Edit: Mây

Một buổi trình diễn thời trang chuẩn bị bắt đầu.

Các người mẫu bận rộn chuẩn bị ở hậu trường, tất cả mọi người đều thay quần áo chuẩn bị lên sân khấu, trang trí sân khấu cũng đã gần xong, nhưng vị trí của Miêu Nhiễm vẫn còn để trống.

Quản lý vội vàng đi tới, thấy Miêu Nhiễm còn chưa tới, vừa tức giận vừa ra tới: “Miêu Nhiễm đâu! Làm sao đến cả bóng người cũng chưa thấy đâu!”

Bên cạnh có người âm dương quái khí (*) mở miệng nói: “Quản lý, anh đã quên mất trước đây người ta tham gia một chương trình truyền hình về giáo dục quốc phòng sao? Gần đây chương trình truyền hình đó đang bùng nổ, chị Miêu Nhiễm của chúng ta đã được sắp xếp đi tham gia ghi hình với chương trình để phối hợp tuyên truyền rồi, bây giờ người ta đang dự định phát triển thành lưu lượng trong giới giải trí, trong mắt còn chỗ nào để chứa loại trình diễn thời gian này của chúng ta chứ.”

(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. (leosansutu.wordpress.com)

Mạnh Tiệp Nhiên đang sửa sang lại bộ váy dáng dài như thần tiên trên người, nhẹ nhàng hòa giải: “Quản lý, chắc chắn là trên đường có chuyện gì đó nên Nhiễm Nhiễm mời đến trễ, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ đến trễ, hẳn là gần đến rồi.”

Khi Miêu Nhiễm vội vàng đẩy cửa phòng trang điểm ở hậu trường ra, thì đã nghe thấy mọi người đang thảo luận về cô.

Dáng người cô gái cao chân dài, cao một mét bảy mươi tám, biểu cảm lạnh lùng lãnh đạm, lúc nào cũng lộ ra khí chất người khác chớ đến gần, thế nên cô vừa đứng ở đó đã làm cho người ta có một loại cảm giác rất ngột ngạt.

Cô người mẫu vừa rồi còn đang nhiều chuyện thì ngay lập tức im tiếng ngậm miệng, Mạnh Tiệp Nhiên thấy cuối cùng cô cũng đến, mỉm cười, dùng giọng nói dịu dàng nói với Miêu Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, nhanh đi thay quần áo rồi trang điểm đi.”

Không biết có phải quản lý bị ảnh hưởng nời những lời nói vừa rồi của cô người mẫu kia hay không, nhìn thấy Miêu Nhiễm vội vàng chạy đến đây, không lộ ra vẻ mặt nhiều thở phào nhẹ nhõm lắm, ngược lại còn có chút không kiên nhẫn, tức giận nói với Miêu Nhiễm: “Còn không nhanh đi chuẩn bị! Buổi trình diễn bị chậm trễ cô có chịu trách nhiệm nổi không!”

Miêu Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tôi không đến trễ, làm sao có thể chậm trễ được?”

Quản lý nghẹn lời, hừ một tiếng rồi rời đi.

Miêu Nhiễm muốn đi đến phòng thay đồ để thay trang phục, đây là chiếc váy bầu trời ngàn sao được thiết kế bởi Đặng Ngự, nhà thiết kế nổi tiếng nhất trong ngành thời trang những năm gần đây.

Chiếc váy bầu trời ngàn sao là thiết kế cúp ngực, phía sau lưng có một khoảng hở, họa tiết trông giống như sao trời lộng lẫy, thân váy bồng bềnh, phía trước váy ở trên đầu gối, phía sau hơi dài quét đất.

Váy có là màu xanh lam đậm, trên váy là cả bầu trời đầy sao được thêu bằng ngọc trai và kim cương, lớp ngoài cùng có một tầng sa mỏng bao phủ.

Dáng người Miêu Nhiễm tiêu chuẩn, mặc chiếc váy ngang sao này vào vô cùng thích hợp, làm nổi bật vòng eo nhỏ thon gọn một tay có thể ôm hết, đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra không sót một chút nào, đặc biệt trắng nõn xinh đẹp, hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm nào.

Bờ vai của cô gái trắng nõn bóng loáng, xương quai xanh gợi cảm lộ ra ngoài, giữa ngực có một đường rãnh sâu vì được che bởi lớp váy, vô cùng mê người.

Sau khi thay quần áo xong, Miêu Nhiễm đi từ trong phòng thay đồ ra, chuyên gia trang điểm bắt đầu trang điểm cho cô.

Miêu Nhiễm xuất hiện cuối cùng trên sân khấu với tư cách là Vedette, còn có một chút thời gian, cũng không cần gấp gáp, nhưng lúc này các người mẫu lên sân khấu trước cô đã bắt đầu chuẩn bị, mọi người đi tới đi lui, không tránh khỏi vào chạm vào nhau, chen chúc xô đẩy.

“Xin lỗi, tôi muốn qua đi một chút.” Giọng nói của một cô gái vang lên, kết quả giây tiếp theo tất cả mọi người liền nghe thấy một tiếng “soạt”……

Bầu không khí ngay lập tức đông cứng lại, toàn bộ hậu trường đều trở nên yên tĩnh.

Miêu Nhiễm mở mắt ra, chỉ thấy biểu cảm khiếp sợ của chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho cô, Miêu Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô ấy quay lại phía sau, phát hiện lớp sa mỏng ngoài cùng của váy mình sắp lên sân khấu đã bị móc rách một chỗ.

Cô gái muốn đi ngang qua kia cũng không ngờ mình lại có thể va vào Miêu Nhiễm, trang trí nhỏ trên váy liền của cô ta móc vào lớp sa mỏng trên váy cô…… Thành ra như vậy.

“Ừm…… Rất xin lỗi Miêu Nhiễm, không phải tôi cố ý, tôi vội vàng lên sân khấu, không ngờ sẽ như vậy……” Cô gái khóc không ra nước mắt nói xin lỗi.

Miêu Nhiễm khẽ nhíu mày, duỗi tay ra lớp sa mỏng bị làm hỏng, cô còn chưa nói gì, Mạnh Tiệp Nhiên phản ứng lại trước, bảo nhân viên công tác đi tìm nhà thiết kế một chút, nhìn xem phải làm sao bây giờ.

“Dương Kỳ Kỳ! Người đâu! Nhanh lên! Buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu rồi, cô đến đây cho tôi chuẩn bị lên sân khấu!”

Dương Kỳ Kỳ lại cúi đầu xin lỗi với Miêu Nhiễm lần nữa, nhanh chóng nói: “Thật sự rất xin lỗi, nhưng mà tôi cần phải lên sân khấu trước……”

Nói xong ngay lập tức xách váy lên nhanh chóng chạy đi.

Còn năm phút cuối cùng, buổi trình diễn thời trang sẽ phải chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ cô, hầu như tất cả các người mẫu đều đã chuẩn bị sẵn sàng, đang xếp hàng để lên sân khấu.

Mạnh Tiệp Nhiên đi lên phía trước nói với Miêu Nhiễm nói: “Nhiễm Nhiễm cậu đừng nóng vội, đợi một lát nữa để xem nhà thiết kế nói như thế nào.”

Đặng Ngự ngồi ở vị trí tốt nhất đối diện sàn diễn chữ T, người đàn ông mặc một âu phục màu đen, đôi chân dài bắt chéo, tư thế nhàn nhã lười biếng.

Anh vừa mới uống một ngụm nước, đã bị nhân viên công tác chạy tới vội vàng thông báo: “Thầy Đặng, chiếc váy bầu trời ngàn sao thầy thiết kế đã bị một người mẫu không cẩn thận móc rách, gần làn váy một làn sa mỏng bị rơi ra, thầy có thể đi theo tôi một chuyến, nhìn xem có cách nào khắc phục được không?”

Đặng Ngự ngay lập tức nhíu mày: “Bị móc?”

“Đúng vậy.”

Anh không hỏi thêm gì nữa, không biến sắc đứng dậy đi theo nhân viên công tác đến hậu trường.

Lúc Đặng Ngự đi đến đó chỉ nhìn một cô gái trang điểm tinh xảo đứng trước bàn trang điểm, đang soi gương kiểm tra lại lớp trang điểm.

Miêu Nhiễm vẫn luôn nghe nói người tên “Đặng Ngự” này, nhưng người này chưa bao giờ tham dự bất kỳ hoạt động nào, cho dù có là trang phục do anh thiết kế, thì anh cũng chưa từng tham dự, nghe nói hôm nay là lần đầu tiên anh lộ diện ở trước công chúng.

Cho nên trước đó, ai cũng chưa từng được nhìn thấy anh trông như thế nào.

Sau khi Đặng Ngự đi tới đã nhìn thấy được chiếc váy được cô mặc trên người, thân hình cô gái cao gầy, eo thon chân dài, xương quai xanh tinh xảo, trước lồi sau vểnh lên, dáng người lả lướt hấp dẫn.

Chiếc váy này quả thật đã khoe ra gần như toàn bộ cơ thể hoàn mỹ của cô lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong nháy mắt đó Đặng Ngự cũng cảm thấy, chiếc váy do mình thiết kế ra, chính là thiết kế dành riêng cho cô.

Hai người nhìn nhau một giây, nhân viên công tác bên cạnh nói với Miêu Nhiễm: “Vị này chính là người thiết kế chiếc váy này thầy Đặng Ngự.”

Ánh mắt Miêu Nhiễm lạnh nhạt thong dong nhìn người đàn ông cao hơn mình không ít, khẽ gật đầu một cái, lễ phép gọi: “Thầy Đặng.”

Đặng Ngự cũng khẽ gật đầu lại, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ làm cho người khác cảm giác giọng nói của anh rất thấp thuần khiết dễ nghe, đáp lại cô một câu: “Xin chào.”

“Chỗ nào bị móc hỏng rồi?”

Miêu Nhiễm xoay người, “Tà dài quét đất phía sau bên phải.”

Khoảnh khắc Đặng Ngự xoay người của cô cũng nhìn thấy một lớp sa mỏng dài buông trên mặt đất.

Anh càng thêm kỳ quái, cho dù có bị móc hỏng, cũng không thể nào giống như vậy, móc ra một dải dài rũ xuống ở phía sau.

Nếu như bị móc hỏng bình thường, chỗ đó cũng sẽ chỉ bị hỏng một chút, phá một vài mắt lưới nhỏ, làm sao lại có thể móc ra một dải dài như vậy.

Hơn nữa còn có thể chỉnh tề như vậy.

Đây không giống như là móc, ngược lại giống như là bị người nào đó cố ý cắt hỏng, rồi lại dùng thủ đoạn nào đó làm cho nó thoạt nhìn vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Tuy rằng có điểm kỳ lạ, nhưng việc ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải xử lý tốt lớp sa mỏng bị hỏng này.

Đặng Ngự quỳ xuống phía sau Miêu Nhiễm, người đàn ông vươn tay lớp sa mỏng bị rơi xuống chỉ còn một vài sợi nhỏ nối liền với thân váy, bắt đầu tiến hành sửa chữa lại.

Miêu Nhiễm nghiêng đầu nhìn ra phía sau, rũ mắt xuống, liền nhìn đến người đàn ông cao hơn một mét chín mươi quỳ một gối ở bên cạnh cô, đang cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc sửa chữa lại chỗ bị hỏng.

Tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, còn vô cùng khéo léo, bởi vì chỉ trong chớp mắt anh biến lớp sa mỏng kia thành hình dạng của một bông hoa hồng, dùng tay ấn vào lên làn váy.

Đi theo Đặng Ngự đến còn có một trợ lý của anh, trợ lý nhỏ vẫn luôn im lặng, yên tĩnh đứng ở bên cạnh, nghiêm túc nhìn theo.

“Mộc Tử, lấy một viên ngọc trai, xỏ vào sợi chỉ cho tôi.” Đầu Đặng Ngự cũng không nâng lên mà chỉ nói.

Trợ lý nhỏ tên Mộc Tử này cũng im lặng mở cái hộp mang theo bên người cô ấy ra, lấy món đồ Đặng Ngự muốn từ bên trong, đưa cho anh.

Miêu Nhiễm tận mắt nhìn thấy đến Đặng Ngự khéo léo linh hoạt xe chỉ luồn kim trên làn váy, rất nhanh đã thêu xong viên ngọc trai lên trên bông hoa hồng.

Rồi sau đó anh cúi đầu nhanh chóng khóa chỗ bên cạnh bị thiếu lớp sa mỏng này, thuận tiện còn làm thêm một lớp ren.

Bàn tay của anh giống như có ma lực, có thể biến những thứ không cần nữa thành vì bảo vật.

Làm xong hết tất cả, Đặng Ngự đứng dậy, phát hiện Miêu Nhiễm đang nhìn mình không chớp mắt.

Người đàn ông nhếch môi dưới, dùng giọng điệu ấm áp nói với cô: “Đã sửa xong, chuẩn bị lên sân khấu đi.”

Miêu Nhiễm khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, ánh mắt hơi mất tự nhiên mà chớp chớp, cũng lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, “Làm phiền thầy Đặng rồi, thật sự xin lỗi, không cẩn thận lộng làm hỏng tác phẩm của thầy.”

Trong lòng Đặng Ngự biết rõ ràng không phải là không cẩn thận, cũng biết rõ Miêu Nhiễm không có mục đích gì để làm ra loại chuyện này, nếu là cô làm, cũng quá ngu xuẩn rồi.

Anh không nói thêm gì khác, chỉ nói: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong.”

Chờ Miêu Nhiễm đi rồi, Đặng Ngự liền gọi điện thoại cho ban tổ chức buổi biểu diễn thời trang lần này, yêu cầu kiểm tra camera giám sát.

Anh muốn biết là ai làm, nhằm vào anh, hay là nhằm vào cô gái mặc trang phục do anh thiết kế.

Miêu Nhiễm là người lên sân khấu cuối cùng với tư cách là Vedette, cô gái bình tĩnh đi dọc theo sàn diễn dài chữ T, đứng ở bên trái chờ trong chốc lát hai người hợp thể đi cùng, Mạnh Tiệp Nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên làn váy của Miêu Nhiễm có một bông hoa hồng ngọc trai.

Chói mắt như vậy.

Sau khi bước đi trên sàn diễn chữ T, Miêu Nhiễm cũng giống như những người mẫu khác đứng trên sân khấu để cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh xong thì liền rời khỏi sân khấu.

Đối với cô mà nói, sau khi rời khỏi sàn diễn thì đã hoàn thành nhiệm vụ, Miêu Nhiễm thay trang phục ra, giao chiếc váy của nhà thiết kế cho nhân viên công tác, mặc lại quần áo của mình, xách xách lên rồi đi.

Mạnh Tiệp Nhiên ở phía sau gọi cô: “Nhiễm Nhiễm! Chờ tớ một chút, cùng nhau ăn bữa cơm không?”

Miêu Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta, lời nói cũng rất lãnh đạm, từ chối: “Không được, tôi có hẹn với người khác rồi.”

Đây cũng không phải là lời nói dối.

Cô đã hẹn với Đường Hiên, từ sáng sớm đã nói chờ hoạt động của cô kết thúc thì sẽ cùng nhau ăn cơm, địa điểm cũng đã đặt hết rồi.

Miêu Nhiễm nhìn điện thoại di động, đã gần đến giờ hẹn, phải đi thẳng đến nhà hàng.

Kết quả cô ngồi trong khách sạn gần một tiếng đồng hồ, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng cái người tên Đường Hiên kia đâu.

Ngay từ đầu bản thân cô cũng không để ý thời gian, lúc này vừa thấy, Đường Hiên đã đến trễ nửa tiếng đồng hồ.

Miêu Nhiễm một cuộc điện thoại đi, chậm chạp không ai nghe máy, một giây trước khi cuộc gọi tự động ngắt máy, cuối cùng Đường Hiên cũng nhận điện thoại.

“Alo?”

“Lúc nào cậu đến?” Miêu Nhiễm có hơi mất kiên nhẫn, “Còn tới ăn cơm hay không?”

“A, tớ đang quyết chiến với người khác, Nhiễm Nhiễm cậu đợi tớ thêm một chút, chỉ một lúc sau, tớ sắp thắng rồi, tớ sẽ đi tìm cậu ngay lập tức……”

Miêu Nhiễm lạnh nhạt nói: “Cút đi, cậu đừng tới nữa.”

Chó má phát tiểu, ở trong mắt anh ta cô còn không quan trọng bằng trò chơi.

Miêu Nhiễm trợn mắt, đang lo lắng một bàn thức ăn này phải ăn như thế nào, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Ngay sau đó một giọng nói dịu dàng cô mới nghe vang lên ở trên đỉnh đầu cô: “Xin chào.”

Miêu Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh cứng rắn kia, khuôn mặt người đàn ông sáng sủa, khí chất cao quý.

Đặng Ngự ôn hòa hỏi: “Có thể làm phiền cô một vài phút được không?”

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương