Đường Uyển Sống Lại
-
Chương 7: Mẹ dạy con gái (2)
“Nếu hai đứa nó xung khắc với nhau như nước với lửa, tất nhiên mẹ sẽ ra mặt giải quyết một phần, tránh cho cả hai ầm ĩ đến khó coi, nhưng cứ như bây giờ mới chỉ là mâu thuẫn nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục,
mẹ sẽ không để ý”. Thấy con gái ngơ ngác nhìn bà, Hồ phu nhân cười
khổ một tiếng, con gái thông minh tất nhiên không phải giả, nhưng có một số việc nàng có thông minh mấy cũng khó mà hiểu được.
“Vì sao ạ?”. Đường Uyển nhìn vẻ mặt Hồ phu nhân chợt nhận ra hình như nàng đang hỏi trúng một vấn đề cực kỳ ngây thơ, nhưng đây là mẹ nàng, việc gì nàng phải giả bộ lõi đời, đơn thuần muốn truy hỏi cho rõ ngọn ngành thôi.
“Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện thế này”. Hồ phu nhân biết nếu hôm nay không giải thích rõ chắc chắn con gái bà sẽ nghẹn một bụng câu hỏi, đừng nói buổi chiều không có tinh thần làm việc, có khi đến tối cũng không ngủ được.
Đường Uyển gật đầu, chống tay chăm chú nghe. Hồ phu nhân mỉm cười, bắt đầu kể. “Ở nhà nọ, nam chủ nhân là Phương tiên sinh có một bà vợ và một thiếp, bà vợ và thiếp lúc nào cũng tranh giành tình cảm ầm ĩ không thôi, ngay cả Phương tiên sinh cũng bị vạ lây. Ông ta thật sự chịu không nổi cuộc sống đó, càng chịu không nổi đứng giữa bị bà vợ và thiếp giằng xéo, vì thế, ông ta nghĩ ra biện pháp hóa giải mâu thuẫn giữa hai người, để hai bà tương thân thương ái, khăng khít như chị em ruột vậy…”.
“Sao mà làm được chứ?”. Đường Uyển nhịn không được chen vào. “Vị tiên sinh này đúng là có nhiều suy nghĩ quái dị”.
Hồ phu nhân suỵt Đường Uyển cho nàng ngoan ngoãn im lặng, tiếp tục kể. “Vị Phương tiên sinh này đúng là rất lợi hại đó nha, ông ta đứng ở trung gian hóa giải được mâu thuẫn giữa bà vợ và thiếp, khiến các bà thân thiết như chị em ruột, cái gì cũng nhường cho đối phương, Phương tiên sinh cực kỳ cao hứng và tự hào, nghĩ thầm nếu cứ thế này chắc chắn cuộc sống của mình từ nay về sau sẽ rất tốt”.
Có chuyện đó??? Đường Uyển mới không tin! Giữa vợ cả và thiếp làm sao không có tranh đấu? Cho dù là chị em ruột thật sự cũng không có khả năng đó, nàng định mở miệng phản bác, bị Hồ phu nhân liếc lập tức ngậm lại, im lặng nghe tiếp câu chuyện.
“Nhưng chưa được vài ngày, Phương tiên sinh càng buồn rầu hơn, càng sống không nổi, ông ta bỗng nhận ra ông ta biến từ một người hết sức quan trọng trong nhà biến thành kẻ chẳng có phân lượng nào. Trước kia ông ho khan một tiếng, vợ và thiếp lập tức người thì đấm lưng, người thì tìm đại phu về, còn hiện tại, cả hai chỉ biết cười đùa với nhau, giống như không biết không nghe thấy. Trước kia, mặc kệ ông đến phòng ai, người đó cũng sẽ bỏ hết mánh khóe sức lực ra nghĩ mọi biện pháp giữ ông ở lại phòng người đó, mà bây giờ thì ông đến phòng vợ, vợ bảo thiếp phòng khuê vắng lặng, rộng lượng cho ông qua ngủ với thiếp, đến phòng thiếp thì thiếp nói vợ một mình cô đơn, đẩy ông về với vợ, cuối cùng Phương tiên sinh tuy có vợ có thiếp nhưng chẳng có chỗ ngủ”.
“Xì ~ Ha ha ha…”. Đường Uyển phì cười, nếu chuyện này là thật thì vị Phương tiên sinh đó đúng là tự ném đá dập chân mình, nhưng thật sự tồn tại vợ cả và thiếp không tranh giành tình cảm ư?
“Phương tiên sinh mãi sau này mới phát hiện ra, vợ cả và thiếp thất bất hòa vốn là chuyện đau đầu, nhưng vợ cả và thiếp thất mà thân thiết một lòng lại càng đau đầu hơn. Nhưng tất cả đều do ông ta tự tìm lấy, nếu để ông ta phá vỡ cục diện hiện tại chẳng khác gì tự vả vào mặt mình, Phương tiên sinh là một người rất tự phụ và thông minh, tự nhiên sẽ không làm”. Hồ phu nhân nhoẻn miệng cười, nhìn Đường Uyển, nói. “Con đoán thử Phương tiên sinh sẽ làm gì để phá vỡ cục diện bất lợi do chính ông ta dựng nên mà không bị mất mặt?”.
“Cái đó…”. Đường Uyển cắn môi suy nghĩ, muốn đập tan quan hệ hiện có của vợ và thiếp, lại không bị mất mặt, vậy… Mắt nàng sáng lên, cười nói. “Phương tiên sinh nạp thêm một thiếp, cục diện này sẽ tự nhiên tan vỡ?”.
“Không tồi, Tam nương nhà chúng ta tuy không rành về mấy chuyện xấu xa ngầm trong nhà, nhưng nói ngay đúng trọng tâm”. Hồ phu nhân gật gù, khen một câu sau đó nói. “Vị Phương tiên sinh này lại nạp thêm một thiếp nữa, thiếp nạp vào rồi ông vô cùng sủng ái, bà vợ cả và thiếp cũ không muốn kẻ mới đến chiếm hết lợi, bắt đầu dùng thủ đoạn để tranh giành tình cảm trở lại, tình trạng hòa thuận ngắn ngủi lập tức tan biến, Phương tiên sinh rốt cuộc cũng quay về hưởng thụ được mọi người săn sóc như trước. Từ đó về sau, dù vợ và thiếp thất có tranh đấu sao đi nữa, chỉ cần không náo loạn gà bay chó sủa khắp nhà thì ông ta sẽ không nhúng tay, dù cho có nhúng tay cũng không dám khiến các bà đồng lòng thân nhau như chị em ruột nữa”.
Đường Uyển cười một hồi, bắt đầu suy nghĩ, nàng tin chắc mẹ kể chuyện đều có thâm ý, ngẫm lại vấn đề nàng hỏi mẹ, liên kết với câu chuyện mẹ vừa kể, nàng chần chờ nhìn Hồ phu nhân, nói. “Mẹ, mẹ rõ ràng biết hai chị dâu có mâu thuẫn nhưng không hòa giải, mà để mặc các chị, có phải mẹ sợ cả hai nếu thân thiết với nhau sẽ không tôn kính mẹ nữa không?”.
“Hai đứa nó tất nhiên không dám hỗn xược với mẹ. Mẹ là bậc trưởng bối, là mẹ chồng của hai đứa nó, cả hai sao dám bất kính với mẹ? Nếu thật có, thì mẹ chưa lên tiếng, hai anh trai con đã nhảy dựng lên trước tiên”. Hồ phu nhân cười, sau đó nghiêm mặt. “Nhưng không dám bất kính với mẹ không có nghĩa rằng hai đứa nó không dám gây phiền toái cho mẹ, càng không có nghĩa rằng hai đứa nó không dám liên thủ tính kế mẹ”.
“Hai chị không to gan đến độ đó chứ?”. Đường Uyển nhìn Hồ phu nhân, nàng không tin hai người chị dâu dám làm như vậy, lúc trước nàng bị Đường phu nhân làm khó dễ quá lắm chỉ bức xúc kể với Lục Du hoặc các ma ma nha hoàn bên người thôi, làm sao có gan tính kế bà ta? Cho dù hiện tại, nàng sống lại lần nữa, cách nhìn về đám người nhà họ Lục không giống trước kia, chán ghét bọn họ, cũng quá lắm là cách bọn họ càng xa càng tốt, chẳng muốn dính líu gì đến bọn họ nữa thôi.
“Chớ coi thường lá gan kẻ khác, càng chớ coi thường tâm kế của phụ nữ”. Hồ phu nhân dặn con gái. “Tam nương, con còn nhớ mẹ đã nói không, mẹ chồng nàng dâu trời sinh chính là oan gia, cho dù mẹ chồng rộng lượng nhất thế gian và con dâu ngoan ngoãn nhất thế gian gặp nhau cũng sẽ có mâu thuẫn, chỉ là vì mâu thuẫn giữa mẹ và hai chị dâu con bị mâu thuẫn giữa chính hai đứa nó che lấp không hiện ra, nếu mẹ ra tay hòa giải mâu thuẫn giữa hai đứa nó, vậy mâu thuẫn giữa mẹ và cả hai đứa nó sẽ nổi bật lên, lúc đó mẹ càng phiền não hơn. Kể cho con nghe chuyện này là muốn nói cho con biết, nếu muốn để mình thanh nhàn và có lợi thì không thể để người khác ngọt ngào khăng khít, không được để bọn họ liên minh, nếu không người xúi quẩy nhất chính là mình”.
“Vậy mẹ không lo chị dâu cả và chị dâu thứ ầm ĩ đến mất mặt sao? Chẳng những gia đình không yên, còn bị người ta chê cười mẹ dạy con dâu không nghiêm”. Đường Uyển nghe Hồ phu nhân giải thích xong, hiểu được dụng ý của Hồ phu nhân, nhưng hiểu được không có nghĩa nàng đồng ý.
“Con không cần lo lắng điều đó”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt không đồng tình của con gái, thản nhiên nói. “Hai chị dâu của con đều do mẹ lựa chọn tinh tế, tính cách hai đứa mẹ đều nắm trong lòng bàn tay. Hai đứa bất hòa nhưng bất hòa là do tính cách không giống nhau, cách xử lý công việc không giống nhau, cho nên nhìn nhau không vừa mắt, chẳng phải mâu thuẫn gì ghê gớm. Cả hai có một điểm giống nhau duy nhất là nhận thức được toàn cục, hiểu lý lẽ, ở thời điểm mấu chốt sẽ không tranh chấp bôi tro trát trấu mặt mũi nhà họ Đường, sẽ biết đúng mực không ầm ĩ bên ngoài để người ta chê cười”.
Ra là vậy… Đường Uyển trầm mặc, nàng không hiểu mẹ làm vậy là đúng hay sai, nhưng nàng biết bản thân quá ngây thơ, những điều cần học còn rất nhiều rất nhiều…
“Vì sao ạ?”. Đường Uyển nhìn vẻ mặt Hồ phu nhân chợt nhận ra hình như nàng đang hỏi trúng một vấn đề cực kỳ ngây thơ, nhưng đây là mẹ nàng, việc gì nàng phải giả bộ lõi đời, đơn thuần muốn truy hỏi cho rõ ngọn ngành thôi.
“Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện thế này”. Hồ phu nhân biết nếu hôm nay không giải thích rõ chắc chắn con gái bà sẽ nghẹn một bụng câu hỏi, đừng nói buổi chiều không có tinh thần làm việc, có khi đến tối cũng không ngủ được.
Đường Uyển gật đầu, chống tay chăm chú nghe. Hồ phu nhân mỉm cười, bắt đầu kể. “Ở nhà nọ, nam chủ nhân là Phương tiên sinh có một bà vợ và một thiếp, bà vợ và thiếp lúc nào cũng tranh giành tình cảm ầm ĩ không thôi, ngay cả Phương tiên sinh cũng bị vạ lây. Ông ta thật sự chịu không nổi cuộc sống đó, càng chịu không nổi đứng giữa bị bà vợ và thiếp giằng xéo, vì thế, ông ta nghĩ ra biện pháp hóa giải mâu thuẫn giữa hai người, để hai bà tương thân thương ái, khăng khít như chị em ruột vậy…”.
“Sao mà làm được chứ?”. Đường Uyển nhịn không được chen vào. “Vị tiên sinh này đúng là có nhiều suy nghĩ quái dị”.
Hồ phu nhân suỵt Đường Uyển cho nàng ngoan ngoãn im lặng, tiếp tục kể. “Vị Phương tiên sinh này đúng là rất lợi hại đó nha, ông ta đứng ở trung gian hóa giải được mâu thuẫn giữa bà vợ và thiếp, khiến các bà thân thiết như chị em ruột, cái gì cũng nhường cho đối phương, Phương tiên sinh cực kỳ cao hứng và tự hào, nghĩ thầm nếu cứ thế này chắc chắn cuộc sống của mình từ nay về sau sẽ rất tốt”.
Có chuyện đó??? Đường Uyển mới không tin! Giữa vợ cả và thiếp làm sao không có tranh đấu? Cho dù là chị em ruột thật sự cũng không có khả năng đó, nàng định mở miệng phản bác, bị Hồ phu nhân liếc lập tức ngậm lại, im lặng nghe tiếp câu chuyện.
“Nhưng chưa được vài ngày, Phương tiên sinh càng buồn rầu hơn, càng sống không nổi, ông ta bỗng nhận ra ông ta biến từ một người hết sức quan trọng trong nhà biến thành kẻ chẳng có phân lượng nào. Trước kia ông ho khan một tiếng, vợ và thiếp lập tức người thì đấm lưng, người thì tìm đại phu về, còn hiện tại, cả hai chỉ biết cười đùa với nhau, giống như không biết không nghe thấy. Trước kia, mặc kệ ông đến phòng ai, người đó cũng sẽ bỏ hết mánh khóe sức lực ra nghĩ mọi biện pháp giữ ông ở lại phòng người đó, mà bây giờ thì ông đến phòng vợ, vợ bảo thiếp phòng khuê vắng lặng, rộng lượng cho ông qua ngủ với thiếp, đến phòng thiếp thì thiếp nói vợ một mình cô đơn, đẩy ông về với vợ, cuối cùng Phương tiên sinh tuy có vợ có thiếp nhưng chẳng có chỗ ngủ”.
“Xì ~ Ha ha ha…”. Đường Uyển phì cười, nếu chuyện này là thật thì vị Phương tiên sinh đó đúng là tự ném đá dập chân mình, nhưng thật sự tồn tại vợ cả và thiếp không tranh giành tình cảm ư?
“Phương tiên sinh mãi sau này mới phát hiện ra, vợ cả và thiếp thất bất hòa vốn là chuyện đau đầu, nhưng vợ cả và thiếp thất mà thân thiết một lòng lại càng đau đầu hơn. Nhưng tất cả đều do ông ta tự tìm lấy, nếu để ông ta phá vỡ cục diện hiện tại chẳng khác gì tự vả vào mặt mình, Phương tiên sinh là một người rất tự phụ và thông minh, tự nhiên sẽ không làm”. Hồ phu nhân nhoẻn miệng cười, nhìn Đường Uyển, nói. “Con đoán thử Phương tiên sinh sẽ làm gì để phá vỡ cục diện bất lợi do chính ông ta dựng nên mà không bị mất mặt?”.
“Cái đó…”. Đường Uyển cắn môi suy nghĩ, muốn đập tan quan hệ hiện có của vợ và thiếp, lại không bị mất mặt, vậy… Mắt nàng sáng lên, cười nói. “Phương tiên sinh nạp thêm một thiếp, cục diện này sẽ tự nhiên tan vỡ?”.
“Không tồi, Tam nương nhà chúng ta tuy không rành về mấy chuyện xấu xa ngầm trong nhà, nhưng nói ngay đúng trọng tâm”. Hồ phu nhân gật gù, khen một câu sau đó nói. “Vị Phương tiên sinh này lại nạp thêm một thiếp nữa, thiếp nạp vào rồi ông vô cùng sủng ái, bà vợ cả và thiếp cũ không muốn kẻ mới đến chiếm hết lợi, bắt đầu dùng thủ đoạn để tranh giành tình cảm trở lại, tình trạng hòa thuận ngắn ngủi lập tức tan biến, Phương tiên sinh rốt cuộc cũng quay về hưởng thụ được mọi người săn sóc như trước. Từ đó về sau, dù vợ và thiếp thất có tranh đấu sao đi nữa, chỉ cần không náo loạn gà bay chó sủa khắp nhà thì ông ta sẽ không nhúng tay, dù cho có nhúng tay cũng không dám khiến các bà đồng lòng thân nhau như chị em ruột nữa”.
Đường Uyển cười một hồi, bắt đầu suy nghĩ, nàng tin chắc mẹ kể chuyện đều có thâm ý, ngẫm lại vấn đề nàng hỏi mẹ, liên kết với câu chuyện mẹ vừa kể, nàng chần chờ nhìn Hồ phu nhân, nói. “Mẹ, mẹ rõ ràng biết hai chị dâu có mâu thuẫn nhưng không hòa giải, mà để mặc các chị, có phải mẹ sợ cả hai nếu thân thiết với nhau sẽ không tôn kính mẹ nữa không?”.
“Hai đứa nó tất nhiên không dám hỗn xược với mẹ. Mẹ là bậc trưởng bối, là mẹ chồng của hai đứa nó, cả hai sao dám bất kính với mẹ? Nếu thật có, thì mẹ chưa lên tiếng, hai anh trai con đã nhảy dựng lên trước tiên”. Hồ phu nhân cười, sau đó nghiêm mặt. “Nhưng không dám bất kính với mẹ không có nghĩa rằng hai đứa nó không dám gây phiền toái cho mẹ, càng không có nghĩa rằng hai đứa nó không dám liên thủ tính kế mẹ”.
“Hai chị không to gan đến độ đó chứ?”. Đường Uyển nhìn Hồ phu nhân, nàng không tin hai người chị dâu dám làm như vậy, lúc trước nàng bị Đường phu nhân làm khó dễ quá lắm chỉ bức xúc kể với Lục Du hoặc các ma ma nha hoàn bên người thôi, làm sao có gan tính kế bà ta? Cho dù hiện tại, nàng sống lại lần nữa, cách nhìn về đám người nhà họ Lục không giống trước kia, chán ghét bọn họ, cũng quá lắm là cách bọn họ càng xa càng tốt, chẳng muốn dính líu gì đến bọn họ nữa thôi.
“Chớ coi thường lá gan kẻ khác, càng chớ coi thường tâm kế của phụ nữ”. Hồ phu nhân dặn con gái. “Tam nương, con còn nhớ mẹ đã nói không, mẹ chồng nàng dâu trời sinh chính là oan gia, cho dù mẹ chồng rộng lượng nhất thế gian và con dâu ngoan ngoãn nhất thế gian gặp nhau cũng sẽ có mâu thuẫn, chỉ là vì mâu thuẫn giữa mẹ và hai chị dâu con bị mâu thuẫn giữa chính hai đứa nó che lấp không hiện ra, nếu mẹ ra tay hòa giải mâu thuẫn giữa hai đứa nó, vậy mâu thuẫn giữa mẹ và cả hai đứa nó sẽ nổi bật lên, lúc đó mẹ càng phiền não hơn. Kể cho con nghe chuyện này là muốn nói cho con biết, nếu muốn để mình thanh nhàn và có lợi thì không thể để người khác ngọt ngào khăng khít, không được để bọn họ liên minh, nếu không người xúi quẩy nhất chính là mình”.
“Vậy mẹ không lo chị dâu cả và chị dâu thứ ầm ĩ đến mất mặt sao? Chẳng những gia đình không yên, còn bị người ta chê cười mẹ dạy con dâu không nghiêm”. Đường Uyển nghe Hồ phu nhân giải thích xong, hiểu được dụng ý của Hồ phu nhân, nhưng hiểu được không có nghĩa nàng đồng ý.
“Con không cần lo lắng điều đó”. Hồ phu nhân nhìn vẻ mặt không đồng tình của con gái, thản nhiên nói. “Hai chị dâu của con đều do mẹ lựa chọn tinh tế, tính cách hai đứa mẹ đều nắm trong lòng bàn tay. Hai đứa bất hòa nhưng bất hòa là do tính cách không giống nhau, cách xử lý công việc không giống nhau, cho nên nhìn nhau không vừa mắt, chẳng phải mâu thuẫn gì ghê gớm. Cả hai có một điểm giống nhau duy nhất là nhận thức được toàn cục, hiểu lý lẽ, ở thời điểm mấu chốt sẽ không tranh chấp bôi tro trát trấu mặt mũi nhà họ Đường, sẽ biết đúng mực không ầm ĩ bên ngoài để người ta chê cười”.
Ra là vậy… Đường Uyển trầm mặc, nàng không hiểu mẹ làm vậy là đúng hay sai, nhưng nàng biết bản thân quá ngây thơ, những điều cần học còn rất nhiều rất nhiều…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook