Duyên Lai Thị Miêu
Chương 4-2

Tổng hợp đối thoại mấy ngày nay, Trần Tiêu tự động kết nối hình ảnh, bắt đầu phát điên trong ***g ngực Đông Phương.

“Này ngưoi lại lăn lộn, đừng phá y phục.”

Đông Phương mở dây kéo ra, Trần Tiêu liền nhảy ra ngoài, bắt đầu nhảy nhót tưng bừng trong bệnh viện, Trần Tiêu tuyệt vọng đến phát hiện, cửa số đang đóng! Cảnh cửa cũng đóng! Trời muốn diệt ta!?

Mã Vĩ Biện vuốt mắt kính, than thở

“Dĩ nhiên cao hứng đến bộ dạng này, ngươi thực sự là một con mèo có linh tính, nó biết chúng ta tìm mèo cái cho nó lai giống sao?”

Chờ một chút, lai giống?! Trần Tiêu dừng chạy, đứng nghiêm lại, đôi mắt nhìn lên bàn. Chỉ thấy trên bài là một cái ***g, nhốt một con mèo lông trắng như tuyết, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, sau đó duỗi móng vuốt ra, hướng về phía không trung cào một cái, vừa cào vừa meo meo gọi.

“Xem, con mèo cái này cũng tốt đi, chủ nhân nó muốn có một bầy mèo con, ngươi thì không nỡ thiếng con trai ngươi, như vậy vẹn toàn đôi bên.”

Mã Vĩ Biện giải thích.

Trần Tiêu ngây ngẩn cả người.

Nếu như bây giờ hắn là người, bị cấm dục như vậy mà trước mắt còn bày ra một mỹ nữ, hắn nhất định không chút do dự mà nhào tới. Nhưng bây giờ, nhìn mỹ nhân mèo trước mặt, Trần Tiêu chỉ muốn khóc thét một tiếng, lão tử ngươi, tìm mèo về cho ta làm gì!

“Đến, con trai ngoan.”

Đông Phương một phát bắt đc Trần Tiêu đang sững sờ, Mã Vĩ Biện cũng phối hợp mở cửa ***g sắt, đem hắn nhét vào.”

Trần Tiêu có một loại cảm giác sói vào miệng cọp.

“Các ngưoi cứ làm quen nhau trước đi.”

Mã Vĩ Biện cười hắc hắc, thanh âm kia khiến Trần Tiêu nghĩ đến tú bà.

Mèo cái kia gừ một tiếng, liền đem Trần Tiêu đè xuống đất, không đầu không đuôi mà liếm từ trên xuống dưới, hận không thể đem hắn nuốt vào.

“Ác ác, xem ra Tô Tô rất thích Bạch Gia Hắc của ngươi đó.”

Mã Vĩ Biện cừoi nói.

Trần Tiêu khổ không thể tả, phí hết lực lớn mới có thể đem móng vuốt của mèo cái đẩy ra.

Vì vậy, lúc này trong ***g tre tạo thành một hình ảnh quái dị, mèo cái khuôn mặt dữ tợn đè Trần Tiêu xuống, Trần Tiêu dùng móng vuốt chống đỡ dứoi cằm mèo cái, ngăn cản nàng hạ người xuống. Trần Tiêu hít một hơi, trở mình, đem con mèo ngu xuẩn mất khống chế kia áp xuống.

Mã Vĩ Biện một bên cười nói

“Ta trước đây có thấy qua mèo ***, nếu cả hai đều lãnh đạm vậy chỉ có thể thả chúng nó ra thế nhưng hai đứa bọn nó lại rất hoà hợp a.”

“Nhanh a, phía trên a.”

Đông Phương ở ngoài hô.

Trần Tiêu oán niệm nghĩ, bọn vô lương tâm, các người có thể đừng tràn đầy phấn khởi xem một vụ án cưỡng *** được hay không?

Hoàn hảo, Mã Vĩ Biện có kinh nghiệm, giảng giải cho Đông Phương

“Mèo thông thường đều *** vào ban đêm. Căn cứ vào đặc tính này, có thể bọn nó đang lựa chọn thời điểm tốt để ***. Chúng ta tắt đèn đi.”

Đông Phương có chút buồn bực

“Chẳng lẽ không xem sao?”

“Xem? Làm sao có thể làm chuyện không có đạo đức đó.”

Mã Vĩ Biện nói. Sau đó nàng nói một câu khiến Đông Phương Trần Tiêu muốn thổ huyết

“Chúng ta trốn đi, lén lút xem.”

Lúc này trong ***g là cảnh kiếm bạt nỗ trương kịch liệt tranh đấu, hai người phía ngoài ***g sắt cũng không nhàn rỗi. Mã Vĩ Biện như một bình luận viên chuyên nghiệp, nhỏ giọng giải thích cho Đông Phương

“Thời điểm cùng mèo cái nguyện ý ***, mèo đực thường vừa phát ra tiếng kêu vừa tiếp cận mèo cái.”

Vào lúc này, bên trong ***g là tiếng Trần Tiêu kêu lên liên hồi.

Mã Vĩ Biện tiếp tục thuyết minh

“Mèo cái núp xuống dưới, mèo đực lại dùng răng cắn vào gáy mèo cái, bò lên trên lưng mèo cái, sử dụng chân trước vò hai bên của mèo cái.”

Thời điểm nói câu này, hai con mèo vừa vặn kịch liệt giao đấu, Trần Tiêu ở trên.

“Mèo đực làm một loạt động tác duỗi xương sống, đại khái khoảng ba phút mới có thể đem phân thân đưa vào trong âm đ*o của mèo cái, lúc này mèo đực phát ra tiếng kêu vang dội.”

Lúc này Trần Tiêu vừa phân tâm, mèo cái dùng móng vuốt đẩy Trần Tiêu đang đè lên tay nó ra, sau đó phi thân một cái, hung hăng cắn tai Trần Tiêu.

Trần Tiêu phát ra tiếng kêu thảm thiết to rõ

“Ai nha, thành sao? Thật nhanh!”

Hai ngừoi núp ở góc tường kinh hô.

Trần Tiêu ngửa đầu, lệ rơi đầy mặt.

Lúc này bên ngoài mới phát hiện sự tình khác thường

“Này, hai con hình như đang đánh nhau a!”

Mã Vĩ Biện vội vàng mở ***g, lấy Trần Tiêu ra.

“Ai nha, quả nhiên, lỗ tai chảy máu…”

“Thao, ở nhà nó rõ ràng phát xuân lợi hại, tới đây liền…”

Đông Phương không nhịn được nói thô tục.

Trong mắt Trần Tiêu chứa đầy nước mắt, meo meo kêu, khó lòng giãi bày.

“Khà khà, ta nói ngươi con mèo này, ngươi không phải là gay đi?”

Mã Vĩ Biện đột nhiên nói

“Ai nha, xem chừng nó nhất định là thụ, Tiểu Bạch thụ. Dáng nhấp như vậy nên tìm phúc hắc công cẩn thận chăm sóc nó!”

Đông Phương đối với từ gay này đặc biệt nhạy cảm, quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Mã Vĩ Biện tràn đầy kích động, trên đầu hắn lập tức hiện ra hắc tuyến.

“Này…con mắt của ngươi đang phát sáng a…”

Mã Vĩ Biện ho nhẹ một tiếng, làm bộ bình tĩnh nói

“Ta là rất căng thẳng…”

Đông Phương đột nhiên trầm mặc, nhịn chốc lát, không nhịn được, mở miệng thay Trần Tiêu cãi lại

“Kì thực con trai ta có lúc rất nữ vương.”

“A a a, nữ vương xứng trung khuyển.”

Mã Vĩ Biện lập tức kích động.

Trong nháy mắt đó, dựa theo trực giác dã thú của Trần Tiêu, tựa hồ thấy phía sau Mã Vĩ Biện mọc ra đuôi sói, hơn nữ phát hiện lời hai người kia đàm luận đã vượt qua phạm vi nhận thức của hắn.

Cánh cửa bệnh viện đột nhiên bị mở ra, có một nam nhân mặc áo gió vàng nhạt đi vào.

“Xin lỗi, ta tan ca muộn, không biết đã tiến hành tới đâu?”

Lỗ tai Trần Tiêu đang bị băng lại, nghe được âm thanh này có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Trước mặt là một nam nhân cỡ hai bảy hai tám tuổi, nụ cười nhã nhặn, quần áo hào phóng.

“Ác, để ta giới thiệu, đây chính là chủ nhân của Tô Tô, Diệp tiên sinh. Vị này chính là chủ nhân của Bạch Gia Hắc, Đông Phương.”

Đông Phương nở nụ cười

“Ha, tại sao không dùng từ tiên sinh cho ta?”

“Thể hiện chúng ta khá quen thuộc a.”

Mã Vĩ Biện buông tay giải thích.

“Ta tên Diệp Triết Nam, ta đoán nếu Mã tiểu thư muốn gọi tên của ta sẽ không dùng hai chữ tiên sinh.”

Nam nhân áo gió chủ động bắt tay.

Hủ đi muôn nơi =)) Mã tỷ cũng bựa hết sức đi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương