Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
-
Chương 34
Lưng Mộ Nhược Ngôn khẽ lay động, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo khoác mỏng manh được mở rộng làm lộ ra nửa ngực, đôi mắt nửa khép hờ, nhẹ nhàng thở dốc. Đan Thành Lăng ở trên cổ hắn mà cắn mút, một tay đưa lên chậm rãi trút bỏ áo choàng trên người hắn, tay kia thì từ tốn lần mò xuống phía dưới......
A di đà phật, bản tiên quân thật sự làm thần thiên lâu quá, cư nhiên đã quên thời điểm này không nên đến đây.
Hoành Văn nói: “Ô, song tu (*ý nói hai người đang xxoo) ‘tu luyện’ sao mà nhiệt liệt quá.”
Ta vội vàng túm lấy Hoành Văn lôi ra ngoài, một mạch kéo thẳng về phòng.”Tội lỗi tội lỗi, phàm nhân mà nhìn phải cảnh này sẽ bị đau mắt.” Hoành Văn nói: “Bản quân là tiên. Vả lại ngươi và ta đi vào, chỉ là do vô tình, chỉ là đưa mắt nhìn một cái thôi mà.”
Ta im lặng không nói gì ngồi xuống trước giường, Hoành Văn vung chiết phiến của hắn ra phất phất: “Không có gì là không được tự nhiên, ngươi khi ở thế gian, chẳng lẽ chưa làm qua?”
Ta ho khan một tiếng, “Đã làm, nhưng đều là cùng nữ tử...... Còn với người cùng giới thì, ‘tu luyện’ kiểu này, khụ, đơn giản là chưa từng thử......” Hoành Văn nói: “Ừhm, ta xem qua tranh vẽ trong sách, quả thật cũng chưa thấy qua người cùng giới làm với nhau.” Ta kinh hãi, liền nhảy dựng lên: “Xem trong sách? Sách gì!! Ngươi như thế nào lại biết mà xem?!” Ngọc Đế à, Hoành Văn Thanh Quân hạ phàm một chuyến, nếu mang đầu óc bát nháo loạn xị về mấy chuyện này quay về bị Ngọc Đế biết được, nhất định một đạo thiên thiểm, bổ thẳng vào đỉnh đầu ta, trực tiếp đem ta đánh thành tro bụi.
Hoành Văn nói: “Ngươi tự dưng kinh hãi như vậy làm gì? Ta đã điều khiển văn mệnh trong thiên hạ, đương nhiên các loại sách đều phải xem qua thử. Ngày đó khi ở Đông quận Vương phủ, ta nhàn nhã không việc gì làm, liền lên phố mua mấy quyển sách vẽ, lật ra xem một lát, muốn xem thử song tu ‘tu luyện’ thì phải như thế nào.” Rồi ở trong tay áo tìm kiếm, lấy ra vật nho nhỏ cầm ở trong tay, nháy mắt hóa lớn, là một sấp sách có bìa màu xanh đen. Giơ lên phủi phủi, đặt lên bàn. Ta vươn tay cầm một quyển lật ra xem thử, trước mắt liền thấy sao vàng lấp lánh —— Đông Cung (*tranh XXOO).
Vả lại còn là Đông Cung vẽ về long dương gắn bó đùa nghịch.
Bản tiên quân năm đó khi còn là phàm nhân, đông cung cũng đã thấy nhiều. Còn cùng tri kỷ hảo hữu thường xuyên bình luận tán thưởng mà xem, trao đổi sách quý.
Nhưng mà, dụ dỗ Hoành Văn Thanh Quân xem Đông Cung, tội danh này ở thiên đình cũng không phải là trò đùa. Ta làm thần tiên coi như làm cũng thoải mái, không muốn bị áp lên đỉnh tru thần đài để ngũ lôi oanh tạc.
Bản tiên quân nghĩ đến cảnh đó thì toát mồ hôi lạnh. Hoành Văn càng khoan thai mà nói: “Ta sau khi xem xong mới hiểu được, hoá ra song tu đích thật là một môn học vấn, trong đó có rất nhiều điều đẹp đẽ. Đáng tiếc tranh vẽ thật không tốt, có chút chán ngán.”
Ta nhịn không được nói: “Đó là bởi vì sách ngươi mua chính là loại sách thông thường bán trên phố thôi, loại tranh này công rất là cẩu thả, không có ý vị mới mẻ gì cả. Sách quý chân chính ở hiệu sách trên phố mua không được đâu, chi bằng có đường lối đặc biệt mới có thể thuận lợi mua được, xem tranh trong đó, đó mới gọi là hứng thú.”
Hoành Văn hưng trí bừng bừng nói: “Vậy hửh?” Ta hận không thể vả vào miệng mình một cái.
Nam Minh cùng Thiên Xu một lúc lâu vẫn không thấy, tình nồng ý hậu. Mãi đến khi ta cùng Hoành Văn thổi tắt đèn ngủ, cách vách liền truyền tới từng trận động tĩnh.
Ván giường vang lên lạch cạch, Mộ Nhược Ngôn đứt quãng mà ậm ừ rên rỉ, bản tiên quân nghe được tâm thần không yên định trong ***g ngực khó an ổn. May mắn thể xác Quảng Vân Tử vẫn đang nằm thẳng đơ trên mặt đất, giúp ta giảm bớt không ít nghiệt tình.
Ta nhìn chằm chằm vào Quảng Vân Tử để ổn định thần trí điều tức hơi thở. Hoành Văn ở bên cạnh nói: “Ngươi thò đầu ra sát mép giường làm gì vậy?”
Ta nói: “Xuân phong từng trận đưa đẩy, lại có Hoành Văn Thanh Quân ở cạnh bên, ta sợ dao động tiên căn, làm nên sai phạm lớn. Nên nhìn Quảng Vân Tử để củng cố tâm thần.”
Hoành Văn cúi đầu nở nụ cười: “Nhìn lão nhân này nằm trên mặt đất, quả thật trấn an được tâm thần. Vậy ngươi cứ tiếp tục nhìn đi.”
Ta nghe thấy hắn trở mình, lại không có động tĩnh. Dường như là ngủ rồi.
Ta nhìn Quảng Vân Tử, dần dần thấy mệt mỏi uể oải, cuối cùng cũng ngủ mất.
Ngủ một lúc sau, ta mơ thấy một giấc mộng.
Từ sau khi ta làm thần tiên, rất ít khi nằm mơ, mơ được giấc mộng này thật hết sức khác biệt.
Trong hốt hoảng, ta đứng giữa một rừng hoa đào rộng lớn, hoa đào sáng rực còn hơn mây ngũ sắc trên cửu trùng thiên cung. Sâu trong lớp mây mù có một thân ảnh mờ ảo thong thả đứng đó. Khi ta đến gần, hắn quay đầu lại, ta sửng sốt.
Tiên nằm mộng, mộng chính là chủ tâm, ta biết được lúc này ta đang ở trong mộng. Khi thấy hắn, ta lại biết được, mộng này là chủ tâm của ta.
Chủ tâm giấu được, nhưng bất quá lại tự lừa chính mình. Ta lại không biết nói thế nào, bắt đầu từ khi nào, ta lại có dụng tâm như vậy.
Có lẽ từ mấy ngàn năm trước, khi ta ở cửu trùng thiên cung nhìn thấy hắn từ phía xa xa. Cao quý thanh hoa, mặc dù ở trước mắt, lại xa đến không thể chạm tới. Nhưng nhịn không được muốn tiến đến gần.
Mấy ngàn năm ta trải qua cuộc sống thảnh thơi nhàn rỗi, vô cùng cảm tạ ông trời, ta vốn là một kẻ trọn đời cô loan bạc mệnh, cũng không cầu mong hay đòi hỏi thứ gì quá đáng, nhưng chỉ cần thường xuyên có thể thấy hắn, trong lòng đã thỏa mãn rồi.
Dù sao ta là chỉ là một thần tiên tình cờ được ‘nhặt’ về, phàm căn thanh tịnh hay không cũng chỉ là một cái cớ. Tựa như khi ở thế gian, rõ ràng biết không thể đưa tay chạm đến được ánh trăng kia, nhưng mà khi thỉnh thoảng ngẫm lại thật rất muốn kéo ánh trăng ấy xuống.
Trong giấc mộng lúc này, chính là dụng tâm xấu xa của ta.
Nếu là chủ tâm trong mộng, có thể thoả thích buông bỏ tất cả.
Ta ôm lấy người trước mặt, lập tức hôn thật sâu xuống.
Mộng có thể làm gì? Chính là lúc bình thường không dám môi kề môi hôn thẳng hắn, không dám trút bỏ y phục của hắn xuốn. Làm thần tiên tuyệt đối không thể làm chuyện tình ái.
Khoảnh khắc khi ta nâng thắt lưng của hắn lên ta đã nghĩ, thật đáng giá. Cho dù bị Ngọc Đế một đạo thiên thiểm đánh thành tro bụi cũng đáng. Tuy rằng chỉ là mộng nhưng cũng không có gì tiếc nuối.
Trước khi tỉnh mộng ta nhớ rõ ta đã viên mãn vô cùng, ở dưới tán hoa đào tựa mây ta ôm hắn vào lòng nói rằng ta kỳ thật thích hắn mấy ngàn năm, kỳ thật cũng muốn hắn mấy ngàn năm. Hắn tựa vào vai ta thấp giọng nói: “Ta cũng muốn ngươi mấy ngàn năm.”
Sau đó liền tỉnh mộng, ta vừa mở mắt liền nhìn thấy đỉnh màn, bên trái thì thấy trống trơn chỉ còn lại chăn và gối đầu, bên phải vẫn thấy Quảng Vân Tử đang nằm trên mặt đất.
Hoành Văn đang ở trong phòng hắn thần thanh khí sảng (*tinh thần thoải mái) mà chờ ta cùng đi dùng bữa sáng.
Mao đoàn thì buồn rầu ngồi xổm trên ghế, sơn miêu thì đau thương mà nằm ở bên giường.
Hoành Văn nói: “Ngươi đêm qua mơ thấy mộng đẹp gì vậy, khi ta đi thấy vẻ mặt ngươi đang cười ngây dại thật xấu xa.”
Ta cười gượng hai tiếng, “Mơ thấy Ngọc Đế thăng quan cho ta.”
A di đà phật, bản tiên quân thật sự làm thần thiên lâu quá, cư nhiên đã quên thời điểm này không nên đến đây.
Hoành Văn nói: “Ô, song tu (*ý nói hai người đang xxoo) ‘tu luyện’ sao mà nhiệt liệt quá.”
Ta vội vàng túm lấy Hoành Văn lôi ra ngoài, một mạch kéo thẳng về phòng.”Tội lỗi tội lỗi, phàm nhân mà nhìn phải cảnh này sẽ bị đau mắt.” Hoành Văn nói: “Bản quân là tiên. Vả lại ngươi và ta đi vào, chỉ là do vô tình, chỉ là đưa mắt nhìn một cái thôi mà.”
Ta im lặng không nói gì ngồi xuống trước giường, Hoành Văn vung chiết phiến của hắn ra phất phất: “Không có gì là không được tự nhiên, ngươi khi ở thế gian, chẳng lẽ chưa làm qua?”
Ta ho khan một tiếng, “Đã làm, nhưng đều là cùng nữ tử...... Còn với người cùng giới thì, ‘tu luyện’ kiểu này, khụ, đơn giản là chưa từng thử......” Hoành Văn nói: “Ừhm, ta xem qua tranh vẽ trong sách, quả thật cũng chưa thấy qua người cùng giới làm với nhau.” Ta kinh hãi, liền nhảy dựng lên: “Xem trong sách? Sách gì!! Ngươi như thế nào lại biết mà xem?!” Ngọc Đế à, Hoành Văn Thanh Quân hạ phàm một chuyến, nếu mang đầu óc bát nháo loạn xị về mấy chuyện này quay về bị Ngọc Đế biết được, nhất định một đạo thiên thiểm, bổ thẳng vào đỉnh đầu ta, trực tiếp đem ta đánh thành tro bụi.
Hoành Văn nói: “Ngươi tự dưng kinh hãi như vậy làm gì? Ta đã điều khiển văn mệnh trong thiên hạ, đương nhiên các loại sách đều phải xem qua thử. Ngày đó khi ở Đông quận Vương phủ, ta nhàn nhã không việc gì làm, liền lên phố mua mấy quyển sách vẽ, lật ra xem một lát, muốn xem thử song tu ‘tu luyện’ thì phải như thế nào.” Rồi ở trong tay áo tìm kiếm, lấy ra vật nho nhỏ cầm ở trong tay, nháy mắt hóa lớn, là một sấp sách có bìa màu xanh đen. Giơ lên phủi phủi, đặt lên bàn. Ta vươn tay cầm một quyển lật ra xem thử, trước mắt liền thấy sao vàng lấp lánh —— Đông Cung (*tranh XXOO).
Vả lại còn là Đông Cung vẽ về long dương gắn bó đùa nghịch.
Bản tiên quân năm đó khi còn là phàm nhân, đông cung cũng đã thấy nhiều. Còn cùng tri kỷ hảo hữu thường xuyên bình luận tán thưởng mà xem, trao đổi sách quý.
Nhưng mà, dụ dỗ Hoành Văn Thanh Quân xem Đông Cung, tội danh này ở thiên đình cũng không phải là trò đùa. Ta làm thần tiên coi như làm cũng thoải mái, không muốn bị áp lên đỉnh tru thần đài để ngũ lôi oanh tạc.
Bản tiên quân nghĩ đến cảnh đó thì toát mồ hôi lạnh. Hoành Văn càng khoan thai mà nói: “Ta sau khi xem xong mới hiểu được, hoá ra song tu đích thật là một môn học vấn, trong đó có rất nhiều điều đẹp đẽ. Đáng tiếc tranh vẽ thật không tốt, có chút chán ngán.”
Ta nhịn không được nói: “Đó là bởi vì sách ngươi mua chính là loại sách thông thường bán trên phố thôi, loại tranh này công rất là cẩu thả, không có ý vị mới mẻ gì cả. Sách quý chân chính ở hiệu sách trên phố mua không được đâu, chi bằng có đường lối đặc biệt mới có thể thuận lợi mua được, xem tranh trong đó, đó mới gọi là hứng thú.”
Hoành Văn hưng trí bừng bừng nói: “Vậy hửh?” Ta hận không thể vả vào miệng mình một cái.
Nam Minh cùng Thiên Xu một lúc lâu vẫn không thấy, tình nồng ý hậu. Mãi đến khi ta cùng Hoành Văn thổi tắt đèn ngủ, cách vách liền truyền tới từng trận động tĩnh.
Ván giường vang lên lạch cạch, Mộ Nhược Ngôn đứt quãng mà ậm ừ rên rỉ, bản tiên quân nghe được tâm thần không yên định trong ***g ngực khó an ổn. May mắn thể xác Quảng Vân Tử vẫn đang nằm thẳng đơ trên mặt đất, giúp ta giảm bớt không ít nghiệt tình.
Ta nhìn chằm chằm vào Quảng Vân Tử để ổn định thần trí điều tức hơi thở. Hoành Văn ở bên cạnh nói: “Ngươi thò đầu ra sát mép giường làm gì vậy?”
Ta nói: “Xuân phong từng trận đưa đẩy, lại có Hoành Văn Thanh Quân ở cạnh bên, ta sợ dao động tiên căn, làm nên sai phạm lớn. Nên nhìn Quảng Vân Tử để củng cố tâm thần.”
Hoành Văn cúi đầu nở nụ cười: “Nhìn lão nhân này nằm trên mặt đất, quả thật trấn an được tâm thần. Vậy ngươi cứ tiếp tục nhìn đi.”
Ta nghe thấy hắn trở mình, lại không có động tĩnh. Dường như là ngủ rồi.
Ta nhìn Quảng Vân Tử, dần dần thấy mệt mỏi uể oải, cuối cùng cũng ngủ mất.
Ngủ một lúc sau, ta mơ thấy một giấc mộng.
Từ sau khi ta làm thần tiên, rất ít khi nằm mơ, mơ được giấc mộng này thật hết sức khác biệt.
Trong hốt hoảng, ta đứng giữa một rừng hoa đào rộng lớn, hoa đào sáng rực còn hơn mây ngũ sắc trên cửu trùng thiên cung. Sâu trong lớp mây mù có một thân ảnh mờ ảo thong thả đứng đó. Khi ta đến gần, hắn quay đầu lại, ta sửng sốt.
Tiên nằm mộng, mộng chính là chủ tâm, ta biết được lúc này ta đang ở trong mộng. Khi thấy hắn, ta lại biết được, mộng này là chủ tâm của ta.
Chủ tâm giấu được, nhưng bất quá lại tự lừa chính mình. Ta lại không biết nói thế nào, bắt đầu từ khi nào, ta lại có dụng tâm như vậy.
Có lẽ từ mấy ngàn năm trước, khi ta ở cửu trùng thiên cung nhìn thấy hắn từ phía xa xa. Cao quý thanh hoa, mặc dù ở trước mắt, lại xa đến không thể chạm tới. Nhưng nhịn không được muốn tiến đến gần.
Mấy ngàn năm ta trải qua cuộc sống thảnh thơi nhàn rỗi, vô cùng cảm tạ ông trời, ta vốn là một kẻ trọn đời cô loan bạc mệnh, cũng không cầu mong hay đòi hỏi thứ gì quá đáng, nhưng chỉ cần thường xuyên có thể thấy hắn, trong lòng đã thỏa mãn rồi.
Dù sao ta là chỉ là một thần tiên tình cờ được ‘nhặt’ về, phàm căn thanh tịnh hay không cũng chỉ là một cái cớ. Tựa như khi ở thế gian, rõ ràng biết không thể đưa tay chạm đến được ánh trăng kia, nhưng mà khi thỉnh thoảng ngẫm lại thật rất muốn kéo ánh trăng ấy xuống.
Trong giấc mộng lúc này, chính là dụng tâm xấu xa của ta.
Nếu là chủ tâm trong mộng, có thể thoả thích buông bỏ tất cả.
Ta ôm lấy người trước mặt, lập tức hôn thật sâu xuống.
Mộng có thể làm gì? Chính là lúc bình thường không dám môi kề môi hôn thẳng hắn, không dám trút bỏ y phục của hắn xuốn. Làm thần tiên tuyệt đối không thể làm chuyện tình ái.
Khoảnh khắc khi ta nâng thắt lưng của hắn lên ta đã nghĩ, thật đáng giá. Cho dù bị Ngọc Đế một đạo thiên thiểm đánh thành tro bụi cũng đáng. Tuy rằng chỉ là mộng nhưng cũng không có gì tiếc nuối.
Trước khi tỉnh mộng ta nhớ rõ ta đã viên mãn vô cùng, ở dưới tán hoa đào tựa mây ta ôm hắn vào lòng nói rằng ta kỳ thật thích hắn mấy ngàn năm, kỳ thật cũng muốn hắn mấy ngàn năm. Hắn tựa vào vai ta thấp giọng nói: “Ta cũng muốn ngươi mấy ngàn năm.”
Sau đó liền tỉnh mộng, ta vừa mở mắt liền nhìn thấy đỉnh màn, bên trái thì thấy trống trơn chỉ còn lại chăn và gối đầu, bên phải vẫn thấy Quảng Vân Tử đang nằm trên mặt đất.
Hoành Văn đang ở trong phòng hắn thần thanh khí sảng (*tinh thần thoải mái) mà chờ ta cùng đi dùng bữa sáng.
Mao đoàn thì buồn rầu ngồi xổm trên ghế, sơn miêu thì đau thương mà nằm ở bên giường.
Hoành Văn nói: “Ngươi đêm qua mơ thấy mộng đẹp gì vậy, khi ta đi thấy vẻ mặt ngươi đang cười ngây dại thật xấu xa.”
Ta cười gượng hai tiếng, “Mơ thấy Ngọc Đế thăng quan cho ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook