Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
-
Chương 53
Bản tiên quân và Bích Hoa Linh Quân hạ xuống mặt đất, trên một mảnh đất trống úp cái ***g vàng xuống, giống như úp một cái chén nhỏ xuống vây. Ta vội vã nói: “Hoành Văn đâu?” Bích Hoa Linh Quân nói: “Đừng vội đừng vội, đều ở trong này.” Vươn bàn tay ra, ***g vàng biến thành một đạo ngân quang chậm rãi bay lên, rơi xuống bàn tay của Bích Hoa. Bích Hoa Linh Quân nói: “Nơi này không tiện lưu lại, đến một nơi yên tĩnh rồi nói sau.”
Bích Hoa Linh Quân và bản tiên quân cùng đứng trên một đám mây, bay ra khỏi Lô Dương thành, Bích Hoa Linh Quân nói: “Tống Dao à Tống Dao, vận khí của ngươi thật không tồi. Ngươi tiết lộ thiên cơ, làm trái ý chỉ của Ngọc Đế đi cứu Thiên Xu, vừa may Ngọc Đế đang bận về việc pháp đạo hội, Mệnh Cách cũng bị kêu đi làm mấy việc cỏn con, đều vẫn chưa biết. Càng may mắn hơn chính là Mệnh Cách đem quan trần kính đưa cho ta, nhờ ta giúp đỡ phối hợp với ngươi, hắn ở bên đó vừa đi, ta ở bên này vừa lôi kính ra xem thì thấy, liền vội vã đến đây cứu ngươi”
Bản tiên quân chỉ dùng nửa cái lỗ tai mà nghe, cười gượng hai tiếng đáp lại.
Bích Hoa Linh Quân giận dữ nói: “Có điều lần này huyên náo long trời lở đất như vậy, nhất định Công Tào và Du Thần sẽ bẩm báo Ngọc Đế.” Tay kia đưa lên vỗ vỗ bả vai ta, “Ngươi chịu thiên phạt là chuyện sớm muộn thôi.”
Ta cười gượng nói: “Cùng lắm là lên tru tiên đài.”
Bích Hoa Linh Quân thở dài đáp lại.
Mảng trời màu lam phía Đông mờ mờ ảo ảo hiện ra, lúc này đã tờ mờ sáng. Ta và Bích Hoa Linh Quân đến một chỗ tịch mịch trên đỉnh núi.
Bích Hoa Linh Quân cầm cái ***g vàng đặt xuống mặt đất, niệm động khẩu quyết, ***g vàng phóng lớn ra vài phần, Bích Hoa Linh Quân thật cẩn thận mà hé nửa cái nắp đậy ***g ra, dùng đầu ngón út lấy ra một cái bóng trắng tròn tròn.
Bích Hoa Linh Quân đặt nó vào trong lòng bàn tay, để sát lại nhìn nhìn, nói: “Sư tử tuyết, ngươi chưa thấy qua nó, Hoành Văn cũng chỉ thấy qua tranh vẽ, bản quân may mắn từng thấy qua nó một lần. Cho nên ngày đó ta liếc mắt một cái liền nhìn ra là nó. Nam Minh Đế Quân đã từng cứu nó một mạng. Nam Minh sau khi phạm phải việc này từng bị giam giữ, nó từng ẩn náu đi vào thiên đình cứu Nam Minh, ta lúc đó không bắt nó, để nó bị thương chạy đi. Xem ra nó sau khi đến thế gian này, vì muốn ẩn giấu tung tích, liền bám trên người tiểu sơn miêu kia. Nó lúc bình thường thì ngủ say, nhưng huyết khí của Nam Minh lại có thể gọi nó thức tỉnh. Nó không lâu cần phải tỉnh lại một lần, bản quân mới có thể nhìn ra nó.”
Thì ra là thế, cái gọi là người mặc áo lam cứu Nam Minh kỳ thật cũng chưa từng có, ngày đó là do máu trên người Nam Minh thức tỉnh Sư tử tuyết, giết hết một động lớn nhỏ của hồ ly, để cho Nam Minh chạy. Tiểu sơn miêu sau khi tỉnh lại, cũng không nhớ rõ, Sư tử tuyết đại khái sắp đặt một giấc mộng ở trong đầu nó, để nó đem đầu đuôi nói ra.
Ta nói: “Bích hoa huynh, có thể hay không đừng dong dài nữa. Hoành Văn...... Thiên Xu và Nam Minh ở nơi nào?”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Ai ai, vậy thì xem nè.” Hé ***g vàng ra, một vòng ngân quang càng lúc càng lớn hiện ra trên mặt đất, cuối cùng từ từ biến mất.
Bích Hoa từ trong lấy ra một cái vòng sáng màu vàng nhạt, thở dài: “Đây là tiên phách của Nam Minh Đế Quân. Thân thể phàm nhân chịu không được Sư tử tuyết, đã tan thành mây khói, Hoành Văn Thanh Quân và cái ***g trấn linh ba phần tiên lực ngang nhau. Hồn phách của Nam Minh Đế Quân tạm thời bị phong lại ở trong vòng sáng này.”
Bản tiên quân lại không rảnh rỗi để ý tới hồn phách Nam Minh là tròn hay là dẹp, bản tiên quân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm trên mặt đất, sau khi ngân quan biến mất, hai thân thể thoạt nhìn giống như hài đồng mười một mười hai tuổi đều nhắm mắt nằm ở trên bãi cỏ, trong đó một đứa cầm chiết phiến của Hoành Văn, đứa kia trên cổ có đeo ngọc bội của Thiên Xu.
Bản tiên quân nghe thấy chính mình nói: “Đây đây đây đây đây đây đây đây đây đây......”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Khụ, đứa nhỏ này...... là Hoành Văn Thanh Quân, pháp giới và thú khí của Sư tử tuyết chạm vào nhau, bị trọng thương, may mắn được ***g trấn linh đúng lúc bao lại, tiên khí lại quay trở về trong cơ thể, nhưng mà cái ***g trấn linh này...... Khụ...... Khi dùng nó đối với thần tiên cũng sẽ có chút ảnh hưởng nho nhỏ...... Cho nên Thanh Quân có thể tạm thời phải biến thành hình dạng này, mất đi chút trí nhớ, đại khái phải nán lại thế gian vài ngày mới có thể khôi phục......”
Bản tiên quân ánh mắt nhìn thẳng, ngón tay có chút run rẩy.
Bích Hoa Linh Quân nói tiếp: “Thiên Xu Tinh Quân cư nhiên không giống Nam Minh Đế Quân, trái lại có chút kỳ quái. Nhưng hiện giờ thật sự là tiên thân của hắn, thân phàm nhân kia hẳn là cũng tan thành mây khói giống Nam Minh Đế Quân. Đại khái là Hoành Văn Thanh Quân dùng pháp giới bảo vệ hắn, miếng ngọc bội kia là Thiên Xu khi khi ở thiên đình mang theo bên người, là vật linh khí, cũng bảo vệ Thiên Xu, mới có thể trở nên như thế. Hẳn là...... Cũng giống Hoành Văn Thanh Quân, tạm thời tâm trí và bộ dáng đều quay về lúc còn là hài đồng, sau khi ở thế gian vài ngày thì sẽ ổn.”
Bản tiên quân nhìn bộ dáng hài đồng của Hoành Văn và bộ dáng hài đồng của Thiên Xu, chỉ biết ngẩn người ra đờ đẫn.
Bên cạnh Hoành Văn cách đó không xa, mao đoàn toàn thân đầy máu bị đánh quay trở về nguyên hình. Nhưng cái bụng mao đoàn có chút phập phồng, dường như là còn hơi thở.
Mộtvòng sáng mỏng màu lục tạo thành một màn hào quang mỏng manh bao quanh người mao đoàn, bản tiên quân đi đến bên cạnh hồ ly, vòng sáng mỏng kia dần dần tụ lại, biến thành một vòng tròn nho nhỏ, cọ cọ vào đầu hồ ly, liếm liếm, chậm rãi phai nhạt tan dần.
Hoá ra sơn miêu lại từ trong thân thể Sư tử tuyết tách hồn phách ra, dùng hồn phách mỏng manh yếu ớt của nó bảo vệ hồ ly, hồ ly mới có thể còn sống mà thở.
Bích Hoa Linh Quân nhích lại gần, giúp hồ ly chữa trị vết thương, giận dữ nói: “Đáng tiếc đạo hạnh mấy ngàn năm của tuyết hồ này đều bị đánh tan, chỉ có thể tiếp tục làm một con hồ ly bình thường mà thôi.”
Bản tiên quân truyền chút tiên lực lên người hồ ly. Bích Hoa Linh Quân nói: “Bản quân muốn dẫn Sư tử tuyết và hồn phách của Nam Minh Đế Quân quay về thiên đình bẩm báo Ngọc Đế. Ngươi —— ai, ngươi chịu thiên phạt là điều không thể tránh khỏi ——” thở dài mà vỗ vỗ bả vai bản tiên quân, “Tống Dao huynh, ta và ngươi làm tiên hữu nhiều năm như vậy, ta sẽ tặng cho ngươi một cái nhân tình. Hoành Văn Thanh Quân và Thiên Xu Tinh Quân, tạm thời cũng cùng ngươi ở lại nhân gian. Đợi ta quay về thiên đình bẩm báo Ngọc Đế xong, ở dưới nhân gian cũng có thể qua được mấy ngày, phỏng chừng Hoành Văn Thanh Quân cùng Thiên Xu cũng sẽ khôi phục trở lại. Đến lúc đó, ai, để xem Ngọc Đế quyết định như thế nào.”
Ta chắp tay, “Đa tạ!”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Khách khí làm gì. Ta và Đông Hoa, Kim Tinh Lão Quân, cùng mấy vị tiên đều sẽ thay ngươi cầu xin, cũng chưa hẳn là sẽ bị đưa lên tru tiên đài đâu. Đến lúc đó ngươi phải mời chúng ta uống rượu.”
Ta ôm quyền nói: “Nhất định nhất định.”
Bích Hoa Linh Quân bắn ra linh quang, quay trở về thiên đình.
Bích Hoa Linh Quân và bản tiên quân cùng đứng trên một đám mây, bay ra khỏi Lô Dương thành, Bích Hoa Linh Quân nói: “Tống Dao à Tống Dao, vận khí của ngươi thật không tồi. Ngươi tiết lộ thiên cơ, làm trái ý chỉ của Ngọc Đế đi cứu Thiên Xu, vừa may Ngọc Đế đang bận về việc pháp đạo hội, Mệnh Cách cũng bị kêu đi làm mấy việc cỏn con, đều vẫn chưa biết. Càng may mắn hơn chính là Mệnh Cách đem quan trần kính đưa cho ta, nhờ ta giúp đỡ phối hợp với ngươi, hắn ở bên đó vừa đi, ta ở bên này vừa lôi kính ra xem thì thấy, liền vội vã đến đây cứu ngươi”
Bản tiên quân chỉ dùng nửa cái lỗ tai mà nghe, cười gượng hai tiếng đáp lại.
Bích Hoa Linh Quân giận dữ nói: “Có điều lần này huyên náo long trời lở đất như vậy, nhất định Công Tào và Du Thần sẽ bẩm báo Ngọc Đế.” Tay kia đưa lên vỗ vỗ bả vai ta, “Ngươi chịu thiên phạt là chuyện sớm muộn thôi.”
Ta cười gượng nói: “Cùng lắm là lên tru tiên đài.”
Bích Hoa Linh Quân thở dài đáp lại.
Mảng trời màu lam phía Đông mờ mờ ảo ảo hiện ra, lúc này đã tờ mờ sáng. Ta và Bích Hoa Linh Quân đến một chỗ tịch mịch trên đỉnh núi.
Bích Hoa Linh Quân cầm cái ***g vàng đặt xuống mặt đất, niệm động khẩu quyết, ***g vàng phóng lớn ra vài phần, Bích Hoa Linh Quân thật cẩn thận mà hé nửa cái nắp đậy ***g ra, dùng đầu ngón út lấy ra một cái bóng trắng tròn tròn.
Bích Hoa Linh Quân đặt nó vào trong lòng bàn tay, để sát lại nhìn nhìn, nói: “Sư tử tuyết, ngươi chưa thấy qua nó, Hoành Văn cũng chỉ thấy qua tranh vẽ, bản quân may mắn từng thấy qua nó một lần. Cho nên ngày đó ta liếc mắt một cái liền nhìn ra là nó. Nam Minh Đế Quân đã từng cứu nó một mạng. Nam Minh sau khi phạm phải việc này từng bị giam giữ, nó từng ẩn náu đi vào thiên đình cứu Nam Minh, ta lúc đó không bắt nó, để nó bị thương chạy đi. Xem ra nó sau khi đến thế gian này, vì muốn ẩn giấu tung tích, liền bám trên người tiểu sơn miêu kia. Nó lúc bình thường thì ngủ say, nhưng huyết khí của Nam Minh lại có thể gọi nó thức tỉnh. Nó không lâu cần phải tỉnh lại một lần, bản quân mới có thể nhìn ra nó.”
Thì ra là thế, cái gọi là người mặc áo lam cứu Nam Minh kỳ thật cũng chưa từng có, ngày đó là do máu trên người Nam Minh thức tỉnh Sư tử tuyết, giết hết một động lớn nhỏ của hồ ly, để cho Nam Minh chạy. Tiểu sơn miêu sau khi tỉnh lại, cũng không nhớ rõ, Sư tử tuyết đại khái sắp đặt một giấc mộng ở trong đầu nó, để nó đem đầu đuôi nói ra.
Ta nói: “Bích hoa huynh, có thể hay không đừng dong dài nữa. Hoành Văn...... Thiên Xu và Nam Minh ở nơi nào?”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Ai ai, vậy thì xem nè.” Hé ***g vàng ra, một vòng ngân quang càng lúc càng lớn hiện ra trên mặt đất, cuối cùng từ từ biến mất.
Bích Hoa từ trong lấy ra một cái vòng sáng màu vàng nhạt, thở dài: “Đây là tiên phách của Nam Minh Đế Quân. Thân thể phàm nhân chịu không được Sư tử tuyết, đã tan thành mây khói, Hoành Văn Thanh Quân và cái ***g trấn linh ba phần tiên lực ngang nhau. Hồn phách của Nam Minh Đế Quân tạm thời bị phong lại ở trong vòng sáng này.”
Bản tiên quân lại không rảnh rỗi để ý tới hồn phách Nam Minh là tròn hay là dẹp, bản tiên quân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm trên mặt đất, sau khi ngân quan biến mất, hai thân thể thoạt nhìn giống như hài đồng mười một mười hai tuổi đều nhắm mắt nằm ở trên bãi cỏ, trong đó một đứa cầm chiết phiến của Hoành Văn, đứa kia trên cổ có đeo ngọc bội của Thiên Xu.
Bản tiên quân nghe thấy chính mình nói: “Đây đây đây đây đây đây đây đây đây đây......”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Khụ, đứa nhỏ này...... là Hoành Văn Thanh Quân, pháp giới và thú khí của Sư tử tuyết chạm vào nhau, bị trọng thương, may mắn được ***g trấn linh đúng lúc bao lại, tiên khí lại quay trở về trong cơ thể, nhưng mà cái ***g trấn linh này...... Khụ...... Khi dùng nó đối với thần tiên cũng sẽ có chút ảnh hưởng nho nhỏ...... Cho nên Thanh Quân có thể tạm thời phải biến thành hình dạng này, mất đi chút trí nhớ, đại khái phải nán lại thế gian vài ngày mới có thể khôi phục......”
Bản tiên quân ánh mắt nhìn thẳng, ngón tay có chút run rẩy.
Bích Hoa Linh Quân nói tiếp: “Thiên Xu Tinh Quân cư nhiên không giống Nam Minh Đế Quân, trái lại có chút kỳ quái. Nhưng hiện giờ thật sự là tiên thân của hắn, thân phàm nhân kia hẳn là cũng tan thành mây khói giống Nam Minh Đế Quân. Đại khái là Hoành Văn Thanh Quân dùng pháp giới bảo vệ hắn, miếng ngọc bội kia là Thiên Xu khi khi ở thiên đình mang theo bên người, là vật linh khí, cũng bảo vệ Thiên Xu, mới có thể trở nên như thế. Hẳn là...... Cũng giống Hoành Văn Thanh Quân, tạm thời tâm trí và bộ dáng đều quay về lúc còn là hài đồng, sau khi ở thế gian vài ngày thì sẽ ổn.”
Bản tiên quân nhìn bộ dáng hài đồng của Hoành Văn và bộ dáng hài đồng của Thiên Xu, chỉ biết ngẩn người ra đờ đẫn.
Bên cạnh Hoành Văn cách đó không xa, mao đoàn toàn thân đầy máu bị đánh quay trở về nguyên hình. Nhưng cái bụng mao đoàn có chút phập phồng, dường như là còn hơi thở.
Mộtvòng sáng mỏng màu lục tạo thành một màn hào quang mỏng manh bao quanh người mao đoàn, bản tiên quân đi đến bên cạnh hồ ly, vòng sáng mỏng kia dần dần tụ lại, biến thành một vòng tròn nho nhỏ, cọ cọ vào đầu hồ ly, liếm liếm, chậm rãi phai nhạt tan dần.
Hoá ra sơn miêu lại từ trong thân thể Sư tử tuyết tách hồn phách ra, dùng hồn phách mỏng manh yếu ớt của nó bảo vệ hồ ly, hồ ly mới có thể còn sống mà thở.
Bích Hoa Linh Quân nhích lại gần, giúp hồ ly chữa trị vết thương, giận dữ nói: “Đáng tiếc đạo hạnh mấy ngàn năm của tuyết hồ này đều bị đánh tan, chỉ có thể tiếp tục làm một con hồ ly bình thường mà thôi.”
Bản tiên quân truyền chút tiên lực lên người hồ ly. Bích Hoa Linh Quân nói: “Bản quân muốn dẫn Sư tử tuyết và hồn phách của Nam Minh Đế Quân quay về thiên đình bẩm báo Ngọc Đế. Ngươi —— ai, ngươi chịu thiên phạt là điều không thể tránh khỏi ——” thở dài mà vỗ vỗ bả vai bản tiên quân, “Tống Dao huynh, ta và ngươi làm tiên hữu nhiều năm như vậy, ta sẽ tặng cho ngươi một cái nhân tình. Hoành Văn Thanh Quân và Thiên Xu Tinh Quân, tạm thời cũng cùng ngươi ở lại nhân gian. Đợi ta quay về thiên đình bẩm báo Ngọc Đế xong, ở dưới nhân gian cũng có thể qua được mấy ngày, phỏng chừng Hoành Văn Thanh Quân cùng Thiên Xu cũng sẽ khôi phục trở lại. Đến lúc đó, ai, để xem Ngọc Đế quyết định như thế nào.”
Ta chắp tay, “Đa tạ!”
Bích Hoa Linh Quân nói: “Khách khí làm gì. Ta và Đông Hoa, Kim Tinh Lão Quân, cùng mấy vị tiên đều sẽ thay ngươi cầu xin, cũng chưa hẳn là sẽ bị đưa lên tru tiên đài đâu. Đến lúc đó ngươi phải mời chúng ta uống rượu.”
Ta ôm quyền nói: “Nhất định nhất định.”
Bích Hoa Linh Quân bắn ra linh quang, quay trở về thiên đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook