Lục Cảnh nói: “Tiểu tiên trên thiên đình mỗi ngày đều có mặt ở Linh Tiêu Điện, dường như ngoại trừ Thanh Quân cùng Tống Nguyên Quân và Bích Hoa Linh Quân ra, các chư tiên đều đều có mặt ở đó.”

Ta nói: “Vậy các chư tiên không lên điện hoặc không hưởng bổng lộc thì sao, gần đây có ai không ở trên thiên đình không?” Lục Cảnh nói: “Chúng tiên không lên điện thì tiểu tiên không biết.” Ta cũng không trông mong là sẽ nghe được tin tức hay lời đồn gì từ miệng Lục Cảnh, đành phải thôi không hỏi thêm nữa.

Chư tiên đều có mặt ở trên điện. Như vậy chỉ có trong số chư tiên không lên điện hoặc không hưởng bổng lộc, là ai có thể cứu Nam Minh? Phía bên Hoành Văn đã xem được mấy bản công văn, chất thành một chồng cao cao. Ta thêm trà vào cốc cho hắn, Bích Hoa Linh Quân che miệng ngáp, nhìn xung quanh nói: “Tống Dao, hai gian phòng này gian nào nghỉ ngơi thì tốt? Ta nhiều ngày rồi cũng chưa có nghỉ ngơi, thấy chăn đệm và màn trướng trong phòng đây, thật có chút muốn ngủ.”

Bích Hoa Linh Quân giả mù sa mưa (*là giả điên í ^__^) hỏi, đôi mắt lại nhẹ nhàng nhìn về phía cái giường lớn sau lưng Hoành Văn, bình tĩnh không động đậy. Bản tiên quân làm ra vẻ do dự không nói gì, Bích Hoa Linh Quân rốt cuộc nói: “Bằng không bản quân cứ tuỳ tiện nghỉ ngơi trên cái giường này một chút vậy, bản quân ngủ không có chiếm giường đâu, ta ngủ sát ở bên trong, Thanh Quân ngươi xem công hàm xong thì ngủ ở bên ngoài là được. Vừa lúc ở gian phòng cách vách vẫn còn một cái giường, Tống Dao và Lục Cảnh qua bển ngủ đi.” Nói xong lại ngáp một cái, làm bộ muốn đứng dậy.

Ta nói: “Bích hoa huynh ngươi nhiều ngày không nghỉ ngơi, hai người bọn họ đây để đèn sáng trưng mà xem công văn, sợ ngươi nghỉ ngơi không được.”

Bích Hoa Linh Quân nói: “Không sao cả, khi ta tìm Mão Nhật Tinh Quân đánh cờ, thường xuyên ở trong quý phủ của hắn nghỉ ngơi, cho nên cũng không sợ ánh sáng.” Ta nói: “Nhưng gian phòng này dù sao cũng không bằng gian phòng yên tĩnh sát bên, hơn nữa con sơn miêu kia cũng ở sát vách, không muốn đi nhìn một lát sao?”

Bích Hoa Linh Quân mặt mày hớn hở nói: “Tống Dao quả nhiên là tri kỷ của ta!” Thích thú mà xuyên tường đi sang vách bên cạnh, ta đành phải đi theo, lại xoay người đem chén trà đẩy đến bên người Hoành Văn, “Uống chút trà đi, ta đi xem Bích Hoa Linh Quân, rồi trở về liền.”

Hoành Văn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Biết rồi.” Đầu bút lông ngừng lại, đưa tay đặt bút xuống, rồi khép văn hàm lại, lại lấy một bản khác ra.

Ta xoay người xuyên tường đến gian phòng cách vách, hồ ly đang nhổm nửa người dậy, trầm tĩnh nhìn Bích Hoa Linh Quân. Sơn miêu thì nằm một đống, dưới bụng là một cái gối đầu, nằm trên tấm lưng hồ ly khò khè mà ngủ. Bích Hoa Linh Quân vẻ mặt tham lam mà nhìn sơn miêu, nó cư nhiên không chút phát hiện. Hồ ly cong cái lưng lại, đứng lên, run run bộ lông nhảy xuống mặt đất, hóa thành hình người. Hồ ly thực biết nhìn người, Bích Hoa Linh Quân trên người tiên khí ngút trời, nó lập tức biết được đây là một vị Thượng Quân, cung kính mà cúi đầu nói: “Tiểu yêu Tuyên Ly, không biết tôn giá là vị Thượng Quân nào trên thiên đình?”

Sơn miêu bị động tĩnh làm bừng tỉnh, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, mơ màng nhìn xung quanh, thấy Bích Hoa Linh Quân, cả kinh run lên, lui lại thành một đống tròn vo, run bần bật.

Bích Hoa hiền lành cười, nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Ngươi đừng sợ, bản quân là Bích Hoa Linh Quân trên thiên đình, đúng lúc xong việc được giao, thuận đường ghé qua đây thăm tiên hữu. Không phải đến thu yêu đâu.” Đang nói chuyện, đã ghé sát vào bên giường, vô cùng tự nhiên như thường mà đưa tay lên đỉnh đầu sơn miêu, sơn miêu cả người run rẩy, càng lúc càng cuộn tròn lại thành một đống tròn vo. Bích Hoa sờ sờ đỉnh đầu nó, cười nói: “Rất ngoan rất ngoan.” Cái mặt xấu xa của hắn lúc này đây mà làm tiên hữu của bản tiên quân thật khiến ta thấy xấu hổ.

Ta thấy sơn miêu run rẩy thiệt là đáng thương, cuối cùng dựa theo lương tâm mà nói: “Bích Hoa huynh, nó có lẽ là sợ người lạ, có chút sợ ngươi, ngươi trước tiên nên cách xa ra một chút, đừng dọa tiểu hài tử.”

Bích Hoa Linh Quân lưu luyến sờ lên đỉnh đầu nó hai cái, mới thu tay lại rời đi. Sơn miêu lập tức nhảy xuống giường, lăn lộn biến thành bộ dáng của một nam đồng nhỏ tuổi, lui đến sau lưng hồ ly.

Hồ ly theo bản năng mà đứng ra phía trước dùng thân mình che chở cho sơm miêu.

Bích Hoa Linh Quân phiêu nhiên đứng ở phía sau vài bước, nói: “Ngươi đã tu luyện gần hai ngàn năm rồi, đạo hạnh không tồi.”

Hồ ly thấp giọng nói: “Tiên quân quá khen.”

Bích Hoa Linh Quân khoanh tay mỉm cười, bỗng nhiên nhích lại gần chỗ bản tiên quân, ở bên tai ta có mấy câu yếu ớt như tiếng mũi kêu, là do Bích Hoa đang dùng mật pháp âm truyền tin cùng ta: “Tống Dao, hồ ly và tiểu sơn miêu là chung một ổ sao?”

Ta cũng đành phải dùng mật pháp âm đáp lại, “Phải, hồ ly là Đại Vương của sơn miêu, cả động yêu của nó chỉ còn lại mỗi sơn miêu, cho nên ngươi có ý muốn đem sơn miêu về, thứ lỗi cho huynh đệ như ta không giúp được gì.”

Bích Hoa Linh Quân vẫn khoanh tay như cũ, tràn đầy tiên khí mà mỉm cười, bỗng nhiên nói với hồ ly: “Ngươi theo bản quân ra ngoài một lát.” Phiêu nhiên lướt qua cửa sổ, hồ ly ngẩn người, lắc mình đuổi theo, sơn miêu xem bản tiên quân thành chỗ dựa vững chắc, đáng thương nhìn ta đầy trông mong, ta xoa xoa đỉnh đầu nó, cũng lướt qua cửa sổ ra ngoài xem náo nhiệt.

Dưới ánh trăng sáng, Bích Hoa Linh Quân nói với hồ ly: “Đứa nhỏ kia là ở trong động của ngươi sao. Bản quân muốn mang nó về thiên đình, ngươi có bằng lòng không?”

Hồ ly giật mình, phút chốc nói: “Được Linh Quân coi trọng là phúc của nó, nhưng dù nó ở trong động của ta, ta cũng không hề ràng buộc các yêu quái trong động, đến hay đi đều tự do tuỳ ý của chúng.”

Bích Hoa Linh Quân liền trờ lại trong phòng, hỏi sơn miêu tinh: “Có bằng lòng theo ta cùng quay về thiên đình hay không?”

Sơn miêu ôm lấy vạt áo của hồ ly, gắt gao mà dán chặt vào đấy, lắc lắc đầu.

Bích Hoa Linh Quân cả giận lạnh nhạt than thở: “Thôi được rồi, đây cũng là duyên. Nhưng mà ——” phủi phủi tay áo, ánh mắt hời hợt mà nhìn hồ ly, lại quét nhanh qua người bản tiên quân: “Ngươi không khuyên nó cùng ta quay về thiên đình, không lâu sau, đừng hối hận việc ngày hôm nay.”

Đi đến bên giường, dùng tay áo quét qua mặt giường, xoay người leo lên ngủ.

Hồ ly nhìn Bích Hoa Linh Quân, sắc mặt nghi hoặc bất định. Trong lòng ta thầm nói mao đoàn ngươi không hiểu được, vị Bích Hoa Linh Quân này thật ra vừa rời khỏi Tây Phương, vẫn chưa từ trong cảnh giới trở về bình thường.

Bích Hoa Linh Quân ngủ một lát, lại nghiêng đầu đưa mắt nhìn nhìn xuống mặt đất, lắc đầu nói: “Tống Dao à Tống Dao, thể xác của đạo nhân này tuy rằng giống Nhị đại gia của Lữ Động Tân ở nhân gian, dù sao cũng để ngươi sử dụng lâu rồi, để nằm trên mặt đất thật có chút lạnh lẽo, tốt xấu gì cũng phải để nằm trên một băng ghế dài chứ.”

Ta nói: “Ngươi không hiểu được, mặt băng ghế dài rất là hẹp, lại bị cấn, không bằng đặt ở trên mặt đất cho bằng phẳng.” Bích Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, nhưng ta nghe nói mấy con kiến con sâu với cả con chuột ở thế gian rất là lợi hại, ngươi cẩn thận đạo nhân sẽ bị chúng nó gặm á.” Ta nói: “Bích hoa huynh ngươi yên tâm ngủ đi, con kiến và con chuột không có ăn mấy thứ này.” Bích Hoa Linh Quân mới vừa nãy mở miệng nói chuyện trước, giờ thì hắn đã đi vào giấc mộng rồi.

Sơn miêu lui lại phía sai hồ ly, nhìn Bích Hoa Linh Quân, vẫn run bần bật như cũ. Bản tiên quân muốn mang chúng sang vách bên cạnh, nhưng cách vách Lục Cảnh đang nghiêm túc xử lý văn hàm. Công hàm của Hoành Văn chưa đến bình minh thì chưa xem xong. Bản tiên quân đành phải có đạo đức mà ở trong phòng này tĩnh tọa nghỉ ngơi. Sơn miêu thấy ta không dự định đi, mới dám nhảy lên trên cái ghế bên cạnh ta cuộn tròn lại ngủ, hồ ly phỏng chừng có lẽ đêm nay muốn đến tìm Hoành Văn nhưng vô vọng, cũng ở xa mà tìm một cái ghế dựa nằm xuống.

Thẳng đến bình minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương