Mùa đông tháng mười hai, tuyết bắt đầu rơi khắp mọi nơi. Quang cảnh chùa Nam thật là đẹp, tuyết trắng phủ khắp từ mái chùa cho đến từng hàng cây, bằng mắt thường có thể nhìn thấy thế giới phủ tuyết trắng xóa. Ngoài cửa sổ, cây mận đỏ vừa mới nhú bông đã bị bông tuyết che mất, và tất nhiên khắp các con đường cũng là một màu trắng tinh.Tết Âm lịch năm nay, hai người lái xe đến chùa Nam Sơn. Bầu không khí Tết ở trên núi dù không náo nhiệt lắm, nhưng không thể thiếu vật tượng trưng là những chiếc đèn l*иg đỏ đã được treo lên, từng cơn gió thổi qua làm cho đèn lồng xoay tròn rung nhẹ.Đêm đến, cường độ gió dần mạnh hơn, gió rít từng đợt đập vào cửa sổ, Thanh Ca nhát gan, mỗi lần nghe thấy âm thanh này, cô sẽ vô thức nép chặt trong vòng tay anh. Cô quấn chăn thật chặt nhưng vẫn không thấy an toàn, co người lại rúc vào trong lòng anh, hơi thở ấm áp của người đàn ông lập tức bao trùm lấy cô. Người con gái rướn người ôm anh chặt hơn.
Ánh nến sáng trong phòng kéo dài bóng hai người hắt lên tường, trái tim cô ấm áp dễ chịu như được một thứ gì đó rất nóng bao bọc lấy, nhịp tim đập thình thịch: "Chú nhỏ, quyển sách có đẹp hơn em không?"Cô không hài lòng kéo tay của anh xuống. Người đàn ông này hôm nay thái độ lạ lắm, có cô bên cạnh mà lại không động tay động chân gì, đúng là khả nghi.Người đó cười tủm tỉm, sau lại vùi đầu vào cổ cô, cắn mạnh một cái, rồi gõ vào trán cô: "Giờ ghen với cả sách cơ đấy.""Bé con dứt vài sợi tóc của em cho anh."Thanh Ca ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn làm theo. Cô cẩn thận dứt vào sợi tóc rồi đưa anh. Tiếp theo, Cố Nam Sơn lấy từ trong túi ra một chiếc túi tiền nhỏ màu đỏ, lấy ra sợi tóc ngắn đã chuẩn bị từ trước để ở trong, buộc lại với sợi tóc dài của cô rồi thắt nút.Người con gái không mù tịt đến mức không biết ý nghĩa của hành động này, trong khoảnh khắc ấy cô lao vào lòng ôm lấy anh: "Cố Nam Sơn, anh... Đang cầu hôn sao?""Kết tóc làm vợ chồng, tình yêu dành cho đối phương sẽ không bao giờ tàn phai." Cố Nam Sơn vuốt mái tóc cô."Thanh Ca, từ rất lâu trước đây, anh đã phát hiện trái tim mình đập loạn nhịp vì em. Khi đó anh cảm thấy mình không khác gì tên cầm thú, giống như trong cốt truyện Lolita, một người đàn ông trung niên lớn tuổi nảy sinh ham muốn đặc biệt với một cô gái tuổi xuân mơn mởn. Ngay từ lúc đầu, động cơ của anh với em đã không thuần khiết.""Sau này anh chợt nhận ra cuộc sống của anh đã không thể thiếu hình bóng em, em đã chiếm vị trí quan trọng trong trái tim này. Cho nên lúc ấy anh thường xuyên sang Anh gặp em, đôi khi thấy em tự học trong thư viện, khi lại nhìn em ngồi yên lặng bên dòng sông Thames. Cho dù anh hơn em rất nhiều tuổi nhưng thời gian sẽ thay đổi mọi thứ và khoảng cách của đôi ta sẽ ngày càng nhỏ lại."Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, cô biết anh đến Anh để tìm cô, nhưng nghe qua lời kể của người khác so với lời hoài niệm từ chính miệng anh nói ra cảm xúc khác vô cùng, "Cố Nam Sơn, em đợi lời cầu hôn của anh lâu lắm rồi. Từ lúc biết mình yêu anh, em đã mơ ước được dành phần đời còn lại gắn bó bên anh.""Cố Nam Sơn, em muốn hỏi lại anh một câu cuối cùng. Trước đây anh từng nhận phỏng vấn và nói rằng anh sẽ chiều chuộng nửa kia của mình vô cùng. Vậy lúc đó, ai là một nửa anh nghĩ đến?"Người đàn ông nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nở nụ cười, lồng ngực khẽ rung lên: "Thanh Ca, em đoán ngoài em ra có ai dám ở trước mặt anh cậy sủng mà kiêu không?"Sau đó, anh lại cúi đầu, từng chút dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, dần dần đi vào trong, dùng sức tàn sát cánh môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô rồi khẽ cắn.Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ từ cây nến phản chiếu hình bóng hai người đang quấn quýt triền miên.Một nụ hôn kéo dài từ phần cổ cô lướt xuống, từng nụ hôn ướŧ áŧ rơi xuống mỗi tấc da thịt cô, người nào đó như ngừng thở theo từng nụ hôn của anh, 'ưm' một tiếng.Rất lâu sau, anh mới buông cô ra : "Đôi lúc ta tỉnh giấc, và đến cả cõi lòng ta cũng ướt. Biển đằng xa dội mãi một âm vang. Đây hải cảng. Tự chốn này ta yêu em."4 câu thơ trên trích từ bài 18 trong tập thơ 'Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca" của Pablo Naruda. Các bạn có thể đọc bản dịch full trên Google nhé.Anh chưa bao giờ nói với cô rằng cô là bông hồng trên mảnh đất cằn cỗi của anh, và khát vọng bất chấp sống chết của anh. Cô là niềm khát khao cả đời của anh. Anh yêu khuôn mặt xinh đẹp ấy, yêu cả tâm hồn đáng yêu của cô hơn nữa.-HOÀN CHÍNH VĂN-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook