Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
-
Chương 50
Hoành Văn và ta ở trên phòng sóng vai ngồi xuống, ta nói: “Ta đi mật báo với Thiên Xu, mang kết quả lấp liếm của mấy ngày sau nói cho hắn nghe, để hắn biết được cái sai, dừng cương trước bờ vực, hắn lại không nguyện ý.”
Hoành Văn nói: “Ta sớm đoán được nếu ngươi mật báo nhất định sẽ có kết quả này. Tính cách Thiên Xu là thà bị thương tổn chứ không chịu khuất phục, lúc trước ở trước tru tiên đài trên thiên đình cũng không có nhận sai, huống chi là hôm nay.”
Ta chỉ thở dài. Quay sang hỏi Hoành Văn ở trong thành dạo chơi thế nào.
Hoành Văn nói: “Không được tốt lắm, Đan Thành Lăng khiến cho lòng người trong thành hoang mang. Ta ở trên phố đi một hồi, chỉ nghe thấy tiếng khóc tang thương. Ngươi biết không, Tuyên Ly ở nha môn nói ra ẩn tình, Đan Thành Lăng vì phòng ngừa việc này bị tiết lộ, khi ta và ngươi đi rồi, hắn đem người ở công đường toàn bộ giết sạch.”
Ta kinh hãi, “Thật tàn nhẫn.”
Hoành Văn thở dài: “Quả thật tàn nhẫn, Nam Minh Đế Quân hạ giới một chuyến, tính khí thô bạo chỉ tăng không giảm, liên lụy Thiên Xu phải cùng hắn chịu báo ứng.” Sau lại nằm thẳng xuống mái ngói, từ từ nói: “Không biết ngày mai sẽ như thế nào.”
Mái ngói trên phòng nhiều chỗ nhấp nhô cồng kềnh, rất không bằng phẳng, ta nói: “Hoành Văn, ngươi nằm như vậy e rằng có chút bị cấn rất không thoải mái đó. Chi bằng chúng ta đi nơi khác, hoặc là ngươi dựa vào ta mà ngủ. Ngươi, ngươi hai ngày nay cũng chưa được nghỉ ngơi......”
Hoành Văn lập tức ngồi dậy, đôi mắt sâu đen láy nhìn vào mắt ta, thấp giọng cười nói: “Ngươi hai ngày nay, như thế nào lại đều mệt mỏi như vậy.”
Ta thiếu chút nữa khống chế không được mà nói thật ra, may mà đủ định lực (*năng lực bình tĩnh), đành phải giấu diếm nói: “Ngươi...... Pháp thuật và thể lực cũng tiêu hao rất nhiều, huống chi...... Ta......”
Đôi mắt Hoành văn lại càng lúc càng gần, thanh âm trầm thấp nói: “Ngươi cái gì?”
Ta nuốt nuốt nước miếng, dùng quan trần kính để làm trí óc tỉnh táo lại, nói: “Hoành Văn, ta luôn luôn cảm thấy được, ta có thể lên thiên đình làm thần tiên, thật sự một món hời lớn từ trên trời rơi xuống.” Hoành Văn nhướng mày thu người ngồi thẳng lại, “Có tốt như vậy sao?”
Ta nói: “Phải”
Gió lạnh thấu xương, trăng thanh rọi xuống tường thành đang chìm trong giấc ngủ. Bản tiên quân ở trên nóc nhà hít sâu hai đợt khí.
Hoành Văn ngươi chưa từng tới nhân gian, cho nên không hiểu được, nhân gian khó cầu trăm năm, nhưng ở thiên đình, lại có thể lâu dài vĩnh viễn vô tận.
Hoành Văn nằm xuống mái ngói trên phòng đã ngủ rồi, bản tiên quân nằm xuống bên cạnh hắn, không biết từ lúc nào cũng ngủ mất.
Khi ta tỉnh lại trời đã sáng, ta lại ngủ ở trên một đám mây, Hoành Văn đứng ở bên đám mây nhìn xuống phía dưới, nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, nhìn xuống phía dưới đi, Lô Dương thành phỏng chừng muốn đại loạn.”
Ta liền vội đứng dậy nhìn xuống mặt đất, Hoành Văn hạ đám mây thấp xuống một chút, nhìn thấy trên phố Lô Dương thành binh lính di chuyển từng tốp, lần lượt kiểm tra từng người đi đường, ai không phải người trong thành cùng toàn bộ khất cái trên đường đều bị trói lại bằng dây thừng, tạo thành một chuỗi, bị đánh đá liên tục mà áp đến đại lao nha môn.
Ngày đó, Đông quận Vương cùng đại quân của triều đình đến Trường Giang, ở trên mặt sông Trường Giang cùng thuỷ quân của Nam quận đại chiến. trên sông bao nhiêu là xác chết trôi nổi, chiến đếu hết sức oanh liệt.
Đan Thành Lăng ở Nam quận xưa nay kể công (*tự cho mình có công) kiêu ngạo, cho nên có người rắp tâm muốn nhân chiến tranh này làm giảm đi chút tài năng của hắn, Đan Thành Lăng trong tay chỉ có chín ngàn tinh binh, Nam quận Vương lệnh cho hắn dù chết cũng phải trấn thủ thành Lô Dương.
Thuỷ quân Nam quận không địch lại hai lộ đại quân, hầu như toàn quân bị diệt, triều đình cùng đại quân Đông quận ở trên bờ bên kia, hoàng hôn ngày thứ hai tiến đánh Lô Dương thành, toàn bộ binh lính lập thành một hàng rào bảo vệ.
Lại vào sáng sớm một ngày, đại quân ở ngoài Lô Dương thành phô trương thế trận, chủ soái Đan Thành Lăng đưa năm ngàn binh lính ra khỏi thành nghênh chiến, Lý Tư Hiền từ trong đại quân của Đông quận thúc ngựa ra, la lớn: “Binh lính Nam quận và tất cả dân chúng đều nghe cho rõ, Đông quận chúng ta lần này phát binh Nam quận, chính là trả thù Đan Thành Lăng, cũng không có ý muốn quấy rầy dân chúng. Đan Thành Lăng từ trong Đông quận Vương phủ bắt cóc khâm phạm triều đình Mộ Nhược Ngôn, giết Tam đệ của ta, con trai thứ ba của Đông quận Vương Lý Tư Minh. Thù này không báo, Đông quận Lý gia ta thề không làm người! Các ngươi nếu có thể giao Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn ra, Đông quận lập tức lui quân, quyết không tái phạm Nam quận!”
Một gã đại tướng trong quân đội triều đình cũng thúc ngựa xuất trận, thét lên: “Đan Thành Lăng thân là khâm phạm của triều đình, Nam quận chứa chấp mấy năm, nay lại che giấu trọng phạm triều đình Mộ Nhược Ngôn. Ta phụng ý chỉ Thánh Thượng, tiến đến Nam quận tróc nã hai người này, mong các ngươi nhanh giao hai người này ra, triều đình ắt có phong thưởng!”
Đan Thành Lăng ở trên ngựa cười to nói: “Bọn chuột nhắt các ngươi, muốn dùng kế ly gián này để làm loạn quân tâm của ta sao!” Trường đao vung lên, binh sĩ ùa lên, cùng đại quân của triều đình và Đông quận sát lại thành một đoàn.
Nam Minh Đế Quân đương nhiên dũng mãnh vô cùng, một ngựa một đao tiến sát vào giữa lòng quân địch, chém người như chém cỏ. Nhưng năm ngàn binh lính của hắn chung quy vẫn khó địch lại mấy vạn đại quân, cuối cùng chỉ còn ba nghìn binh sĩ cùng Đan Thành Lăng lui về trong thành.
Triều đình và Đông quận cũng không truy kích, vẫn như cũ hạ trại ngay tại chỗ, phái người ở dưới thành Lô Dương cao giọng gọi to buộc phải giao Đan Thành Lăng cùng Mộ Nhược Ngôn ra.
Vào lúc ban đêm, bên đường trong thành Lô Dương xuất hiện vô số ánh đuốc, bao vây quanh Tướng quân phủ và nơi ở của Mộ Nhược Ngôn. Ta đứng trên đám mây, xem đám đông người cất cao tiếng nghiêm mặt mãnh liệt, hô to rằng phải giết hai tên cẩu tặc.
Hoành Văn nói: “Ta sớm đoán được nếu ngươi mật báo nhất định sẽ có kết quả này. Tính cách Thiên Xu là thà bị thương tổn chứ không chịu khuất phục, lúc trước ở trước tru tiên đài trên thiên đình cũng không có nhận sai, huống chi là hôm nay.”
Ta chỉ thở dài. Quay sang hỏi Hoành Văn ở trong thành dạo chơi thế nào.
Hoành Văn nói: “Không được tốt lắm, Đan Thành Lăng khiến cho lòng người trong thành hoang mang. Ta ở trên phố đi một hồi, chỉ nghe thấy tiếng khóc tang thương. Ngươi biết không, Tuyên Ly ở nha môn nói ra ẩn tình, Đan Thành Lăng vì phòng ngừa việc này bị tiết lộ, khi ta và ngươi đi rồi, hắn đem người ở công đường toàn bộ giết sạch.”
Ta kinh hãi, “Thật tàn nhẫn.”
Hoành Văn thở dài: “Quả thật tàn nhẫn, Nam Minh Đế Quân hạ giới một chuyến, tính khí thô bạo chỉ tăng không giảm, liên lụy Thiên Xu phải cùng hắn chịu báo ứng.” Sau lại nằm thẳng xuống mái ngói, từ từ nói: “Không biết ngày mai sẽ như thế nào.”
Mái ngói trên phòng nhiều chỗ nhấp nhô cồng kềnh, rất không bằng phẳng, ta nói: “Hoành Văn, ngươi nằm như vậy e rằng có chút bị cấn rất không thoải mái đó. Chi bằng chúng ta đi nơi khác, hoặc là ngươi dựa vào ta mà ngủ. Ngươi, ngươi hai ngày nay cũng chưa được nghỉ ngơi......”
Hoành Văn lập tức ngồi dậy, đôi mắt sâu đen láy nhìn vào mắt ta, thấp giọng cười nói: “Ngươi hai ngày nay, như thế nào lại đều mệt mỏi như vậy.”
Ta thiếu chút nữa khống chế không được mà nói thật ra, may mà đủ định lực (*năng lực bình tĩnh), đành phải giấu diếm nói: “Ngươi...... Pháp thuật và thể lực cũng tiêu hao rất nhiều, huống chi...... Ta......”
Đôi mắt Hoành văn lại càng lúc càng gần, thanh âm trầm thấp nói: “Ngươi cái gì?”
Ta nuốt nuốt nước miếng, dùng quan trần kính để làm trí óc tỉnh táo lại, nói: “Hoành Văn, ta luôn luôn cảm thấy được, ta có thể lên thiên đình làm thần tiên, thật sự một món hời lớn từ trên trời rơi xuống.” Hoành Văn nhướng mày thu người ngồi thẳng lại, “Có tốt như vậy sao?”
Ta nói: “Phải”
Gió lạnh thấu xương, trăng thanh rọi xuống tường thành đang chìm trong giấc ngủ. Bản tiên quân ở trên nóc nhà hít sâu hai đợt khí.
Hoành Văn ngươi chưa từng tới nhân gian, cho nên không hiểu được, nhân gian khó cầu trăm năm, nhưng ở thiên đình, lại có thể lâu dài vĩnh viễn vô tận.
Hoành Văn nằm xuống mái ngói trên phòng đã ngủ rồi, bản tiên quân nằm xuống bên cạnh hắn, không biết từ lúc nào cũng ngủ mất.
Khi ta tỉnh lại trời đã sáng, ta lại ngủ ở trên một đám mây, Hoành Văn đứng ở bên đám mây nhìn xuống phía dưới, nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, nhìn xuống phía dưới đi, Lô Dương thành phỏng chừng muốn đại loạn.”
Ta liền vội đứng dậy nhìn xuống mặt đất, Hoành Văn hạ đám mây thấp xuống một chút, nhìn thấy trên phố Lô Dương thành binh lính di chuyển từng tốp, lần lượt kiểm tra từng người đi đường, ai không phải người trong thành cùng toàn bộ khất cái trên đường đều bị trói lại bằng dây thừng, tạo thành một chuỗi, bị đánh đá liên tục mà áp đến đại lao nha môn.
Ngày đó, Đông quận Vương cùng đại quân của triều đình đến Trường Giang, ở trên mặt sông Trường Giang cùng thuỷ quân của Nam quận đại chiến. trên sông bao nhiêu là xác chết trôi nổi, chiến đếu hết sức oanh liệt.
Đan Thành Lăng ở Nam quận xưa nay kể công (*tự cho mình có công) kiêu ngạo, cho nên có người rắp tâm muốn nhân chiến tranh này làm giảm đi chút tài năng của hắn, Đan Thành Lăng trong tay chỉ có chín ngàn tinh binh, Nam quận Vương lệnh cho hắn dù chết cũng phải trấn thủ thành Lô Dương.
Thuỷ quân Nam quận không địch lại hai lộ đại quân, hầu như toàn quân bị diệt, triều đình cùng đại quân Đông quận ở trên bờ bên kia, hoàng hôn ngày thứ hai tiến đánh Lô Dương thành, toàn bộ binh lính lập thành một hàng rào bảo vệ.
Lại vào sáng sớm một ngày, đại quân ở ngoài Lô Dương thành phô trương thế trận, chủ soái Đan Thành Lăng đưa năm ngàn binh lính ra khỏi thành nghênh chiến, Lý Tư Hiền từ trong đại quân của Đông quận thúc ngựa ra, la lớn: “Binh lính Nam quận và tất cả dân chúng đều nghe cho rõ, Đông quận chúng ta lần này phát binh Nam quận, chính là trả thù Đan Thành Lăng, cũng không có ý muốn quấy rầy dân chúng. Đan Thành Lăng từ trong Đông quận Vương phủ bắt cóc khâm phạm triều đình Mộ Nhược Ngôn, giết Tam đệ của ta, con trai thứ ba của Đông quận Vương Lý Tư Minh. Thù này không báo, Đông quận Lý gia ta thề không làm người! Các ngươi nếu có thể giao Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn ra, Đông quận lập tức lui quân, quyết không tái phạm Nam quận!”
Một gã đại tướng trong quân đội triều đình cũng thúc ngựa xuất trận, thét lên: “Đan Thành Lăng thân là khâm phạm của triều đình, Nam quận chứa chấp mấy năm, nay lại che giấu trọng phạm triều đình Mộ Nhược Ngôn. Ta phụng ý chỉ Thánh Thượng, tiến đến Nam quận tróc nã hai người này, mong các ngươi nhanh giao hai người này ra, triều đình ắt có phong thưởng!”
Đan Thành Lăng ở trên ngựa cười to nói: “Bọn chuột nhắt các ngươi, muốn dùng kế ly gián này để làm loạn quân tâm của ta sao!” Trường đao vung lên, binh sĩ ùa lên, cùng đại quân của triều đình và Đông quận sát lại thành một đoàn.
Nam Minh Đế Quân đương nhiên dũng mãnh vô cùng, một ngựa một đao tiến sát vào giữa lòng quân địch, chém người như chém cỏ. Nhưng năm ngàn binh lính của hắn chung quy vẫn khó địch lại mấy vạn đại quân, cuối cùng chỉ còn ba nghìn binh sĩ cùng Đan Thành Lăng lui về trong thành.
Triều đình và Đông quận cũng không truy kích, vẫn như cũ hạ trại ngay tại chỗ, phái người ở dưới thành Lô Dương cao giọng gọi to buộc phải giao Đan Thành Lăng cùng Mộ Nhược Ngôn ra.
Vào lúc ban đêm, bên đường trong thành Lô Dương xuất hiện vô số ánh đuốc, bao vây quanh Tướng quân phủ và nơi ở của Mộ Nhược Ngôn. Ta đứng trên đám mây, xem đám đông người cất cao tiếng nghiêm mặt mãnh liệt, hô to rằng phải giết hai tên cẩu tặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook