Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
-
Chương 61
Ta cười gượng hai tiếng, việc này quả nhiên là ngoài dự đoán, nhưng nhất định không phải nhân duyên trời ban.
Ta thanh thanh yết hầu, nói rằng ta vừa tới đây không lâu, không được quen thuộc, huống hồ việc tái giá lần này là chuyện đại sự, cần phải cân nhắc nghiêm túc. Phùng gia tiểu thư tuổi xuân còn trẻ, vào cửa làm mẹ kế, e rằng ủy khuất cho nàng, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận lại rồi nói, cứ như thế mà nói một thôi một hồi các thứ này nọ cho có lệ. Đợi đến khi suy nghĩ kỹ rồi, bản tiên quân cũng sớm bị đưa lên tru tiên đài trên thiên đình.
Lữ Hồ Thị vẻ mặt tươi cười nói: “Không vội không vội, việc này không vội, đợi công tử suy nghĩ mấy ngày, lão thân lại đến xem thế nào.” Lại phí vài lời nói, lão thái thái mới cáo từ ra về, lúc gần đi nói: “Phùng chưởng quầy còn nhờ lão thân chuyển lời với công tử, xiêm y của hai vị tiểu thiếu gia đã làm xong rồi, giữa trưa liền cho người đưa đến đây.”
Ta lại nói vất vả nhiều, lão thái thái cuối cùng cũng đi khỏi.
Ta liền quay trở lại trong sảnh bưng tách trà nhấm nháp để thông cổ họng, thiếu nữ kia hôm qua vừa chạm mặt bản tiên quân đã sinh tình, hôm nay trong nhà liền nhờ người đến cầu hôn, có thể thấy được phong thái ung dung của bản tiên quân chẳng hề giảm so với trước đây.
Hoành Văn và Thiên Xu từ sau bình phong đi vòng ra.
Hoành Văn dùng đôi mắt đen láy sáng bóng nhìn ta nói: “Vị lão phu nhân vừa rồi đến đây, nói là có người muốn làm phu nhân của ngươi sao.”
Ta nói: “Phải”
Thiên Xu nhỏ giọng nói: “Có phải là cái người ném khăn tay hôm qua hay không.”
Hoành Văn cau cái mũi lại nói: “Không phải, ta nghe vị lão phu nhân kia nói, là cái người đụng phải ngươi. Là người hôm qua đụng vào ngươi hả.”
Ta thừa nhận nói: “Phải”
Hoành Văn nói: “Thần tiên không thể cùng phàm nhân ở cùng một chỗ.”
Ta nói: “Ta biết, cho nên ta chỉ nói cho có lệ để qua mấy ngày này, đợi mấy ngày nữa, chúng ta cần phải trở về.”
Hoành Văn nở nụ cười nói: “Chúng ta cùng nhau quay về thiên đình sao?” Bản tiên quân trên mặt cũng nở nụ cười nói: “Phải”
Hoành Văn không hỏi thêm nữa, chạy đến tiểu sảnh xem mao đoàn.
Lúc giữa trưa, Phùng gia bố trang quả nhiên phái tiểu nhị đưa xiêm y của Hoành Văn và Thiên Xu đến. Tiểu khi nhận tiền giống như đang mua thịt chọn béo gầy dùng ánh mắt dò xét không ngừng nhìn bản tiên quân, còn lén nhìn Hoành Văn và Thiên Xu, ước chừng là vị Phùng chưởng quầy kia muốn làm cha vợ bản tiên quân nên phái hắn đến đây xem tướng mạo của ta. Không biết sau khi hắn trở về sẽ miêu tả phong thái của ta như thế nào.
Buổi trưa dùng cơm xong, khi tiểu nha hoàn đang thu dọn bàn ăn, thì tiểu tư lại chạy đến báo rằng, ngoài cổng sau có khách, khăng khăng muốn gặp bản tiên quân.
Bản tiên quân hôm nay thật nổi tiếng.
Tiểu tư dẫn người tiến vào, là một tiểu hoàn (*nha hoàn) thanh tú ăn mặc như thư đồng, giòn giã nói với ta: “Cô nương nhà ta lệnh cho ta đến đưa phẩm trà thiếp (*thiệp mời dùng trà).” Hai tay dâng lên một tấm thiếp ngát hương phấn hồng. Ta đưa tay tiếp nhận, tiểu hoàn nói tiếp: “Có thể thỉnh công tử dời bước ra cổng sau hay không, người ở trong xe dừng ngoài cửa, muốn đích thân mời công tử.”
Ta thuận tay đặt tấm thiếp thơm lên cái bàn nhỏ, đi theo tiểu hoàn ra cổng sau, một chiếc xe ngựa có màn gấm buông xuống đang dừng bên cạnh cửa, có một tiểu hoàn khác đang đứng trước xe, khom người nói với ta: “Tống công tử thỉnh đến trước xe, cô nương nhà ta có lời muốn nói với công tử.”
Bản tiên quân liền đứng bên màn xe, trong màn nhẹ nhàng truyền ra thanh âm dịu dàng uyển chuyển: “Thiếp đích thân đến thỉnh, mong Tống công tử hoàng hôn ngày hôm nay đến Tuý Nguyệt Lâu phẩm trà (*dùng trà), không biết có thể thỉnh được công tử tôn giá (*cách xưng hô tôn trọng với người đối diện) đến không?”
Làn gió nhỏ nhè nhẹ thổi qua, nhưng không giống gió lạnh khi vào đông, lại giống như gió xuân ấm áp của tháng ba.
Ta nói: “Đã có giai nhân đến mời, tại hạ không dám không theo.”
Hai tiểu hoàn che miệng mà cười, trong màn lại truyền đến thanh âm quyến rũ: “Vậy thiếp liền quay về Tuý Nguyệt Lâu châm hương phối cầm (*thắp hương thơm điều phối tiếng đàn), chờ công tử đến.”
Xe ngựa xoay đầu lại, chậm rãi mà đi, ta nói một tiếng tiễn đưa.
Trở lại trong sảnh, Hoành Văn cùng Thiên Xu đang chụm đầu lại, xem tấm thiếp mời ngát hương kia. Hoành Văn ngẩng đầu nói với ta: “Trên này nói, mời ngươi hoàng hôn đến Tuý Nguyệt Lâu uống trà. Mùi hương thật nồng, là người ném khăn tay hôm qua hả.”
Bản tiên quân ngầm thừa nhận mà gật đầu, từ trong tay hai vị tiểu thượng quân lấy tấm thiếp thơm ra, để vào trong ngực áo.
Hoành Văn và Thiên Xu đều nhìn ta, Hoành Văn nói: “Ngươi muốn đi sao?” Ta ngáp một cái nói: “Đi ngủ trưa đi.”
Thiên Xu liền quay về phòng đi ngủ trưa. Hoành Văn lại đi theo ta, ta đi một bước thì hắn cũng đi một một bước, khi đi đến trước cửa sương phòng hắn, ta thay hắn đẩy cửa ra nói: “Ngủ đi.” Hoành Văn ừ một tiếng bước vào trong phòng, ta xoay người trở về phòng, nhìn cái giường trống trải thở dài, vừa định đóng cửa, Hoành Văn lại từ bên ngoài sải bước tiến vào.
Ta nhẹ nhàng nói: “Sao không đi ngủ?”
Hoành Văn chớp chớp đôi mắt, chạy đến bên giường, ngồi lên trên giường nhe răng cười nói: “Ta thấy cái giường này so với cái trong phòng ta thoải mái hơn.”
Ta lúc này như có một cảm giác nhoi nhói ấp ủ nung nấu trong lòng, vừa muốn bộc phát vừa muốn kìm nén, phải chịu đựng vô cùng khó chịu. Ta chỉ có thể nói: “Ngươi thích gian phòng này, vậy thì ta cùng ngươi đổi, từ hôm nay buổi trưa ngươi cứ đến gian phòng này ở, ta đến phòng của ngươi ngủ.”
Hoành Văn đang kéo cái chăn lên nấn ná trên giường, nghiêng đầu nói: “Vì sao, không phải hai người có thể cùng ngủ trên một cái giường sao. Ta có thể có thể cùng ngươi ngủ trong gian phòng này.”
Ta vê vê cái trán nói: “Ngủ cùng một giường, bao giờ cũng có chút chật chội khó chịu. Ngươi ngủ ngon đi.” Khi xoay người muốn ra khỏi cửa. Chợt nghe thấy tiếng động bước xuống giường của Hoành Văn ở phía sau. Hoành Văn ở sau ta nói: “Ta biết rồi, ngươi kỳ thật không thích cùng ta ngủ chung một giường.”
Ta xoay người lại, nhìn khuôn mặt hắn có chút ủ rũ, thấy bản thân mình thật tàn nhẫn, nhưng lại không biết nói gì.
Hoành Văn cúi đầu nói: “Ta biết rồi, ta không làm phiền ngươi nữa, ta trở về phòng ngủ trưa.” Nói rồi đem chăn đẩy vào trong giường, cúi đầu đi ra ngoài. Ta nhìn hắn, ngọn lửa trong lòng đặc biệt rực cháy hừng hực, liên tục phát nhiệt nóng ran, mang toàn bộ tim gan cùng lá phổi của ta đốt cháy hết.
Ta đóng cửa lại ngồi xuống cạnh bàn, uống hai tách trà, lấy cái khăn sa của Tình Tiên cô nương trăn trở nhìn. Chẳng lẽ bản tiên quân đây như một gốc cây cổ thụ khô héo mấy ngàn năm, thật cũng có thể nở ra hoa đào?
Khi trời gần xế chiều, bản tiên quân thay một bộ trường sam mới, hai tay áo toả ra hương cỏ thơm thoang thoảng dễ chịu. Hoành Văn dẫn một đám hài tử vào viện chơi, đánh cuộc chơi cờ luận thắng thua, Thiên Xu ngồi xem cầm nghiên mực và bút lông làm giám quân, ai thua sẽ bị vẽ mực lên mặt, đám hài tử ngoại trừ Thiên Xu và Hoành Văn ra, gương mặt đứa nào cũng đều ngang ngạnh như nhau. Ta căn dặn tiểu tư và nha hoàn, buổi tối ta không ở nhà dùng cơm, có thể về rất muộn, phải hết sức chăm sóc thật tốt cho hai tiểu thiếu gia, nói rồi bước ra khỏi cửa, Thiên Xu và Hoành Văn đang chơi rất vui vẻ, Thiên Xu chợt buông bút chạy tới nói: “Ngươi phải đi ra ngoài sao?” Ta nói: “Phải, có chút việc.” Thiên Xu ô một tiếng, không hỏi thêm gì nữa. Hoành Văn nghiêng đầu lén nhìn ta, ánh mắt như lảng tránh, lại vùi đầu nhìn xuống.
Ta thanh thanh yết hầu, nói rằng ta vừa tới đây không lâu, không được quen thuộc, huống hồ việc tái giá lần này là chuyện đại sự, cần phải cân nhắc nghiêm túc. Phùng gia tiểu thư tuổi xuân còn trẻ, vào cửa làm mẹ kế, e rằng ủy khuất cho nàng, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận lại rồi nói, cứ như thế mà nói một thôi một hồi các thứ này nọ cho có lệ. Đợi đến khi suy nghĩ kỹ rồi, bản tiên quân cũng sớm bị đưa lên tru tiên đài trên thiên đình.
Lữ Hồ Thị vẻ mặt tươi cười nói: “Không vội không vội, việc này không vội, đợi công tử suy nghĩ mấy ngày, lão thân lại đến xem thế nào.” Lại phí vài lời nói, lão thái thái mới cáo từ ra về, lúc gần đi nói: “Phùng chưởng quầy còn nhờ lão thân chuyển lời với công tử, xiêm y của hai vị tiểu thiếu gia đã làm xong rồi, giữa trưa liền cho người đưa đến đây.”
Ta lại nói vất vả nhiều, lão thái thái cuối cùng cũng đi khỏi.
Ta liền quay trở lại trong sảnh bưng tách trà nhấm nháp để thông cổ họng, thiếu nữ kia hôm qua vừa chạm mặt bản tiên quân đã sinh tình, hôm nay trong nhà liền nhờ người đến cầu hôn, có thể thấy được phong thái ung dung của bản tiên quân chẳng hề giảm so với trước đây.
Hoành Văn và Thiên Xu từ sau bình phong đi vòng ra.
Hoành Văn dùng đôi mắt đen láy sáng bóng nhìn ta nói: “Vị lão phu nhân vừa rồi đến đây, nói là có người muốn làm phu nhân của ngươi sao.”
Ta nói: “Phải”
Thiên Xu nhỏ giọng nói: “Có phải là cái người ném khăn tay hôm qua hay không.”
Hoành Văn cau cái mũi lại nói: “Không phải, ta nghe vị lão phu nhân kia nói, là cái người đụng phải ngươi. Là người hôm qua đụng vào ngươi hả.”
Ta thừa nhận nói: “Phải”
Hoành Văn nói: “Thần tiên không thể cùng phàm nhân ở cùng một chỗ.”
Ta nói: “Ta biết, cho nên ta chỉ nói cho có lệ để qua mấy ngày này, đợi mấy ngày nữa, chúng ta cần phải trở về.”
Hoành Văn nở nụ cười nói: “Chúng ta cùng nhau quay về thiên đình sao?” Bản tiên quân trên mặt cũng nở nụ cười nói: “Phải”
Hoành Văn không hỏi thêm nữa, chạy đến tiểu sảnh xem mao đoàn.
Lúc giữa trưa, Phùng gia bố trang quả nhiên phái tiểu nhị đưa xiêm y của Hoành Văn và Thiên Xu đến. Tiểu khi nhận tiền giống như đang mua thịt chọn béo gầy dùng ánh mắt dò xét không ngừng nhìn bản tiên quân, còn lén nhìn Hoành Văn và Thiên Xu, ước chừng là vị Phùng chưởng quầy kia muốn làm cha vợ bản tiên quân nên phái hắn đến đây xem tướng mạo của ta. Không biết sau khi hắn trở về sẽ miêu tả phong thái của ta như thế nào.
Buổi trưa dùng cơm xong, khi tiểu nha hoàn đang thu dọn bàn ăn, thì tiểu tư lại chạy đến báo rằng, ngoài cổng sau có khách, khăng khăng muốn gặp bản tiên quân.
Bản tiên quân hôm nay thật nổi tiếng.
Tiểu tư dẫn người tiến vào, là một tiểu hoàn (*nha hoàn) thanh tú ăn mặc như thư đồng, giòn giã nói với ta: “Cô nương nhà ta lệnh cho ta đến đưa phẩm trà thiếp (*thiệp mời dùng trà).” Hai tay dâng lên một tấm thiếp ngát hương phấn hồng. Ta đưa tay tiếp nhận, tiểu hoàn nói tiếp: “Có thể thỉnh công tử dời bước ra cổng sau hay không, người ở trong xe dừng ngoài cửa, muốn đích thân mời công tử.”
Ta thuận tay đặt tấm thiếp thơm lên cái bàn nhỏ, đi theo tiểu hoàn ra cổng sau, một chiếc xe ngựa có màn gấm buông xuống đang dừng bên cạnh cửa, có một tiểu hoàn khác đang đứng trước xe, khom người nói với ta: “Tống công tử thỉnh đến trước xe, cô nương nhà ta có lời muốn nói với công tử.”
Bản tiên quân liền đứng bên màn xe, trong màn nhẹ nhàng truyền ra thanh âm dịu dàng uyển chuyển: “Thiếp đích thân đến thỉnh, mong Tống công tử hoàng hôn ngày hôm nay đến Tuý Nguyệt Lâu phẩm trà (*dùng trà), không biết có thể thỉnh được công tử tôn giá (*cách xưng hô tôn trọng với người đối diện) đến không?”
Làn gió nhỏ nhè nhẹ thổi qua, nhưng không giống gió lạnh khi vào đông, lại giống như gió xuân ấm áp của tháng ba.
Ta nói: “Đã có giai nhân đến mời, tại hạ không dám không theo.”
Hai tiểu hoàn che miệng mà cười, trong màn lại truyền đến thanh âm quyến rũ: “Vậy thiếp liền quay về Tuý Nguyệt Lâu châm hương phối cầm (*thắp hương thơm điều phối tiếng đàn), chờ công tử đến.”
Xe ngựa xoay đầu lại, chậm rãi mà đi, ta nói một tiếng tiễn đưa.
Trở lại trong sảnh, Hoành Văn cùng Thiên Xu đang chụm đầu lại, xem tấm thiếp mời ngát hương kia. Hoành Văn ngẩng đầu nói với ta: “Trên này nói, mời ngươi hoàng hôn đến Tuý Nguyệt Lâu uống trà. Mùi hương thật nồng, là người ném khăn tay hôm qua hả.”
Bản tiên quân ngầm thừa nhận mà gật đầu, từ trong tay hai vị tiểu thượng quân lấy tấm thiếp thơm ra, để vào trong ngực áo.
Hoành Văn và Thiên Xu đều nhìn ta, Hoành Văn nói: “Ngươi muốn đi sao?” Ta ngáp một cái nói: “Đi ngủ trưa đi.”
Thiên Xu liền quay về phòng đi ngủ trưa. Hoành Văn lại đi theo ta, ta đi một bước thì hắn cũng đi một một bước, khi đi đến trước cửa sương phòng hắn, ta thay hắn đẩy cửa ra nói: “Ngủ đi.” Hoành Văn ừ một tiếng bước vào trong phòng, ta xoay người trở về phòng, nhìn cái giường trống trải thở dài, vừa định đóng cửa, Hoành Văn lại từ bên ngoài sải bước tiến vào.
Ta nhẹ nhàng nói: “Sao không đi ngủ?”
Hoành Văn chớp chớp đôi mắt, chạy đến bên giường, ngồi lên trên giường nhe răng cười nói: “Ta thấy cái giường này so với cái trong phòng ta thoải mái hơn.”
Ta lúc này như có một cảm giác nhoi nhói ấp ủ nung nấu trong lòng, vừa muốn bộc phát vừa muốn kìm nén, phải chịu đựng vô cùng khó chịu. Ta chỉ có thể nói: “Ngươi thích gian phòng này, vậy thì ta cùng ngươi đổi, từ hôm nay buổi trưa ngươi cứ đến gian phòng này ở, ta đến phòng của ngươi ngủ.”
Hoành Văn đang kéo cái chăn lên nấn ná trên giường, nghiêng đầu nói: “Vì sao, không phải hai người có thể cùng ngủ trên một cái giường sao. Ta có thể có thể cùng ngươi ngủ trong gian phòng này.”
Ta vê vê cái trán nói: “Ngủ cùng một giường, bao giờ cũng có chút chật chội khó chịu. Ngươi ngủ ngon đi.” Khi xoay người muốn ra khỏi cửa. Chợt nghe thấy tiếng động bước xuống giường của Hoành Văn ở phía sau. Hoành Văn ở sau ta nói: “Ta biết rồi, ngươi kỳ thật không thích cùng ta ngủ chung một giường.”
Ta xoay người lại, nhìn khuôn mặt hắn có chút ủ rũ, thấy bản thân mình thật tàn nhẫn, nhưng lại không biết nói gì.
Hoành Văn cúi đầu nói: “Ta biết rồi, ta không làm phiền ngươi nữa, ta trở về phòng ngủ trưa.” Nói rồi đem chăn đẩy vào trong giường, cúi đầu đi ra ngoài. Ta nhìn hắn, ngọn lửa trong lòng đặc biệt rực cháy hừng hực, liên tục phát nhiệt nóng ran, mang toàn bộ tim gan cùng lá phổi của ta đốt cháy hết.
Ta đóng cửa lại ngồi xuống cạnh bàn, uống hai tách trà, lấy cái khăn sa của Tình Tiên cô nương trăn trở nhìn. Chẳng lẽ bản tiên quân đây như một gốc cây cổ thụ khô héo mấy ngàn năm, thật cũng có thể nở ra hoa đào?
Khi trời gần xế chiều, bản tiên quân thay một bộ trường sam mới, hai tay áo toả ra hương cỏ thơm thoang thoảng dễ chịu. Hoành Văn dẫn một đám hài tử vào viện chơi, đánh cuộc chơi cờ luận thắng thua, Thiên Xu ngồi xem cầm nghiên mực và bút lông làm giám quân, ai thua sẽ bị vẽ mực lên mặt, đám hài tử ngoại trừ Thiên Xu và Hoành Văn ra, gương mặt đứa nào cũng đều ngang ngạnh như nhau. Ta căn dặn tiểu tư và nha hoàn, buổi tối ta không ở nhà dùng cơm, có thể về rất muộn, phải hết sức chăm sóc thật tốt cho hai tiểu thiếu gia, nói rồi bước ra khỏi cửa, Thiên Xu và Hoành Văn đang chơi rất vui vẻ, Thiên Xu chợt buông bút chạy tới nói: “Ngươi phải đi ra ngoài sao?” Ta nói: “Phải, có chút việc.” Thiên Xu ô một tiếng, không hỏi thêm gì nữa. Hoành Văn nghiêng đầu lén nhìn ta, ánh mắt như lảng tránh, lại vùi đầu nhìn xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook