Đút Em Một Viên Kẹo Đường
-
Chương 49
Editor: Tứ Phương Team 2
Giữa tháng, lần đầu tiên trong đời Vi Như Hạ quay một bộ phim có tên gọi là Sát Thanh. Ngày khai tiệc, Lạc Đường đến nhà hàng tổ chức đón cô.
Mọi người đều biết bạn trai Vi Như Hạ là giám đốc LO, nhưng ấn tượng về vị giám đốc này chẳng qua là nghe truyền thông nói vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, nhưng gặp người thật, không ngờ lại đẹp trai đến vậy.
Mấy diễn viên đều là người trẻ, trên dưới hai mươi tuổi, sau khi gặp Lạc Đường thán phục một tiếng, ríu rít bảo Vi Như Hạ dẫn Lạc Đường đến làm quen chút, Vi Như Hạ biết anh không thích như vậy, cười từ chối rồi cũng rời tiệc đi trước.
Hôm nay là thứ bảy, Lạc Đường không nói sẽ đến đây chờ cô, Vi Như Hạ lên xe, hỏi một chút hôm nay anh bận cái gì.
“Buổi sáng cùng bố em đi hồi phục, buổi chiều thì sao?” Vi Như Hạ hỏi.
“Chơi cờ vây.” Lạc Đường vừa lái xe vừa đáp.
Bố thích chơi cờ vây, nhưng không phải là người giỏi giao tiếp. Sau khi về nước nhiều lắm cũng chỉ là đi dạo trong mấy khu xung quanh, có lúc gặp mấy ông lão tụ tập lại chơi cờ vây, ông cũng chỉ đứng ở đó xem một chút.
Ngoài thời gian hồi phục sức khỏe, Lạc Đường cũng không ở cùng một chỗ với bố cô. Tuy vậy nhưng tình cảm hai người vẫn khá tốt, bố cũng thật lòng yêu thích Lạc Đường. Chẳng qua hai người đều không có tính nói nhiều, lúc ở cùng nhau chơi cờ vây, Vi Như Hạ chỉ nghĩ cũng biết bọn họ trầm mặc thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vi Như Hạ cười ra tiếng.
Xe dừng ở trước đèn giao thông, Lạc Đường nhìn đèn đỏ, rồi quay sang nhìn Vi Như Hạ, hỏi: “Em cười gì vậy?”
“Hai người vẫn luôn chơi cờ như vậy à?” Vi Như Hạ cười nói.
Lạc Đường hiểu ý của Vi Như Hạ, bình thường anh cùng Vi Tử Thiện ở một chỗ quả thực không nói chuyện nhiều, đèn xanh vừa sáng, Lạc Đường nhíu đuôi mắt, nói: “Bọn anh có nói chuyện.”
Vi Như Hạ rõ ràng kinh ngạc một chút, cô nhìn Lạc Đường hỏi: “Nói cái gì?”
Lạc Đường nhớ đến lúc chiều vừa đánh cờ vừa nói chuyện cùng Vi Tử Thiện, nhưng anh không muốn thuật lại cho Vi Như Hạ nghe, để vấn đề cho qua, hỏi: “Mấy ngày tiếp theo em không có công việc à?”
“Không có, chế tác hậu kì và tuyên truyền đều không cần em. Phim <Thanh Phong Phù Nguyệt> thì tháng hai mới bắt đầu quay.” Tính đến lúc đó, Vi Như Hạ cười nói, “Sắp đến tết âm lịch rồi.”
Thấm thoắt, lại một năm sắp trôi qua.
“Em về thu dọn đồ đạc đi, sáng mai anh đến đón em rồi dẫn em đến một nơi, sẽ ở lại tầm nửa tuần.” Lạc Đường nói xong, lại bổ sung thêm: “Anh đã nói với chú Vi rồi.”
“Đi vùng khác sao?” Vi Như Hạ hỏi một câu, cuối cùng đổi thành giọng trêu chọc: “Cũng không phải hồi trung học, đi ra ngoài còn phải hỏi bố em đồng ý nữa.”
Lạc Đường cười, không nói gì.
Đến nơi khác nửa tuần, ý Lạc Đường là muốn dẫn cô đi chơi. Cô bận lâu như vậy, cũng rất lâu rồi không thư giãn. Nửa tuần sau thì quay về, cũng không tính là quá lâu, hơn nữa lúc về, bố cũng nhắc đến chuyện này, có thể thấy Lạc Đường đã có kế hoạch từ trước rồi.
Chỉ có thời gian nửa tuần, Lạc Đường nên suy xét đến vấn đề cô còn phải ở bên cạnh bố, cho nên thời gian rất ngắn rất gấp rút, chắc là đi vùng lân cận. Nhưng lúc Vi Như Hạ nhìn thấy địa điểm trên vé mày bay, cô ngẩng đầu nhìn Lạc Đường một cái.
Anh muốn dẫn cô về Đông Trấn.
Giữa tháng Giêng chính là lúc thời tiết rét đậm, nhiệt độ ở Đông Trấn xuống tới hơn âm 30 độ, hai người xuống máy bay, vừa đi ra sân bay liền có người đón.
Nói thật, mùa này đến đây cũng có chút khó khăn. Nhưng Vi Như Hạ không sợ khó khăn, cô ngồi trên xe, máu trong cơ thể chuyển động liên tục, làm toàn thân cô nóng lên.
Bên ngoài xe đều là dáng vẻ vắng lặng tiêu điều của mùa đông, trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ của Vi Như Hạ, đáng tiếc một điều đó là mấy ngày nay không có tuyết rơi, trên mặt ruộng đều bị đông cứng lại rồi.
Trời tuy lạnh, nhưng bọn họ lại không phải chịu rét nhiều, xe trực tiếp đưa bọn họ đến nhà Vi Như Hạ ở Đông Trấn, trước lúc đi còn để lại cho bọn họ một chiếc xe.
Vi Như Hạ từ xe đi xuống, gió lạnh thấu xương thổi qua, cô thở ra hơi lạnh, vừa mở cửa xe, khí nóng của lò sưởi bên trong liền xông ra, lập tức xua tan khí lạnh trên người Vi Như Hạ. Giống hệt lúc còn nhỏ, mỗi lần tan học về cô đều cảm thấy lò sưởi cháy rất mạnh, rất nóng.
Trong nhà cũng được thu dọn qua, rõ ràng là trước đó Lạc Đường đã chuẩn bị, khiến Vi Như Hạ cảm thấy rất ấm áp.
Cảm giác về nhà sau khi trưởng thành với lần trước đều không giống nhau. Lần trước vẫn còn rất nhiều sầu não, nhưng lần này nhiều hơn là hồi ức.
Hai người lấy hành lý lên tầng hai, đem đồ bài trí xong, hai người ở một chỗ nghỉ ngơi đơn giản một chút, sau đó liền cùng đến rừng bạch dương thăm mẹ.
Tính thêm năm nay thì mẹ cô đã mất được mười năm rồi, Vi Như Hạ mang đồ lễ đến, phần mộ đều là lá bạch dương.
“Đã rất nhiều năm em không về rồi.” Dọn sạch lá bạch dương trên phần mộ, Vi Như Hạ ngồi trên mặt đất đem giấy vàng mã ra, thì thào mấy câu, chỉ nghe được có người gọi tên cô.
“Hạ Hạ!”
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Ngô Vũ quả thực rất rắn chắc. Vi Như Hạ “Ai” một tiếng, cười lên. Ngô Vũ đẩy một chiếc xe đến, Vi Như Hạ đi đến đó.
Tám năm trôi qua, Vi Như Hạ thay đổi không nhiều, nhưng Ngô Vũ lại thay đổi rất nhiều. Anh làm lính 6 năm, hai năm trước mới xuất ngũ, bây giờ ở trong thành phố làm cảnh sát, hôm nay nhàn rỗi, không ngờ đúng lúc gặp Vi Như Hạ quay về, Ngô Vũ trong lòng hết sức kích động.
“Sao năm nay em mới về vậy?” Lần trước rời đi, cũng không đến hai năm là về rồi, lần này tám năm mới về một chuyến, Ngô Vũ còn nói cô một câu.
Bị nói như vậy, Vi Như Hạ không giải thích nhiều, cô chỉ nói câu: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, lúc trước là ra nước ngoài, năm nay mới trở về.”
Ngô Vũ cũng là thuận miệng hỏi chút, nghe cô nói như vậy xong, lại cười lên, anh nói: “Ừ vậy trưa về nhà anh ăn cơm nhé.”
“Được,” Vi Như Hạ lập tức đáp ứng, sau đó hỏi: “Hồng lạnh với lê lạnh có không ạ?”
“Tất nhiên có rồi.” Ngô Vũ sảng khoái nói.
Hai người cười ha ha lên, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường còn đứng ở phần mộ của mẹ mình, cô chạy qua kéo anh, nói: “Ngô Vũ nói muốn mời chúng ta qua nhà anh ấy ăn cơm.”
Vi Như Hạ vừa chạy qua, Ngô Vũ cũng nhìn theo. Vi Như Hạ cùng anh từ nhỏ lớn lên, cho dù tám năm trôi qua, anh vẫn có thể nhận ra. Nhưng Lạc Đường anh chỉ gặp qua một lần, lúc đó anh vẫn chưa nhận ra, đợi lúc đến nhà anh ăn cơm mới nhận ra cậu ta.
Ngô Vũ có chút bội phục, thời gian mười năm, lại thêm việc Vi Như Hạ nói cô ấy còn ra nước ngoài một đoạn thời gian mới quay lại, hai người vậy mà vẫn ở bên nhau.
“Hai đứa vẫn luôn ở bên nhau sao?” Ngô Vũ đi ra ngoài lấy hồng, đưa cho Vi Như Hạ một miếng, cười hỏi.
Vi Như Hạ đem hồng trong tay đưa cho Lạc Đường, ngẩng mắt nhìn Ngô Vũ, cười nói: “Ừm, vẫn luôn ở bên nhau.”
“Là cậu thiếu niên lần trước đến cùng phải không?” Mẹ Ngô Vũ nghe bọn họ nhắc đến lại nhìn Lạc Đường một cái, vỗ đùi nói, “Mẹ đã nói rồi sao lại cảm thấy quen mặt đến vậy. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy à? Rất tốt, rất tốt.”
Trong lòng mẹ Ngô Vũ rất hài lòng về Lạc Đường, dù sao ngoại hình Lạc Đường nhìn vào không có người nào không thích. Hơn nữa ánh mắt trong sáng, trong khí chất mang theo vẻ nho nhã quý phái, vừa nhìn là biết người chính trực, Vi Như Hạ ở bên anh sẽ không bị chịu thiệt.
Mẹ Ngô Vũ nói xong, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường một cái, Lạc Đường cũng nhìn cô một cái, hai người nhìn nhau cười.
Nói xong với Lạc Đường và Vi Như Hạ, mẹ Ngô Vũ liền bắt đầu cùng Vi Như Hạ châm chọc Ngô Vũ, nói Ngô Vũ đã nhiều tuổi rồi vậy mà đến yêu đương cũng chưa từng trải qua. Lúc trước trong bộ đội không nói đi, bây giờ làm hai năm cảnh sát rồi còn không yêu, thật sự buồn chết mất.
Mỗi lần về nhà, bà nhất định phải lải nhải chuyện này, Ngô Vũ “Ài” một tiếng, nói: “Người ta trung học đã ở bên nhau, mẹ trung học không cho con yêu đương, không thì mẹ bây giờ đang ôm cháu rồi.”
“Con là đang oán trách mẹ sao?” Mẹ Ngô Vũ không cam lòng yếu thế, hừ lạnh nói: “Người ta yêu đương cũng không làm chậm trễ việc học, còn con thì sao?”
Ngô Vũ chịu thua, cầm miếng hồng lạnh đưa cho mẹ anh, ôi ôi hai tiếng nói: “Đừng nói nữa, ăn hồng đi mẹ.”
Mọi người đều cười lên.
Mùa đông phương Bắc trời tối rất sớm, nhất là Đông Trấn nơi tận cùng phương Bắc của đất nước. Ăn xong cơm rồi nói chuyện một chút, tầm ba rưỡi, Vi Như Hạ cùng Lạc Đường về nhà, lúc đó mặt trời đã biến thành trời chiều rồi.
Đông Trấn thời tiết khô ráo, trời cũng rất sạch sẽ, mặt trời đỏ phía chân trời đem bóng người trên mặt đất kéo dài ra. Vi Như Hạ vừa ăn cơm, trên người nóng hầm hập, cô dẫm trên bóng Lạc Đường trên đất, giới thiệu với anh một lần nữa nơi cô sinh ra và lớn lên.
Lần trước cô đã giới thiệu cùng Lạc Đường rồi, nhưng đó là mùa hạ ở Đông Trấn, mùa đông ở Đông Trấn mới đúng là niềm vui của cô.
Hai người thuận theo đường đi, Lạc Đường đi trước bỗng nhiên dừng lại, Vi Như Hạ nhìn bóng lưng của anh, nói: “Sao vậy?”
Lạc Đường quay người, nhìn cô, nói: “Chỗ trượt băng là ở đâu?”
Lần trước đến là mùa hè, sông chưa kết băng, hai người mới đi sân trượt băng chơi. Nghe anh nhắc đến như vậy, Vi Như Hạ cũng nghĩ ra rồi, cô hào hứng đáp: “Đúng, em dẫn anh đi qua đó.”
Thật ra chỗ sông băng nhỏ này cách chỗ trượt băng lần trước không xa, lúc này đây, trên mặt sông không có người, bây giờ trẻ em càng thích ở nhà xem ti vi, không giống bọn họ lúc đó, trước bữa cơm, trên mặt băng lúc nào cũng có bọn trẻ con chơi cùng nhau.
Con sông này không rộng, từ đầu trấn chảy đến đuôi trấn, bây giờ trên mặt nhẵn bóng, trên mặt băng lạnh rất chắc chắn. Vi Như Hạ sau khi đến, giẫm lên mặt băng thử một chút rồi quay đầu nhìn Lạc Đường tiếc nuối nói: “Không mang giày trượt băng rồi.”
Vi Như Hạ đứng ở trên mặt băng, cô mặc áo khoác lông màu đen cùng đôi giày tuyết màu nâu. Cho dù như thế, dáng người vẫn mảnh dẻ cao gầy như cũ. Cô quay về phía nam sông nhìn anh, màu đỏ chiều tà phía tây chiếu rọi lên đôi má của cô, làm cả người cô như đang phát ra ánh sáng.
Tim Lạc Đường lạc một nhịp, anh hướng tầm mắt đến Vi Như Hạ, đi đến đứng trước mặt cô. Vi Như Hạ phát giác ra anh có chút không đúng, vừa muốn hỏi, môi đã bị Lạc Đường chặn lại.
Không khí lạnh và khô ráo, nhưng môi hai người rất nóng, nhẹ nhàng vuốt ve, truyền qua hô hấp và nhiệt độ cơ thể của đối phương, thậm chí sau cùng đến cả tim đang loạn nhịp lên cũng hòa nhập vào nhau.
Nụ hôn này của Lạc Đường mềm mại mà lâu dài, giống như khăn lụa vậy, lướt qua môi cô, cuối cùng, môi của anh rời khỏi môi cô, Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt của anh băng tuyết như suối, trong suốt rạng ngời.
Hai người yêu nhau, mỗi hành động đều khiến đối phương rung động khác thường, Vi Như Hạ nghĩ đến năm đó lúc Lạc Đường tỏ tình với cô, cũng là nụ hôn như vậy.
Bọn họ của lúc đó, ngây ngô mà ngây thơ, hôn môi đối phương, giữ chặt nhịp đập của đối phương, đẹp đẽ mà ngọt ngào.
Vi Như Hạ cười, khóe mắt cô cong lên, trong con mắt màu nâu nhạt phản chiếu ánh hào quang đỏ, vừa nói chuyện, âm thanh như khối băng trong trẻo vậy.
“Lại muốn tỏ tình sao?”
Lúc cô vừa nói xong, đôi lông mày dày đậm của anh khẽ động, cười nhẹ, quỳ gối xuống.
Vi Như Hạ bỗng ngơ luôn, hô hấp của cô có chút bất ổn, nhìn Lạc Đường rút ra chiếc nhẫn, khẽ nhếch môi.
Nhìn cô ngây người, Lạc Đường cũng hơi vội, trong lòng anh đã diễn thử rất nhiều lần, nhưng hiện thực xảy ra lại không giống với những gì anh nghĩ. Anh cầm chiếc hộp nhẫn tay có chút hơi run, ngẩng mắt nhìn Vi Như Hạ, Lạc Đường nhấp nhẹ môi.
“Chiều qua anh có hỏi chú Vi, anh có thể cưới con gái chú ấy không, chú ấy đồng ý rồi. Hôm nay, anh cũng đã đứng trước mộ nói với mẹ em về chuyện này, tạm thời bà cũng sẽ đồng ý. Cuối cùng còn sót lại mỗi em thôi.”
Lạc Đường cười, trong đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng, trong đó đều là hình ảnh phản chiếu của Vi Như Hạ.
“Vi Như Hạ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lần trước blog công ty LO liên kết các kì trò chơi đã đăng một bài weibo, hôm nay, bọn họ lại đăng một bài weibo mới.
Bài đăng là hình ảnh một người con gái đeo nhẫn kim cương, trên bài đăng ghi: Vị hôn thê.
Tác giả có lời muốn nói
Đường Đường: Chương trước tôi bị phá vỡ, thân là đàn ông vậy mà quên luôn.
Giữa tháng, lần đầu tiên trong đời Vi Như Hạ quay một bộ phim có tên gọi là Sát Thanh. Ngày khai tiệc, Lạc Đường đến nhà hàng tổ chức đón cô.
Mọi người đều biết bạn trai Vi Như Hạ là giám đốc LO, nhưng ấn tượng về vị giám đốc này chẳng qua là nghe truyền thông nói vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, nhưng gặp người thật, không ngờ lại đẹp trai đến vậy.
Mấy diễn viên đều là người trẻ, trên dưới hai mươi tuổi, sau khi gặp Lạc Đường thán phục một tiếng, ríu rít bảo Vi Như Hạ dẫn Lạc Đường đến làm quen chút, Vi Như Hạ biết anh không thích như vậy, cười từ chối rồi cũng rời tiệc đi trước.
Hôm nay là thứ bảy, Lạc Đường không nói sẽ đến đây chờ cô, Vi Như Hạ lên xe, hỏi một chút hôm nay anh bận cái gì.
“Buổi sáng cùng bố em đi hồi phục, buổi chiều thì sao?” Vi Như Hạ hỏi.
“Chơi cờ vây.” Lạc Đường vừa lái xe vừa đáp.
Bố thích chơi cờ vây, nhưng không phải là người giỏi giao tiếp. Sau khi về nước nhiều lắm cũng chỉ là đi dạo trong mấy khu xung quanh, có lúc gặp mấy ông lão tụ tập lại chơi cờ vây, ông cũng chỉ đứng ở đó xem một chút.
Ngoài thời gian hồi phục sức khỏe, Lạc Đường cũng không ở cùng một chỗ với bố cô. Tuy vậy nhưng tình cảm hai người vẫn khá tốt, bố cũng thật lòng yêu thích Lạc Đường. Chẳng qua hai người đều không có tính nói nhiều, lúc ở cùng nhau chơi cờ vây, Vi Như Hạ chỉ nghĩ cũng biết bọn họ trầm mặc thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vi Như Hạ cười ra tiếng.
Xe dừng ở trước đèn giao thông, Lạc Đường nhìn đèn đỏ, rồi quay sang nhìn Vi Như Hạ, hỏi: “Em cười gì vậy?”
“Hai người vẫn luôn chơi cờ như vậy à?” Vi Như Hạ cười nói.
Lạc Đường hiểu ý của Vi Như Hạ, bình thường anh cùng Vi Tử Thiện ở một chỗ quả thực không nói chuyện nhiều, đèn xanh vừa sáng, Lạc Đường nhíu đuôi mắt, nói: “Bọn anh có nói chuyện.”
Vi Như Hạ rõ ràng kinh ngạc một chút, cô nhìn Lạc Đường hỏi: “Nói cái gì?”
Lạc Đường nhớ đến lúc chiều vừa đánh cờ vừa nói chuyện cùng Vi Tử Thiện, nhưng anh không muốn thuật lại cho Vi Như Hạ nghe, để vấn đề cho qua, hỏi: “Mấy ngày tiếp theo em không có công việc à?”
“Không có, chế tác hậu kì và tuyên truyền đều không cần em. Phim <Thanh Phong Phù Nguyệt> thì tháng hai mới bắt đầu quay.” Tính đến lúc đó, Vi Như Hạ cười nói, “Sắp đến tết âm lịch rồi.”
Thấm thoắt, lại một năm sắp trôi qua.
“Em về thu dọn đồ đạc đi, sáng mai anh đến đón em rồi dẫn em đến một nơi, sẽ ở lại tầm nửa tuần.” Lạc Đường nói xong, lại bổ sung thêm: “Anh đã nói với chú Vi rồi.”
“Đi vùng khác sao?” Vi Như Hạ hỏi một câu, cuối cùng đổi thành giọng trêu chọc: “Cũng không phải hồi trung học, đi ra ngoài còn phải hỏi bố em đồng ý nữa.”
Lạc Đường cười, không nói gì.
Đến nơi khác nửa tuần, ý Lạc Đường là muốn dẫn cô đi chơi. Cô bận lâu như vậy, cũng rất lâu rồi không thư giãn. Nửa tuần sau thì quay về, cũng không tính là quá lâu, hơn nữa lúc về, bố cũng nhắc đến chuyện này, có thể thấy Lạc Đường đã có kế hoạch từ trước rồi.
Chỉ có thời gian nửa tuần, Lạc Đường nên suy xét đến vấn đề cô còn phải ở bên cạnh bố, cho nên thời gian rất ngắn rất gấp rút, chắc là đi vùng lân cận. Nhưng lúc Vi Như Hạ nhìn thấy địa điểm trên vé mày bay, cô ngẩng đầu nhìn Lạc Đường một cái.
Anh muốn dẫn cô về Đông Trấn.
Giữa tháng Giêng chính là lúc thời tiết rét đậm, nhiệt độ ở Đông Trấn xuống tới hơn âm 30 độ, hai người xuống máy bay, vừa đi ra sân bay liền có người đón.
Nói thật, mùa này đến đây cũng có chút khó khăn. Nhưng Vi Như Hạ không sợ khó khăn, cô ngồi trên xe, máu trong cơ thể chuyển động liên tục, làm toàn thân cô nóng lên.
Bên ngoài xe đều là dáng vẻ vắng lặng tiêu điều của mùa đông, trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ của Vi Như Hạ, đáng tiếc một điều đó là mấy ngày nay không có tuyết rơi, trên mặt ruộng đều bị đông cứng lại rồi.
Trời tuy lạnh, nhưng bọn họ lại không phải chịu rét nhiều, xe trực tiếp đưa bọn họ đến nhà Vi Như Hạ ở Đông Trấn, trước lúc đi còn để lại cho bọn họ một chiếc xe.
Vi Như Hạ từ xe đi xuống, gió lạnh thấu xương thổi qua, cô thở ra hơi lạnh, vừa mở cửa xe, khí nóng của lò sưởi bên trong liền xông ra, lập tức xua tan khí lạnh trên người Vi Như Hạ. Giống hệt lúc còn nhỏ, mỗi lần tan học về cô đều cảm thấy lò sưởi cháy rất mạnh, rất nóng.
Trong nhà cũng được thu dọn qua, rõ ràng là trước đó Lạc Đường đã chuẩn bị, khiến Vi Như Hạ cảm thấy rất ấm áp.
Cảm giác về nhà sau khi trưởng thành với lần trước đều không giống nhau. Lần trước vẫn còn rất nhiều sầu não, nhưng lần này nhiều hơn là hồi ức.
Hai người lấy hành lý lên tầng hai, đem đồ bài trí xong, hai người ở một chỗ nghỉ ngơi đơn giản một chút, sau đó liền cùng đến rừng bạch dương thăm mẹ.
Tính thêm năm nay thì mẹ cô đã mất được mười năm rồi, Vi Như Hạ mang đồ lễ đến, phần mộ đều là lá bạch dương.
“Đã rất nhiều năm em không về rồi.” Dọn sạch lá bạch dương trên phần mộ, Vi Như Hạ ngồi trên mặt đất đem giấy vàng mã ra, thì thào mấy câu, chỉ nghe được có người gọi tên cô.
“Hạ Hạ!”
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Ngô Vũ quả thực rất rắn chắc. Vi Như Hạ “Ai” một tiếng, cười lên. Ngô Vũ đẩy một chiếc xe đến, Vi Như Hạ đi đến đó.
Tám năm trôi qua, Vi Như Hạ thay đổi không nhiều, nhưng Ngô Vũ lại thay đổi rất nhiều. Anh làm lính 6 năm, hai năm trước mới xuất ngũ, bây giờ ở trong thành phố làm cảnh sát, hôm nay nhàn rỗi, không ngờ đúng lúc gặp Vi Như Hạ quay về, Ngô Vũ trong lòng hết sức kích động.
“Sao năm nay em mới về vậy?” Lần trước rời đi, cũng không đến hai năm là về rồi, lần này tám năm mới về một chuyến, Ngô Vũ còn nói cô một câu.
Bị nói như vậy, Vi Như Hạ không giải thích nhiều, cô chỉ nói câu: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, lúc trước là ra nước ngoài, năm nay mới trở về.”
Ngô Vũ cũng là thuận miệng hỏi chút, nghe cô nói như vậy xong, lại cười lên, anh nói: “Ừ vậy trưa về nhà anh ăn cơm nhé.”
“Được,” Vi Như Hạ lập tức đáp ứng, sau đó hỏi: “Hồng lạnh với lê lạnh có không ạ?”
“Tất nhiên có rồi.” Ngô Vũ sảng khoái nói.
Hai người cười ha ha lên, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường còn đứng ở phần mộ của mẹ mình, cô chạy qua kéo anh, nói: “Ngô Vũ nói muốn mời chúng ta qua nhà anh ấy ăn cơm.”
Vi Như Hạ vừa chạy qua, Ngô Vũ cũng nhìn theo. Vi Như Hạ cùng anh từ nhỏ lớn lên, cho dù tám năm trôi qua, anh vẫn có thể nhận ra. Nhưng Lạc Đường anh chỉ gặp qua một lần, lúc đó anh vẫn chưa nhận ra, đợi lúc đến nhà anh ăn cơm mới nhận ra cậu ta.
Ngô Vũ có chút bội phục, thời gian mười năm, lại thêm việc Vi Như Hạ nói cô ấy còn ra nước ngoài một đoạn thời gian mới quay lại, hai người vậy mà vẫn ở bên nhau.
“Hai đứa vẫn luôn ở bên nhau sao?” Ngô Vũ đi ra ngoài lấy hồng, đưa cho Vi Như Hạ một miếng, cười hỏi.
Vi Như Hạ đem hồng trong tay đưa cho Lạc Đường, ngẩng mắt nhìn Ngô Vũ, cười nói: “Ừm, vẫn luôn ở bên nhau.”
“Là cậu thiếu niên lần trước đến cùng phải không?” Mẹ Ngô Vũ nghe bọn họ nhắc đến lại nhìn Lạc Đường một cái, vỗ đùi nói, “Mẹ đã nói rồi sao lại cảm thấy quen mặt đến vậy. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy à? Rất tốt, rất tốt.”
Trong lòng mẹ Ngô Vũ rất hài lòng về Lạc Đường, dù sao ngoại hình Lạc Đường nhìn vào không có người nào không thích. Hơn nữa ánh mắt trong sáng, trong khí chất mang theo vẻ nho nhã quý phái, vừa nhìn là biết người chính trực, Vi Như Hạ ở bên anh sẽ không bị chịu thiệt.
Mẹ Ngô Vũ nói xong, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường một cái, Lạc Đường cũng nhìn cô một cái, hai người nhìn nhau cười.
Nói xong với Lạc Đường và Vi Như Hạ, mẹ Ngô Vũ liền bắt đầu cùng Vi Như Hạ châm chọc Ngô Vũ, nói Ngô Vũ đã nhiều tuổi rồi vậy mà đến yêu đương cũng chưa từng trải qua. Lúc trước trong bộ đội không nói đi, bây giờ làm hai năm cảnh sát rồi còn không yêu, thật sự buồn chết mất.
Mỗi lần về nhà, bà nhất định phải lải nhải chuyện này, Ngô Vũ “Ài” một tiếng, nói: “Người ta trung học đã ở bên nhau, mẹ trung học không cho con yêu đương, không thì mẹ bây giờ đang ôm cháu rồi.”
“Con là đang oán trách mẹ sao?” Mẹ Ngô Vũ không cam lòng yếu thế, hừ lạnh nói: “Người ta yêu đương cũng không làm chậm trễ việc học, còn con thì sao?”
Ngô Vũ chịu thua, cầm miếng hồng lạnh đưa cho mẹ anh, ôi ôi hai tiếng nói: “Đừng nói nữa, ăn hồng đi mẹ.”
Mọi người đều cười lên.
Mùa đông phương Bắc trời tối rất sớm, nhất là Đông Trấn nơi tận cùng phương Bắc của đất nước. Ăn xong cơm rồi nói chuyện một chút, tầm ba rưỡi, Vi Như Hạ cùng Lạc Đường về nhà, lúc đó mặt trời đã biến thành trời chiều rồi.
Đông Trấn thời tiết khô ráo, trời cũng rất sạch sẽ, mặt trời đỏ phía chân trời đem bóng người trên mặt đất kéo dài ra. Vi Như Hạ vừa ăn cơm, trên người nóng hầm hập, cô dẫm trên bóng Lạc Đường trên đất, giới thiệu với anh một lần nữa nơi cô sinh ra và lớn lên.
Lần trước cô đã giới thiệu cùng Lạc Đường rồi, nhưng đó là mùa hạ ở Đông Trấn, mùa đông ở Đông Trấn mới đúng là niềm vui của cô.
Hai người thuận theo đường đi, Lạc Đường đi trước bỗng nhiên dừng lại, Vi Như Hạ nhìn bóng lưng của anh, nói: “Sao vậy?”
Lạc Đường quay người, nhìn cô, nói: “Chỗ trượt băng là ở đâu?”
Lần trước đến là mùa hè, sông chưa kết băng, hai người mới đi sân trượt băng chơi. Nghe anh nhắc đến như vậy, Vi Như Hạ cũng nghĩ ra rồi, cô hào hứng đáp: “Đúng, em dẫn anh đi qua đó.”
Thật ra chỗ sông băng nhỏ này cách chỗ trượt băng lần trước không xa, lúc này đây, trên mặt sông không có người, bây giờ trẻ em càng thích ở nhà xem ti vi, không giống bọn họ lúc đó, trước bữa cơm, trên mặt băng lúc nào cũng có bọn trẻ con chơi cùng nhau.
Con sông này không rộng, từ đầu trấn chảy đến đuôi trấn, bây giờ trên mặt nhẵn bóng, trên mặt băng lạnh rất chắc chắn. Vi Như Hạ sau khi đến, giẫm lên mặt băng thử một chút rồi quay đầu nhìn Lạc Đường tiếc nuối nói: “Không mang giày trượt băng rồi.”
Vi Như Hạ đứng ở trên mặt băng, cô mặc áo khoác lông màu đen cùng đôi giày tuyết màu nâu. Cho dù như thế, dáng người vẫn mảnh dẻ cao gầy như cũ. Cô quay về phía nam sông nhìn anh, màu đỏ chiều tà phía tây chiếu rọi lên đôi má của cô, làm cả người cô như đang phát ra ánh sáng.
Tim Lạc Đường lạc một nhịp, anh hướng tầm mắt đến Vi Như Hạ, đi đến đứng trước mặt cô. Vi Như Hạ phát giác ra anh có chút không đúng, vừa muốn hỏi, môi đã bị Lạc Đường chặn lại.
Không khí lạnh và khô ráo, nhưng môi hai người rất nóng, nhẹ nhàng vuốt ve, truyền qua hô hấp và nhiệt độ cơ thể của đối phương, thậm chí sau cùng đến cả tim đang loạn nhịp lên cũng hòa nhập vào nhau.
Nụ hôn này của Lạc Đường mềm mại mà lâu dài, giống như khăn lụa vậy, lướt qua môi cô, cuối cùng, môi của anh rời khỏi môi cô, Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt của anh băng tuyết như suối, trong suốt rạng ngời.
Hai người yêu nhau, mỗi hành động đều khiến đối phương rung động khác thường, Vi Như Hạ nghĩ đến năm đó lúc Lạc Đường tỏ tình với cô, cũng là nụ hôn như vậy.
Bọn họ của lúc đó, ngây ngô mà ngây thơ, hôn môi đối phương, giữ chặt nhịp đập của đối phương, đẹp đẽ mà ngọt ngào.
Vi Như Hạ cười, khóe mắt cô cong lên, trong con mắt màu nâu nhạt phản chiếu ánh hào quang đỏ, vừa nói chuyện, âm thanh như khối băng trong trẻo vậy.
“Lại muốn tỏ tình sao?”
Lúc cô vừa nói xong, đôi lông mày dày đậm của anh khẽ động, cười nhẹ, quỳ gối xuống.
Vi Như Hạ bỗng ngơ luôn, hô hấp của cô có chút bất ổn, nhìn Lạc Đường rút ra chiếc nhẫn, khẽ nhếch môi.
Nhìn cô ngây người, Lạc Đường cũng hơi vội, trong lòng anh đã diễn thử rất nhiều lần, nhưng hiện thực xảy ra lại không giống với những gì anh nghĩ. Anh cầm chiếc hộp nhẫn tay có chút hơi run, ngẩng mắt nhìn Vi Như Hạ, Lạc Đường nhấp nhẹ môi.
“Chiều qua anh có hỏi chú Vi, anh có thể cưới con gái chú ấy không, chú ấy đồng ý rồi. Hôm nay, anh cũng đã đứng trước mộ nói với mẹ em về chuyện này, tạm thời bà cũng sẽ đồng ý. Cuối cùng còn sót lại mỗi em thôi.”
Lạc Đường cười, trong đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng, trong đó đều là hình ảnh phản chiếu của Vi Như Hạ.
“Vi Như Hạ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lần trước blog công ty LO liên kết các kì trò chơi đã đăng một bài weibo, hôm nay, bọn họ lại đăng một bài weibo mới.
Bài đăng là hình ảnh một người con gái đeo nhẫn kim cương, trên bài đăng ghi: Vị hôn thê.
Tác giả có lời muốn nói
Đường Đường: Chương trước tôi bị phá vỡ, thân là đàn ông vậy mà quên luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook