Duyên Phận Kiêu Ngạo
-
Chương 1-1: Mở đầu
Huyện thị nhỏ XX nằm trên địa bàn tỉnh Y, cách thành H hơn 200km về phía Tây Nam. So với thành phố H phù hoa, sầm uất thì quả là nơi yên tĩnh khu nông nghiệp, đang tiến dần về phát triển công nghiệp.
Trong góc của một quán cà phê yên tĩnh ở nơi "khỉ ho cò gáy" ít phát triển như này có một nam, một nữ được gia đình sắp xếp đi xem mắt.
Cô gái vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, lạnh lùng, xa cách. Người đàn ông đối diện trầm mặc, điềm tĩnh. Cả hai người bọn họ đều yên lặng ngầm quan sát, à không phải là quang minh chính đại quan sát đối phương.
Lâm An Mỵ biết, có ngày cô sẽ phải ngồi tại đây xem mắt, tìm hiểu rồi kết hôn, sinh con với... ví dụ như người đối diện này. Phía bên phải cách bọn họ vài bước là ba mẹ cô, và ba mẹ anh chàng đối diện với cô đây đang ngồi bàn bạc chuyện "chung thân đại sự" của cô và của anh ta.
Trong một góc kín đáo khác, có hai cặp mắt đang quan sát hành động của bọn họ. Nhìn chung giữa hai bọn họ tuổi tác cách biệt khá xa nhưng có chung một đặc điểm là hai cặp kính đen to đùng.
Người trẻ tuổi sốt ruột nói: “Đại nhân à, cháu dâu tương lai của người còn có "chắt" tương lai của người sắp bị người ta giành mất rồi!”
Người lớn tuổi ngoắc ngoắc người trẻ bên cạnh: “Nhóc con, chắt bảo bối của ta bên đó sao? Con chắc chứ?”
Người trẻ tuổi ngẫm nghĩ một lát: “Người giúp con, không phải sẽ nhanh được bồng chắt trai tương lai mà người mong chờ rồi sao?”
Đôi mắt già nua phía sau gọng kính đen thùi lùi khẽ nhíu, tin được thằng nhóc này chứ!? Im lặng vài giây, người lớn tuổi khẽ thở dài buồn bực nói: “Được rồi, ta giúp con lần này! Không cần biết con dụ dỗ hay ép uổng gì đó, trong vòng một tháng mang con bé về nhà cho ta!” Nói tới đây gương mặt người lớn tuổi trở nên dạt dào hưng phấn. “Cuối năm nay ta muốn bồng cháu "chắt" rõ chưa!”
Người trẻ tuổi làm dấu “Ok” với người lớn tuổi, sau đó anh ta đứng dậy chỉnh trang lại áo quần áo. Áo sơ mi trắng, quần tây đen ôm sát đường chân dài thẳng tấp, giày da bóng loáng cho thấy người sài toàn đồ hiệu, dáng người cũng hết sức lịch lãm dễ dàng làm xiu lòng bất kì cô gái nào.
Dù gương mặt hầu như đã bị kính đen che mất, nhưng máu tóc đen ngắn lộ ra vầng trán hoàn mĩ, làn da trắng mịn cũng đủ làm người ta cảm thấy anh chàng này nhất định rất đẹp trai.
Anh ta bước từng bước thẳng tấp đến cạnh bàn của Lâm An Mỵ, sau đó trước gương mặt ngạc nhiên của anh chàng xem mắt cùng cô và gương mặt "đơ" giả vờ bình tĩnh của cô đang khinh thường việc làm của anh.
“Bác sỹ Trình, nơi "khỉ ho cò gáy" như Tỉnh Y. Tôi nhớ giá tiền mỗi phút mỗi giờ mỗi giây của ngài đều đáng cả tỷ bạc, sao lại có nhã hứng đến nới đây!” Cô buông từng lời mỉa mai, còn gằng từng chữ trên kẽ răng.
Trình Duệ không thèm để ý đến mấy lời nói của cô, ưu nhã tháo kính xuống, cuối đầu bắt chào hỏi người đối diện: “Xin chào anh, tôi là Trình Duệ. Là bác sỹ riêng của cô Lâm đây!”
Chàng trai đối diện cười thân thiện chào anh: “Chào anh, tôi là Quý Thiên Toàn là người được sắp xếp xem mắt với cô Lâm đây!” Anh chàng này vừa nhìn đã biết là vị bác sỹ này đột nhiên xuất hiện tại đây chắc chắn là có vấn đề. Dù sao anh ta cũng không muốn bị người khác xem tiểu nhân, cũng đâu phải do anh ta muốn đến đây xem mắt.
Bác sỹ Trình tươi cười chói mắt nhìn anh ta, sau đó quay sang dùng giọng nói ngọt ngào của bản thân khiến cô cứng đơ tại chỗ: “Mỵ à, dù sao thì chúng ta coi như cũng đã sống chung một nhà rồi, vả lại hai ta đã ở cùng nhau bao lâu nay. Em không nên vì chút chuyện cỏn con mà lại bỏ về nhà đòi lấy người khác thế chứ!”
“...” Thật muốn chữ một câu "má nó", cái gì gọi là sống chung chỉ là do tình thế bắt buộc thôi mà, ai vì chút chuyện cỏn con mà đi lấy chồng. Đây rõ ràng là kế hoạch định sẵn của cô.
Trình Duệ vẫn cứ thao thao bất tuyệt: “Anh biết tâm lý của em không ổn định, lúc lên lúc xuống. Lúc nóng giận là đánh người không thương tiếc. Nhưng mà, lần này em không nên che giấu với người xem mắt với em là em mắc bệnh tâm lý khó nói! Không sao, nếu anh ta không chấp nhận được thì anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận em.”
Đối tượng xem mắt: “...”
#Khi bạn là cô gái lớn tuổi chưa có bạn trai phải đi xem mắt!#
#Nhưng kẻ làm hỏng cuộc xem mắt đó lại là tên bác sỹ riêng biến thái đầy kiêu ngạo của mình!#
“Cháu chào cô chú, chúng cháu có chuyện gấp! Phải vội trở về xử lý, lần sau cháu sẽ ra mắt cô chú đàng hoàng!” Trình Duệ cực kì lễ phép chào hỏi và nêu lí do chưa đầy ba mươi giây đã dẫn cô chạy như bay, thoát khỏi hiện trường xem mắt.
Chưa kịp đợi ba mẹ cô tức giận ngăn hai người họ lại thì Ông nội Trình ho khan bước đến ngăn cản ba mẹ cô. Cứ thế cô bị mang đi mất!
Nghiệt duyên mà!
Cô muốn trốn!
Thế nhưng tên chết bầm này không những trong vòng một tháng "từ không nói thành có". Cái bụng không chút mỡ thừa nào của cô lại bị nói thành "đang mang sinh mạng nhỏ nhà họ Trình".
Ông trời ơi, đứa nhỏ nào!?
Không những bị bắt gian tại giường, mà còn bị ép cưới! Cái quái gì đang diễn ra. Rõ ràng cô chưa làm được gì mà!
Muốn gả vào nhà họ Lâm. Bạn nhỏ Trình Duệ à, bạn cần cố gắng nhiều lắm!
#Nghiệt duyên#
“Cứ kiêu ngạo đi, rồi em cũng sẽ là của tôi!”- Trình Duệ
Trong góc của một quán cà phê yên tĩnh ở nơi "khỉ ho cò gáy" ít phát triển như này có một nam, một nữ được gia đình sắp xếp đi xem mắt.
Cô gái vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, lạnh lùng, xa cách. Người đàn ông đối diện trầm mặc, điềm tĩnh. Cả hai người bọn họ đều yên lặng ngầm quan sát, à không phải là quang minh chính đại quan sát đối phương.
Lâm An Mỵ biết, có ngày cô sẽ phải ngồi tại đây xem mắt, tìm hiểu rồi kết hôn, sinh con với... ví dụ như người đối diện này. Phía bên phải cách bọn họ vài bước là ba mẹ cô, và ba mẹ anh chàng đối diện với cô đây đang ngồi bàn bạc chuyện "chung thân đại sự" của cô và của anh ta.
Trong một góc kín đáo khác, có hai cặp mắt đang quan sát hành động của bọn họ. Nhìn chung giữa hai bọn họ tuổi tác cách biệt khá xa nhưng có chung một đặc điểm là hai cặp kính đen to đùng.
Người trẻ tuổi sốt ruột nói: “Đại nhân à, cháu dâu tương lai của người còn có "chắt" tương lai của người sắp bị người ta giành mất rồi!”
Người lớn tuổi ngoắc ngoắc người trẻ bên cạnh: “Nhóc con, chắt bảo bối của ta bên đó sao? Con chắc chứ?”
Người trẻ tuổi ngẫm nghĩ một lát: “Người giúp con, không phải sẽ nhanh được bồng chắt trai tương lai mà người mong chờ rồi sao?”
Đôi mắt già nua phía sau gọng kính đen thùi lùi khẽ nhíu, tin được thằng nhóc này chứ!? Im lặng vài giây, người lớn tuổi khẽ thở dài buồn bực nói: “Được rồi, ta giúp con lần này! Không cần biết con dụ dỗ hay ép uổng gì đó, trong vòng một tháng mang con bé về nhà cho ta!” Nói tới đây gương mặt người lớn tuổi trở nên dạt dào hưng phấn. “Cuối năm nay ta muốn bồng cháu "chắt" rõ chưa!”
Người trẻ tuổi làm dấu “Ok” với người lớn tuổi, sau đó anh ta đứng dậy chỉnh trang lại áo quần áo. Áo sơ mi trắng, quần tây đen ôm sát đường chân dài thẳng tấp, giày da bóng loáng cho thấy người sài toàn đồ hiệu, dáng người cũng hết sức lịch lãm dễ dàng làm xiu lòng bất kì cô gái nào.
Dù gương mặt hầu như đã bị kính đen che mất, nhưng máu tóc đen ngắn lộ ra vầng trán hoàn mĩ, làn da trắng mịn cũng đủ làm người ta cảm thấy anh chàng này nhất định rất đẹp trai.
Anh ta bước từng bước thẳng tấp đến cạnh bàn của Lâm An Mỵ, sau đó trước gương mặt ngạc nhiên của anh chàng xem mắt cùng cô và gương mặt "đơ" giả vờ bình tĩnh của cô đang khinh thường việc làm của anh.
“Bác sỹ Trình, nơi "khỉ ho cò gáy" như Tỉnh Y. Tôi nhớ giá tiền mỗi phút mỗi giờ mỗi giây của ngài đều đáng cả tỷ bạc, sao lại có nhã hứng đến nới đây!” Cô buông từng lời mỉa mai, còn gằng từng chữ trên kẽ răng.
Trình Duệ không thèm để ý đến mấy lời nói của cô, ưu nhã tháo kính xuống, cuối đầu bắt chào hỏi người đối diện: “Xin chào anh, tôi là Trình Duệ. Là bác sỹ riêng của cô Lâm đây!”
Chàng trai đối diện cười thân thiện chào anh: “Chào anh, tôi là Quý Thiên Toàn là người được sắp xếp xem mắt với cô Lâm đây!” Anh chàng này vừa nhìn đã biết là vị bác sỹ này đột nhiên xuất hiện tại đây chắc chắn là có vấn đề. Dù sao anh ta cũng không muốn bị người khác xem tiểu nhân, cũng đâu phải do anh ta muốn đến đây xem mắt.
Bác sỹ Trình tươi cười chói mắt nhìn anh ta, sau đó quay sang dùng giọng nói ngọt ngào của bản thân khiến cô cứng đơ tại chỗ: “Mỵ à, dù sao thì chúng ta coi như cũng đã sống chung một nhà rồi, vả lại hai ta đã ở cùng nhau bao lâu nay. Em không nên vì chút chuyện cỏn con mà lại bỏ về nhà đòi lấy người khác thế chứ!”
“...” Thật muốn chữ một câu "má nó", cái gì gọi là sống chung chỉ là do tình thế bắt buộc thôi mà, ai vì chút chuyện cỏn con mà đi lấy chồng. Đây rõ ràng là kế hoạch định sẵn của cô.
Trình Duệ vẫn cứ thao thao bất tuyệt: “Anh biết tâm lý của em không ổn định, lúc lên lúc xuống. Lúc nóng giận là đánh người không thương tiếc. Nhưng mà, lần này em không nên che giấu với người xem mắt với em là em mắc bệnh tâm lý khó nói! Không sao, nếu anh ta không chấp nhận được thì anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận em.”
Đối tượng xem mắt: “...”
#Khi bạn là cô gái lớn tuổi chưa có bạn trai phải đi xem mắt!#
#Nhưng kẻ làm hỏng cuộc xem mắt đó lại là tên bác sỹ riêng biến thái đầy kiêu ngạo của mình!#
“Cháu chào cô chú, chúng cháu có chuyện gấp! Phải vội trở về xử lý, lần sau cháu sẽ ra mắt cô chú đàng hoàng!” Trình Duệ cực kì lễ phép chào hỏi và nêu lí do chưa đầy ba mươi giây đã dẫn cô chạy như bay, thoát khỏi hiện trường xem mắt.
Chưa kịp đợi ba mẹ cô tức giận ngăn hai người họ lại thì Ông nội Trình ho khan bước đến ngăn cản ba mẹ cô. Cứ thế cô bị mang đi mất!
Nghiệt duyên mà!
Cô muốn trốn!
Thế nhưng tên chết bầm này không những trong vòng một tháng "từ không nói thành có". Cái bụng không chút mỡ thừa nào của cô lại bị nói thành "đang mang sinh mạng nhỏ nhà họ Trình".
Ông trời ơi, đứa nhỏ nào!?
Không những bị bắt gian tại giường, mà còn bị ép cưới! Cái quái gì đang diễn ra. Rõ ràng cô chưa làm được gì mà!
Muốn gả vào nhà họ Lâm. Bạn nhỏ Trình Duệ à, bạn cần cố gắng nhiều lắm!
#Nghiệt duyên#
“Cứ kiêu ngạo đi, rồi em cũng sẽ là của tôi!”- Trình Duệ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook