôi đen cỡ nào thì cô vẫn là cô, cô vẫn luôn tâm cao khí ngạo chẳng bao giờ cho anh ta một ánh mắt dịu dàng!
...
Thế là ngày hẹn hò cuối tuần lãng mạn gì đó của Trình Duệ và Lâm An Mỵ phải diễn ra trong bệnh viện!
Trần Trung hí mắt lén lút nhìn hai người họ, Lâm An Mỵ chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc của Trình Duệ đọc sách tịnh tâm, nhưng cô chẳng thể nào đọc được chữ nào mà chỉ đi lại lục lọi khám phá các ngõ ngách trong phòng làm việc của anh!
Trình Duệ mặc kệ cô bạn gái nhà mình quậy phá, mỗi lần đụng đến hồ sơ bệnh án là anh lại như bước vào thế giới khác. Không thèm quan tâm xem những người khác đang và sẽ làm gì!?
Trần Trung lén lén lút lút vào phòng, anh ta nhíu nhíu mày hỏi nhỏ cô: “Cậu ta đã nhớ ra thêm được chút gì chưa?”
Lâm An Mỵ lắc đầu.
Trần Trung buồn bực vì cô không thèm lên tiếng trả lời anh ta thế là anh ta lại tiếp tục nói: “Cô vẫn còn giận tôi à?”
Lâm An Mỵ lại tiếp tục lắc đầu.
Trần Trung nổi cáu, anh ta bực dọc gắt nhỏ: “ Cô có cần nhỏ mọn thế không? Chuyện đã qua lâu vậy rồi, mặc dù là do tôi cố ý chia rẽ nhưng hiện tại hai người vẫn tốt đấy thôi!”
Lâm An Mỵ bật cười: “Tôi có giận anh đâu chứ!?”
Trần Trung nhíu mày: “Được rồi! Tôi nhận lỗi! Hôm đó tôi cố ý nói nhiều thứ khiến cho Trình Duệ suy nghĩ lung tung! Tôi cũng thừa nhận bản thân không hề thích cô! Hừ!”
Lâm An Mỵ cười nhẹ, cô không nói gì. Thật ra cũng không thể trách Trần Trung, anh ta tuy đã có những hành động không mấy tích cực nhưng anh ta thật lòng muốn tốt cho Trình Duệ! Đương nhiên anh ta làm những việc đó cũng có kia của anh ta, đó chính là lo lắng cho Trình Duệ!
Trình Duệ có được một người bạn chí cốt biết lo lắng cho anh như Trần Trung quả thật là rất may mắn! Không phải ai cũng tốt số được như thế!
Trình Duệ khẽ nhoẻn miệng cười, thật ra anh đã nghe hết đoạn đối thoại “thầm thì” của Trần Trung và Lâm An Mỵ! Đương nhiên anh em tốt lo lắng cho nhau đến mức như vậy, đời này anh không thể phụ lòng anh ta, đồng thời người phụ nữ sẽ nắm tay cùng anh đi cả đời là cô luôn cố gắng thấu hiểu cho anh! Nếu thật sự bạn thân và bạn gái xung đột rất khó giải quyết!
Nhưng lần này mọi chuyện hết sức suôn sẻ và tốt đẹp! Hì vọng lần điều trị tiếp theo có thể giúp anh cải thiện thêm!
“Mục tiêu trước nay của tôi chỉ có một, chính là Lương Đình!” - Vương Minh Nguyệt.
Ngày cuối tuần, Trình Duệ lái xe đến đón Lâm An Mỵ! Bọn họ dự định thực hiện “kế hoạch lãng mạn cuối tuần” để hâm nóng tình cảm! Hai người bọn họ đều ngầm hiểu hệ nhau.
Thế nhưng xe chưa lăn bánh thì đã gặp phải “âm hồn không tan” là Trần Thế Dân, sau lưng anh ta không phải ai xa lạ là vị Mạc Thiên Kim gan dạ lần trước!
Trần Thế Dân lên tiếng trước để đánh tiếng: “Mỵ!”
Lâm An Mỵ nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái, Trình Duệ liếc mắt dửng dưng nhìn hai con kì đà đang ngăn chặn kế hoạch cuối tuần của anh! Cô nhìn ra anh cảm thấy khó chịu, thế nên cô cười khẽ kéo tay anh lên xe! Trình Duệ vui vẻ hơn được một chút!
Nhưng hai người họ chưa kịp lên xe đã bị chặn lại, Trần Thế Dân lên tiếng: “Mỵ, hi vọng có thể bớt chút thời gian nói vài câu được không?”
Trình Duệ liếc nhìn Trần Thế Dân với một ánh mắt hết sức không thân thiện, anh nhanh chóng cướp lời: “Không được!”
Lâm An Mỵ xém chút bật cười trước thái độ của Trình Duệ, nhưng cố giữ phong độ nên cô chỉ cười mỉm. Cô cố gắng dùng giọng điệu hoà nhã nhất mà nói: “Xin lỗi nhưng hai chúng tôi không có thời gian! Nếu cần gì xin hãy gọi điện đặt lịch hẹn với trợ lý của tôi!”
Trần Thế Dân hơi nghẹn lời: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học...”
Lâm An Mỵ nghe đến hai chữ “bạn học” liền mỉm cười nói: “Bạn học thứ lỗi! Cuối tuần của tôi là dành cho bạn trai!”
Nghe hai chữ “bạn học” thật buồn cười, nếu không phải bạn gái anh ta gây chuyện cần người “bạn học” đây giải quyết thì nào có chuyện cần gặp! Trình Duệ vừa lòng mở cửa xe cho Lâm An Mỵ, sau đó liếc xéo Trần Thế Dân đầy khiêu khích!
Bọn hỏi chưa kịp lên xe thì lại xảy ra chuyện lớn, tiếng thắng xe vang lên chơi tai kèm theo đó là tiếng va chạm! Âm thanh bỗng trở nên hỗn loạn vì mọi người ồn ảo đổ ra đường xem người bị nạn!
Một tiếng “Rầm” vang lên cũng là lúc anh nhanh tay ôm chầm lấy cô, tiện thể bịt tai cô lại.
Mùi xăng dầu tràn ngập trong không khí hoà lẫn với mùi máu tanh xộc vào mũi khiến Lâm An Mỵ che miệng ho sặc sụa. Trình Duệ lợi dụng ưu thế chiều cao che khuất tầm mắt của cô, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn tình hình nhốn nháo xảy ra tay nạn trước mắt!
Anh xoa gò má cô, dịu giọng nói: "Ngoan, lên xe chờ anh!"
Trình Duệ dịu dàng săn sóc không quên che khuất đi tâm mắt cô khỏi mớ hỗn độn bên ngoài! Cô ngước mắt nhìn thấy ánh mắt kiên định đầy nhu hòa kia của anh liền cảm thấy lòng ấm áp an tâm. Cô ngoan ngoãn ngồi vào xe, chờ anh quay trở lại! Trình Duệ nhìn cô qua cửa kính gật đầu khẽ cười rồi quay đi!
Trái với sự dịu dàng săn sóc kia, Trần Thế Dân chỉ đứng đó với ánh mắt trừng to hoảng hốt. Mạc Thiên Kim đờ đẫn nhìn tình huống xảy ra tai nạn, cô ta hơi rụt người kéo tay áo của anh ta nhưng dường như Trần Thế Dân không mấy để tâm đến sự tồn tại của cô ta!
Mạc Thiên Kim liếc mắt nhìn thấy cảnh tình tứ của Lâm An Mỵ và Trình Duệ, cô ta cảm thấy uất ức, vì cái gì cô ta lại bị Trần Thế Dân xem nhẹ trong khi Lâm An Mỵ lại được che chở và săn sóc!
Phụ nữ có một đặc điểm chung là tự mãn về bản thân và đặc biệt thích khoe khoảng với cả thế giới rằng người đàn ông nhà mình là tốt nhất thế giới! Dù ít dù nhiều người phụ nữ vẫn luôn muốn cho người phụ nữ khác thấy bản thân hạnh phúc thế nào! Ấy là bệnh chung của họ!
Họ cũng có một điểm nữa là sẽ ghen tỵ, ghen tỵ với hạnh phúc của người khác, ghen tỵ với những gì người khác có! Vẫn có trường hợp ngoại lệ họ không cần quan tâm đến người khác bởi họ chẳng thích ganh đua tị nạnh với người khác!
Mạc Thiên Kim lại cảm thấy thêm một phần ghét Lâm An Mỵ!
Bởi thế nên thế giới này là vậy, vốn dĩ chuyện rất nhỏ nhoi nhưng mà mỗi người phụ nữ lại suy nghĩ khác nhau. Nếu Mạc Thiên Kim suy nghĩ khác đi sẽ chẳng có gì xảy ra!
Phụ nữ đôi khi kết thủ với nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy!
Trình Duệ xốc lại cổ áo, ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc khác hẳn hoàn toàn so với thái độ ân cần dịu dành lúc nãy. Anh không muốn cô phải nhìn thấy những cảnh kinh dị này! Hiện tại anh không khoác áo blouse trắng, nhưng bóng lưng tiêu soái vẫn như ẩn như hiện thấp thoáng bóng áo lưng trắng!
Là một bác sỹ chứng kiến vô số cảnh tượng máu me ghê tởm là điều khó tránh khỏi! Lần đầu tiên anh nhìn thấy xác chết khi làm thực nghiệm, anh gần như đã ói cả ngày hôm đó!
Dù là bác sỹ đa khoa đi chăng nữa vẫn không tránh khỏi việc gặp xác chết và những bệnh nhân gặp tai nạn giao thông. Khi xem thao tác thực hành mổ não của một vị giáo sư ở nước ngoài, dường như sau khi kết thúc hôm đó anh không bao giờ động đến đậu phụ hoặc óc các động vật!
Trình Duệ không muốn Lâm An Mỵ phải nhìn thấy những cảnh tượng kinh dị này!
Hiện trường tai nạn giao thông nhốn nháo, Trình Duệ bình tĩnh sơ cứu và gọi xe cấp cứu đến! Người bị tai nạn không phải ai xa lạ là Lê Tố Tâm
Vốn dĩ Lê Tố Tâm và bạn trai cô ta đang cãi nhau trên đường, cô ta nghi ngờ bạn trai đang hẹn học với cô gái khác nên làm ẩm lên!
Hậu quả là lôi kéo qua lại, cuối cùng cô ta bị xe tông trúng! Máu chảy lênh láng, lại bất tỉnh nên bạn trai cô ta hốt hoảng ôm cô ta vừa khóc vừa gọi tên thảm thiết!
Trình Duệ liếc mắt nhìn người đàn ông đang hoảng loạn cả lên kia một cái, sau đó liếc mắt nhìn gương mặt máu me bê hết kia của Lê Tố Tâm. Lúc anh đến nơi thì người đàn ông kia đã hoàn toàn mất kiểm soát, tình hình cụ thể xảy ra thế nào anh không biết nhưng mà trước mắt có thể thấy tình hình của cô ta cũng không đến nỗi bị quan!
Lúc đến hiện trường, người đàn ông kia như bị mất kiểm soát cố gắng lay tỉnh Lê Tố Tâm thế nhưng anh ta không biết làm vậy sẽ càng khiến cô ta mau chết hơn, Trình Duệ đã phải liếc người đàn ông đó rồi nói: “ Nếu anh cứ lay như vậy cô ta sẽ chết thật!”
Loài nói này quả thật đã dọa cho người đàn ông kia ngây ngẩn một trận, anh ta mới bằng lòng buông tay!
Nếu là trước đây anh nhất định sẽ cười nhạo người đàn ông kia yếu đuối nhưng lúc này đã khác, anh có Lâm An Mỵ! Chính vì anh có cô gái trong lòng anh nên anh càng hiểu rằng sự ly biệt đau đớn dường nào! Chắc hẳn người đàn ông này đang ứng chịu cảm giác đau đớn tột cùng gấp trăm ngàn lần những cảm xúc mạnh mẽ anh trải qua!
Anh cũng không chắc nếu Lâm An Mỵ xảy ra chuyện tương tự bản thân anh liệu có thể giữ được bình tĩnh hay không? Đáp án đã rất rõ trong lòng anh! Đó là không. Anh không thể nào bình tĩnh nổi nếu cô xảy ra sơ xuất gì đó!
Thế nên Trình Duệ lại liếc mắt nhìn về phía chiếc xe hơi, nơi cô đang đợi, ánh mắt anh trở nên mềm mại hẳn đi! Nơi đó có người anh yêu. Là tâm cang bảo bối anh tìm được, anh nhất định sẽ yêu thương, trân trọng cô suốt cuộc đời này!
.......
Lương Đình tỉnh dậy giữa một đống hỗn độn, nhìn thấy lớp da thịt trắng nõn đang lộ ra bên kia thì anh ta liền cảm thấy lạnh run cả người, đưa chăn che kín lại! Sau đó thở dài một tiếng, ngồi dậy, vì nát mái tóc của bản thân! Cả người hiện lên dòng chữ: Tâm phiền ý loạn!
Anh ta liếc mắt nhìn Vương Minh Nguyệt đang ôm chăn ngủ say, Lương Đình thật không nghĩ đến bản thân coi thường bác điên này lại hại bản thân thê thảm như hôm nay!
Nếu anh ta không lầm thì anh ta có biết bà điên này trước đây! Lúc giao du với Trình Duệ gặp phải bác điên này theo đuổi, hôm nay đổi phương pháp khác là “mất trí nhớ”. Sơ suất nhất là anh ta chủ quan không xem trọng bác điên này làm cái gì! Cuối cùng hại bản thân bị cưỡng bức! Gần 30 năm gìn giữ sự trong trắng để đến hôm nay bị hủy trong tay bà điên này!
Vốc một ít nước lạnh, Lương Đình cảm thấy thoải mái và tỉnh tái đôi chút. Nhưng trong lòng vẫn cực kì khó chịu, liếc mắt nhìn cửa phòng tắm ánh mắt anh ta như muốn xuyên qua lớp thủy tinh dày cộm kia mà “lăng trì” xẻo thịt của Vương Minh Nguyệt.
Anh ta bực tức dùng bàn chải chà muốn nát cả hàm răng, đến khi cảm thấy hai hàm đều tê cứng hết mới dừng lại, nhưng vẫn chưa hết giận dữ.
Vương Minh Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, cô ta vươn vai, duỗi người! Sau đó mở to đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà!
Cô ta chợt nghĩ, bản thân đã đạt được mục đích mà bấy lâu nay cô ta mong muốn! Vậy tiếp theo cô ta phải làm điều gì!? Leo lên giường chiếm đoạt được Lương Đình vậy tiếp theo cô ta nên làm gì!?
Cô ta mỉm cười nhớ đến cách đây thật lâu khi cô ta chỉ là một cô gái nhỏ!
Lần đầu tiên Vương Minh Nguyệt nhìn thấy Lương Đình là ở bệnh viện đi.
Ánh đèn bệnh viện vốn chẳng có gì đặc biệt thế nhưng bản thân Vương Minh Nguyệt lại cảm thấy hôm đó ánh đèn thật đẹp! Với cái chân khập khiễng của bản thân cô muốn đuổi theo nhưng chẳng thế nào đuổi theo người con trai đó! Thật sâu trong lòng cô ta đã hình thành một hạt giống, nó ngo ngoe như muốn phá vỡ lớp bảo vệ bên ngoài lớp vỏ mầm!
Ngày hôm đó Lương Đình đến bệnh viện để nhận diện nạn nhân tai nạn giao thông! Gương mặt anh ta không biểu lộ sự bi thương mà chỉ có sự ngây ngẩn, mất hồn! Tóc mái che đi đôi mắt đen dài, che mất tâm hồn cũng như những cảm xúc trong lòng anh ta!
Bóng lưng mặc áo sơ mi trắng bình thường, nó chỉ là đồ đồng phục của nam sinh nhưng trong mắt Vương Minh Nguyệt lúc đó nó thật sự rất khác! Chàng trai Lương Đình trước đó luôn năng động cười rất nhiều và đặc biệt tham gia rát nhiều hoạt động xã hội, là một học sinh xuất sắc đặc biệt! Nhưng sau ngày hôm đó, anh ta đã thay đổi trở thành một người với như cười giả tạo trên gương mặt, không còn sự chân thành trên gương mặt đó nữa!
Từ một đại tiểu thư cao ngạo, vô số nam sinh theo đuổi nhưng cuối cùng cô ta lại đi lẳng lặng rình mò Lương Đình! Nam sinh như Lương Đình quả thật thu hút với số những nữ sinh theo đuổi từ các đại tiểu thư muốn “bao nuôi” cho đến những “đám cỏ dại” cũng muốn săn sóc kề cận cho Lương Đình!
Điều khiến cho Vương Minh Nguyệt ghét cay ghét đắng chính là đối với bất kì ai Lương Đình cũng tươi cười rạng ngời. Mỗi lần anh ta nở một nụ cười, thì trong bóng tối lúc này cô ta đang siết chặt nắm tay hận không thể chặt những cô gái kia ra thành từng khúc!
Cô ta ngày ngày lẳng lặng quan sát Lương Đình, nó khiến cô ta càng cảm thấy bản thân ghen tức và cực kì giận dữ! Cho đến khi Vương Minh Nguyệt không thể chịu đựng nổi tình trạng thấp thỏm trong bóng tối, cô ta chính thức theo đuổi Lương Đình!
Thế nhưng không chỉ cô ta mà vô số những nữ sinh khác đều bị cự tuyệt! Vẻ ngoài Lương Đình lúc nào cũng tươi cười nhưng trong bụng thâm sâu!
Sau đó Lương Đình được người nhà họ Lương nhận nuôi, Vương Minh Nguyệt nhờ người thăm dò được nơi lẻ mới và trường mới mà Lương Đình sẽ chuyển đến! Cô ta như một người điên đeo bám theo anh ta nhưng cho đến hiện tại có lẽ cô ta chẳng thể nào đuổi kịp bóng lưng của chàng trai năm ấy!
Cũng giống như những người khác nói cho dù cố gắng đến cỡ nào đi chăng nữa thì người đó vẫn không để hả đến mình như câu nói trên mạng: “Tôi không trách người ấy không thích tôi, tôi chỉ trách bản thân quá tham làm!”
...
Trần Thế Dân đờ đẫn chứng kiến cảnh tượng người đàn ông cao lớn kia dịu dàng che chở cho Lâm An Mỵ. Anh ta cảm thấy lòng ngực cực kì khó chịu, anh ta không biết tên người của Trình Duệ!
Bao năm nay anh ta chẳng bao giờ tìm được người nào giống như Lâm An Mỵ, ở cái tuổi mới lớn anh ta quen vô số các cô gái, thích vô số người nhưng mãi mãi chỉ có mỗi cô là vẫn luôn xa cách và lạnh lùng với anh ta!
Có lẽ thứ không thể chiếm được chính là thứ tốt nhất, nên dường như cô đã trở thành một vật mãi mãi không thể chạm tay vào được! Càng nhiều năm, mất dần sự bốc đồng của tuổi trẻ nhưng điều đó vẫn khiến cho anh ta khó chịu trong lòng nhiều năm!
Anh ta hôm nay đã được xem là thành công hơn người, tuổi trẻ tài cao. Hiện tại anh ta không chỉ có chức vị mà còn có cả cô bạn gái xinh đẹp là con gái ông chủ, chính những điều đó thôi cũng đủ để những người khác phải ghen tị với anh ta!
Thế nhưng càng có được nhiều thì lòng tham trong lòng Trần Thế Dân càng lớn, càng ngày càng muốn đạt được nhiều thứ hơn! Khi anh ta gặp lại Lâm An Mỵ, điều đầu tiên anh ta muốn là thể hiện, thể hiện cho cô thấy rằng ngày đó cô lạnh lùng với anh ta là một sai lầm!
Anh ta muốn cho cô thấy rằng, ngày hôm nay anh ta đã thành đạt và anh ta tin rằng không chỉ những cô gái ngoài kia mà Lâm An Mỵ chắc chắn cũng sẽ tôn dùng anh ta! Thế nhưng những gì anh ta muốn đều không được như vậy, Trần Thế Dân cứ ngỡ cô là nhân viên kẻ nhà hàng nên anh ta đến đặt lịch thường xuyên! Khi anh ta cho rằng đã đến gần nơi cô làm việc thì anh ta mới phát hiện, cô chính là cấp trên của dự án anh ta cần hoàn thành!
Tất cả mọi thứ như gián mạnh vào đầu anh ta một đòn chí mạng, buộc anh ta phải nhìn nhận lại rằng, Lâm An Mỵ không như những gì anh ta nghĩ! Anh ta muốn cô phải hối hận khi đã không chọn anh ta nhưng khi anh ta nhìn thấy người Trình Duệ lo lắng săn sóc cho cô thì anh ta đã biết anh ta đã lầm! Lầm lẫn mạnh mẽ!
Điều anh ta nhận thấy ở Lâm An Mỵ là một con người khác, là ngược phụ nữ thủ đoạn, đeo bám người giàu và vô cùng tham lam! Thế nhưng anh ta cố ta bôi đen cỡ nào thì cô vẫn là cô, cô vẫn luôn tâm cao khí ngạo chẳng bao giờ cho anh ta một ánh mắt dịu dàng!
...
Thế là ngày hẹn hò cuối tuần lãng mạn gì đó của Trình Duệ và Lâm An Mỵ phải diễn ra trong bệnh viện!
Trần Trung hí mắt lén lút nhìn hai người họ, Lâm An Mỵ chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc của Trình Duệ đọc sách tịnh tâm, nhưng cô chẳng thể nào đọc được chữ nào mà chỉ đi lại lục lọi khám phá các ngõ ngách trong phòng làm việc của anh!
Trình Duệ mặc kệ cô bạn gái nhà mình quậy phá, mỗi lần đụng đến hồ sơ bệnh án là anh lại như bước vào thế giới khác. Không thèm quan tâm xem những người khác đang và sẽ làm gì!?
Trần Trung lén lén lút lút vào phòng, anh ta nhíu nhíu mày hỏi nhỏ cô: “Cậu ta đã nhớ ra thêm được chút gì chưa?”
Lâm An Mỵ lắc đầu.
Trần Trung buồn bực vì cô không thèm lên tiếng trả lời anh ta thế là anh ta lại tiếp tục nói: “Cô vẫn còn giận tôi à?”
Lâm An Mỵ lại tiếp tục lắc đầu.
Trần Trung nổi cáu, anh ta bực dọc gắt nhỏ: “ Cô có cần nhỏ mọn thế không? Chuyện đã qua lâu vậy rồi, mặc dù là do tôi cố ý chia rẽ nhưng hiện tại hai người vẫn tốt đấy thôi!”
Lâm An Mỵ bật cười: “Tôi có giận anh đâu chứ!?”
Trần Trung nhíu mày: “Được rồi! Tôi nhận lỗi! Hôm đó tôi cố ý nói nhiều thứ khiến cho Trình Duệ suy nghĩ lung tung! Tôi cũng thừa nhận bản thân không hề thích cô! Hừ!”
Lâm An Mỵ cười nhẹ, cô không nói gì. Thật ra cũng không thể trách Trần Trung, anh ta tuy đã có những hành động không mấy tích cực nhưng anh ta thật lòng muốn tốt cho Trình Duệ! Đương nhiên anh ta làm những việc đó cũng có kia của anh ta, đó chính là lo lắng cho Trình Duệ!
Trình Duệ có được một người bạn chí cốt biết lo lắng cho anh như Trần Trung quả thật là rất may mắn! Không phải ai cũng tốt số được như thế!
Trình Duệ khẽ nhoẻn miệng cười, thật ra anh đã nghe hết đoạn đối thoại “thầm thì” của Trần Trung và Lâm An Mỵ! Đương nhiên anh em tốt lo lắng cho nhau đến mức như vậy, đời này anh không thể phụ lòng anh ta, đồng thời người phụ nữ sẽ nắm tay cùng anh đi cả đời là cô luôn cố gắng thấu hiểu cho anh! Nếu thật sự bạn thân và bạn gái xung đột rất khó giải quyết!
Nhưng lần này mọi chuyện hết sức suôn sẻ và tốt đẹp! Hì vọng lần điều trị tiếp theo có thể giúp anh cải thiện thêm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook