Duy Ngã Độc Tôn
-
Chương 949: Thanh lý môn hộ!
So sánh lại, Hoa Anh Hùng hết sức rộng lượng nhân từ, lại tha thứ tội nghiệt của những người này. Mặc kệ có thể tính sổ về sau hay không, nhưng cuối cùng cũng đã nói ra lời, làm một Giáo chủ siêu cấp đại phái, dù là Hoa Anh Hùng muốn tính nợ về sau này, e rằng cũng phải lén lút vụn trộm, không thể nào quang minh chính đại dẫn người giết tới.
Hoa Phượng Hoàng một lòng chỉ muốn báo thù nhà, điểm này mọi người đều có thể hiểu được. Mặc kệ nói như thế nào, thù hận giết hại người nhà, đều là không đội trời chung, về phần những người khác vì trung thành với Hoa Anh Hùng mà chết. Hoa Phượng Hoàng không phải không muốn báo thù cho bọn họ, mà là thù này thật sự không dễ báo!
Không nói đâu xa, chỉ nói giữa những bộ phận vừa đầu hàng phụ thân nàng, lại có mấy ai trên tay không nhuộm máu đông môn? Nếu thật sự tính kỹ, e rằng những người này không còn ai còn sống rời đi!
Nói tới cùng, vẫn là do Hoa Anh Hùng thương thế quá nặng, cảm thấy thật sự trả thù vào lúc này, rất dễ khiến cho Lang Gia Thần Giáo rung chuyển. Còn Hoa Phượng Hoàng chỉ là một cô gái, lại không có khả năng phục chúng, đến lúc đó làm cho lòng người hoảng sợ, một siêu cấp đại phái sợ rằng cũng phải hủy diệt.
Nhưng ở trong mắt Tần Lập, việc này căn bản là không thành vấn đề!
Nếu như hủ bại, vậy không bằng triệt để hủy diệt nó!
Phá xong xây lại là được!
Tần Lập bình thản nhìn Hoa Anh Hùng, khẽ nói:
- Bá phụ, ở trong hang núi kia có mười mấy người trung thành với bá phụ. Người thân của bọn họ, cha mẹ huynh đệ tỷ muội con cháu bọn họ, cũng đều bị những người này chém giết. Bá phụ ra quyết định như thế, vậy thì bá phụ đặt những người đó ở nơi nào? Bọn họ sẽ thoải mái yên lòng như trước nữa sao, còn đi theo làm việc cho ngài được sao?
Hoa Anh Hùng toàn thân khẽ run lên, ánh mắt lộ ra thần sắc hổ thẹn. Trọng thương hay không, tối đa chỉ có thể ảnh hưởng một chút, nói tới cùng là ông ta không hề nghĩ tới chuyện này, ông ta không phải một kẻ kiêu hùng, vô số năm trong quá khứ, đã có nhiều người đánh giá về Hoa Anh Hùng, nói rằng ông thủ thành có thừa, sáng tạo không đủ lại lòng dạ mềm yếu, không làm được chuyện lớn.
Chẳng qua căn cơ Lang Gia Thần Giáo thật quá tốt, cũng vốn không cần Hoa Anh Hùng phải làm chuyện lớn gì. Chỉ cần bảo vệ tốt cở nghiệp, những chuyện khác sẽ có người đi làm.
Hơn nữa Hoa Anh Hùng vẫn say mê tu luyện võ cũng không quản lý nhiều chuyện. Lại không ngờ tới, chuyện ập tới nơi, ngay cả một người trẻ tuổi cũng không theo kịp.
Hoa Phượng Hoàng nghe Tần Lập nói như thế, cũng lập tức nghĩ rõ ràng chuyện này, không khỏi có chút xấu hổ. Chính nàng chỉ nghĩ tới người nhà mình bị giết, còn Tần Lập nghĩ tới, là cảm nhận của mọi người.
Lúc này, đột nhiên có mấy người đồng thời lao về phía Hoa Anh Hùng đã trọng thương, cảm thấy sự tình phát triển về phía không có lợi cho bọn họ, dứt khoát một không làm hai không dứt, muốn bắt giữ Hoa Anh Hùng rồi nói tiếp.
Tần Lập cười lạnh, trào phúng nói:
- Rốt cuộc không nhịn được muốn ra tay rồi đó, bá phụ, ngài có thấy không? Sói, vĩnh viễn sẽ không nuôi thành khuyển được! Ngàn vạn lần đừng trông cậy vào người khác sẽ cảm động, những người này sẽ vĩnh viễn không có lòng biết ơn đâu!
Tần Lập Nói rồi, cách hư không chỉ tay về phía những người lao tới chỗ Hoa Anh Hùng, bắn ra mấy đạo hỗn độn khí, tốc độ nhanh đến mức khó tin, trực tiếp đánh xuyên qua mi tâm mấy người kia, thần hồn câu diệt!
Lúc này Hoa Phượng Hoàng cũng lao tới bên cạnh Hoa Anh Hùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người khác.
- Tần Lập, chuyện này có quan hệ gì tới ngươi, ngươi cần gì phải bức người đến cùng như thế?
- Làm người để lại một đường, ngày sau cũng dễ gặp mặt, Tần Lập, lẽ nào ngươi không có người nhà con cháu hay sao?
- Không lẽ ngươi muốn chém tận giết tuyệt?
Những người này thấy Tần Lập thật sự ra tay, trong nháy mắt diệt trừ mấy trưởng lão Lang Gia Thần Giáo thực lực hùng mạnh, dù là không muốn trêu chọc Tần Lập, lúc này cũng phải lên tiếng chỉ trích Tần Lập.
- Bức người đến cùng? Làm người để lại một đường? Chém tận giết tuyệt?
Tần Lập liên tiếp hỏi lại ba câu, trên mặt tràn ngập tươi cười trào phúng, chỉ vào mấy chục bóng người ở phương xa đang liều mạng chạy tới, lớn tiếng nói:
- Có thấy không? Bọn họ, những người trung thành với Giáo chủ các ngươi, khi trước các ngươi bức bách họ thế nào? Làm người để lại một đường? Lúc các ngươi theo Hà Thanh Tùng tạo phản làm loạn, có từng nghĩ tới việc để lại một đường hay không? Các ngươi có nghĩ tới việc để lại cho mình đường lui hay không? Chém tận giết tuyệt? Thật là đáng cười! Những người các ngươi không phải bộ tộc Quỷ Mị, các ngươi không bị bọn súc sinh lạnh băng kia đoạt xác chiếm giữ thân thể, nhưng máu tươi trên tay các ngươi còn nhiều hơn cả bộ tộc Quỷ Mị! Các ngươi chém tận giết tuyệt những người trung thành với Giáo chủ, những người trung thành với Lang Gia Thần Giáo, có từng nghĩ tới mình cũng có người nhà, cũng có huynh đệ tỷ muội? Các ngươi có từng nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có ngày hôm nay?
Tần Lập nói một phen, nói đến mức những người này á khẩu không trả lời được, không một lời nào phản bác được Tần Lập.
- Tần Lập, nếu ta tự sát, ngươi sẽ có thể đảm bảo người nhà của ta bình yên?
Một người trưởng lão hai mắt đỏ đậm, nhìn Tần Lập.
- Chúng ta...chỉ truy cứu người gây tội.
Một vị Thái thượng trưởng lão tử xa bay tới, ở xa xa đã nói ra lời này.
- Đúng thế, chỉ cần những người các ngươi đã chết, chúng ta sẽ không truy cứu người nhà các ngươi!
Một vị trưởng lão khác nói.
Những người này nói rồi, tất cả bay đến cạnh Hoa Anh Hùng, bảo hộ Hoa Anh Hùng ở giữa.
- Giáo chủ, ngài sao có thể đi không nói một lời? Nếu ngài ngã xuống, chúng ta làm sao có thể sống một mình?
Một vị Thái thượng trưởng lão lệ già ngang đọc, nhìn Hoa Anh Hùng trọng thương nói.
Nước mắt Hoa Anh Hùng rốt cuộc không nhịn được rơi ra, nhìn những người trung thành với mình, mỗi người sắc mặt bi thương, nghẹn ngào không nói nên lời.
- Tốt lắm, đã làm sai, ta sẽ nhận!
Một vị Thái thượng trưởng lão tham dự sát hại người nhà Hoa Phượng Hoàng lớn tiếng hét lên, một chưởng đánh lên đầu mình, đánh nát xương sọ, trực tiếp tử vong!
Thân thể con người, nơi cứng cỏi nhất chính là xương sọ. Nhất là những Thái thượng trưởng lão đã tu luyện đến cảnh giới Đế vương, thậm chí có thể dùng xương sọ bọn họ làm vũ khí. Nhưng Lúc này, bị chính hắn ta một chưởng đánh nát, có thể thấy được tính tình cương liệt, sai chỉ ở chỗ bọn họ lựa chọn theo sai người!
Có Thái thượng trưởng lão này dẫn đầu, lại có mười mấy cao tầng Lang Gia Thần Giáo đều tự sát mà chết, thi thể rơi xuống từ trời cao. Nhất thời, phía dưới ai oán tuôn trào, tất cả đều là người thân của bọn họ.Nguồn truyện: Truyện FULL
Còn có rất nhiều người không cam lòng chết đi như thế, điên cuồng giết về phía mấy người Hoa Phượng Hoàng, muốn giết một người lấy vốn, giết hai người kiếm lời một!
Tần Lập làm sao có thể để những người này toại nguyện, Hoa Phượng Hoàng cũng không phải thịt cá. Nhất thời, trên bầu trời lại một lần nữa bị màu sắc hoa mỹ tràn ngập, từng đạo hào quang như sao bàng lấp lánh, mỗi một cường giả lần lượt ngã xuống.
Đến cuối cùng, trên bầu trời không còn tồn tại một kẻ phản bội, còn lúc này Hoa Anh Hùng đã sớm ngất từ lâu.
Đợi đến khi tất cả bình tĩnh trở lại, Hoa Phượng Hoàng đi đến cạnh Tần Lập, nhưng không nói lời cảm ơn. Bởi vì nàng biết, không cần như thế, Hoa Phượng Hoàng chỉ bình tĩnh nói với Tần Lập một câu:
- Tần Lập, muội mệt quá.
Ngã vào ngủ ngay trong lòng Tần Lập.
Một cô gái ở trong thời gian ngắn ngủi, đã trải qua quá nhiều chuyện. Còn có thể trụ được đến bây giờ, đã là rất không dễ dàng, Tần Lập cẩn thận ôm lấy Hoa Phượng Hoàng, rời khỏi không trung.
Tất cả người Lang Gia Thần Giáo còn lại đều vận động đi ra, xử lý hậu sự. Còn có một số người chưa thanh lý sạch, cũng cần phải thanh lý, còn có một số người nhà mà người gây chuyện đã chết vẫn còn không cam lòng, cũng cần xử lý.
Toàn bộ Lang Gia Thần Giáo nhìn có vẻ hết sức hổn loạn, thậm chí có chút người trong lòng hoảng sợ. Chẳng qua cũng may, mấy vị Thái thượng trưởng lão đức cao vọng trọng cùng nhau đứng ra, áp chế cỗ xao động này xuống.
Tần Lập không nhìn những người khác, chỉ ôm lấy Hoa Phượng Hoàng, cho người dẫn đến trạch viện Hoa Phượng Hoàng. Trong không khí còn lơ lửng mùi máu tanh nhàn nhạt, không lâu trước, mọi người nơi này đều bị những người Hà Thanh Tùng tàn sát không còn, thậm chí Tần Lập có thể cảm giác được trong viện này có một cổ oán khí mãnh liệt.
Khẽ thở dài một hơi, trên người Tần Lập tản mát ra một cỗ đạo vận, dần dần đầu tiên là bao phủ trạch viện Hoa Phượng Hoàng, một lát sau, bắt đầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng bên ngoài.
Đến cuối cùng, cỗ đạo vận nhu hòa này như một làn gió xuân, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm Lang Gia Thân Giáo!
Oán khí không tiêu tan, dưới cỗ đạo vận này trấn an, bắt đầu dần dần biến mất. Ngay cả những Đệ tử Lang Gia Thần Giáo vốn tâm thần không yên, cũng đột nhiên yên ổn Kỳ diệu.
Chỉ có một số ít người nhìn về phía trạch viện Hoa Phượng Hoàng, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ.
Mấy ngày sau, Tần Lập đứng ở sơn môn Lang Gia Thần Giáo. Hoa Anh Hùng cùng chúng cao tầng Lang Gia Thân Giáo, gần như mọi người đều đưa tiễn tới cửa sơn môn.
Người ta nói ơn cứu mạng cũng như tái sinh, Tần Lập đã cứu không phải chỉ là một người, mà là cả siêu cấp đại phái Lang Gia Thần Giáo!
Nếu như không có Tần Lập xuất hiện, môn phái bảo tồn xa xưa này cuối cùng sẽ bước lên con đường gì, không ai biết. Nhưng mọi người đều rõ ràng, nếu không có Tần Lập, ít nhất thì bọn họ sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này.
Cho nên, trong lòng những người này đối với Tần Lập đều là tràn ngập cảm kích.
Hoa Phượng Hoàng đứng ở cạnh Tần Lập, sắc mặt cũng không có khổ sở chia tay, bởi vì nàng đã quyết định đi theo cùng Tần Lập xuống núi.
Nguy hiểm còn chưa giải trừ, Lang Gia Cổ Giáo, Lang Gia Bách Gia Phái, còn có vô số môn phái đều đang trong nước sôi lửa bỏng. Tần Lập không phải chúa cứu thế, cho đến giờ cũng không muốn làm chúa cứu thế. Nhưng chuyện nói tới cùng, vẫn phải do hắn giải quyết. Dù Tần Lập muốn buông tay mặc kệ, Kiếm Trần Tử cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, bộ tộc Quỷ Mị cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hơn nữa, Nhạc Văn Quân cùng Tuyết Phi Phi, Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu, hai đôi Thánh tử Thánh nữ siêu cấp đại phái này đều là bằng hữu của Tần Lập. Tần Lập phải tìm được bọn họ, trợ giúp bọn họ, đây cũng là nguyên tắc làm người của Tần Lập.
Chia tay đoàn người Hoa Anh Hùng, Tần Lập dẫn theo Hoa Phượng Hoàng hư không hoành độ, biến mất trước mặt mọi người.
Lúc này, trên khắp Lang Gia Đại Lục đã sớm khói lửa tràn lan. Vô số người đều đang tìm kiếm bóng dáng Tần Lập, những môn phái bị bộ tộc Quỷ Mị chiếm lấy, phái ra vô số cường giả tinh anh thề phải tìm được Tần Lập.
Như Ý Tiên Phường, ba ngày trước bị phá hủy. Các nàng Thủy Sinh Liên cùng Thủy Hồng Lăng sau khi khổ chiến, không địch lại, hư không hoành độ bỏ chạy, không biết tung tích.
Hoa Phượng Hoàng một lòng chỉ muốn báo thù nhà, điểm này mọi người đều có thể hiểu được. Mặc kệ nói như thế nào, thù hận giết hại người nhà, đều là không đội trời chung, về phần những người khác vì trung thành với Hoa Anh Hùng mà chết. Hoa Phượng Hoàng không phải không muốn báo thù cho bọn họ, mà là thù này thật sự không dễ báo!
Không nói đâu xa, chỉ nói giữa những bộ phận vừa đầu hàng phụ thân nàng, lại có mấy ai trên tay không nhuộm máu đông môn? Nếu thật sự tính kỹ, e rằng những người này không còn ai còn sống rời đi!
Nói tới cùng, vẫn là do Hoa Anh Hùng thương thế quá nặng, cảm thấy thật sự trả thù vào lúc này, rất dễ khiến cho Lang Gia Thần Giáo rung chuyển. Còn Hoa Phượng Hoàng chỉ là một cô gái, lại không có khả năng phục chúng, đến lúc đó làm cho lòng người hoảng sợ, một siêu cấp đại phái sợ rằng cũng phải hủy diệt.
Nhưng ở trong mắt Tần Lập, việc này căn bản là không thành vấn đề!
Nếu như hủ bại, vậy không bằng triệt để hủy diệt nó!
Phá xong xây lại là được!
Tần Lập bình thản nhìn Hoa Anh Hùng, khẽ nói:
- Bá phụ, ở trong hang núi kia có mười mấy người trung thành với bá phụ. Người thân của bọn họ, cha mẹ huynh đệ tỷ muội con cháu bọn họ, cũng đều bị những người này chém giết. Bá phụ ra quyết định như thế, vậy thì bá phụ đặt những người đó ở nơi nào? Bọn họ sẽ thoải mái yên lòng như trước nữa sao, còn đi theo làm việc cho ngài được sao?
Hoa Anh Hùng toàn thân khẽ run lên, ánh mắt lộ ra thần sắc hổ thẹn. Trọng thương hay không, tối đa chỉ có thể ảnh hưởng một chút, nói tới cùng là ông ta không hề nghĩ tới chuyện này, ông ta không phải một kẻ kiêu hùng, vô số năm trong quá khứ, đã có nhiều người đánh giá về Hoa Anh Hùng, nói rằng ông thủ thành có thừa, sáng tạo không đủ lại lòng dạ mềm yếu, không làm được chuyện lớn.
Chẳng qua căn cơ Lang Gia Thần Giáo thật quá tốt, cũng vốn không cần Hoa Anh Hùng phải làm chuyện lớn gì. Chỉ cần bảo vệ tốt cở nghiệp, những chuyện khác sẽ có người đi làm.
Hơn nữa Hoa Anh Hùng vẫn say mê tu luyện võ cũng không quản lý nhiều chuyện. Lại không ngờ tới, chuyện ập tới nơi, ngay cả một người trẻ tuổi cũng không theo kịp.
Hoa Phượng Hoàng nghe Tần Lập nói như thế, cũng lập tức nghĩ rõ ràng chuyện này, không khỏi có chút xấu hổ. Chính nàng chỉ nghĩ tới người nhà mình bị giết, còn Tần Lập nghĩ tới, là cảm nhận của mọi người.
Lúc này, đột nhiên có mấy người đồng thời lao về phía Hoa Anh Hùng đã trọng thương, cảm thấy sự tình phát triển về phía không có lợi cho bọn họ, dứt khoát một không làm hai không dứt, muốn bắt giữ Hoa Anh Hùng rồi nói tiếp.
Tần Lập cười lạnh, trào phúng nói:
- Rốt cuộc không nhịn được muốn ra tay rồi đó, bá phụ, ngài có thấy không? Sói, vĩnh viễn sẽ không nuôi thành khuyển được! Ngàn vạn lần đừng trông cậy vào người khác sẽ cảm động, những người này sẽ vĩnh viễn không có lòng biết ơn đâu!
Tần Lập Nói rồi, cách hư không chỉ tay về phía những người lao tới chỗ Hoa Anh Hùng, bắn ra mấy đạo hỗn độn khí, tốc độ nhanh đến mức khó tin, trực tiếp đánh xuyên qua mi tâm mấy người kia, thần hồn câu diệt!
Lúc này Hoa Phượng Hoàng cũng lao tới bên cạnh Hoa Anh Hùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người khác.
- Tần Lập, chuyện này có quan hệ gì tới ngươi, ngươi cần gì phải bức người đến cùng như thế?
- Làm người để lại một đường, ngày sau cũng dễ gặp mặt, Tần Lập, lẽ nào ngươi không có người nhà con cháu hay sao?
- Không lẽ ngươi muốn chém tận giết tuyệt?
Những người này thấy Tần Lập thật sự ra tay, trong nháy mắt diệt trừ mấy trưởng lão Lang Gia Thần Giáo thực lực hùng mạnh, dù là không muốn trêu chọc Tần Lập, lúc này cũng phải lên tiếng chỉ trích Tần Lập.
- Bức người đến cùng? Làm người để lại một đường? Chém tận giết tuyệt?
Tần Lập liên tiếp hỏi lại ba câu, trên mặt tràn ngập tươi cười trào phúng, chỉ vào mấy chục bóng người ở phương xa đang liều mạng chạy tới, lớn tiếng nói:
- Có thấy không? Bọn họ, những người trung thành với Giáo chủ các ngươi, khi trước các ngươi bức bách họ thế nào? Làm người để lại một đường? Lúc các ngươi theo Hà Thanh Tùng tạo phản làm loạn, có từng nghĩ tới việc để lại một đường hay không? Các ngươi có nghĩ tới việc để lại cho mình đường lui hay không? Chém tận giết tuyệt? Thật là đáng cười! Những người các ngươi không phải bộ tộc Quỷ Mị, các ngươi không bị bọn súc sinh lạnh băng kia đoạt xác chiếm giữ thân thể, nhưng máu tươi trên tay các ngươi còn nhiều hơn cả bộ tộc Quỷ Mị! Các ngươi chém tận giết tuyệt những người trung thành với Giáo chủ, những người trung thành với Lang Gia Thần Giáo, có từng nghĩ tới mình cũng có người nhà, cũng có huynh đệ tỷ muội? Các ngươi có từng nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có ngày hôm nay?
Tần Lập nói một phen, nói đến mức những người này á khẩu không trả lời được, không một lời nào phản bác được Tần Lập.
- Tần Lập, nếu ta tự sát, ngươi sẽ có thể đảm bảo người nhà của ta bình yên?
Một người trưởng lão hai mắt đỏ đậm, nhìn Tần Lập.
- Chúng ta...chỉ truy cứu người gây tội.
Một vị Thái thượng trưởng lão tử xa bay tới, ở xa xa đã nói ra lời này.
- Đúng thế, chỉ cần những người các ngươi đã chết, chúng ta sẽ không truy cứu người nhà các ngươi!
Một vị trưởng lão khác nói.
Những người này nói rồi, tất cả bay đến cạnh Hoa Anh Hùng, bảo hộ Hoa Anh Hùng ở giữa.
- Giáo chủ, ngài sao có thể đi không nói một lời? Nếu ngài ngã xuống, chúng ta làm sao có thể sống một mình?
Một vị Thái thượng trưởng lão lệ già ngang đọc, nhìn Hoa Anh Hùng trọng thương nói.
Nước mắt Hoa Anh Hùng rốt cuộc không nhịn được rơi ra, nhìn những người trung thành với mình, mỗi người sắc mặt bi thương, nghẹn ngào không nói nên lời.
- Tốt lắm, đã làm sai, ta sẽ nhận!
Một vị Thái thượng trưởng lão tham dự sát hại người nhà Hoa Phượng Hoàng lớn tiếng hét lên, một chưởng đánh lên đầu mình, đánh nát xương sọ, trực tiếp tử vong!
Thân thể con người, nơi cứng cỏi nhất chính là xương sọ. Nhất là những Thái thượng trưởng lão đã tu luyện đến cảnh giới Đế vương, thậm chí có thể dùng xương sọ bọn họ làm vũ khí. Nhưng Lúc này, bị chính hắn ta một chưởng đánh nát, có thể thấy được tính tình cương liệt, sai chỉ ở chỗ bọn họ lựa chọn theo sai người!
Có Thái thượng trưởng lão này dẫn đầu, lại có mười mấy cao tầng Lang Gia Thần Giáo đều tự sát mà chết, thi thể rơi xuống từ trời cao. Nhất thời, phía dưới ai oán tuôn trào, tất cả đều là người thân của bọn họ.Nguồn truyện: Truyện FULL
Còn có rất nhiều người không cam lòng chết đi như thế, điên cuồng giết về phía mấy người Hoa Phượng Hoàng, muốn giết một người lấy vốn, giết hai người kiếm lời một!
Tần Lập làm sao có thể để những người này toại nguyện, Hoa Phượng Hoàng cũng không phải thịt cá. Nhất thời, trên bầu trời lại một lần nữa bị màu sắc hoa mỹ tràn ngập, từng đạo hào quang như sao bàng lấp lánh, mỗi một cường giả lần lượt ngã xuống.
Đến cuối cùng, trên bầu trời không còn tồn tại một kẻ phản bội, còn lúc này Hoa Anh Hùng đã sớm ngất từ lâu.
Đợi đến khi tất cả bình tĩnh trở lại, Hoa Phượng Hoàng đi đến cạnh Tần Lập, nhưng không nói lời cảm ơn. Bởi vì nàng biết, không cần như thế, Hoa Phượng Hoàng chỉ bình tĩnh nói với Tần Lập một câu:
- Tần Lập, muội mệt quá.
Ngã vào ngủ ngay trong lòng Tần Lập.
Một cô gái ở trong thời gian ngắn ngủi, đã trải qua quá nhiều chuyện. Còn có thể trụ được đến bây giờ, đã là rất không dễ dàng, Tần Lập cẩn thận ôm lấy Hoa Phượng Hoàng, rời khỏi không trung.
Tất cả người Lang Gia Thần Giáo còn lại đều vận động đi ra, xử lý hậu sự. Còn có một số người chưa thanh lý sạch, cũng cần phải thanh lý, còn có một số người nhà mà người gây chuyện đã chết vẫn còn không cam lòng, cũng cần xử lý.
Toàn bộ Lang Gia Thần Giáo nhìn có vẻ hết sức hổn loạn, thậm chí có chút người trong lòng hoảng sợ. Chẳng qua cũng may, mấy vị Thái thượng trưởng lão đức cao vọng trọng cùng nhau đứng ra, áp chế cỗ xao động này xuống.
Tần Lập không nhìn những người khác, chỉ ôm lấy Hoa Phượng Hoàng, cho người dẫn đến trạch viện Hoa Phượng Hoàng. Trong không khí còn lơ lửng mùi máu tanh nhàn nhạt, không lâu trước, mọi người nơi này đều bị những người Hà Thanh Tùng tàn sát không còn, thậm chí Tần Lập có thể cảm giác được trong viện này có một cổ oán khí mãnh liệt.
Khẽ thở dài một hơi, trên người Tần Lập tản mát ra một cỗ đạo vận, dần dần đầu tiên là bao phủ trạch viện Hoa Phượng Hoàng, một lát sau, bắt đầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng bên ngoài.
Đến cuối cùng, cỗ đạo vận nhu hòa này như một làn gió xuân, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm Lang Gia Thân Giáo!
Oán khí không tiêu tan, dưới cỗ đạo vận này trấn an, bắt đầu dần dần biến mất. Ngay cả những Đệ tử Lang Gia Thần Giáo vốn tâm thần không yên, cũng đột nhiên yên ổn Kỳ diệu.
Chỉ có một số ít người nhìn về phía trạch viện Hoa Phượng Hoàng, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ.
Mấy ngày sau, Tần Lập đứng ở sơn môn Lang Gia Thần Giáo. Hoa Anh Hùng cùng chúng cao tầng Lang Gia Thân Giáo, gần như mọi người đều đưa tiễn tới cửa sơn môn.
Người ta nói ơn cứu mạng cũng như tái sinh, Tần Lập đã cứu không phải chỉ là một người, mà là cả siêu cấp đại phái Lang Gia Thần Giáo!
Nếu như không có Tần Lập xuất hiện, môn phái bảo tồn xa xưa này cuối cùng sẽ bước lên con đường gì, không ai biết. Nhưng mọi người đều rõ ràng, nếu không có Tần Lập, ít nhất thì bọn họ sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này.
Cho nên, trong lòng những người này đối với Tần Lập đều là tràn ngập cảm kích.
Hoa Phượng Hoàng đứng ở cạnh Tần Lập, sắc mặt cũng không có khổ sở chia tay, bởi vì nàng đã quyết định đi theo cùng Tần Lập xuống núi.
Nguy hiểm còn chưa giải trừ, Lang Gia Cổ Giáo, Lang Gia Bách Gia Phái, còn có vô số môn phái đều đang trong nước sôi lửa bỏng. Tần Lập không phải chúa cứu thế, cho đến giờ cũng không muốn làm chúa cứu thế. Nhưng chuyện nói tới cùng, vẫn phải do hắn giải quyết. Dù Tần Lập muốn buông tay mặc kệ, Kiếm Trần Tử cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, bộ tộc Quỷ Mị cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hơn nữa, Nhạc Văn Quân cùng Tuyết Phi Phi, Cổ Kiếm Phong cùng Phong Tiêu Tiêu, hai đôi Thánh tử Thánh nữ siêu cấp đại phái này đều là bằng hữu của Tần Lập. Tần Lập phải tìm được bọn họ, trợ giúp bọn họ, đây cũng là nguyên tắc làm người của Tần Lập.
Chia tay đoàn người Hoa Anh Hùng, Tần Lập dẫn theo Hoa Phượng Hoàng hư không hoành độ, biến mất trước mặt mọi người.
Lúc này, trên khắp Lang Gia Đại Lục đã sớm khói lửa tràn lan. Vô số người đều đang tìm kiếm bóng dáng Tần Lập, những môn phái bị bộ tộc Quỷ Mị chiếm lấy, phái ra vô số cường giả tinh anh thề phải tìm được Tần Lập.
Như Ý Tiên Phường, ba ngày trước bị phá hủy. Các nàng Thủy Sinh Liên cùng Thủy Hồng Lăng sau khi khổ chiến, không địch lại, hư không hoành độ bỏ chạy, không biết tung tích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook