Nửa canh giờ sau, ta cùng Hoành Văn đứng trên công đường phủ nha môn của Lô Dương, Quảng Vân Tử được đặt trên một cái cán, mấy thị vệ khiêng hắn đưa đến nha môn, thân là vật chứng, đặt ngang trên công đường, ngay bên cạnh ta và Hoành Văn.

Bản tiên quân cùng Hoành Văn Thanh Quân đều có thể ở trong khách *** thuận gió mà đi, nhưng lần này Ngọc Đế giao việc thật tệ, chưa có xong xuôi thì không dám tuỳ tiện để lộ chân thân, giữa ban ngày ban mặt không được thể hiện bản lĩnh cao cường, khiến cho đám dân ngu muội sợ hãi cũng không tốt. Cứ đơn giản đi đến nha môn một lát, xem hắn có thể như thế nào.

Hồ ly ở khách *** thừa dịp hỗn loạn trốn mất, sơn miêu đạo hạnh kém, không kịp trốn, Mộ Nhược Ngôn thấy nó, sau khi vuốt ve một hồi thì bế nó đứng lên, sơn miêu ở trên thuyền dường như có hảo cảm với Mộ Nhược Ngôn, cứ ngao ngao kêu mà cọ cọ, mặc cho hắn ôm, lên xe ngựa.

Hoành Văn đối với nha môn ở thế gian rất có hứng thú, từ trên xuống dưới từ trái qua phải đều quan sát rất là kỹ lưỡng, ta lại sợ hắn nhất thời hào hứng, trong lúc thẩm vấn nhận đại tội danh, để được vào đại lao tham quan thử. Thừa lúc bọn nha dịch đều đang ngáp ngủ, tri phủ còn chưa thăng đường, ta thấp giọng nói: “Ngươi vừa nãy thật không phải bạn thân, chỉ để mình ta giải thích bừa bãi, một tiếng cũng không giúp.” Hoành Văn nói: “Ngươi ở trước mặt Mộ Nhược Ngôn cái lưỡi cứ xán lạn như hoa sen, ta sao nỡ đoạt lấy phong độ của ngươi.” Giọng điệu giống như nuối tiếc mà lắc lắc đầu. Bản tiên quân còn muốn mở miệng, trên công đường liền một trận động tĩnh, sắp sửa thăng đường. Từ sau bình phong một người vận quan phục màu lam của quan văn bước ra, hẳn là tri phủ, hắn đi đến bên ngoài bình phong, lại đứng cúi đầu cung kính, từ phía sau bình phong lại có một người sải bước đi ra, lại là một người quen ——

Nam Minh Đế Quân Đan Thành Lăng.

Đan tướng quân hùng dũng oai vệ mà bước đến bên trái ngồi xuống một cái ghế bành, sau đó tri phủ mới dám ngồi xuống thăng đường. Đập kinh đường mộc (*thanh gỗ mà mấy ông quan hay đập trên công đường), nói: “Hung đồ lớn mật dưới công đường, các ngươi nhìn thấy bản quan, vì sao không quỳ?”

Bản tiên quân cùng Hoành Văn vẫn ung dung đứng, Đan Thành Lăng lần đầu thấy chân thân của bản tiên quân, làm ra vẻ lơ đãng mà quan sát. Tri phủ lại đập kinh đường mộc: “Lớn mật! Bản phủ hỏi, lại dám làm thinh! Bản phủ lại hỏi các ngươi, đã dùng thủ đoạn gì để mưu hại đạo nhân này, mau mau đem sự thật khai ra!”

Bản tiên quân thật sự thấy chướng mắt, liền nói: “Đan tướng quân, nha môn ở Nam quận của các người trước khi thẩm án, cũng không khám nghiệm tử thi trước sao?”

Ánh mắt Đan Thành Lăng bỗng nhiên sắc bén, “Ngươi nhận ra bản tướng?”

Ta khoanh tay, cười cao thâm.

Đan Thành Lăng xua tay nói: “Truyền ngõ tác, khám nghiệm tử thi.” Đôi mắt lại chuyển từ trên người ta đến trên người Hoành Văn, gắt gao nhìn chằm chằm. Nhìn chăm chú đến mức khiến cho bản tiên quân vô cùng mất hứng, chẳng lẽ Nam Minh cả ngày nhìn ngắm Thiên Xu còn chưa đủ sao?

Ngõ tác đi đến, khám nghiệm thi thể Quảng Vân Tử, nghiệm trái nghiệm phải, rồi tiếp tục nghiệm qua nghiệm lại. Hoành Văn dùng mật pháp âm nói với ta: “Quan viên ở thế gian sao lại hồ đồ như vậy, khó trách dân chúng ở nhân gian lại cúng bái cho thiên đình nhiều hương khói như thế, cuộc sống bình thường của họ, thật là không dễ dàng gì.” Ta cũng dùng mật pháp âm đáp lại với hắn: “Cũng có quan tốt, nhưng hôn quan lúc nào cũng nhiều hơn, dân chúng sống được quả thật vất vả. Cho nên thiên đình mới đem thiên phạt (*xử phạt của thiên đình) và lịch kiếp (*nạn kiếp phải trải qua) áp dụng xuống nhân gian.”

Hoành Văn nói: “Tại sao lại tạo ra nhiều tham quan như vậy chứ.” Ta lặng lẽ nói: “Việc này Thanh Quân ngươi cũng có phần, ví như vị tri phủ trên công đường này, phải qua khoa cử, trúng tuyển tiến sĩ, mới có thể làm tứ phẩm hoàng đường. Văn mệnh hưng suy cùng khoa cử chi mệnh đều phải thông qua văn kiện từ Văn Ti Phủ của ngươi.”

Hoành Văn im lặng không nói, phút chốc nói: “Đợi ta trở về thiên đình, sẽ đích thân sửa lại hồ sơ văn mệnh, cần phải đem những thứ bát nháo loạn xị này nhất thảy xóa sổ sạch sẽ.” Ta nói: “Vừa nãy lăng mạ ngươi, đừng cho là thật, thật ra thế gian có câu tục ngữ này rất hay ‘ba phần do trời, bảy phần do người’, chẳng hạn như trên bàn của ngươi, trên bàn của Mệnh Cách lão nhân có thể có rất nhiều sách, thế gian sinh sinh tử tử tới lui, chỉ trong chốc lát có vô số người sinh ra vô số người mất đi, làm sao quản được hết đây. Cho dù ngươi ở trên sổ văn mệnh có ghi chú tỉ mỉ văn mệnh của hiền giả, hắn trúng khoa cử, chiếm không được lòng của hoàng đế cùng quyền thần, cũng như không được làm quan, không thể phát huy. Cho nên trải qua các thế hệ triều đại, mới có hưng có suy, có sinh có diệt.”

Hoành Văn nói: “Đạo lý thế gian vậy mà lại có nhiều điều như thế, ngươi đây một phen nói ra cũng rất có tiên tính. Hiếm thấy hiếm thấy.” Ta nói: “Ta ở trên trời mấy ngàn năm nay, chẳng lẽ nói chuyện không có tiên tính sao.” Hoành Văn ‘sách’ một tiếng. Ngõ tác kia rốt cuộc cũng khám nghiệm xong tử thi của Quảng Vân Tử, run rẩy nói: “Bẩm tướng quân, bẩm đại nhân, thi thể của đạo nhân này không thấy có gì dị thường...... Tiểu nhân không nhìn ra có dấu vết bị giết hại.”

Tri phủ nói: “Nhất định là hai tên hung đồ này dùng thủ đoạn gì đó không tầm thường. Người đâu, đem hình cụ lên!”

Ta dùng mật pháp âm nói với Hoành Văn: “Xem ra ngươi và ta nhất định phải thuận gió mà đi.” Hoành Văn nói: “Đợi mang hình cụ lên ta xem thử rồi lúc đó đi cũng không muộn.”

Bọn nha dịch mang lên một bộ kẹp, một chậu than nóng, đặt vào trong chậu than một thanh sắt. Hoành Văn lắc lắc đầu. Tri phủ lại đập kinh đường mộc: “Gia hình!” Nha dịch giơ cái kẹp sắt tiến lên, ta cùng với Hoành Văn đang muốn phiêu nhiên mà chuồn, ngoài công đường bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Khoan đã.”

Một người rảo bước lên thềm cửa, một tay ngăn lại bọn nha dịch, chậm rãi bước lên công đường, che trước người Hoành Văn, lạnh lùng nói: “Ai dám đụng đến công tử nhà ta.”

Mao đoàn, nó chọn thời cơ thích hợp, xuất hiện ở trước mặt Hoành Văn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương