Edit: Mây

Thư Vãn cầm điện thoại, nặng nề, xác định mình sẽ không để lộ làm anh nghe ra cảm xúc của mình không đúng mới chậm rãi nhấn nút màu xanh lá cây để nghe máy.

“Alo, chú út.” Cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Du Cẩn Niên dịu dàng nói với cô: “Cùng nhau ăn cơm trưa không?”

Thư Vãn theo bản năng hoảng hốt, giả vờ tiếc nuối trả lời anh: “Em đã đi ra ngoài ăn cùng mấy người bạn trong đoàn múa rồi.”

“Phải không?” Du Cẩn Niên đẩy cửa phòng tập múa ra, đứng ở cửa, cụp mắt nhìn Thư Vãn ngồi một mình ở trong góc, “Vậy thì bây giờ người ở trước mặt anh là ai?”

Thư Vãn ngẩng mặt lên, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông bước từng bước một đi về phía cô, hốc mắt dần dần nóng lên và trở nên mông lung.

Vừa rồi anh đỗ xe ở bên ngoài đoàn múa chờ cô, nhìn thấy có khá nhiều cô gái cùng nhau đi ra vừa nói vừa cười, nhưng mãi không đợi được cô xuất hiện.

Sau lại có cô gái nhận ra anh, nói cho anh biết hình như tâm trạng của Thư Vãn không tốt lắm, gọi cô cùng nhau đi ăn cơm thì cô lại bảo các cô đi trước.

Du Cẩn Niên hỏi vị trí cụ thể phòng tập múa của Thư Vãn, rồi đi vào trong định tìm cô.

Gọi điện thoại chỉ là muốn xem cô sẽ nói như thế nào.

Không nằm ngoài sự dự đoán của anh, cô lại nói dối.

Du Cẩn Niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lạnh lùng: “Bản lĩnh lớn nhỉ? Lại nói dối.”

Thư Vãn khẽ cắn môi dưới, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh lại đến đây?”

“Muốn ăn cơm trưa cùng em.” Anh bình tĩnh nói, vẻ mặt rất bình tĩnh và tự nhiên, thoạt nhìn cũng không giống như đang nói dối.

“Nhưng xem ra em cũng không muốn ăn cơm cùng anh.” Du Cẩn Niên nói xong lập tức đứng lên, dáng vẻ như không vui lắm giả vờ phải đi.

Thư Vãn vội vàng đứng dậy theo, vươn tay kéo anh lại, vội vàng gọi anh: “Chú út!”

Du Cẩn Niên hơi nhướng mày, từ từ chờ động tác tiếp theo của cô.

Thư Vãn không rụt tay về, ngược lại chậm rãi dịch tay về phía trong lòng bàn tay anh, ngón tay mảnh mai của cô gái luồn vào từng kẽ ngón tay anh, mười ngón đan chặt vào nhau.

“Em đi với anh.” Cô rất lo lắng nói: “Em đi ăn cùng anh.”

Du Cẩn Niên xoay người lại, cụp mắt nhìn cô gái đang bất a, hỏi: “Sao vậy?”

“Có tâm sự? Có thể nói cho anh biết không? Anh chia sẻ nó với em.”

Thư Vãn cắn môi, còn chưa nói gì, Du Cẩn Niên lại nói: “Anh và em đã ở bên nhau, em nên yên tâm giao cho anh, đúng không?”

Thư Vãn cúi đầu xuống, bỗng nhiên thấy rất áy náy nói với anh: “Rất xin lỗi.”

Du Cẩn Niên nhíu chặt mày, trái tim chìm xuống, sau tiếp đến thấy cô đang tự trách mình nhỏ giọng nói: “Đều tại em, có rất nhiều fan của anh đều không thích em, em có hơi sợ bọn họ sẽ thoát fan rồi sẽ bôi nhọ anh, làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh……”

“Vẫn xem Weibo?” Anh khẽ nhíu mày hỏi.

“Vâng,” Thư Vãn mím môi, thành thật nói cho anh biết: “Hôm nay đoàn trưởng tìm em, hỏi chuyện của ba em. Đoàn trưởng nói ban đầu bên phía Xuân Vãn muốn để cho em lên sân khấu, nhưng bởi vì đêm hôm qua xuất hiện một vài bình luận, sau khi xác minh nếu là thật sự, khả năng rất lớn là em sẽ bị loại.”

“Cho nên em…… Download Weibo xem bình luận, nhìn thấy có rất nhiều người……”

“Không cần để ý đến bọn họ nói như thế nào,” Du Cẩn Niên không đợi cô nói xong đã cắt ngang, lý trí và bình tĩnh khuyên nhủ cô: “Vãn Vãn, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”

“Em chỉ làm điều em muốn, sống cuộc sống mà em thích, sống tốt cuộc sống của mình, những người khác nói như thế nào nhìn thế nào đánh giá như thế nào, đều không liên quan đến chuyện của chúng ta.”

“Anh chơi đàn dương cầm cũng không phải vì hút fan, đó là sự nghiệp của anh, anh chỉ cần nghiêm túc với công việc của anh, những chuyện ngoài công việc anh không quan tâm cũng không để ý, bọn họ muốn thích thì thích, anh sẽ coi như đó là vinh hạnh của anh, bọn họ không thích thì không thích, anh cũng sẽ không cưỡng ép, nếu như bọn họ không chấp nhận được chuyện tình cảm của chúng ta mà lại dẫm đạp lên, thì cứ dẫm thôi, anh cũng sẽ không bởi vì bọn họ nói vài câu khó nghe là sẽ bỏ mặc em.”

“Hẳn là em hiểu rõ, em quan trọng với anh như thế nào. Anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì khác, nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ em.” Anh giơ tay lên ôm lấy mặt cô, làm cô phải ngẩng đầu lên, “Đừng cúi đầu, cũng đừng khóc, em chính là công chúa ba lê nhỏ xinh đẹp nhất trong mắt anh.”

Hốc mắt Thư Vãn đỏ bừng, dáng vẻ lã chã chực khóc, lại nghe thấy lời anh nói, không khóc nữa.

Du Cẩn Niên ôm cô vào lòng, lại dịu dàng nói: “Nếu thật sự khó chịu, thì cứ trốn ở trong lòng anh khóc, đừng một mình ngốc nghếch trốn đi làm anh không tìm thấy.”

Vốn còn có thể khống chế được, kết quả anh vừa nói ra những lời này, Thư Vãn hoàn toàn không nhịn được nữa, nước mắt ngủ ở khóe mắt chảy xuống.

Cô cắn chặt môi, ngón tay nắm lấy quần áo anh, vùi mặt vào trước ngực anh, nhỏ giọng khóc nức nở.

Dù sao Thư Vãn cũng chỉ mới 21 tuổi, so ra vẫn còn trẻ, nhất là khi phải đối mặt với chuyện tình cảm dây dưa ở bên nhau, làm cho cô càng rối bời.

Cô biết cô không nên yêu anh, chính khi cô ý thức được, thì đã quá muộn.

Bởi vì cô đã sớm yêu anh không nghi ngờ gì từ lúc nào không hay.

Thư Vãn biết đời này mình đều không thể rời khỏi anh, cho dù có làm anh mất đi một bộ phận fan, thậm chí còn phải chịu sự chọc và chửi rủa của fan, cô cũng không thể buông tay anh ra.

Phần lớn mọi người đều nói, hai nhà bọn họ xem như kẻ thù, cô và anh sẽ không có kết quả tốt.

Bọn họ nói, cô tỉnh táo một chút đi, nhìn rõ hiện thực, đừng si tâm vọng tưởng nữa.

Kẻ thù thì sao có thể có kết quả tốt đây?

Trong nước có Hạ Tuyết Nghi và Ôn Nghi, nước ngoài có Romeo và Juliet, có người nào có được kết quả tốt không?

Nhưng cho dù có như vậy, cô vẫn là muốn ở bên cạnh anh.

Cho dù cô biết bọn họ như vậy là giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết, nhưng cô cũng muốn nắm lấy tay không buông ra.

“Chú út,” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng nhìn thẳng vào anh, đan xem vào nhau, “Sau này, em sẽ không nói dối anh nữa.”

“Em bảo đảm.” Thậm chí để làm cho anh tin tưởng, cô còn muốn đưa tay lên thề.

Du Cẩn Niên nắm lấy tay cô, mặt mày sáng sủa dịu dàng, khóe miệng nhuốm ý cười, hỏi: “Nếu không làm được thì sao?”

“Không làm được thì anh sẽ phạt em, nói dối anh một lần, thì anh sẽ phạt em một lần.”

“Phạt cái gì?” Cô hơi ngơ ngác.

“Đến lúc đó anh toàn quyền quyết định.” Du Cẩn Niên cúi đầu, cắn nhẹ lên chóp mũi nhỏ và thẳng tắp của cô.

Một tuần sau khi chuyện tình cảm của bọn họ được công khai, Chu Sóc đột nhiên chạy đến phòng đàn nói với Du Cẩn Niên: “Anh Du! Được rồi!”

“Cái gì được?” Du Cẩn Niên đang cầm bút viết nhạc.

“Không phải anh nói Thư Vãn không thể lên sân khấu Xuân Vãn thì anh cũng không lên sao? Em đã trao đổi với tổ tiết mục bên kia một chút, cuối cùng quyết định để cho hai người cùng lên sân khấu, anh chơi đàn dương cầm cô ấy múa ba lê.”

“Công việc của em đã hoàn thành viên mãn, kế tiếp giao cho hai người ha! Chỉ cần đến cuối cùng chương trình vẫn quyết định có tiết mục của hai người, nhất định có thể thuận lợi lên sân khấu Xuân Vãn.”

Tối hôm đó Thư Vãn đến nhà anh, cô gái nhỏ vừa vào cửa đã kéo dép lê chạy vào trong, miệng vui vẻ mà gọi anh: “Chú út! Chú út!”

Du Cẩn Niên đi từ trên tầng xuống, còn chưa đứng vững, đã bị cô nhào vào lòng, Thư Vãn ngửa mặt vô cùng vui vẻ nói với anh: “Em lại có thể lên Xuân Vãn rồi! Còn cùng lên sân khấu với anh đó!”

“Hôm nay lúc đoàn trưởng nói với em em cũng không dám tin.”

Du Cẩn Niên cười nói: “Có gì mà không thể tin được, vốn dĩ tổ tiết mục bên đã có ý định để em lên sân khấu, hơn nữa em còn trẻ đã là diễn viên múa ba lê xuất sắc như vậy, có vết nhơ cũng không phải là em, không lý do gì không cho em lên sân khấu cả.”

“Nhưng bây giờ còn chưa chắc chắn lắm, rất có khả năng chúng ta chuẩn bị xong, cuối cùng không được lên sân khấu, trước tiên cứ tiêm một mũi dự phòng, đến lúc đó nếu thật sự bị loại, không cần cảm thấy quá mất mát.”

“Em biết rồi,” Cô ôm lấy cánh tay anh, như là làm nũng: “Cho dù không được lên sân khấu cũng sẽ không khóc.”

“Đói quá đi, ăn cơm chưa?” Cô hỏi.

“Ăn xong còn phải đưa em về sao?” Du Cẩn Niên hỏi ngược lại.

Thư Vãn hơi ngượng ngùng cắn môi, buông cánh tay anh ra, thẹn thùng đi sang bên cạnh, cũng không quay đầu lại buồn bực nói: “Tùy anh.”

“Vậy thì ở lại.” Du Cẩn Niên bước vài bước đuổi kịp cô, ôm cô từ phía sau kéo vào trong lòng, “Đừng đi.”

Giọng của anh khàn khàn dụ dỗ nói: “Ở lại, cùng anh.”

……

Những ngày tiếp theo Thư Vãn và Du Cẩn Niên bận rộn luyện tập cho tiết mục Xuân Vãn, chương trình giải trí tham gia trước đó cũng được phát sóng đúng hẹn, ảnh hưởng bởi chuyện của Du Cẩn Niên và Thư Vãn, độ hot cao hơn bình thường vài lần, hơn nữa có rất nhiều người sau khi xem chương trình giải trí này, thế mà lại bắt đầu thích Thư Vãn.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chỉ là bởi vì dáng vẻ lúc cô múa thật sự rất đẹp và rất có sức hút.

Mà đối với hầu hết mọi người, một cô gái chỉ mới 21 tuổi, giống như cô em gái nhỏ.

Còn trẻ như vậy đã giành được tất cả các loại giải thưởng quốc tế, thực sự rất xuất sắc.

Người ưu tú sẽ luôn được mọi người thích.

Thư Vãn cũng không thể ngờ được ấn tượng của mình trong người qua đường lại xoay chuyển không ít dựa vào chương trình giải trí kia, làm cho cô có thêm rất nhiều fan ủng hộ cô.

Chưa đến hai tháng, hầu như mỗi tuần có đến năm sáu ngày Thư Vãn dùng để luyện tập tiết mục Xuân năm với Du Cẩn Niên, sau đó còn phải dành ra thời gian đến diễn tập hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng, tiết mục của bọn họ được giữ lại.

Cũng xác định, hai người bọn họ sẽ cùng biểu diễn trên sân khấu.

Đêm giao thừa hôm đó, Thư Vãn và Du Cẩn Niên đến 10 giờ mới lên sân khấu.

Trên sân khấu lớn như vậy đặt một cây đàn dương cầm mới tinh, người đàn ông lễ phục mặc màu đen lên sân khấu, anh ngồi xuống trước đàn dương cầm, sau đó Thư Vãn mặc một bộ đồ múa ba lê màu bạc hơi nhón mũi chân chậm rãi tiến đến giữa sân khấu theo cách diễn viên múa ba lê lên sân khấu.

Ngón tay thon dài của người đàn ông rơi xuống phím đàn đen trắng của cây đàn dương cầm, khúc nhạc êm tai nhạc khúc lập tức vang lên khắp hội trường, mà khoảnh khắc bản nhạc đàn dương cầm bắt đầu, Thư Vãn cũng tựa như một tinh linh nhỏ linh động, bắt đầu múa điệu múa thuộc về sân khấu bọn họ.

Cô gái thực hiện những cú quay chậm khó kiểm soát một cách hoàn hảo, mỗi lần nhảy lên đều vô cùng đáng yêu.

Khung xương người cô mảnh mai, đường cong cơ thể lả lướt, đôi chân thẳng tắp, bắp chân săn chắc, đây là kết quả của việc cô tập luyện chăm chỉ quanh năm.

Hình thể của cô gái quả thực có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, phối hợp với điệu nhảy thoải mái cương nhu của cô, tạo cho người ta một loại loại cảm giác cực kỳ uyển chuyển, nhẹ nhàng và linh hoạt.

Cuối cùng đến đoạn kết, Thư Vãn vừa vặn đi tới bên cạnh cây đàn dương cầm, tay cô gái khẽ vuốt ve đàn dương cầm, nửa xoay người lại với khán giả.

Âm thanh cuối cùng kết thúc, ánh đèn tắt đi.

Một màn biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc một cách hoàn hảo.

Lúc xuống sân khấu Du Cẩn Niên nắm tay Thư Vãn, đỡ cô, cô vừa kích động vừa vui vẻ, cao giọng hơi nghịch ngợm nói với anh: “Chú út, anh có biết không, mỗi lần anh đàn dương cầm, đôi tay này của anh giống như diễn viên múa đang múa ba lê trên phím đàn đen trắng.”

Anh bước xuống bậc thang trước một bước, Thư Vãn còn đứng trên bậc thang, cô gái hơi ghé sát vào anh, tiếp tục nói những lời mình vừa nói bên tai anh: “Khiến em rất si mê.”

Người đàn ông quay đầu lại, cánh môi xuất hai người bất ngờ cọ vào nhau, khóe môi anh hơi nhếch lên, trả lời lại cô một câu: “Anh cũng vậy, Vãn Vãn.”

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương