Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp
-
Chương 4
Hương vẫn nhắm chặt mắt, hai tay quờ quạng xung quanh mong tìm kiếm một lối thoát.
Nhưng vô thức lại chạm phải một thứ tròn tròn, lại ẩm nóng nhầy nhụa đến đáng sợ.
"Aaaaa!"
Tiếng hét của Hương thất thanh giữa rừng vắng.
Cái chất nhầy nhụa ấm nóng đó dưới ánh trăng mờ mịt hiện ra đỏ thẩm...!là máu! Đầu của người con trai lúc nãy còn hãy lăn lóc bên dưới đất, giờ đây đã bị dựng đứng lên.
"Tìm thấy rồi!"
Giọng nói kia vang lên rõ ràng, những người xung quanh Hương cũng cười ré lên.
Tiếng cười man rợ của họ lúc xa lúc gần, cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
Sợi chỉ màu đỏ từ cuộn chỉ kia bắt đầu chuyển động, dù chẳng ai động vào nó.
Giống như một con rắn, nó bò lại gần rồi quấn lấy cổ tay Hương.
Cảm giác đau đớn vì bị siết chặt khiến cô vùng vẫy, miệng muốn kêu cứu nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.
Những hồn ma đứng gần lại xung quanh Hương, âm khí tỏa ra nồng nặc và nó có một thứ mùi hôi kinh khủng.
Cô trân trân mắt nhìn họ, như để cầu xin họ mau cứu cô.
Nhưng tất cả họ đều chỉ nhoẻn miệng cười, nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sợi chỉ đỏ kia quấn chặt lấy cổ tay Hương, khiến vết bầm tím càng lúc càng lan rộng.
Gió từ khắp nơi bắt đầu nổi lên, mặt trăng cũng dần chuyển sang màu đỏ thẫm, giống như có ai đó đã tắm nó trong máu tươi.
Và rồi, trong cơn hoảng sợ tột cùng ấy, Hương nhìn thấy cái đầu của người con trai ấy cũng đang nhìn cô, đôi mắt vô hồn và cái miệng đầy máu nhoẻn lên cười với cô:
"Đến lúc phải đi rồi!"
=======
"Aaaa! Không!"
Bật dậy, Hương gào lên thống thiết.
Mấy người làm đang ngủ ở sau nhà bị đánh thức bởi cô thì liền lật đật chạy lên.
Đến nơi, họ thấy Hương đang ngồi trước bậu cửa của buồng, mồ hôi túa ra nhễ nhại khắp người cô.
Lúc này, bà Mão là người làm lâu năm nhất trong nhà, biết rõ cô lại gặp chuyện chẳng lành nên lật đật chạy đến.
"Cô hai, cô lại gặp phải mấy cái thứ nhơ bẩn nữa đúng không?"
Hương không đáp lời bà bởi cô quá mức hoảng sợ.
Khuôn mặt cô tái mét, tay chân run rẩy không ngừng.
Vết bầm tím nơi cổ tay của cô lan rộng hơn nữa, tạo thành hình thù kì dị.
Điều kì quặc hơn cả là chuỗi tràng hạt....nó vẫn còn nguyên trên tay cô.
"Cô hai, cô đừng làm tụi tui lo.."
Bà Mão thấy Hương như vậy thì chắc mẩm là có chuyện lớn lắm rồi.
Rồi bà kêu thêm một đứa đầy tớ khác phụ bà đỡ cô vào trong buồng.
Cái lúc chạm vào người của Hương, bà phát hiện cả người cô lạnh toát giống như xác chết vậy.
Xong xuôi, bà Mão kêu hai đứa Dậu và Tí, một đứa đi kêu ông bà trên tỉnh về gấp, còn một đứa ra chợ mua cho bà ít máu chó mực.
Ở khắp phòng của Hương, bà kêu tụi nhỏ lấy muối rải vô, rồi đặt một cái bàn thờ Phật trấn yểm ngay phía cửa buồng.
Cũng may là lúc nhỏ bà có học lóm được vài cách trị yêu ma quỷ quái của mấy ông thầy pháp, nên tạm thời chỉ có thể giúp được như vậy.
Còn lại, phải xem ông bà Tám Tàng về xử trí chuyện này ra sao.
"Ầm!" - Vừa đúng cái lúc mà bàn thờ Phật được đặt trước cửa phòng Hương, thì một cái cành cây lớn ở gần đó đổ sập xuống.
Tuy không có ai ở bên dưới, nhưng có đến hai con gà mái chết tươi tại chỗ.
Đám đầy tớ còn lại ở trong nhà bị dọa đến thất kinh hồn vía, chỉ dám đứng gần bàn thờ chứ không đi đâu nữa cả.
"Bây giờ chưa phải rằm tháng Bảy mà sao mấy cái chuyện này lại đến nữa?"
"Câm miệng đi, mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?
"Nếu không phải vì nhà tao nợ ông bà Tám Tàng, tao cũng không vào đây ở đợ đâu.
Con Hương chắc chắn là bị quỷ ám rồi."
Bọn đầy tớ bắt đầu xì xầm to nhỏ với nhau.
Bà Mão vừa cắm nhang lên lư hương, vừa dằn mặt mấy kẻ đó.
"Nếu bọn mày không muốn làm nữa thì tao kêu bà đuổi cổ đi hết, xem thử có chết đói cả ra hay không."
Nghe đến câu này thì cả đám đầy tớ mới ngậm miệng lại hết.
Được làm việc ở nhà ông Tám Tàng trừ cái chuyện đáng sợ này ra thì được xem là sung sướng nhất nhì cái làng này rồi.
Cơm không phải lo, mặc không phải sợ thiếu, không cần phải nai lưng ở ngoài đồng làm việc như mấy tay tá điền, mà ông bà chủ còn dễ tính, cuối năm còn thưởng thêm tiền.
So với mấy cái nhà giàu bủn xỉnkhác trong làng thì được coi là quá sức tốt rồi.
Bởi vậy nên dù có bất mãn cỡ nào họ cũng không muốn bỏ đi hay bị đuổi việc.
Sau khi thắp nhang xong hết cả thì thằng Tí lúc này cũng mua máu chó mực từ chợ về.
Không nói không rằng, bà Mão đem hết cả đống máu đó hất xung quanh buồng của Hương.
Một tiếng đàn ông kêu thất thanh vang lên, kéo theo đó là một đợt gió lớn thổi qua.
Cả đám người đứng ở đó, có người bị dọa đến ngất xỉu.
Bà Mão thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang dặn dò:
"Bây ở ngoài đây canh chừng, chờ chừng nào ông bà về thì chạy vào báo.
Tao vô trong để trông chừng cô hai."
Nói rồi, bà bước vào buồng đóng chặt cửa lại, không cho phép ai bước vào thêm nữa.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, cả đám người làm cứ đi đi lại lại trước cửa buồng chứ không dám rời đi.
Cho đến khoảng chiều tà, khi mặt trời đã bắt đầu trốn dần sau ngọn núi thì mới nghe thấy tiếng lộc cộc của xe ngựa.
Họ mừng rỡ vô cùng, bởi họ biết là ông bà Tám Tàng đã trở về rồi.
"Hương, con sao rồi Hương?"
Còn chưa nhìn thấy mặt, người ta đã nghe thấy tiếng bà Tám Tàng gọi thất thanh tên con gái.
Rồi khi nhìn thấy bà, cũng là một bộ dạng hớt ha hớt hải chạy đến.
Hai mắt bà ướt đẫm nước mắt, run rẩy mà gặng hỏi họ:
"Con Hương đâu? Nó đâu rồi?"
"Bẩm bà, cô hai ở trong buồng.
Bà Mão đang săn sóc cô..."
Còn chưa kịp nghe hết câu, bà Tám Tàng đã lật đật đẩy cửa chạy vào.
Con gái bà, Hương, đang nằm trên giường, trên tay nắm chặt lấy chuỗi tràng hạt.
Cả người cô run lẩy bẩy, bộ quần áo trong người ướt sũng mồ hôi.
Miệng cô thì lẩm bẩm mấy từ khó hiểu
"Chạy...bọn nó đến rồi...!chạy đi..."
Ông Tám Tàng lúc này cũng vừa vào, nhìn thấy Hương như vậy thì nhanh chóng chạy đến.
Nhìn thấy ba má mình, Hương đưa tay về phía họ, ú ớ nói mấy câu gì đó.
Bà Mão đỡ lấy bà Tám Tàng đang sắp gục xuống đất, cẩn thận đỡ bà ấy ngồi lên cái ghế gần đó.
"Hương, con có sao không con?"
Vẻ lo lắng cứ hiện lên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Tám Tàng.
Vừa nãy ông với bà còn đang ở trên tỉnh thì thằng Dậu hớt hải chạy lên báo, nói con Hương xảy ra chuyện.
Bao nhiêu chuyện với thể diện với bà con, ông bà vứt hết để chạy về.
Trên đường trở về, ông chỉ hận không thể khiến xe ngựa đi nhanh hơn.
Rồi lại nghĩ đến đứa con gái của mình ở nhà đang gặp chuyện, lòng ông không phút nào yên.
Hai mắt Hương trân trân nhìn ông Tám Tàng, rồi lại nhìn xung quanh buồng.
Chẳng lẽ, họ không nhìn thấy hay sao? Tất cả những người kia, họ đang đứng khắp cả cái buồng, họ đang cười với cô kia kìa.
Hương nắm lấy tay ông Tám Tàng, quơ quào bấu víu lấy ông và định nói cho ông biết.
Nhưng, một người đàn bà ở trên giường cô lại bịt lấy miệng cô, không cho cô nói ra bất cứ điều gì.
Điều đáng sợ là cô ta thì thầm vào tai Hương, để cho mình cô nghe thấy:
"Ngài ấy sắp đến rồi, đừng sợ..."
Giọng nói của người đàn bà đó nặng nề, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Khi cô ta vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng kèn trống linh đình.
Làng đang có hội sao? Không đúng, cô nhớ mọi năm vào lúc này làm gì có lễ hội.
"Aaaa!"
Tiếng mấy người đầy tớ hét lên đầy kinh hoàng.
Bàn thờ ở phía trước cửa bị quật ngã xuống đất, vỡ ra lung tung khắp nơi.
Cả ông bà Tám Tàng và bà Mão đều bị thu hút sự chú ý, chạy ra xem.
Nhưng ngoài những thứ đổ vỡ dưới đất, họ chẳng thể thấy thêm được gì.
Còn Hương, thì lại khác.
Một đoàn người mang trang phục cưới hỏi truyền thống của người Campuchia.
Điều đáng sợ hơn cả, chính là tất cả họ đều lướt qua những người đứng trước bậu cửa, bao gồm ông bà Tám Tàng và mấy người đầy tớ, giống như họ không hề tồn tại.
Trên người của mấy người này, không chỉ mang âm khí mà còn nhìn rất đáng sợ.
Tất cả đều không có mắt, thậm chí một số người còn bị mất tay hoặc chân.
Cả người Hương run run sợ hãi, cô muốn gào lên kêu cứu nhưng bị người đàn bà phía sau lưng giữ chặt miệng.
Cô ta nở một nụ cười quỷ dị khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô rơi lã chã.
Hương không thể làm gì, ngoài cố gắng vùng vẫy trong vô vọng.
Chẳng lẽ, cô sắp chết đi sao? Không, cô không muốn như vậy, cô không muốn chết đi như vậy.
"Cạch! Cạch!" - Âm thanh kì dị vang lên bên dưới giường của Hương.
Cô run rẩy, hai mắt bắt đầu lia xuống phía đó.
Và rồi, cô lại nhìn thấy nó, cuộn chỉ màu đỏ ấy.
"Ngài ấy đến rồi!"
Người đàn bà kia cười khúc khích đầy kì dị rồi nói, sau đó bàn tay gầy gò của cô ta chuyển từ miệng xuống cổ của Hương.
Không khí của Hương lập tức bị rút cạn, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Mắt cô hoa lên, tay thì quơ quào vùng vẫy mong có người cứu cô.
Nhưng, chẳng ai biết, cũng chẳng ai cứu nổi cô.
Và rồi, Hương cứ lịm dần lịm dần....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook