Duyên Nợ Ba Sinh
-
Chương 6
“Thần Thần sao không cẩn thận vậy con!” Phạm Niệm Chân vội vàng dùng khăn giấy lau cho cô.
Cảnh Thần ngại ngùng, cười làm nũng: “Mẹ, con xin lỗi, vừa nãy cổ họng con hơi ngứa, cho nên…..”
Kế thừa trí nhớ và tình cảm của thân thể này cho nên Cảnh Thần làm nũng với Phạm Niệm Chân - người kém tuổi mình cũng không thấy gượng gạo.
“Con thật là giống như trẻ con vậy. May mà có Đường Dương nếu không mẹ nghĩ phải giữ con ở lại bên cạnh cả đời!” Phạm Niệm Chân giơ tay chọc trán cô, “Được rồi, uống vậy thôi, mẹ sẽ bảo người giúp việc mang cơm vào. Đêm qua đã làm phiền bác sĩ Phong chăm sóc con lại còn mang bữa tối vào nữa, cũng không thể phiền người ta mãi được”.
Phong Tế rất giỏi thu mua lòng người nha! Phạm Niệm Chân mở miệng khép miệng đều là bác sĩ Phong. Thật giống với kiếp trước, chỉ cần gặp anh thì sẽ có thiện cảm với anh.
Thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời, Phạm Niệm Chân lại đau lòng: “Thần Thần của chúng ta trưởng thành rồi!”
“Mẹ?” Cảnh Thần nghi hoặc nhìn Phạm Niệm Chân, cô không cố ý sắm vai kiếp trước. Khi có trí nhớ cô phát hiện tính cách hai người rất giống nhau tuy cũng có chỗ khác nhưng không quan trọng.
Thân thể này lớn lên trong sự nuông chiều nên tính cách kiêu ngạo lại không hiểu chuyện. bây giờ tính cách của cô cũng không tốt lắm nhưng biết khống chế cảm xúc của mình, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người.
“Lần này bị thương còn mất trí nhớ tạm thời nhưng Thần Thần lại trở nên chín chắn, mẹ cảm thấy rất vui.” Phạm Niệm Chân cảm thấy trải qua chuyện này con gái có chút thay đổi cũng không có gì là lạ.
Cảnh Thần quyệt miệng phản bác lại, “Mẹ, chẳng lẽ trước kia con quá đáng lắm sao?”
Ánh mắt Phạm Niệm Chân lóe lên, giơ tay chọc chọc mi tâm của cô: “Vừa nói con trẻ con còn không nhận, giờ lại làm nũng với mẹ.”
“Mẹ già người lại chọc con, nếu bị mẹ chọc hỏng thì sao?” Cảnh Thần bất mãn nói: “Mẹ già, mẹ chỉ thích bắt nạt con. Biết con ghét nhất bị chọc như vậy mà!”
Lần này đến lượt Phạm Niệm Chân tức bốc khói, nhưng bà lại mỉm cười nói với cô: “Thần Thần, mẹ cũng đã nói rất nhiều lần, mẹ chưa già!”
“Mẹ còn chọc con, con liền gọi là mẹ già, mẹ già…..” Cảnh Thần làm mặt quỷ với Phạm Niệm Chân, sau đó nhào vào lòng bà, ôm thắt lưng bà cười khúc khích, mà Phạm Niệm Chân cũng vì phương thức quen thuộc của hai mẹ con mà nở nụ cười.
“Có chuyện gì làm hai mẹ con vui vẻ thế, nói ra cho anh cùng vui vẻ với.” Cảnh Hoằng Hi dẫn theo Phong Tế vào phòng, con gái đã không có gì đáng ngại chỉ cần hai ba ngày là có thể xuất viện, tâm trạng ông rất tốt. Hiện tại thấy vợ và con gái cười vui vẻ vậy, tâm tình lại tốt thêm mấy phần.
“Chuyện của mẹ con chúng tôi, đàn ông xen vào làm gì!” Phạm Niệm Chân nhướng mày cho Cảnh Hoằng Hi một ánh mắt xem thường. Cái nhướng mày này khiến dáng vẻ Phạm Niệm Chân càng tăng thêm mấy phần quyến rũ, làm Cảnh Hoằng Hi nhìn muốn đui mù.
“Được được, hai mẹ con cứ từ từ nói chuyện, anh không xen vào, chờ chúng ta về nhà hai người lại tiếp tục nói.” Cảnh Hoằng Hi nhanh chóng giơ tay xin hàng. Đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông, một người là vợ, một người là con gái. Tuy ông làm chủ gia đình nhưng không thể chọc vào ai, ai cũng không đắc tội nổi!
“Ba, con có thể xuất viện sao?” Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Cảnh Hoằng Hi, lại dùng khóe mắt nhìn Phong Tế. Anh lại có thể sắp xếp cho cô xuất viện, không phải chỉ khi ở bệnh viện hai người mới có thể gặp nhau à?
Phong Tế thấy ánh mắt của Cảnh Thần, khóe môi nở nụ cười an ủi không dễ nhận ra. Cảnh Thần chỉ chấn động não thôi, nếu vẫn tiếp tục ở bệnh viện thì sẽ bị người ta chú ý. Về việc sau khi xuất viện, anh sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Cảnh Hoằng Hi đắm chìm trong tin tức con gái đã khỏe mạnh, bình thường là người khôn khéo nhưng ông cũng không phát hiện Cảnh Thần và Phong Tế đang trao đổi ánh mắt, từ ái nói với Cảnh Thần: “Sao vậy, Thần Thần nhà chúng ta vẫn muốn ở bệnh viện hửm?”
“Dĩ nhiên không rồi ạ!” Cảnh Thần nhăn mặt nói, “Trong bệnh viện toàn là mùi thuốc sát trùng, con không thích! Nếu có thể sớm rời khỏi đây, con mừng còn không kịp nữa!”. Nếu trong bệnh viện không có Phong Tế thì cô ước gì sớm rời đi.
“Nhưng rất đáng tiếc, con còn phải nằm viện thêm hai ngày, bác sĩ Phong nói, tuy không có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất nên ở lại quan sát hai ngày.” Cảnh Hoằng Hi bước tới, xoa đầu cô. Lần này con gái gặp chuyện không may khiến ông rất lo lắng, nhưng giờ tốt rồi mọi chuyện đều đã qua.
Cảnh Thần mếu máo, dường như nhớ tới điều gì nói: “Ba, mẹ nói Đường Dương gọi điện bảo đã tra được người làm con bị thương, buổi chiều muốn dẫn hắn và con gái hắn tới xin lỗi con. Ba, con không muốn gặp bọn họ, cũng không cần bọn họ xin lỗi, ba đừng để bọn họ tới được không?”
Cảnh Thần nói đến đây thì dùng khóe mắt cầu cứu Phong Tế, cô không muốn gặp ‘nam nữ chính’, càng không muốn liên quan đến họ!
“Chiều nay Đường Dương tính dẫn thủ phạm và con gái hắn đến bệnh viện xin lỗi con?” Cảnh Hoằng Hi lớn tiếng sau đó nhỏ giọng lại, “Sớm biết thế sẽ không giao chuyện này cho nó, nó đang làm cái gì vậy, đó đâu phải kế hoạch đã định!”
Tuy Cảnh Hoằng Hi nói nhỏ nhưng ba người trong phòng đều nghe được.
Phạm Niệm Chân hơi xấu hổ, dù sao cũng có người ngoài là Phong Tế ở đây, để cho cậu ta thấy bố vợ không vừa mắt con rể, đúng là không tốt, việc này cũng làm ảnh hưởng đến danh dự của hai nhà Cảnh - Đường. May mà, Phong Tế là con cháu nhà họ Phong, cậu ta sẽ không nói việc này ra ngoài, đây cũng là niềm an ủi duy nhất với Phạm Niệm Chân
Mà Cảnh Thần nghe Cảnh Hoằng Hi nói vậy hai mắt sáng ngời, cô và Phong Tế đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Xem ra ba Cảnh cũng không thích Đường Dương, ở nhà họ Cảnh chỉ có hai người phụ nữ là tôn sùng Đường Dương. Đương nhiên khi cô trọng sinh thì trong Cảnh gia chỉ có Phạm Niệm Chân là thích Đường Dương.
Bất quá Phạm Niệm Chân rất yêu thương con gái, chỉ cần bà biết Đường Dương không thật lòng với con gái mình, yêu kẻ khác, Phạm Niệm Chân sẽ là người đầu tiên đứng ra đòi lại công đạo cho con gái.
“Bác sĩ Phong, cậu xem có thể cho Thần Thần xuất viện sớm không?” Sau khi suy nghĩ Cảnh Hoằng Hi xoay đầu nói với Phong Tế, “Cậu cũng nghe rồi đó, tôi với con rể….Aizz, nó muốn dẫn người hại Thần Thần đến xin lỗi con bé. Giờ Thần Thần cần yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu gặp hắn thì tâm tình sẽ tốt lên sao?”
Phong Tế đẩy mắt kính, cúi đầu suy nghĩ một lúc sau mới thở dài một tiếng, ngẩng đầu nói: “Được rồi, cháu sẽ sắp xếp cho Cảnh tiểu thư xuất viện. Nhưng bệnh tình của Cảnh tiểu thư còn phải quan sát nên cháu sẽ đến nhà theo dõi. Cảnh tổng nói thế nào thì bác với ông nội cháu cũng là bạn bè, hơn nữa Cảnh tiểu thư là bệnh nhân của cháu, là bác sĩ điều trị, cháu phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Cảnh Thần ngồi trên giường bệnh nghe được cười toe toét, sau đó cúi đầu cười trộm. Phong Tế quá lợi hại, cứ như vậy đường đường chính ra vào nhà cô! Đã thế còn dùng một lý do chính đáng, Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân không những không thể ngăn cản, mà còn phải cảm ơn anh!
“Bác sĩ Phong, vậy phải làm phiền cậu rồi, thật ngại quá!” Khuôn mặt già nua của Cảnh Hoằng Hi đỏ ửng, trong lòng áy náy nhìn Phong Tế.
Vì việc riêng của nhà mình mà đem phiền toái tới cho Phong Tế. Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy vui mừng và may mắn. May mắn đã dùng quan hệ mời vị bác sĩ đầy trách nhiệm này chữa cho Thần Thần.
“Không cần khách sáo, đây là việc mà bác sĩ phải làm.” Phong Tế gật đầu với Cảnh Hoằng Hi, “Giờ bác theo cháu đến văn phòng làm thủ tục, lát nữa cháu đưa mọi người về nhà, thuận tiện tìm hiểu đường đi.”
“Thật sự rất cảm ơn cậu, bác sĩ Phong.” Phạm Niệm Chân đứng dậy, chân thành nói với Phong Tế.
Trên giường bệnh bả vai Cảnh Thần muốn run rẩy mãnh liệt, bị Phong Tế lặng lẽ lườm một cái, Cảnh Thần nhanh chóng thu hồi nụ cười, đứng đắn nhìn anh chậm rãi nói: “Bác sĩ Phong, cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.”
Phong Tế không chút dấu vết thưởng cho cô một cái trừng mắt, gật đầu với Phạm Niệm Chân, rồi cùng Cảnh Hoằng Hi ra khỏi phòng bệnh.
“Thần Thần, con ngồi đây một lát, mẹ đi gọi điện về nhà bảo họ đừng mang cơm đến, lát chúng ta trở về ăn.” Phạm Niệm Chân cầm túi xách và điện thoại nói với cô.
“Mẹ, mẹ đi gọi đi, con không yếu vậy đâu. Hôm qua hơi ồn ào đã cảm thấy đau đầu, nhưng hôm nay tốt hơn rồi, cơ bản không có việc gì.” Cảnh Thân cười với Phạm Niệm Chân, trong mắt mang theo sự áy náy, “Lát nữa về mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, mẹ xem hai mắt thâm quầng rồi kìa, phấn cũng không giấu hết được, trong mắt còn có tơ máu. Mẹ, con xin lỗi, là con không tốt khiến mẹ phải lo lắng, vất vả.”
“Con nói ngốc gì đó!” Phạm Niệm Chân vuốt mặt cô dịu dàng nói: “Chỉ cần con không sao, có bắt mẹ làm gì mẹ cũng bằng lòng. Hơn nữa mẹ chẳng mệt chút nào, thật đấy, Thần Thần.”
Cảnh Thần cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Kiếp trước cô cũng có bố mẹ yêu thương, nhưng trong chiến tranh có mấy ai có thể sống sót? Sau khi cô và Phong Tế kết hôn, ba mẹ hai bên đều mất, cô và Phong Tế lúc đầu là sống nương tựa lẫn nhau, sau là bảo vệ nhau, cổ vũ nhau đến hết đời.
Hiện tại nhận được thâm tình của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân làm cô cảm động, nên rất quý trọng. Nghĩ đến trong kịch bản hai người chết vì tai nạn giao thông, Cảnh Thần không khỏi thương tâm. Nếu bây giờ cô đã là con gái của họ thì sẽ cố gắng bảo vệ họ thật tốt!
Hơn nữa giờ còn có Phong Tế, Cảnh Thần thấy rất thoải mái, cảm giác bất an, thiếu an toàn khi mới trọng sinh đến thế giới này đã biến mất.
Biệt thự của nhà họ Cảnh gia ở bờ biển thành phố Hải Thiên, cách bệnh viện một đoạn rất xa.
Đoàn người lái xe một giờ mới đến nơi. Về đến nhà Cảnh Thần bày tư thế bất nhã, nằm úp sấp trên ghế sopha trong phòng khách, ôm thỏ bông, bộ dạng vô cùng hạnh phúc thở dài nói: “Quả nhiên ở nhà vẫn tốt nhất, thoải mái hơn bệnh viện rất nhiều!”
“Tiểu Thần, bác sĩ Phong còn đang ở đây đấy!” Phạm Niệm Chân nhắc nhở Cảnh thần rồi quay sang ngượng ngùng nói với Phong Tế: “Bác sĩ Phong, Thần Thần nhà chúng tôi rất tùy hứng, thật ngại quá…….”
“Cảnh phu nhân, Cảnh tiểu thư hoạt bát như vậy rất có lợi cho bệnh tình của cô ấy.” Phong Tế thản nhiên cười nói với Phạm Niệm Chân, ngắt lời bà.
Bất luận thế nào tiểu Thần vẫn luôn là tốt nhất, cho dù bây giờ Phạm Niệm Chân là mẹ cô thì bà cũng không thể ở trước mặt Phong Tế nói tiểu Thần không tốt.
Phong Tế chính là người bao che khuyết điểm.
Cảnh Thần ngại ngùng, cười làm nũng: “Mẹ, con xin lỗi, vừa nãy cổ họng con hơi ngứa, cho nên…..”
Kế thừa trí nhớ và tình cảm của thân thể này cho nên Cảnh Thần làm nũng với Phạm Niệm Chân - người kém tuổi mình cũng không thấy gượng gạo.
“Con thật là giống như trẻ con vậy. May mà có Đường Dương nếu không mẹ nghĩ phải giữ con ở lại bên cạnh cả đời!” Phạm Niệm Chân giơ tay chọc trán cô, “Được rồi, uống vậy thôi, mẹ sẽ bảo người giúp việc mang cơm vào. Đêm qua đã làm phiền bác sĩ Phong chăm sóc con lại còn mang bữa tối vào nữa, cũng không thể phiền người ta mãi được”.
Phong Tế rất giỏi thu mua lòng người nha! Phạm Niệm Chân mở miệng khép miệng đều là bác sĩ Phong. Thật giống với kiếp trước, chỉ cần gặp anh thì sẽ có thiện cảm với anh.
Thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời, Phạm Niệm Chân lại đau lòng: “Thần Thần của chúng ta trưởng thành rồi!”
“Mẹ?” Cảnh Thần nghi hoặc nhìn Phạm Niệm Chân, cô không cố ý sắm vai kiếp trước. Khi có trí nhớ cô phát hiện tính cách hai người rất giống nhau tuy cũng có chỗ khác nhưng không quan trọng.
Thân thể này lớn lên trong sự nuông chiều nên tính cách kiêu ngạo lại không hiểu chuyện. bây giờ tính cách của cô cũng không tốt lắm nhưng biết khống chế cảm xúc của mình, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người.
“Lần này bị thương còn mất trí nhớ tạm thời nhưng Thần Thần lại trở nên chín chắn, mẹ cảm thấy rất vui.” Phạm Niệm Chân cảm thấy trải qua chuyện này con gái có chút thay đổi cũng không có gì là lạ.
Cảnh Thần quyệt miệng phản bác lại, “Mẹ, chẳng lẽ trước kia con quá đáng lắm sao?”
Ánh mắt Phạm Niệm Chân lóe lên, giơ tay chọc chọc mi tâm của cô: “Vừa nói con trẻ con còn không nhận, giờ lại làm nũng với mẹ.”
“Mẹ già người lại chọc con, nếu bị mẹ chọc hỏng thì sao?” Cảnh Thần bất mãn nói: “Mẹ già, mẹ chỉ thích bắt nạt con. Biết con ghét nhất bị chọc như vậy mà!”
Lần này đến lượt Phạm Niệm Chân tức bốc khói, nhưng bà lại mỉm cười nói với cô: “Thần Thần, mẹ cũng đã nói rất nhiều lần, mẹ chưa già!”
“Mẹ còn chọc con, con liền gọi là mẹ già, mẹ già…..” Cảnh Thần làm mặt quỷ với Phạm Niệm Chân, sau đó nhào vào lòng bà, ôm thắt lưng bà cười khúc khích, mà Phạm Niệm Chân cũng vì phương thức quen thuộc của hai mẹ con mà nở nụ cười.
“Có chuyện gì làm hai mẹ con vui vẻ thế, nói ra cho anh cùng vui vẻ với.” Cảnh Hoằng Hi dẫn theo Phong Tế vào phòng, con gái đã không có gì đáng ngại chỉ cần hai ba ngày là có thể xuất viện, tâm trạng ông rất tốt. Hiện tại thấy vợ và con gái cười vui vẻ vậy, tâm tình lại tốt thêm mấy phần.
“Chuyện của mẹ con chúng tôi, đàn ông xen vào làm gì!” Phạm Niệm Chân nhướng mày cho Cảnh Hoằng Hi một ánh mắt xem thường. Cái nhướng mày này khiến dáng vẻ Phạm Niệm Chân càng tăng thêm mấy phần quyến rũ, làm Cảnh Hoằng Hi nhìn muốn đui mù.
“Được được, hai mẹ con cứ từ từ nói chuyện, anh không xen vào, chờ chúng ta về nhà hai người lại tiếp tục nói.” Cảnh Hoằng Hi nhanh chóng giơ tay xin hàng. Đây là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông, một người là vợ, một người là con gái. Tuy ông làm chủ gia đình nhưng không thể chọc vào ai, ai cũng không đắc tội nổi!
“Ba, con có thể xuất viện sao?” Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Cảnh Hoằng Hi, lại dùng khóe mắt nhìn Phong Tế. Anh lại có thể sắp xếp cho cô xuất viện, không phải chỉ khi ở bệnh viện hai người mới có thể gặp nhau à?
Phong Tế thấy ánh mắt của Cảnh Thần, khóe môi nở nụ cười an ủi không dễ nhận ra. Cảnh Thần chỉ chấn động não thôi, nếu vẫn tiếp tục ở bệnh viện thì sẽ bị người ta chú ý. Về việc sau khi xuất viện, anh sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Cảnh Hoằng Hi đắm chìm trong tin tức con gái đã khỏe mạnh, bình thường là người khôn khéo nhưng ông cũng không phát hiện Cảnh Thần và Phong Tế đang trao đổi ánh mắt, từ ái nói với Cảnh Thần: “Sao vậy, Thần Thần nhà chúng ta vẫn muốn ở bệnh viện hửm?”
“Dĩ nhiên không rồi ạ!” Cảnh Thần nhăn mặt nói, “Trong bệnh viện toàn là mùi thuốc sát trùng, con không thích! Nếu có thể sớm rời khỏi đây, con mừng còn không kịp nữa!”. Nếu trong bệnh viện không có Phong Tế thì cô ước gì sớm rời đi.
“Nhưng rất đáng tiếc, con còn phải nằm viện thêm hai ngày, bác sĩ Phong nói, tuy không có gì đáng ngại, nhưng tốt nhất nên ở lại quan sát hai ngày.” Cảnh Hoằng Hi bước tới, xoa đầu cô. Lần này con gái gặp chuyện không may khiến ông rất lo lắng, nhưng giờ tốt rồi mọi chuyện đều đã qua.
Cảnh Thần mếu máo, dường như nhớ tới điều gì nói: “Ba, mẹ nói Đường Dương gọi điện bảo đã tra được người làm con bị thương, buổi chiều muốn dẫn hắn và con gái hắn tới xin lỗi con. Ba, con không muốn gặp bọn họ, cũng không cần bọn họ xin lỗi, ba đừng để bọn họ tới được không?”
Cảnh Thần nói đến đây thì dùng khóe mắt cầu cứu Phong Tế, cô không muốn gặp ‘nam nữ chính’, càng không muốn liên quan đến họ!
“Chiều nay Đường Dương tính dẫn thủ phạm và con gái hắn đến bệnh viện xin lỗi con?” Cảnh Hoằng Hi lớn tiếng sau đó nhỏ giọng lại, “Sớm biết thế sẽ không giao chuyện này cho nó, nó đang làm cái gì vậy, đó đâu phải kế hoạch đã định!”
Tuy Cảnh Hoằng Hi nói nhỏ nhưng ba người trong phòng đều nghe được.
Phạm Niệm Chân hơi xấu hổ, dù sao cũng có người ngoài là Phong Tế ở đây, để cho cậu ta thấy bố vợ không vừa mắt con rể, đúng là không tốt, việc này cũng làm ảnh hưởng đến danh dự của hai nhà Cảnh - Đường. May mà, Phong Tế là con cháu nhà họ Phong, cậu ta sẽ không nói việc này ra ngoài, đây cũng là niềm an ủi duy nhất với Phạm Niệm Chân
Mà Cảnh Thần nghe Cảnh Hoằng Hi nói vậy hai mắt sáng ngời, cô và Phong Tế đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Xem ra ba Cảnh cũng không thích Đường Dương, ở nhà họ Cảnh chỉ có hai người phụ nữ là tôn sùng Đường Dương. Đương nhiên khi cô trọng sinh thì trong Cảnh gia chỉ có Phạm Niệm Chân là thích Đường Dương.
Bất quá Phạm Niệm Chân rất yêu thương con gái, chỉ cần bà biết Đường Dương không thật lòng với con gái mình, yêu kẻ khác, Phạm Niệm Chân sẽ là người đầu tiên đứng ra đòi lại công đạo cho con gái.
“Bác sĩ Phong, cậu xem có thể cho Thần Thần xuất viện sớm không?” Sau khi suy nghĩ Cảnh Hoằng Hi xoay đầu nói với Phong Tế, “Cậu cũng nghe rồi đó, tôi với con rể….Aizz, nó muốn dẫn người hại Thần Thần đến xin lỗi con bé. Giờ Thần Thần cần yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu gặp hắn thì tâm tình sẽ tốt lên sao?”
Phong Tế đẩy mắt kính, cúi đầu suy nghĩ một lúc sau mới thở dài một tiếng, ngẩng đầu nói: “Được rồi, cháu sẽ sắp xếp cho Cảnh tiểu thư xuất viện. Nhưng bệnh tình của Cảnh tiểu thư còn phải quan sát nên cháu sẽ đến nhà theo dõi. Cảnh tổng nói thế nào thì bác với ông nội cháu cũng là bạn bè, hơn nữa Cảnh tiểu thư là bệnh nhân của cháu, là bác sĩ điều trị, cháu phải có trách nhiệm với cô ấy.”
Cảnh Thần ngồi trên giường bệnh nghe được cười toe toét, sau đó cúi đầu cười trộm. Phong Tế quá lợi hại, cứ như vậy đường đường chính ra vào nhà cô! Đã thế còn dùng một lý do chính đáng, Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân không những không thể ngăn cản, mà còn phải cảm ơn anh!
“Bác sĩ Phong, vậy phải làm phiền cậu rồi, thật ngại quá!” Khuôn mặt già nua của Cảnh Hoằng Hi đỏ ửng, trong lòng áy náy nhìn Phong Tế.
Vì việc riêng của nhà mình mà đem phiền toái tới cho Phong Tế. Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy vui mừng và may mắn. May mắn đã dùng quan hệ mời vị bác sĩ đầy trách nhiệm này chữa cho Thần Thần.
“Không cần khách sáo, đây là việc mà bác sĩ phải làm.” Phong Tế gật đầu với Cảnh Hoằng Hi, “Giờ bác theo cháu đến văn phòng làm thủ tục, lát nữa cháu đưa mọi người về nhà, thuận tiện tìm hiểu đường đi.”
“Thật sự rất cảm ơn cậu, bác sĩ Phong.” Phạm Niệm Chân đứng dậy, chân thành nói với Phong Tế.
Trên giường bệnh bả vai Cảnh Thần muốn run rẩy mãnh liệt, bị Phong Tế lặng lẽ lườm một cái, Cảnh Thần nhanh chóng thu hồi nụ cười, đứng đắn nhìn anh chậm rãi nói: “Bác sĩ Phong, cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.”
Phong Tế không chút dấu vết thưởng cho cô một cái trừng mắt, gật đầu với Phạm Niệm Chân, rồi cùng Cảnh Hoằng Hi ra khỏi phòng bệnh.
“Thần Thần, con ngồi đây một lát, mẹ đi gọi điện về nhà bảo họ đừng mang cơm đến, lát chúng ta trở về ăn.” Phạm Niệm Chân cầm túi xách và điện thoại nói với cô.
“Mẹ, mẹ đi gọi đi, con không yếu vậy đâu. Hôm qua hơi ồn ào đã cảm thấy đau đầu, nhưng hôm nay tốt hơn rồi, cơ bản không có việc gì.” Cảnh Thân cười với Phạm Niệm Chân, trong mắt mang theo sự áy náy, “Lát nữa về mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, mẹ xem hai mắt thâm quầng rồi kìa, phấn cũng không giấu hết được, trong mắt còn có tơ máu. Mẹ, con xin lỗi, là con không tốt khiến mẹ phải lo lắng, vất vả.”
“Con nói ngốc gì đó!” Phạm Niệm Chân vuốt mặt cô dịu dàng nói: “Chỉ cần con không sao, có bắt mẹ làm gì mẹ cũng bằng lòng. Hơn nữa mẹ chẳng mệt chút nào, thật đấy, Thần Thần.”
Cảnh Thần cúi đầu, mắt đỏ hoe.
Kiếp trước cô cũng có bố mẹ yêu thương, nhưng trong chiến tranh có mấy ai có thể sống sót? Sau khi cô và Phong Tế kết hôn, ba mẹ hai bên đều mất, cô và Phong Tế lúc đầu là sống nương tựa lẫn nhau, sau là bảo vệ nhau, cổ vũ nhau đến hết đời.
Hiện tại nhận được thâm tình của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân làm cô cảm động, nên rất quý trọng. Nghĩ đến trong kịch bản hai người chết vì tai nạn giao thông, Cảnh Thần không khỏi thương tâm. Nếu bây giờ cô đã là con gái của họ thì sẽ cố gắng bảo vệ họ thật tốt!
Hơn nữa giờ còn có Phong Tế, Cảnh Thần thấy rất thoải mái, cảm giác bất an, thiếu an toàn khi mới trọng sinh đến thế giới này đã biến mất.
Biệt thự của nhà họ Cảnh gia ở bờ biển thành phố Hải Thiên, cách bệnh viện một đoạn rất xa.
Đoàn người lái xe một giờ mới đến nơi. Về đến nhà Cảnh Thần bày tư thế bất nhã, nằm úp sấp trên ghế sopha trong phòng khách, ôm thỏ bông, bộ dạng vô cùng hạnh phúc thở dài nói: “Quả nhiên ở nhà vẫn tốt nhất, thoải mái hơn bệnh viện rất nhiều!”
“Tiểu Thần, bác sĩ Phong còn đang ở đây đấy!” Phạm Niệm Chân nhắc nhở Cảnh thần rồi quay sang ngượng ngùng nói với Phong Tế: “Bác sĩ Phong, Thần Thần nhà chúng tôi rất tùy hứng, thật ngại quá…….”
“Cảnh phu nhân, Cảnh tiểu thư hoạt bát như vậy rất có lợi cho bệnh tình của cô ấy.” Phong Tế thản nhiên cười nói với Phạm Niệm Chân, ngắt lời bà.
Bất luận thế nào tiểu Thần vẫn luôn là tốt nhất, cho dù bây giờ Phạm Niệm Chân là mẹ cô thì bà cũng không thể ở trước mặt Phong Tế nói tiểu Thần không tốt.
Phong Tế chính là người bao che khuyết điểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook