Đút Em Một Viên Kẹo Đường
-
Chương 38-1
Editor: Team Tứ Phương 2
Tin nhắn gửi cho Lạc Đường cuối cùng vẫn không xóa, tin đã gửi như bát nước hắt đi, giờ có rút lại vẫn để lại dấu vết. Vi Như Hạ gửi tin nhắn kia mà như gửi luôn cả trái tim của mình, sau một lúc lâu không thấy Lạc Đường trả lời, rốt cuộc cô mới thầm thở phào. Thoát khỏi giao diện trò chuyện với Lạc Đường, cô bấm vào khung chat của Hồ Ngâm Ngâm.
Sau khi đi Anh quốc, cô và Hồ Ngâm Ngâm vẫn luôn dùng MSN để liên lạc, lịch sử trò chuyện vẫn là tám năm trước. Hồ Ngâm Ngâm đã thay đổi số Wechat, từ phần tự giới thiệu cô lấy được số Wechat mới, sau khi nhấn thêm bạn bè, chỉ một lát sau Hồ Ngâm Ngâm đã chấp nhận yêu cầu của Vi Như Hạ, dùng tốc độ ánh sáng gửi tới một tin nhắn.
Mập Mập: “Ai vậy?”
Lần nữa liên lạc với Hồ Ngâm Ngâm, những kí ức trong đầu cô lại hiện lên vô cùng sống động. Vi Như Hạ mở bảng icon, gửi một icon mặt cười cho Hồ Ngâm Ngâm, sau đó trả lời.
Mùa Hạ: “Mình đây!”
Sau đó, Hồ Ngâm Ngâm liên tục hò hét.
Mập Mập: “A!”
Mập Mập: “A a!”
Mập Mập: “A a a!”
Vi Như Hạ nhìn ba dòng tin nhắn như vậy liền mỉm cười, nhiều năm như vậy, tính cách cô nàng vẫn không thay đổi, vẫn luôn hoạt bát đáng yêu.
Mập Mập: “Tiểu Hạ, người ta nhớ cậu muốn chết! Sao cậu tự nhiên lại dùng Wechat rồi? Giờ cậu đang ở đâu? A, mình nhớ cậu muốn chết ấy!”
Vi Như Hạ còn chưa kịp trả lời, Hồ Ngâm Ngâm đã gửi thêm một tin nhắn.
Mập Mập: “Cậu biết không? Thấy tin nhắn của cậu mình mừng đến phát khóc ấy!”
Một câu của Hồ Ngâm Ngâm khiến trong lòng Vi Như Hạ chua xót, cô mấp máy môi, cảm thấy mình thật sự rất vô tâm.
Mùa Hạ: “Mình hiện đang ở trong nước này, muốn gặp mặt rồi ôm khóc không?”
Học kì đầu tiên của năm bốn đại học, Hồ Ngâm Ngâm thi đậu viên chức nhà nước ở cục Thủy lợi An Thành, hiện tại hẳn là vẫn ở lại đó, Vi Như Hạ đang nghĩ về lời hứa cùng Hồ Ngâm Ngâm hồi ấy, sau đó liền thấy cô nàng gửi một tin nhắn khiến cô ngây ngẩn cả người.
Mập Mập: “Gần đây mình hơi bận, cậu chịu khó qua khách sạn Lan Châu, nhớ mang hồng bao dày nhé, hôm đó mình kết hôn đấy.”
Người cùng Hồ Ngâm Ngâm kết hôn là Hàn Tuấn Tùng, khi Hàn Tuấn Tùng tham gia quân ngũ đã vào học viện cảnh sát, hiện tại là một anh cảnh sát nhân dân. Hai người môn đăng hộ đối, yêu nhau tám năm rồi đi tới hôn nhân.
Trong lòng Vi Như Hạ chân thành chúc phúc cho họ, nhưng đồng thời lại có chút mất mát.
Sầm Niệm Bạch không hỏi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay lúc đi ăn với cô lại hỏi đến. Trằn trọc cả tối nhưng không sao ngủ được, đôi mắt dày đặc quầng thâm, sợ người khác nhìn thấy sự hốc hác, Vi Như Hạ đeo một cặp kính râm. Mà Sầm Niệm Bạch vừa tới liền bảo cô ngồi xuống.
Hai người hẹn buổi chiều gặp nhau ở nhà hàng, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng bên trong phòng lại thấy lạnh lẽo. Sầm Niệm Bạch vừa nói vừa tháo kính râm của Vi Như Hạ xuống, nhìn vào mắt cô, nhíu mày hỏi: “Còn nói là nghỉ ngơi rất tốt?”
Đeo lại kính râm, Vi Như Hạ cười rộ lên, nói: “Em bị lệch múi giờ, năm đó lúc đi Anh quốc mất một tháng mới quen được.”
Người phục vụ đến đưa thực đơn cho hai người, Sầm Niệm Bạch vừa nói vừa nhìn Vi Như Hạ, cảm thấy như vậy cũng không phải là biện pháp, làm việc không nghỉ ngơi như cô, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
“Nếu không anh đổi lịch quay sang buổi chiều để em có thời gian nghỉ ngơi.”
“Không cần.” Trên môi nhấp một ngụm trà, Vi Như Hạ cự tuyệt, “Còn liên quan đến công việc của mọi người, em không thể làm ảnh hưởng đến họ.”
Đây không phải phòng làm việc của cô, hơn nữa những nhân viên quay quảng cáo cũng không phải người của cô, cho nên ngoại trừ thời gian làm việc ban ngày, những thời gian khác là của mỗi người, cô không thể chỉ vì bản thân mà làm chậm trễ tiến độ.
Vi Như Hạ luôn nghiêm túc trong công việc, Sầm Niệm Bạch cũng không khăng khăng góp ý nữa. Hai người nói chuyện một lúc, cho tới chuyện yến hội ngày hôm qua, đề tài tự nhiên chuyển đến tiêu điểm trong bữa tiệc hôm qua là Lạc Đường.
“Em cùng Lạc tổng là bạn bè tại sao không nói cho anh biết?”
Sau khi hai người quen, biết Vi Như Hạ cơ hồ không hề nói về An Thành, anh ta biết Vi Như Hạ, chỉ là Vi Như Hạ ở Anh quốc. Lần này mời cô đến đây, ban đầu Vi Như Hạ đã cự tuyệt, sau không biết như thế nào lại đồng ý.
“Không tính là bạn.” Vi Như Hạ uống ngụm trà, cười nói: “Chỉ là hai năm làm hàng xóm, anh ấy đến em là ai đều đã quên.”
“Em nghĩ rằng anh ta thật sự quên sao?” Sầm Niệm Bạch nghi vấn nói.
Bưng chén trà trên tay một lúc, hồng trà trong chén hiện lên một vòng sóng nhỏ, Vi Như Hạ ngước mắt nhìn Sầm Niệm Bạch đang nghi ngờ.
Sầm Niệm Bạch cười, nói với Vi Như Hạ: “Nếu tôi có người hàng xóm xinh đẹp như vậy, bao nhiêu năm cũng không thể quên.”
Sầm Niệm Bạch tung hoành tình trường nhiều năm, bạn gái vô số, là một playboy chính hãng. Mà Vi Như Hạ nghe xong, cô chỉ bất đắc dĩ cười, mặc cho anh ta nói đi.
Ánh mắt lúc ấy của Lạc Đường cô nhớ rõ rành mạch, hoàn toàn xa lạ. Qua tám năm, khí chất anh càng thành thục, ánh mắt cũng càng nhiều thêm sự thâm trầm, khiến Vi Như Hạ nhìn không thấu.
“Sớm biết vậy đã không mang em đi tham gia tiệc tối qua.” Sầm Niệm Bạch đột nhiên nói một tiếng.
Vi Như Hạ hơi nhếch lông mày, cười nói: “Vì sao?”
Lần này đổi thành Sầm Niệm Bạch cười mà không đáp.
Chủ nhật Vi Như Hạ trực tiếp đến khách sạn Lan Châu. Dựa theo chỉ dẫn của lễ tân ở đại sảnh, cô tìm hội trường Tùng Hạc ở tầng ba, đến hậu trường tìm được Hồ Ngâm Ngâm.
Hồ Ngâm Ngâm mặc một chiếc váy cưới màu đỏ thẫm, đang trang điểm. Cô nhìn thấy Vi Như Hạ, lập tức liền bật khóc. Vi Như Hạ kiên cường hơn cô ấy nhiều, cô đi qua ôm chặt cô nàng, đưa cho cô ấy khăn giấy, khen một câu: “Cậu thật đẹp.”
Hồ Ngâm Ngâm vẫn như cũ trắng trẻo mập mạp, nhưng là mập đáng yêu. Nhiều năm như vậy qua đi, cô nhìn thành thục hơn so với thời cấp ba, đôi má phúng phính đã không còn. Cô nàng da trắng, một thân áo cưới màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, như trân châu ngọc sáng của mỹ nữ Đường Triều.
Hồ Ngâm Ngâm thiếu chút nữa oà khóc, chuyên viên trang điểm bên cạnh liên tục kêu: “Đừng khóc đừng khóc, đang trang điểm mà!”
Nghe tiếng kêu, Hàn Tuấn Tùng bên ngoài liền lo lắng chạy vào. Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, sau khi thấy cô, Hàn Tuấn Tùng sửng sốt một chút: “Vi Như Hạ?”
Hàn Tuấn Tùng so với cấp ba thoải mái phóng khoáng hơn nhiều, tham gia quân ngũ nhiều năm, dáng người cậu rắn rỏi không ít. Hiện tại tóc để húi cua, trên người mặc một bộ hi phục đỏ chót, nhìn rất đẹp trai có khí chất.
Người trưởng thành, diện mạo sẽ thay đổi, khí chất cũng sẽ thay đổi, tất cả mọi người đều trở nên thành thục ổn trọng, không giống mấy cô cậu trước kia mỗi ngày chỉ biết đi học tan học.
Sau khi Hàn Tuấn Tùng sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt của cô liền trở nên phức tạp, Vi Như Hạ cười cười, gật đầu nói với cậu: “Chúc mừng chúc mừng, đã lâu không gặp.”
Hôm nay Hồ Ngâm Ngâm cùng Hàn Tuấn Tùng kết hôn, hai nhân vật chính đều rất bận rộn, Vi Như Hạ vừa nói xong, người tổ chức lại gọi Hàn Tuấn Tùng. Sau khi Hàn Tuấn Tùng trả lời một tiếng, nghe lời Hồ Ngâm Ngâm chỉ thị, sau đó đưa Vi Như Hạ rời khỏi rồi sắp xếp một vị trí cho cô.
Hôn lễ kiểu Trung Quốc hành lang dài màu đỏ, khách đều là ngồi bàn gỗ tròn màu đỏ, bầu không khí đặc biệt vui mừng. Rất khác biệt so với những bữa tiệc cô tham gia trước đây.
Cô được xếp vào một bàn gần sân khấu nhất, lần đầu tiên Vi Như Hạ tham gia hôn lễ kiểu Trung Quốc, phương thức kết hôn trong nước bây giờ càng ngày càng đa dạng.
Vi Như Hạ lấy di động ra ấn ghi hình. Đúng lúc này, camera không tự chủ được thu lại hình ảnh một người đang bước tới, chỉ chốc lát sau, người kia đi tới bên người cô, Vi Như Hạ đặt điện thoại xuống, ngước mắt đối diện với tầm mắt anh.
Sắc mặt Lạc Đường vô cảm, đôi mắt vẫn như cũ sâu không thấy đáy, hình như ánh đèn hôm nay tốt hơn ngày hôm qua một chút, Vi Như Hạ có thể thấy rõ ràng diện mạo của anh.
Thời thiếu niên anh thoải mái thanh tân sạch sẽ, sau khi trưởng thành lại có khí chất chững chạc, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài của anh, Vi Như Hạ có chút không rời mắt được.
Hàn Tuấn Tùng bên cạnh cẩn thận nghiền ngẫm biểu tình hai người, kéo chỗ ngồi bên người Vi Như Hạ ra, cười nói với Lạc Đường: “Lạc Đường, cậu ngồi chỗ này đi.”
Người thân họ hàng của Hồ Ngâm Ngâm cùng Hàn Tuấn Tùng đều ngồi một bàn này. Mà những người này, hiển nhiên cũng quen biết Lạc Đường, khi anh vừa ngồi xuống liền cùng anh nói chuyện.
Khi anh nói chuyện thần thái so với tối qua thả lỏng hơn một chút, bởi vì là gặp người quen nên có thể tùy ý hơn. Nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, cô có cảm giác mình như là người ngoài.
Hôn lễ diễn ra rất nhanh, toàn bộ quá trình Vi Như Hạ đều cực kỳ cảm động. Nghe người chủ trì nói hai người bọn họ đã bên nhau tám năm, trái tim Vi Như Hạ như có một mũi tên xẹt qua, đau lòng.
Bọn họ vẫn luôn không tách ra, hiện tại còn kết hôn, thật là khiến người khác hâm mộ.
Hôn lễ kết thúc thuận lợi, yến tiệc bắt đầu, trên bàn bắt đầu bày đồ ăn. Nếu là hôn lễ ở An Thành, tất cả đồ ăn đều là đặc sản của An Thành, vị vẫn ngọt như cũ, nhiều năm như vậy Vi Như Hạ vẫn không thích ứng được.
Cô chọn vài món đơn giản một chút, rồi dùng rượu vang đỏ áp xuống vị ngọt. Ngoại trừ cô ăn rất ít, bên cạnh Lạc Đường cũng không động đũa. Đồ ăn hôm nay còn là vị chính thống, anh cũng không ăn ngọt? Khẩu vị chắc là không thể đổi đúng không?
Tin nhắn gửi cho Lạc Đường cuối cùng vẫn không xóa, tin đã gửi như bát nước hắt đi, giờ có rút lại vẫn để lại dấu vết. Vi Như Hạ gửi tin nhắn kia mà như gửi luôn cả trái tim của mình, sau một lúc lâu không thấy Lạc Đường trả lời, rốt cuộc cô mới thầm thở phào. Thoát khỏi giao diện trò chuyện với Lạc Đường, cô bấm vào khung chat của Hồ Ngâm Ngâm.
Sau khi đi Anh quốc, cô và Hồ Ngâm Ngâm vẫn luôn dùng MSN để liên lạc, lịch sử trò chuyện vẫn là tám năm trước. Hồ Ngâm Ngâm đã thay đổi số Wechat, từ phần tự giới thiệu cô lấy được số Wechat mới, sau khi nhấn thêm bạn bè, chỉ một lát sau Hồ Ngâm Ngâm đã chấp nhận yêu cầu của Vi Như Hạ, dùng tốc độ ánh sáng gửi tới một tin nhắn.
Mập Mập: “Ai vậy?”
Lần nữa liên lạc với Hồ Ngâm Ngâm, những kí ức trong đầu cô lại hiện lên vô cùng sống động. Vi Như Hạ mở bảng icon, gửi một icon mặt cười cho Hồ Ngâm Ngâm, sau đó trả lời.
Mùa Hạ: “Mình đây!”
Sau đó, Hồ Ngâm Ngâm liên tục hò hét.
Mập Mập: “A!”
Mập Mập: “A a!”
Mập Mập: “A a a!”
Vi Như Hạ nhìn ba dòng tin nhắn như vậy liền mỉm cười, nhiều năm như vậy, tính cách cô nàng vẫn không thay đổi, vẫn luôn hoạt bát đáng yêu.
Mập Mập: “Tiểu Hạ, người ta nhớ cậu muốn chết! Sao cậu tự nhiên lại dùng Wechat rồi? Giờ cậu đang ở đâu? A, mình nhớ cậu muốn chết ấy!”
Vi Như Hạ còn chưa kịp trả lời, Hồ Ngâm Ngâm đã gửi thêm một tin nhắn.
Mập Mập: “Cậu biết không? Thấy tin nhắn của cậu mình mừng đến phát khóc ấy!”
Một câu của Hồ Ngâm Ngâm khiến trong lòng Vi Như Hạ chua xót, cô mấp máy môi, cảm thấy mình thật sự rất vô tâm.
Mùa Hạ: “Mình hiện đang ở trong nước này, muốn gặp mặt rồi ôm khóc không?”
Học kì đầu tiên của năm bốn đại học, Hồ Ngâm Ngâm thi đậu viên chức nhà nước ở cục Thủy lợi An Thành, hiện tại hẳn là vẫn ở lại đó, Vi Như Hạ đang nghĩ về lời hứa cùng Hồ Ngâm Ngâm hồi ấy, sau đó liền thấy cô nàng gửi một tin nhắn khiến cô ngây ngẩn cả người.
Mập Mập: “Gần đây mình hơi bận, cậu chịu khó qua khách sạn Lan Châu, nhớ mang hồng bao dày nhé, hôm đó mình kết hôn đấy.”
Người cùng Hồ Ngâm Ngâm kết hôn là Hàn Tuấn Tùng, khi Hàn Tuấn Tùng tham gia quân ngũ đã vào học viện cảnh sát, hiện tại là một anh cảnh sát nhân dân. Hai người môn đăng hộ đối, yêu nhau tám năm rồi đi tới hôn nhân.
Trong lòng Vi Như Hạ chân thành chúc phúc cho họ, nhưng đồng thời lại có chút mất mát.
Sầm Niệm Bạch không hỏi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay lúc đi ăn với cô lại hỏi đến. Trằn trọc cả tối nhưng không sao ngủ được, đôi mắt dày đặc quầng thâm, sợ người khác nhìn thấy sự hốc hác, Vi Như Hạ đeo một cặp kính râm. Mà Sầm Niệm Bạch vừa tới liền bảo cô ngồi xuống.
Hai người hẹn buổi chiều gặp nhau ở nhà hàng, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng bên trong phòng lại thấy lạnh lẽo. Sầm Niệm Bạch vừa nói vừa tháo kính râm của Vi Như Hạ xuống, nhìn vào mắt cô, nhíu mày hỏi: “Còn nói là nghỉ ngơi rất tốt?”
Đeo lại kính râm, Vi Như Hạ cười rộ lên, nói: “Em bị lệch múi giờ, năm đó lúc đi Anh quốc mất một tháng mới quen được.”
Người phục vụ đến đưa thực đơn cho hai người, Sầm Niệm Bạch vừa nói vừa nhìn Vi Như Hạ, cảm thấy như vậy cũng không phải là biện pháp, làm việc không nghỉ ngơi như cô, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
“Nếu không anh đổi lịch quay sang buổi chiều để em có thời gian nghỉ ngơi.”
“Không cần.” Trên môi nhấp một ngụm trà, Vi Như Hạ cự tuyệt, “Còn liên quan đến công việc của mọi người, em không thể làm ảnh hưởng đến họ.”
Đây không phải phòng làm việc của cô, hơn nữa những nhân viên quay quảng cáo cũng không phải người của cô, cho nên ngoại trừ thời gian làm việc ban ngày, những thời gian khác là của mỗi người, cô không thể chỉ vì bản thân mà làm chậm trễ tiến độ.
Vi Như Hạ luôn nghiêm túc trong công việc, Sầm Niệm Bạch cũng không khăng khăng góp ý nữa. Hai người nói chuyện một lúc, cho tới chuyện yến hội ngày hôm qua, đề tài tự nhiên chuyển đến tiêu điểm trong bữa tiệc hôm qua là Lạc Đường.
“Em cùng Lạc tổng là bạn bè tại sao không nói cho anh biết?”
Sau khi hai người quen, biết Vi Như Hạ cơ hồ không hề nói về An Thành, anh ta biết Vi Như Hạ, chỉ là Vi Như Hạ ở Anh quốc. Lần này mời cô đến đây, ban đầu Vi Như Hạ đã cự tuyệt, sau không biết như thế nào lại đồng ý.
“Không tính là bạn.” Vi Như Hạ uống ngụm trà, cười nói: “Chỉ là hai năm làm hàng xóm, anh ấy đến em là ai đều đã quên.”
“Em nghĩ rằng anh ta thật sự quên sao?” Sầm Niệm Bạch nghi vấn nói.
Bưng chén trà trên tay một lúc, hồng trà trong chén hiện lên một vòng sóng nhỏ, Vi Như Hạ ngước mắt nhìn Sầm Niệm Bạch đang nghi ngờ.
Sầm Niệm Bạch cười, nói với Vi Như Hạ: “Nếu tôi có người hàng xóm xinh đẹp như vậy, bao nhiêu năm cũng không thể quên.”
Sầm Niệm Bạch tung hoành tình trường nhiều năm, bạn gái vô số, là một playboy chính hãng. Mà Vi Như Hạ nghe xong, cô chỉ bất đắc dĩ cười, mặc cho anh ta nói đi.
Ánh mắt lúc ấy của Lạc Đường cô nhớ rõ rành mạch, hoàn toàn xa lạ. Qua tám năm, khí chất anh càng thành thục, ánh mắt cũng càng nhiều thêm sự thâm trầm, khiến Vi Như Hạ nhìn không thấu.
“Sớm biết vậy đã không mang em đi tham gia tiệc tối qua.” Sầm Niệm Bạch đột nhiên nói một tiếng.
Vi Như Hạ hơi nhếch lông mày, cười nói: “Vì sao?”
Lần này đổi thành Sầm Niệm Bạch cười mà không đáp.
Chủ nhật Vi Như Hạ trực tiếp đến khách sạn Lan Châu. Dựa theo chỉ dẫn của lễ tân ở đại sảnh, cô tìm hội trường Tùng Hạc ở tầng ba, đến hậu trường tìm được Hồ Ngâm Ngâm.
Hồ Ngâm Ngâm mặc một chiếc váy cưới màu đỏ thẫm, đang trang điểm. Cô nhìn thấy Vi Như Hạ, lập tức liền bật khóc. Vi Như Hạ kiên cường hơn cô ấy nhiều, cô đi qua ôm chặt cô nàng, đưa cho cô ấy khăn giấy, khen một câu: “Cậu thật đẹp.”
Hồ Ngâm Ngâm vẫn như cũ trắng trẻo mập mạp, nhưng là mập đáng yêu. Nhiều năm như vậy qua đi, cô nhìn thành thục hơn so với thời cấp ba, đôi má phúng phính đã không còn. Cô nàng da trắng, một thân áo cưới màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, như trân châu ngọc sáng của mỹ nữ Đường Triều.
Hồ Ngâm Ngâm thiếu chút nữa oà khóc, chuyên viên trang điểm bên cạnh liên tục kêu: “Đừng khóc đừng khóc, đang trang điểm mà!”
Nghe tiếng kêu, Hàn Tuấn Tùng bên ngoài liền lo lắng chạy vào. Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, sau khi thấy cô, Hàn Tuấn Tùng sửng sốt một chút: “Vi Như Hạ?”
Hàn Tuấn Tùng so với cấp ba thoải mái phóng khoáng hơn nhiều, tham gia quân ngũ nhiều năm, dáng người cậu rắn rỏi không ít. Hiện tại tóc để húi cua, trên người mặc một bộ hi phục đỏ chót, nhìn rất đẹp trai có khí chất.
Người trưởng thành, diện mạo sẽ thay đổi, khí chất cũng sẽ thay đổi, tất cả mọi người đều trở nên thành thục ổn trọng, không giống mấy cô cậu trước kia mỗi ngày chỉ biết đi học tan học.
Sau khi Hàn Tuấn Tùng sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt của cô liền trở nên phức tạp, Vi Như Hạ cười cười, gật đầu nói với cậu: “Chúc mừng chúc mừng, đã lâu không gặp.”
Hôm nay Hồ Ngâm Ngâm cùng Hàn Tuấn Tùng kết hôn, hai nhân vật chính đều rất bận rộn, Vi Như Hạ vừa nói xong, người tổ chức lại gọi Hàn Tuấn Tùng. Sau khi Hàn Tuấn Tùng trả lời một tiếng, nghe lời Hồ Ngâm Ngâm chỉ thị, sau đó đưa Vi Như Hạ rời khỏi rồi sắp xếp một vị trí cho cô.
Hôn lễ kiểu Trung Quốc hành lang dài màu đỏ, khách đều là ngồi bàn gỗ tròn màu đỏ, bầu không khí đặc biệt vui mừng. Rất khác biệt so với những bữa tiệc cô tham gia trước đây.
Cô được xếp vào một bàn gần sân khấu nhất, lần đầu tiên Vi Như Hạ tham gia hôn lễ kiểu Trung Quốc, phương thức kết hôn trong nước bây giờ càng ngày càng đa dạng.
Vi Như Hạ lấy di động ra ấn ghi hình. Đúng lúc này, camera không tự chủ được thu lại hình ảnh một người đang bước tới, chỉ chốc lát sau, người kia đi tới bên người cô, Vi Như Hạ đặt điện thoại xuống, ngước mắt đối diện với tầm mắt anh.
Sắc mặt Lạc Đường vô cảm, đôi mắt vẫn như cũ sâu không thấy đáy, hình như ánh đèn hôm nay tốt hơn ngày hôm qua một chút, Vi Như Hạ có thể thấy rõ ràng diện mạo của anh.
Thời thiếu niên anh thoải mái thanh tân sạch sẽ, sau khi trưởng thành lại có khí chất chững chạc, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài của anh, Vi Như Hạ có chút không rời mắt được.
Hàn Tuấn Tùng bên cạnh cẩn thận nghiền ngẫm biểu tình hai người, kéo chỗ ngồi bên người Vi Như Hạ ra, cười nói với Lạc Đường: “Lạc Đường, cậu ngồi chỗ này đi.”
Người thân họ hàng của Hồ Ngâm Ngâm cùng Hàn Tuấn Tùng đều ngồi một bàn này. Mà những người này, hiển nhiên cũng quen biết Lạc Đường, khi anh vừa ngồi xuống liền cùng anh nói chuyện.
Khi anh nói chuyện thần thái so với tối qua thả lỏng hơn một chút, bởi vì là gặp người quen nên có thể tùy ý hơn. Nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, cô có cảm giác mình như là người ngoài.
Hôn lễ diễn ra rất nhanh, toàn bộ quá trình Vi Như Hạ đều cực kỳ cảm động. Nghe người chủ trì nói hai người bọn họ đã bên nhau tám năm, trái tim Vi Như Hạ như có một mũi tên xẹt qua, đau lòng.
Bọn họ vẫn luôn không tách ra, hiện tại còn kết hôn, thật là khiến người khác hâm mộ.
Hôn lễ kết thúc thuận lợi, yến tiệc bắt đầu, trên bàn bắt đầu bày đồ ăn. Nếu là hôn lễ ở An Thành, tất cả đồ ăn đều là đặc sản của An Thành, vị vẫn ngọt như cũ, nhiều năm như vậy Vi Như Hạ vẫn không thích ứng được.
Cô chọn vài món đơn giản một chút, rồi dùng rượu vang đỏ áp xuống vị ngọt. Ngoại trừ cô ăn rất ít, bên cạnh Lạc Đường cũng không động đũa. Đồ ăn hôm nay còn là vị chính thống, anh cũng không ăn ngọt? Khẩu vị chắc là không thể đổi đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook