Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
-
Chương 39: Gặp lại Bạch Liên Nhi
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Tuấn mã phi trì, phi tinh đái nguyệt.
Hai người Tần Dĩ Mạt rốt cuộc tối ngày thứ sáu đã đến Huỳnh Dương, Tam Mao mang nàng vào thành, một buổi xuyên vẹo hẻm hốc đường cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa nhà màu đỏ, tòa nhà này chiếm đất rất lớn, xem ra là theo phong cách cổ xưa, biển hiệu trước cửa mạ vàng viết bốn chữ: “Lục Liễu Sơn Trang”.
“Đang đang đang…” – Bạch Ưu Lan* tiến lên vài bước, giơ tay dùng lực gõ gõ đồng hoàn trước cửa.
*Chả biết BƯL là gì nữa -_____- Hình như là gọi Tần Dĩ Mạt đó..
Bất quá một lúc lâu sau liền nghe “Chi….” Một tiếng, một phụ nhân tuổi đã già bước ra.
“Các ngươi tìm ai?” – Âm thanh phụ nhân có chút khan khan, đôi mắt không lớn nhưng giống như một thanh đao, nhìn hai người từ trên xuống dưới, ánh mắt của bà vừa đảo lên người Tam Mao, thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hiện lên một tư thái đề phòng.
Thời gian khẩn cấp, Tần Dĩ Mạt mới không có công sức cùng bà nói nhảm, chỉ đơn giản tóm tắt thân phận của mình, cũng muốn lập tức gặp mặt Bạch Liên Nhi.
Lão phụ này nghe nàng nhắc đến “Bạch Liên Nhi” ba chữ, địch ý trên mặt càng sâu, chỉ thấy bà hừ lạnh một tiếng, mới không tình nguyện nói: “Vào đi!”
Hai người theo bà ta bước vào trong, trạch viện này quả nhiên giống như bên ngoài, lớn như vậy, đi một hồi lâu mới dừng lại ở một giang tên là “Duyệt Liên viện”
Tần Dĩ Mạt sờ sờ cái hạp gỗ trong tay áo, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngược đi vào.
Lập tức, một mùi thuốc đông y, một mùi thuốc làm người ta vừa ngửi là muốn nôn ập vào mặt. Tần Dĩ Mạt nhíu mày, một dự cảm không tốt nhất thời tràn đầy trong lòng.
Quả nhiên, khi nàng nhìn đến thân ảnh tinh tế nằm bên trong trướng, liền biết dự cảm của mình là thật rồi.
“Hà nhi cô nương, Tam Mao huynh đài, các ngươi tới rồi!” – Nam Cung Phong Hoa ngồi bên giường đặt chén thuốc trong tay xuống, đứng dậy bước đến bên cạnh bọn họ.
Tần Dĩ Mạt mặt mày nhăn chặt, hỏi thẳng vấn đề: “Muội muội ta nàng làm sao vậy?”
Nam Cung Phong Hoa tuy trước sau vẫn tuấn nhã như trước đây, nhưng từ đôi mày đang cau chặt kia cùng những lọn tóc hai bên trán hỗn loạn, có thể cảm giác rõ được mấy ngày nay hắn tiều tụy thế nào.
Nam Cung Phong Hoa khẽ xoay người, xác định Bạch Liên Nhi trên giường đã ngủ rồi, mới thở dài một hơi, tràn đầy mệt mỏi nói: “Sau cái này ta cướp hôn kia, liền mang theo Liên Nhi một đường đến Lục Liễu Sơn Trang này, lúc đó ký ức của Liên Nhi vẫn chưa khôi phục, tuy không quen biết ta, nhưng ngày ngày càng thân, cảm tình hai người chúng ta tương thông, ta liền nghĩ nếu có thể cùng muội ấy như vậy bạch thủ giai lão thì thật tốt!” – Giống như nhớ đến những ngày tốt đẹp đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
“Nhưng mà————“ – Tâm tình hắn biến đổi, cả người trở nên cực kì phẫn nộ: “Nhưng những ngày tốt đẹp đó không dài, ai nghĩ đến Hạ Lan Mẫn kia thật là tâm ngoan thủ lạt, không bằng cầm thú, đã sớm hạ, hạ Ngọc Kiều lộ lên người Liên Nhi.”
Tần Dĩ Mạt cau mày, thầm nghĩ: Ngọc Kiều lộ lại là thứ gì chứ?
Như vậy nàng tự nhiên đem nghi vấn hỏi ra, ai ngờ trên mặt Nam Cung Phong Hoa xuất hiện một vẻ cực kỳ thống khổ. Hắn vài lần muốn mở miệng, nhưng một chữ cũng không có thốt ra.
“Ngọc Kiều lộ là một loại dâm dược rất lợi hại” – Thấy mặt Tần Dĩ Mạt gấp gáp, Tam Mao bên người nàng liền bắt đầu không nhanh không chậm giải thích: “Không giống như những dược vật dùng cho chuyện phòng the khác, loại dược này vừa ra liền có hai bình “Âm Dương”, để nam nữ phân biệt uống. Nữ tữ uống xong liền mỗi ngày phải cùng nam tử giao hợp, bằng không một thời gian dài sau, thân thể nữ tử bắt đầu suy bại, cuối cùng không còn sức sống.”
Tần Dĩ Mạt vừa nghe, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng trách Hạ Lan Mẫn lúc đó một chút cũng không lo Bách Liên Nhi chạy mất, thì ra là đã sớm ngầm hạ thủ rồi. Song nàng cũng oán hận, Hạ Lân Mẫn kia quả nhiên là cầm thú cũng không bằng, một tên hỗn đãn chỉ biết chà đạp thân thể nữ nhân, người như thế thật là muốn đem đao triệt để thiến hắn thành thái giới mới hết giận.
Nghe được chuyện Tam Mao vừa nói, vẻ thống khổ trên mặt Nam Cung Phong Hoa lại thêm trầm trọng.
Tần Dĩ Mạt thấy hắn như thế, không khỏi có chút đồng cảm, nữ nhân mình yêu nhất lại bị nam nhân khác nhục nhã, hiện tại ngay cả sống chết cũng không có cách nào, nội tâm nhất định là thống khổ không chịu nổi.
Nàng khẽ thở dài một hơi, hé miệng tận lực làm âm thanh của mình trở nên nhẹ nhàng một chút: “Vậy bây giờ làm sao đây? Ngươi tìm được giải dược chưa?”
Nếu đã tìm được biện pháp thì Nam Cung Phong Hoa sẽ không thống khổ như thế này, chỉ thấy hắn lắc đầu, âm thanh đau khổ nói: “Mặc dù không tìm được giải dược, nhưng may mà ta cùng Ngọc Diện thần y có chút giao tình, thỉnh hắn ra tay cũng có thể ổn định bệnh tình của Liên Nhi, nhưng chỉ là trị được phần ngọn không trị được gốc mà thôi!”
Ngọc Diện thần y? Tần Dĩ Mạt nghe được bốn chữ này, thiếu chút nữa là bị sặc nước bọt của chính mình.
Tam Mao phía sau nàng mặt không biểu tình thay nàng vỗ vỗ lưng.
“Vậy ngươi định làm sao bây giờ?” – Tần Dĩ Mạt dùng sức nuốt nước bọt hỏi, bất luận thế nào không thể cứ trừng mắt nhìn Bạch Liên Nhi chết như thế được.
“Ta từng thử ép Hạ Lan Mẫn đưa ra giải dược, nhưng từ khi phát sinh chuyện cướp hôn, bên người hắn liền có những cao thủ võ lâm cực khó đối phó, hơn nữa hộ vệ quân ngày đêm bảo hộ, cho nên, ……. “ – Ngụ ý chính là dùng vũ lực ép buộc thất bại.
Nam Cung Phong Hoa nặng nề thở dài. Đau khổ trên mặt lại càng thêm trầm trọng.
Trong đầu Tần Dĩ Mạt chuyển động, bỗng nhiên kế từ trong đầu ra, chỉ nghe nàng hỏi: “Ngươi đừng vội, ta hỏi ngươi Liên Nhi muội muội còn có thể chống chọi mấy ngày?”
“Ngọc thần y nói còn có thể chống chọi nửa tháng nữa”.
Tần Dĩ Mạt gật đầu, đem chủ ý mình vừa nghĩ đến nói ra. Nguyên lai lúc nàng chuẩn bị rời khỏi biệt trang kia, nàng cẩn thận liền để Tam Mao cho Hạ Lan Mẫn nuốt một con cổ trùng, kì thật đó cũng không phải trùng tử gì cả, chỉ là sợ hắn đuổi theo, dùng nó để dọa hắn thôi. Nhưng là Hạ Lan Mẫn không biết nha! Cho nên nàng nghĩ đến biện pháp chính là “lấy dược đổi dược”
Dùng giải dược “Tử mẫu cổ” trong tay nàng đổi lấy giải dược “Ngọc Kiều lộ”
Nam Cung Phong Hoa nghe thấy, trong mắt chợt sáng lên, kì thật trong lòng hắn đều đã chuẩn bị đem Bạch Liên Nhi đưa về đó, cho dù lòng đau như cắt, cho dù hận ý ngút trời, nhưng so với sinh mạng của nữ tữ hắn yêu nhất mà nói, những thứ đó không có giá trị gì cả, hắn không thể nhìn nàng chết được.
“Đại ân đại đức của Hà nhi cô nương, xin nhận tại hạ một lạy” – Tần D Mạt tuy rằng cực kì không thích có chuyện gì liên quan cùng Bạch Liên Nhi, nhưng đối với “si tình” của Nam Cung Phong Hoa, nàng lại phi thường kì diệu sinh ra một tia hảo cảm.
Tuy là lúc nàng vừa mới xem cái cuốn sách rách nát kia, trong lòng tràn đầy coi thường công tử si tình chỉ biết “yên lặng phụng hiến” kia, nhưng khi nàng tự tiếp xúc thì vô luận thế nào, chỉ dựa vào hắn một điểm không ghét bỏ Bạch Liên Nhi đã mất đi thuần khiết kia, nàng cũng nguyện ý dần dần thay đổi cái nhìn về hắn.
“Nam Cung công tử, không cần khách khí” – Tần Dĩ Mạt vươn tay khẽ đỡ hắn, cười nhẹ nói: “Ngươi đừng quên Liên Nhi cũng là muội muội của ta!”
Vẫn là quan hệ đến mạng nhỏ của muội muội nàng.
Nam Cung Phong Hoa nhìn thiếu nữ “xuân quang minh mị” trước mắt, bất tri bất giác liền nghĩ đến tiểu cô nương mấy năm trước khiến hắn ấn tượng rất sâu, thời gian đúng là một thứ rất thần kỳ, chớp mắt gương mặt nhỏ nhắn kia, một nữ hài tử bộ dáng đại gia khuê tú kia cũng đã trưởng thành một nữ tữ kiều mị.
Tần Dĩ Mạt trì độn cũng không cảm giác được nam tử trước người mình trong lòng đang có cảm giác vi diệu, nhưng nàng không cảm thấy không có nghĩa là người khác cũng không cảm thấy.
Chỉ nghe một tiếng hừ nhàn nhạt đột nhiên nổi lên bên tai Nam Cung Phong Hoa.
Hắn thần sắc lạnh đi, bản năng người tập võ khiến hắn toàn thân phòng bị. Thế nhưng vừa nhìn thấy Tam Mao mặt vô biểu tình, trên mặt hắn chuyển thành một vẻ cười khổ. Đồng thời một cỗ phiền muộn không rõ ràng dần dần bao trùm trong lòng.
Không nói đến hai nam nhân này ở bên kia từng người đều có tâm sự của mình, Bạch Ưu Lan bây giờ nhưng còn chuyện quan trọng muốn làm đó! Nàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Bạch Liên Nhi hoàn toàn không biết gì kia, hai người đã khoảng ba bốn tháng không gặp nhau rồi! Nàng tỉ mỉ nhìn “muội muội” này của mình, hiện tại tuy thân mang bệnh nặng, trên mặt có chút gầy đi. Nhưng tất cả đều không làm giảm đi mỹ lệ của nàng ta, ngược lại để người nhìn còn thấy thương xót. Nhưng mà chính là gương mặt này, gương mặt mê hoặc nam nhân trong thiên hạ này, tạo thành thống khổ lớn nhất từ trước đến nay cho nàng.
Tần Dĩ Mạt rất rõ ràng, muội muội này của nàng “rất ngốc, rất ngây thơ”, rất khiến người không thể nhịn mà muốn cho nàng ta hai đao. Nhưng nhìn thấy nàng ta cùng Nam Cung Phong Hoa vẫn là một mối tình thâm, chân tâm không dời. Nhưng bây giờ lại không rõ ràng đã bị thất thân cho Hạ Lan Mẫn, đây là nàng ta còn chưa hồi phục ký ức, nếu một ngày kia ký ức phục hồi, sẽ làm sao đối mặt với nam nhân trong lòng mình đây.
Tần Dĩ Mạt nghĩ vậy cũng không khỏi nặng nề thở dài một hơi.
Suy nghĩ nhiều vô dụng, trước tiên vẫn nên làm chuyện quan trọng hơn.
Tần Dĩ Mạt vươn tay, từ trong tay áo lấy ra một cái hạp gõ nhỏ, không thể nghi ngờ đây là “Tàng bảo hạp”, cũng là nguyên nhân nàng ngàn dặm xa xôi đi tới Huỳnh Dương.
Kéo tay Bạch Liên Nhi, Tần Dĩ Mạt đem hạp tử nhẹ nhàng đặt vào, sau đó nhẫn nại ngồi đợi âm thanh điện tử chết tiệt kia vang lên….Nhẫn nại chờ…Nhẫn nại….
Sắc mặt Tần Dĩ Mạt đột nhiên trở nên khó coi, bởi vì cái âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thanh kia thủy chung vẫn không vang lên.
Đây là có chuyện gì? Nàng nhắm chặt mắt ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cái kia rõ ràng là nói chỉ cần đem cái hạp có Hoàng Kim đồ này giao cho nữ chính Bạch Liên Nhi, nhiệm vụ của nàng tính là thành công! Nhưng mà bây giờ là chuyện gì xảy ra chứ?
Chẳng lẽ lại là...... Đột nhiên, nàng nghĩ đến một nguyên nhân có thể, nhìn Bạch Liên Nhi vô tri vô giác, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phải là lúc nàng ta tỉnh giao cho mới tính chứ?”
“Nam Cung công tử” – Chuyện không nên chậm trễ, Tần Dĩ Mạt trực tiếp hỏi: “Liên Nhi muội muộiđến lúc nào mới có thể tỉnhlại?”
Nam Cung Phong Hoa đáp: “Ngọc thần y sáng nay vừa mới thi châm xong cho Liên Nhi, dựa theo thường lệ thì muội ấy sẽ ngủ liên tục ba ngày”.
Ba ngày? Ngày mai đã đến kì hạn rồi, nàng làm sao có thể đợi được ba ngày. Không! Chính xác mà nói thì nàng một phút đồng hồ cũng không đợi được, những ngày kiếm treo lơ lửng trên đầu này nàng tuyệt đối không thể, cũng không muốn nhẫn nhịn nữa.
Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Liên Nhi muội muội, nhất định càng nàng tỉnh lại ngay bây giờ, Tần Dĩ Mạt thần tình nghiêm trọng, ngữ khí kiên quyết nói.
Trên mặt Nam Cung Phong Hoa xuất hiện vẻ khó xử, lập tức liền muốn giải thích tình trạng bệnh của Bạch Liên Nhi với Tần Dĩ Mạt.
Nhưng theo rõ ràng là Tần Dĩ Mạt nhất định kiên trì muốn Bạch Liên Nhi lập tức tỉnh.
Nam Cung Phong Hoa hết cách, chỉ đành nói: “Ta bây giờ liền đi mời Ngọc thần y qua một chuyến, lúc này chỉ có hắn mới có thể làm Liên Nhi tỉnh lại”.
Tần Dĩ Mạt gật đầu.
Hai người Tần Dĩ Mạt rốt cuộc tối ngày thứ sáu đã đến Huỳnh Dương, Tam Mao mang nàng vào thành, một buổi xuyên vẹo hẻm hốc đường cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa nhà màu đỏ, tòa nhà này chiếm đất rất lớn, xem ra là theo phong cách cổ xưa, biển hiệu trước cửa mạ vàng viết bốn chữ: “Lục Liễu Sơn Trang”.
“Đang đang đang…” – Bạch Ưu Lan* tiến lên vài bước, giơ tay dùng lực gõ gõ đồng hoàn trước cửa.
*Chả biết BƯL là gì nữa -_____- Hình như là gọi Tần Dĩ Mạt đó..
Bất quá một lúc lâu sau liền nghe “Chi….” Một tiếng, một phụ nhân tuổi đã già bước ra.
“Các ngươi tìm ai?” – Âm thanh phụ nhân có chút khan khan, đôi mắt không lớn nhưng giống như một thanh đao, nhìn hai người từ trên xuống dưới, ánh mắt của bà vừa đảo lên người Tam Mao, thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hiện lên một tư thái đề phòng.
Thời gian khẩn cấp, Tần Dĩ Mạt mới không có công sức cùng bà nói nhảm, chỉ đơn giản tóm tắt thân phận của mình, cũng muốn lập tức gặp mặt Bạch Liên Nhi.
Lão phụ này nghe nàng nhắc đến “Bạch Liên Nhi” ba chữ, địch ý trên mặt càng sâu, chỉ thấy bà hừ lạnh một tiếng, mới không tình nguyện nói: “Vào đi!”
Hai người theo bà ta bước vào trong, trạch viện này quả nhiên giống như bên ngoài, lớn như vậy, đi một hồi lâu mới dừng lại ở một giang tên là “Duyệt Liên viện”
Tần Dĩ Mạt sờ sờ cái hạp gỗ trong tay áo, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngược đi vào.
Lập tức, một mùi thuốc đông y, một mùi thuốc làm người ta vừa ngửi là muốn nôn ập vào mặt. Tần Dĩ Mạt nhíu mày, một dự cảm không tốt nhất thời tràn đầy trong lòng.
Quả nhiên, khi nàng nhìn đến thân ảnh tinh tế nằm bên trong trướng, liền biết dự cảm của mình là thật rồi.
“Hà nhi cô nương, Tam Mao huynh đài, các ngươi tới rồi!” – Nam Cung Phong Hoa ngồi bên giường đặt chén thuốc trong tay xuống, đứng dậy bước đến bên cạnh bọn họ.
Tần Dĩ Mạt mặt mày nhăn chặt, hỏi thẳng vấn đề: “Muội muội ta nàng làm sao vậy?”
Nam Cung Phong Hoa tuy trước sau vẫn tuấn nhã như trước đây, nhưng từ đôi mày đang cau chặt kia cùng những lọn tóc hai bên trán hỗn loạn, có thể cảm giác rõ được mấy ngày nay hắn tiều tụy thế nào.
Nam Cung Phong Hoa khẽ xoay người, xác định Bạch Liên Nhi trên giường đã ngủ rồi, mới thở dài một hơi, tràn đầy mệt mỏi nói: “Sau cái này ta cướp hôn kia, liền mang theo Liên Nhi một đường đến Lục Liễu Sơn Trang này, lúc đó ký ức của Liên Nhi vẫn chưa khôi phục, tuy không quen biết ta, nhưng ngày ngày càng thân, cảm tình hai người chúng ta tương thông, ta liền nghĩ nếu có thể cùng muội ấy như vậy bạch thủ giai lão thì thật tốt!” – Giống như nhớ đến những ngày tốt đẹp đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
“Nhưng mà————“ – Tâm tình hắn biến đổi, cả người trở nên cực kì phẫn nộ: “Nhưng những ngày tốt đẹp đó không dài, ai nghĩ đến Hạ Lan Mẫn kia thật là tâm ngoan thủ lạt, không bằng cầm thú, đã sớm hạ, hạ Ngọc Kiều lộ lên người Liên Nhi.”
Tần Dĩ Mạt cau mày, thầm nghĩ: Ngọc Kiều lộ lại là thứ gì chứ?
Như vậy nàng tự nhiên đem nghi vấn hỏi ra, ai ngờ trên mặt Nam Cung Phong Hoa xuất hiện một vẻ cực kỳ thống khổ. Hắn vài lần muốn mở miệng, nhưng một chữ cũng không có thốt ra.
“Ngọc Kiều lộ là một loại dâm dược rất lợi hại” – Thấy mặt Tần Dĩ Mạt gấp gáp, Tam Mao bên người nàng liền bắt đầu không nhanh không chậm giải thích: “Không giống như những dược vật dùng cho chuyện phòng the khác, loại dược này vừa ra liền có hai bình “Âm Dương”, để nam nữ phân biệt uống. Nữ tữ uống xong liền mỗi ngày phải cùng nam tử giao hợp, bằng không một thời gian dài sau, thân thể nữ tử bắt đầu suy bại, cuối cùng không còn sức sống.”
Tần Dĩ Mạt vừa nghe, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng trách Hạ Lan Mẫn lúc đó một chút cũng không lo Bách Liên Nhi chạy mất, thì ra là đã sớm ngầm hạ thủ rồi. Song nàng cũng oán hận, Hạ Lân Mẫn kia quả nhiên là cầm thú cũng không bằng, một tên hỗn đãn chỉ biết chà đạp thân thể nữ nhân, người như thế thật là muốn đem đao triệt để thiến hắn thành thái giới mới hết giận.
Nghe được chuyện Tam Mao vừa nói, vẻ thống khổ trên mặt Nam Cung Phong Hoa lại thêm trầm trọng.
Tần Dĩ Mạt thấy hắn như thế, không khỏi có chút đồng cảm, nữ nhân mình yêu nhất lại bị nam nhân khác nhục nhã, hiện tại ngay cả sống chết cũng không có cách nào, nội tâm nhất định là thống khổ không chịu nổi.
Nàng khẽ thở dài một hơi, hé miệng tận lực làm âm thanh của mình trở nên nhẹ nhàng một chút: “Vậy bây giờ làm sao đây? Ngươi tìm được giải dược chưa?”
Nếu đã tìm được biện pháp thì Nam Cung Phong Hoa sẽ không thống khổ như thế này, chỉ thấy hắn lắc đầu, âm thanh đau khổ nói: “Mặc dù không tìm được giải dược, nhưng may mà ta cùng Ngọc Diện thần y có chút giao tình, thỉnh hắn ra tay cũng có thể ổn định bệnh tình của Liên Nhi, nhưng chỉ là trị được phần ngọn không trị được gốc mà thôi!”
Ngọc Diện thần y? Tần Dĩ Mạt nghe được bốn chữ này, thiếu chút nữa là bị sặc nước bọt của chính mình.
Tam Mao phía sau nàng mặt không biểu tình thay nàng vỗ vỗ lưng.
“Vậy ngươi định làm sao bây giờ?” – Tần Dĩ Mạt dùng sức nuốt nước bọt hỏi, bất luận thế nào không thể cứ trừng mắt nhìn Bạch Liên Nhi chết như thế được.
“Ta từng thử ép Hạ Lan Mẫn đưa ra giải dược, nhưng từ khi phát sinh chuyện cướp hôn, bên người hắn liền có những cao thủ võ lâm cực khó đối phó, hơn nữa hộ vệ quân ngày đêm bảo hộ, cho nên, ……. “ – Ngụ ý chính là dùng vũ lực ép buộc thất bại.
Nam Cung Phong Hoa nặng nề thở dài. Đau khổ trên mặt lại càng thêm trầm trọng.
Trong đầu Tần Dĩ Mạt chuyển động, bỗng nhiên kế từ trong đầu ra, chỉ nghe nàng hỏi: “Ngươi đừng vội, ta hỏi ngươi Liên Nhi muội muội còn có thể chống chọi mấy ngày?”
“Ngọc thần y nói còn có thể chống chọi nửa tháng nữa”.
Tần Dĩ Mạt gật đầu, đem chủ ý mình vừa nghĩ đến nói ra. Nguyên lai lúc nàng chuẩn bị rời khỏi biệt trang kia, nàng cẩn thận liền để Tam Mao cho Hạ Lan Mẫn nuốt một con cổ trùng, kì thật đó cũng không phải trùng tử gì cả, chỉ là sợ hắn đuổi theo, dùng nó để dọa hắn thôi. Nhưng là Hạ Lan Mẫn không biết nha! Cho nên nàng nghĩ đến biện pháp chính là “lấy dược đổi dược”
Dùng giải dược “Tử mẫu cổ” trong tay nàng đổi lấy giải dược “Ngọc Kiều lộ”
Nam Cung Phong Hoa nghe thấy, trong mắt chợt sáng lên, kì thật trong lòng hắn đều đã chuẩn bị đem Bạch Liên Nhi đưa về đó, cho dù lòng đau như cắt, cho dù hận ý ngút trời, nhưng so với sinh mạng của nữ tữ hắn yêu nhất mà nói, những thứ đó không có giá trị gì cả, hắn không thể nhìn nàng chết được.
“Đại ân đại đức của Hà nhi cô nương, xin nhận tại hạ một lạy” – Tần D Mạt tuy rằng cực kì không thích có chuyện gì liên quan cùng Bạch Liên Nhi, nhưng đối với “si tình” của Nam Cung Phong Hoa, nàng lại phi thường kì diệu sinh ra một tia hảo cảm.
Tuy là lúc nàng vừa mới xem cái cuốn sách rách nát kia, trong lòng tràn đầy coi thường công tử si tình chỉ biết “yên lặng phụng hiến” kia, nhưng khi nàng tự tiếp xúc thì vô luận thế nào, chỉ dựa vào hắn một điểm không ghét bỏ Bạch Liên Nhi đã mất đi thuần khiết kia, nàng cũng nguyện ý dần dần thay đổi cái nhìn về hắn.
“Nam Cung công tử, không cần khách khí” – Tần Dĩ Mạt vươn tay khẽ đỡ hắn, cười nhẹ nói: “Ngươi đừng quên Liên Nhi cũng là muội muội của ta!”
Vẫn là quan hệ đến mạng nhỏ của muội muội nàng.
Nam Cung Phong Hoa nhìn thiếu nữ “xuân quang minh mị” trước mắt, bất tri bất giác liền nghĩ đến tiểu cô nương mấy năm trước khiến hắn ấn tượng rất sâu, thời gian đúng là một thứ rất thần kỳ, chớp mắt gương mặt nhỏ nhắn kia, một nữ hài tử bộ dáng đại gia khuê tú kia cũng đã trưởng thành một nữ tữ kiều mị.
Tần Dĩ Mạt trì độn cũng không cảm giác được nam tử trước người mình trong lòng đang có cảm giác vi diệu, nhưng nàng không cảm thấy không có nghĩa là người khác cũng không cảm thấy.
Chỉ nghe một tiếng hừ nhàn nhạt đột nhiên nổi lên bên tai Nam Cung Phong Hoa.
Hắn thần sắc lạnh đi, bản năng người tập võ khiến hắn toàn thân phòng bị. Thế nhưng vừa nhìn thấy Tam Mao mặt vô biểu tình, trên mặt hắn chuyển thành một vẻ cười khổ. Đồng thời một cỗ phiền muộn không rõ ràng dần dần bao trùm trong lòng.
Không nói đến hai nam nhân này ở bên kia từng người đều có tâm sự của mình, Bạch Ưu Lan bây giờ nhưng còn chuyện quan trọng muốn làm đó! Nàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Bạch Liên Nhi hoàn toàn không biết gì kia, hai người đã khoảng ba bốn tháng không gặp nhau rồi! Nàng tỉ mỉ nhìn “muội muội” này của mình, hiện tại tuy thân mang bệnh nặng, trên mặt có chút gầy đi. Nhưng tất cả đều không làm giảm đi mỹ lệ của nàng ta, ngược lại để người nhìn còn thấy thương xót. Nhưng mà chính là gương mặt này, gương mặt mê hoặc nam nhân trong thiên hạ này, tạo thành thống khổ lớn nhất từ trước đến nay cho nàng.
Tần Dĩ Mạt rất rõ ràng, muội muội này của nàng “rất ngốc, rất ngây thơ”, rất khiến người không thể nhịn mà muốn cho nàng ta hai đao. Nhưng nhìn thấy nàng ta cùng Nam Cung Phong Hoa vẫn là một mối tình thâm, chân tâm không dời. Nhưng bây giờ lại không rõ ràng đã bị thất thân cho Hạ Lan Mẫn, đây là nàng ta còn chưa hồi phục ký ức, nếu một ngày kia ký ức phục hồi, sẽ làm sao đối mặt với nam nhân trong lòng mình đây.
Tần Dĩ Mạt nghĩ vậy cũng không khỏi nặng nề thở dài một hơi.
Suy nghĩ nhiều vô dụng, trước tiên vẫn nên làm chuyện quan trọng hơn.
Tần Dĩ Mạt vươn tay, từ trong tay áo lấy ra một cái hạp gõ nhỏ, không thể nghi ngờ đây là “Tàng bảo hạp”, cũng là nguyên nhân nàng ngàn dặm xa xôi đi tới Huỳnh Dương.
Kéo tay Bạch Liên Nhi, Tần Dĩ Mạt đem hạp tử nhẹ nhàng đặt vào, sau đó nhẫn nại ngồi đợi âm thanh điện tử chết tiệt kia vang lên….Nhẫn nại chờ…Nhẫn nại….
Sắc mặt Tần Dĩ Mạt đột nhiên trở nên khó coi, bởi vì cái âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thanh kia thủy chung vẫn không vang lên.
Đây là có chuyện gì? Nàng nhắm chặt mắt ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cái kia rõ ràng là nói chỉ cần đem cái hạp có Hoàng Kim đồ này giao cho nữ chính Bạch Liên Nhi, nhiệm vụ của nàng tính là thành công! Nhưng mà bây giờ là chuyện gì xảy ra chứ?
Chẳng lẽ lại là...... Đột nhiên, nàng nghĩ đến một nguyên nhân có thể, nhìn Bạch Liên Nhi vô tri vô giác, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phải là lúc nàng ta tỉnh giao cho mới tính chứ?”
“Nam Cung công tử” – Chuyện không nên chậm trễ, Tần Dĩ Mạt trực tiếp hỏi: “Liên Nhi muội muộiđến lúc nào mới có thể tỉnhlại?”
Nam Cung Phong Hoa đáp: “Ngọc thần y sáng nay vừa mới thi châm xong cho Liên Nhi, dựa theo thường lệ thì muội ấy sẽ ngủ liên tục ba ngày”.
Ba ngày? Ngày mai đã đến kì hạn rồi, nàng làm sao có thể đợi được ba ngày. Không! Chính xác mà nói thì nàng một phút đồng hồ cũng không đợi được, những ngày kiếm treo lơ lửng trên đầu này nàng tuyệt đối không thể, cũng không muốn nhẫn nhịn nữa.
Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Liên Nhi muội muội, nhất định càng nàng tỉnh lại ngay bây giờ, Tần Dĩ Mạt thần tình nghiêm trọng, ngữ khí kiên quyết nói.
Trên mặt Nam Cung Phong Hoa xuất hiện vẻ khó xử, lập tức liền muốn giải thích tình trạng bệnh của Bạch Liên Nhi với Tần Dĩ Mạt.
Nhưng theo rõ ràng là Tần Dĩ Mạt nhất định kiên trì muốn Bạch Liên Nhi lập tức tỉnh.
Nam Cung Phong Hoa hết cách, chỉ đành nói: “Ta bây giờ liền đi mời Ngọc thần y qua một chuyến, lúc này chỉ có hắn mới có thể làm Liên Nhi tỉnh lại”.
Tần Dĩ Mạt gật đầu.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook