Duyên Khởi Duyên Tàn - Duyên Chi Ngộ
-
4: Duyên Tàn Iii - Tương Tư
Mộng cảnh.
Khoảnh khắc chứng kiến chàng bỏ mạng, nàng ngất đi không còn biết gì nữa.
Y Thần lúc này là người được Lưu Nguyệt cứu về cung.
Lưu Nguyệt tuy là công chúa một nước, nhưng luôn sống trong cô đơn ngột ngạt chốn hoàng cung lạnh lẽo này.
May thay từ ngày có Y Thần, chàng như mang lại vầng sáng cho cuộc đời nàng.
Ngày ngày bầu bạn, chia sẻ buồn vui, họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của nhau.
Ngày hôm ấy lúc đi vui đùa, Lưu Nguyệt cố ý trốn đi để Y Thần đi tìm, nhưng khi bước tới căn phòng mật, chàng không biết rằng nơi đó cấm không được vào, lúc ấy bị lính gác bắt được, nhốt chàng vào đại lao.
Cho dù dùng hình, chàng vẫn không khai gì cả, chỉ nhận hết mọi sai lầm về phía mình.
Mất đi chàng, nàng không thiết sống nữa.
Sự đau khổ dằn vặt cùng những hoài niệm về chàng đều như đang giằng xé nội tâm nàng từng khắc.
Nàng nhảy từ tường thành xuống tự vẫn.
Lưu phủ.
Nàng bật tỉnh, mồ hôi ướt đẫm, gió lạnh thoảng qua khiến toàn thân nàng bỗng run lên bần bật, nước mắt đã lăn từ lúc nào nàng không hay biết.
Vốn là mơ, nhưng sao lại chân thật như vậy? Nàng lại bật khóc lẩm bẩm:
"Chàng từng chết vì ta sao?"
A Âm vội vã chạy vào, lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, lo lắng khuyên nàng:
"Tiểu thư, người đừng như vậy nữa, A Âm sợ lắm.
Tiểu thư hãy dưỡng bệnh cho thật tốt, lão gia đã đi tìm đại phụ giỏi nhất thiên hạ tới chữa cho người, nô tỳ tin rằng, người sẽ nhanh hồi phục, trở về làm tiểu thư Lưu Nguyệt vô ưu vô sầu của trước đây."
"Vô ưu vô sầu? Ta làm sao mà quên được đây? Những kí ức đó, ta đã khắc cốt ghi tâm, ta vừa muốn quên, nhưng càng cố bao nhiêu, thì những hoài niệm trong tim đều chưa từng vơi đi, dù chỉ một chút."
"Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã hơn lăm năm rồi, ngày nào người cũng vậy, luôn buồn rầu ủ rũ, ngồi khóc một mình, rốt cuộc người đã trải qua biến cố gì, sao người lại thay đổi nhanh như vậy?"
"Đó không phải biến cố, mà là duyên nợ.
Là duyên nợ dai dẳng, một ánh mắt thâm tình, mà nguyện dùng cả đời để chờ đợi."
A Âm không hiểu nàng đang nói gì cả.
Những ngày qua, thi thoảng thấy nàng ngồi cười một mình, rồi có lúc lại thấy nàng bật khóc nức nở, cho dù là người ngoài cuộc nhìn thấy nàng cũng cảm thấy đáng thương.
Từ đó, hằng đêm, nàng đều mơ lại một giấc mơ, là những khoảnh khắc vui vẻ, cũng là giây phút đau thấu tâm can khi nhìn thấy chàng phải chết vì nàng.
"Châu Y Thần, có phải kiếp trước là ta đã hại chàng, nên kiếp này chàng mới chạy trốn ta, đúng không? Chàng không muốn dây dưa gì với một nữ nhân như ta nữa."
Quãng thời gian lăm năm dài đằng đẵng, bóng tối vẫn bao trùm lấy cuộc đời.
Tâm nguyện cuối cùng của chàng là nhìn thấy nàng được hạnh phúc cuối cùng cũng không thể trở thành hiện thực.
Chàng là ánh sáng của cuộc đời nàng, mất đi chàng, cho dù hàng vạn nam nhân khác, nàng cũng không cần.
Trái tim ấy chỉ có thể dành trọn cho một người, đó là chàng, đoạn tình đã khắc cốt ghi tâm, sao có thể nói quên là quên đi được? Lưu Nguyệt chỉ hạnh phúc khi có chàng, nếu mất đi chàng, cuộc đời này vốn chẳng còn niềm vui thực sự nào nữa.
Nam nhân tốt nhất thiên hạ sao? Trong mắt Lưu Nguyệt, chàng chính là người đó, không ai có thể thay thế được chàng.
Nỗi mong mỏi lăm năm vẫn chưa ngày nào dứt, những hoài niệm về quá khứ luôn giày vò nàng từng giờ, từng khắc, nàng cũng không còn thiết sống nữa.
Nhưng nàng vẫn chờ, vẫn đợi, đợi nam nhân ấy sẽ quay về đây, gặp nàng lần cuối.
Linh cảm của nàng luôn báo cho nàng biết, chàng còn sống, và chàng nhất định sẽ tới tìm nàng.
Bệnh tật đau đớn nàng đều chịu đựng, ánh mắt đăm đăm hướng ra ngoài, mong rằng có thể gặp được ý trung nhân lần cuối.
Những đại phu giỏi nhất cũng đã được mời tới, nhưng ai cũng đều lắc đầu bất lực, bệnh của nàng là tâm bệnh, chỉ có một vị đại phu duy nhất có thể chữa được, nhưng vị đại phu này, không biết có còn sống, hay đã âm thầm ra đi ở một nơi nào đó rồi.
Cứ như vậy, bốn năm sau, nàng vẫn đợi.
Dường như có một thứ sức mạnh vô hình nào đó luôn che chở cho nàng, dặn nàng phải sống thật tốt để chờ đợi người đó tới.
Và niềm tin trong nàng vẫn chưa từng dập tắt.
Hằng đêm, giấc mơ ấy luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, khiến nàng tin rằng, đó chính là tiền kiếp của nàng và Y Thần.
Nàng lại nghĩ, vì kiếp trước là chàng đã chết vì nàng, nên kiếp này, chàng mới vứt bỏ nàng, không còn muốn dính líu gì tới nàng nữa.
Lúc này nàng mới hiểu, đó chính là duyên nợ.
Vì là duyên đã định, nên chỉ cần một ánh mắt, đã khiến nàng nhung nhớ cả đời.
Cũng vì duyên, nên mới khắc cốt ghi tâm như vậy, trên thế gian này, Châu Y Thần là nam nhân mà nàng yêu như sinh mệnh, không một ai có thể thay thế.
"Châu Y Thần, kiếp trước, là ta nợ chàng một mạng sống, kiếp này, ta xin trả lại chàng nước mắt, nỗi khắc khoải và sự chờ đợi của ta.
Lưu Nguyệt thực sự rất nhớ chàng!"
Nàng ngày một yếu, lão gia đã đi khắp thiên hạ, cũng không thể tìm được người có thể cứu mạng ái nữ của người, người chỉ đành gạt nước mắt, trân trọng những giây phút cuối cùng được ở bên nàng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook