Đường Về - Ngải Ngư
-
Chương 16
Edit: Mây
Lại một mùa đông nữa lại đến.
Mấy ngày trước đã có một trận tuyết đầu mùa, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh hơn.
Biên Duyệt ngồi trong nhà ăn của bệnh viện, ngẩn người nhìn đĩa đồ ăn trước mặt.
Hôm nay……
Đã được ba năm kể từ khi anh rời đi.
Nhưng cô luôn cảm thấy anh vẫn còn ở đây.
Biên Duyệt nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cô đeo trên cổ, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Nhất định là anh còn sống.
Chiếc nhẫn này chính là bằng chứng.
Gần như không đụng vào đĩa cơm trưa, Biên Duyệt bưng đĩa đồ ăn đến cửa sổ thu đồ dùng ăn uống, sau khi đặt đồ xuống thì lập tức rời khỏi nhà ăn.
Đi trong trong nhà ăn ra, đang định trở về khoa, thì bất ngờ gặp được Lục Mạnh ngữ.
Lục Mạnh ngữ đi tới, gọi Biên Duyệt một tiếng: “Chị Biên Duyệt.”
“Mạnh Ngữ?” Trên mặt Biên Duyệt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Sao em lại đến bệnh viện? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lục Mạnh Ngữ hít hít mũi, vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng trên cổ, giọng nói hơi khàn, còn có cả giọng mũi nói: “Em bị cảm, đến mua một ít thuốc.”
Biên Duyệt khẽ gật đầu, dặn dò cô âys: “Nhớ tự chăm sóc bản thân.”
“Vâng,” Lục Mạnh Ngữ đồng ý tới, lại nói: “Chị cũng vậy, đừng làm việc quá sức.”
“Em thất sắc mặt chị không tốt lắm, gần đây rất bận rộn sao?” Cô ấy quan tâm hỏi.
Biên Duyệt cười nói: “Cũng được, vẫn giống như bình thường thôi.”
Hai người thoải mái nói chuyện phiếm vài câu, Lục Mạnh Ngữ còn phải rời đi, trước khi đi cô ấy lại gọi Biên Duyệt đang định trở về phòng nghỉ, “Chị Biên Duyệt, chiều nay em và Trọng Cẩn đi thăm anh trai em, chị có đến không?”
Biên Duyệt đưa lưng về phía Lục Mạnh Ngữ cả người lập tức căng cứng lại, nụ cười nhàn nhạt vốn dĩ đang treo trên mặt cũng đã biến mất, cô ổn định lại cảm xúc, xoay người lại, một lần nữa lộ ra nụ cười, lời nói thản nhiên trầm tĩnh, nói: “Mọi người cứ đi đi, chị sẽ không đi.”
Lục Mạnh Ngữ nhẹ mím môi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ thở dài, không thể cưỡng ép.
Biên Duyệt trở về phòng nghỉ của mình trong trạng thái hoảng hốt, nằm ở trên chiếc giường đơn kia, vừa nhắm mắt lại, khóe mắt lập tức có nước mắt chảy xuống.
Lục Bá Khiêm, khi nào anh mới trở về?
Em thật sự, thật sự rất nhớ anh.
Biên Duyệt buồn bự khóc một lúc, sau đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng ngay cả trong giấc ngủ cũng không thể nào yên ổn được, vẫn luôn bị nhốt ở cảnh tượng trong giấc mơ không có cách nào thoát ra được.
Lục Bá Khiêm là người mà cô quen biết từ khi cô bắt đầu có ký ức.
Bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, còn cùng nhau ngủ trong một căn phòng.
Là thanh mai trúc mã điển hình nhất trong mắt người khác.
Đều là những đứa trẻ trong đại viện, nhà cũng gần nhau, thường xuyên chạy đến đập cửa, chạy tới nhà đối phương chơi.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Bá Khiêm luôn có thể cho cô cảm giác an toàn vô tận.
Khi còn nhỏ anh sẽ luôn bảo vệ cô ở phía sau, sẽ đánh những đứa con trai khác dám bắt nạt cô.
Sau này lớn rồi anh vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô, vì cô mà bỏ đi hết tất cả những khó khăn.
Nhưng sự nuông chiều của anh đối với cô cũng rất có nguyên tắc.
Trong phương diện huấn luyện tuyệt đối không nhân từ nương tay, bởi vì anh biết, cô phải trở nên mạnh mẽ.
Biên Duyệt cũng không phải là bông hoa trong nhà kính không chịu nổi gió táp mưa sa, ngược lại, từ nhỏ cô đã chịu tác động của bố và các cảnh vật xung quanh, mặc kệ là thể lực hay là tố chất tâm lý, đều sẽ nhỉnh hơn so với các cô gái khác một chút.
Người đàn ông có thể đeo súng, thì cô cũng có thể làm được điều đó.
Lúc học cấp ba hai người cũng không học cùng lớp, mỗi lần tan học Lục Bá Khiêm đều sẽ đến trước cửa lớp học của Biên Duyệt tìm cô, sau đó cùng cô về nhà.
Có đôi khi cũng sẽ nhân lúc không có ai lén lút nắm tay, trước khi mỗi người về nhà của mình thì sẽ ôm nhau một chút, hoặc là, hôn nhẹ.
Lúc điền nguyện vọng sau kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, hai người hoàn toàn không giống với các bạn học khác, mờ mịt không có mục tiêu.
Bởi vì bọn họ đã xác định xong phương hướng của mình từ lâu.
Lục Bá Khiêm muốn đi học ở trường quân đội, mà Biên Duyệt muốn chọn đại học quân y.
Bọn họ đã lén lút hẹn ước riêng với nhau từ trước, anh cứ việc đấu tranh anh dũng vì quốc gia, còn cô sẽ đi theo anh, dùng phương thức khác bảo vệ quốc gia, cứu các anh hùng.
Hai người đều là học sinh có thành tích xuất sắc và thể lực cũng đạt tiêu chuẩn, rất thuận lợi đỗ vào trường đại học mà mỗi người khao khát.
Nhưng sau khi học đại học mới biết được, sự xa cách giữa hai người chỉ vừa mới bắt đầu.
Việc học nặng nề, hơn nữa còn thường xuyên có các loại huấn luyện khắc nghiệt, đặc biệt là ở trường học của Lục Bá Khiêm, gần như là hoàn toàn khép kín, không thể nào đi ra ngoài.
Hai người đừng nói đến gặp mặt, ngay cả muốn liên lạc với nhau một chút, cũng đã tương đối khó khăn.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm bọn họ dành cho nhau.
Mỗi lần nhớ đối phương, thì lại càng cố gắng phấn đấu hơn, biến tất cả những vướng bận thành động lực, chống đỡ cho bọn họ bước đi từng bước một trên con đường vô định.
Từ đại học cho đến sau này đi làm, thời gian mỗi năm Biên Duyệt và Lục Bá Khiêm có thể ở cùng nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng bọn họ vẫn thuận lợi tổ chức lễ đính hôn.
Năm anh trở thành đội trưởng của đội Đặc chiến Lục quân, hai nhà đã tổ chức lễ đính hôn cho bọn họ.
Ngón giữa bàn tay trái của Biên Duyệt đeo chiếc nhẫn đính hôn mà anh đã chuẩn bị cho cô, còn anh đã tự mình đeo lên.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn.
Chưa được vài tháng, bộ đội canh giữ biên phòng nơi Lục Bá Khiêm đóng quân bên kia truyền đến tin dữ, nói Lục Bá Khiêm đã hy sinh.
Bởi vì hiện trường bị nổ mạnh cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không thể phân biệt được đâu là thi thể của anh, nhưng sau khi giám định kiểm tra, xác định anh đã hy sinh.
Lúc Biên Duyệt nghe được tin này, cả người như chết lặng.
Rõ ràng là nửa tháng trước anh còn trở về một chuyến, cùng cô ăn cơm, ôm cô ngủ một giấc.
Rõ ràng là anh đã đồng ý với cô, sẽ cưới cô.
Biên Duyệt hoảng sợ trợn tròn mắt, tất cả trước mắt đều bắt đầu xoay tròn vặn vẹo, sau đó trời đất quay cuồng, cuối cùng là một mảng đen kịt.
Biên Duyệt bởi vì bị kích thích quá độ, ngủ mê man cả ngày.
Nhưng sau khi tỉnh lại, vẫn là phải đối mặt với sự thật vô cùng tàn nhẫn này.
Cô không có cách nào tiếp nhận được, vì thế cô trốn tránh.
Lễ cáo biệt Lục Bá Khiêm, cô không đến.
Trong ngôi nhà của bọn họ, Biên Duyệt ngây người suốt ba ngày liền, không ăn không uống cũng không ngủ, giống như một con rối gỗ vô hồn, uể oải như người bị mất hồn.
Sao anh lại chết?
Anh xuất sắc như vậy, căn bản không có khả năng chết như vậy được.
Lục Bá Khiêm làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Nước mắt Biên Duyệt cạn khô, cả người nhũn ra không còn chút sức lực, vì không muốn nghĩ đến chuyện này, cô bắt đầu làm cho bản thân mình trở nên bận rộn, tìm việc cho mình làm.
Một mình tổng vệ sinh, lau chùi sạch sẽ mọi thứ trong nhà, tháo tất cả những vỏ chăn vỏ gối ra đi giặt.
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Là âm thanh của một món đồ rơi xuống đất.
Biên Duyệt cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn nam nằm trên sàn nhà.
Là nhẫn đính hôn của bọn họ, là vào ngày đính hôn của bọn họ, anh đã tự mình đeo lên ngón giữa bàn tay trái của mình.
Cô buông ga trải giường trong tay ra, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt sững sờ cầm chiếc nhẫn này lên.
Vài giây sau, bỗng nhiên cô ngồi xuống đất vừa khóc vừa cười giống như một người điên.
Cô đã biết, anh sẽ không sao.
Anh chắc chắn sẽ không sao.
Biên Duyệt nắm chặt chiếc nhẫn kia trong lòng bàn tay, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống dưới.
“Biên Duyệt, Lục Bá Khiêm đã chết! Vì sao con vẫn cừ đứng yên tại chỗ, không chịu đi về phía trước chứ?” Mẹ cô Mạnh Tĩnh Trân hét lên với cô.
“Không, anh ấy chưa chết,” Biên Duyệt kéo tay Mạnh Tĩnh Trân, lấy chiếc nhẫn mình đeo trên cổ ra cho Mạnh Tĩnh Trân xem, “Mẹ nhìn xem, nhẫn của anh ấy vẫn còn đây, chắc chắn anh ấy còn sống.”
Mạnh Tĩnh Trân vừa đau lòng vừa tức giận mất khống chế tát Biên Duyệt một cái, giọng nói run rẩy nghẹn ngào nói: “Con tỉnh táo lại cho mẹ! Lục Bá Khiêm đã chết rồi! Thằng bé đã chết rồi!”
“Con có thể đối xử với bản thân tốt hơn một chút được không?” Mạnh Tĩnh Trân khóc lóc cầu xin Biên Duyệt, ôm chặt lấy cô nước mắt không ngừng chảy xuống: “Con như vậy mẹ thật sự vô cùng khó chịu.”
Trong lúc ngủ mơ Biên Duyệt vẫn còn nghẹn ngào thành tiếng, sau đó bỗng nhiên mở mắt ra, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trên gối đã ướt hết một mảng lớn.
Cô nắm lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn lên.
Hy vọng anh vẫn bình an, Lục Bá Khiêm.
Chỉ cần anh còn sống, em sẽ chờ anh, cho dù có là cả đời.
Lúc trước, sau khi Biên Duyệt tìm được chiếc nhẫn kia, chạy đi tìm mọi người, nói Lục Bá Khiêm chưa chết, tất cả mọi người đều cảm thấy cô đã chịu kích thích quá độ, cho nên tất cả mọi người đều không tin cô.
Nhưng chỉ có Biên Duyệt biết, Lục Bá Khiêm tuyệt đối sẽ không bao giờ để quên nhẫn.
Trừ phi anh cố ý để nó ở nhà.
Cho nên cô vẫn luôn vô cùng tin tưởng, anh còn sống.
Cho nên trong ba năm này, cô chưa bao giờ đi đến trước bia mộ của anh để cúng cho anh.
Biên Duyệt từ trên giường ngồi dậy, che mặt lại, lau đi nước mắt, thở ra một hơi thật dài.
Vừa định uống ngụm nước, chuông điện thoại di động đặt ở bên cạnh vang lên.
Là Mạnh Tĩnh Trân gọi đến.
Cô hắng giọng, chuyển được, nhàn nhạt gọi: “Mẹ.”
Mạnh Tĩnh Trân nhíu mày, hỏi: “Con làm sao vậy? Sao giọng nghe kỳ lạ thế?”
“Lại khóc?”
Biên Duyệt vội vàng nói: “Không có, chỉ là cảm lạnh, hơn nữa còn mới tỉnh ngủ.”
“Mẹ tìm có chuyện gì không?”
“Tối nay đi ăn cơm cùng mẹ đi, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm.” Mạnh Tĩnh Trân nói.
Biên Duyệt cũng biết công việc của mình luôn bận rộn, không thể nào về nhà, càng đừng nói dành ra thời gian ở cùng với bố mẹ, cho nên cũng không do dự, lập tức đồng ý: “Vâng, sau khi tan làm con sẽ đến chỗ mẹ, đến lúc đó lại liên lạc.”
“Được!” Mạnh Tĩnh Trân có chút vui vẻ nói tiếp: “Tan làm gọi cho mẹ nha.”
“Vâng, con biết rồi.”
Nhưng mà.
Đến tới lúc Biên Duyệt đến chỗ ăn cơm cô mới ý thức được, đây không phải là bữa cơm bình thường chỉ có người nhà ăn cùng nhau, mà là Mạnh Tĩnh Trân lừa cô đến xem mắt.
Trong lòng Biên Duyệt rất tức giận, cô nhíu chặt mày, không tình nguyện bị Mạnh Tĩnh Trân kéo mạnh đến.
Ngồi chưa được bao lâu, Biên Duyệt tìm lý do, đi vệ sinh.
Phòng vệ sinh nữ ở cuối hành lang, phải đi ngang qua phòng vệ sinh nam.
Ngay khoảnh khắc Biên Duyệt đi ngang qua phòng vệ sinh nam, một người đàn ông mặc cả bộ đồ đen đi từ bên trong ra, đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón kéo xuống rất thấp, gần như không thể nhìn rõ mặt được.
Lúc anh đi ra trùng hợp Biên Duyệt đi ngang qua, cũng không nhìn thấy anh, nhưng trong lòng cô lại có một loại cảm giác kỳ lại, có một loại dục vọng vô cùng mãnh liệt thúc đẩy cô, khiến cho cô lập tức quay đầu lại.
Biên Duyệt bắt được một bóng dáng biến mất ở góc cầu thang.
Cao lớn mạnh mẽ, dáng người cường tráng thẳng tắp.
Cho dù đến chết chỉ cần một cái liếc mắt cô cũng có thể nhận ra được bóng dáng đó.
Là anh!
Cô sẽ không nhận sai, chắc chắn là Lục Bá Khiêm!
Biên Duyệt đang giày cao gót lập tức đuổi theo!
Lại một mùa đông nữa lại đến.
Mấy ngày trước đã có một trận tuyết đầu mùa, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh hơn.
Biên Duyệt ngồi trong nhà ăn của bệnh viện, ngẩn người nhìn đĩa đồ ăn trước mặt.
Hôm nay……
Đã được ba năm kể từ khi anh rời đi.
Nhưng cô luôn cảm thấy anh vẫn còn ở đây.
Biên Duyệt nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cô đeo trên cổ, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Nhất định là anh còn sống.
Chiếc nhẫn này chính là bằng chứng.
Gần như không đụng vào đĩa cơm trưa, Biên Duyệt bưng đĩa đồ ăn đến cửa sổ thu đồ dùng ăn uống, sau khi đặt đồ xuống thì lập tức rời khỏi nhà ăn.
Đi trong trong nhà ăn ra, đang định trở về khoa, thì bất ngờ gặp được Lục Mạnh ngữ.
Lục Mạnh ngữ đi tới, gọi Biên Duyệt một tiếng: “Chị Biên Duyệt.”
“Mạnh Ngữ?” Trên mặt Biên Duyệt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Sao em lại đến bệnh viện? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lục Mạnh Ngữ hít hít mũi, vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng trên cổ, giọng nói hơi khàn, còn có cả giọng mũi nói: “Em bị cảm, đến mua một ít thuốc.”
Biên Duyệt khẽ gật đầu, dặn dò cô âys: “Nhớ tự chăm sóc bản thân.”
“Vâng,” Lục Mạnh Ngữ đồng ý tới, lại nói: “Chị cũng vậy, đừng làm việc quá sức.”
“Em thất sắc mặt chị không tốt lắm, gần đây rất bận rộn sao?” Cô ấy quan tâm hỏi.
Biên Duyệt cười nói: “Cũng được, vẫn giống như bình thường thôi.”
Hai người thoải mái nói chuyện phiếm vài câu, Lục Mạnh Ngữ còn phải rời đi, trước khi đi cô ấy lại gọi Biên Duyệt đang định trở về phòng nghỉ, “Chị Biên Duyệt, chiều nay em và Trọng Cẩn đi thăm anh trai em, chị có đến không?”
Biên Duyệt đưa lưng về phía Lục Mạnh Ngữ cả người lập tức căng cứng lại, nụ cười nhàn nhạt vốn dĩ đang treo trên mặt cũng đã biến mất, cô ổn định lại cảm xúc, xoay người lại, một lần nữa lộ ra nụ cười, lời nói thản nhiên trầm tĩnh, nói: “Mọi người cứ đi đi, chị sẽ không đi.”
Lục Mạnh Ngữ nhẹ mím môi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ thở dài, không thể cưỡng ép.
Biên Duyệt trở về phòng nghỉ của mình trong trạng thái hoảng hốt, nằm ở trên chiếc giường đơn kia, vừa nhắm mắt lại, khóe mắt lập tức có nước mắt chảy xuống.
Lục Bá Khiêm, khi nào anh mới trở về?
Em thật sự, thật sự rất nhớ anh.
Biên Duyệt buồn bự khóc một lúc, sau đó cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng ngay cả trong giấc ngủ cũng không thể nào yên ổn được, vẫn luôn bị nhốt ở cảnh tượng trong giấc mơ không có cách nào thoát ra được.
Lục Bá Khiêm là người mà cô quen biết từ khi cô bắt đầu có ký ức.
Bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, còn cùng nhau ngủ trong một căn phòng.
Là thanh mai trúc mã điển hình nhất trong mắt người khác.
Đều là những đứa trẻ trong đại viện, nhà cũng gần nhau, thường xuyên chạy đến đập cửa, chạy tới nhà đối phương chơi.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Bá Khiêm luôn có thể cho cô cảm giác an toàn vô tận.
Khi còn nhỏ anh sẽ luôn bảo vệ cô ở phía sau, sẽ đánh những đứa con trai khác dám bắt nạt cô.
Sau này lớn rồi anh vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô, vì cô mà bỏ đi hết tất cả những khó khăn.
Nhưng sự nuông chiều của anh đối với cô cũng rất có nguyên tắc.
Trong phương diện huấn luyện tuyệt đối không nhân từ nương tay, bởi vì anh biết, cô phải trở nên mạnh mẽ.
Biên Duyệt cũng không phải là bông hoa trong nhà kính không chịu nổi gió táp mưa sa, ngược lại, từ nhỏ cô đã chịu tác động của bố và các cảnh vật xung quanh, mặc kệ là thể lực hay là tố chất tâm lý, đều sẽ nhỉnh hơn so với các cô gái khác một chút.
Người đàn ông có thể đeo súng, thì cô cũng có thể làm được điều đó.
Lúc học cấp ba hai người cũng không học cùng lớp, mỗi lần tan học Lục Bá Khiêm đều sẽ đến trước cửa lớp học của Biên Duyệt tìm cô, sau đó cùng cô về nhà.
Có đôi khi cũng sẽ nhân lúc không có ai lén lút nắm tay, trước khi mỗi người về nhà của mình thì sẽ ôm nhau một chút, hoặc là, hôn nhẹ.
Lúc điền nguyện vọng sau kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, hai người hoàn toàn không giống với các bạn học khác, mờ mịt không có mục tiêu.
Bởi vì bọn họ đã xác định xong phương hướng của mình từ lâu.
Lục Bá Khiêm muốn đi học ở trường quân đội, mà Biên Duyệt muốn chọn đại học quân y.
Bọn họ đã lén lút hẹn ước riêng với nhau từ trước, anh cứ việc đấu tranh anh dũng vì quốc gia, còn cô sẽ đi theo anh, dùng phương thức khác bảo vệ quốc gia, cứu các anh hùng.
Hai người đều là học sinh có thành tích xuất sắc và thể lực cũng đạt tiêu chuẩn, rất thuận lợi đỗ vào trường đại học mà mỗi người khao khát.
Nhưng sau khi học đại học mới biết được, sự xa cách giữa hai người chỉ vừa mới bắt đầu.
Việc học nặng nề, hơn nữa còn thường xuyên có các loại huấn luyện khắc nghiệt, đặc biệt là ở trường học của Lục Bá Khiêm, gần như là hoàn toàn khép kín, không thể nào đi ra ngoài.
Hai người đừng nói đến gặp mặt, ngay cả muốn liên lạc với nhau một chút, cũng đã tương đối khó khăn.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm bọn họ dành cho nhau.
Mỗi lần nhớ đối phương, thì lại càng cố gắng phấn đấu hơn, biến tất cả những vướng bận thành động lực, chống đỡ cho bọn họ bước đi từng bước một trên con đường vô định.
Từ đại học cho đến sau này đi làm, thời gian mỗi năm Biên Duyệt và Lục Bá Khiêm có thể ở cùng nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng bọn họ vẫn thuận lợi tổ chức lễ đính hôn.
Năm anh trở thành đội trưởng của đội Đặc chiến Lục quân, hai nhà đã tổ chức lễ đính hôn cho bọn họ.
Ngón giữa bàn tay trái của Biên Duyệt đeo chiếc nhẫn đính hôn mà anh đã chuẩn bị cho cô, còn anh đã tự mình đeo lên.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn.
Chưa được vài tháng, bộ đội canh giữ biên phòng nơi Lục Bá Khiêm đóng quân bên kia truyền đến tin dữ, nói Lục Bá Khiêm đã hy sinh.
Bởi vì hiện trường bị nổ mạnh cực kỳ nghiêm trọng, căn bản không thể phân biệt được đâu là thi thể của anh, nhưng sau khi giám định kiểm tra, xác định anh đã hy sinh.
Lúc Biên Duyệt nghe được tin này, cả người như chết lặng.
Rõ ràng là nửa tháng trước anh còn trở về một chuyến, cùng cô ăn cơm, ôm cô ngủ một giấc.
Rõ ràng là anh đã đồng ý với cô, sẽ cưới cô.
Biên Duyệt hoảng sợ trợn tròn mắt, tất cả trước mắt đều bắt đầu xoay tròn vặn vẹo, sau đó trời đất quay cuồng, cuối cùng là một mảng đen kịt.
Biên Duyệt bởi vì bị kích thích quá độ, ngủ mê man cả ngày.
Nhưng sau khi tỉnh lại, vẫn là phải đối mặt với sự thật vô cùng tàn nhẫn này.
Cô không có cách nào tiếp nhận được, vì thế cô trốn tránh.
Lễ cáo biệt Lục Bá Khiêm, cô không đến.
Trong ngôi nhà của bọn họ, Biên Duyệt ngây người suốt ba ngày liền, không ăn không uống cũng không ngủ, giống như một con rối gỗ vô hồn, uể oải như người bị mất hồn.
Sao anh lại chết?
Anh xuất sắc như vậy, căn bản không có khả năng chết như vậy được.
Lục Bá Khiêm làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Nước mắt Biên Duyệt cạn khô, cả người nhũn ra không còn chút sức lực, vì không muốn nghĩ đến chuyện này, cô bắt đầu làm cho bản thân mình trở nên bận rộn, tìm việc cho mình làm.
Một mình tổng vệ sinh, lau chùi sạch sẽ mọi thứ trong nhà, tháo tất cả những vỏ chăn vỏ gối ra đi giặt.
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Là âm thanh của một món đồ rơi xuống đất.
Biên Duyệt cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn nam nằm trên sàn nhà.
Là nhẫn đính hôn của bọn họ, là vào ngày đính hôn của bọn họ, anh đã tự mình đeo lên ngón giữa bàn tay trái của mình.
Cô buông ga trải giường trong tay ra, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt sững sờ cầm chiếc nhẫn này lên.
Vài giây sau, bỗng nhiên cô ngồi xuống đất vừa khóc vừa cười giống như một người điên.
Cô đã biết, anh sẽ không sao.
Anh chắc chắn sẽ không sao.
Biên Duyệt nắm chặt chiếc nhẫn kia trong lòng bàn tay, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống dưới.
“Biên Duyệt, Lục Bá Khiêm đã chết! Vì sao con vẫn cừ đứng yên tại chỗ, không chịu đi về phía trước chứ?” Mẹ cô Mạnh Tĩnh Trân hét lên với cô.
“Không, anh ấy chưa chết,” Biên Duyệt kéo tay Mạnh Tĩnh Trân, lấy chiếc nhẫn mình đeo trên cổ ra cho Mạnh Tĩnh Trân xem, “Mẹ nhìn xem, nhẫn của anh ấy vẫn còn đây, chắc chắn anh ấy còn sống.”
Mạnh Tĩnh Trân vừa đau lòng vừa tức giận mất khống chế tát Biên Duyệt một cái, giọng nói run rẩy nghẹn ngào nói: “Con tỉnh táo lại cho mẹ! Lục Bá Khiêm đã chết rồi! Thằng bé đã chết rồi!”
“Con có thể đối xử với bản thân tốt hơn một chút được không?” Mạnh Tĩnh Trân khóc lóc cầu xin Biên Duyệt, ôm chặt lấy cô nước mắt không ngừng chảy xuống: “Con như vậy mẹ thật sự vô cùng khó chịu.”
Trong lúc ngủ mơ Biên Duyệt vẫn còn nghẹn ngào thành tiếng, sau đó bỗng nhiên mở mắt ra, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trên gối đã ướt hết một mảng lớn.
Cô nắm lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn lên.
Hy vọng anh vẫn bình an, Lục Bá Khiêm.
Chỉ cần anh còn sống, em sẽ chờ anh, cho dù có là cả đời.
Lúc trước, sau khi Biên Duyệt tìm được chiếc nhẫn kia, chạy đi tìm mọi người, nói Lục Bá Khiêm chưa chết, tất cả mọi người đều cảm thấy cô đã chịu kích thích quá độ, cho nên tất cả mọi người đều không tin cô.
Nhưng chỉ có Biên Duyệt biết, Lục Bá Khiêm tuyệt đối sẽ không bao giờ để quên nhẫn.
Trừ phi anh cố ý để nó ở nhà.
Cho nên cô vẫn luôn vô cùng tin tưởng, anh còn sống.
Cho nên trong ba năm này, cô chưa bao giờ đi đến trước bia mộ của anh để cúng cho anh.
Biên Duyệt từ trên giường ngồi dậy, che mặt lại, lau đi nước mắt, thở ra một hơi thật dài.
Vừa định uống ngụm nước, chuông điện thoại di động đặt ở bên cạnh vang lên.
Là Mạnh Tĩnh Trân gọi đến.
Cô hắng giọng, chuyển được, nhàn nhạt gọi: “Mẹ.”
Mạnh Tĩnh Trân nhíu mày, hỏi: “Con làm sao vậy? Sao giọng nghe kỳ lạ thế?”
“Lại khóc?”
Biên Duyệt vội vàng nói: “Không có, chỉ là cảm lạnh, hơn nữa còn mới tỉnh ngủ.”
“Mẹ tìm có chuyện gì không?”
“Tối nay đi ăn cơm cùng mẹ đi, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm.” Mạnh Tĩnh Trân nói.
Biên Duyệt cũng biết công việc của mình luôn bận rộn, không thể nào về nhà, càng đừng nói dành ra thời gian ở cùng với bố mẹ, cho nên cũng không do dự, lập tức đồng ý: “Vâng, sau khi tan làm con sẽ đến chỗ mẹ, đến lúc đó lại liên lạc.”
“Được!” Mạnh Tĩnh Trân có chút vui vẻ nói tiếp: “Tan làm gọi cho mẹ nha.”
“Vâng, con biết rồi.”
Nhưng mà.
Đến tới lúc Biên Duyệt đến chỗ ăn cơm cô mới ý thức được, đây không phải là bữa cơm bình thường chỉ có người nhà ăn cùng nhau, mà là Mạnh Tĩnh Trân lừa cô đến xem mắt.
Trong lòng Biên Duyệt rất tức giận, cô nhíu chặt mày, không tình nguyện bị Mạnh Tĩnh Trân kéo mạnh đến.
Ngồi chưa được bao lâu, Biên Duyệt tìm lý do, đi vệ sinh.
Phòng vệ sinh nữ ở cuối hành lang, phải đi ngang qua phòng vệ sinh nam.
Ngay khoảnh khắc Biên Duyệt đi ngang qua phòng vệ sinh nam, một người đàn ông mặc cả bộ đồ đen đi từ bên trong ra, đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón kéo xuống rất thấp, gần như không thể nhìn rõ mặt được.
Lúc anh đi ra trùng hợp Biên Duyệt đi ngang qua, cũng không nhìn thấy anh, nhưng trong lòng cô lại có một loại cảm giác kỳ lại, có một loại dục vọng vô cùng mãnh liệt thúc đẩy cô, khiến cho cô lập tức quay đầu lại.
Biên Duyệt bắt được một bóng dáng biến mất ở góc cầu thang.
Cao lớn mạnh mẽ, dáng người cường tráng thẳng tắp.
Cho dù đến chết chỉ cần một cái liếc mắt cô cũng có thể nhận ra được bóng dáng đó.
Là anh!
Cô sẽ không nhận sai, chắc chắn là Lục Bá Khiêm!
Biên Duyệt đang giày cao gót lập tức đuổi theo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook