Editor: Team Tứ Phương 2

Lạc Đường ngày thường công việc bận rộn, cho dù chủ nhật cũng có việc cần làm, thời gian về nhà không nhiều. Khi Lạc Thập An nhớ anh, sẽ để lái xe đưa cô bé đến gặp anh.

Vi Như Hạ và Lạc Đường vừa thảo luận công việc xong, khi đang chuẩn bị gọi xe taxi về khách sạn, nghe thấy tiếng mở cửa xe. Lạc Đường đứng dậy đi ra ngoài, cô xuất phát từ lễ phép cũng đi theo ra ngoài. Bên ngoài cửa xuất hiện một bóng đen, lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi. Vi Như Hạ mới vừa nhìn thấy ông, liền nhận ra được.

Năm đó bà nội qua đời, lúc Lạc Đường tiến đến lễ tang tìm cô, chính là người này lái xe đưa anh ấy tới. Vi Như Hạ nhớ đến lúc ấy Lạc Đường gọi ông ấy là chú Lý hình như là người đã làm việc trong nhà bà nội Lạc Đường rất nhiều năm rồi.

Lạc Đường cùng Vi Như Hạ vừa ra khỏi cửa, Chú Lý liền cười nhìn sang. Lúc nhìn đến Vi Như Hạ, ông hết sức kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Vi Như Hạ cười.

Vi Như Hạ nhìn ông, trong lòng nhớ tới rất nhiều chuyện, cô nhớ tới bà nội đã qua đời, còn nhớ tới khoảng thời gian cấp 3 khi bố cô ở nước ngoài trị bệnh, khi tết âm lịch cô làm bánh trôi ở nhà Lạc Đường. Nhất thời nhớ lại, trong lòng Vi Như Hạ dâng lên đủ loại tư vị phức tạp, cũng nhìn về phía chú Lý cười cười.

Khi cô đang cười, Lạc Đường đã bước đến bên cạnh xe, cùng chú Lý nói câu gì đó tiếp đến mới mở cửa xe. Sau đó, Vi Như Hạ nghe được giọng nói ngọt ngào ngây thơ của một cô bé.

“Anh ơi, chị gái xinh đẹp bên cạnh anh là ai vậy?”

Lần đầu tiên gặp mặt cái gì chưa nói liền khen ngợi xinh đẹp, hay là nói là anh em với Lạc Đường, miệng đều rất ngọt.

Hồi ức ban nãy liền được những lời khen mang hương vị sữa dâu của cô bé xua tan đi, Vi Như Hạ nhìn thoáng qua Lạc Thập An vừa được Lạc Đường bế từ trên xe xuống. Lạc Thập An hiển nhiên rất thích Lạc Đường, Lạc Đường vốn muốn thả cô bé xuống, nhưng cô bé làm nũng ôm lấy cổ anh. Lạc Đường bất đắc dĩ cười, đơn giản ôm lấy cô bước tới.

Sau khi được anh ôm tới, Lạc Thập An lập tức dời tầm mắt lên trên người Vi Như Hạ, gọi một tiếng: “Chào chị ~”

“Chào em.” Đợi Lạc Đường ôm cô bé tới, Vi Như Hạ gần gũi đánh giá một chút Lạc Thập An, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra là một mỹ nhân hiếm thấy, một đôi mắt rất giống Lạc Đường, đen nhánh trong veo. Anh em họ chênh lệch tuổi tác, ôm ra ngoài nhất định sẽ cho rằng hai người họ là cha con.

“Vào đi thôi, bên ngoài nóng.” Lạc Đường cúi xuống nhìn Vi Như Hạ nói.

“A, em đang chuẩn bị…” Vi Như Hạ chuẩn bị gọi xe tới.

Cô còn chưa nói xong, Lạc Thập An giữ chặt cánh tay của cô, cười tít mắt nói: “Chị, em là lần đầu gặp một chị gái xinh đẹp như vậy ở chỗ anh, chị chơi cùng em một lát nha, em mời chị ăn kem.”

Cô bé đưa ra yêu cầu, vẫn là so với người lớn đưa ra yêu cầu càng khó cự tuyệt hơn, hơn nữa lại là lời từ một cô bé rất xinh xắn.

Vi Như Hạ liếc mắt nhìn Lạc Đường, cười vui vẻ nói: “Ừ.”

Tại thời điểm cô theo hai anh em họ vào trong, Vi Như Hạ nghe được Lạc Đường thấp giọng hỏi Lạc Thập An một câu: “Nhóc ở chỗ anh chưa từng gặp qua chị gái xinh đẹp sao?”

“Không có.” Lạc Thập An lắc đầu, cô bé cười ghé vào trên vai Lạc Đường, đôi mắt to nhìn Vi Như Hạ nói: “Em chưa từng gặp chị gái nào ở chỗ của anh.”

Cô như thế nào cảm thấy được lời này của Lạc Thập An là đang nói với cô, Vi Như Hạ khóe môi giương lên.

Lạc Thập An sau khi đến nhà anh, rất nhanh liền từ trên người Lạc Đường trượt xuống, cô bé không sợ hãi, một tay lôi kéo Lạc Đường, một tay lôi kéo Vi Như Hạ, đi vào trong nhà Lạc Đường hướng đến phòng đồ chơi của cô bé.

Phòng đồ chơi rất lớn, có hàng trăm loại đồ chơi, màu sắc chủ đạo là màu hồng phấn. Dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, Lạc Thập An bước vào cửa liền chạy đến chơi cầu trượt, sau khi trượt xong đưa tay vén tóc sang một bên nói: “Anh ơi có thể giúp em lấy kem được không? Hôm nay em chưa ăn, mẹ nói có thể ở chỗ anh ăn một cái.”

Vốn là Lạc Thập An chơi ở bên trong, cô cùng Lạc Đường đứng ở nơi đó cũng có chút ngượng ngùng, nghe Lạc Thập An nói, Lạc Đường liền đi ra ngoài, Vi Như Hạ cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Sau khi Lạc Đường ra ngoài, Lạc Thập An nhiệt tình nói với Vi Như Hạ: “Chị ơi, qua đây cùng chơi với em.”

Lạc Thập An tính cách rất giống Dương Thư Nhữ, nhanh nhẹn cởi mở, mang theo một nụ cười dí dỏm, khiến cho Vi Như Hạ cảm thấy vô cùng thân thiết. Cô cười cười, đi qua chơi bóng cùng Lạc Thập An.

Lạc Thập An tóc rất dài, chỉ chải một ít tóc búi thành một chúm nhỏ trên đầu, còn lại đều thả ra phía sau, lúc chơi đùa có chút bất tiện.

“Có muốn buộc tóc lên không?” Vi Như Hạ hỏi Lạc Thập An.

Lạc Thập An vừa nghe, lập tức gật đầu, cô bé từ trong chiếc cặp nhỏ của mình lấy ra một dây cột tóc hồng nhạt có hình chú mèo con, dùng ngữ khí nhờ vả hỏi Vi Như Hạ: “Chị có thể giúp em không?”

Khi Lạc Đường cầm cây kem bước vào cửa, vừa hay nhìn thấy Vi Như Hạ đang buộc tóc cho Lạc Thập An.

Tóc Lạc Thập An rất mảnh và mềm, nếu không cẩn thận rất dễ kéo đứt. Khi Vi Như Hạ tự cột tóc cho mình, còn có thể khống chế được lực trong tay, nhưng đây là lần đầu buộc tóc cho một đứa nhỏ. Cô dè dặt cẩn thận buộc hai lần, đầu cũng toát mồ hôi.

Sau cùng một lần buộc cũng không được đẹp lắm, cô mới định tháo ra buộc lại, trên mặt liền bị vật lạnh buốt đụng tới, Vi Như Hạ khẽ giật mình, ngửi thấy hương vị của kem.

Cô ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, vừa muốn nói chuyện, Lạc Đường ra hiệu ý bảo cô cầm kem, sau đó đưa kem trên tay cho Lạc Thập An, nói: “Để anh buộc”

Đây là Kem Cornetto, đã lột bỏ giấy, Vi Như Hạ ngồi ở bên người Lạc Đường, Lạc Thập An ngồi ở trong lòng Lạc Đường, hai người không hẹn mà cắn một miếng kem.

Lòng còn ôm tiểu linh lung xinh xắn Lạc Thập An, thật giống như Lạc Đường đang ôm em bé mới sinh vậy.

Tay anh cũng rất to, tóc của Lạc Thập An nằm trong tay anh, Vi Như Hạ sợ anh dùng sức, tóc cô bé sẽ đứt hết. Hiển nhiên Lạc Đường có kinh nghiệm buộc tóc cho Lạc Thập An, chỉ một thoáng, đã giúp cô bé buộc tóc gọn gàng trên đầu.

Buộc xong, Lạc Đường liếc mắt nhìn Vi Như Hạ, Vi Như Hạ đang cầm kem, còn cho anh một tràng vỗ tay, cười nói: “Có kỹ thuật này, về sau còn có thể buộc tóc cho con gái.”

Lạc Thập An đang ngồi trong lòng Lạc Đường thò đầu ra liếc nhìn Vi Như Hạ vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, nói: “Lại còn con gái, anh ấy ngay cả bạn gái cũng còn chưa có nữa.”

Bộ dáng lo nghĩ của cô bé, thật sự rất đáng yêu non nớt, ăn kem đầu lưỡi cảm giác ngọt, mà một chút lại ngọt đến trong lòng, Vi Như Hạ lại nở nụ cười.

Tính cách của bạn nhỏ Lạc Thập An quả thật rất đáng yêu, cô bé có tính trẻ con, biết làm nũng, nhưng cũng không vô cớ gây rối, khi chơi đùa thỏa thích, cũng sẽ băn khoăn cảm nhận của người khác. Vi Như Hạ chơi cùng cô bé, rất nhanh đã quên mất thời gian.

Khi Vi Như Hạ cùng Lạc Thập An chơi đùa. Lạc Đường vẫn còn có công việc cần xử lý, liền đi ra ngoài. Khi anh xong việc, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã phủ một màu đen, bây giờ đã là 7h tối.

Lạc Đường mở đèn phòng khách, tắt máy tính, đi đến phòng đồ chơi của Lạc Thập An. Lạc Thập An đã thực thi kế hoạch của cô, cô hiện tại đang nằm trong lòng Vi Như Hạ ngủ thiếp đi.

Mà Vi Như Hạ, vẻ mặt mờ mịt ôm Lạc Thập An, không biết sao cô bé lại ngủ nhanh như vậy, thấy Lạc Đường từ cửa đi tới, cô nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”

“Em đứng lên trước đã.” Lạc Đường đi qua kéo Vi Như Hạ.

Vi Như Hạ sợ đứng lên sẽ đánh thức Lạc Thập An, vẫn không hề động đậy, Lạc Đường đi qua kéo cô, Vi Như Hạ hỏi: “Cô bé sẽ không tỉnh chứ?”

“Không đâu.” Lạc Đường kéo cô dậy, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của em gái, nói: “Con bé ngủ rất say.”

Vi Như Hạ vừa mới ngồi dưới đất quả nhiên chân đã tê rần, cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không đứng vững, cả người ôm Lạc Thập An ngã vào trong lòng Lạc Đường, Lạc Đường ôm lấy hai người.

Theo như lời Lạc Đường, Lạc Thập An quả nhiên ngủ rất say, động tĩnh lớn như vậy cô bé cũng không tỉnh, còn lại cô và Lạc Đường bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Vi Như Hạ chợt nóng.

Cả người cô bị Lạc Đường ôm trọn, Lạc Đường cúi xuống nhìn cô, yết hầu khẽ động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương