Duyên Làm Phu Quân
-
Chương 123
Editor: Thanh Việt
Trong kinh thành gần đây giống như rơi vào cảnh máu tanh khủ.ng bố, có người bị xét nhà, có người bị điều tra, còn có người bị mang đi, Tiên Y không biết Kim Phong Hoa nói với Đại Hoàng tử như thế nào, dù sao một nhà bọn họ trừ Kim Phong Hoa bị tạm thời cách chức ra, cũng không có bị gửi về quê, hoặc là trực tiếp đến Hình bộ, gia sản bị tịch thu, nhưng mà cái này có lẽ cũng có quan hệ với Kim gia Hoàng thành, dù sao Đại Hoàng tử cũng muốn mời chào Hoàng tướng quân, còn Kim Thành Nghiệp là chiến tướng cũng là thủ hạ đắc lực nhất trên tay ông, hơn nữa Kim Phong Hoa cũng không xuất đầu, ngược lại còn ngầm trấn an đám thủ hạ của Đại Hoàng tử, cho nên dù Mộng Cơ muốn ra tay đối phó Kim Phong Hoa cũng phải nhẫn nhịn một thời gian.
Chỉ là, Trịnh Quốc công phủ lại không có mệnh tốt như vậy, Trịnh Dịch Hiên bỏ của tự mình chạy, cả nhà hắn lại vẫn còn ở kinh thành, vì thế vốn Đại Hoàng tử còn ghi hận trong lòng với Trịnh Dịch Hiên, dần dần bắt đầu trả thù, không phải hôm nay người Trịnh Quốc công phủ bị bắt, chính là người nào đó trong nhà lại bị đánh, sau lại có cô nương trong phủ Trịnh Quốc công bị nhà chồng hưu về nhà, trong lúc nhất thời quỷ khóc sói gào, cho dù Trịnh Quốc công tự mình đi cầu xin Đại Hoàng tử, cũng chỉ có thể dừng việc trả thù của Đại Hoàng tử lại, trừ bỏ dòng chính của Trịnh Quốc công, những người khác đều không ai không gặp tai ương, tất cả mọi người đều tránh trong phủ Trịnh Quốc công không dám ra ngoài, sợ chọc phải Đại Hoàng tử, đến lúc đó chết cũng không có chỗ kêu oan. Khó khăn lắm Đại Hoàng tử mới cảm thấy chơi như vậy đủ rồi, song lại lăn lộn với nữ quyến nhà mẹ đẻ của Trịnh Quốc công, trừ bỏ những người đã đầu nhập vào Đại Hoàng tử, những nhà khác hoặc ít hoặc nhiều đều bị liên luỵ, Trịnh Quốc công cơ hồ trong một đêm trở thành một nhà làm người ta tránh không kịp, thậm chí còn có nữ quyến vì sợ liên luỵ nhà mẹ đẻ, hoặc tự sát, hoặc mang theo của hồi môn hoà li với nhà chồng. Chuyện này làm phủ Trịnh Quốc công sau một đoạn thời gian dài, vấn đề kết hôn đều trở thành sự khó khăn, thậm chí mua nô tỳ cũng không dễ mua được.
Nhưng mà, rất nhanh Đại Hoàng tử đã chán ghét thủ đoạn như vậy, bởi vì hắn phát hiện Trịnh Dịch Hiên căn bản không để bụng, bởi vì nguyên do mẹ đẻ của Trịnh Dịch Hiên cùng Trịnh Quốc công thối nát có quan hệ không tốt, Đại Hoàng tử sau một phen lăn lộn thế này, nói không chừng còn hợp tâm ý của Trịnh Dịch Hiên. Vì thế trong cơn giận dữ, mẫu gia của Trịnh Dịch Hiên trở thành vật hi sinh tiếp theo.
“Đại Hoàng tử đã điên rồi, gần như bắt được ai là cắn người nấy.” Tiên Y sớm đã không còn đi ra ngoài, nghe nói Lương thị cũng đã sớm rời khỏi kinh thành cùng người nhà, trượng phu nàng cũng may là nhậm chức ở nơi khác chứ không phải trong kinh thành. Mặt khác mấy nhà có quan hệ tốt với Tiên Y, phần lớn tìm mọi lí do rời khỏi kinh thành, không muốn ở trong tràng bạo loạn này.
“Còn nhiễu loạn dân chúng nữa, lần trước ta đi đến chỗ Thu Nương mua thức ăn, nghe nói trên đường cho dù sớm hay muộn cũng đều là quan binh, buôn bán cũng không dễ làm.” Bích Tỉ có thời gian bởi vì Du nhi thích ăn tàu hủ non, chỗ Thu Cảnh lại có hương vị nó thích, nên liền thường tới mua, lúc này mới phát hiện người trên đường đã thiếu đi nhiều.
“Ngươi đừng đi ra ngoài, lúc này cái gì cũng cần chú ý.” Tiên Y dừng một chút, nhìn không trung nói: “Đại Hoàng tử một ngày không tìm thấy Tứ Vương phi và tiểu thế tử, một ngày sẽ không an bình, cứ xem đi.”
Vào lúc Tiên Y đang lo lắng vì Tứ Vương phi cùng tiểu thế tử, nàng chẳng những không nghĩ tới là Kim Phong Hoa tiễn người đi, càng không nghĩ tới, vào một buổi đêm của ngày nào đó, Kim Phong Hoa cũng mang con trai của nàng đi.
Hôm nay, mới vừa dùng cơm tối xong, Tiên Y đang cùng Du nhi chơi đùa với Linh Linh, Du nhi mấy năm nay bị Kim Phong Hoa cố ý mang theo bên người, trong lén lút học cái gì đó, căn bản Tiên Y không hỏi đến, dù sao nàng cũng xuất thân nô tỳ, đời trước lại là người thời hiện đại, bằng cấp giống nhau, đối với khoa cử cổ đại, nghiên cứu học vấn gì đó, nàng hoàn toàn không có khái niệm, cho nên nàng cũng không nhúng tay vào công cuộc giáo dục của Kim Phong Hoa, từ mẫu là tốt, nhưng phải đúng nơi, nàng có thể làm đồ ăn ngon cho Du nhi vào lúc nó học hành mệt mỏi, cho nó những bộ quần áo thoải mái, thậm chí mua đồ chơi cho nó, nhưng nàng tuyệt sẽ không vì nhìn thấy con vất vả, liền yêu cầu Kim Phong Hoa hạ thấp tiêu chuẩn, bởi vì nàng không muốn tương lai mẹ hiền chiều con, nàng không muốn huỷ hoại Du nhi, nàng càng không muốn đến khi nó lớn tuổi mới hối hận thời niên thiếu trốn sau lưng mẫu thân, không có tư tưởng tiến thủ, như thế thì thật bi thương.
Cùng lúc đó, nàng cũng dạy Linh Linh học lễ nghi, tuy rằng không tới mức tìm ma ma giáo dưỡng gì đó trong cung tới, lời nói hành động của nàng cũng mẫu mực, ít nhất nàng muốn vào thời điểm Linh Linh còn nhỏ, đem một số thứ năm đó Tưởng thái thái truyền thụ dạy lại cho nữ nhi, có một cơ sở tốt, như vậy tương lai dù nữ nhi chịu giáo dục bài bản, cũng sẽ không quá vất vả, điểm này Kim Phong Hoa cũng rất tán đồng, cho nên dù Linh Linh còn nhỏ, cũng hiểu được không thể khóc nháo, không thể tuỳ hứng, đặc biệt còn có tấm gương sáng Du nhi ở phía trước, cho nên trước mắt, Tiên Y đối với sự giáo dục của bọn nhỏ vẫn rất hài lòng.
Linh Linh tuổi còn nhỏ, nhưng đã dần có ý nghĩ của mình, khi còn nhỏ thân cận với cha nhất, nhưng bây giờ lại bám mẫu thân, còn Du nhi ngày càng trưởng thành, bày ra hứng thú dị thường với muội muội có dung mạo linh tú, cơ hồ mỗi ngày đều phải ở cùng muội muội một thời gian, cho dù một ngày hắn còn chưa làm xong bài tập, bị phạt chép sách, hắn cũng sẽ dỗ muội muội đi ngủ trước, nói vài câu với con bé, thậm chí với hắn mà nói, trừ cha mẹ, tất cả những người muốn tới gần muội muội, đều là “kẻ địch” của hắn, tất cả những tên tiểu tử thúi chơi đùa với muội muội bảo bối của hắn đều là muốn tìm đường chết, hắn không hề cảm thấy một thiếu niên sắp mười tuổi đi đánh nhau với đứa trẻ ba bốn tuổi là có gì không đúng. Dựa theo cách nói của Tiên Y chính là, muội khống* đến không thể cứu.
*Muội khống: chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt gần như là điên cuồng, chấp niệm có phần biế.n thái vặn vẹo, ngôn ngữ của chúng ta gọi là sis-con.
“Nương, cha còn chưa trở về sao?” Linh Linh mở to đôi mắt ngập nước, dựa sát vào người mẫu thân, nếu nói ca ca là muội khống, thì muội muội chính là mẫu khống, con bé hoàn toàn đánh vỡ quy luật nữ nhi bám cha, cho dù diện mạo đến đầu óc thông minh cực kì giống cha nó, cho nên nói, người thông minh quá thực ra tương đối thích những người đơn giản thần kinh thô.
“Con nhớ cha?” Tiên Y bế nữ nhi giống như búp bê Tây lên, hạnh phúc cọ cọ bé nói.
“Không phải, nếu cha hôm nay không trở lại, con có thể ngủ cùng nương sao?” Lông mi cong vút của Linh Linh nhấp nháy nhấp nháy, đáng yêu đến nỗi mặt Tiên Y đỏ lên, thiếu chút nữa liền khuất phục.
“Cha con chưa nói không trở về, chỉ nói không ăn cơm ở nhà.” Tiên Y hôn nữ nhi thơm ngào ngạt một cái, cười nói.
Du nhi nhìn mẫu thân và muội muội, tâm ngứa ngáy, hắn chạy nhanh nói: “Không sao hết, ca ca có thể ngủ cùng Linh Linh.”
Linh Linh giấu mặt trong ngực mẫu thân nhíu nhíu mũi, rõ ràng không muốn, nhưng lại ngẩng đầu lên cười rất vui vẻ nói: “Ta cũng rất muốn, chỉ là ca ca phải đi học thuộc sách, lỡ buổi tối Linh Linh đến quấy rầy ca ca, ngày hôm sau tinh thần ca ca sẽ không tốt.”
Du nhi cùng Tiên Y tức khắc bị đứa bé hiểu chuyện này hòa tan, chỉ ghé vào bên người nàng nói một sọt lời hay, thẳng đến Kim Phong Hoa mang theo một thân gió lạnh vào trong phòng.
Người trong phòng đều rất tự giác, Kim Phong Hoa tiến vào phòng khảo bài của Du nhi trước, sau đó Linh Linh tiến lên làm nũng, thơm một cái lấy lòng, sau đó dù cho hai đứa nhỏ không muốn, cũng phải tránh vào phòng cách vách, đây là lệ thường, cho dù Linh Linh được yêu thương, cũng phải làm như vậy, đây là quy củ của Kim Phong Hoa.
Tiên Y nhìn sắc mặt Kim Phong Hoa không được tốt, liền biết trong lòng hắn có chuyện, cho hắn một chén trà nóng rồi mới hỏi: “Là có chuyện gì không thuận lợi? Muốn ăn không?”
“Không có, Tiên Y, ta có chút chuyện muốn nói với nàng.” Kim Phong Hoa thực ra đã muốn sớm nói, nhưng kế hoạch vẫn chưa tới lúc, hắn sợ nói ra Tiên Y không dễ che giấu cảm xúc, lại nói nếu không phải đến nước này, bí mật này có thể vĩnh viễn bị vùi lấp. Nhưng mà, tới trước mắt, bí mật cuối cùng phải vén màn, hắn nhìn thê tử khuôn mặt kiều mỹ, đôi mặt tràn ngập tín nhiệm toàn tâm toàn ý với hắn, niềm tin của hắn lại dao động, hắn thực sự phải sớm nói một chút, hắn… thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, Kim Phong Hoa tiến lên ôm lấy Tiên Y, nhắm mắt lại áy náy nói: “Thực xin lỗi.”
Tiên Y nằm ở trong lòng hắn, vui đùa nói: “Như thế nào? Chàng dưỡng tiểu thiếp? Hay là đột nhiên phát hiện chàng không thích nữ nhân?”
“Nàng đang suy nghĩ cái gì đấy?” Kim Phong Hoa bị nàng đùa giỡn cũng bớt buồn hơn, đành phải kéo tay nàng đi vào trong nội thất, đóng cửa cho kĩ nói: “Chuyện này ta chỉ nói một lần, nàng đừng hỏi vì sao ta lại biết được, hiện tại chuyện này liên luỵ đến toàn bộ Phái quốc, cho nên, nàng phải kiên cường.”
Tiên Y ngồi ở trên mép giường, rất là nghi hoặc, tâm cũng bắt đầu thấp thỏm, đành phải cố cười nói: “Rốt cuộc chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?”
“Ta muốn mang Du nhi tiến cung.” Kim Phong Hoa nhìn vào đôi mắt Tiên Y nói.
“Vì sao?” Tiên Y ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.
“Du ca nhi nó…… Là Ngũ Hoàng tử.” Kim Phong Hoa hít sâu một hơi, không dám nhìn lại đôi mắt của nàng.
“Không thể nào!” Thanh âm Tiên Y có chút bén nhọn kêu lên, sau đó cảm thấy mình quá kích động, liền ngồi xuống hít thở bình ổn khí: “Chàng đang nói giỡn rồi.”
“Không phải nói đùa, nàng còn nhớ rõ năm đó chúng ta có Du nhi như thế nào không?” Kim Phong Hoa đi đến bên cạnh Tiên Y ôm lấy vai nàng nói.
Tiên Y suy nghĩ hồi lâu, mới mơ mơ hồ hồ nói: “Là chúng ta vừa lúc gặp bọn buôn người, sau đó cứu một đứa trẻ.”
“Không sai, đứa trẻ kia chính là Ngũ Hoàng tử, nó bị người từ trong hoàng cung trộm ra ngoài, vào ngày nó đầy tháng.” Kim Phong Hoa thở dài nói, chuyện này cũng là kiếp trước hắn biết đến, cuối cùng vào thời điểm Trịnh Dịch Hiên bước lên ngôi vị Hoàng đế, Ngũ hoàng tử trong cung kia cũng chưa chết, chỉ là bị Trịnh Dịch Hiên vạch trần không phải thân phận hoàng gia, cuối cùng được một số tiền rời khỏi kinh thành, nhưng Kim Phong Hoa biết, Mộng Cơ sẽ không lưu lại hậu hoạn, cuối cùng đứa nhỏ này, cũng vẫn là chết ở bên ngoài, đến nỗi Du nhi ở kiếp trước, bởi vì đi qua quá nhiều nơi, ai cũng không tìm được nơi nó đang sống, cũng không biết sống chết thế nào.
“Chàng sao lại…… biết……” Tiên Y cũng nghĩ đến Ngũ hoàng tử trong cung lần trước vừa mới chết, còn giá họa cho Vưu Xuân Sinh, đến nay Vưu Xuân Sinh còn ở trong tù.
“Tã lót của Du nhi nàng còn nhớ rõ không? Đó là từ trong cung mang ra tới, chỉ là người ta nhìn thấy cái tã lót này không có dấu vết hoàng gia nên vẫn luôn dùng để bọc nó, nhưng là bọn họ lại không rõ lắm, tã lót này là mẹ đẻ của Du nhi cố ý chuẩn bị cho nó, bên ngoài nhìn không ra được, nhưng bên trong có kinh văn cùng phù bình an nàng ta tự tay làn, rốt cuộc con nối dõi của Hoàng thượng không nhiều, mẹ đẻ Du nhi cũng chỉ có một hài tử là hắn……” Kim Phong Hoa cúi đầu hôn Tiên Y đang run nhè nhẹ nói: “Hôm nay ta tiến cung.”
“Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt, nhất định là lần trước lão cung nữ cổ quái kia nhìn Du nhi vì cảm thấy giống ai, bằng không Hoàng thượng như thế nào biết Du nhi là con của hắn.” Trong mắt Tiên Y ngập nước chôn ở trong lồng ng.ực Kim Phong Hoa khóc ròng nói.
“Không phải do nàng sai.” Kim Phong Hoa có chút hối hận ôm chặt nàng, sự tình cũng không giống như nàng tưởng tượng, kỳ thật đều do hắn sai, này cũng từng là một bộ phận trong kế hoạch của hắn, nhưng là hiện tại bởi vì nàng, hắn đột nhiên do dự.
Trong kinh thành gần đây giống như rơi vào cảnh máu tanh khủ.ng bố, có người bị xét nhà, có người bị điều tra, còn có người bị mang đi, Tiên Y không biết Kim Phong Hoa nói với Đại Hoàng tử như thế nào, dù sao một nhà bọn họ trừ Kim Phong Hoa bị tạm thời cách chức ra, cũng không có bị gửi về quê, hoặc là trực tiếp đến Hình bộ, gia sản bị tịch thu, nhưng mà cái này có lẽ cũng có quan hệ với Kim gia Hoàng thành, dù sao Đại Hoàng tử cũng muốn mời chào Hoàng tướng quân, còn Kim Thành Nghiệp là chiến tướng cũng là thủ hạ đắc lực nhất trên tay ông, hơn nữa Kim Phong Hoa cũng không xuất đầu, ngược lại còn ngầm trấn an đám thủ hạ của Đại Hoàng tử, cho nên dù Mộng Cơ muốn ra tay đối phó Kim Phong Hoa cũng phải nhẫn nhịn một thời gian.
Chỉ là, Trịnh Quốc công phủ lại không có mệnh tốt như vậy, Trịnh Dịch Hiên bỏ của tự mình chạy, cả nhà hắn lại vẫn còn ở kinh thành, vì thế vốn Đại Hoàng tử còn ghi hận trong lòng với Trịnh Dịch Hiên, dần dần bắt đầu trả thù, không phải hôm nay người Trịnh Quốc công phủ bị bắt, chính là người nào đó trong nhà lại bị đánh, sau lại có cô nương trong phủ Trịnh Quốc công bị nhà chồng hưu về nhà, trong lúc nhất thời quỷ khóc sói gào, cho dù Trịnh Quốc công tự mình đi cầu xin Đại Hoàng tử, cũng chỉ có thể dừng việc trả thù của Đại Hoàng tử lại, trừ bỏ dòng chính của Trịnh Quốc công, những người khác đều không ai không gặp tai ương, tất cả mọi người đều tránh trong phủ Trịnh Quốc công không dám ra ngoài, sợ chọc phải Đại Hoàng tử, đến lúc đó chết cũng không có chỗ kêu oan. Khó khăn lắm Đại Hoàng tử mới cảm thấy chơi như vậy đủ rồi, song lại lăn lộn với nữ quyến nhà mẹ đẻ của Trịnh Quốc công, trừ bỏ những người đã đầu nhập vào Đại Hoàng tử, những nhà khác hoặc ít hoặc nhiều đều bị liên luỵ, Trịnh Quốc công cơ hồ trong một đêm trở thành một nhà làm người ta tránh không kịp, thậm chí còn có nữ quyến vì sợ liên luỵ nhà mẹ đẻ, hoặc tự sát, hoặc mang theo của hồi môn hoà li với nhà chồng. Chuyện này làm phủ Trịnh Quốc công sau một đoạn thời gian dài, vấn đề kết hôn đều trở thành sự khó khăn, thậm chí mua nô tỳ cũng không dễ mua được.
Nhưng mà, rất nhanh Đại Hoàng tử đã chán ghét thủ đoạn như vậy, bởi vì hắn phát hiện Trịnh Dịch Hiên căn bản không để bụng, bởi vì nguyên do mẹ đẻ của Trịnh Dịch Hiên cùng Trịnh Quốc công thối nát có quan hệ không tốt, Đại Hoàng tử sau một phen lăn lộn thế này, nói không chừng còn hợp tâm ý của Trịnh Dịch Hiên. Vì thế trong cơn giận dữ, mẫu gia của Trịnh Dịch Hiên trở thành vật hi sinh tiếp theo.
“Đại Hoàng tử đã điên rồi, gần như bắt được ai là cắn người nấy.” Tiên Y sớm đã không còn đi ra ngoài, nghe nói Lương thị cũng đã sớm rời khỏi kinh thành cùng người nhà, trượng phu nàng cũng may là nhậm chức ở nơi khác chứ không phải trong kinh thành. Mặt khác mấy nhà có quan hệ tốt với Tiên Y, phần lớn tìm mọi lí do rời khỏi kinh thành, không muốn ở trong tràng bạo loạn này.
“Còn nhiễu loạn dân chúng nữa, lần trước ta đi đến chỗ Thu Nương mua thức ăn, nghe nói trên đường cho dù sớm hay muộn cũng đều là quan binh, buôn bán cũng không dễ làm.” Bích Tỉ có thời gian bởi vì Du nhi thích ăn tàu hủ non, chỗ Thu Cảnh lại có hương vị nó thích, nên liền thường tới mua, lúc này mới phát hiện người trên đường đã thiếu đi nhiều.
“Ngươi đừng đi ra ngoài, lúc này cái gì cũng cần chú ý.” Tiên Y dừng một chút, nhìn không trung nói: “Đại Hoàng tử một ngày không tìm thấy Tứ Vương phi và tiểu thế tử, một ngày sẽ không an bình, cứ xem đi.”
Vào lúc Tiên Y đang lo lắng vì Tứ Vương phi cùng tiểu thế tử, nàng chẳng những không nghĩ tới là Kim Phong Hoa tiễn người đi, càng không nghĩ tới, vào một buổi đêm của ngày nào đó, Kim Phong Hoa cũng mang con trai của nàng đi.
Hôm nay, mới vừa dùng cơm tối xong, Tiên Y đang cùng Du nhi chơi đùa với Linh Linh, Du nhi mấy năm nay bị Kim Phong Hoa cố ý mang theo bên người, trong lén lút học cái gì đó, căn bản Tiên Y không hỏi đến, dù sao nàng cũng xuất thân nô tỳ, đời trước lại là người thời hiện đại, bằng cấp giống nhau, đối với khoa cử cổ đại, nghiên cứu học vấn gì đó, nàng hoàn toàn không có khái niệm, cho nên nàng cũng không nhúng tay vào công cuộc giáo dục của Kim Phong Hoa, từ mẫu là tốt, nhưng phải đúng nơi, nàng có thể làm đồ ăn ngon cho Du nhi vào lúc nó học hành mệt mỏi, cho nó những bộ quần áo thoải mái, thậm chí mua đồ chơi cho nó, nhưng nàng tuyệt sẽ không vì nhìn thấy con vất vả, liền yêu cầu Kim Phong Hoa hạ thấp tiêu chuẩn, bởi vì nàng không muốn tương lai mẹ hiền chiều con, nàng không muốn huỷ hoại Du nhi, nàng càng không muốn đến khi nó lớn tuổi mới hối hận thời niên thiếu trốn sau lưng mẫu thân, không có tư tưởng tiến thủ, như thế thì thật bi thương.
Cùng lúc đó, nàng cũng dạy Linh Linh học lễ nghi, tuy rằng không tới mức tìm ma ma giáo dưỡng gì đó trong cung tới, lời nói hành động của nàng cũng mẫu mực, ít nhất nàng muốn vào thời điểm Linh Linh còn nhỏ, đem một số thứ năm đó Tưởng thái thái truyền thụ dạy lại cho nữ nhi, có một cơ sở tốt, như vậy tương lai dù nữ nhi chịu giáo dục bài bản, cũng sẽ không quá vất vả, điểm này Kim Phong Hoa cũng rất tán đồng, cho nên dù Linh Linh còn nhỏ, cũng hiểu được không thể khóc nháo, không thể tuỳ hứng, đặc biệt còn có tấm gương sáng Du nhi ở phía trước, cho nên trước mắt, Tiên Y đối với sự giáo dục của bọn nhỏ vẫn rất hài lòng.
Linh Linh tuổi còn nhỏ, nhưng đã dần có ý nghĩ của mình, khi còn nhỏ thân cận với cha nhất, nhưng bây giờ lại bám mẫu thân, còn Du nhi ngày càng trưởng thành, bày ra hứng thú dị thường với muội muội có dung mạo linh tú, cơ hồ mỗi ngày đều phải ở cùng muội muội một thời gian, cho dù một ngày hắn còn chưa làm xong bài tập, bị phạt chép sách, hắn cũng sẽ dỗ muội muội đi ngủ trước, nói vài câu với con bé, thậm chí với hắn mà nói, trừ cha mẹ, tất cả những người muốn tới gần muội muội, đều là “kẻ địch” của hắn, tất cả những tên tiểu tử thúi chơi đùa với muội muội bảo bối của hắn đều là muốn tìm đường chết, hắn không hề cảm thấy một thiếu niên sắp mười tuổi đi đánh nhau với đứa trẻ ba bốn tuổi là có gì không đúng. Dựa theo cách nói của Tiên Y chính là, muội khống* đến không thể cứu.
*Muội khống: chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt gần như là điên cuồng, chấp niệm có phần biế.n thái vặn vẹo, ngôn ngữ của chúng ta gọi là sis-con.
“Nương, cha còn chưa trở về sao?” Linh Linh mở to đôi mắt ngập nước, dựa sát vào người mẫu thân, nếu nói ca ca là muội khống, thì muội muội chính là mẫu khống, con bé hoàn toàn đánh vỡ quy luật nữ nhi bám cha, cho dù diện mạo đến đầu óc thông minh cực kì giống cha nó, cho nên nói, người thông minh quá thực ra tương đối thích những người đơn giản thần kinh thô.
“Con nhớ cha?” Tiên Y bế nữ nhi giống như búp bê Tây lên, hạnh phúc cọ cọ bé nói.
“Không phải, nếu cha hôm nay không trở lại, con có thể ngủ cùng nương sao?” Lông mi cong vút của Linh Linh nhấp nháy nhấp nháy, đáng yêu đến nỗi mặt Tiên Y đỏ lên, thiếu chút nữa liền khuất phục.
“Cha con chưa nói không trở về, chỉ nói không ăn cơm ở nhà.” Tiên Y hôn nữ nhi thơm ngào ngạt một cái, cười nói.
Du nhi nhìn mẫu thân và muội muội, tâm ngứa ngáy, hắn chạy nhanh nói: “Không sao hết, ca ca có thể ngủ cùng Linh Linh.”
Linh Linh giấu mặt trong ngực mẫu thân nhíu nhíu mũi, rõ ràng không muốn, nhưng lại ngẩng đầu lên cười rất vui vẻ nói: “Ta cũng rất muốn, chỉ là ca ca phải đi học thuộc sách, lỡ buổi tối Linh Linh đến quấy rầy ca ca, ngày hôm sau tinh thần ca ca sẽ không tốt.”
Du nhi cùng Tiên Y tức khắc bị đứa bé hiểu chuyện này hòa tan, chỉ ghé vào bên người nàng nói một sọt lời hay, thẳng đến Kim Phong Hoa mang theo một thân gió lạnh vào trong phòng.
Người trong phòng đều rất tự giác, Kim Phong Hoa tiến vào phòng khảo bài của Du nhi trước, sau đó Linh Linh tiến lên làm nũng, thơm một cái lấy lòng, sau đó dù cho hai đứa nhỏ không muốn, cũng phải tránh vào phòng cách vách, đây là lệ thường, cho dù Linh Linh được yêu thương, cũng phải làm như vậy, đây là quy củ của Kim Phong Hoa.
Tiên Y nhìn sắc mặt Kim Phong Hoa không được tốt, liền biết trong lòng hắn có chuyện, cho hắn một chén trà nóng rồi mới hỏi: “Là có chuyện gì không thuận lợi? Muốn ăn không?”
“Không có, Tiên Y, ta có chút chuyện muốn nói với nàng.” Kim Phong Hoa thực ra đã muốn sớm nói, nhưng kế hoạch vẫn chưa tới lúc, hắn sợ nói ra Tiên Y không dễ che giấu cảm xúc, lại nói nếu không phải đến nước này, bí mật này có thể vĩnh viễn bị vùi lấp. Nhưng mà, tới trước mắt, bí mật cuối cùng phải vén màn, hắn nhìn thê tử khuôn mặt kiều mỹ, đôi mặt tràn ngập tín nhiệm toàn tâm toàn ý với hắn, niềm tin của hắn lại dao động, hắn thực sự phải sớm nói một chút, hắn… thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, Kim Phong Hoa tiến lên ôm lấy Tiên Y, nhắm mắt lại áy náy nói: “Thực xin lỗi.”
Tiên Y nằm ở trong lòng hắn, vui đùa nói: “Như thế nào? Chàng dưỡng tiểu thiếp? Hay là đột nhiên phát hiện chàng không thích nữ nhân?”
“Nàng đang suy nghĩ cái gì đấy?” Kim Phong Hoa bị nàng đùa giỡn cũng bớt buồn hơn, đành phải kéo tay nàng đi vào trong nội thất, đóng cửa cho kĩ nói: “Chuyện này ta chỉ nói một lần, nàng đừng hỏi vì sao ta lại biết được, hiện tại chuyện này liên luỵ đến toàn bộ Phái quốc, cho nên, nàng phải kiên cường.”
Tiên Y ngồi ở trên mép giường, rất là nghi hoặc, tâm cũng bắt đầu thấp thỏm, đành phải cố cười nói: “Rốt cuộc chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?”
“Ta muốn mang Du nhi tiến cung.” Kim Phong Hoa nhìn vào đôi mắt Tiên Y nói.
“Vì sao?” Tiên Y ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.
“Du ca nhi nó…… Là Ngũ Hoàng tử.” Kim Phong Hoa hít sâu một hơi, không dám nhìn lại đôi mắt của nàng.
“Không thể nào!” Thanh âm Tiên Y có chút bén nhọn kêu lên, sau đó cảm thấy mình quá kích động, liền ngồi xuống hít thở bình ổn khí: “Chàng đang nói giỡn rồi.”
“Không phải nói đùa, nàng còn nhớ rõ năm đó chúng ta có Du nhi như thế nào không?” Kim Phong Hoa đi đến bên cạnh Tiên Y ôm lấy vai nàng nói.
Tiên Y suy nghĩ hồi lâu, mới mơ mơ hồ hồ nói: “Là chúng ta vừa lúc gặp bọn buôn người, sau đó cứu một đứa trẻ.”
“Không sai, đứa trẻ kia chính là Ngũ Hoàng tử, nó bị người từ trong hoàng cung trộm ra ngoài, vào ngày nó đầy tháng.” Kim Phong Hoa thở dài nói, chuyện này cũng là kiếp trước hắn biết đến, cuối cùng vào thời điểm Trịnh Dịch Hiên bước lên ngôi vị Hoàng đế, Ngũ hoàng tử trong cung kia cũng chưa chết, chỉ là bị Trịnh Dịch Hiên vạch trần không phải thân phận hoàng gia, cuối cùng được một số tiền rời khỏi kinh thành, nhưng Kim Phong Hoa biết, Mộng Cơ sẽ không lưu lại hậu hoạn, cuối cùng đứa nhỏ này, cũng vẫn là chết ở bên ngoài, đến nỗi Du nhi ở kiếp trước, bởi vì đi qua quá nhiều nơi, ai cũng không tìm được nơi nó đang sống, cũng không biết sống chết thế nào.
“Chàng sao lại…… biết……” Tiên Y cũng nghĩ đến Ngũ hoàng tử trong cung lần trước vừa mới chết, còn giá họa cho Vưu Xuân Sinh, đến nay Vưu Xuân Sinh còn ở trong tù.
“Tã lót của Du nhi nàng còn nhớ rõ không? Đó là từ trong cung mang ra tới, chỉ là người ta nhìn thấy cái tã lót này không có dấu vết hoàng gia nên vẫn luôn dùng để bọc nó, nhưng là bọn họ lại không rõ lắm, tã lót này là mẹ đẻ của Du nhi cố ý chuẩn bị cho nó, bên ngoài nhìn không ra được, nhưng bên trong có kinh văn cùng phù bình an nàng ta tự tay làn, rốt cuộc con nối dõi của Hoàng thượng không nhiều, mẹ đẻ Du nhi cũng chỉ có một hài tử là hắn……” Kim Phong Hoa cúi đầu hôn Tiên Y đang run nhè nhẹ nói: “Hôm nay ta tiến cung.”
“Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt, nhất định là lần trước lão cung nữ cổ quái kia nhìn Du nhi vì cảm thấy giống ai, bằng không Hoàng thượng như thế nào biết Du nhi là con của hắn.” Trong mắt Tiên Y ngập nước chôn ở trong lồng ng.ực Kim Phong Hoa khóc ròng nói.
“Không phải do nàng sai.” Kim Phong Hoa có chút hối hận ôm chặt nàng, sự tình cũng không giống như nàng tưởng tượng, kỳ thật đều do hắn sai, này cũng từng là một bộ phận trong kế hoạch của hắn, nhưng là hiện tại bởi vì nàng, hắn đột nhiên do dự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook